Editor: Linh
Hướng Vân Cẩm bị kinh hãi, dùng hết khí lực bú sữa muốn tránh thoát hắn, tiếc rằng thế đơn lực bạc, bị hắn kéo vào trong bụi cỏ, nàng ta vừa sợ vừa rầu, há miệng liền hung ác cắn xuống tay người nọ.
Người nọ ăn đau, bốp một cái tát lên mặt nàng ta, thấp giọng mắng: “Kỹ nữ thối, ngươi lại dám cắn ta!”
Ban đêm tối như mực, một làn gió đêm thổi qua, hai người cách phòng ở của Hướng Vân Cẩm không xa, nhưng lại cố tình không có ai đi qua. Hướng Vân Cẩm ngã ngồi trên mặt đất, nhờ ánh trăng mỏng manh thấy rõ người tới, không khỏi hít vào một hơi, “Là ngươi!”
“Ngươi đây thấy ta là cao hứng, hay là sợ hãi vậy, tâm can của ta!” Ôn Ngọc Lương tóc tai bù xù râu ria xồm xoàm đã không còn bộ dáng vốn có, nhưng dù có thế nào Hướng Vân Cẩm vẫn nhận ra ánh mắt hắn, đôi mặt trước kia tràn ngập dục vọng, giờ đây lại tràn ngập tham lam.
“Không phải ngươi đã rời khỏi Ung Châu rồi sao, vì sao lại muốn quay lại!” Hướng Vân Cẩm không khỏi lui về đằng sau một bước, Ôn Ngọc Lương ngồi xổm xuống, nắm cằm dưới của nàng ta cười xấu xa nói: “Ngươi nói xem vì sao ta muốn quay lại. Tâm can bảo bối của ta muốn xuất giá, dù thế nào ta cũng phải tới đưa tiễn chứ!”
“Biểu ca, huynh đừng như vậy!” Đoán chừng đã rất lâu rồi Ôn Ngọc Lương chưa tắm, ngay cả miệng hắn cũng phát ra mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, Hướng Vân Cẩm chỉ muốn nôn, nhưng hiện giờ thế đơn lực bạc, chỉ có thể cầu xin tha thứ. “Biểu ca, nếu huynh có chuyện gì khó xử có thể đi tìm nương, nương nhất định sẽ giúp huynh. Ta ngày mai sẽ thành hôn, nếu biểu ca nguyện ý có thể đường đường chính chính đến uống một ly rượu mừng!”
“Rượu mừng.... Uống của ngươi với ta à?” Ôn Ngọc Lương nghiêm mặt, tay dùng hết sức đoán chừng như muốn bóp nát cằm Hướng Vân Cẩm.
Hướng Vân Cẩm thế này mới bắt đầu sợ hãi, vội vàng xin tha thứ nói: “Biểu ca, biểu ca tốt của ta, huynh đừng như vậy, sáng mai ta sẽ xuất giá rồi, trước đây mặc dù ta và huynh.... Nhưng là đều đã đi qua, nếu huynh thật sự thương ta, vậy để ta gả cho người đi thôi.”
“Ngươi muốn xuất giá, ta con mẹ nó còn muốn chân chính làm người đây! Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao có thể đắc tội Tống Trường Bình, giống như một con chó lưu lạc cút khỏi Ung Châu. Lại làm sao có thể trở về gia hương bị người nhạo báng, không nâng nổi đầu lên! Ngươi nhớ được ngươi và nương ngươi đã từng nói gì không? Chỉ cần bắt được Hướng Vân Hoan, Hướng gia chính là của ta! Hiện giờ ta xuống dốc, ngươi lại vui vui mừng mừng làm tân nương đợi gả? Ta làm sao có thể cứ vậy mà buông tha ngươi?”
Ôn Ngọc Lương vươn tay ta định tát nàng ta thêm một cái, đến giữa không trung lại dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng ta: “À, không, tâm can của ta, sáng mai ngươi sẽ thành hôn, hai má này xinh đẹp như vậy, sao ta lỡ lòng nào đánh ngươi....”
Gió lạnh chưa thổi tới, Hướng Vân Cẩm đã lạnh cả người, rùng mình một cái, nàng ta giọng run rẩy nói: “Biểu ca, biểu ca tốt của ta, huynh là đến đòi tiền sao? Ta có, ta có rất nhiều tiền riêng, toàn bộ đều cho huynh. Huynh buông tha ta được không, huynh buông tha ta, ta và nương ta sẽ cảm kích huynh cả đời!”
“Ngươi và nương ngươi đều là kẻ tàn nhẫn, ta muốn cảm kích của các ngươi làm gì?” Tay Ôn Ngọc Lương xuyên qua đùi nàng ta chậm rãi sờ lên, Hướng Vân Cẩm nhịn xuống run run ngăn lại hắn, rốt cục khóc.
“Biểu ca, huynh muốn cái gì ta đều cho huynh, chuyện này thì tuyệt đối không thể!”
“Sao trước đây không thấy ngươi nói không thể? Lúc hãm hại Hướng Vân Hoan ngươi còn một câu một câu tướng công gọi ta cơ mà! Hiện giờ ta nghèo túng, ngược lại không được sao?” Ôn Ngọc Lương nghiến răng nghiến lợi mắng.
Trên mặt Hướng Vân Cẩm không biết là nước mắt hay là mồ hôi lạnh, trộn lẫn vào với nhau theo lọn tóc chảy vào trong mắt, đau không mở ra được, “Biểu ca, vậy rốt cuộc huynh muốn cái gì?”
Ôn Ngọc Lương cười lạnh từ trong ngực rút ra một tờ giấy, đáp lên mặt Hướng Vân Cẩm. Hướng Vân Cẩm thật vất vả mới mở được mắt ra, đọc nửa ngày mới nhận ra được hai chữ ‘giấy nợ’. Nàng ta cả kinh xem xuống nữa, lại thế nào cũng không thấy rõ.
Ôn Ngọc Lương hừ một tiếng, mò tay vào trong ngực móc một lúc lâu lấy ra một cái hỏa chiết, ánh lửa hiện lên, ánh mắt Hướng Vân Cẩm liền dừng ở trên ba chữ to ’50 vạn lượng’.
Ôn Ngọc Lương không khỏi đắc ý nói: “Ca ca vẫn luôn thương ngươi, đương nhiên sẽ không hại ngươi. Ngươi chưa xuất giá, đương nhiên tòng phụ, món nợ này coi như có thể tính lên đầu cha ngươi. Ngươi đại khái có thể thuận lợi vui vẻ làm phu nhân của ngươi!”
“Cha ta lấy đâu ra 50 vạn lượng....” Sắc mặt Hướng Vân Cẩm sớm đã tái nhợt.
50 vạn lượng đấy, Hướng gia không thể so với trước đây, từ sau khi Phong Niên thực phủ cho Hướng Vân Hoan, Hướng gia dựa vào chính là buôn bán bên ngoài, nhưng dạo gần đây buôn bán kho khăn, Hướng gia buôn bán nhiều lần gặp thất bại, trong nhà vốn đã túng quẫn, nếu như lấy 50 vạn lượng này ra ngoài, Hướng gia thật sự phải suy sụp!
“Ngươi đừng cho rằng ta không nhìn thấy đồ cưới cha ngươi chuẩn bị cho ngươi! Gả nữ nhi phong cảnh như thế, trong nhà sao có thể không có số tiền này.” Ôn Ngọc Lương cười lạnh nói: “Dù sao nương ngươi và ngươi vốn đã nghĩ quản gia rồi chiếm lấy tài sản, sau đó giao cho ta. Hiện giờ ta chỉ đổi phương thức lấy lại đồ của mình mà thôi! Hôm nay nếu ngươi ấn tay thì thôi, nếu không ấn....”
Ôn Ngọc Lương vẻ mặt hung ác, Hướng Vân Cẩm cảm thấy nếu mình không ấn, chỉ sợ tối nay thật sự phải chết dưới tay hắn.
Gió lạnh phơ phất, nàng ta định lại tinh thần nghĩ nghĩ: hiện thời phụ thân bệnh nặng, chỉ sợ không tốt. Nếu ông đi, gia sản chỉ sợ sẽ rơi vào trong tay Đại bá và Hướng Vân Hoan, đến lúc đó nàng ta và nương sẽ không được chút tốt nào. Một khi đã như vậy, giấy nợ này cũng thế, đó là nữ nhi nợ, chưa gả tòng phụ, nợ tính ở trên đầu Hướng phủ, tóm lại cũng không trách được nàng ta. Cho dù đến lúc đó Thành Chương hỏi đến, nàng ta đã gả đến Thành gia, bị hắn trách móc mấy câu rồi cũng thôi....
Nàng ta ngoan tâm, mềm giọng nói: “Biểu ca, ta ấn. Chỉ là ta còn có một yêu cầu?”
“Ngươi còn có yêu cầu?” Ôn Ngọc Lương thất thanh cười nói: “Nói thử xem.”
“Ta gả cho người không bao lâu sẽ theo phu quân đi nhậm chức, nếu ngươi còn nhớ giao tình xưa kia của chúng ta thì chờ ta rời khỏi Ung Châu rồi hãy đến đòi nợ.” Hướng Vân Cẩm nói xong, thẳng tắp nhìn Ôn Ngọc Lương, Ôn Ngọc Lương cũng nở nụ cười, đầu ngón tay nhịn không được nhéo nhéo cằm nàng ta, giọng điệu bình lặng như nước lại mang theo chút hèn mọn, “Ngươi quả nhiên vẫn là Hướng Vân Cẩm kia. Hại người đã nghĩ phủi sạch chính mình. Gương mặt xinh đẹp như vậy, trái tim lại ngoan độc, cũng không biết giống ai!”
Hướng Vân Cẩm thầm phi một ngụm, chỉ muốn sớm thoát khỏi hắn, há miệng dùng sức cắn ngón tay, dùng sức ấn dấu tay mình lên trên giấy nợ, lại đem giấy nợ trả lại cho hắn: “Biểu ca, ngươi muốn ta đều đã cho ngươi, ngươi có thể buông tha ta chưa?”
“Tha, đương nhiên tha. Tâm can của ta sáng mai sẽ xuất giá, phải ngủ một giấc thật ngon mới được.” Ôn Ngọc Lương đắc chí gấp kỹ giấy nợ để vào trong ngực, lại vỗ vỗ.
Hướng Vân Cẩm làm chuyện xấu xong, đứng dậy muốn rời đi. Đêm rất đen, gió lạnh thổi qua từng cơn mát, mùi hương trên người Hướng Vân Cẩm cũng theo làn gió này, thổi vào chóp mũi Ôn Ngọc Lương. Ôn Ngọc Lương nửa tháng nay không biết vị thịt yết hầu khẩn căng, trong lòng đột nhiên sinh tà niệm, một đêm phu thê trăm ngày ân ái, sáng mai tiểu nhân nhi này sẽ thuộc về người khác....
Y không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hai ba bước tiến lên tha Hướng Vân Cẩm trở lại, tay dùng sức, Hướng Vân Cẩm còn chưa kịp la lên liền hôn mê bất tỉnh.
Ngày thứ hai, nắng chiếu rực rỡ Hướng Vân Cẩm vẫn chưa dậy, bọn nha hoàn ở ngoài cửa đợi đã lâu, vẫn là Tô thị đến cửa đánh thức Hướng Vân Cẩm. Thấy nàng ta vẻ mặt mệt mỏi cũng thôi, trên mặt còn có dấu, bà ta ‘a’ một tiếng, vội hỏi: “Cô nãi nãi của ta, hôm nay ngươi sẽ xuất giá, mặt này là thế nào vậy!”
“Tối qua không cẩn thận đụng đến.” Hướng Vân Cẩm hơi chút mệt mỏi trả lời, có vẻ đặc biệt buồn bã ỉu xìu.
Đều phải lập gia đình còn không cẩn thận như vậy, sau này ngươi phải làm sao bây giờ!” Tô thị lại một hồi đau lòng, “Mặt này phải cần bao nhiêu phấn mới che được đây!”
“Phu nhân....” Bên ngoài nha hoàn lại thúc giục, Tô thị mang theo cười nói: “Ngươi xem ta này, Cẩm nhi ngươi mau lên, bỏ lỡ giờ lành thì không tốt.”
Trong phủ cao thấp giăng đèn kết hoa, Hướng Vân Hoan bởi vì Hướng Hằng Ninh dặn dò, tâm không cam tình không nguyện bị Dương di nương kéo đi hỗ trợ. Thấy Hướng Vân Cẩm, cảm thấy nàng ta như có chỗ nào không thích hợp, ánh mắt vẫn luôn bay ra bên ngoài, không yên lòng.
Nàng thuận miệng hỏi: “Sao vậy, còn chưa gả ra ngoài tâm tư đã bay ra ngoài rồi sao?”
“Cô nãi nãi thích đùa!” Dương di nương che miệng cười nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta lần đầu xuất giá, khẩn trương cũng là khó tránh khỏi, cô nãi nãi đừng chê cười nàng nữa.”
Hướng Vân Cẩm liếc trắng Vân Hoan một cái, buồn không hé răng, cả đầu đều đang nghĩ buổi tối đêm động phòng hoa chúc làm sao có thể vạn vô thất thất dùng máu lươn qua cửa. Nếu không giấu được nàng ta lại nên giải thích như thế nào. Qua một lát nàng ta lại cảm thấy bất an, không biết tối hôm qua sau khi tên súc sinh đó chiếm tiện nghi xong có tận lực giở trò xấu, lưu lại dấu vết gì trên người nàng ta không.
Càng nghĩ càng nhiều, nếu như phụ thân nhìn thấy tờ giấy nợ 50 vạn lượng này sẽ là vẻ mặt gì. Nếu mấy ngày nữa phụ thân đi cũng thôi, nếu như sống tốt, nhìn thấy tờ giấy nợ này chỉ sợ sẽ lại hôn mê.... (nuôi con lớn thế này đấy -_-)
Các loại suy nghĩ lặp đi lặp lại dày vò nàng ta, ngay cả Hướng Vân Hoan nói gì nàng ta cũng nghe không lọt, tất cả trang điểm đều giao cho người khác, bản thân làm cọc gỗ cũng không sao.
Nàng ta ngày ngóng đêm trông gả cho Thành Chương làm quan gia phu nhân, đến lúc xuất giá lại đột nhiên không cảm thấy chút vui mừng nào. Không biết tương lai chờ nàng ta, vốn nên cao hứng phấn chấn đi đối mặt, nàng ta lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Thẳng đến khi đội khăn trùm đầu lên, hỉ nương vui rạo rực nói với nàng ta: “Đại tiểu thư thật sự là tu được phúc khí mấy đời! Cô gia ngồi trên lưng ngựa đỏ cao to, rất tuấn tú, ai thấy đều thích!”
Hướng Vân Cẩm thế này mới yên lòng: nàng ta cả đời này, mọi chuyện đều tính toán vì bản thân, cuối cùng hôm nay cũng được hồi báo. Nàng ta ích kỷ thật, nhưng là người không vì mình, trời tru đất diệt, nàng ta chỉ là muốn để mình sống tốt hơn chút mà thôi, ai cũng không trách được nàng ta.
Nàng ta đột nhiên mở mắt ra, sức lực bắn ra, ngược lại lại thấy cả người khoan khoái.
Hướng Vân Cẩm bị kinh hãi, dùng hết khí lực bú sữa muốn tránh thoát hắn, tiếc rằng thế đơn lực bạc, bị hắn kéo vào trong bụi cỏ, nàng ta vừa sợ vừa rầu, há miệng liền hung ác cắn xuống tay người nọ.
Người nọ ăn đau, bốp một cái tát lên mặt nàng ta, thấp giọng mắng: “Kỹ nữ thối, ngươi lại dám cắn ta!”
Ban đêm tối như mực, một làn gió đêm thổi qua, hai người cách phòng ở của Hướng Vân Cẩm không xa, nhưng lại cố tình không có ai đi qua. Hướng Vân Cẩm ngã ngồi trên mặt đất, nhờ ánh trăng mỏng manh thấy rõ người tới, không khỏi hít vào một hơi, “Là ngươi!”
“Ngươi đây thấy ta là cao hứng, hay là sợ hãi vậy, tâm can của ta!” Ôn Ngọc Lương tóc tai bù xù râu ria xồm xoàm đã không còn bộ dáng vốn có, nhưng dù có thế nào Hướng Vân Cẩm vẫn nhận ra ánh mắt hắn, đôi mặt trước kia tràn ngập dục vọng, giờ đây lại tràn ngập tham lam.
“Không phải ngươi đã rời khỏi Ung Châu rồi sao, vì sao lại muốn quay lại!” Hướng Vân Cẩm không khỏi lui về đằng sau một bước, Ôn Ngọc Lương ngồi xổm xuống, nắm cằm dưới của nàng ta cười xấu xa nói: “Ngươi nói xem vì sao ta muốn quay lại. Tâm can bảo bối của ta muốn xuất giá, dù thế nào ta cũng phải tới đưa tiễn chứ!”
“Biểu ca, huynh đừng như vậy!” Đoán chừng đã rất lâu rồi Ôn Ngọc Lương chưa tắm, ngay cả miệng hắn cũng phát ra mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, Hướng Vân Cẩm chỉ muốn nôn, nhưng hiện giờ thế đơn lực bạc, chỉ có thể cầu xin tha thứ. “Biểu ca, nếu huynh có chuyện gì khó xử có thể đi tìm nương, nương nhất định sẽ giúp huynh. Ta ngày mai sẽ thành hôn, nếu biểu ca nguyện ý có thể đường đường chính chính đến uống một ly rượu mừng!”
“Rượu mừng.... Uống của ngươi với ta à?” Ôn Ngọc Lương nghiêm mặt, tay dùng hết sức đoán chừng như muốn bóp nát cằm Hướng Vân Cẩm.
Hướng Vân Cẩm thế này mới bắt đầu sợ hãi, vội vàng xin tha thứ nói: “Biểu ca, biểu ca tốt của ta, huynh đừng như vậy, sáng mai ta sẽ xuất giá rồi, trước đây mặc dù ta và huynh.... Nhưng là đều đã đi qua, nếu huynh thật sự thương ta, vậy để ta gả cho người đi thôi.”
“Ngươi muốn xuất giá, ta con mẹ nó còn muốn chân chính làm người đây! Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao có thể đắc tội Tống Trường Bình, giống như một con chó lưu lạc cút khỏi Ung Châu. Lại làm sao có thể trở về gia hương bị người nhạo báng, không nâng nổi đầu lên! Ngươi nhớ được ngươi và nương ngươi đã từng nói gì không? Chỉ cần bắt được Hướng Vân Hoan, Hướng gia chính là của ta! Hiện giờ ta xuống dốc, ngươi lại vui vui mừng mừng làm tân nương đợi gả? Ta làm sao có thể cứ vậy mà buông tha ngươi?”
Ôn Ngọc Lương vươn tay ta định tát nàng ta thêm một cái, đến giữa không trung lại dừng lại, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng ta: “À, không, tâm can của ta, sáng mai ngươi sẽ thành hôn, hai má này xinh đẹp như vậy, sao ta lỡ lòng nào đánh ngươi....”
Gió lạnh chưa thổi tới, Hướng Vân Cẩm đã lạnh cả người, rùng mình một cái, nàng ta giọng run rẩy nói: “Biểu ca, biểu ca tốt của ta, huynh là đến đòi tiền sao? Ta có, ta có rất nhiều tiền riêng, toàn bộ đều cho huynh. Huynh buông tha ta được không, huynh buông tha ta, ta và nương ta sẽ cảm kích huynh cả đời!”
“Ngươi và nương ngươi đều là kẻ tàn nhẫn, ta muốn cảm kích của các ngươi làm gì?” Tay Ôn Ngọc Lương xuyên qua đùi nàng ta chậm rãi sờ lên, Hướng Vân Cẩm nhịn xuống run run ngăn lại hắn, rốt cục khóc.
“Biểu ca, huynh muốn cái gì ta đều cho huynh, chuyện này thì tuyệt đối không thể!”
“Sao trước đây không thấy ngươi nói không thể? Lúc hãm hại Hướng Vân Hoan ngươi còn một câu một câu tướng công gọi ta cơ mà! Hiện giờ ta nghèo túng, ngược lại không được sao?” Ôn Ngọc Lương nghiến răng nghiến lợi mắng.
Trên mặt Hướng Vân Cẩm không biết là nước mắt hay là mồ hôi lạnh, trộn lẫn vào với nhau theo lọn tóc chảy vào trong mắt, đau không mở ra được, “Biểu ca, vậy rốt cuộc huynh muốn cái gì?”
Ôn Ngọc Lương cười lạnh từ trong ngực rút ra một tờ giấy, đáp lên mặt Hướng Vân Cẩm. Hướng Vân Cẩm thật vất vả mới mở được mắt ra, đọc nửa ngày mới nhận ra được hai chữ ‘giấy nợ’. Nàng ta cả kinh xem xuống nữa, lại thế nào cũng không thấy rõ.
Ôn Ngọc Lương hừ một tiếng, mò tay vào trong ngực móc một lúc lâu lấy ra một cái hỏa chiết, ánh lửa hiện lên, ánh mắt Hướng Vân Cẩm liền dừng ở trên ba chữ to ’50 vạn lượng’.
Ôn Ngọc Lương không khỏi đắc ý nói: “Ca ca vẫn luôn thương ngươi, đương nhiên sẽ không hại ngươi. Ngươi chưa xuất giá, đương nhiên tòng phụ, món nợ này coi như có thể tính lên đầu cha ngươi. Ngươi đại khái có thể thuận lợi vui vẻ làm phu nhân của ngươi!”
“Cha ta lấy đâu ra 50 vạn lượng....” Sắc mặt Hướng Vân Cẩm sớm đã tái nhợt.
50 vạn lượng đấy, Hướng gia không thể so với trước đây, từ sau khi Phong Niên thực phủ cho Hướng Vân Hoan, Hướng gia dựa vào chính là buôn bán bên ngoài, nhưng dạo gần đây buôn bán kho khăn, Hướng gia buôn bán nhiều lần gặp thất bại, trong nhà vốn đã túng quẫn, nếu như lấy 50 vạn lượng này ra ngoài, Hướng gia thật sự phải suy sụp!
“Ngươi đừng cho rằng ta không nhìn thấy đồ cưới cha ngươi chuẩn bị cho ngươi! Gả nữ nhi phong cảnh như thế, trong nhà sao có thể không có số tiền này.” Ôn Ngọc Lương cười lạnh nói: “Dù sao nương ngươi và ngươi vốn đã nghĩ quản gia rồi chiếm lấy tài sản, sau đó giao cho ta. Hiện giờ ta chỉ đổi phương thức lấy lại đồ của mình mà thôi! Hôm nay nếu ngươi ấn tay thì thôi, nếu không ấn....”
Ôn Ngọc Lương vẻ mặt hung ác, Hướng Vân Cẩm cảm thấy nếu mình không ấn, chỉ sợ tối nay thật sự phải chết dưới tay hắn.
Gió lạnh phơ phất, nàng ta định lại tinh thần nghĩ nghĩ: hiện thời phụ thân bệnh nặng, chỉ sợ không tốt. Nếu ông đi, gia sản chỉ sợ sẽ rơi vào trong tay Đại bá và Hướng Vân Hoan, đến lúc đó nàng ta và nương sẽ không được chút tốt nào. Một khi đã như vậy, giấy nợ này cũng thế, đó là nữ nhi nợ, chưa gả tòng phụ, nợ tính ở trên đầu Hướng phủ, tóm lại cũng không trách được nàng ta. Cho dù đến lúc đó Thành Chương hỏi đến, nàng ta đã gả đến Thành gia, bị hắn trách móc mấy câu rồi cũng thôi....
Nàng ta ngoan tâm, mềm giọng nói: “Biểu ca, ta ấn. Chỉ là ta còn có một yêu cầu?”
“Ngươi còn có yêu cầu?” Ôn Ngọc Lương thất thanh cười nói: “Nói thử xem.”
“Ta gả cho người không bao lâu sẽ theo phu quân đi nhậm chức, nếu ngươi còn nhớ giao tình xưa kia của chúng ta thì chờ ta rời khỏi Ung Châu rồi hãy đến đòi nợ.” Hướng Vân Cẩm nói xong, thẳng tắp nhìn Ôn Ngọc Lương, Ôn Ngọc Lương cũng nở nụ cười, đầu ngón tay nhịn không được nhéo nhéo cằm nàng ta, giọng điệu bình lặng như nước lại mang theo chút hèn mọn, “Ngươi quả nhiên vẫn là Hướng Vân Cẩm kia. Hại người đã nghĩ phủi sạch chính mình. Gương mặt xinh đẹp như vậy, trái tim lại ngoan độc, cũng không biết giống ai!”
Hướng Vân Cẩm thầm phi một ngụm, chỉ muốn sớm thoát khỏi hắn, há miệng dùng sức cắn ngón tay, dùng sức ấn dấu tay mình lên trên giấy nợ, lại đem giấy nợ trả lại cho hắn: “Biểu ca, ngươi muốn ta đều đã cho ngươi, ngươi có thể buông tha ta chưa?”
“Tha, đương nhiên tha. Tâm can của ta sáng mai sẽ xuất giá, phải ngủ một giấc thật ngon mới được.” Ôn Ngọc Lương đắc chí gấp kỹ giấy nợ để vào trong ngực, lại vỗ vỗ.
Hướng Vân Cẩm làm chuyện xấu xong, đứng dậy muốn rời đi. Đêm rất đen, gió lạnh thổi qua từng cơn mát, mùi hương trên người Hướng Vân Cẩm cũng theo làn gió này, thổi vào chóp mũi Ôn Ngọc Lương. Ôn Ngọc Lương nửa tháng nay không biết vị thịt yết hầu khẩn căng, trong lòng đột nhiên sinh tà niệm, một đêm phu thê trăm ngày ân ái, sáng mai tiểu nhân nhi này sẽ thuộc về người khác....
Y không khỏi nuốt nuốt nước miếng, hai ba bước tiến lên tha Hướng Vân Cẩm trở lại, tay dùng sức, Hướng Vân Cẩm còn chưa kịp la lên liền hôn mê bất tỉnh.
Ngày thứ hai, nắng chiếu rực rỡ Hướng Vân Cẩm vẫn chưa dậy, bọn nha hoàn ở ngoài cửa đợi đã lâu, vẫn là Tô thị đến cửa đánh thức Hướng Vân Cẩm. Thấy nàng ta vẻ mặt mệt mỏi cũng thôi, trên mặt còn có dấu, bà ta ‘a’ một tiếng, vội hỏi: “Cô nãi nãi của ta, hôm nay ngươi sẽ xuất giá, mặt này là thế nào vậy!”
“Tối qua không cẩn thận đụng đến.” Hướng Vân Cẩm hơi chút mệt mỏi trả lời, có vẻ đặc biệt buồn bã ỉu xìu.
Đều phải lập gia đình còn không cẩn thận như vậy, sau này ngươi phải làm sao bây giờ!” Tô thị lại một hồi đau lòng, “Mặt này phải cần bao nhiêu phấn mới che được đây!”
“Phu nhân....” Bên ngoài nha hoàn lại thúc giục, Tô thị mang theo cười nói: “Ngươi xem ta này, Cẩm nhi ngươi mau lên, bỏ lỡ giờ lành thì không tốt.”
Trong phủ cao thấp giăng đèn kết hoa, Hướng Vân Hoan bởi vì Hướng Hằng Ninh dặn dò, tâm không cam tình không nguyện bị Dương di nương kéo đi hỗ trợ. Thấy Hướng Vân Cẩm, cảm thấy nàng ta như có chỗ nào không thích hợp, ánh mắt vẫn luôn bay ra bên ngoài, không yên lòng.
Nàng thuận miệng hỏi: “Sao vậy, còn chưa gả ra ngoài tâm tư đã bay ra ngoài rồi sao?”
“Cô nãi nãi thích đùa!” Dương di nương che miệng cười nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta lần đầu xuất giá, khẩn trương cũng là khó tránh khỏi, cô nãi nãi đừng chê cười nàng nữa.”
Hướng Vân Cẩm liếc trắng Vân Hoan một cái, buồn không hé răng, cả đầu đều đang nghĩ buổi tối đêm động phòng hoa chúc làm sao có thể vạn vô thất thất dùng máu lươn qua cửa. Nếu không giấu được nàng ta lại nên giải thích như thế nào. Qua một lát nàng ta lại cảm thấy bất an, không biết tối hôm qua sau khi tên súc sinh đó chiếm tiện nghi xong có tận lực giở trò xấu, lưu lại dấu vết gì trên người nàng ta không.
Càng nghĩ càng nhiều, nếu như phụ thân nhìn thấy tờ giấy nợ 50 vạn lượng này sẽ là vẻ mặt gì. Nếu mấy ngày nữa phụ thân đi cũng thôi, nếu như sống tốt, nhìn thấy tờ giấy nợ này chỉ sợ sẽ lại hôn mê.... (nuôi con lớn thế này đấy -_-)
Các loại suy nghĩ lặp đi lặp lại dày vò nàng ta, ngay cả Hướng Vân Hoan nói gì nàng ta cũng nghe không lọt, tất cả trang điểm đều giao cho người khác, bản thân làm cọc gỗ cũng không sao.
Nàng ta ngày ngóng đêm trông gả cho Thành Chương làm quan gia phu nhân, đến lúc xuất giá lại đột nhiên không cảm thấy chút vui mừng nào. Không biết tương lai chờ nàng ta, vốn nên cao hứng phấn chấn đi đối mặt, nàng ta lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Thẳng đến khi đội khăn trùm đầu lên, hỉ nương vui rạo rực nói với nàng ta: “Đại tiểu thư thật sự là tu được phúc khí mấy đời! Cô gia ngồi trên lưng ngựa đỏ cao to, rất tuấn tú, ai thấy đều thích!”
Hướng Vân Cẩm thế này mới yên lòng: nàng ta cả đời này, mọi chuyện đều tính toán vì bản thân, cuối cùng hôm nay cũng được hồi báo. Nàng ta ích kỷ thật, nhưng là người không vì mình, trời tru đất diệt, nàng ta chỉ là muốn để mình sống tốt hơn chút mà thôi, ai cũng không trách được nàng ta.
Nàng ta đột nhiên mở mắt ra, sức lực bắn ra, ngược lại lại thấy cả người khoan khoái.
/87
|