Cuộc Chiến Tranh Đoạt Nam Chủ Của Nữ Phụ: Nữ Chính Mau Tránh Ra!
Chương 44: Thẩm Dật Phàm buồn bực
/115
|
Tiết Lạc ôm cặp sách lao ra ngoài không bao lâu thì một chiếc siêu xe Lamborghini cũng vừa trờ tới. Thẩm Dật Phàm hạ kính xe, đôi mắt màu cà phê sâu thăm thẳm liếc nhìn cô rồi lại nhìn sang căn biệt thự ở phía sau. Đáy mắt ngay lập tức có đôi chút nheo lại dường như có điều suy nghĩ.
Tiết Lạc ôm chặt ba lô, nhìn hai hàng chân mày cau chặt của người nào đó lại cảm thấy vô cùng rối rắm. Mũi chân di nhè nhẹ trên mặt đất, hồi lâu mới mở miệng đáng thương mè nheo một tiếng.
" Bác sĩ Thẩm..."
" Không phải gọi là Thẩm Thối Thối sao?"
Câu nói nho nhỏ tựa như muỗi kêu của tiểu mèo hoang hoàn toàn không thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của Thẩm Dật Phàm. Anh lần nữa quay lại nhìn cô, trong cổ họng phát ra hai tiếng hừ hừ, tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại.
Tiết Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu nhỏ, ngây ngốc nhìn Thẩm Dật Phàm cười hề hề vô cùng đáng thương. Thái độ lấy lòng thấy rõ của cô nhanh chóng khiến lòng người nào đó mềm mại, cũng không nỡ tiếp tục làm khó cô, đành phải dẫn đầu lên tiếng.
" Được rồi! Lên xe đi!"
Tiết Lạc nghe Thẩm Dật Phàm nói giống như nhận được lệnh đại xá. Gương mặt xinh đẹp phút chốc sáng bừng lên, cười tươi rói đi vòng qua, mở ra cửa sau, nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Thẩm Dật Phàm híp híp đôi mắt. Tuy rằng anh quả thật có chút không vui vì Tiết Lạc cố tình ngồi xuống ghế sau mà bỏ qua ghế trước gần anh nhất. Nhưng bản thân anh cũng biết dục tốc bất đạt. Gấp gáp liền không có hiệu quả tốt.
Mèo cũng cần phải dạy dỗ từ từ a. Thời gian vẫn còn dài, không vội!
Thẩm Dật Phàm nghĩ như vậy liền nở nụ cười, anh quen thuộc khởi động xe, đưa Tiết Lạc rời đi. Cả hai người đều không hai biết, tại một góc khuất hẻm nhỏ, một chiếc xe Ferrari không biết đã dừng ở đó từ bao giờ.
Ánh mắt của người trong xe, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Tiết Lạc. Ngay cả khi cô đã ngồi vào bên trong xe, ánh mắt vẫn một mực dõi theo. Đôi mắt tưởng như sâu không thấy đáy, phảng phất còn lộ ra thần sắc âm trầm đến doạ người.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Bác sĩ Thẩm, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Tiết Lạc dáo dác chuyển tầm mắt nhìn cây xanh hai bên đường trôi qua vùn vụt. Ý thức được bản thân mình đang đi trên con đường vô cùng lạ lẫm, cô vẫn là không nhịn được nhếch khoé môi, nhỏ giọng hỏi Thẩm Dật Phàm.
Thật ra cô vốn là định hỏi anh ta hồ sơ bệnh án. Nhưng cô biết dựa theo cá tính của anh ta, nhất định không thể nào dễ dàng giao nó cho cô.
Dù sao cái đó vẫn còn giá trị để uy hiếp a! Thay vì nói để anh ta cảnh giác, chẳng bằng cô cứ im lặng chờ đợi cơ hội đi.
Thẩm Dật Phàm ở trên ghế lái liếc nhìn vẻ mặt của Tiết Lạc qua gương chiếu hậu. Chỉ thấy đôi mắt to tròn dáo dác nhìn quanh không khác gì mèo hoang chuẩn bị trộm cá. Khoé môi hồng cố ý vô tình nhẹ nhàng bĩu ra, thật là khiến người ta vô cùng có ý tưởng muốn khinh bạc.
Thẩm Dật Phàm cười nhẹ. Trong lòng có một loại xúc động muốn vò cái đầu nhỏ kia. Nhưng anh cũng biết giờ phút này không thể. Cuối cùng vẫn là ép bản thân mình nhịn xuống. Nhếch môi trả lời cô.
" Về nhà tôi!"
" Ờ..."
Tiết Lạc gật gật đầu. Chỉ là rất nhanh cô phát hiện ra có chỗ gì đó không hợp lí, đôi mắt xinh đẹp cứ như vậy trợn tròn, nhảy dựng hỏi.
" Thế nào lại về nhà anh? Tôi không muốn!"
" Không phải do cô quyết định! Hôm đó cô lừa tôi như vậy, có hỏi qua ý kiến của tôi bao giờ sao?"
Thẩm Dật Phàm không buồn nâng mắt, thản nhiên bác bỏ lời của Tiết Lạc. Nhất thời khiến mỗ mèo hoang nào đó trợn tròn mắt, môi mím chặt lắp bắp nói.
" Ách? Cái đó... Hôm đó tôi quả thật có bị đau đầu!"
Tiết Lạc không nói dối nha. Hôm ấy cô quả thật bị đau đầu. Nhưng là lúc lừa Thẩm Dật Phàm thì không có mà thôi.
" Hửm? Phải không?"
Thẩm Dật Phàm chọn mi, đôi mắt màu cà phê loé lên tia sáng sắc bén nhìn chằm chằm Tiết Lạc qua gương chiếu hậu khiến thân thể nhỏ bé của ai đó co rụt lại, đôi mắt to tròn loạn đảo né tránh tầm mắt anh, chột dạ liếm liếm môi. Vốn là định mạnh miệng đổi trắng thay đen một phen nhưng bắt gặp người ngồi ghê đằng trước hừ lạnh một tiếng đành không có cốt khí ấp úng sửa lại.
" Ân... Đúng... A, không ... Chỉ có một chút chút..."
" Cô lại không thật thà nữa rồi! Đây là muốn múa búa qua cửa Lỗ Ban hay sao?"
Thẩm Dật Phàm híp mắt hờ hững nói. Ý anh là anh là một bác sĩ, cô đừng nghĩ đến chuyện lừa bịp qua mắt được anh.
Tiết Lạc ngược lại khóc không ra nước mắt. Cô bây giờ rất có một loại xúc động muốn vương móng vuốt chỉ thẳng vào mặt anh, hung hăng rủa xả một phen.
" Anh đã biết lão nương lừa anh nhưng anh không phải vẫn mắc lừa hay sao? Anh rõ ràng gài bẫy lão nương, lão nương tuyệt đối không phục!"
Tiết Lạc rên hừ hừ hai tiếng, trong lòng điên cuồng cắn xé Thẩm Dật Phàm nhưng ngoài mắt phát ra lại là vô tận ngoan ngoãn, nhu thuận như mèo nhỏ khiến người ta ai cũng không thể bắt lỗi.
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Trong tay anh ta thế nhưng vẫn còn có nhược điểm của cô. Cô vẫn là nhịn đi! Đợi đến lúc đem được hồ sơ bệnh án trở về, lúc đó sửa trị anh ta còn không phải vô cùng dễ dàng sao.
Mỗ mèo hoang nào đó ngây thơ ảo tưởng sức mạnh. Cô dĩ nhiên đã quên rằng, Thẩm Dật Phàm là một bác sĩ, anh ta muốn làm lại hồ sơ bệnh án sợ là so với thay quần áo còn muốn dễ dàng hơn.
Như vậy liệu còn có đất để cô dụng võ sao? Có... Mới là lạ...
Trong lúc Tiết Lạc cúi đầu ngẩm nghĩ, Thấm Dật Phàm đã cho xe tiến vào một trang viên vô cùng rộng lớn. Anh ưu nhã xuống xe, lại đi vòng qua mở cửa cho cô. Chỉ là mỗ mèo hoang nào đó vẫn đang chìm đắm trong hoang tưởng, đôi mắt đều muốn mơ màng, lâu lâu còn cười hắc hắc vài tiếng.
Thẩm Dật Phàm nhìn Tiết Lạc rõ ràng ngốc trệ như vậy. Ngược lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Quả thật rất muốn bẹo má cô một cái, cảm nhận làn da mềm mại căng bóng như quả táo đỏ đang chín kia.
Không biết tiểu mèo hoang đáng giận này đang suy nghĩ cái gì. Cư nhiên bày ra vẻ mặt ngây ngốc như vậy. Chẳng lẽ cô không biết, vẻ mặt như vậy rất có khả năng dụ dỗ người. Khiến người ta nổi lên ý tứ muốn trêu ghẹo hay sao.
Mèo hoang ngốc này, trong lúc vô tình không biết đã chọc vào bao nhiêu nợ hoa đào đâu!
" Xuống xe đi!"
Thẩm Dật Phàm dù rằng rất luyến tiếc, nhưng vẫn phải không đành lòng đem cô gọi tỉnh.
Tiết Lạc bị giọng nói đột ngột vang lên doạ cho giật mình, theo bản năng nhảy dựng lên một cái. Nếu không phải Thẩm Dật Phàm nhanh tay lẹ mắt che trên đỉnh đầu cô, sợ là bên trên lại tiếp tục sưng thêm một cục.
Thẩm Dật Phàm trừng mắt nhìn Tiết Lạc, buông tay cô quay người đi vào trong nhà. Trong lòng anh lúc này rất buồn bực. Tiểu mèo hoang kia cảnh giác anh như vậy. Còn sợ anh sẽ ăn thịt cô hay sao?
Tiết Lạc nhìn theo bóng lưng Thẩm Dật Phàm phía xa. Gương mặt xinh đẹp cứ như vậy nghệt ra. Hồi lâu vẫn không hiểu anh ta vì cái gì phát giận.
Lẽ nào che đầu cho cô liền bị đau tay rồi? Người đàn ông này thế nhưng lại quá hẹp hòi a!
Tiết Lạc ôm chặt ba lô, nhìn hai hàng chân mày cau chặt của người nào đó lại cảm thấy vô cùng rối rắm. Mũi chân di nhè nhẹ trên mặt đất, hồi lâu mới mở miệng đáng thương mè nheo một tiếng.
" Bác sĩ Thẩm..."
" Không phải gọi là Thẩm Thối Thối sao?"
Câu nói nho nhỏ tựa như muỗi kêu của tiểu mèo hoang hoàn toàn không thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của Thẩm Dật Phàm. Anh lần nữa quay lại nhìn cô, trong cổ họng phát ra hai tiếng hừ hừ, tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại.
Tiết Lạc ngượng ngùng gãi gãi đầu nhỏ, ngây ngốc nhìn Thẩm Dật Phàm cười hề hề vô cùng đáng thương. Thái độ lấy lòng thấy rõ của cô nhanh chóng khiến lòng người nào đó mềm mại, cũng không nỡ tiếp tục làm khó cô, đành phải dẫn đầu lên tiếng.
" Được rồi! Lên xe đi!"
Tiết Lạc nghe Thẩm Dật Phàm nói giống như nhận được lệnh đại xá. Gương mặt xinh đẹp phút chốc sáng bừng lên, cười tươi rói đi vòng qua, mở ra cửa sau, nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Thẩm Dật Phàm híp híp đôi mắt. Tuy rằng anh quả thật có chút không vui vì Tiết Lạc cố tình ngồi xuống ghế sau mà bỏ qua ghế trước gần anh nhất. Nhưng bản thân anh cũng biết dục tốc bất đạt. Gấp gáp liền không có hiệu quả tốt.
Mèo cũng cần phải dạy dỗ từ từ a. Thời gian vẫn còn dài, không vội!
Thẩm Dật Phàm nghĩ như vậy liền nở nụ cười, anh quen thuộc khởi động xe, đưa Tiết Lạc rời đi. Cả hai người đều không hai biết, tại một góc khuất hẻm nhỏ, một chiếc xe Ferrari không biết đã dừng ở đó từ bao giờ.
Ánh mắt của người trong xe, từ đầu đến cuối đều không rời khỏi Tiết Lạc. Ngay cả khi cô đã ngồi vào bên trong xe, ánh mắt vẫn một mực dõi theo. Đôi mắt tưởng như sâu không thấy đáy, phảng phất còn lộ ra thần sắc âm trầm đến doạ người.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
" Bác sĩ Thẩm, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Tiết Lạc dáo dác chuyển tầm mắt nhìn cây xanh hai bên đường trôi qua vùn vụt. Ý thức được bản thân mình đang đi trên con đường vô cùng lạ lẫm, cô vẫn là không nhịn được nhếch khoé môi, nhỏ giọng hỏi Thẩm Dật Phàm.
Thật ra cô vốn là định hỏi anh ta hồ sơ bệnh án. Nhưng cô biết dựa theo cá tính của anh ta, nhất định không thể nào dễ dàng giao nó cho cô.
Dù sao cái đó vẫn còn giá trị để uy hiếp a! Thay vì nói để anh ta cảnh giác, chẳng bằng cô cứ im lặng chờ đợi cơ hội đi.
Thẩm Dật Phàm ở trên ghế lái liếc nhìn vẻ mặt của Tiết Lạc qua gương chiếu hậu. Chỉ thấy đôi mắt to tròn dáo dác nhìn quanh không khác gì mèo hoang chuẩn bị trộm cá. Khoé môi hồng cố ý vô tình nhẹ nhàng bĩu ra, thật là khiến người ta vô cùng có ý tưởng muốn khinh bạc.
Thẩm Dật Phàm cười nhẹ. Trong lòng có một loại xúc động muốn vò cái đầu nhỏ kia. Nhưng anh cũng biết giờ phút này không thể. Cuối cùng vẫn là ép bản thân mình nhịn xuống. Nhếch môi trả lời cô.
" Về nhà tôi!"
" Ờ..."
Tiết Lạc gật gật đầu. Chỉ là rất nhanh cô phát hiện ra có chỗ gì đó không hợp lí, đôi mắt xinh đẹp cứ như vậy trợn tròn, nhảy dựng hỏi.
" Thế nào lại về nhà anh? Tôi không muốn!"
" Không phải do cô quyết định! Hôm đó cô lừa tôi như vậy, có hỏi qua ý kiến của tôi bao giờ sao?"
Thẩm Dật Phàm không buồn nâng mắt, thản nhiên bác bỏ lời của Tiết Lạc. Nhất thời khiến mỗ mèo hoang nào đó trợn tròn mắt, môi mím chặt lắp bắp nói.
" Ách? Cái đó... Hôm đó tôi quả thật có bị đau đầu!"
Tiết Lạc không nói dối nha. Hôm ấy cô quả thật bị đau đầu. Nhưng là lúc lừa Thẩm Dật Phàm thì không có mà thôi.
" Hửm? Phải không?"
Thẩm Dật Phàm chọn mi, đôi mắt màu cà phê loé lên tia sáng sắc bén nhìn chằm chằm Tiết Lạc qua gương chiếu hậu khiến thân thể nhỏ bé của ai đó co rụt lại, đôi mắt to tròn loạn đảo né tránh tầm mắt anh, chột dạ liếm liếm môi. Vốn là định mạnh miệng đổi trắng thay đen một phen nhưng bắt gặp người ngồi ghê đằng trước hừ lạnh một tiếng đành không có cốt khí ấp úng sửa lại.
" Ân... Đúng... A, không ... Chỉ có một chút chút..."
" Cô lại không thật thà nữa rồi! Đây là muốn múa búa qua cửa Lỗ Ban hay sao?"
Thẩm Dật Phàm híp mắt hờ hững nói. Ý anh là anh là một bác sĩ, cô đừng nghĩ đến chuyện lừa bịp qua mắt được anh.
Tiết Lạc ngược lại khóc không ra nước mắt. Cô bây giờ rất có một loại xúc động muốn vương móng vuốt chỉ thẳng vào mặt anh, hung hăng rủa xả một phen.
" Anh đã biết lão nương lừa anh nhưng anh không phải vẫn mắc lừa hay sao? Anh rõ ràng gài bẫy lão nương, lão nương tuyệt đối không phục!"
Tiết Lạc rên hừ hừ hai tiếng, trong lòng điên cuồng cắn xé Thẩm Dật Phàm nhưng ngoài mắt phát ra lại là vô tận ngoan ngoãn, nhu thuận như mèo nhỏ khiến người ta ai cũng không thể bắt lỗi.
Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Trong tay anh ta thế nhưng vẫn còn có nhược điểm của cô. Cô vẫn là nhịn đi! Đợi đến lúc đem được hồ sơ bệnh án trở về, lúc đó sửa trị anh ta còn không phải vô cùng dễ dàng sao.
Mỗ mèo hoang nào đó ngây thơ ảo tưởng sức mạnh. Cô dĩ nhiên đã quên rằng, Thẩm Dật Phàm là một bác sĩ, anh ta muốn làm lại hồ sơ bệnh án sợ là so với thay quần áo còn muốn dễ dàng hơn.
Như vậy liệu còn có đất để cô dụng võ sao? Có... Mới là lạ...
Trong lúc Tiết Lạc cúi đầu ngẩm nghĩ, Thấm Dật Phàm đã cho xe tiến vào một trang viên vô cùng rộng lớn. Anh ưu nhã xuống xe, lại đi vòng qua mở cửa cho cô. Chỉ là mỗ mèo hoang nào đó vẫn đang chìm đắm trong hoang tưởng, đôi mắt đều muốn mơ màng, lâu lâu còn cười hắc hắc vài tiếng.
Thẩm Dật Phàm nhìn Tiết Lạc rõ ràng ngốc trệ như vậy. Ngược lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Quả thật rất muốn bẹo má cô một cái, cảm nhận làn da mềm mại căng bóng như quả táo đỏ đang chín kia.
Không biết tiểu mèo hoang đáng giận này đang suy nghĩ cái gì. Cư nhiên bày ra vẻ mặt ngây ngốc như vậy. Chẳng lẽ cô không biết, vẻ mặt như vậy rất có khả năng dụ dỗ người. Khiến người ta nổi lên ý tứ muốn trêu ghẹo hay sao.
Mèo hoang ngốc này, trong lúc vô tình không biết đã chọc vào bao nhiêu nợ hoa đào đâu!
" Xuống xe đi!"
Thẩm Dật Phàm dù rằng rất luyến tiếc, nhưng vẫn phải không đành lòng đem cô gọi tỉnh.
Tiết Lạc bị giọng nói đột ngột vang lên doạ cho giật mình, theo bản năng nhảy dựng lên một cái. Nếu không phải Thẩm Dật Phàm nhanh tay lẹ mắt che trên đỉnh đầu cô, sợ là bên trên lại tiếp tục sưng thêm một cục.
Thẩm Dật Phàm trừng mắt nhìn Tiết Lạc, buông tay cô quay người đi vào trong nhà. Trong lòng anh lúc này rất buồn bực. Tiểu mèo hoang kia cảnh giác anh như vậy. Còn sợ anh sẽ ăn thịt cô hay sao?
Tiết Lạc nhìn theo bóng lưng Thẩm Dật Phàm phía xa. Gương mặt xinh đẹp cứ như vậy nghệt ra. Hồi lâu vẫn không hiểu anh ta vì cái gì phát giận.
Lẽ nào che đầu cho cô liền bị đau tay rồi? Người đàn ông này thế nhưng lại quá hẹp hòi a!
/115
|