Lâm Quân Thần điều khiển xe vào biệt thự dòng họ Đông Phương. Gương mặt tuấn tú từ đầu đến cuối đều lộ vẻ nghiêm túc không có kẽ hở. Chỉ là, không biết trong cái đầu đầy tinh anh kia rốt cuộc là có cái gì đâu.
Tiết Lạc ngếch mi cười gợi một tiếng. Cô vô tri vô giác thế nhưng nhớ lại kết cục trong tiểu thuyết. Người này, còn có thể thật sự là con người sao?
Phản bội người đã giúp đỡ mình, anh ta vốn không còn xứng đáng nữa rồi. Quả nhiên chính là vật họp theo loài. Nữ nhân ti bỉ liền có nam nhân ti bỉ chạy theo. Cô phát sinh quan hệ với một nam nhân ti bỉ trong đó đúng là bị cho cắn.
" Tiết tiểu thư? Cô không muốn xuống sao?"
Lâm Quân Thần nói chuyện không mặn không nhạt. Một bên đem điện thoại cho vào túi áo. Hình như là vừa nói chuyện xong với ba Tiết. Còn một bên lại quay sang nói chuyện với Tiết Lạc. Ngữ khí này giống như là đàn ghét bỏ cô ngồi trên xe anh ta.
Tiết Lạc lúc này thật muốn cười. Tuy rằng suy xét một cách tổng quan. Cô thấy người này có chút tự tin thái quá. Anh ta dựa vào cái gì để chắc chắn cô nhất định yêu thích bám lấy anh ta? Chỉ là, nếu so với những người còn lại từng giờ từng phút rình rập bên cạnh cô thì người giữ nguyên lập trường như anh ta vẫn là vô cùng đáng khen.
Lâm Quân Thần, tôi thật mong anh vĩnh viễn như thế này. Cũng mong kết quả trong tiểu thuyết kia vĩnh viễn không thể xảy ra. Trong tất cả những người dồn Tiết gia vào chỗ chết, người tôi hận nhất, chính là anh cùng Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh một mặt gọi ba Tiết là cha. Một mặt đứng say lưng hủy diệt. Anh lại mang ơn ba Tiết, song cũng là người triệt để hủy đi căn cơ của dòng họ Tiết.
Làm như vậy có thể không đáng hận sao?
Tôi thật sự mong, anh không hề phản bội ba Tiết ở kiếp này...
" Tôi ngay lập tức sẽ xuống! Anh có thể về!"
" Tiết tổng nhờ tôi đưa cô vào. Hôm nay là mừng thọ bà ngoại cô. Mong rằng cô không gây chuyện!"
Lâm Quân Thần mở cửa xe, cẩn thận trầm giọng nhắc nhở Tiết Lạc. Cô cũng không nói thên gì, tùy ý nhàn nhạt gật nhẹ đầu. Cô làm sao có thể quên hình tượng của bản thân trong mắt mọi người vốn là thối đến mức độ nào đây.
Đương nhiên, hôm nay cô không phải đến phá. Dù sao đây cũng là mừng thọ bà ngoại. Cô sẽ không làm chuyện điên rồ. Nhưng là nếu có người đụng phải mấu chốt của cô, cũng đừng trách cô ngoan tâm hủy diệt!
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Hôm nay khách đến Đông Phương gia đặc biệt nhiều. Trong đó đa phần đều là bạn làm ăn của Đông Phương gia chủ cùng với một vài người bạn tâm giao của các cậu các mợ đáng kính. Chung quy là vô cùng náo nhiệt.
Tiết Lạc đi trước Lâm Quân Thần, mặc kệ trạng thái của người nào đó bây giờ giống như đang áp giải phạm nhân đến pháp trường. Còn cô vẫn điềm tĩnh tự nhiên, trên môi gợi lên nhiều hơn một mạt tươi cười nhàn nhạt. Kết hợp với quý khí tản ra tạo nên một phong vận quyến rũ trời sinh, quả thật khiến nhiều người đang tụm lại nói chuyện đều không nhịn được ngoái đầu nhìn.
Lâm Thừa Quân cũng cảm nhận được không khí xung quanh sôi trào. Chân mày nhíu nhẹ xuống một đường. Ánh mắt không khỏi chuyển đến trên người con gái đi đằng trước. Cô hôm nay vận lễ phục phớt hồng thướt tha, lụa dệt mịn màng, đường may tinh tế ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn. Vạt váy đuôi cá trải dài xuống gót chân, theo từng bước đi có thể nhìn thấy cổ chân nhỏ nhắn đặt trên giày cao gót màu đen tuyền lung linh.
Bộ lễ phục này so với những thứ đồ cô mặc trước đây rõ ràng không táo tợn bằng. Nhưng không thể không phủ nhận, chính là vô tận quyến rũ. Loại khí chất trời sinh này quả nhiên không thể dùng từ nào giải thích được.
Lâm Quân Thần hít sâu một hơi. Đột nhiên cảm thấy cô như thế này vô cùng chói mắt. Khiến anh không được tự nhiên nhìn lâu hơn một lần. Tân cho đến lúc kịp hồi thần, thì người nào đó đã đi vào trung tâm sảnh tiệc.
Lâm Quân Thần thức thời dừng chân lại. Chân mày hơi nhíu, từ từ lui vào một góc quan sát Tiết Lạc. Đây là nhiệm vụ Tiết tổng nhờ anh, nhưng anh dường như đã chú ý nhiều đến bóng hình xinh đẹp của cô hơn là quan sát hành động của cô.
Lâm Quân Thần, bị điên rồi có phải không. Đâu phải chưa bao giờ biết cô ta xinh đẹp. Nhưng đằng sau vẻ xinh đẹp ấy chính là thối nát không thể tưởng tượng được.
Cô ta, xứng đáng sao?
Tiết Lạc không quan tâm đến Lâm Quân Thần ở một bên rối rắm. Cô cũng không nhìn đến hàng ngàn ánh mắt đang dán vào gót chân xinh đẹp của cô. Khóe môi từ đầu đến cuối đều cong lên một nụ cười nhàn nhạt nhu hòa nhưng đầy rẫy xa cách.
" Bà ngoại!"
Tiết Lạc cuối cùng cũng dừng lại. Cô nhìn chăm chú vào một lão nhân. Bà ngồi ở trung tâm bữa tiệc, nhẹ nhàng cười ứng phó một vài vị phu nhân. Xa cách nhưng lại không hề thất lễ. Chỉ là ánh mắt luôn đạm mạc, trầm lắng của một thế hệ cho thấy bà cũng quá vui vẻ.
Đó chính là bà ngoại của thân thể này... Bà ngoại ruột thịt...
Tiết Lạc nhìn chăm chú lão nhân mà sóng mắt cay cay, tình cảm bất giác lại trào lên không cách nào ngăn cản. Trong vô thức đã mở miệng cất lên tiếng gọi lúc nào không hay biết.
Những phu nhân nghe tiếng gọi kia thì hơi ngẩn ra, tất cả đều theo bản năng quay đầu lại nhìn. Đáy mắt chăm chú nhìn tiểu thư vận dạ phục phớt hồng nơi đó. Cái đẹp quyến rũ không thể diễn tả từ khí chất cao quý trên người cô tản ra làm người ta đều không nhịn được nhỉn cô lâu hơn một chút. Tận đến khi cô bước chân lại gần mới bối rối quay đầu đi.
Đó không phải là Tiết gia tiểu thư danh tiếng thối đến mức không chịu nổi hay sao. Bọn họ làm thế nào lại nghĩ cô ta xinh đẹp khí chất đây? Thật là không hiểu nỗi a!
Tất cả quý mệnh phụ phu nhân nháy mắt trở nên gượng gạo, nhìn Tiết Lạc đi tới gần cũng không muốn tiếp tục ở lâu hơn. Cố gắng nặn ra nụ cười hài hòa đối phó với cô rồi chào lão nhân qua quýt cùng nhau rời đi.
Tiết Lạc tuy rằng thừa biết trong lòng họ không vui sự có mặt của cô. Nhưng có thể giả vờ cô tuyệt đối sẽ giả vờ. Những mệnh phụ phu nhân làm ra vẻ cao quý này hẳn cũng không biết cô cũng thật chướng mắt bọn họ đi. Không gặp rất tốt, bọn họ đỡ vây quanh làm phiền đến bà ngoại.
" Nha đầu! Hôm nay con thật sự tới!"
Bà ngoại Tiết nhìn mọi người rời đi cũng không biểu hiện gì. Chỉ cười đạm mạc nhìn Tiết Lạc, ánh mắt nhu hòa đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bên trong còn nhiều thêm vài phần thân tình cùng yêu thương.
Tiết Lạc ngại ngùng vuốt vuốt tóc mái, hai gò má mềm mại thế nhưng đỏ lên. Cô mím môi ngồi xuống bên cạnh bà ngoại Tiết, nắm tay bà, ngọt ngào gọi như đang làm nũng.
" Bà ngoại a~"
" Quỷ nha đầu! Hôm nay có lại muốn gây chuyện?"
Bà ngoại Tiết híp mắt nhìn Tiết Lạc, rõ ràng là dung túng cô, bàn tay nâng lên thay cô vuốt một lọn tóc vén ra sau tai. Ngữ khí thực sự là dịu dàng.
" Bà sẽ muốn con quậy phá sao?"
Tiết Lạc không trả lời. Môi hồng khẽ mím, ngẩng đầu lên liền hỏi. Đôi mắt trong sáng như có thể xuyên suốt đến đáy thật chăm chú nhìn bà.
Bà ngoại Tiết chỉ cười, lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt nói.
" Con không đấu lại Đông Phương Linh! Tiết gia cùng ta dung túng con, nhưng quả thật không thể bảo vệ được con!"
" Nha?"
Tiết Lạc mân mối, cúi đầu dụi dụi lên người bà ngoại Tiết. Cô không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên, tại vị trí mọi người nhìn không thấy. Đôi mắt trong sáng tinh anh lại lóe lên từng đợt ánh sáng.
Cô thật sự đấu không lại Đông Phương Linh sao? Đúng! Nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ, dĩ nhiên sẽ được. Chỉ là cô không muốn mà thôi! Không muốn trở thành dơ bẩn giống như cô ta, không muốn dựa vào thế lực người khác phát triển thành lục thân không nhận. Máu lạnh như vậy cô làm không được.
Ông ngoại thiên vị? Không cần! Họ hàng thân thích trong ngoài bất nhất? Không cần!...
Nhưng dù có không cần cô cũng sẽ không dùng tâm kế tổn thương bọn họ. Vấn đề là, họ không nên đụng đến cô...
Tiết Lạc hít hít mũi nhỏ, đầu dụi trong ngực bà ngoại Tiết càng sâu. Đôi mắt xinh đẹp dường như ướt nước. Cô chính là nghĩ đến kết cục bà ngoại Tiết trong truyện. Bà ngoại Tiết nghe thấy gia đình cô gặp nạn, đã vận dụng toàn lực để điều tra chuyện đó. Có lẽ ngay cả bà cũng không tin những chuyện diễn ra tưởng như trùng hợp như vậy. Chỉ là, điều tra còn không ra bà lại cũng qua đời.
Cái này hẳn cũng không phải ngẫu nhiên đi!
" Ai u! Đây là ai nha? Chẳng phải là tiểu thư của Tiết thị tập đoàn hay sao?"
Tiết Lạc ngếch mi cười gợi một tiếng. Cô vô tri vô giác thế nhưng nhớ lại kết cục trong tiểu thuyết. Người này, còn có thể thật sự là con người sao?
Phản bội người đã giúp đỡ mình, anh ta vốn không còn xứng đáng nữa rồi. Quả nhiên chính là vật họp theo loài. Nữ nhân ti bỉ liền có nam nhân ti bỉ chạy theo. Cô phát sinh quan hệ với một nam nhân ti bỉ trong đó đúng là bị cho cắn.
" Tiết tiểu thư? Cô không muốn xuống sao?"
Lâm Quân Thần nói chuyện không mặn không nhạt. Một bên đem điện thoại cho vào túi áo. Hình như là vừa nói chuyện xong với ba Tiết. Còn một bên lại quay sang nói chuyện với Tiết Lạc. Ngữ khí này giống như là đàn ghét bỏ cô ngồi trên xe anh ta.
Tiết Lạc lúc này thật muốn cười. Tuy rằng suy xét một cách tổng quan. Cô thấy người này có chút tự tin thái quá. Anh ta dựa vào cái gì để chắc chắn cô nhất định yêu thích bám lấy anh ta? Chỉ là, nếu so với những người còn lại từng giờ từng phút rình rập bên cạnh cô thì người giữ nguyên lập trường như anh ta vẫn là vô cùng đáng khen.
Lâm Quân Thần, tôi thật mong anh vĩnh viễn như thế này. Cũng mong kết quả trong tiểu thuyết kia vĩnh viễn không thể xảy ra. Trong tất cả những người dồn Tiết gia vào chỗ chết, người tôi hận nhất, chính là anh cùng Đông Phương Linh.
Đông Phương Linh một mặt gọi ba Tiết là cha. Một mặt đứng say lưng hủy diệt. Anh lại mang ơn ba Tiết, song cũng là người triệt để hủy đi căn cơ của dòng họ Tiết.
Làm như vậy có thể không đáng hận sao?
Tôi thật sự mong, anh không hề phản bội ba Tiết ở kiếp này...
" Tôi ngay lập tức sẽ xuống! Anh có thể về!"
" Tiết tổng nhờ tôi đưa cô vào. Hôm nay là mừng thọ bà ngoại cô. Mong rằng cô không gây chuyện!"
Lâm Quân Thần mở cửa xe, cẩn thận trầm giọng nhắc nhở Tiết Lạc. Cô cũng không nói thên gì, tùy ý nhàn nhạt gật nhẹ đầu. Cô làm sao có thể quên hình tượng của bản thân trong mắt mọi người vốn là thối đến mức độ nào đây.
Đương nhiên, hôm nay cô không phải đến phá. Dù sao đây cũng là mừng thọ bà ngoại. Cô sẽ không làm chuyện điên rồ. Nhưng là nếu có người đụng phải mấu chốt của cô, cũng đừng trách cô ngoan tâm hủy diệt!
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Hôm nay khách đến Đông Phương gia đặc biệt nhiều. Trong đó đa phần đều là bạn làm ăn của Đông Phương gia chủ cùng với một vài người bạn tâm giao của các cậu các mợ đáng kính. Chung quy là vô cùng náo nhiệt.
Tiết Lạc đi trước Lâm Quân Thần, mặc kệ trạng thái của người nào đó bây giờ giống như đang áp giải phạm nhân đến pháp trường. Còn cô vẫn điềm tĩnh tự nhiên, trên môi gợi lên nhiều hơn một mạt tươi cười nhàn nhạt. Kết hợp với quý khí tản ra tạo nên một phong vận quyến rũ trời sinh, quả thật khiến nhiều người đang tụm lại nói chuyện đều không nhịn được ngoái đầu nhìn.
Lâm Thừa Quân cũng cảm nhận được không khí xung quanh sôi trào. Chân mày nhíu nhẹ xuống một đường. Ánh mắt không khỏi chuyển đến trên người con gái đi đằng trước. Cô hôm nay vận lễ phục phớt hồng thướt tha, lụa dệt mịn màng, đường may tinh tế ôm gọn vòng eo nhỏ nhắn. Vạt váy đuôi cá trải dài xuống gót chân, theo từng bước đi có thể nhìn thấy cổ chân nhỏ nhắn đặt trên giày cao gót màu đen tuyền lung linh.
Bộ lễ phục này so với những thứ đồ cô mặc trước đây rõ ràng không táo tợn bằng. Nhưng không thể không phủ nhận, chính là vô tận quyến rũ. Loại khí chất trời sinh này quả nhiên không thể dùng từ nào giải thích được.
Lâm Quân Thần hít sâu một hơi. Đột nhiên cảm thấy cô như thế này vô cùng chói mắt. Khiến anh không được tự nhiên nhìn lâu hơn một lần. Tân cho đến lúc kịp hồi thần, thì người nào đó đã đi vào trung tâm sảnh tiệc.
Lâm Quân Thần thức thời dừng chân lại. Chân mày hơi nhíu, từ từ lui vào một góc quan sát Tiết Lạc. Đây là nhiệm vụ Tiết tổng nhờ anh, nhưng anh dường như đã chú ý nhiều đến bóng hình xinh đẹp của cô hơn là quan sát hành động của cô.
Lâm Quân Thần, bị điên rồi có phải không. Đâu phải chưa bao giờ biết cô ta xinh đẹp. Nhưng đằng sau vẻ xinh đẹp ấy chính là thối nát không thể tưởng tượng được.
Cô ta, xứng đáng sao?
Tiết Lạc không quan tâm đến Lâm Quân Thần ở một bên rối rắm. Cô cũng không nhìn đến hàng ngàn ánh mắt đang dán vào gót chân xinh đẹp của cô. Khóe môi từ đầu đến cuối đều cong lên một nụ cười nhàn nhạt nhu hòa nhưng đầy rẫy xa cách.
" Bà ngoại!"
Tiết Lạc cuối cùng cũng dừng lại. Cô nhìn chăm chú vào một lão nhân. Bà ngồi ở trung tâm bữa tiệc, nhẹ nhàng cười ứng phó một vài vị phu nhân. Xa cách nhưng lại không hề thất lễ. Chỉ là ánh mắt luôn đạm mạc, trầm lắng của một thế hệ cho thấy bà cũng quá vui vẻ.
Đó chính là bà ngoại của thân thể này... Bà ngoại ruột thịt...
Tiết Lạc nhìn chăm chú lão nhân mà sóng mắt cay cay, tình cảm bất giác lại trào lên không cách nào ngăn cản. Trong vô thức đã mở miệng cất lên tiếng gọi lúc nào không hay biết.
Những phu nhân nghe tiếng gọi kia thì hơi ngẩn ra, tất cả đều theo bản năng quay đầu lại nhìn. Đáy mắt chăm chú nhìn tiểu thư vận dạ phục phớt hồng nơi đó. Cái đẹp quyến rũ không thể diễn tả từ khí chất cao quý trên người cô tản ra làm người ta đều không nhịn được nhỉn cô lâu hơn một chút. Tận đến khi cô bước chân lại gần mới bối rối quay đầu đi.
Đó không phải là Tiết gia tiểu thư danh tiếng thối đến mức không chịu nổi hay sao. Bọn họ làm thế nào lại nghĩ cô ta xinh đẹp khí chất đây? Thật là không hiểu nỗi a!
Tất cả quý mệnh phụ phu nhân nháy mắt trở nên gượng gạo, nhìn Tiết Lạc đi tới gần cũng không muốn tiếp tục ở lâu hơn. Cố gắng nặn ra nụ cười hài hòa đối phó với cô rồi chào lão nhân qua quýt cùng nhau rời đi.
Tiết Lạc tuy rằng thừa biết trong lòng họ không vui sự có mặt của cô. Nhưng có thể giả vờ cô tuyệt đối sẽ giả vờ. Những mệnh phụ phu nhân làm ra vẻ cao quý này hẳn cũng không biết cô cũng thật chướng mắt bọn họ đi. Không gặp rất tốt, bọn họ đỡ vây quanh làm phiền đến bà ngoại.
" Nha đầu! Hôm nay con thật sự tới!"
Bà ngoại Tiết nhìn mọi người rời đi cũng không biểu hiện gì. Chỉ cười đạm mạc nhìn Tiết Lạc, ánh mắt nhu hòa đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bên trong còn nhiều thêm vài phần thân tình cùng yêu thương.
Tiết Lạc ngại ngùng vuốt vuốt tóc mái, hai gò má mềm mại thế nhưng đỏ lên. Cô mím môi ngồi xuống bên cạnh bà ngoại Tiết, nắm tay bà, ngọt ngào gọi như đang làm nũng.
" Bà ngoại a~"
" Quỷ nha đầu! Hôm nay có lại muốn gây chuyện?"
Bà ngoại Tiết híp mắt nhìn Tiết Lạc, rõ ràng là dung túng cô, bàn tay nâng lên thay cô vuốt một lọn tóc vén ra sau tai. Ngữ khí thực sự là dịu dàng.
" Bà sẽ muốn con quậy phá sao?"
Tiết Lạc không trả lời. Môi hồng khẽ mím, ngẩng đầu lên liền hỏi. Đôi mắt trong sáng như có thể xuyên suốt đến đáy thật chăm chú nhìn bà.
Bà ngoại Tiết chỉ cười, lắc nhẹ đầu, nhàn nhạt nói.
" Con không đấu lại Đông Phương Linh! Tiết gia cùng ta dung túng con, nhưng quả thật không thể bảo vệ được con!"
" Nha?"
Tiết Lạc mân mối, cúi đầu dụi dụi lên người bà ngoại Tiết. Cô không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên, tại vị trí mọi người nhìn không thấy. Đôi mắt trong sáng tinh anh lại lóe lên từng đợt ánh sáng.
Cô thật sự đấu không lại Đông Phương Linh sao? Đúng! Nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ, dĩ nhiên sẽ được. Chỉ là cô không muốn mà thôi! Không muốn trở thành dơ bẩn giống như cô ta, không muốn dựa vào thế lực người khác phát triển thành lục thân không nhận. Máu lạnh như vậy cô làm không được.
Ông ngoại thiên vị? Không cần! Họ hàng thân thích trong ngoài bất nhất? Không cần!...
Nhưng dù có không cần cô cũng sẽ không dùng tâm kế tổn thương bọn họ. Vấn đề là, họ không nên đụng đến cô...
Tiết Lạc hít hít mũi nhỏ, đầu dụi trong ngực bà ngoại Tiết càng sâu. Đôi mắt xinh đẹp dường như ướt nước. Cô chính là nghĩ đến kết cục bà ngoại Tiết trong truyện. Bà ngoại Tiết nghe thấy gia đình cô gặp nạn, đã vận dụng toàn lực để điều tra chuyện đó. Có lẽ ngay cả bà cũng không tin những chuyện diễn ra tưởng như trùng hợp như vậy. Chỉ là, điều tra còn không ra bà lại cũng qua đời.
Cái này hẳn cũng không phải ngẫu nhiên đi!
" Ai u! Đây là ai nha? Chẳng phải là tiểu thư của Tiết thị tập đoàn hay sao?"
/115
|