Cưới Cô Vợ Non Nớt

Chương 1

/9


Chậm rãi đi vào phòng ăn nguy nga lộng lẫy, đôi mắt to xinh đẹp lập tức nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên và một người đàn ông cao lớn, một sự tức giận vì bị lừa gạt dâng lên trong lòng Lôi Kỳ Nhi

Kiểu ba mẹ tốt, lại có thể tụ họp gia đình mỗi tháng một lần, ai cũng không cho phép vắng mặt, để cô dự một bữa tiệc Hồng Môn Yến, một bữa tiệc thân mật!

"Kỳ Nhi, con gái ngoan của ba!" Ba Lôi cười, lập tức tiến lên dắt tay cô, chặt đứt ý đồ quay đầu bước đi của cô, "Mau tới đây ngồi xuống!"

"Lôi Kỳ Nhi, dù con tức giận thế nào cũng phải nhịn xuống cho ba. Muốn tức giận, chờ về đến nhà ba sẽ mặc cho con nổi bão, mặc cho con phát điên được chưa?" Mẹ Lôi cũng đi tới, lại gần bên tai con gái, nhỏ giọng uy hiếp: "Hiện tại, bày ra nụ cười đẹp nhất, đoan trang thục nữ nhất của con!"

Cúi đầu hít một hơi, đến tức giận mà bọn họ cũng không cho! Lập tức, Lôi Kỳ Nhi cực kỳ giận dữ, thiếu chút nữa bùng nổ.

Chỉ là, ai biểu Lôi Kỳ Nhi cô không sợ trời, không sợ đất, không sợ gián, không sợ chuột, chỉ sợ nhất phu nhân nhà họ Lôi sẽ dùng hai ngón "Càng cua kẹp" nhéo sưng đỏ lỗ tai của người ta chứ! Nhịn xuống tức giận, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt, thuận theo ý của mẹ ngồi vào bên cạnh người đàn ông kia.

"Dung mạo Lôi tiểu thư thật là xinh đẹp." Phu nhân ngồi ở đối diện cô, hơi nở nụ cười, rất có cảm giác "Mẹ chồng nhìn con dâu, càng nhìn càng hài lòng".

"Phu nhân quá khen." Cô khiêm tốn hưởng ứng, ngước mắt nhìn về phía vợ chồng trung niên. Mặc dù rõ ràng tuổi đã trên năm mươi, nhưng đôi vợ chồng này vẫn rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nam thành thục không giận mà uy, một bộ dáng xí nghiệp gia đình thành công. Nữ thì thùy mị thướt tha, lúc tuổi còn trẻ nhất định là một họa thủy trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Kỳ Nhi, đây là Long tiên sinh, Long phu nhân của xí nghiệp Long thị." Ba Lôi trước thay cô giới thiệu với đôi vợ chồng này.

Lấy ra phong phạm thục nữ bị phủi bụi đã lâu, cô nặn ra một nụ cười yếu ớt thích hợp, lễ độ chào hỏi: "Bác trai Long, bác gái Long, hân hạnh."

Vợ chồng Long thị cười một tiếng với cô, hình như hết sức hài lòng dáng vẻ của cô.

Bọn họ hài lòng, nhưng cô rất không hài lòng!

"Kỳ Nhi, đây là con trưởng của Long tiên sinh và Long phu nhân, Long Tuyền." Tiếp, ba cô tiếp tục giới thiệu vai nam chính hôm nay, đối tượng hẹn hò của cô.

Cô nghiêng mắt qua, nhìn về phía người đàn ông kia. Cho dù người đàn ông này đã ngồi xuống, nhưng vẫn cao hơn cô một cái đầu, không khó tưởng tượng chiều cao của cô kém anh ta rất nhiều; đôi mắt như nước chậm rãi rơi vào trên bàn tay phải của anh, bàn tay này lớn gấp đôi bàn tay của cô, giống như chỉ cần một quyền là có thể đánh bẹp cô vậy.

Lôi Kỳ Nhi cô sợ nhất chính là loại đàn ông cường tráng quá mức thế này. Mặc dù ở nước ngoài nhiều năm, nhưng vẫn không cách nào giảm thấp sự kháng cự của cô với những người đàn ông cường tráng.

"Chào em." Người đàn ông kia cũng hơi nghiêng mắt qua, nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn ngồi ở bên cạnh anh. Trong đôi mắt đen như mực thoáng qua tia sáng khác thường, nhanh đến mức người khác không thể phát hiện.

"Xin chào, Long tiên sinh." Phun ra một câu nghĩ một đằng nói một nẻo, câu Lôi Kỳ Nhi chân chính muốn nói là "Cám ơn, không cần gặp lại, không cần liên lạc nữa!"

Người đàn ông này rất cao, gia thế hiển hách, hơn nữa gương mặt đó đủ đẹp trai, đủ làm cho hai mắt phụ nữ bừng sáng. Nhưng tiếc là quá mức cường tráng, vẻ mặt cũng quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn người chồng lý tưởng trong cảm nhận của cô.

"Tôi nghĩ, không bằng Long tiên sinh và Long phu nhân theo hai vợ chồng chúng tôi đến bên cạnh hàn huyên, để người trẻ tuổi ở chung một chút." Mẹ Lôi cười đề nghị, lấy được sự đồng ý của ba người kia, không đến một lúc, trên bàn ăn chỉ còn lại cô và anh ta mắt to trừng mắt nhỏ.

Muốn cô và một người đàn ông xa lạ đơn độc ở chung với nhau. Mẹ, người thật là độc ác! Ánh mắt ai oán của cô len lén nhìn về phía ba mẹ, nhưng mà bọn họ vội vàng nói chuyện phiếm, không để ý đến cô.

"Lôi tiểu thư đến nước Pháp khi nào?" Nhìn người đàn ông này cũng là loại không am hiểu nói chuyện phiếm, chỉ là ngoài dự đoán của cô, anh lại có thể chủ động mở miệng hỏi.

Không phải là vấn đề nhạy cảm gì, cho nên sau khi Lôi Kỳ Nhi suy nghĩ một chút mới rộng rãi trả lời anh: "Tôi đến nước Pháp vào năm mười lăm tuổi."

"Ở đó bao lâu rồi?"

"Chín năm." Có hỏi có đáp, giống như học sinh trả lời vấn đề của thầy giáo.

"Em trở về đã hơn một năm rồi đúng không?" Giọng điệu của anh có chút thay đổi, nhưng cô nghe không ra đây là cảm xúc gì.

Len lén liếc mặt của anh, nhưng trên khuôn mặt kia vẫn luôn duy trì biểu cảm lạnh nhạt, khóe miệng càng duy trì một vị trí, chưa từng thay đổi qua. Kỳ quái, chẳng lẽ là cô nghe lầm?

"Đúng." Mặc dù nghi hoặc, nhưng cô vẫn đáp lời anh.

Vậy mà đợi một lúc lâu, anh lại không tiếp tục hỏi bất cứ vấn đề gì. Anh muốn biết, chính là chút chuyện này thôi sao? Anh không muốn biết nhiều chuyện liên quan tới cô ư? Tỷ như cô thích gì, không thích gì, thích ăn gì, không thích ăn gì, có sở thích gì không? Hay thật ra anh cũng không có hứng thú gì với cô, chẳng qua là bị ba mẹ buộc tới xem mắt? Vừa nghĩ tới khả năng này, trên gương mặt của cô không nhịn được lộ ra một nụ cười tinh nghịch.

"Tôi có thể hỏi anh tại sao đồng ý tới xem mắt không?" Cùng 'Nói' với người đồng bệnh tương lân, thái độ của cô đương nhiên tốt hơn rất nhiều!

Anh không lập tức trả lời cô, chỉ dùng cặp mắt đen như mực nhìn không ra cảm xúc nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt của anh rất đen rất đẹp, giống như hạt châu thủy tinh mình thích khi còn bé.

Lôi Kỳ Nhi bị anh nhìn chằm chằm, lại phát hiện mình không có cách nào dời tầm mắt của mình đi được, chỉ có thể nhìn đối diện với anh.

"Bởi vì, anh cũng cần một người vợ." Thật lâu sau, anh nói chậm rãi.

Cái gì? Lôi Kỳ Nhi lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Nguyên. . . . . . nguyên nhân anh ta đi xem mắt là bởi vì cần một người vợ? Anh ta. . . . . . nguyên nhân anh ta muốn cưới vợ là bởi vì "Cần"? Tên đàn ông khốn kiếp này, coi phụ nữ thành cái gì?

Lôi Kỳ Nhi cô nhất định sẽ không gả cho anh ta, tuyệt đối không!

Thợ trang điểm rất khổ não nhìn cô dâu, anh chưa bao giờ gặp qua cô dâu nào không tình nguyện như thế. Muốn trang điểm cho cô, cô lại làm như anh muốn cường bạo cô vậy.

"Tôi nói tôi không muốn, các người không hiểu lời tôi nói sao? Tôi đã nói rồi, tôi không muốn!" Lôi Kỳ Nhi dùng sức ném khăn voan lụa mỏng đang nằm trên bàn xuống đất, hơn nữa còn không ngại tiến tới giẫm chân lên vài cái.

"Ôi trời ơi!!. . . . . ." Mẹ cô dâu - Lôi Trương Minh Lỵ vừa tiến vào phòng nghỉ dành cho cô dâu, thấy con gái biến thành bộ dạng một người đàn bà chanh chua, thiếu chút nữa đã ngất đi.

"Mẹ!"

"Phu nhân!"

Lôi Kỳ Nhi và mọi người vội vàng tiến lên, đỡ Lôi Trương Minh Lỵ.

"Mẹ, mẹ! Mẹ không sao chứ? Đừng hù dọa Kỳ Nhi!" Lôi Kỳ Nhi nắm thật chặt tay của mẹ, lo lắng nói.

"Kỳ Nhi, mẹ biết chúng ta thật có lỗi với con, nhưng vì công ty của ba, vì tâm huyết cả đời của vợ chồng chúng ta, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn gả cho Long tiên sinh đi. . . . . ." Lôi Trương Minh Lỵ giống như là nói lời di ngôn cuối cùng, cộng thêm bà tức giận thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt làm cho người ta không khỏi cảm thấy bà sắp hôn mê.

"Mẹ, người ta thật sự rất không cam tâm. Con lớn như vậy, còn chưa nói yêu đương qua một, hai lần, hiện tại phải lập gia đình rồi. Hu hu, người ta thật sự rất không cam tâm. . . . . . Hơn nữa tại sao không kêu Thiên Nhi gả cho anh ta?" Mắt Lôi Kỳ Nhi hồng hồng nói.

Bộ dáng đáng thương tội nghiệp này khiến mọi người đau lòng, thợ trang điểm vừa nghe liền hiểu ra. Thì ra là bị người bức hôn, khó trách tâm không cam, lòng không nguyện như vậy.

Mặc dù Long tiên sinh phối với cô dâu nhỏ có chút cảm giác trâu già gặm cỏ non, nhưng Long tiên sinh đó thoạt nhìn cũng không quá kém, có thể được tính là một người đàn ông tuấn tú, tại sao cô dâu nhỏ này giống như không thích anh ta một chút nào?

Nghe vậy, Lôi Trương Minh Lỵ thiếu chút nữa bất tỉnh.

"Lôi Kỳ Nhi, đừng giả bộ như con nít nữa, mẹ sẽ không quên con đã hai mươi bốn tuổi rồi! Không quen được bạn trai là con tự chuốc lấy, chưa nói yêu đương cũng không trách được người khác, tất cả chỉ vì con quá mức soi mói." Lôi phu nhân thay đổi vẻ nhu nhược vừa rồi, dùng sức nhéo lỗ tai nhỏ của con gái.

Lời nói của Lôi Trương Minh Lỵ khiến mọi người kinh hô lên, thì ra cô dâu nhỏ giống như mười chín tuổi này đã hai mươi bốn tuổi rồi hả?

Rõ là. . . . . . người không thể xem bề ngoài!

"Mẹ. . . . . ." Cô còn đang giả bộ đáng thương.

"Hơn nữa Thiên Nhi là con trai, sao có thể gả cho Long tiên sinh đây?" Lôi Trương Minh Lỵ không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô, mặt nhìn về phía thợ trang điểm, "Mike, làm phiền cậu thay tôi trang điểm cho đứa con gái bất hiếu này!"

Thợ trang điểm sững sờ một lúc, vội vàng tiến lên trang điểm cho Lôi Kỳ Nhi.

Có "Từ Hi thái hậu" . . . . . . Ấy, không, là mẹ Lôi giám sát, Lôi Kỳ Nhi cũng không dám càn rỡ nữa, ngoan ngoãn để thợ trang điểm tô vẽ lên mặt mình.

"Anh đừng trang điểm tôi thành con hát, một tầng phấn thật mỏng là tốt rồi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh!" Cô vẫn không quên ngoan độc nói.

"Vâng vâng vâng. . . . . ." Thợ trang điểm kinh sợ đáp lại, ở trên mặt cô đánh một tầng phấn thật mỏng, "Được rồi, mời tiểu thư nhìn một chút, có hài lòng hay không."

"Cực kỳ không. . . . . ." Hài lòng! Bởi vì cô vừa nghĩ tới trang điểm là vì lập gia đình, cô hài lòng không nổi, chỉ muốn làm chuyện xấu phá hủy lớp trang điểm này!

Nhưng không cần cô hưởng ứng, Lôi Trương Minh Lỵ đã thay cô trả lời: "Rất hài lòng, rất hài lòng. Mike, tay nghề của cậu càng ngày càng tốt rồi." Nếu không bị cô con gái được chiều chuộng này của bà quấy rối, làm lỡ giờ lành sẽ không tốt, "Được rồi, được rồi. Con gái bảo bối của mẹ, hôn lễ sắp bắt đầu, đội khăn voan lên đầu thôi." Bà không để ý con gái phản đối mà đội khăn voan lên đầu cô, sau đó bảo mọi người vây quanh cô đi khỏi phòng.

"Nhưng. . . . . ." Cô còn có lời muốn nói!

"Không có nhưng nhị gì hết, con ngoan ngoãn xuất giá cho mẹ!" Lôi Trương Minh Lỵ không cho phép cô cự tuyệt, hạ lệnh muốn mọi người mang cô vào lễ đường.

Long thị là một tập đoàn lớn, cho nên khách đến bữa tiệc này quả thật có thể sánh ngang sao đầy trời.

Cho nên Lôi Kỳ Nhi vừa thấy được loại "không tiền khoáng hậu" rầm rộ này, không khỏi kéo gấu váy áo cưới, chuẩn bị trình diễn một màn "Đào hôn ký" .

Giống như đã sớm có chuẩn bị, Lôi Trương Minh Lỵ "Cười nhẹ nhàng", "Hòa ái dễ gần" "Cầm" tay của con gái đặt vào trong tay của chồng bà, "Ông xã, trông con gái thật tốt, có tình huống gì, tất cả hậu quả đều do ông phụ trách."

Lôi Huống vội vàng gật đầu, nắm thật chặt tay con gái, không cho cô có cơ hội chạy trốn dù nhỏ nhất. Bởi vì chọc trời, chọc đất, ông chính là không dám chọc bà xã - người mặt ngoài dịu dàng, nội tâm yêu kiều hung hãn.

"Con gái, khổ cực cho con, đại ân đại đức của con, một nhà chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng ." Khóe mắt của ông đỏ lên, đau lòng không thôi đưa con gái vào hoàng tuyền. . . . . . Ấy không, không, không, là lễ đường hôn lễ.

"Ba, con. . . . . ." Bị ba nắm chặt, cô bước từng bước sợ hãi, hơn nữa người đàn ông đứng ở trước mắt rất cường tráng.

Ngày đó, cô quả nhiên không có đoán sai, người đàn ông này thật sự rất cao lớn, cô mang giày cao gót mà chỉ miễn cưỡng đến cằm của anh ta thôi; nếu như không mang đôi giày cao gót này, ở trước mặt anh ta, cô hẳn là giống như là người Hobbits rồi?

Long Tuyền xoay người, nhìn về phía vợ của anh.

"Yên tâm, con sẽ đối xử với cô ấy thật tốt." Khi Lôi Huống giao con gái cho anh thì anh lấy giọng nói chỉ hai người nghe được nói.

Lôi Huống nhìn anh, sau một lúc khá lâu mới thả tay của con gái ra. Người con rể này, cũng không tệ lắm!

Lôi Kỳ Nhi không nắm được tay của ba, trong lòng hoảng hốt.

"Ba, con. . . . . ." Cảm thấy người đàn ông bên cạnh lấy ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, lời cô muốn nói ra khỏi miệng lại bị nuốt về trong bụng, chỉ có thể giương mắt nhìn ba trở lại bên cạnh mẹ.

Đứng ở phía trên, cha sứ tóc hoa râm bắt đầu một chuỗi chúc phúc dài dòng, cô sắp ngủ gật rồi.

Cuối cùng, khi cha sứ hỏi: "Tiểu thư Lôi Kỳ Nhi, cô nguyện ý gả cho Long Tuyền tiên sinh, cũng đồng ý một đời một kiếp yêu thương anh ta, chăm sóc anh ta, không xa không rời không?"

"Tôi. . . . . ." Ngẩng đầu nhìn về phía tượng Jesus chịu khổ sau lưng cha sứ, cô thật sự cần thiết vì việc làm ăn của gia đình mà gả cho một người đàn ông mình không yêu sao?

"Tiểu thư Lôi Kỳ Nhi?" Cha sứ nghi ngờ hỏi.

"Tôi. . . . . ." Lôi Kỳ Nhi nhìn ba mẹ mình một chút.

Đột nhiên, cô phát hiện tóc trên đầu ba mẹ mình luôn được bảo dưỡng tốt, bây giờ đã có vài sợi tóc bạc. Ba mẹ lớn tuổi, thân thể cũng không có khỏe mạnh như trước, bọn họ không thể giống như lúc còn trẻ, bôn ba bận rộn vì công ty.

Nhận thức được điểm này, khiến lòng của cô hung hăng đau xót.

"Tôi. . . . . . tôi nguyện ý." Dù cô là đứa con gái không ra gì, thôi thì tận lực một chút, đánh đổi tâm huyết nhiều năm của hai người đi!

Gả, thì gả thôi!

Nghe được lời nguyện ý của cô, cha sứ khẽ mỉm cười, khi cô mới vừa khác thường, ông khẩn trương quá độ. Tiếp đó, ông quay về phía người nam, hỏi vấn đề giống như vậy.

"Tôi nguyện ý." Lúc này, Long Tuyền trả lời ông rất nhanh.

"Mời hai vị đeo nhẫn cưới cho nhau."

Một cô gái nhỏ đáng yêu như búp bê, cầm một hộp gấm đi tới trước mặt hai người, giao cái hộp cho Long Tuyền.

Lôi Kỳ Nhi nhìn anh lấy từ trong hộp ra một chiếc nhẫn tinh xảo xinh đẹp, lấy tốc độ không nhanh không chậm đeo vào ngón tay nhỏ nhắn của cô. Mà cô sau khi hít sâu một hơi, lấy nhẫn từ trong hộp của nam giới rồi đeo lên ngón tay của anh.

"Rất tốt, trước mặt chúa và mọi người, ta tuyên bố các con đã trở thành vợ chồng." Cha sứ già không nhìn ra Lôi Kỳ Nhi là không tình nguyện, trực tiếp nói: "Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."

Long Tuyền nhấc khăn che mặt của Lôi Kỳ Nhi lên, trong tiếng hoan hô của tất cả khách mời, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, không quá lưu luyến, vội vã rời đi.

Gương mặt của Lôi Kỳ Nhi chợt hồng.

"Cám ơn mọi người tới dự hôn lễ, hi vọng hôm nay mọi người có thể vui vẻ mà về." Trong một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Đợi lúc mời rượu, anh sẽ giới thiệu một vài thân thích quan trọng cho em biết, hiện tại trước đi gặp người nhà anh." Long Tuyền lạnh nhạt nói, lập tức cầm tay của cô đi tới chỗ ba mẹ của mình.

Cô đã gặp qua vợ chồng nhà họ Long, nhưng không có gặp qua những anh em, chị em khác.

"Kỳ Nhi." Long phu nhân nhìn thấy cô, không khỏi lộ ra một nụ cười hòa ái.

"Ba, mẹ." Cô không quên cấp bậc lễ nghĩa, chào người lớn trước.

Ấn tượng của Long phu nhân đối với cô hình như rất tốt, cũng rất hài lòng cô trở thành vợ của con bọn họ. Cô nghĩ, họ hẳn không có phiền toái quan hệ mẹ chồng con dâu đâu nhỉ?

Long phu nhân muốn nói cái gì nữa, đột nhiên một bàn tay nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức muốn kéo cô qua, cắt đứt lời nói của Long phu nhân.

"Á!" Lôi Kỳ Nhi bị dọa sợ, không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai nho nhỏ. Rồi sau đó một trận trời đất quay cuồng, cô lại yên lặng nằm ở trong ngực của Long Tuyền.

Cô khẽ kinh ngạc nhìn đối phương; mà Long Tuyền, vẫn lạnh lùng nhìn đứa em trai thứ tư của mình chằm chằm.

"Vâng vâng vâng, em không động vào là được!" Long Uyên giơ hai tay lên, làm tư thế đầu hàng, sau đó gật gù đắc ý. Một đôi mắt đen nhanh như chớp dò xét gương mặt đáng yêu sạch sẽ của Lôi Kỳ Nhi, cười tít mắt nói: "Nhìn chị dâu xinh đẹp như vậy, anh cả, anh có lời rồi!"

"Anh tư, anh muốn bị anh cả đập bẹp hả?" Tùy tiện chiếm tiện nghi của chị dâu cả, "Chị dâu, xin chào, em là em gái Long Hồ, chỉ là chị và mẹ gọi em là Hồ Nhi là được." Long Hồ đẩy anh tư ra, hoạt bát nói, bộ dáng kia làm người ta rất khó cự tuyệt yêu cầu của cô.

"Chào em." Lôi Kỳ Nhi không tự giác cười một tiếng.

"Long Tĩnh." Xếp thứ hai, Long Tĩnh lãnh khốc lên tiếng chào hỏi.

"Chào chú." Còn cười nhàn nhạt một tiếng.

"Em ba Long Triều, hoan nghênh chị." Long Triều là một người đàn ông lịch sự.

"Chào chú."

"Hắc hắc, chào chị dâu, em là em tư Long Uyên." Người đàn ông mới vừa sàm sỡ cô cũng gấp gấp giới thiệu mình.

"Chào chú." Chỉ là giọng nói Lôi Kỳ Nhi vẫn không phập phồng bao nhiêu.

"Kỳ Nhi, cực khổ một ngày, mệt không?" Không cho các con gái cơ hội tiếp tục oanh tạc vợ của con cả mình, Long phu nhân hòa ái cầm tay cô, dịu dàng hỏi.

Bị dày vò cả ngày, từ thẩm mỹ, làm tóc, mặc lễ phục mãi cho đến trang điểm, xương cốt của cô cũng sắp nát hết rồi. Nhưng đối mặt với vấn đề của mẹ chồng, cô vẫn dịu dàng cười yếu ớt nói: "Rất tốt."

Long phu nhân là người từng trải, dĩ nhiên biết cô đang cậy mạnh, "Đứa nhỏ ngốc, đừng cậy mạnh nữa! Long Tuyền, mẹ nghĩ có lẽ Kỳ Nhi đã mệt rồi, con mang con bé đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này giao cho chúng ta và thông gia."

Nghỉ ngơi? Lôi Kỳ Nhi nghe vậy, trợn to hai mắt.

"Khụ, thật ra thì con vẫn không mệt đâu." Cô nở một nụ cười cứng ngắt, cố gắng duy trì vẻ ngoài dịu dàng của mình, "Hơn nữa Long Tuyền mới vừa nói, sẽ giới thiệu cho con một vài thân thích quan trọng. . . . . ."

Long phu nhân cười cười, phất tay một cái nói: "Sau này còn có rất nhiều cơ hội có thể gặp được bọn họ, không cần vội vã gặp vào hôm nay. Được rồi, được rồi, các con vẫn là nhanh nghỉ ngơi đi."

Khách sạn này thuộc về nhà họ Long, vì hôn lễ hôm nay, bọn họ đã sớm thay đôi vợ chồng mới này chuẩn bị xong một gian 'phòng tổng thống', để cho bọn họ có một đêm đẹp.

"Long Tuyền, đi đi." Long phu nhân thúc giục.

Lôi Kỳ Nhi thấy người chồng vừa mới cưới của mình gật đầu một cái, rồi sau đó dắt tay của cô, xuyên qua một đám người chúc mừng bọn họ, đi ra bên ngoài hội trường.

Từng bước một, giống như là phối hợp chiều cao của cô, anh cố ý thả chậm bước chân.

Cô được dắt ra, thoáng rơi ở phía sau anh. Cô ngửa đầu nhìn bóng lưng của anh, người đàn ông này, từ hôm nay trở đi chính là chồng của cô.

Người, quả nhiên không thể khiêu chiến số mệnh, trước đây không lâu cô mới nói tuyệt đối không gả cho người đàn ông khốn kiếp này. Nhưng hôm nay - ba tháng sau, cô lại gả cho người đàn ông trước mặt, mới gặp qua một lần này.

Chỉ gặp qua một lần. . . . . . Hi vọng người đàn ông mà ba mẹ lựa chọn giúp cô, không nên quá kém cỏi là được rồi, ông trời phù hộ. . . . . .

Ngồi ngay ngắn ở trên giường nước, nệm giường mềm mại theo động tác đứng ngồi không yên của cô mà lên xuống.

Đợi người đàn ông kia ở trên giường lớn, sử dụng thân thể là quyền lợi của chồng cô; bọn họ sẽ ở trên giường lớn này hô mưa gọi gió, quấn quýt triền miên. . . . . .

Vừa nghĩ tới cảnh xuân tươi đẹp một lát sau, Lôi Kỳ Nhi không thể tiếp tục ngồi ở trên giường. Cô nhấc gấu váy nặng nề, vội vàng rời khỏi phạm vi của chiếc giường, không để cho mình suy nghĩ lung tung.

Cô giống như một cô dâu có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, Long Tuyền vừa đi ra khỏi phòng tắm, đã thấy tình cảnh này.

"Em muốn đi đâu?" Giọng nam trầm thấp từ từ vang lên ở phía sau, khuôn mặt tươi cười của Lôi Kỳ Nhi cứng ngắc, giống như bị chế trụ đứng tại chỗ, tay nhấc gấu váy cũng không buông ra.

Đáng chết, tại sao cô không nghe thấy tiếng nước chảy ngừng lại?

"Không có, không có, tôi chỉ muốn nhìn xung quanh mà thôi." Trong miệng vừa viện cớ, cô vừa quay người lại.

Quay người lại, hai mắt chạm đến cảnh tượng trước mắt, hô hấp của cô không khỏi dừng lại. Cô không có nghĩ qua, mình sẽ thấy một hình ảnh tuyệt vời như thế.

Chỉ thấy anh vừa tắm xong, bên hông vây quanh một khăn tắm màu trắng, hiển nhiên trên người trừ cái khăn tắm và khăn lông trên tay anh, cả người anh đều không mảnh vải che thân. Nước trên tóc còn chưa lau khô, từ từ lướt qua gáy của anh, chảy xuống lồng ngực to lớn, cuối cùng biến mất sau cái khăn tắm quấn trên hông.

Nhìn từng giọt nước chảy xuống, cô phát hiện tầm mắt của cô hoàn toàn không có cách nào dời đi, chỉ có thể liều mạng nhìn anh trần truồng.

"Còn chưa tháo trang sức sao?" Giơ khăn lông trong tay lên lau đầu tóc ướt sũng của mình, hình như Long Tuyền tuyệt không cảm giác mình có lực ảnh hưởng lớn như vậy với người vợ mới cưới.

Nghe lời anh nói, Lôi Kỳ Nhi vội vã phục hồi tinh thần lại. Ah, đáng chết! Cô lại có thể nhìn người đàn ông này đến mất hồn!

"Khụ khụ, bởi vì anh ở bên trong." Hắng giọng, cô cố gắng ổn định giọng nói trả lời, không để mình bị nhìn ra đang quá khẩn trương.

Long Tuyền thấy rõ cô đang giả vờ, anh lấy áo choàng tắm treo ở trong tủ quần áo, mặc vào, che đi một thân bắp thịt rắn chắc mê người, nhàn nhạt nói: "Ở đây có hai phòng tắm."

Gương mặt tươi cười của Lôi Kỳ Nhi cứng ngắc, "Thì ra là trong phòng này có hai phòng tắm sao? Anh không nói, tôi thật đúng là không biết, vậy bây giờ tôi đi tắm!" Không cho anh thời gian trả lời, cô nhanh chóng xách theo gấu váy vọt vào trong phòng tắm.

Long Tuyền nhìn chằm chằm bóng lưng giống như chạy trốn của cô, ấn tượng của anh cho cô có kém như vậy không? Nếu không, sao cô vẫn luôn là một bộ dạng muốn rời khỏi anh vậy?

Không tự chủ, anh nhìn vào mặt gương khổng lồ trên tủ treo quần áo, đường cong cương nghị giống như dao khắc khiến anh thoạt nhìn càng thêm nghiêm nghị; môi mỏng hơi mím lại, khi cười không thấy một chút nếp nhăn nào trên mặt; còn có đôi mắt đen thâm thúy, âm trầm làm cho người ta không nhìn thấy cảm xúc trong đó.

Đây là gương mặt anh nhìn ba mươi năm, anh thật sự không nghĩ ra, tại sao cô lại sợ anh? Cũng như vì sao thuộc hạ của anh sẽ sợ anh.

Đi ra phòng ngủ, anh đi tới tủ rượu, kiểm tra chai rượu đặt ở trên đó. Nhìn thấy có rượu cô thích, anh rút chai rượu kia ra, lưu loát rút nút gỗ, mùi rượu ngọt ngào lập tức tràn ngập ở bốn phía, bao quanh anh.

Mùi thơm ngọt ngào này giống như cô, ngọt ngào động lòng người. Qua nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thay đổi.

Tại sao u buồn như vậy? Có tâm sự ư? Có chuyện gì, không cần sợ, có thể nói với anh! Anh là một người nghe rất tốt.

Khi đó cô cười giống như một tiên nữ nhỏ không buồn không lo, xông vào số mệnh của anh, mang đến cho anh một tia sáng.

Rõ ràng không biết anh, lại không chút sợ hãi tiến lên an ủi anh. Trong nháy mắt đó, anh động lòng, thoáng một cái đã qua mười năm. Thật vất vả, rốt cuộc tìm được cô, cưới cô về; anh sẽ không để cho cô biến mất trước mặt anh lần nữa, tuyệt đối không!

Lấy tới hai ly thủy tinh, từ từ rót rượu màu vàng vào ly. Rồi sau đó anh cầm ly, trở lại gian phòng của hai người vào tối nay. Để ly ở trên bàn trà nhỏ, anh thoải mái ngồi ở trên ghế sô pha, chờ cô dâu của anh đi ra từ phòng tắm, đi tới trong ngực của anh.

Chỉ là, thời gian trôi qua từng phút từng giây, Long Tuyền không khỏi nhăn mày lại. Thời gian cô ở trong phòng tắm, hình như quá dài.

Một suy nghĩ không tốt lóe qua trong đầu, anh lo lắng đứng lên, cất bước đi tới phòng tắm, không nói hai lời đẩy cửa phòng tắm ra.

/9

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status