[CSMHPCCTV] Chương 23+24 Cuộc sống mới hạnh phúc của Chu Tiểu Vân 25.12.2013 Comments: 9 12 0 Rate This
Chương 23: Sức hút của thầy đẹp trai
Từ đó, bạn nhỏ Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống học sinh vui vẻ của mình. Hàng ngày, Vương Tinh Tinh sẽ đến sớm rủ cô cùng đi học, lúc tan học cả hai cùng ra về. Đại Bảo vô cùng vui vẻ, tan học không thấy bóng dáng.
Khai giảng được hai ngày, Chu Tiểu Vân ngoài ý muốn gặp một người: Ngô Mai.
Ngô Mai học ở lớp 1-1, thấy Chu Tiểu Vân thì trách cô hại cô bé phải đi học sớm: “Đại Nha, đều tại cậu đấy. Chúng mình đủ tuổi mới phải đi học. Lần trước, cậu đến nhà tớ chơi, mẹ tớ nghe nói cậu xin đi học sớm nên bắt tớ phải đến trường sớm. Tớ ở nhà mỗi ngày chơi vui vẻ biết bao, giờ phải dậy sớm đi học, đều tại cậu…” Đằng sau là mười nghìn từ oán giận tự động lược bớt.
Nhưng mà, Ngô Mai trời sinh vừa nói xong đã ném ra sau đầu, tính tình thẳng thắn, oán trách xong lại vui vẻ, tan tiết chạy qua chơi với Chu Tiểu Vân.
Thường xuyên chơi cùng nên Ngô Mai ngây thơ khả ái và Vương Tinh Tinh hoạt bát lắm lúc hơi ngốc nghếch cũng kết thành bạn tốt. Đến lúc này, giữa ba người hình thành tam giác tình bạn.
Trong ba người, Chu Tiểu Vân là một hũ nút không thích nói chuyện, bình thường bạn nói ba câu, cô mới đáp lại một câu. Bù lại, Ngô Mai nói nhiều, Vương Tinh Tinh cũng hay nói, hai người thường xuyên nói tới nói lui rất náo nhiệt. Chu Tiểu Vân vừa vặn đảm nhiệm vai trò người lắng nghe tốt nhất, đồng thời là người giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Chu Tiểu Vân cảm giác cô không thể ngây thơ đơn thuần giống như những đứa trẻ bình thường khác. Cô hạn chế nói chuyện, sợ rằng một lúc nào đó buột miệng sẽ nói ra những lời không thích hợp. Vì thế, hình thành thói quen ở nhà và ở trường học của cô, có thể giải quyết trong hai câu, tuyệt đối không nói sang câu thứ ba, triệt để quán triệt nguyên tắc “Im lặng là vàng”.
Cha mẹ cô không để ý tới Chu Tiểu Vân sau khi khỏi bệnh càng ngày càng ít nói, trái lại cảm thấy đó là con gái lớn hiểu chuyện và nghe lời. Trong nhà có Đại Bảo và Nhị Nha đã đủ ầm ĩ. Sự yên tĩnh của cô không quá gây chú ý.
Thực ra, Ngô Mai cảm thấy Chu Tiểu Vân có chút biến hóa. Hai người là chị em họ trước đây tiếp xúc tương đối nhiều, Chu Tiểu Vân vốn dịu dàng, ít nói giờ càng kiệm lời. Cô bé mơ hồ cảm thấy đột nhiên Chu Tiểu Vân thông minh hơn rất nhiều. Hỏi cái gì bạn ấy cũng trả lời được, còn các thay đổi khác, Ngô Mai không thể nói rõ.
Cô bé đơn thuần thấy, Chu Tiểu Vân ít tuổi nhất nhưng trong ba người thì giống như chị cả vậy. Mỗi lần cô bé và Vương Tinh Tinh mâu thuẫn, tự nhiên sẽ kể hết với Chu Tiểu Vân, cậu ấy mỉm cười, kiên trì nghe hết. Sau khi nghe xong, đúng lúc khuyên bảo mấy câu, hai người lại hoà hảo như cũ. Nói chung, không biết từ lúc nào, cậu ấy trở thành nhân vật trung tâm trong tam giác.
Còn ở trong lớp, Chu Tiểu Vân dần dần bộc lộ tài năng, như ý muốn trở thành học trò cưng trong mắt thầy cô.
Một lớp học tổng cộng có ba mươi học sinh. Đa số ngây ngây ngô ngô như một tờ giấy trắng chưa dính mực. Đến giờ ngữ văn, thầy Phương bất đắc dĩ phát hiện tốc độ dạy học vô cùng chậm. Dưới lớp là một đàn chim non cứ ríu ra ríu rít, làm sao nghe nổi thầy cô giáo nói gì nữa.
Nhưng trong đó có một học sinh nữ không giống vậy, dần dần khiến thầy Phương có ấn tượng sâu sắc. Cô bé kia, người gầy tong teo, vóc dáng không quá cao (thầy Phương không biết Chu Tiểu Vân mới sáu tuổi, thật ra nhìn cô không khác đứa trẻ bảy tuổi), nước da trắng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mình, cả tiết học cứ nhìn mãi không dời mắt (kỳ thực bạn nhỏ Chu Tiểu Vân cả một tiết mải mê ngắm soái ca luyến tiếc rời mắt). Viết chữ đẹp, ngay ngắn, làm bài đầy đủ, trái ngược hoàn toàn với không ít học sinh trong lớp đến giờ còn không biết bài tập về nhà là cái gì. Đi học giơ tay trả lời đúng câu hỏi rất nhanh, tan học còn chủ động bê chồng bài tập giúp thầy, xoá sạch bảng đen trong lớp.
Biểu hiện cố gắng của Chu Tiểu Vân chiếm được cảm tình của thầy chủ nhiệm Phương, lập tức trở thành trò giỏi, trò yêu trong mắt thầy. Một tháng sau, trong giờ học, thầy Phương tuyên bố chọn Chu Tiểu Vân làm lớp trưởng. Cô bắt đầu cuộc sống oai phong một cõi ở tiểu học.
Không ai biết âm mưu của Chu Tiểu Vân. Cô cố gắng biểu hiện tốt, một phần vì muốn thoả mãn tâm lý ưa sĩ diện, làm trò giỏi của thầy cô. Một mặt khác, để được tiếp cận thầy Phương đẹp trai phong độ nhiều hơn. Sức hút của soái ca là vô biên!
Trong lớp nhiều nam ít nữ. Theo sự quan sát của cô, 100% học sinh nữ đều thích thầy Phương nên chăm chỉ đi học. Cô còn phát hiện ra, trong trường không ít cô giáo thích đến nhờ thầy Phương giúp đỡ, bao gồm cả giáo viên già U40 như cô Hoàng. Soái ca như vậy, nhìn nhiều cũng tốt cho mắt mà!
Giáo viên dạy toán học là một cô giáo họ Đinh hơn năm mươi tuổi, sắp về hưu, nói chuyện chậm rì rì. Thường cô ấy nói một câu không biết câu tiếp theo thất lạc ở chỗ nào. Vì tính cách đó, trong giờ toán, học sinh bên dưới nghịch ngợm, chỉ thiếu nước chưa gỡ ngói trên nóc xuống. Cô Đinh nhìn mà như không thấy, vẫn như cũ không vội không gấp chậm rãi dạy hết giáo án của mình. Không biết có mấy người nghe lọt.
Nhưng mà, lúc đó, chưa có áp lực điểm số, trường học hoàn toàn “Thả trâu ăn cỏ”, rất ít giáo viên nghiêm túc dạy học.
Thầy Phương vừa ra trường không lâu, hùng tâm tráng chí đầy mình, muốn bồi dưỡng những mầm non tương lai của tổ quốc, cả ngày hoà mình với học sinh. Kiên trì cẩn thận, hai từ này không đủ để hình dung lòng nhiệt tình của thầy với nghề giáo, nên rất được học sinh kính yêu.
Chu Tiểu Vân vinh hạnh được làm trò yêu của thầy Phương, cả ngày đi theo soái ca, được ánh mắt yêu mến của thầy nhìn chăm chú, cô cảm thấy hạnh phúc đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Chương 24: Em muốn học nhạc cụ Ở trường, Chu Tiểu Vân như cá gặp nước phong sinh thủy khởi, về nhà nhanh chóng trở thành trợ thủ bé nhỏ toàn năng của mẹ. Hằng ngày, ăn cơm trưa xong, cô sẽ đi lùa vịt ra hồ nước, thả ở đó một tiếng. Bây giờ, con vịt vừa nghe thấy giọng của Chu Tiểu Vân liền kích động kêu “Quạc quạc”. Sau khi tan học, làm xong bài tập về nhà, cô sẽ ngồi trông Tiểu Bảo và Nhị Nha.
Hiện tại, dưới sự giáo dục của cô, Tiểu Bảo không kén ăn như trước, béo lên một tí. Cô thường xuyên dẫn Tiểu Bảo đi chơi, vận động giúp cơ thể cậu bé cứng cáp hơn. Thật ra, càng là đứa trẻ yếu ớt thì không nên suốt ngày ru rú trong nhà, thường xuyên ra ngoài vận động mới tốt cho cơ thể.
Giờ Nhị Nha đã đi vững, nói chuyện rõ ràng hơn nhiều. Chu Tiểu Vân thích nhất là dạy Nhị Nha nói chuyện. Nói đi nói lại, cô rất ít tâm sự với cha mẹ, với anh trai Đại Bảo thì chẳng có gì để nói. Làm lớp trưởng giao tiếp với các bạn chủ yếu là lời ít ý nhiều, cho dù với thầy Phương, cô cũng không hay mở miệng. So với Ngô Mai cả ngày nói không ngừng, Chu Tiểu Vân có thể gọi là câm.
Thế nhưng trước mặt em trai em gái, Chu Tiểu Vân cảm thấy hai người còn quá nhỏ, không có ấn tượng sâu sắc với mình trước kia, cô thả lỏng hơn, nói nhiều hơn. Có lúc nhìn Nhị Nha đi chân đất, Chu Tiểu Vân không kìm lòng được coi Nhị Nha như con gái Nữu Nữu của cô để yêu thương.
Triệu Ngọc Trân rất hài lòng với biểu hiện của Chu Tiểu Vân nên không chú ý đến vẻ già dặn, trầm tĩnh không hợp với tuổi của cô.
***
Gần đây, Chu Tiểu Vân đang nghĩ đến một việc.
Thầy Phương trong tiết dạy nhạc thích kéo đàn acordion dạy học sinh hát. Lúc đó điều kiện dạy học tương đối kém, chưa có đàn dương cầm, đàn điện tử gì gì đó, tiếng đàn acordion du dương của thầy Phương là âm thanh Chu Tiểu Vân thích nghe nhất. Kết quả là, Chu Tiểu Vân nảy sinh ý định tìm cách xin học chơi đàn acordion.
Bạn nói xem, nếu một cô gái biết chơi một loại nhạc cụ sẽ hãnh diện biết bao! Chu Tiểu Vân nóng lòng muốn thử. Nhưng mà, có dịp nào để nói chuyện này với thầy đây? Ừm, phải chọn thời cơ tốt.
Nhà thầy Phương ở thị trấn, bình thường thầy sống trong căn phòng ở ký túc xá giáo viên do nhà trường cấp, đến cuối tuần mới về thị trấn. Phòng không lớn, kê được một cái giường, một tủ sách và đồ dùng đơn giản hằng ngày.
Có lần Chu Tiểu Vân nộp bài tập cho thầy nên may mắn được đến đó. Cô ngạc nhiên khi phát hiện thầy Phương là một người yêu sạch sẽ, vô cùng ngăn nắp. Phòng ở không lớn được sắp xếp gọn gàng, không hề có mùi tất thối như đa số đàn ông độc thân khác.
Hôm nay sau khi tan học, Chu Tiểu Vân cắt đuôi keo dính số một – Ngô Mai và keo dính số hai – Vương Tinh Tinh, lặng lẽ một mình đến khu tập thể giáo viên đằng sau trường.
Ký túc xá nhỏ này là nơi ở của năm, sáu giáo viên. Những người khác đều ở phòng có hai buồng, thêm một phòng bếp nhỏ. Thầy Phương ở phòng nhỏ nhất từ ngoài vào, bên cạnh có phòng bếp nhỏ giản dị vẻn vẹn vài mét vuông.
Phương Văn Siêu đang sửa bài tập ngữ văn cho học sinh, chăm chú quá nên không phát hiện ra Chu Tiểu Vân đứng ở cửa. Cô đứng một hồi không thấy thầy ngẩng đầu bèn ho một tiếng.
Phương Văn Siêu ngẩng đầu, thấy là Chu Tiểu Vân, không khỏi ngẩn người: “Chu Tiểu Vân là em à, sao tan học chưa về nhà. Tìm thầy có chuyện gì không?”
Chu Tiểu Vân đi vào trong phòng, đứng cạnh thầy mà do dự mãi, không biết nên mở lời thế nào.
Phương Văn Siêu nhìn học trò cưng của mình, thấy cô bé ấp a ấp úng có chút kỳ lạ: “Không sao, em có chuyện gì cứ nói, đừng sợ.”
Chu Tiểu Vân đang nghĩ thầm nên nói khéo hay là đi thẳng vào vấn đề nhỉ? Dứt khoát thăm dò một tí: “Thầy Phương, em không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn đến nói chuyện với thầy thôi. Thầy đang làm gì thế? Có phải đang chữa bài tập ngữ văn hôm nay không?”
“Đúng vậy, lớp chúng ta có rất nhiều bạn làm sai bài, sửa rất lâu.” Nhắc tới học sinh của mình, Phương Văn Siêu không khỏi hơi đau đầu. Trong lớp rất nhiều học sinh nam nghịch ngợm như khỉ con, không ngồi yên trên ghế quá ba phút. Bài văn viết xiêu vẹo, lỗi kiểu gì cũng có. Anh sửa nửa ngày mới được mấy bài.
Lúc này một quyển vở sạch sẽ chỉnh tề đập vào mi mắt, Phương Văn Siêu liếc nhìn trang bìa. Bên trên ghi rõ ba từ Chu Tiểu Vân. Trong lòng thầm khen một tiếng: học sinh nào cũng giống như Chu Tiểu Vân thì tốt quá!
Chu Tiểu Vân nói chuyện phiếm mấy câu với Phương Văn Siêu, chậm rãi chuyển đề tài tới tiết học nhạc hôm nay: “Thầy Phương, tiết nhạc hôm nay thầy dạy chúng em bài hát đó rất hay, em thích lắm. Bây giờ em thuộc cả bài rồi, em hát cho thầy nghe nhé?”
Chu Tiểu Vân tự tin khiến Phương Văn Siêu thưởng thức. Anh vui vẻ đồng ý, còn đề nghị đệm nhạc cho cô. Cô cầu còn không được, liên tục nói vâng.
Phương Văn Siêu lấy đàn của mình ra, ngón tay trắng trẻo thon dài linh hoạt lướt trên phím đàn, tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên. Chu Tiểu Vân cất giọng hát còn non nớt, hát bài hát hôm nay mới được học: Trong vườn hoa, dưới hàng rào tre, em trồng thêm một khóm hoa hồng…
Hết một bài, Phương Văn Siêu vui vẻ kéo thêm một bản nhạc dài khác. Chu Tiểu Vân nghe mê mẩn, không biết là vì tiếng đàn hay thích sự vui vẻ thoải mái của thầy.
“Bốp bố bốp, “ Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay: “Thầy Phương, thầy kéo đàn acordion thật dễ nghe. Hôm nay, trong tiết nhạc, em đã bị tiếng đàn của thầy mê hoặc. Sau khi tan học, em lo lắng mãi, quyết định đánh bạo đến tìm thầy. Em rất thích đàn acordion, thầy xem có lúc nào rảnh rỗi dạy em chơi đàn acordion được không ạ? Em xin hứa sẽ học thật nghiêm túc.”
Chu Tiểu Vân rốt cuộc nói nên lời, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phương Văn Siêu.
Phương Văn Siêu ngẩn người, hơi bất ngờ, không nghĩ mục đích Chu Tiểu Vân đến đây vì cái này. Suy nghĩ một lúc, anh chỉ có một mình, thời gian rảnh cũng có, nhưng mà…
“Thầy ơi, em xin thầy, thầy đồng ý đi mà. Em không làm mất nhiều thời gian của thầy đâu. Mỗi ngày, sau khi tan học, thầy dạy em nửa tiếng là được. Em thực sự quá thích đàn acordion. Nếu thầy bận sửa bài hay là em sửa giúp thầy, hoặc em giúp thầy làm mấy việc lặt vặt, sau này việc quét nhà, đổ rác thầy để em làm cho. Thầy thấy được không ạ?”
Đôi mắt to tròn của Chu Tiểu Vân sáng ngời. Trong nháy mắt Phương Văn Siêu bị cô bé này thu hút, nhất thời không nói được gì. Trong lòng anh bùi ngùi cô bé này lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp, không biết hấp dẫn bao nhiêu chàng trai đây.
Thấy Phương Văn Siêu ngơ ngác nhìn mình không nói tiếng nào, Chu Tiểu Vân cho là thầy không đồng ý, ủ rũ đứng lên: “Quên đi, em biết yêu cầu của mình khiến thầy khó xử. Em phải về rồi.” Nói xong chậm rãi xoay người bước về phía cửa.
“Chờ một chút, Chu Tiểu Vân, thầy chưa nói là không đồng ý mà.”
Chương 23: Sức hút của thầy đẹp trai
Từ đó, bạn nhỏ Chu Tiểu Vân bắt đầu cuộc sống học sinh vui vẻ của mình. Hàng ngày, Vương Tinh Tinh sẽ đến sớm rủ cô cùng đi học, lúc tan học cả hai cùng ra về. Đại Bảo vô cùng vui vẻ, tan học không thấy bóng dáng.
Khai giảng được hai ngày, Chu Tiểu Vân ngoài ý muốn gặp một người: Ngô Mai.
Ngô Mai học ở lớp 1-1, thấy Chu Tiểu Vân thì trách cô hại cô bé phải đi học sớm: “Đại Nha, đều tại cậu đấy. Chúng mình đủ tuổi mới phải đi học. Lần trước, cậu đến nhà tớ chơi, mẹ tớ nghe nói cậu xin đi học sớm nên bắt tớ phải đến trường sớm. Tớ ở nhà mỗi ngày chơi vui vẻ biết bao, giờ phải dậy sớm đi học, đều tại cậu…” Đằng sau là mười nghìn từ oán giận tự động lược bớt.
Nhưng mà, Ngô Mai trời sinh vừa nói xong đã ném ra sau đầu, tính tình thẳng thắn, oán trách xong lại vui vẻ, tan tiết chạy qua chơi với Chu Tiểu Vân.
Thường xuyên chơi cùng nên Ngô Mai ngây thơ khả ái và Vương Tinh Tinh hoạt bát lắm lúc hơi ngốc nghếch cũng kết thành bạn tốt. Đến lúc này, giữa ba người hình thành tam giác tình bạn.
Trong ba người, Chu Tiểu Vân là một hũ nút không thích nói chuyện, bình thường bạn nói ba câu, cô mới đáp lại một câu. Bù lại, Ngô Mai nói nhiều, Vương Tinh Tinh cũng hay nói, hai người thường xuyên nói tới nói lui rất náo nhiệt. Chu Tiểu Vân vừa vặn đảm nhiệm vai trò người lắng nghe tốt nhất, đồng thời là người giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.
Chu Tiểu Vân cảm giác cô không thể ngây thơ đơn thuần giống như những đứa trẻ bình thường khác. Cô hạn chế nói chuyện, sợ rằng một lúc nào đó buột miệng sẽ nói ra những lời không thích hợp. Vì thế, hình thành thói quen ở nhà và ở trường học của cô, có thể giải quyết trong hai câu, tuyệt đối không nói sang câu thứ ba, triệt để quán triệt nguyên tắc “Im lặng là vàng”.
Cha mẹ cô không để ý tới Chu Tiểu Vân sau khi khỏi bệnh càng ngày càng ít nói, trái lại cảm thấy đó là con gái lớn hiểu chuyện và nghe lời. Trong nhà có Đại Bảo và Nhị Nha đã đủ ầm ĩ. Sự yên tĩnh của cô không quá gây chú ý.
Thực ra, Ngô Mai cảm thấy Chu Tiểu Vân có chút biến hóa. Hai người là chị em họ trước đây tiếp xúc tương đối nhiều, Chu Tiểu Vân vốn dịu dàng, ít nói giờ càng kiệm lời. Cô bé mơ hồ cảm thấy đột nhiên Chu Tiểu Vân thông minh hơn rất nhiều. Hỏi cái gì bạn ấy cũng trả lời được, còn các thay đổi khác, Ngô Mai không thể nói rõ.
Cô bé đơn thuần thấy, Chu Tiểu Vân ít tuổi nhất nhưng trong ba người thì giống như chị cả vậy. Mỗi lần cô bé và Vương Tinh Tinh mâu thuẫn, tự nhiên sẽ kể hết với Chu Tiểu Vân, cậu ấy mỉm cười, kiên trì nghe hết. Sau khi nghe xong, đúng lúc khuyên bảo mấy câu, hai người lại hoà hảo như cũ. Nói chung, không biết từ lúc nào, cậu ấy trở thành nhân vật trung tâm trong tam giác.
Còn ở trong lớp, Chu Tiểu Vân dần dần bộc lộ tài năng, như ý muốn trở thành học trò cưng trong mắt thầy cô.
Một lớp học tổng cộng có ba mươi học sinh. Đa số ngây ngây ngô ngô như một tờ giấy trắng chưa dính mực. Đến giờ ngữ văn, thầy Phương bất đắc dĩ phát hiện tốc độ dạy học vô cùng chậm. Dưới lớp là một đàn chim non cứ ríu ra ríu rít, làm sao nghe nổi thầy cô giáo nói gì nữa.
Nhưng trong đó có một học sinh nữ không giống vậy, dần dần khiến thầy Phương có ấn tượng sâu sắc. Cô bé kia, người gầy tong teo, vóc dáng không quá cao (thầy Phương không biết Chu Tiểu Vân mới sáu tuổi, thật ra nhìn cô không khác đứa trẻ bảy tuổi), nước da trắng, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn mình, cả tiết học cứ nhìn mãi không dời mắt (kỳ thực bạn nhỏ Chu Tiểu Vân cả một tiết mải mê ngắm soái ca luyến tiếc rời mắt). Viết chữ đẹp, ngay ngắn, làm bài đầy đủ, trái ngược hoàn toàn với không ít học sinh trong lớp đến giờ còn không biết bài tập về nhà là cái gì. Đi học giơ tay trả lời đúng câu hỏi rất nhanh, tan học còn chủ động bê chồng bài tập giúp thầy, xoá sạch bảng đen trong lớp.
Biểu hiện cố gắng của Chu Tiểu Vân chiếm được cảm tình của thầy chủ nhiệm Phương, lập tức trở thành trò giỏi, trò yêu trong mắt thầy. Một tháng sau, trong giờ học, thầy Phương tuyên bố chọn Chu Tiểu Vân làm lớp trưởng. Cô bắt đầu cuộc sống oai phong một cõi ở tiểu học.
Không ai biết âm mưu của Chu Tiểu Vân. Cô cố gắng biểu hiện tốt, một phần vì muốn thoả mãn tâm lý ưa sĩ diện, làm trò giỏi của thầy cô. Một mặt khác, để được tiếp cận thầy Phương đẹp trai phong độ nhiều hơn. Sức hút của soái ca là vô biên!
Trong lớp nhiều nam ít nữ. Theo sự quan sát của cô, 100% học sinh nữ đều thích thầy Phương nên chăm chỉ đi học. Cô còn phát hiện ra, trong trường không ít cô giáo thích đến nhờ thầy Phương giúp đỡ, bao gồm cả giáo viên già U40 như cô Hoàng. Soái ca như vậy, nhìn nhiều cũng tốt cho mắt mà!
Giáo viên dạy toán học là một cô giáo họ Đinh hơn năm mươi tuổi, sắp về hưu, nói chuyện chậm rì rì. Thường cô ấy nói một câu không biết câu tiếp theo thất lạc ở chỗ nào. Vì tính cách đó, trong giờ toán, học sinh bên dưới nghịch ngợm, chỉ thiếu nước chưa gỡ ngói trên nóc xuống. Cô Đinh nhìn mà như không thấy, vẫn như cũ không vội không gấp chậm rãi dạy hết giáo án của mình. Không biết có mấy người nghe lọt.
Nhưng mà, lúc đó, chưa có áp lực điểm số, trường học hoàn toàn “Thả trâu ăn cỏ”, rất ít giáo viên nghiêm túc dạy học.
Thầy Phương vừa ra trường không lâu, hùng tâm tráng chí đầy mình, muốn bồi dưỡng những mầm non tương lai của tổ quốc, cả ngày hoà mình với học sinh. Kiên trì cẩn thận, hai từ này không đủ để hình dung lòng nhiệt tình của thầy với nghề giáo, nên rất được học sinh kính yêu.
Chu Tiểu Vân vinh hạnh được làm trò yêu của thầy Phương, cả ngày đi theo soái ca, được ánh mắt yêu mến của thầy nhìn chăm chú, cô cảm thấy hạnh phúc đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Chương 24: Em muốn học nhạc cụ Ở trường, Chu Tiểu Vân như cá gặp nước phong sinh thủy khởi, về nhà nhanh chóng trở thành trợ thủ bé nhỏ toàn năng của mẹ. Hằng ngày, ăn cơm trưa xong, cô sẽ đi lùa vịt ra hồ nước, thả ở đó một tiếng. Bây giờ, con vịt vừa nghe thấy giọng của Chu Tiểu Vân liền kích động kêu “Quạc quạc”. Sau khi tan học, làm xong bài tập về nhà, cô sẽ ngồi trông Tiểu Bảo và Nhị Nha.
Hiện tại, dưới sự giáo dục của cô, Tiểu Bảo không kén ăn như trước, béo lên một tí. Cô thường xuyên dẫn Tiểu Bảo đi chơi, vận động giúp cơ thể cậu bé cứng cáp hơn. Thật ra, càng là đứa trẻ yếu ớt thì không nên suốt ngày ru rú trong nhà, thường xuyên ra ngoài vận động mới tốt cho cơ thể.
Giờ Nhị Nha đã đi vững, nói chuyện rõ ràng hơn nhiều. Chu Tiểu Vân thích nhất là dạy Nhị Nha nói chuyện. Nói đi nói lại, cô rất ít tâm sự với cha mẹ, với anh trai Đại Bảo thì chẳng có gì để nói. Làm lớp trưởng giao tiếp với các bạn chủ yếu là lời ít ý nhiều, cho dù với thầy Phương, cô cũng không hay mở miệng. So với Ngô Mai cả ngày nói không ngừng, Chu Tiểu Vân có thể gọi là câm.
Thế nhưng trước mặt em trai em gái, Chu Tiểu Vân cảm thấy hai người còn quá nhỏ, không có ấn tượng sâu sắc với mình trước kia, cô thả lỏng hơn, nói nhiều hơn. Có lúc nhìn Nhị Nha đi chân đất, Chu Tiểu Vân không kìm lòng được coi Nhị Nha như con gái Nữu Nữu của cô để yêu thương.
Triệu Ngọc Trân rất hài lòng với biểu hiện của Chu Tiểu Vân nên không chú ý đến vẻ già dặn, trầm tĩnh không hợp với tuổi của cô.
***
Gần đây, Chu Tiểu Vân đang nghĩ đến một việc.
Thầy Phương trong tiết dạy nhạc thích kéo đàn acordion dạy học sinh hát. Lúc đó điều kiện dạy học tương đối kém, chưa có đàn dương cầm, đàn điện tử gì gì đó, tiếng đàn acordion du dương của thầy Phương là âm thanh Chu Tiểu Vân thích nghe nhất. Kết quả là, Chu Tiểu Vân nảy sinh ý định tìm cách xin học chơi đàn acordion.
Bạn nói xem, nếu một cô gái biết chơi một loại nhạc cụ sẽ hãnh diện biết bao! Chu Tiểu Vân nóng lòng muốn thử. Nhưng mà, có dịp nào để nói chuyện này với thầy đây? Ừm, phải chọn thời cơ tốt.
Nhà thầy Phương ở thị trấn, bình thường thầy sống trong căn phòng ở ký túc xá giáo viên do nhà trường cấp, đến cuối tuần mới về thị trấn. Phòng không lớn, kê được một cái giường, một tủ sách và đồ dùng đơn giản hằng ngày.
Có lần Chu Tiểu Vân nộp bài tập cho thầy nên may mắn được đến đó. Cô ngạc nhiên khi phát hiện thầy Phương là một người yêu sạch sẽ, vô cùng ngăn nắp. Phòng ở không lớn được sắp xếp gọn gàng, không hề có mùi tất thối như đa số đàn ông độc thân khác.
Hôm nay sau khi tan học, Chu Tiểu Vân cắt đuôi keo dính số một – Ngô Mai và keo dính số hai – Vương Tinh Tinh, lặng lẽ một mình đến khu tập thể giáo viên đằng sau trường.
Ký túc xá nhỏ này là nơi ở của năm, sáu giáo viên. Những người khác đều ở phòng có hai buồng, thêm một phòng bếp nhỏ. Thầy Phương ở phòng nhỏ nhất từ ngoài vào, bên cạnh có phòng bếp nhỏ giản dị vẻn vẹn vài mét vuông.
Phương Văn Siêu đang sửa bài tập ngữ văn cho học sinh, chăm chú quá nên không phát hiện ra Chu Tiểu Vân đứng ở cửa. Cô đứng một hồi không thấy thầy ngẩng đầu bèn ho một tiếng.
Phương Văn Siêu ngẩng đầu, thấy là Chu Tiểu Vân, không khỏi ngẩn người: “Chu Tiểu Vân là em à, sao tan học chưa về nhà. Tìm thầy có chuyện gì không?”
Chu Tiểu Vân đi vào trong phòng, đứng cạnh thầy mà do dự mãi, không biết nên mở lời thế nào.
Phương Văn Siêu nhìn học trò cưng của mình, thấy cô bé ấp a ấp úng có chút kỳ lạ: “Không sao, em có chuyện gì cứ nói, đừng sợ.”
Chu Tiểu Vân đang nghĩ thầm nên nói khéo hay là đi thẳng vào vấn đề nhỉ? Dứt khoát thăm dò một tí: “Thầy Phương, em không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn đến nói chuyện với thầy thôi. Thầy đang làm gì thế? Có phải đang chữa bài tập ngữ văn hôm nay không?”
“Đúng vậy, lớp chúng ta có rất nhiều bạn làm sai bài, sửa rất lâu.” Nhắc tới học sinh của mình, Phương Văn Siêu không khỏi hơi đau đầu. Trong lớp rất nhiều học sinh nam nghịch ngợm như khỉ con, không ngồi yên trên ghế quá ba phút. Bài văn viết xiêu vẹo, lỗi kiểu gì cũng có. Anh sửa nửa ngày mới được mấy bài.
Lúc này một quyển vở sạch sẽ chỉnh tề đập vào mi mắt, Phương Văn Siêu liếc nhìn trang bìa. Bên trên ghi rõ ba từ Chu Tiểu Vân. Trong lòng thầm khen một tiếng: học sinh nào cũng giống như Chu Tiểu Vân thì tốt quá!
Chu Tiểu Vân nói chuyện phiếm mấy câu với Phương Văn Siêu, chậm rãi chuyển đề tài tới tiết học nhạc hôm nay: “Thầy Phương, tiết nhạc hôm nay thầy dạy chúng em bài hát đó rất hay, em thích lắm. Bây giờ em thuộc cả bài rồi, em hát cho thầy nghe nhé?”
Chu Tiểu Vân tự tin khiến Phương Văn Siêu thưởng thức. Anh vui vẻ đồng ý, còn đề nghị đệm nhạc cho cô. Cô cầu còn không được, liên tục nói vâng.
Phương Văn Siêu lấy đàn của mình ra, ngón tay trắng trẻo thon dài linh hoạt lướt trên phím đàn, tiếng đàn du dương trầm bổng vang lên. Chu Tiểu Vân cất giọng hát còn non nớt, hát bài hát hôm nay mới được học: Trong vườn hoa, dưới hàng rào tre, em trồng thêm một khóm hoa hồng…
Hết một bài, Phương Văn Siêu vui vẻ kéo thêm một bản nhạc dài khác. Chu Tiểu Vân nghe mê mẩn, không biết là vì tiếng đàn hay thích sự vui vẻ thoải mái của thầy.
“Bốp bố bốp, “ Chu Tiểu Vân kích động vỗ tay: “Thầy Phương, thầy kéo đàn acordion thật dễ nghe. Hôm nay, trong tiết nhạc, em đã bị tiếng đàn của thầy mê hoặc. Sau khi tan học, em lo lắng mãi, quyết định đánh bạo đến tìm thầy. Em rất thích đàn acordion, thầy xem có lúc nào rảnh rỗi dạy em chơi đàn acordion được không ạ? Em xin hứa sẽ học thật nghiêm túc.”
Chu Tiểu Vân rốt cuộc nói nên lời, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Phương Văn Siêu.
Phương Văn Siêu ngẩn người, hơi bất ngờ, không nghĩ mục đích Chu Tiểu Vân đến đây vì cái này. Suy nghĩ một lúc, anh chỉ có một mình, thời gian rảnh cũng có, nhưng mà…
“Thầy ơi, em xin thầy, thầy đồng ý đi mà. Em không làm mất nhiều thời gian của thầy đâu. Mỗi ngày, sau khi tan học, thầy dạy em nửa tiếng là được. Em thực sự quá thích đàn acordion. Nếu thầy bận sửa bài hay là em sửa giúp thầy, hoặc em giúp thầy làm mấy việc lặt vặt, sau này việc quét nhà, đổ rác thầy để em làm cho. Thầy thấy được không ạ?”
Đôi mắt to tròn của Chu Tiểu Vân sáng ngời. Trong nháy mắt Phương Văn Siêu bị cô bé này thu hút, nhất thời không nói được gì. Trong lòng anh bùi ngùi cô bé này lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp, không biết hấp dẫn bao nhiêu chàng trai đây.
Thấy Phương Văn Siêu ngơ ngác nhìn mình không nói tiếng nào, Chu Tiểu Vân cho là thầy không đồng ý, ủ rũ đứng lên: “Quên đi, em biết yêu cầu của mình khiến thầy khó xử. Em phải về rồi.” Nói xong chậm rãi xoay người bước về phía cửa.
“Chờ một chút, Chu Tiểu Vân, thầy chưa nói là không đồng ý mà.”
/181
|