Bên tai vang lên rất nhiều giọng nói khiến đầu Chu Tiểu Vân rất đau. Cô cố sức mở mắt nhưng không mở ra được.
ĐỪNG ỒN NỮA! Cô muốn gắt lên, nhưng há miệng lại không phát ra âm thanh. Cổ họng như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng.
Cùng lúc đó, có một bàn tay nâng đầu cô dậy, đút cho cô mấy ngụm nước, cô nuốt xuống rồi bị đặt nằm xuống, đắp chăn tới tận miệng.
Bên cạnh có tiếng hai người nói chuyện: “Đại Nha sốt rất cao, hai ngày rồi mà chưa khỏi. Hay là mời bác sĩ Phùng đến nhà xem bệnh đi.”
“Được, anh lập tức đi ngay.”
Cha! Mẹ! Giọng nói kia rất quen thuộc, là giọng của cha mẹ, lại có chút xa lạ, hình như trẻ hơn nhiều. Chờ chút…
Đại Nha! Đây không phải tên gọi ở nhà của cô sao? Trước khi đến trường, cô vẫn được gọi là Đại Nha, đến năm tám tuổi đi học lớp một mới lấy tên Chu Tiểu Vân. Chẳng lẽ, cô thực sự quay về năm sáu tuổi? Chu Tiểu Vân có chút mơ hồ, lại không có sức tự hỏi, ngủ thiếp đi.
Không biết cuối cùng ngủ bao lâu, cảm giác có người lau mồ hôi cho cô, có người mớm thuốc cho cô, về sau còn có một vật gì đó đâm vào mông cô. (=)) tiêm thuốc vào mông)
Cuối cùng cô có thể mở mắt. Chu Tiểu Vân ngây ngốc nhìn nóc nhà. Lúc nhỏ, nhà lợp bằng mái tranh, tới năm mười tuổi trong nhà mới xây nhà mái ngói. Năm cô mười tám tuổi, cả nhà gom góp mãi mới đủ tiền xây nhà hai tầng.
Đôi mắt nhìn kĩ chóp mái bằng gỗ. Nóc nhà không cao, không có đèn điện. Trên bàn đặt một cái đèn dầu (đèn thắp bằng dầu hay dùng ngày xưa).
Lúc này, Chu Tiểu Vân mới nhớ ra, đến năm cô bảy tuổi trong thôn mới có điện. Cô chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đánh giá ngôi nhà đã sớm phai nhoà trong kí ức.
Trong nhà, trừ phòng bếp và nhà vệ sinh, phòng khách được ngăn làm ba. Gian ở giữa tương tự phòng khách, bày một cái bàn vuông và ghế trường kỷ. Phía tây là phòng ba mẹ, em gái năm nay mới hai tuổi vẫn ngủ chung với họ. Còn cô và anh trai Chu Chí Lương, em trai Chu Tiểu Bảo ở phòng phía tây. Căn phòng không lớn, kê hai cái giường đã hơi chật. Cạnh cửa có một cái bàn nhỏ cong vẹo, đó là chỗ học bài của anh trai.
Chu Tiểu Vân ngủ trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, thấy bên ngoài vọng lại tiếng cười của trẻ con. Chỉ chốc lát sau, anh trai Chu Chí Lương xông vào, la toáng lên, “Đại Nha, em tỉnh rồi!”
Nhìn phiên bản Chu Chí Lương thu nhỏ trước mắt, mặc một cái áo bông, quần bằng vải bố, chân mang đôi giày vải đã thủng hai lỗ. Trên mặt, má trái má phải đều có vết bẩn, đang chảy nước mũi ròng ròng. Cậu bé bực mình, lấy tay áo lau lau, nhưng lau không sạch, một ít nước mũi dính cả lên mặt.
“Đại, Đại Bảo, ” Đây là tên ở nhà của anh trai, sau này lớn lên, mới không gọi như thế nữa. Tên Đại Nha của cô vẫn bị gọi đến năm mười sáu tuổi, “Em đói!”
“Mẹ, Đại Nha tỉnh rồi, kêu đói bụng!” Đại Bảo mới chín tuổi, lớn hơn Chu Tiểu Vân ba tuổi, giờ đang học lớp một. Giờ là lúc nghỉ hè, rong chơi ở ngoài nửa ngày, sớm đói lắm rồi, nhưng em gái bị ốm nặng, cả nhà bận bịu, không ai dọn cơm. Lúc em tỉnh lại, cậu rất vui mừng, nghĩ thầm cuối cùng đã có cơm ăn.
Lúc Đại Bảo ra ngoài, Chu Tiểu Vân thử rời giường, đi đôi giày vải đã mòn, cảm thấy khá hơn nhiều nhưng đầu vẫn hơi choáng, bụng sôi ùng ục. Cô nhớ mình luôn khoẻ mạnh, không giống em trai Tiểu Bảo hay ốm. Lần nghiêm trọng nhất là năm cô sáu tuổi, sốt rất cao, ba ngày mới đỡ. Hoá ra cô thực sự quay về năm sáu tuổi đúng lần ấy.
Trong nhà có một cái gương duy nhất, cô không nhìn rõ bộ dạng lúc này của mình. Nhìn xuống tay, cánh tay gầy nhẳng, nhỏ bé, nhìn xuống chân, y như hai cái que tăm bé xíu. Quần áo trên người quá dài, áo dài tới đùi, quần xắn lên mấy ống. Đây là quần áo cũ của chị họ – con bác cả.
Khi Chu Tiểu Vân đang đánh giá chính mình, mẹ Triệu Ngọc Trân bước vào. Triệu Ngọc Trân thấy Chu Tiểu Vân ngẩn người đứng cạnh giường, bèn kéo tay cô: “Đại Nha thấy đỡ hơn chưa?”
Chu Tiểu Vân nhìn mẹ còn rất trẻ, nhất thời cảm thấy như trong mộng, thuận miệng đáp: “Con đỡ hơn rồi ạ.” Bây giờ, Triệu Ngọc Trân hơn ba mươi tuổi, tuy là phụ nữ nông thôn nhưng có đường nét khá đẹp, khác xa lúc năm mươi, mặt đầy nếp nhăn.
“Ăn cơm thôi.” Triệu Ngọc Trân kéo Chu Tiểu Vân không biết hồn treo ngược ở đâu ra ăn tối.
Vào phòng bếp, vẫn đốt đèn, bàn ăn không lớn đã ngồi kín. Ba Chu Quốc Cường mới ba mươi tư tuổi, đang tuổi tráng niên. Đại Bảo đã đói meo, sớm ăn vụng một miếng bánh. Em trai Tiểu Bảo nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay năm tuổi, yếu ớt lắm bệnh, đầu hơi nhỏ. Em gái tên là Chu Tiểu Nguyệt, giờ chắc chắn được gọi bằng tên ở nhà là Nhị Nha.
Nhớ tới mấy anh chị em có tên ở nhà buồn cười như thế, trong lòng cô lén cười thầm. Đúng là làm khó ba mới tốt nghiệp tiểu học, không nghĩ ra tên gì dễ nghe. Anh trai Chu Chí Lương vốn do ông nội đã qua đời đặt tên cho.
Cơm tối không có gì đặc biệt, mấy miếng dưa muối, mấy hạt lạc rang, một bát cháo ngô lớn, đó là bữa tối của cả gia đình. Chu Tiểu Vân lén lút nhìn Đại Bảo, anh ấy có thể ăn nửa cái bánh, khẩu vị của anh ấy rất tốt, không ngon cũng ăn tuốt. Tiểu Bảo ăn rất ít, nửa bát cháo và mấy miếng bánh nhỏ rồi thôi. Nhị Nha vừa mới cai sữa, nói chưa sõi, trong bát không phải cháo, mà là một ít mì và một quả trứng chần nước sôi.
Chu Tiểu Vân không quen ăn bữa tối như vậy, miễn cưỡng ăn mấy miếng, uống nửa bát cháo, bụng không kêu nữa rồi ngừng đũa.
Trên bàn cơm, tiếng Đại Bảo cười đùa, tiếng Tiểu Bảo gào thét, tiếng Nhị Nha khóc nháo, tiếng Ba Chu quát lớn, tiếng Mẹ Chu khuyên bảo, hệt như một bản hòa âm. Nhiều năm qua chưa từng trải nghiệm cảm giác này khuyếch tán trong lòng Chu Tiểu Vân. Đó là máu mủ tình thâm, là mái ấm gia đình! Giờ khắc này, ánh đèn tối tăm, căn phòng bé nhỏ cũng không cản được sự ấm áp của tình người.
ĐỪNG ỒN NỮA! Cô muốn gắt lên, nhưng há miệng lại không phát ra âm thanh. Cổ họng như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng.
Cùng lúc đó, có một bàn tay nâng đầu cô dậy, đút cho cô mấy ngụm nước, cô nuốt xuống rồi bị đặt nằm xuống, đắp chăn tới tận miệng.
Bên cạnh có tiếng hai người nói chuyện: “Đại Nha sốt rất cao, hai ngày rồi mà chưa khỏi. Hay là mời bác sĩ Phùng đến nhà xem bệnh đi.”
“Được, anh lập tức đi ngay.”
Cha! Mẹ! Giọng nói kia rất quen thuộc, là giọng của cha mẹ, lại có chút xa lạ, hình như trẻ hơn nhiều. Chờ chút…
Đại Nha! Đây không phải tên gọi ở nhà của cô sao? Trước khi đến trường, cô vẫn được gọi là Đại Nha, đến năm tám tuổi đi học lớp một mới lấy tên Chu Tiểu Vân. Chẳng lẽ, cô thực sự quay về năm sáu tuổi? Chu Tiểu Vân có chút mơ hồ, lại không có sức tự hỏi, ngủ thiếp đi.
Không biết cuối cùng ngủ bao lâu, cảm giác có người lau mồ hôi cho cô, có người mớm thuốc cho cô, về sau còn có một vật gì đó đâm vào mông cô. (=)) tiêm thuốc vào mông)
Cuối cùng cô có thể mở mắt. Chu Tiểu Vân ngây ngốc nhìn nóc nhà. Lúc nhỏ, nhà lợp bằng mái tranh, tới năm mười tuổi trong nhà mới xây nhà mái ngói. Năm cô mười tám tuổi, cả nhà gom góp mãi mới đủ tiền xây nhà hai tầng.
Đôi mắt nhìn kĩ chóp mái bằng gỗ. Nóc nhà không cao, không có đèn điện. Trên bàn đặt một cái đèn dầu (đèn thắp bằng dầu hay dùng ngày xưa).
Lúc này, Chu Tiểu Vân mới nhớ ra, đến năm cô bảy tuổi trong thôn mới có điện. Cô chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đánh giá ngôi nhà đã sớm phai nhoà trong kí ức.
Trong nhà, trừ phòng bếp và nhà vệ sinh, phòng khách được ngăn làm ba. Gian ở giữa tương tự phòng khách, bày một cái bàn vuông và ghế trường kỷ. Phía tây là phòng ba mẹ, em gái năm nay mới hai tuổi vẫn ngủ chung với họ. Còn cô và anh trai Chu Chí Lương, em trai Chu Tiểu Bảo ở phòng phía tây. Căn phòng không lớn, kê hai cái giường đã hơi chật. Cạnh cửa có một cái bàn nhỏ cong vẹo, đó là chỗ học bài của anh trai.
Chu Tiểu Vân ngủ trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, thấy bên ngoài vọng lại tiếng cười của trẻ con. Chỉ chốc lát sau, anh trai Chu Chí Lương xông vào, la toáng lên, “Đại Nha, em tỉnh rồi!”
Nhìn phiên bản Chu Chí Lương thu nhỏ trước mắt, mặc một cái áo bông, quần bằng vải bố, chân mang đôi giày vải đã thủng hai lỗ. Trên mặt, má trái má phải đều có vết bẩn, đang chảy nước mũi ròng ròng. Cậu bé bực mình, lấy tay áo lau lau, nhưng lau không sạch, một ít nước mũi dính cả lên mặt.
“Đại, Đại Bảo, ” Đây là tên ở nhà của anh trai, sau này lớn lên, mới không gọi như thế nữa. Tên Đại Nha của cô vẫn bị gọi đến năm mười sáu tuổi, “Em đói!”
“Mẹ, Đại Nha tỉnh rồi, kêu đói bụng!” Đại Bảo mới chín tuổi, lớn hơn Chu Tiểu Vân ba tuổi, giờ đang học lớp một. Giờ là lúc nghỉ hè, rong chơi ở ngoài nửa ngày, sớm đói lắm rồi, nhưng em gái bị ốm nặng, cả nhà bận bịu, không ai dọn cơm. Lúc em tỉnh lại, cậu rất vui mừng, nghĩ thầm cuối cùng đã có cơm ăn.
Lúc Đại Bảo ra ngoài, Chu Tiểu Vân thử rời giường, đi đôi giày vải đã mòn, cảm thấy khá hơn nhiều nhưng đầu vẫn hơi choáng, bụng sôi ùng ục. Cô nhớ mình luôn khoẻ mạnh, không giống em trai Tiểu Bảo hay ốm. Lần nghiêm trọng nhất là năm cô sáu tuổi, sốt rất cao, ba ngày mới đỡ. Hoá ra cô thực sự quay về năm sáu tuổi đúng lần ấy.
Trong nhà có một cái gương duy nhất, cô không nhìn rõ bộ dạng lúc này của mình. Nhìn xuống tay, cánh tay gầy nhẳng, nhỏ bé, nhìn xuống chân, y như hai cái que tăm bé xíu. Quần áo trên người quá dài, áo dài tới đùi, quần xắn lên mấy ống. Đây là quần áo cũ của chị họ – con bác cả.
Khi Chu Tiểu Vân đang đánh giá chính mình, mẹ Triệu Ngọc Trân bước vào. Triệu Ngọc Trân thấy Chu Tiểu Vân ngẩn người đứng cạnh giường, bèn kéo tay cô: “Đại Nha thấy đỡ hơn chưa?”
Chu Tiểu Vân nhìn mẹ còn rất trẻ, nhất thời cảm thấy như trong mộng, thuận miệng đáp: “Con đỡ hơn rồi ạ.” Bây giờ, Triệu Ngọc Trân hơn ba mươi tuổi, tuy là phụ nữ nông thôn nhưng có đường nét khá đẹp, khác xa lúc năm mươi, mặt đầy nếp nhăn.
“Ăn cơm thôi.” Triệu Ngọc Trân kéo Chu Tiểu Vân không biết hồn treo ngược ở đâu ra ăn tối.
Vào phòng bếp, vẫn đốt đèn, bàn ăn không lớn đã ngồi kín. Ba Chu Quốc Cường mới ba mươi tư tuổi, đang tuổi tráng niên. Đại Bảo đã đói meo, sớm ăn vụng một miếng bánh. Em trai Tiểu Bảo nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay năm tuổi, yếu ớt lắm bệnh, đầu hơi nhỏ. Em gái tên là Chu Tiểu Nguyệt, giờ chắc chắn được gọi bằng tên ở nhà là Nhị Nha.
Nhớ tới mấy anh chị em có tên ở nhà buồn cười như thế, trong lòng cô lén cười thầm. Đúng là làm khó ba mới tốt nghiệp tiểu học, không nghĩ ra tên gì dễ nghe. Anh trai Chu Chí Lương vốn do ông nội đã qua đời đặt tên cho.
Cơm tối không có gì đặc biệt, mấy miếng dưa muối, mấy hạt lạc rang, một bát cháo ngô lớn, đó là bữa tối của cả gia đình. Chu Tiểu Vân lén lút nhìn Đại Bảo, anh ấy có thể ăn nửa cái bánh, khẩu vị của anh ấy rất tốt, không ngon cũng ăn tuốt. Tiểu Bảo ăn rất ít, nửa bát cháo và mấy miếng bánh nhỏ rồi thôi. Nhị Nha vừa mới cai sữa, nói chưa sõi, trong bát không phải cháo, mà là một ít mì và một quả trứng chần nước sôi.
Chu Tiểu Vân không quen ăn bữa tối như vậy, miễn cưỡng ăn mấy miếng, uống nửa bát cháo, bụng không kêu nữa rồi ngừng đũa.
Trên bàn cơm, tiếng Đại Bảo cười đùa, tiếng Tiểu Bảo gào thét, tiếng Nhị Nha khóc nháo, tiếng Ba Chu quát lớn, tiếng Mẹ Chu khuyên bảo, hệt như một bản hòa âm. Nhiều năm qua chưa từng trải nghiệm cảm giác này khuyếch tán trong lòng Chu Tiểu Vân. Đó là máu mủ tình thâm, là mái ấm gia đình! Giờ khắc này, ánh đèn tối tăm, căn phòng bé nhỏ cũng không cản được sự ấm áp của tình người.
/181
|