Hôm nay căn biệt thự lạnh lẽo trở nên sáng bừng sức sống vì nữ chủ nhân tương lai của nó đã trở lại và cũng
có thể là khối băng lạnh lẽo kia đã dần ấm áp lên.Không khí chuẩn bị phải nói là cực kỳ nhộn nhịp,ngay khi
nhận được điện thoại của thiếu gia bác Trương đã thông báo cho toàn thể mọi người .
Vừa xuống khỏi xe cô đã cảm nhận được sự chào đón của mọi người,từng khuôn mặt quen thuộc đều đứng
trước cổng đợi cô,trên mặt họ là nụ cười hạnh phúc.Nước mắt không tự chủ rơi xuống nhưng rất nhanh
chóng 1 bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi,anh khẽ nắm tay cô chặt thêm như sợ cô sẽ bỏ chạy,khẽ cười với
anh ,cô cũng siết chặt đôi tay ấy.Khó khăn lắm mới có thể nắm được bàn tay này,cô nhất định không buông
đâu.
Trong lịch sử ngôi nhà này chưa bao giờ có chuyện người làm cùng ăn cơm với chủ nhân,kể cả bác Trương
cũng không được vinh dự ấy nhưng hôm nay nhờ 1 người năn nỉ mà khối băng lạnh lùng đã gật đầu đồng ý
cho phép mở tiệc.Trăm năm không có 1 ngày nên các đầu bếp trổ hết tài nghệ của mình,ngôi biệt thự trở nên
ấm áp thần kỳ,những tiếng cười đùa vui vẻ len vào từng viên gạch bao năm lạnh lẽo ,dường như 1 lần nữa
ngôi nhà này có được sự sống gần 20 năm qua bị chôn vùi dưới hận thù và chán ghét.Ánh sánh lung linh
cùng tiếng nói cười vui vẻ làm lòng người cũng theo đó mà chùn xuống,anh âu yếm nhìn cô cười đùa cùng mọi
người,nụ cười ấy đẹp hơn tất thảy mọi thứ,nụ cười ấy anh đã từng mơ đến.Bất chợt cô quay lại bắt gặp ánh
mắt của anh,nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.Họ đứng ở 2 đầu căn phòng ,cùng trao cho nhau những yêu
thương bị giấu kín ,trong mắt anh không còn vực thẳm không đấy nữa,nơi đó chỉ còn 1 niềm vui khó tả.Chỉ
cần thế này thôi,không cần gì nữa,gạt bỏ mọi thứ để giữ lại khoảnh khắc này là đủ.Anh bỗng quay sang bác
Trương nói:
_Bác biết không,hiện giờ cháu rất hạnh phúc!
Khuôn mặt nghiêm nghị nở 1 nụ cười nhẹ nhõm và hạnh phúc.Anh cũng khẽ cười lại với ông nhưng rất nhanh
quay đi,nụ cười ấy dường như là ảo giác nhưng bác Trương vẫn nhìn thấy được,người đàn ông đã 60 tuổi
bỗng trở lên run rẩy.Thiếu gia cười,dù đó chỉ là 1 cái nhếch môi nhẹ nhưng đã 15 năm rồi ông mới được nhìn
thấy.Lời nói của ông chủ bỗng hiện lên rõ ràng:" Ông Trương,đã 15 năm rồi,ông có nhìn thấy nụ cười của
Lãnh không? Tôi ước gì trước khi chết được nhìn thấy nó cười với tôi 1 lần".Ông chủ,thiếu gia thực sự đã thay
đổi rồi,nước mắt trào ra trên khuôn mặt khắc khổ ấy.phu nhân cảm ơn bà đã đưa thiên thần tới bên thiếu
gia.
Buổi tiệc chấm dứt khi anh phải ra lệnh tới lầ thứ hai,hiện giờ thì khuôn mặt anh đang đen dần đi khi kẻ trong
lòng mình vẫn say xỉn mà hô:
_Uống tiếp nào!
Anh nhíu mày nhìn kẻ đang giãy nhẹ trong lòng mình,bước chân vẫn vững vàng trên từng bậc cầu thang cho
tới khi tới căn phòng của cô.Nhẹ đặt cô lên giường,anh vuốt nhẹ 2 má đã đỏ lên của cô trách:
_Lần sau không cho em uống rượu nữa!
Vừa định đứng lên cánh tay anh đã bị níu lại,giọng cô vang lên đầy ngái ngủ:
_Lãnh,đừng đi,đừng đi.
Cúi xuống nhìn cô vẫn đang chìm trong cơn say,anh nhẹ hôn lên trán cô thầm thì:
_Sẽ không! Ngủ ngon!
Như hiểu được lời anh nói,môi cô khẽ cười rồi buông tay anh ra ,cuộn tròn mình trong chăn cìm vào giấc ngủ
sâu.
Trác Dạ ngồi ưu tư bên bàn làm việc của mình,tin cô trở lại bên Dương Lãnh anh cũng đã đoán trước nhưng
khi nghe vẫn làm anh cảm thấy chua xót.Mối tình đầu tiên của anh thật buồn nhưng cũng thật đẹp.Người con
gái đầu tiên anh yêu,người con gái đẹp như 1 bông hoa bách hơp,trong sáng hơn tất thảy mọi người,người
làm trái tim vốn trầm lặng phải dậy sóng.Anh sẽ cất giữ trọn vẹn hình bóng cô trong trái tim mình,anh không
muốn chiếm đoạt cô khi tâm cô không thuộc về anh.Chỉ cần cô hạnh phúc anh cũng thấy mãn nguyện rồi.
Thứ đầu tiên cô cảm nhận được khi tỉnh dậy là đau đầu kinh khủng,cố mở mắt cô nhìn căn phòng mình đang
nắm,1 không gian quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ,vậy là cô đã thực sự trở lại,tất cả mọi chuyện là thật hay
chỉ là 1 giấc mơ dài mộng mị của cô mà thôi.Tất cả mọi thứ trong phòng đều giống hệt lúc cô ở đây,liệu có
phải chỉ là ảo tưởng không? Cô vội chạy xuống nhà ăn,tất cả đều trống rỗng,không có anh,không có ai
cả.Trái tim cô bỗng đập liên hồi,cô sợ hãi nhìn xung quanh cho tới khi bác Trương xuất hiện:
_Tiểu thư,không ngờ cô dậy sớm vậy,tôi sẽ cho người đưa bữa sáng lên.
Nói xong ông cũng mất hút sau cánh cửa bếp,cô vội nhìn lên đồng hồ,mới 6h thực sự sớm hơn mọi ngày có
lẽ..Nhưng từ có lẽ không kịp tồn tại trong tâm tria cô quá 3 giây thì 1 giọng nói làm cô giật mình:
_Sao lại đi chân đất thế kia?
Cô vội quay lại ,bắt gặp ánh nhìn lo lắng và 1 chút giận giữ của anh,vẫn ngây ngốc đứng nhìn anh như thế
cô không nhận ra anh đã đến sát bên mình,đôi tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt cô,giọng nói ấm áp
sát bên tai:
_Vẫn đau đầu sao? Lần sau không được uống rượu nghe chưa?
Là thật,tất cả là thật,mọi lo lắng bỗng chốc tan biến,nước mắt hạnh phúc rơi xuống cô vội ôm lấy anh,giấu
khuôn mặt mình trong vòm ngực rộng lớn ấy.Anh sửng sốt hỏi:
_Sao thế?
Lắc đầu lia lịa trong lòng anh , cô lên tiếng:
_Em cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ,em sợ khi tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với sự lạnh lùng xa cách của anh,giờ thì tốt
rồi,em đang ôm anh và có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
Thân hình anh sững lại khi nghe lời nói ấy ,anh siết chặt lấy thân hình cô,giọng nói khàn ,trầm ấm cất lên:
_Xin lỗi!
Họ cứ ôm nhau như vậy cho tới khi 1 tiếng đổ vỡ làm cô phải ló mặt ra khỏi lồng ngực của anh.Người làm
đang thu dọn bát đĩa bị rơi xuống sàn nhà,khuôn mặt cô gái xuất hiện 1 mảng ửng đỏ,nhận thấy ánh nhìn
của 2 người trở lên lúng túng lạ thường:
_Thiếu gia,tiểu thư.em không biết 2 người
Nhìn khuôn mặt cô gái như có điều gì khó nói lắm,cô suy nghĩ 1 chút rồi bỗng đỏ bừng mặt đẩy anh ra,nãy giờ
họ ôm nhau quên cả trời đất,bị mọi người nhìn thấy mất mặt quá đi thôi.Nhưng ác mộng của cô còn khủng
khiếp hơn nữa khi có 1 kẻ đang ung dung cầm điện thoại giơ lên nhăn nhở cười,trên màn hình loáng thoáng là
2 người nào đó đang ôm nhau.Nhưng cái kẻ cầm điện thoại còn kinh khủng hơn bức ảnh ấy,đó không phải ai
khác mà là thiên tài Ngạo Thiên a.Nhăn nhở tiến vào cậu cười khanh khách:
_ Mới sáng sớm đã được rửa mắt thế này,ôi ,2 người làm em chảy máu mũi rồi này.
Trưng ra cái bộ mặt muốn ăn đạp đó cậu vẫn nhăn nhở cười.Nhìn thấy mặt cô sắp bị chín tới nơi anh mới quắc
mắt nhìn cậu em họ yêu quý của mình làm nụ cười kia trở lên méo mó tội nghiệp.Cậu ủy khuất nhìn người bên
cạnh nói:
_Băng ,ta bị bắt nạt như thế mà em không rủ chút lòng thương sao?
_Phiền phức
Trực tiếp ném ra 2 chữ rồi phũ phàng đi qua đi qua cậu , chị nở nụ cười với cô:
_Chào mừng em trở lại!
Và hôm nay cô lại được cảm nhận không khí đi học cùng chị Băng ,hoàn toàn phớt lờ kẻ đang nhắng nhít đăng
sau.Như bị bỏ rơi cậu lên tiếng:
_Lăng Tuyết,anh đang nói chuyện với em đó!
Sau bao nỗ lực kéo áo,giật tóc cậu cũng nhận được cái nhìn tóe lửa của Tuyết,vội rụt tay lại cậu nở 1 nụ cười
vô tội.
_Đã làm sếp tổng rồi còn mò đi học làm gì?
_Anh chỉ tới chơi thôi mà!
Lại vô tội trả lời.
_Anh bị ngốc à,muốn gặp Gia Hân của anh thì hẹn cô ấy ra,theo đuôi làm gì hả?
_Nhưng mà Hân phải đi học mà,anh hẹn hò với ai đây.
Lại ngây thơ tới vô tội trả lời.5 phút sau cánh cửa xe bật mở,1 người không thương tiếc bị ném ra ngoài
.Chiếc xe lao đi để lại 1 chàng trai đẹp như hoa nhảy loi choi trên đường,thật là 1 cảnh tượng phi thường thú
vị a.
Những ngày tháng này với cô thật sự rất vui vẻ ,cuộc sống như trở lại quỹ đạo vốn có của nó,nhưng từ hôm
về tới nay số lần cô gặp anh vô cùng ít ỏi,chỉ vào các buổi tối anh mới gọi về hỏi han 1 ngày của cô ra sao,có
chuyện gì không? và giục cô đi ngủ sớm.Nhiều đêm cô nhận thấy có người bên tới bên mình nhưng không tỉnh
dậy được.Anh luôn đi khi cô chưa thức dậy và trở về khi cô đã chìm sâu trong giấc ngủ,tất cả vì thời gian qua
anh vứt bỏ công việc để ở bên cô nên bây giờ nghe bác Trương nói công việc chất cao như núi.Cô thực sự
thấy có lỗi a.Chính vì vậy hôm nay được nghỉ cả ngày cô đã dậy sớm vào bếp chuẩn bị kế hoạch của
mình.Nhờ sự giúp đỡ của mọi người và cố gắng không mệt mỏi của cô nhà bếp trở lên hoang tàn sau 1 buổi
sáng nhưng giờ phút này ,ngồi trên xe với bọc đồ ăn trong tay cô thấy hạnh phúc vô cùng.Sau khi đã đuổi
khéo người lái xe về cô mới từ từ bước vào tòa nhà trước mặtLần trước tới đây trái tim cô từng rớm máu
nhưng giờ đây trái tim cô thật sự yên bình.Lần trước chưa ngắm kỹ nên lần này cô nhất định phải quan sát
cho đã mắt.Và sau 1 hồi xem xét cô đưa ra 1 kết luận,không hiểu đây là công ty hay là câu lạc bộ người mẫu
nữa a,các mỹ nam và mỹ nhân đều đi tới đi lui,không phải xinh đẹp động lòng người cũng là xinh xắn,thanh
tú,quyến rũ.Vẫn ôm bọc đồ khư khư trong tay ,cô nhận được nhiều ánh mắt tò mò của các nhân viên,trong
mắt họ là 1 cô gái xinh đẹp đang giữ đồ như sợ bị giật mất kia.Khi tới thang máy cô mới sực nhớ ra 1 điều,cô
không biết phòng anh ở đâu,vội móc điện thoại ra cô đen mặt nhìn tài khoản của mình,hôm qua mới buôn
điện thoại với Gia Hân quên chưa nạp tiền.Đúng lúc này 1 cô gái cũng bước vào thanh máy,cô vội hỏi:
_Xin lỗi!
Người đó quay lại nhìn cô,cô giật mình khi nhận ra là ai,cư nhiên là Thẩm Thanh a,đại minh tinh sao lại xuất hiện
ở nơi này,chẳng lẽ công ty này cũng là công ty giải trí sao? Nhận ra cô Thẩm Thanh bỗng cau mày lên giọng:
_Lăng Tuyết!
Nhìn người trước mặt cô khẽ nhíu mày,thái độ này là sao,ghen tỵ sao,ngày đó bị Lãnh từ chối thẳng thừng vẫn
còn ấm ức muốn tìm cô tính sổ sao?
_Cô làm cái quái gì ở đây?
Thẩm Thanh kiêu ngạo lên tiếng.
_Tôi làm gì cũng không cần chị quan tâm.
Nhìn bọc đồ trên tay cô,Thẩm Thanh khẽ nhếch môi:
_Đưa cơm sao? Giờ cô là nhân viên chạy việc sao?
_Tôi không có gì để nói với cô cả!
Tuyết cảm thấy bực mình thực sự,người trước mặt như cố tình hạ thấp cô thì phải.Đúng lúc này thang máy
mở ra,1 nhân viên bước vào hoàn toàn dửng dưng trước sự xuất hiện của Thẩm Thanh.Dường như sự có
mặt của người lạ làm Thẩm Thanh tìm lại dáng vẻ đài các của mình,cô ta đứng thẳng người quay lưng lại với
Tuyết.Thấy thế cô cũng không thèm đôi co nữa,khẽ chạm vào người trước mặt:
_Xin lỗi.
Cô gái quay sang nhìn cô rất thân thiện:
_Có chuyện gì sao?
_Cô có thể cho tôi biết phòng của tổng giám đốc Dương Lãnh ở đâu không?
Cô gái kia đưa mắt sang nhìn Thẩm Thanh đang tròn mắt ra nhìn cô rồi mới hỏi lại:
_Cô tìm Dương tổng làm gì?
Giơ thứ đang cầm trên tay lên cô nói:
_Tôi đưa cơm từ nhà tới cho anh ấy!
_Việc này luôn là lái xe làm sao hôm nay lại?
_Anh ấy có việc bận lên tôi tới thay.
Cô gái khẽ gật đầu rồi liếc nhanh con số trên thanh máy rồi nói:
_Đây là tầng làm việc của Dương tổng.
Cửa thang máy mở ra,cô vội cảm ơn rồi bước ra nhưng chưa đi được 3 bước đã bị 1 bàn tay kéo lại:
_Cô tìm Dương Lãnh làm gì?
Cau có gỡ bộ móng vuốt trên tay mình ra cô lạnh lùng:
_Việc gì không liên quan tới cô,và tôi nhớ không lầm thì chúng ta đâu có thân thiết tới mức tôi phải nói mọi
chuyện tôi muốn làm cho cô.
Nói rồi cô bước đi mà không để ý vẻ mặt tức tối của Thẩm Thanh,bước tới bàn thư ký cô nói:
_Xin lỗi,tôi có thể gặp Lãnh được không?
Dường như ngạc nhiên trước tiếng gọi thân mật của cô mà thư ký mở tròn mắt ra nhìn cô.Nhìn cô 1 lúc rồi
nói:
_Cô có hẹn trước không?
Tuyết lắc đầu,đang định mở miệng thì giọng nói nhừa nhựa của ai đó xen vào:
_Tôi muốn gặp Dương Lãnh.
_Cô Thẩm Thanh,tổng giám đốc không muốn gặp cô,xin cô về cho.
_Vậy bảo anh ta tôi sẽ đợi cho tới lúc anh ta ra gặp tôi.
_Tùy cô.
Nghe cuộc hội thoại này cô bỗng thấy có hỏa trên đầu,vậy là thời gian qua cô ta luôn muốn tiếp cận Lãnh
của cô,thực là mặt dày quá mức,cũng may là anh không muốn gặp cô ta a.Hạ đi ngọn lửa đang nhen nhóm
cô lấy lại sự chú ý của người thư ký:
_Chị ơi!
Lúc này người thu ký mới sực nhớ tới cô,quay sang lạnh lùng nói:
_Xin lỗi,nếu không hẹn trước thì
Nhưng ngay lập tức người thư ký á khẩu trợn tròn mắt nhìn cô hồi sau mới lắp bắp:
_Cô là cái cô gái kia..
_Cô gái kia?
_Là người Hàn thiếu gia và Băng tiểu thư đưa tới?
Cô vội gật đầu,vẻ mặt người thư ký càng trở lên xanh xao hơn,nuốt nước bọt cô ta vẫn còn nhơ ngày hôm
đó a ,thật là đáng sợ mà.Vội nhấc điện thoại lên cô ta bấm nút gọi rồi hỏi cô:
_Xin lỗi nhưng danh xưng của cô là?
_Tôi là Lăng Tuyết.
Cô ta khẽ gật đầu rồi cung kính nói với kẻ ở đầu dây bên kia:
_Tổng giám đốc.
_Chuyện gì?
Tiếng của anh vang lên qua loa ngoài đầy uy quyền và vô cùng lạnh lẽo,chính cô cũng thấy rùng mình đôi
chút chứ đừng nói cô thư ký kia,chắc tim phải tốt lắm mới làm việc cho anh được,cô bỗng cảm phục cô gái này
kinh khủng.
_Có 1 cô gái muốn gặp ngài?
_Không gặp.
Trực tiếp ném ra 2 chữ ,dường như anh muốn cúp điện thoại,cô vội nói chen vào:
_Lãnh!
Trong phòng anh đang bù đầu với công việc dồn lại trong 1 tháng qua,hơn nữa dạo này không được gặp cô
càng làm tâm trạng của anh trở lên xấu đi vài phần chính vì vậy khi nghe có người muốn gặp mình anh biết đó
là ai,chỉ muốn cho Thẩm Thanh 1 viên kẹo đồng cho rảnh nợ nhưng ngay khi anh muốn cúp máy thì 1 tiếng
gọi ở đầu dây bên kia làm trái tim đập lệch nhịp.Là Tuyết.Nhưng cô ấy đâu có thể ở đây,anh nghi hoặc hỏi lại:
_Ai?
Thư ký vội lên tiếng:
_Cô ấy nói mình là Lăng Tuyết.
Thực sự là anh không nghe nhầm a,anh bần thần 1 lúc như bị mất hồn ,bỗng tiếng đổ vỡ ở đầu dây bên kia
làm anh hoảng hốt.Nhanh chóng tiến lại cửa,điều đầu tiên đập vào mắt anh là má trái của cô ửng đỏ,cánh
tay Thẩm Thanh vẫn giơ lên cao như muốn tiếp tục,mắt anh mờ đục hẳn đi,anh gằn giọng:
_Thẩm Thanh,tôi sẽ giết cô!
có thể là khối băng lạnh lẽo kia đã dần ấm áp lên.Không khí chuẩn bị phải nói là cực kỳ nhộn nhịp,ngay khi
nhận được điện thoại của thiếu gia bác Trương đã thông báo cho toàn thể mọi người .
Vừa xuống khỏi xe cô đã cảm nhận được sự chào đón của mọi người,từng khuôn mặt quen thuộc đều đứng
trước cổng đợi cô,trên mặt họ là nụ cười hạnh phúc.Nước mắt không tự chủ rơi xuống nhưng rất nhanh
chóng 1 bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi,anh khẽ nắm tay cô chặt thêm như sợ cô sẽ bỏ chạy,khẽ cười với
anh ,cô cũng siết chặt đôi tay ấy.Khó khăn lắm mới có thể nắm được bàn tay này,cô nhất định không buông
đâu.
Trong lịch sử ngôi nhà này chưa bao giờ có chuyện người làm cùng ăn cơm với chủ nhân,kể cả bác Trương
cũng không được vinh dự ấy nhưng hôm nay nhờ 1 người năn nỉ mà khối băng lạnh lùng đã gật đầu đồng ý
cho phép mở tiệc.Trăm năm không có 1 ngày nên các đầu bếp trổ hết tài nghệ của mình,ngôi biệt thự trở nên
ấm áp thần kỳ,những tiếng cười đùa vui vẻ len vào từng viên gạch bao năm lạnh lẽo ,dường như 1 lần nữa
ngôi nhà này có được sự sống gần 20 năm qua bị chôn vùi dưới hận thù và chán ghét.Ánh sánh lung linh
cùng tiếng nói cười vui vẻ làm lòng người cũng theo đó mà chùn xuống,anh âu yếm nhìn cô cười đùa cùng mọi
người,nụ cười ấy đẹp hơn tất thảy mọi thứ,nụ cười ấy anh đã từng mơ đến.Bất chợt cô quay lại bắt gặp ánh
mắt của anh,nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.Họ đứng ở 2 đầu căn phòng ,cùng trao cho nhau những yêu
thương bị giấu kín ,trong mắt anh không còn vực thẳm không đấy nữa,nơi đó chỉ còn 1 niềm vui khó tả.Chỉ
cần thế này thôi,không cần gì nữa,gạt bỏ mọi thứ để giữ lại khoảnh khắc này là đủ.Anh bỗng quay sang bác
Trương nói:
_Bác biết không,hiện giờ cháu rất hạnh phúc!
Khuôn mặt nghiêm nghị nở 1 nụ cười nhẹ nhõm và hạnh phúc.Anh cũng khẽ cười lại với ông nhưng rất nhanh
quay đi,nụ cười ấy dường như là ảo giác nhưng bác Trương vẫn nhìn thấy được,người đàn ông đã 60 tuổi
bỗng trở lên run rẩy.Thiếu gia cười,dù đó chỉ là 1 cái nhếch môi nhẹ nhưng đã 15 năm rồi ông mới được nhìn
thấy.Lời nói của ông chủ bỗng hiện lên rõ ràng:" Ông Trương,đã 15 năm rồi,ông có nhìn thấy nụ cười của
Lãnh không? Tôi ước gì trước khi chết được nhìn thấy nó cười với tôi 1 lần".Ông chủ,thiếu gia thực sự đã thay
đổi rồi,nước mắt trào ra trên khuôn mặt khắc khổ ấy.phu nhân cảm ơn bà đã đưa thiên thần tới bên thiếu
gia.
Buổi tiệc chấm dứt khi anh phải ra lệnh tới lầ thứ hai,hiện giờ thì khuôn mặt anh đang đen dần đi khi kẻ trong
lòng mình vẫn say xỉn mà hô:
_Uống tiếp nào!
Anh nhíu mày nhìn kẻ đang giãy nhẹ trong lòng mình,bước chân vẫn vững vàng trên từng bậc cầu thang cho
tới khi tới căn phòng của cô.Nhẹ đặt cô lên giường,anh vuốt nhẹ 2 má đã đỏ lên của cô trách:
_Lần sau không cho em uống rượu nữa!
Vừa định đứng lên cánh tay anh đã bị níu lại,giọng cô vang lên đầy ngái ngủ:
_Lãnh,đừng đi,đừng đi.
Cúi xuống nhìn cô vẫn đang chìm trong cơn say,anh nhẹ hôn lên trán cô thầm thì:
_Sẽ không! Ngủ ngon!
Như hiểu được lời anh nói,môi cô khẽ cười rồi buông tay anh ra ,cuộn tròn mình trong chăn cìm vào giấc ngủ
sâu.
Trác Dạ ngồi ưu tư bên bàn làm việc của mình,tin cô trở lại bên Dương Lãnh anh cũng đã đoán trước nhưng
khi nghe vẫn làm anh cảm thấy chua xót.Mối tình đầu tiên của anh thật buồn nhưng cũng thật đẹp.Người con
gái đầu tiên anh yêu,người con gái đẹp như 1 bông hoa bách hơp,trong sáng hơn tất thảy mọi người,người
làm trái tim vốn trầm lặng phải dậy sóng.Anh sẽ cất giữ trọn vẹn hình bóng cô trong trái tim mình,anh không
muốn chiếm đoạt cô khi tâm cô không thuộc về anh.Chỉ cần cô hạnh phúc anh cũng thấy mãn nguyện rồi.
Thứ đầu tiên cô cảm nhận được khi tỉnh dậy là đau đầu kinh khủng,cố mở mắt cô nhìn căn phòng mình đang
nắm,1 không gian quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ,vậy là cô đã thực sự trở lại,tất cả mọi chuyện là thật hay
chỉ là 1 giấc mơ dài mộng mị của cô mà thôi.Tất cả mọi thứ trong phòng đều giống hệt lúc cô ở đây,liệu có
phải chỉ là ảo tưởng không? Cô vội chạy xuống nhà ăn,tất cả đều trống rỗng,không có anh,không có ai
cả.Trái tim cô bỗng đập liên hồi,cô sợ hãi nhìn xung quanh cho tới khi bác Trương xuất hiện:
_Tiểu thư,không ngờ cô dậy sớm vậy,tôi sẽ cho người đưa bữa sáng lên.
Nói xong ông cũng mất hút sau cánh cửa bếp,cô vội nhìn lên đồng hồ,mới 6h thực sự sớm hơn mọi ngày có
lẽ..Nhưng từ có lẽ không kịp tồn tại trong tâm tria cô quá 3 giây thì 1 giọng nói làm cô giật mình:
_Sao lại đi chân đất thế kia?
Cô vội quay lại ,bắt gặp ánh nhìn lo lắng và 1 chút giận giữ của anh,vẫn ngây ngốc đứng nhìn anh như thế
cô không nhận ra anh đã đến sát bên mình,đôi tay thon dài đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt cô,giọng nói ấm áp
sát bên tai:
_Vẫn đau đầu sao? Lần sau không được uống rượu nghe chưa?
Là thật,tất cả là thật,mọi lo lắng bỗng chốc tan biến,nước mắt hạnh phúc rơi xuống cô vội ôm lấy anh,giấu
khuôn mặt mình trong vòm ngực rộng lớn ấy.Anh sửng sốt hỏi:
_Sao thế?
Lắc đầu lia lịa trong lòng anh , cô lên tiếng:
_Em cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ,em sợ khi tỉnh dậy sẽ phải đối mặt với sự lạnh lùng xa cách của anh,giờ thì tốt
rồi,em đang ôm anh và có thể cảm nhận được hơi ấm của anh.
Thân hình anh sững lại khi nghe lời nói ấy ,anh siết chặt lấy thân hình cô,giọng nói khàn ,trầm ấm cất lên:
_Xin lỗi!
Họ cứ ôm nhau như vậy cho tới khi 1 tiếng đổ vỡ làm cô phải ló mặt ra khỏi lồng ngực của anh.Người làm
đang thu dọn bát đĩa bị rơi xuống sàn nhà,khuôn mặt cô gái xuất hiện 1 mảng ửng đỏ,nhận thấy ánh nhìn
của 2 người trở lên lúng túng lạ thường:
_Thiếu gia,tiểu thư.em không biết 2 người
Nhìn khuôn mặt cô gái như có điều gì khó nói lắm,cô suy nghĩ 1 chút rồi bỗng đỏ bừng mặt đẩy anh ra,nãy giờ
họ ôm nhau quên cả trời đất,bị mọi người nhìn thấy mất mặt quá đi thôi.Nhưng ác mộng của cô còn khủng
khiếp hơn nữa khi có 1 kẻ đang ung dung cầm điện thoại giơ lên nhăn nhở cười,trên màn hình loáng thoáng là
2 người nào đó đang ôm nhau.Nhưng cái kẻ cầm điện thoại còn kinh khủng hơn bức ảnh ấy,đó không phải ai
khác mà là thiên tài Ngạo Thiên a.Nhăn nhở tiến vào cậu cười khanh khách:
_ Mới sáng sớm đã được rửa mắt thế này,ôi ,2 người làm em chảy máu mũi rồi này.
Trưng ra cái bộ mặt muốn ăn đạp đó cậu vẫn nhăn nhở cười.Nhìn thấy mặt cô sắp bị chín tới nơi anh mới quắc
mắt nhìn cậu em họ yêu quý của mình làm nụ cười kia trở lên méo mó tội nghiệp.Cậu ủy khuất nhìn người bên
cạnh nói:
_Băng ,ta bị bắt nạt như thế mà em không rủ chút lòng thương sao?
_Phiền phức
Trực tiếp ném ra 2 chữ rồi phũ phàng đi qua đi qua cậu , chị nở nụ cười với cô:
_Chào mừng em trở lại!
Và hôm nay cô lại được cảm nhận không khí đi học cùng chị Băng ,hoàn toàn phớt lờ kẻ đang nhắng nhít đăng
sau.Như bị bỏ rơi cậu lên tiếng:
_Lăng Tuyết,anh đang nói chuyện với em đó!
Sau bao nỗ lực kéo áo,giật tóc cậu cũng nhận được cái nhìn tóe lửa của Tuyết,vội rụt tay lại cậu nở 1 nụ cười
vô tội.
_Đã làm sếp tổng rồi còn mò đi học làm gì?
_Anh chỉ tới chơi thôi mà!
Lại vô tội trả lời.
_Anh bị ngốc à,muốn gặp Gia Hân của anh thì hẹn cô ấy ra,theo đuôi làm gì hả?
_Nhưng mà Hân phải đi học mà,anh hẹn hò với ai đây.
Lại ngây thơ tới vô tội trả lời.5 phút sau cánh cửa xe bật mở,1 người không thương tiếc bị ném ra ngoài
.Chiếc xe lao đi để lại 1 chàng trai đẹp như hoa nhảy loi choi trên đường,thật là 1 cảnh tượng phi thường thú
vị a.
Những ngày tháng này với cô thật sự rất vui vẻ ,cuộc sống như trở lại quỹ đạo vốn có của nó,nhưng từ hôm
về tới nay số lần cô gặp anh vô cùng ít ỏi,chỉ vào các buổi tối anh mới gọi về hỏi han 1 ngày của cô ra sao,có
chuyện gì không? và giục cô đi ngủ sớm.Nhiều đêm cô nhận thấy có người bên tới bên mình nhưng không tỉnh
dậy được.Anh luôn đi khi cô chưa thức dậy và trở về khi cô đã chìm sâu trong giấc ngủ,tất cả vì thời gian qua
anh vứt bỏ công việc để ở bên cô nên bây giờ nghe bác Trương nói công việc chất cao như núi.Cô thực sự
thấy có lỗi a.Chính vì vậy hôm nay được nghỉ cả ngày cô đã dậy sớm vào bếp chuẩn bị kế hoạch của
mình.Nhờ sự giúp đỡ của mọi người và cố gắng không mệt mỏi của cô nhà bếp trở lên hoang tàn sau 1 buổi
sáng nhưng giờ phút này ,ngồi trên xe với bọc đồ ăn trong tay cô thấy hạnh phúc vô cùng.Sau khi đã đuổi
khéo người lái xe về cô mới từ từ bước vào tòa nhà trước mặtLần trước tới đây trái tim cô từng rớm máu
nhưng giờ đây trái tim cô thật sự yên bình.Lần trước chưa ngắm kỹ nên lần này cô nhất định phải quan sát
cho đã mắt.Và sau 1 hồi xem xét cô đưa ra 1 kết luận,không hiểu đây là công ty hay là câu lạc bộ người mẫu
nữa a,các mỹ nam và mỹ nhân đều đi tới đi lui,không phải xinh đẹp động lòng người cũng là xinh xắn,thanh
tú,quyến rũ.Vẫn ôm bọc đồ khư khư trong tay ,cô nhận được nhiều ánh mắt tò mò của các nhân viên,trong
mắt họ là 1 cô gái xinh đẹp đang giữ đồ như sợ bị giật mất kia.Khi tới thang máy cô mới sực nhớ ra 1 điều,cô
không biết phòng anh ở đâu,vội móc điện thoại ra cô đen mặt nhìn tài khoản của mình,hôm qua mới buôn
điện thoại với Gia Hân quên chưa nạp tiền.Đúng lúc này 1 cô gái cũng bước vào thanh máy,cô vội hỏi:
_Xin lỗi!
Người đó quay lại nhìn cô,cô giật mình khi nhận ra là ai,cư nhiên là Thẩm Thanh a,đại minh tinh sao lại xuất hiện
ở nơi này,chẳng lẽ công ty này cũng là công ty giải trí sao? Nhận ra cô Thẩm Thanh bỗng cau mày lên giọng:
_Lăng Tuyết!
Nhìn người trước mặt cô khẽ nhíu mày,thái độ này là sao,ghen tỵ sao,ngày đó bị Lãnh từ chối thẳng thừng vẫn
còn ấm ức muốn tìm cô tính sổ sao?
_Cô làm cái quái gì ở đây?
Thẩm Thanh kiêu ngạo lên tiếng.
_Tôi làm gì cũng không cần chị quan tâm.
Nhìn bọc đồ trên tay cô,Thẩm Thanh khẽ nhếch môi:
_Đưa cơm sao? Giờ cô là nhân viên chạy việc sao?
_Tôi không có gì để nói với cô cả!
Tuyết cảm thấy bực mình thực sự,người trước mặt như cố tình hạ thấp cô thì phải.Đúng lúc này thang máy
mở ra,1 nhân viên bước vào hoàn toàn dửng dưng trước sự xuất hiện của Thẩm Thanh.Dường như sự có
mặt của người lạ làm Thẩm Thanh tìm lại dáng vẻ đài các của mình,cô ta đứng thẳng người quay lưng lại với
Tuyết.Thấy thế cô cũng không thèm đôi co nữa,khẽ chạm vào người trước mặt:
_Xin lỗi.
Cô gái quay sang nhìn cô rất thân thiện:
_Có chuyện gì sao?
_Cô có thể cho tôi biết phòng của tổng giám đốc Dương Lãnh ở đâu không?
Cô gái kia đưa mắt sang nhìn Thẩm Thanh đang tròn mắt ra nhìn cô rồi mới hỏi lại:
_Cô tìm Dương tổng làm gì?
Giơ thứ đang cầm trên tay lên cô nói:
_Tôi đưa cơm từ nhà tới cho anh ấy!
_Việc này luôn là lái xe làm sao hôm nay lại?
_Anh ấy có việc bận lên tôi tới thay.
Cô gái khẽ gật đầu rồi liếc nhanh con số trên thanh máy rồi nói:
_Đây là tầng làm việc của Dương tổng.
Cửa thang máy mở ra,cô vội cảm ơn rồi bước ra nhưng chưa đi được 3 bước đã bị 1 bàn tay kéo lại:
_Cô tìm Dương Lãnh làm gì?
Cau có gỡ bộ móng vuốt trên tay mình ra cô lạnh lùng:
_Việc gì không liên quan tới cô,và tôi nhớ không lầm thì chúng ta đâu có thân thiết tới mức tôi phải nói mọi
chuyện tôi muốn làm cho cô.
Nói rồi cô bước đi mà không để ý vẻ mặt tức tối của Thẩm Thanh,bước tới bàn thư ký cô nói:
_Xin lỗi,tôi có thể gặp Lãnh được không?
Dường như ngạc nhiên trước tiếng gọi thân mật của cô mà thư ký mở tròn mắt ra nhìn cô.Nhìn cô 1 lúc rồi
nói:
_Cô có hẹn trước không?
Tuyết lắc đầu,đang định mở miệng thì giọng nói nhừa nhựa của ai đó xen vào:
_Tôi muốn gặp Dương Lãnh.
_Cô Thẩm Thanh,tổng giám đốc không muốn gặp cô,xin cô về cho.
_Vậy bảo anh ta tôi sẽ đợi cho tới lúc anh ta ra gặp tôi.
_Tùy cô.
Nghe cuộc hội thoại này cô bỗng thấy có hỏa trên đầu,vậy là thời gian qua cô ta luôn muốn tiếp cận Lãnh
của cô,thực là mặt dày quá mức,cũng may là anh không muốn gặp cô ta a.Hạ đi ngọn lửa đang nhen nhóm
cô lấy lại sự chú ý của người thư ký:
_Chị ơi!
Lúc này người thu ký mới sực nhớ tới cô,quay sang lạnh lùng nói:
_Xin lỗi,nếu không hẹn trước thì
Nhưng ngay lập tức người thư ký á khẩu trợn tròn mắt nhìn cô hồi sau mới lắp bắp:
_Cô là cái cô gái kia..
_Cô gái kia?
_Là người Hàn thiếu gia và Băng tiểu thư đưa tới?
Cô vội gật đầu,vẻ mặt người thư ký càng trở lên xanh xao hơn,nuốt nước bọt cô ta vẫn còn nhơ ngày hôm
đó a ,thật là đáng sợ mà.Vội nhấc điện thoại lên cô ta bấm nút gọi rồi hỏi cô:
_Xin lỗi nhưng danh xưng của cô là?
_Tôi là Lăng Tuyết.
Cô ta khẽ gật đầu rồi cung kính nói với kẻ ở đầu dây bên kia:
_Tổng giám đốc.
_Chuyện gì?
Tiếng của anh vang lên qua loa ngoài đầy uy quyền và vô cùng lạnh lẽo,chính cô cũng thấy rùng mình đôi
chút chứ đừng nói cô thư ký kia,chắc tim phải tốt lắm mới làm việc cho anh được,cô bỗng cảm phục cô gái này
kinh khủng.
_Có 1 cô gái muốn gặp ngài?
_Không gặp.
Trực tiếp ném ra 2 chữ ,dường như anh muốn cúp điện thoại,cô vội nói chen vào:
_Lãnh!
Trong phòng anh đang bù đầu với công việc dồn lại trong 1 tháng qua,hơn nữa dạo này không được gặp cô
càng làm tâm trạng của anh trở lên xấu đi vài phần chính vì vậy khi nghe có người muốn gặp mình anh biết đó
là ai,chỉ muốn cho Thẩm Thanh 1 viên kẹo đồng cho rảnh nợ nhưng ngay khi anh muốn cúp máy thì 1 tiếng
gọi ở đầu dây bên kia làm trái tim đập lệch nhịp.Là Tuyết.Nhưng cô ấy đâu có thể ở đây,anh nghi hoặc hỏi lại:
_Ai?
Thư ký vội lên tiếng:
_Cô ấy nói mình là Lăng Tuyết.
Thực sự là anh không nghe nhầm a,anh bần thần 1 lúc như bị mất hồn ,bỗng tiếng đổ vỡ ở đầu dây bên kia
làm anh hoảng hốt.Nhanh chóng tiến lại cửa,điều đầu tiên đập vào mắt anh là má trái của cô ửng đỏ,cánh
tay Thẩm Thanh vẫn giơ lên cao như muốn tiếp tục,mắt anh mờ đục hẳn đi,anh gằn giọng:
_Thẩm Thanh,tôi sẽ giết cô!
/35
|