Đại ca, không xong rồi, ở ngoài có nhiều người lắm. Đang đánh nhau với người của chúng ta. Bên chúng ta cầm cự không nổi!
Người tên Minh chạy ra ngoài không bao lâu thì chạy ngược vào, vẻ mặt hớt hơ hớt hải thét lên. Tần Quân nheo lại chân mày, khóe môi nhếch lên liếc mắt nhìn Tiết Lạc.
Tôi đã biết cô không phải là người bình thường mà! Theo tôi đoán ba cô không có khả năng đưa người tới như thế này, người tới, hẳn là những người đàn ông của cô đi!
Ông đang nói cái gì?
Tiết Lạc cao giọng nói, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống. Lời nói của Tần Quân, ông ta ám chỉ ông ta biết mối quan hệ giữa cô với Diêu Nhật Hàn và Thẩm Dật Phàm. Làm sao ông ta có thể biết được chuyện đó chứ?
Ngạc nhiên lắm hả? Cô đúng là người rất có sức hút đấy. Không những được hai người ưu tú của hai dòng họ quân nhân Diêu - Thẩm mà còn được hậu duệ của Âu gia hắc đạo chú ý. Quên không nói, ngay cả Cố Nguyên Phong cùng Lâm Quân Thần cũng có một phần phải hay không? Tính ra cũng thật kì lạ. Theo như tôi thấy cô cũng chỉ là một người rất bình thường thôi, tại sao đàn ông lại đều vây quanh cô như vậy? Hai người Diêu - Thẩm vì cô chấp nhận chế độ đa phu, phải biết, chế độ này tồn tại trong luật pháp nhưng thật sự vô cùng hiếm có. Đàn ông ai không có tham vọng độc chiếm phụ nữ đâu? Phải không, Âu thiếu gia?
Ánh đèn theo lời nói của Tần Quân chiếu lên ngiời Âu Thần Dương vì kinh ngạc mà mở to mắt. Anh ngồi lặng ở đó, ngẩn người, thông tin đến vội vàng có phần khó tin, nhưng trong lòng lại không hề có một tia ghét bỏ, thậm chí có một sự may mắn không nói nên lời. Chế độ đa phu, đúng vậy, sao anh lại quên điều này cơ chứ? Nếu như Lạc Lạc có thể chấp nhận Thẩm Dật Phàm và Diêu Nhật Hàn thì có phải anh cũng sẽ có chút cơ hội hay không?
Bàn tay của Âu Thần Dương không tự chủ xiết chặt, nắm lấy tay của Tiết Lạc như truyền sự phấn khích của anh cho cô biết, Tần Quân cũng phát hiện điều đó, ông ta ngửa đầu cười lớn, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau, khen ngợi.
Quả nhiên là có sức hấp dẫn lớn, nhưng mà...
Tần Quân thoáng ngừng lại, đôi mắt nguy hiểm:
Các người sợ là không có cơ hội đó đâu!
Ông ta vừa nói xong thì rút trong túi ra một khẩu súng, dí sát súng vào đầu Tiết Lạc, cười một cách kinh dị.
Ba cô đã nuôi ra một đứa con gái tốt. Còn hấp dẫn, thông minh, tài năng hơn cả mẹ cô năm đó! Năm đó, ba cô lấy được lòng mẹ cô, cùng bà ấy đi tới lễ đường, còn tôi, tôi đến bây giờ vẫn nhớ như in người phụ nữ vì ba cô mà từ chối tôi. Ha ha ha, hôm nay, tôi sẽ đem hết oán hận tình cừu trút luôn một lần, dùng tính mạng cô đổi lấy. Thế nào?
Tiết Lạc tiếp tục bị kinh ngạc, ngoài cô ra, ngay cả Đông Phương Nguyệt Minh đứng bên cạnh cũng không tin nổi, bàn tay theo nỗi kinh ngạc thoáng run rẩy, chỉ tay vào mặt Tần Quân một câu cũng không nói lên được.
Tần Quân đứng thẳng dậy, túm lấy cánh tay của Tiết Lạc kéo cô đứng lên, Âu Thần Dương không thể nắm lấy bàn tay cô mà bối rối, lại càng lo sợ Tần Quân sẽ tổn thương cô, vẻ mặt gấp như kiến bò chảo nóng. Ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, cố gắng cựa cựa chân quát lớn.
Ông không được làm tổn thương cô ấy!
Không được?
Tần Quân cười ngất, khinh thường nhìn Âu Thần Dương, lạnh lẽo nói.
Âu thiếu có biết gì là tình cảm không được đáp trả đau đớn thế nào không? Tôi hận muốn giết chết gã đàn ông có được người đàn bà tôi yêu. Tôi mất bao nhiêu năm, bao nhiêu năm nhìn bọn họ êm ấm hạnh phúc mà thù hằn, âm thầm xây dựng thế lực đến ngày hôm nay chính là để trả thù. Tôi, rất giống Đông Phương Nguyệt Minh, tôi muốn Đông Phương Minh Nguyệt hối hận vì bà ta đã không chọn tôi, muốn người cướp mất người đàn bà tôi yêu cửa nát nhà tan. Tôi hôm nay, nhất định cho con bé này chầu trời!
Ông không thể làm thế. Tôi cũng yêu Lạc Lạc, em ấy không yêu tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ hủy hoại em ấy, hủy hoại người khác, chỉ mong thương em ấy càng nhiều, hi vọng em ấy hạnh phúc. Nếu ông nghĩ không chiếm được sẽ phá hủy, thì đó không phải là tình yêu, ông chỉ vì tự tôn của bản thân ông mà thôi!
Nói hay lắm!
Tần Quân vẫn cười, nòng súng càng dí sát đầu của Tiết Lạc, ghé sát vào tai cô. Nói.
Nghe chưa. Cô làm bao nhiêu người đàn ông điên cuồng vì yêu. May mắn là hắn đã bao dung vì cô như vậy! Đáng tiếc, cô không bao giờ có cơ hội đáp lại hắn. Hay là, tôi để tất cả đều xuống dưới đó cùng cô, các người sẽ thành một gia đình hạnh phúc nhé!
Ông điên rồi!
Tiết Lạc bị trói hai tay, chân cũng bị thắt chặt, cô khó khăn gào lên, thì cảm thấy nòng súng càng dí sâu hơn, đem đến một trận run rẩy co rụt lại.
Đông Phương Nguyệt Minh ở trước mặt cũng không khá hơn, bà ta vừa hồi thần sau sự ngạc nhiên. Bà ta hẳn là không ngờ được, người đàn ông sinh con với bà lại yêu người bà căm ghét nhất. Như vậy, trong cuộc chơi này, bà không phải chỉ là một trò cười, một kẻ qua đường hay sao?
Tần Quân, ông khốn kiếp!
Đông Phương Nguyệt Minh nổi điên lên, lao tới túm lấy cổ áo Tần Quân hét lớn. Tần Quân bị bất ngờ hơi run tay, sau đó tức giận quay báng súng đánh mạnh xuống ngực bà ta, khiến bà ta choáng váng ngã ngửa, như một con diều đứt dây ngã xuống mặt đất, sợi dây chuyền có hình mặt trăng của bà ta cũng tuột ra, rơi xuống mặt đất choang một tiếng, vì đau mà ngất đi.
Âu Thần Dương nhìn sợi dây chuyền trên ngay cạnh mình chằm chằm. Anh nhận ra sợi dây chuyền này, sợi dây được thiết kế số lượng có hạn, bên ngoài là Bạch Kim hình mặt trăng, bên trong rỗng có mảnh thép mỏng dinh ghi lời chúc phúc.
Mảnh thép???
Âu Thần Dương nghiêng người, cẩn thận với lấy sợi dậy chuyền, dùng sức mở nó ra, hơi khó khăn. Vừa mở vừa ngó chừng, vừa cố gắng dịch người, lui về góc tối cuối căn phòng. Tần Quân đang cau mày nhìn ra ngoài, những tên đàn em của ông ta cũng vây lại đây, không ai chú ý về phía này. Ánh mắt của anh nhìn Tiết Lạc bị khống chế, trong lòng càng gấp gáp, càng cố gắng mở chiếc dây chuyền.
Đừng động, tôi giúp anh!
Người tên Minh chạy ra ngoài không bao lâu thì chạy ngược vào, vẻ mặt hớt hơ hớt hải thét lên. Tần Quân nheo lại chân mày, khóe môi nhếch lên liếc mắt nhìn Tiết Lạc.
Tôi đã biết cô không phải là người bình thường mà! Theo tôi đoán ba cô không có khả năng đưa người tới như thế này, người tới, hẳn là những người đàn ông của cô đi!
Ông đang nói cái gì?
Tiết Lạc cao giọng nói, vẻ mặt thoáng chốc trầm xuống. Lời nói của Tần Quân, ông ta ám chỉ ông ta biết mối quan hệ giữa cô với Diêu Nhật Hàn và Thẩm Dật Phàm. Làm sao ông ta có thể biết được chuyện đó chứ?
Ngạc nhiên lắm hả? Cô đúng là người rất có sức hút đấy. Không những được hai người ưu tú của hai dòng họ quân nhân Diêu - Thẩm mà còn được hậu duệ của Âu gia hắc đạo chú ý. Quên không nói, ngay cả Cố Nguyên Phong cùng Lâm Quân Thần cũng có một phần phải hay không? Tính ra cũng thật kì lạ. Theo như tôi thấy cô cũng chỉ là một người rất bình thường thôi, tại sao đàn ông lại đều vây quanh cô như vậy? Hai người Diêu - Thẩm vì cô chấp nhận chế độ đa phu, phải biết, chế độ này tồn tại trong luật pháp nhưng thật sự vô cùng hiếm có. Đàn ông ai không có tham vọng độc chiếm phụ nữ đâu? Phải không, Âu thiếu gia?
Ánh đèn theo lời nói của Tần Quân chiếu lên ngiời Âu Thần Dương vì kinh ngạc mà mở to mắt. Anh ngồi lặng ở đó, ngẩn người, thông tin đến vội vàng có phần khó tin, nhưng trong lòng lại không hề có một tia ghét bỏ, thậm chí có một sự may mắn không nói nên lời. Chế độ đa phu, đúng vậy, sao anh lại quên điều này cơ chứ? Nếu như Lạc Lạc có thể chấp nhận Thẩm Dật Phàm và Diêu Nhật Hàn thì có phải anh cũng sẽ có chút cơ hội hay không?
Bàn tay của Âu Thần Dương không tự chủ xiết chặt, nắm lấy tay của Tiết Lạc như truyền sự phấn khích của anh cho cô biết, Tần Quân cũng phát hiện điều đó, ông ta ngửa đầu cười lớn, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau, khen ngợi.
Quả nhiên là có sức hấp dẫn lớn, nhưng mà...
Tần Quân thoáng ngừng lại, đôi mắt nguy hiểm:
Các người sợ là không có cơ hội đó đâu!
Ông ta vừa nói xong thì rút trong túi ra một khẩu súng, dí sát súng vào đầu Tiết Lạc, cười một cách kinh dị.
Ba cô đã nuôi ra một đứa con gái tốt. Còn hấp dẫn, thông minh, tài năng hơn cả mẹ cô năm đó! Năm đó, ba cô lấy được lòng mẹ cô, cùng bà ấy đi tới lễ đường, còn tôi, tôi đến bây giờ vẫn nhớ như in người phụ nữ vì ba cô mà từ chối tôi. Ha ha ha, hôm nay, tôi sẽ đem hết oán hận tình cừu trút luôn một lần, dùng tính mạng cô đổi lấy. Thế nào?
Tiết Lạc tiếp tục bị kinh ngạc, ngoài cô ra, ngay cả Đông Phương Nguyệt Minh đứng bên cạnh cũng không tin nổi, bàn tay theo nỗi kinh ngạc thoáng run rẩy, chỉ tay vào mặt Tần Quân một câu cũng không nói lên được.
Tần Quân đứng thẳng dậy, túm lấy cánh tay của Tiết Lạc kéo cô đứng lên, Âu Thần Dương không thể nắm lấy bàn tay cô mà bối rối, lại càng lo sợ Tần Quân sẽ tổn thương cô, vẻ mặt gấp như kiến bò chảo nóng. Ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, cố gắng cựa cựa chân quát lớn.
Ông không được làm tổn thương cô ấy!
Không được?
Tần Quân cười ngất, khinh thường nhìn Âu Thần Dương, lạnh lẽo nói.
Âu thiếu có biết gì là tình cảm không được đáp trả đau đớn thế nào không? Tôi hận muốn giết chết gã đàn ông có được người đàn bà tôi yêu. Tôi mất bao nhiêu năm, bao nhiêu năm nhìn bọn họ êm ấm hạnh phúc mà thù hằn, âm thầm xây dựng thế lực đến ngày hôm nay chính là để trả thù. Tôi, rất giống Đông Phương Nguyệt Minh, tôi muốn Đông Phương Minh Nguyệt hối hận vì bà ta đã không chọn tôi, muốn người cướp mất người đàn bà tôi yêu cửa nát nhà tan. Tôi hôm nay, nhất định cho con bé này chầu trời!
Ông không thể làm thế. Tôi cũng yêu Lạc Lạc, em ấy không yêu tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ hủy hoại em ấy, hủy hoại người khác, chỉ mong thương em ấy càng nhiều, hi vọng em ấy hạnh phúc. Nếu ông nghĩ không chiếm được sẽ phá hủy, thì đó không phải là tình yêu, ông chỉ vì tự tôn của bản thân ông mà thôi!
Nói hay lắm!
Tần Quân vẫn cười, nòng súng càng dí sát đầu của Tiết Lạc, ghé sát vào tai cô. Nói.
Nghe chưa. Cô làm bao nhiêu người đàn ông điên cuồng vì yêu. May mắn là hắn đã bao dung vì cô như vậy! Đáng tiếc, cô không bao giờ có cơ hội đáp lại hắn. Hay là, tôi để tất cả đều xuống dưới đó cùng cô, các người sẽ thành một gia đình hạnh phúc nhé!
Ông điên rồi!
Tiết Lạc bị trói hai tay, chân cũng bị thắt chặt, cô khó khăn gào lên, thì cảm thấy nòng súng càng dí sâu hơn, đem đến một trận run rẩy co rụt lại.
Đông Phương Nguyệt Minh ở trước mặt cũng không khá hơn, bà ta vừa hồi thần sau sự ngạc nhiên. Bà ta hẳn là không ngờ được, người đàn ông sinh con với bà lại yêu người bà căm ghét nhất. Như vậy, trong cuộc chơi này, bà không phải chỉ là một trò cười, một kẻ qua đường hay sao?
Tần Quân, ông khốn kiếp!
Đông Phương Nguyệt Minh nổi điên lên, lao tới túm lấy cổ áo Tần Quân hét lớn. Tần Quân bị bất ngờ hơi run tay, sau đó tức giận quay báng súng đánh mạnh xuống ngực bà ta, khiến bà ta choáng váng ngã ngửa, như một con diều đứt dây ngã xuống mặt đất, sợi dây chuyền có hình mặt trăng của bà ta cũng tuột ra, rơi xuống mặt đất choang một tiếng, vì đau mà ngất đi.
Âu Thần Dương nhìn sợi dây chuyền trên ngay cạnh mình chằm chằm. Anh nhận ra sợi dây chuyền này, sợi dây được thiết kế số lượng có hạn, bên ngoài là Bạch Kim hình mặt trăng, bên trong rỗng có mảnh thép mỏng dinh ghi lời chúc phúc.
Mảnh thép???
Âu Thần Dương nghiêng người, cẩn thận với lấy sợi dậy chuyền, dùng sức mở nó ra, hơi khó khăn. Vừa mở vừa ngó chừng, vừa cố gắng dịch người, lui về góc tối cuối căn phòng. Tần Quân đang cau mày nhìn ra ngoài, những tên đàn em của ông ta cũng vây lại đây, không ai chú ý về phía này. Ánh mắt của anh nhìn Tiết Lạc bị khống chế, trong lòng càng gấp gáp, càng cố gắng mở chiếc dây chuyền.
Đừng động, tôi giúp anh!
/115
|