Trú Phương Các nằm ở phía tay cấm cung Hằng Vĩnh. Hằng Vĩnh cung được thiết kế theo hình phụng hoàng dang cánh, hai bên cánh rất thoáng đãng, và sắp xếp theo dạng phần cánh đan nhau, tổng cộng có hơn 230 hécta, chia làm ba cung chủ chốt. Chính giữa là Hằng Vĩnh cấm cung, chiếm 96 hécta, là nơi hoàng gia cư trú. Phía tây là Thụy Ảnh Đài, rộng 64 hécta, là phiến cung của hoàng thức*, bên trong chủ yếu gồm hoa viên, hồ, sơn cảnh. Phía đông thiết kế 5 đài vuông, là nơi cúng tế hoàng gia, chiếm 64 hécta. Cả ba cung liên tiếp nhau, bên trong thông với nhau. Phía trong men theo cung cấm có tổng 64 hécta đất chính là nội hoàng thành, không xây nhà dân, tất cả đều là đất hoàng gia. Phía trước Hằng Vĩnh cấm cung gồm ba cửa chính Thụy Chính, Thụy Phương, Thụy Dương, thiết kế như cái đầu phụng.
Vào cổng Thụy Dương chính là vào bên trong cấm cung, qua cửa Thụy Dương, vào quãng trường Thập Chính của cấm cung, sau đó qua 9 chiếc cầu Bạch Ngọc Cửu Khổng, một cung điện ngay chính giữa, chính là trung thủ của cấm cung, là nơi hoàng gia tổ chức các đại tiệc. Sau đó đến Tường Thái Điện, Sùng Chính Điện, Hưng Hoa Điện. Ba cung điện này sắp theo thứ tự, hai bên thiết kế những hành lang cửu khúc, la liệt các điện phòng, gác lầu, chính là trung đình. Trung đình chia làm ba ngã. Ngã chính giữa có Tần Chính, Sùng Đức, hai tòa cung điện. Là nơi hoàng thượng thính chính và tiếp đón sứ giả. Cách nhau bằng vách tường đỏ, hai bên đều có những dãy hành lang dài, giữa các ngã hành lang, có hai vườn hoa nhỏ, phía đông là Thư Hoài, phía tây là Sướng Tâm. Khải Nguyên Điện nằm trong vườn Thư Hoài, các dãy hành lang tương phòng có thị vệ trực thuộc, chuyên trách sinh hoạt hằng ngày của hoàng thượng. Vườn Sướng Tâm không có phiến điện, phía sau chỉ có Văn Hoa Các, Hưng Hoa điện, là nơi hoàng thượng tiếp đón nội thị cận thần.
Phía nam của hai vườn đông tây, chính là nội đình, là nơi cánh phụng dang mở. Ở giữa là ngự hoa viên, hai bên có hai lối nhỏ thông nhau, có Trung Hoa, Ỷ Hoa, hai gác, và cũng có hai vườn nhỏ, vườn Trung Đô nằm trong Trung Hoa Các, vườn Kỳ Ngưng nằm trong Kỳ Hoa Các. Phía trước nối liền trung đình chính là nơi ở của hoàng thượng – Càn Nguyên Cung, và nơi ở hoàng hậu- Trú Tâm Cung.
Tiếp đó là hai đường lớn, hai đường đều chia hướng đông tây, đông đây lại có hoa viên hai bên, các cung phòng bố trí theo như cánh phụng, chính giữa nơi đôi cánh dang rộng có vách tường ngăn cách, có dãy hành lang, và các cảnh sắc khác. Đoạn đuôi cuối cùng là Hậu Ngự Viên, liên kết với kênh bên trong, ở đây khác với tiền viện chỉ có một hồ nhỏ, hậu viện có một hồ to có thể bơi thuyền, gọi là Thanh Dao Trì, dựng cảnh sơn núi, tách ao hồ thành hai bên. Thọ Xuân Cung ôm trọn một hồ, bức vách ngăn lại, là chỗ ở của thái hậu, thái phi.
Trú Phương Các nằm ở giữa phía tây, có nước suối đến từ Thanh Dao Trì của hậu viện, là nơi thanh tĩnh, vắng lặng. Tuy đất của cung này không bằng Cúc Tuệ Cung của Phi Tâm, nhưng ưu thế ở chỗ cảnh sắc tuyệt đẹp. Hậu viện có suối nhỏ, hàng trú, và còn có một góc nhỏ do Linh Tần dụng tâm thiết kế, nằm ở góc trong cùng của cung điện, mang phong cách thảo nguyên. Linh Tần tự cho xây thêm các thung lũng hoa, các loài cúc đang tranh sắc, cành nào cũng cao 3-4 thước, đung đưa trước gió, sắc màu tràn ngập. Phi Tâm nhìn qua, thấy có cả thảy 20 – 30 chủng loại: Đa Bảo Tháp, Phá Kim, Ngọc Đường Mã, Huỳnh Oanh Thúy,….khiến cô có ảo giác mình đang ở giữa biển hoa, thật sự mở rộng tầm mình. Hoa cúc tựa nhau khoe sắc, muôn màu muôn vẻ, có cánh hoa thì nở rộ, có cánh vẫn còn cúp lại, có đóa dạng như tháp sen, có đóa dạng tú cầu, có những loại tia tia như hạt mưa rơi…Cúc ở đây có cúc nở sớm, nở ban đêm, cúc màu lạnh, mùa nóng, đừng nói có thể nở trái mùa, ngay cả ngự quan trồng hoa của hoàng cung cũng khó có thể trồng những giống này đúng mùa. Linh Tần này quả không đơn giản!
Phi Tâm nhìn cô khoác tay hoàng thượng, nét mặt đắc ý, người đẹp hơn hoa, trong chốc lát, bỗng cảm thấy mình thật thừa thãi ở nơi này. Nhưng lúc ấy cô chẳng dám bỏ đi, chỉ biết đứng sững trong biển hoa, thẫn thờ nhìn một cành mẫu đơn xanh. Lục mẫu đơn này chứa sắc vàng hòa lẫn sắc xanh, như thể hài hòa giữa sắc vàng – xanh, cánh hoa cuộn tầng, nhụy hoa tựa hoa hướng dương, quả là mẫu đơn kiều diễm.
Linh Tần vừa lo thân cận Tuyên Bình Đế, nhưng cũng không quên Phi Tâm, cũng chẳng phải cô ta cố tình ra vẻ trước mặt Phi Tâm, chỉ là a đầu này rõ ràng cao tay hơn Đức Phi nhiều, mắt biết quan sát tứ phía, tai biết lắng nghe xung quanh. Cô ta thấy Phi Tâm nhìn mãi cành hoa, bèn cười nói: “Nương nương nếu thích hoa nào, thần thiếp sai người dời một chậu sang Cúc Tuệ Cung? “
Phi Tâm hơi sửng người, cười nhạt: “Cảnh sắc thế này, cứ đặt đây thì sẽ hài hòa hơn.”
Linh Tần cũng chỉ tùy tiện hỏi, thấy cô ấy chẳng nói năng nhiều, đành khoát nắm chặt tay Vân Hi: “Hoàng thượng, Xích Tuyến Kim Châu này thần thiếp thích nhất, hay là cài lên giúp thần thiếp nhé? “
Phi Tâm cứ luôn cảm thấy, dù là Linh Thần, hay Đức Phi, ai cũng có cách chung sống với hoàng thượng tốt hơn cô. Khi Đức Phi vẫn chỉ là Uyển Tân, cùng hoàng thượng vẽ tranh bên hồ, cảnh tượng ấy Phi Tâm tới nay vẫn khó quên, chỉ cảm thấy họ tình ý nồng hậu. Hoàng thượng là tình thật hay ý giả cũng không quan trọng, ít ra cũng khiến người khác nhìn vào thấy ấm lòng. Hôm nay cũng vậy. Ngược lại, giữa cô và hoàng thượng, dường như rất khó có đề tài, dù cô có nói gì, y cũng thấy bực tức, ánh mắt đầy băng giá. Y càng như thế, cô càng hồi hộp, hình như ngoại trừ chuyện ấy, giữa họ vốn chẳng có gì để nói.
Cô lén nhìn hai người đó, lúc này Tuyên Bình Đế vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Khi nụ cười ấm áp hé nở, luôn có một luồng sắc màu vây quanh, khiến người ta rung động.
Vân Hi khẽ cười, chẳng đáp lại cô ta, chỉ nhìn hoa và nói: “Trẫm thì lại thấy nên dời vài chậu sang Cúc Tuệ Cung của quý phi. Kim bích huy hoàng nhưng lại thiếu sinh khí!”
Phi Tâm không ngờ y lại chuyển đề tài này, nhưng lời châm chọc của y Phi Tâm nghe rất rõ. Cúc Tuệ Cung thiết kế theo sở thích Tuệ Phi quá cố, trong hậu cung, đó tuyệt đối là cung điện xa xỉ nhất, xem ra y vẫn không thích điều đó. Nhưng như thế cũng hay, cô không cần phải bày vẽ thêm, có thể tiết kiệm một số chi tiêu không cần thiết, nhưng lời nói đằng sau của y khiến Phi Tâm hơi băn khoăn, ý y là muốn nói cô ũ rũ không sinh khí. Thực ra không phải cô cố ý tỏ ra đoan trang, nhưng trong lòng cô, đoan trang là tiêu chuẩn hàng đầu của nữ nhi.
Linh Tần thấy hoàng thượng đã nói thế, bèn hùa theo: “Vậy thần thiếp sẽ cho dời chậu Lục Mẫu Đơn này sang đó nhé? “
Phi Tâm không dám nhiều lời, chỉ cười nhạt đáp lại. Linh Tần thấy tâm trạng hoàng thượng đang tốt, định mời y vào trong uống trà, vẫn chưa mở lời, y đã đi tới bên Phi Tâm: “Trẫm phải về Khải Nguyên Điện rồi, Quý Phi không hồi cung à? “
Phi Tâm ngớ người, vội trả lời: ” Thần thiếp cũng phải về Cúc Tuệ Cung, thần thiếp cung tiễn….” Cô chưa dứt lời, Vân Hi đã tiến lên trước: “Vậy cùng đường, ta đi chung.”
Phi Tâm nghe thế, không dám nói gì, nhìn y bước ra ngoài, vội vã đi theo, để lại Linh Tần một mình sửng sốt giữa nhà hoa, vẫn chưa định thần trở lại.
Họ dùng kiệu lúc nãy đi từ Khải Nguyên Điện tới, xuyên tây qua đông. Phi Tâm nhìn y không đi hướng nam, mà còn đi thẳng vòng sang hướng đông, rõ ràng muốn đến Cúc Tuệ Cung. Còn ở tiền điện Cúc Tuệ Cung, Tú Linh, Tú Thể và Tiểu Phúc Tử cùng Tiểu An Tử nhận được thư của thái giám dẫn đường, nên đã quỳ trước chờ sẵn. Vân Hi xuống kiệu, bước chân thẳng tiến vào trong thẩm điện. Phi Tâm thấy thế, trong lòng lo sợ, không hiểu sao lại nghĩ ngay đến sở thích kỳ quặc của y.
Trong lòng cô sợ hãi, ngoài mặt lại càng hoảng hốt, vội vào trong, hầu hạ y rửa tay, súc miệng, vì căng thẳng, động tác của cô hơi cứng nhắc. Chỉ vì giữa họ luôn ngượng ngùng, nói chưa đầy ba câu y đã trở mặt, Phi Tâm thì không tìm ra đề tài để làm dịu bầu không khí ấy, chỉ biết cặm cụi làm tốt việc mình. Nhưng công việc cũng phải có lúc làm xong, y lười nhác nằm nhoài xuống giường, Phi Tâm dù đang cúi đầu cũng cảm nhận được ánh mắt sắc như lưỡi đao của y. Cô không bao giờ dám nhìn thẳng y, dù có lúc bất cẩn ánh mắt chạm nhau, cô cũng sẽ vội vàng né tránh. Lúc ấy đầu óc cô lùng bùng, chỉ muốn tìm lý do gì đó để y đừng quá nhanh chóng bước vào phân đoạn khiến cô khủng hoảng cực độ. Ít nhất cũng cho cô một ít thời gian, để cô cho kẻ dưới lùi ra, kể từ khi bị bẽ mặt đêm 30, Phi Tâm đã muốn chết quách cho xong.
“Có thật là nàng không biết múa? ” Y nằm gác một chân lên. Cuối cùng đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngập vô cùng này.
“Bẩm hoàng thượng. ” Phi Tâm vừa nói vừa quỳ xuống, “Thần thiếp hôm đó đã thất lễ, thần thiếp không dám giấu hoàng thượng, trước khi vào cung, thần thiếp đã học múa trống một năm tại nhà. “
Tú nữ vào cung, đều phải là con nhà quan gia ngũ phẩm, phàm quan ngũ phẩm sinh con gái đều được kỷ lục* vào án quan phủ, không được tự ý phối hôn, chỉ chờ sau khi rớt tuyển mới được phối hôn. Chức quan phụ thân mua về không đủ ngũ phẩm, là do phụ thân hoạt động nhiều mặt, bám víu khắp nơi, mới có được một vị trí ứng tuyển cho cô. Khi ấy Hoài Châu chỉ được hai người, cô đã biết rằng hai năm sau sẽ phải vào kinh dự tuyển, cha mẹ từ lúc ấy cũng bắt đầu lo việc.
Từ bé những cô được học trong thâm khuê đều là nữ kinh hiếu kinh, công dung ngôn hạnh, những thứ phong hoa thi tính cô đều rất ít đụng đến. Thi ca, đừng nói đến nữ nhi, dù đối với nam nhi nó cũng là một công việc không chính đáng, vì cô phải vào cung, nên mới bắt đầu học thơ ca vũ đạo. Những thứ này, chỉ là thủ đoạn mưu sinh của tầng lớp thấp hèn, phường ca múa cũng chỉ là nơi đầy mê hoặc nhằm phục vụ sở thích của kẻ quyền quý, hoa khôi đa tài, vốn luôn bị thế nhân khinh khi.
Nếu không vì cha mẹ yêu cầu, cô tuyệt đối không dính dáng tới những thứ này. Nhưng Phi Tâm quen nghe lệnh cha mẹ, cha mẹ đã nói phải chuẩn bị để vào cung, cô đành cố hết sức, làm thật tốt. Khi ấy cha mời một đoàn ca múa nổi tiếng của Hoài Nam, dạy cô múa trống. Cô chỉ học một năm, vì học muộn, phải chịu đau đớn hơn người khác, dù là kéo gân, thăng bằng, thi triển động tác, đều phải đổi bằng nổi đau thấu da thịt, xương cốt của cô.
Nhưng sau khi vào cung, cô không hề lấy nó để tranh sủng. Thực ra thứ nhất là vì gia thế, cô biết trách nhiệm mình phải gánh vác nên tuyệt nhiên không muốn để người khác khinh miệt dù chỉ một tí. Thứ hai, cô được thái hậu đề bạt, mục đích là lấy dung nhan Tuệ Phi kiềm chế hoàng thượng, Tuệ Phi không biết múa hát, cô cũng không phải làm thế. Thứ ba, từ sau khi cô vào cung vẫn luôn là tai mắt của thái hậu, nghe răm rắp lời thái hậu, thái hậu ghét nhất là những kẻ mê hoặc hoàng thượng, cô tất phải tuân thủ. Thời gian lâu dần, trở thành thói quen rồi. Nên giờ có bắt cô nhảy, cô cũng chẳng thể nhảy được phong thái khi xưa.
Y nghe rồi không nói gì, chỉ khẽ nói: “Đứng dậy đi, quý phi vào cung 3 năm, chắc tài nghệ cũng mai một rồi, chẳng khác nào không biết.”
Cô nghe xong chợt cảm kích muôn phần, cảm kích y không bắt cô phải thi triển vũ nghệ, không để cô phải xấu mặt trước bọn nô tài. Y co người: “Trẫm nghỉ một lát, một canh giờ sau gọi trẫm dậy.”
Cô đứng lên, vội sang đắp chăn cho y. Đang chuẩn bị kéo màn xuống, y khẽ giọng: “Đừng che ánh sáng, trẫm nằm một lát thôi.”
“Vậy hoàng thượng nghỉ ngơi, thần thiếp chờ bên ngoài.” Cô nói xong, từ từ lùi hai bước, sai người thả rèm thủy tinh, chỉ để Uông Thành Hải lại bên cạnh hầu hạ, mình bước xuống bàn trang điểm, ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Tú Thể dâng tách trà phổ nhĩ, Tú Linh giúp cô trang điểm lại, hỏi nhỏ: “Nương nương, hôm nay hoàng thượng không trách phạt nương nương chứ? ” Thực ra vừa thấy hoàng thượng đến nghỉ trưa, Tú Linh biết sự việc đã gần xong, nhưng trông sắc mặt Phi Tâm trắng bệch, tạm thời cũng không đoán ra, bèn mở miệng hỏi.
“Không, việc đó xem như đã qua rồi. ” Cô khẽ híp mắt, “Tiểu Phúc Tử! “
Tiểu Phúc Tử bên cạnh nghe Phi Tâm gọi, vội quỳ xuống: “Nương nương.” Tiểu Phúc Tử tên là Thường Phúc, là thái giám tổng quản của Cúc Tuệ Cung, là thái giám chấp trưởng của Cúc Tuệ Cung, Thường Phúc và thị vệ ba? cổng rất thân, dò la tin tức rất nhanh, xuất cung cũng rất tiện lợi.
Thường An thì có quan hệ thân thiết với thái giám trung đình, có thể nghe ngóng những chuyện bên ngoài triều đình. Hai người này luôn làm rất nhiều việc bên ngoài cho Phi Tâm, rất được Phi Tâm xem trọng. Thường Phúc ban đầu mới đến Cúc Tuệ Cung chẳng qua chỉ là thái giám bình thường, vì Phi Tâm bộ bộ cao thăng nên họ cũng bước bước tiến lên.
Trong cung này, chủ nhân và nô tài có mối quan hệ rất kỳ diệu, cái gọi là trung thành hay không, thực chất không liên quan tới nhân phẩm, mà tương quan tới lợi ích và thân thích. Cung nữ thái giám vào cung để hầu hạ chủ nhân, nhưng chủ nhân trong cung có đủ loại người, nếu không may gặp phải chủ nhân chẳng ra gì, không những không đắc lợi mà ngược lại còn phải chịu liên lụy chung. Nội cung quy định, phàm chủ nhân phạm tội, nô tài cũng bị phạt chung.
Vì thế, nô tài trăm phương nghìn kế giúp đỡ chủ nhân, thực ra không phải trung thành, mà chẳng qua chỉ là không muốn mình bị liên lụy. Nhưng chủ nhân có thể chọn nô tài, chứ nô tài thì không thể chọn chủ nhân, vì thế cũng đòi hỏi nô tài phải tinh tế, biết được phải hướng theo ai. Đây cũng chẳng khác gì cung tần lấy lòng hoàng thượng.
Phi Tâm và những người này, thực ra đều là đàn kiến trên một sợi dây, trong cung muốn được lòng tất cả là chuyện không thể. Họ tận lực mưu toan giúp Phi tâm, chẳng ai phải thanh minh, nguyên nhân họ tin tưởng nhau, ai ai cũng hiểu ngầm trong bụng. Nô tài bán đứng chủ nhân, thông thường đều không có kết cục tốt đẹp gì. Trừ phi chủ nhân đó đúng là kẻ dù có nâng đỡ cũng không lên nổi, từ lúc bắt đầu đã không muốn tiến thoái với họ, thì lại là chuyện khác.
“Ngươi sang chỗ Đức Phi một chuyến, chuyện dạo trước của bổn cung, cần phải nói một tiếng với cô ta.” Khi ấy cô và Đức Phi chung bàn, cô thất thố khiến Đức Phi bị liên lụy, họ đồng cấp, theo lý phải nói một lời với nhau.
“Nô tài hiểu.” Tiểu Phúc Tử biết Phi Tâm luôn như thế, “nói một tiếng” nghĩa là mang quà cáp sang. Hắn là tổng quản thái giám, để hắn đích thân mang sang, mới gọi là lễ nghĩa. Nếu không phải hôm nay hoàng thượng sang đây, chắc là quý phi cũng sẽ tự bãi giá đến đó.
Phi Tâm vừa dặn dò, chợt nghe tiếng huyên áo trong vườn phía bắc, cách đó rất xa, nghe không rõ, không biết lại có chuyện gì. Cô nhíu mày, Tú Thể biết ý, lui ra ngoài xem, chẳng mấy chốc, Thường An cùng Tú Thể đi vào: “Nương nương, Liên chủ nhân lại càn quấy, vừa bị nô tài ngăn lại rồi.”
Phi Tâm xoa mày, Liên chủ nhân này chính là Tú Cẩm, trước khi vào cung họ Liên tên Yên, hoàng thượng phong một chức Sung Thị và ở mãi trong vườn phía bắc của Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm chăm lo cung nhân, một là mong họ có thể gánh vác việc ấy giúp cô, hai là mong rằng bụng ai đó may mắn, có được một nam hay một nữ. Cung nhân đắc sủng, khó có địa vị cao ở Cẩm Thái. Trong cung mẹ sang nhờ con, nhưng con sang thì cũng nhờ mẹ, nếu gia thế người mẹ hơi thấp, dù là con cái hoàng tộc, cũng sẽ rất khó khăn.
Con thứ hai của tiên đế, đến lúc chết mới được phong một chức Quận Hầu, chưa bao giờ được tiên đế yêu thích, chỉ vì thân phận người mẹ thấp hèn. Tiên đế từng mắng y là Đô Nhân Tử (Con do cung tì sinh ra), nghe xong nhị hoàng tử về phủ đã từng muốn treo cổ tự sát. Tiên đế chẳng mảy may quan tâm chuyện hôn nhân, mãi đến năm 26 tuổi mới cưới cho một nữ nhi con quan lục phẩm, những chuyện này không phải hiếm hoi trong nước Cẩm Thái. Tuyên Bình Đế mẹ ruột là Thục Phi, sau khi chết truy phong hoàng hậu , thân phận đã rất cao quý, lại còn được đích mẫu-hoàng hậu nuôi dưỡng, họ Nguyễn là đại gia tộc ở Cẩm Thái, đã quý lại càng quý hơn. Vì thế, hậu cung Cẩm Thái, thông thường phụ nữ thân phận thấp hèn nếu có mang thai, cách tốt nhất chính là gửi gắm con sang cho một phi tần có thân phận cao quý..
Phi Tâm vào cung ba năm chưa thể có thai, cô cũng tuyệt vọng vì việc này. Một quý phi không con, con đường tương lai chỉ là xem hoa trong sương mù. Vì thế, nếu phụ nữ trong cung cô có mang, sau khi sinh sẽ đưa cô nuôi dưỡng, hai bên đều có lợi.
Nhưng Liên Yên tuy đã được sủng hạnh, thậm chí còn được hoàng thượng phong chức Sung Thị, nhưng sau đó hoàng thượng gần như quên bẳng con người này, hoàn toàn không nhắc đến. Đã vài tháng trôi qua, xem ra cô ta cũng chỉ may mắn được một lần đó. Phi Tâm cũng nảy ý bỏ rơi con người này, vì thế cứ để mặc cô ta.
Liên Sung Thị tuy là chủ, nhưng nô tài bên dưới chẳng hề xem cô ta ra trò trống gì. Theo lệ cô ta có bốn tì nữ, nhưng họ đã từng như nhau, còn Sung Thị không thể lên chức, đám nô tài bên dưới lại không tận tâm, đã từng ăn xén bớt, khiến ngày tháng cô ta rất khó chịu đựng. Nhưng cô ta là người không biết nhẫn nhịn, cứ dăm ba hôm lại kiếm chuyện, điều này càng khiến Phi Tâm nhận thấy cô ta không đáng đào tạo.
Lúc này cô ta lại gây chuyện, Phi Tâm biết, cô ta nhất định biết hoàng thượng đã đến, muốn cược một ván. Phi Tâm yên lặng một hồi, cảm thấy nếu cứ như thế, hay cứ để cô ta vào hầu hạ, nếu hoàng thượng còn nhớ con người này, nhớ ân tình trước kia, cũng là một chuyện tốt, bằng không, thì cũng không trách được cô!
“Tú Thể, đưa Liên Sung Thị vào, tí nữa để cô ta dâng trà cho hoàng thượng.” Phi Tâm khẽ giọng. Tú Linh thấy vậy vội hỏi: “Nương nương, Liên Sung Thị cứ vài ba ngày lại gây sự, nương nương tìm cái cớ đuổi cô ta xuất cung thì hơn. Cớ sao lại còn cho cô ta cơ hội như vậy? “
“Ngày trước bổn cung thấy cô ta khá được lòng thánh thượng, có lẽ hoàng thượng bận rộn nên nhất thời quên lãng. Nếu cô ta lại được ân sủng thì cũng do bổn cung biết dạy dỗ, có điều gì không tốt? ” Phi Tâm xua tay, không chút lo ngại.
Phi Tâm uống ngụm trà, thay xiêm y rồi nghỉ ngơi, cảm thấy thời gian đã đến bèn vào vịn Tú Linh đứng lên, đi qua bậc thềm trong sảnh nhỏ vào trong tẩm điện. Uông Thành Hải vẫn ngồi dưới bục hầu hạ, thấy cô đến bèn gập người chào và khẽ nói: “Nhờ nương nương hầu hạ vậy. ” Phi Tâm vẫn luôn rất khách sáo với Uông Thành Hải, gật đầu: “Vất vả cho công công rồi. “
“Không dám. ” Uông Thành Hải cười. Thông thường đến các cung khác, mọi việc của hoàng thượng đều giao cho y xử lý, nhưng đến Cúc Tuệ Cung này, hoàng thượng bèn sai Quý Phi làm hết, ban đầu cũng cảm giác hơi lạ lùng, nhưng dần dần cũng nhận ra rồi. Nhưng vị Quý Phi này thì sao? Uông Thành Hải cười cay đắng, có lẽ vị này cũng là người tinh tường, nhưng trước mặt hoàng thượng thì lại trở nên ngốc nghếch một chút, với lại cứ trường kỳ sợ sệt nên trở nên ngày càng ngốc hơn.
Uông Thành Hải thay cô vén rèm, cô nhẹ nhàng bước lên. Vân Hi vẫn đang ngủ, y nằm nghiêng, mái tóc dài hơi buông xõa, trong khoảnh khắc đã khiến Phi Tâm hơi sửng sờ. Cô khẽ đi tới, kề vào tai y gọi nhỏ: “Hoàng thượng, đến giờ rồi.”
Cô vẫn chưa dứt lời, y bất chợt trở người, một cánh tay đưa ra, choàng vào cổ cô. Đôi mắt long lanh của y đang nhìn thẳng vào cô, cô chợt cảm thấy động tác này quá sức mờ ám, tự dưng mặt trở nên đỏ lên và toát lên vẻ e thẹn.
Phi Tâm chỉ nhìn một lúc thì không dám nhìn nữa, nhưng đôi mắt ấy, cô bỗng cảm thấy dường như y đã dậy từ lâu rồi, hoàn toàn chẳng có chút ngái ngủ nào.
“Hôm nay lại đốt hương gì? Mùi vị sao lại thế này? ” Y vẫn chưa buông cô ra, mà còn siết chặt hơn, hơi thở ngay dưới cổ cô, khiến cô rất không thoải mái.
“Chỉ là hương gỗ đàn bình thường.” Hễ không thoải mái, ngôn ngữ cũng bớt kính cẩn, trả lời thẳng vấn đề. Y vẫn luôn rất nhạy với mùi hương, nhưng mùi gỗ đàn bình thường này sao y không ngửi ra? Cô đương nhiên không dám chất vấn, chỉ cứng đờ : “Hoàng, hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị thanh lộ trà cho hoàng thượng rồi, hoàng thượng uống….”
“Trà đâu? ” Y nhìn xung quanh, nhưng vẫn không buông cô, ngón tay liên tục ma sát vào giữa phần cổ và tai cô, như đang nựng một con mèo con. Y mở miệng đòi trà, người ngoài rèm đã quỳ sẵn. Phi Tâm cảm thấy tư thế này rất bất bã, cô dằn co, gương mặt hơi ửng đỏ: “Hoàng, hoàng…” Nhưng không chờ cô nói hết, Liên Sung Thị đã dâng một chiếc khay làm từ gỗ đàn, trên có đặt cốc thanh lộ, sắc mặt hồng hào, nhẹ nhàng bước lên. Cô ta bước lên bục, cách ba bốn bục thì quỳ xuống: “Nô tì thỉnh an hoàng thượng, nương nương.”
Giọng cô ta thanh và ngọt ngào, Vân Hi tự khắc nhìn cô ta một lúc nhưng tay y vẫn đang mân mê tai Phi Tâm, khiến tóc cô sắp rối tung. Một lát sau, y buông tay, Phi Tâm như được đại xá, đứng thẳng dậy, vừa muốn mở lời bảo Liên Sung Thị dâng trà thì Vân Hi chợt kéo tay cô: “Không dâng trà cho trẫm à? “
Phi Tâm sửng sốt, may thay lúc nãy mình nói chậm một bước, suýt tí lại quên mất quy tắc này rồi. Liên Sung Thị nóng lòng gặp hoàng thượng như thế nhưng cũng biết rằng không được dâng trà sát bên cạnh. Cô lại quên mất! Cô vuốt lại tóc, tiến về trước hai bước, dâng cốc trà đến trước mặt Vân Hi, khẽ hớp một ngụm, thử độ nóng và khẩu cảm rồi mới dâng y: “Hoàng thượng, có thể dùng rồi. “
Y nhìn cô nhưng không nhận cốc trà: “Trẫm thấy nửa cốc đã đủ, Quý Phi uống nửa cốc giúp trẫm được không? “
Cô giật mình, bắt hoàng thượng uống trà thừa? Như vậy đại nghịch bất đạo quá, nét mặt cô hoảng hốt, nhưng lại không dám nghịch ý y, bèn miễn cưỡng uống thêm hai ngụm. Y không chờ cô đưa, giơ tay tới miệng cô cầm lấy, uống một hơi hết cốc trà, khóe môi nở nụ cười: “Như thế vừa đủ! “
Liên Sung Thị nhìn hoàng thượng và quý phi tình tứ như thế, hoàn toàn chẳng màng đến cô, nước mắt rưng rưng, cả gan ngẩng cao đầu, gọi khẽ: “Hoàng thượng! “
Vân Hi lúc ấy mới nhớ còn một người đang quỳ, tiện tay đưa cốc trà cho Phi Tâm: “Ngươi còn ở đó làm gì? Không còn việc của ngươi nữa. “
Phi Tâm thấy cảnh đó bèn hiểu ngay, hạ giọng nói: “Hoàng thượng bảo ngươi lui ra, còn quỳ đó làm gì? “
Liên Sung Thị sắc mặt ai oán, vì lời này của Phi Tâm, nỗi uất ức từ nãy giờ đã bùng phát. Cô ta nghiến chặt răng, ngẩng đầu gọi: “Hoàng thượng không nhớ nô tì rồi à? Nô tì là….” Tú Linh, Tiểu Phúc Tử, và cả Uông Thành Hải đang đứng dưới bục vừa nghe thấy đã không cho phép cô ta nói tiếp. Uông Thành Hải thấy Hoàng thượng nhăn mày, vội vã đi vào, túm lấy cánh tay cô ta: “Nô tài to gan, hoàng thượng bảo lui ra mà vẫn dám vô lễ, thật không biết chết sống ra sao! ” Nói xong, mấy người lôi cô ta ra ngoài, vừa bịt miệng vừa lôi xuống.
Phi Tâm ngớ người rất lâu rồi mới quay lưng lại, khi ấy y đã đứng sau lưng cô, đang nhìn cô chằm chằm: “Quý Phi thật khoan dung, loại nô tài như vậy cũng giữ trong cung? “
6
Cô nhìn thần sắc của y, giọng điệu châm chọc, sực hiểu ra ý y! Cũng có lẽ ngay từ lúc y bắt đầu sủng hạnh Liên Sung Thị, y đã chuẩn bị sẽ làm như thế rồi. Y lại lần nữa nhắc nhở cô, y có thể lựa chọn đàn bà, nhưng không cho phép người khác sắp đặt. Y không phải đã quên Liên Sung Thị, y cố ý. Không còn điều gì tàn nhẫn hơn là ban tặng hy vọng trước rồi lại để cho tuyệt vọng, và người đã gây ra màn bi kịch này chính là cô – Lạc Chính Phi Tâm.
Cô cúi đầu không dám nhìn y, khẽ dặn: “Liên Sung Thị thất lễ trước ngự tiền, chép phạt tổ huấn cung giới, trừ ba tháng bổng lộc, cấm túc Bắc Uyển ba tháng. ” Chính cô đã một tay đề bạt cô ta rồi nay lại một gậy đánh gục cô ta.
Thường An ở bên ngoài đáp lời và ra ngoài thực thi. Vân Hi nhìn biểu cảm của cô, chợt nhẹ giọng nói: “Cô ta vốn không thể theo ý nguyện của Quý Phi, con cờ vô dụng thì nên bỏ sớm! “
Cô lặng im thin thít, lời này vào tai cô cứ hệt như đang ám chỉ cô. Hoàng thượng hoàn toàn không thèm ngó ngàng tới những kẻ vô dụng, càng không có lòng thương xót, trong hậu cung này, trong chốn triều đường, chỉ cần một sự thương xót cũng có thể để lại hậu hoạn. Nếu cô không còn hữu ích, có phải cũng sẽ như Liên Sung Thị, hay là còn đáng thương hơn?
“Nếu thân cư cao vị thì lo gì không có danh tiếng sau khi chết? ” Y tiếp tục, giống như đang xúi giục cô giành ngôi “hậu” với chúng phi! Không phải chỉ “giống” mà chính là như thế. Đương nhiên cô hiểu đạo lý này, nhưng cô đã cảm thấy mình không còn hữu ích nữa. Cô không phải thiện nam tín nữ, có thể vẫn chưa đến mức nhẫn tâm như y, nhưng lúc cần ra tay thì cũng sẽ không mềm lòng, đây chính là quy tắc sinh tồn trong hậu cung.
Nhưng ngôi hoàng hậu không phải chỉ cần tranh sủng là đủ. Cô không con cái đã không có tư cách, huống hồ như thế chẳng phải sẽ biến cô thành gian phi sao? Cô không mang thai, cũng không để người khác có cơ hội, mưu hại hoàng thất , khiến hoàng thượng không có người nối dõi? Điều đó không chỉ trái nghịch giáo dục gia đình, mà cô còn phải chịu ô danh suốt đời!
“Chơi một ván cờ với trẫm không? Hiếm khi rảnh rỗi, Quý Phi hình như chưa bao giờ chơi cờ với trẫm.” Nhìn cô thất thần, y đột nhiên bước xuống bục, đi đến trung sảnh.
Cung nhân đã xếp sẵn cờ, đun trà, thắp hương, khi Phi Tâm chơi cờ với y, cô rất thận trọng. Hai người hạ liên tục ba ván, Phi Tâm luôn thua một hoặc hai nước cờ, tâm trạng y dường như không tệ, ánh cười vẫn luôn hiện hữu trong đôi mắt ấy.
Thấy y như vậy, Phi Tâm dần dần thả lỏng. Hiếm khi y đến đây mà không trở mặt với cô, chơi cờ quả rất tuyệt, không cần tìm đề tài, không ngượng ngùng, cũng không cần lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ấy.
“Quý Phi kỳ nghệ thật tuyệt. ” Sau khi kết thúc ván thứ tư, y lại thắng một nước cờ, thấm thoáng trời cũng đã sập tối, ngoài cung bắt đầu thắp đèn.
“Thần thiếp ván ván đều thua, hoàng thượng quá khen rồi. ” Thấy tâm trạng y không tồi, cô cũng thư thả hơn, ngôn từ không quá câu nệ.
“Quý Phi phải quan sát toàn diện, bước bước toan tính, không những phải thua, mà còn phải thua thế nào cho đừng quá lộ liễu, phải lo cả thể diện của trẫm. Không những kỳ nghệ tuyệt vời mà tấm lòng lại càng đáng quý, sao gọi là quá khen? ” Y cười nhạt nhưng Phi Tâm bỗng hoảng lên, trong phút chốc chẳng biết nên nói điều gì. Ngay khi ấy, Uông Thành hải tiến lên hỏi: “Hoàng thượng, tới giờ ăn rồi. Dọn ở đây hay dọn ngoài vườn? ” Uông Thành Hải hoàn toàn không hỏi y có muốn ăn tối ở đây không, hiển nhiên từ nét mặt hoàng thượng cũng có thể đoán ra.
“Khoan hãy vội, để hạ một ván với Quý Phi nữa.” Y cười, cầm lấy viên cờ màu trắng nhìn cô, “Quý Phi cứ tận triển sở trường, như vậy mới tận hứng! “
“Thần thiếp tuân chỉ. ” Y đã nói như thế nên Phi Tâm thở phào nhẹ nhõm. Đúng là những ván trước cô rất mệt mỏi, không chỉ phải quan sát thế cục, mà còn phải quan sát lòng y.
Nhưng ván cuối cùng, Phi Tâm dốc tận sức, vắt tận óc thì lại thua cuộc thê thảm, chẳng mấy chốc đã trở thành ván cờ chết. Cô hơi thẫn thờ, khi ngẩng đầu lên thì thấy y cười xòa như một đứa bé. Y rất ít cười như vậy, nụ cười ôn hòa mọi khi hoàn toàn không thể bì kịp nụ cười này. Duy chỉ lúc này, nụ cười ấy mới bắt mắt làm sao, mới khiến người ta sửng sốt và càng tăng thêm sự khôi ngô của y.
7
Cô sực hiểu ra, tài đánh cờ của mình còn kém y rất xa, tài quan sát tâm tư người khác của y cũng hơn hẳn cô. Y cũng quan sát toàn diện thế cục và nhìn thấy cả tâm tư của cô, nên chuộng theo ý cô, chỉ thắng một hai nước, khiến cô tưởng mình đã đắc kế, cả hai đều hoan hỉ!
Khi cô dốc hết toàn lực, y cũng không cần ngụy trang, ván cuối cùng, chỉ đơn thuần đánh cờ giải khuây, không có công tâm. Bởi vì nụ cười của y, xuất phát từ đáy lòng, Phi Tâm bất giác cũng cười theo, đẩy cờ tới trước: “Thần thiếp đánh không lại hoàng thượng, lúc còn ở nhà thần thiếp chỉ mới học được hai năm thôi. ” Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy hơi thất lễ. Bởi vì nụ cười thật lòng của y nên cô bắt đầu được nước làm tới, hệt như bộ dạng những kẻ giở thói nanh nọc. Khi cô định thần, vừa toan cáo lỗi, y đã đưa tay sang véo vào má cô: “Vậy trẫm tìm một thầy giáo tốt cho Quý Phi, chờ khi học thành tiếp tục đánh với trẫm, như vậy công bằng rồi chứ? ” Nụ cười của y vẫn không giảm, không hề có một chút để bụng, trái lại càng kích thích hứng thú của y. Cô bị y véo đến mặt đỏ ửng, nhưng chợt cảm thấy ngày hôm nay giữa họ hoàn toàn không một chút ngượng ngập. Cô ngước xuống, nhưng không dám hất tay y ra: “Thần thiếp e học thêm mười năm cũng chẳng bì được với hoàng thượng. “
“Cứ học trước rồi hãy nói.” Ngón tay y âu yếm mặt cô một lúc rồi từ từ buông ra, sai Uông Thành Hải dọn cơm. Thấm thoát y đã ở chỗ cô được một ngày. Nhưng ngày hôm nay, Phi Tâm trải qua rất vui vẻ, không bị dày vò như những lúc trước. Thỉnh thoảng cô cảm thấy nếu chỉ như thế thì quan hệ giữa họ cũng thoải mái hơn. Dù rằng cô không biết tìm những đề tài mới mẻ, cũng chẳng có tài nghệ hơn người, nhưng cũng không tới nỗi tẻ nhạt.
Sau Tết Nguyên Đán thì đến Thượng Nguyên Tiết. Thêm vào đó, đầu năm nay thời tiết không tệ, mùa đông hàng năm luôn bị tuyết lở ở vùng núi Côn Lôn, nhưng năm nay ông trời tác mỹ*, tuy có tuyết rơi nhưng không xảy ra tuyết lở, đóng băng. Triều đại thứ ba của đất nước Cẩm Thái đã từng xảy ra hỗn chiến giữa chư vương, nội ngoại mất mười năm nên những triều đại sau đó đều tuân theo chính sách bảo tồn lực lượng, mở rộng sông, đường, giảm thuế má, thi hành liêm chính. Vì thế ở triều Xương Long của tiên đế, quốc khố luôn đầy ấp, cống nạp hàng năm chồng chất như núi, lương thực năm cũ chưa vơi, năm mới lại tới. Trong quốc khố chứa vô vàn tiền của, vì lâu không có đất dụng võ nên những sợi dây buộc đồng tiền cũng đứt hết ra. Dẫn đến nhiều nơi trong dân gian thậm chí còn xảy ra việc mang thực phẩm thượng hạng nuôi thú. Hoàng thượng trăm phương nghìn kế thu hồi binh quyền, ngẫm cũng chính vì thời cơ đã đến, có ý đồ mở rộng lãnh thổ sang bắc.
Lúc ấy, thiên hạ phân chia ngũ quốc, Ô Lệ phía đông đã quy nạp, Dạ Loan phía Nam đã hàng phục từ tiền triều. Duy còn Man Sa và Côn Lôn ở Tây Bắc, cả hai nước này đều là dị tộc, vẫn luôn rình rập đất đai Cẩm Thái. Nhưng nghe nói vùng Tây Bắc có đất đai phì nhiêu. Quốc khố cũng dồi dào, dân sinh sung túc, nhân khẩu tăng gia, thêm nữa, hoàng thượng nay đã nắm đại quyền trong tay, tuổi trẻ tài cao, muốn mở rộng biên cương lãnh thổ cũng là điều bình thường.
Vì năm mới mọi việc suôn sẻ, năm cũ thu hoạch to, nên tâm trạng hoàng thượng rất tốt, muốn đến Hành Cung ở Thang Sơn du ngoạn qua lễ. Hành Cung ở Thang Sơn được xây dựng vào năm Bình Khánh, là cung điện hoàng gia cách kinh thành 130 lý về phía bắc. Tỉnh này trứ danh vì Thang Sơn, sau đó kiến thiết Hành Cung và sửa tên thành cung điện cho hoàng gia. Thang Sơn có khoảng 300 suối nước nóng, cách hoàng cung không xa nên trở thành một nơi cực tốt để tịnh dưỡng.
Sau khi hoàng thượng đăng ngai, đã cùng thái hậu đến đó 6 lần, 1 lần cùng đến với Ninh Hoa Phu Nhân. Sau khi Phi Tâm vào cung cũng từng theo Hoàng thượng đến đó 1 lần, nhưng Phi Tâm thật sự không thích du ngoạn lắm. Từ bé cô đã bị nhốt trong nhà học hành luyện tập để trở thành tiểu thư khuê các hợp cách, chưa bao giờ bước chân ra cửa lớn một bước, chuyến đi xa duy nhất trong đời chính là lên kinh thành ứng tuyển tú nữ, và khi đó cũng chỉ ngồi trong kiệu quan. Cuộc sống thâm khuê lâu dài đã mài nhẵn tất cả lòng hiếu kỳ của cô, cũng khó trách hoàng thượng chê cô lúc nào cũng không chút sinh khí. Nhưng cô lại cảm thấy, đi đến Hành Cung, đường xá xa xôi, chẳng thà ở trong cung sẽ thoải mái hơn. Đến lúc ấy phải chạm mặt với hoàng thượng nhiều, gặp gỡ nhiều tự khắc sẽ sai nhiều, không biết bao giờ lại đắc tội với y, thà ở trong cung an toàn hơn.
Vào ngày mùng bốn, Hoàng Thượng nghe kiến nghị của triều thần, liền định kế hoạch hành cung. Hành trình kín đáo, Hành Chấp, Cư An – nhị phủ vội vã an bài, nhanh chóng thẳng tiến Hành Cung để chờ nghênh giá, trong cung bắt đầu chuẩn bị mọi việc cần thiết.
Hàng năm khi Hoàng Thượng xuất hành đều nhất thiết phải có thái hậu đi cùng, còn về phi tần đi theo, trừ phi được y khâm điểm nếu không thì chỉ có những ai đã từng hầu hạ hoàng thượng mới có tư cách đi theo. Nhưng danh sách vẫn có hạn, thường năm cứ vào mùa này, các cung ban thưởng không ngớt, ai cũng mong tên mình được thêm vào đó. Ngân lượng mà phi tần mang đến đã có thể lấp đầy cửa bộ phận an bài chủ yếu của nội phủ. Năm ngoái thái hậu không đi vì tuyển tú, tiền hoàng hậu không chấp trưởng xuể công vụ, thái hậu phải trấn thủ trong cung; năm ngoái Quý Phi không đi, vì đầu xuân năm ngoái đã đắc tội hoàng thượng, tự cấm cửa bản thân một tháng; còn Ninh Hoa Phu Nhân vì năm ngoái mang thai nên hoàng thượng khâm chỉ. Nhưng năm nay thái hậu đã nửa lui về ở ẩn, chắc chắn cũng sẽ đi cùng, còn Quý Đức song phi đều là nhân vật nổi trội trong cung, sẽ không thể thiếu tên trong sổ sách. Các phủ dù có to gan bằng trời cũng không dám moi tiền từ họ.
8
Thông thường nếu hoàng thượng không chỉ đích danh thì danh sách hậu cung sẽ do hai phủ lo liệu. Hoàng thượng như thế là rất bình thường, y vốn không đặt nhiều tâm trí vào hậu cung, nên tuyệt đối không thể hiện ân sủng đặc biệt nào trong những việc nhỏ nhặt này, trừ phi y cho rằng điều đó cần thiết.
Hoàng thượng vừa kế hoạch xuất cung, bên này đã khiến hậu cung náo loạn, người có thủ đoạn, người có tiền đều bắt đầu hoạt động. Duy chỉ lúc này Phi Tâm mới cảm thấy bất mãn với địa vị Quý Phi, nếu cô chỉ là một Mỹ Nhân, hay cấp Tần nào đó, lúc nãy nếu cứ bụm chặt túi tiền không đưa ngân lượng nhất định sẽ không cần đi theo, mà có thể thư thả ở lại trong cung vài ngày. Nhưng đáng tiếc, bây giờ trừ phi cô đủ nhẫn tâm đánh gãy chân mình, hay tìm cớ đắc tội hoàng thượng thì mới mong trốn khỏi. Mà cô lại không đủ tàn nhẫn để tự đánh gãy chân mình, lại càng không có gan hùm mật gấu để giẫm địa lôi nên đành ngồi u uất, sầu não.
Danh sách đã định vào hôm mùng bảy, hoàng thượng xuất hành cùng thái hậu, Quý Phi, Đức Phi, Linh Tần, Tuấn Tần, Hòa Tần, Hoa Mỹ Nhân, ngoài ra còn một số quan chức đi cùng thì không cần nói chi tiết. Kiệu, xe, nghi trượng…khi xuất hành sẽ phân phát theo cấp bậc. Danh sách vừa ấn định xong thì đã nhanh chóng truyền đến tai chủ nhân các cung để chuẩn bị. Khác với thần thái rạng ngời của Tú Linh, Tú Thể, mấy hôm liền Phi Tâm vẫn thở ngắn than dài, sắc mặt nhăn nhó như quả mướp đắng.
Thực ra nếu vào năm trước, cô sẽ không tiêu cực như vậy, nhưng năm nay xảy ra nhiều việc, và đến cuối năm liên tục mấy việc đều khiến quan hệ giữa cô và hoàng thượng trở nên căng thẳng. Hai hôm trước thì tốt hơn nhiều, nhưng càng chứng tỏ hoàng thượng là người hỷ nộ vô thường. Nếu hoàng thượng nổi trận lôi đình thật, bắt giữ luận tội, cô cũng chẳng cần lo nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao lại cứ treo lủng lẳng, lúc tốt lúc xấu, khiến cô lúc nào cũng phải đoán tâm tư y. Kết quả là càng đoán lại càng sai, bản thân cô tự dày vò mình, tâm sức suy kiệt, nghĩ đến việc ở bên cạnh y cũng khiến cô nổi gợn tóc gáy, run như sậy.
Sáng sớm ngày 11, Ngũ Sắc nghi trượng đã sắp sẵn tại Thoại Dương Môn, sau đó xuất hành theo Thanh Hoa Môn ở cửa bắc, bá quan quỳ tiễn.
Từ Thanh Hoa Môn đến thẳng Huyền Anh Môn trong kinh thành, cả con đường này đã phong tỏa từ sớm, dọc hai bên đường nhà nhà hạ rèm vàng, trải cát vàng. Nội cung cấm quân đứng hai bên tiến lên trước, sau đó là Kim Ngọc nghi trượng, ô dù, cờ thêu. Đoàn trượng hai bên yểm hộ kỵ binh, theo sao đoàn trượng là cấm quân hộ vệ vây lấy long kiệu của hoàng thượng. Tiếp đó là Bảo Loan Kiệu của Thái Hậu, nữa là Hồng Đình Kim Kiệu của Quý Phi, Đức Phi và kiệu của chư phi tần. Quan chức đi cùng, ngựa của quan võ, kiệu của quan văn, lần lượt sắp theo cấp bậc đi sau , sau cùng là bộ vệ. Đoàn người xếp dài rồng rắn, đầu đoàn đã đến Huyền Anh Môn, đuôi đoàn vẫn chưa bước khỏi Thanh Hoa Môn, và còn có cung nữ thái giám mang theo những thứ ứng cấp. Theo kinh nghiệm của Phi Tâm, chuyến này phải mất 3 – 4 ngày mới đến được Thang Sơn.
Lần này cô chỉ đưa Thường Phúc và Tú Linh, trong cung của cô cũng cần người trông nom, vì thế Thường An và Tú Thể không đi theo. Quả nhiên, một hàng người đi ròng rã đến tận buổi tối ngày 14 mới đến Thang Sơn.
Hành Cung xây trong núi Thang Sơn, tòa lâu đài hoàng gia dài khoảng 10 km, phía nam xây các dãy phòng thê địa hình núi?, tổng cộng trên 600 phòng. Các cung đều có nước suối dẫn vào, nước ở đây có địa chất khác nhau tùy theo vị trí núi, và lấy cảnh quang tự nhiên để xây vườn, so với cấm cung Hằng Vĩnh, tuy không nguy nga tráng lệ, nhưng cảnh sắc say người.
Sau khi đến nơi, mọi người được phân chia nơi ở theo cấp bậc. Phi Tâm là Quý Phi, hai năm trước cô ở Thuyền Thể Các, cách Huy Dương Cung của hoàng thượng gần nhất, còn bên kia Trường An Điện dành riêng cho thái hậu. Nhưng năm nay có thêm một Đức Phi cùng bậc với Quý Phi, Thuyền Thể Các này nên để dành cho Quý Phi như thường lệ, hay nên phân cho Đức Phi? Vấn đề này quả nan giải đối với Cư An phủ.
Dạo gần đây Phi Tâm có nhiều phiền muộn, càng không muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Lâm Tuyết Thanh, nên tự chọn cho mình Thê Phụng Các ở nơi xa hơn, ở đó trồng rất nhiều cây Ngô Đồng, và ở trong cùng hướng Tây Bắc. Tuy tên gọi rất hay, nhưng vì xung quanh không có suối khoáng, nên chúng phi đều không thích. Còn Phi Tâm chỉ muốn yên tĩnh, lại chẳng muốn tranh phong cùng Đức Phi, càng không muốn gây phiền hà hoàng thượng, nên chọn nơi càng xa càng tốt, coi như cấm cửa nhốt mình lại. Quý Phi không tranh giành, Cư An Phủ tự khắc dễ giải quyết hơn, vì thế Quý Phi ở Thê Phụng Các, Đức Phi ở Thuyền Thể Các, phi tần còn lại xếp theo địa vị, xung quanh vẫn là nơi ở dành cho quan lại đi cùng. Tiệc chiêu đãi buổi tối, hoàng thượng nghe xong kế hoạch đã ấn định bèn về cung nghỉ sớm, cũng không chiêu bất kỳ phi tần nào theo hầu, Phi Tâm vẫn theo lệ thỉnh an thái hậu rồi về nghỉ sớm.
Ngày hôm sau là tiệc Thượng Nguyên , việc này trong cung đã an bài thỏa đáng nên cô chẳng cần bận tâm. Cô không phải lần đầu đến đây, chẳng có quang cảnh nào muốn ngắm, cộng thêm gần đây nhiều chuyện xảy ra, khiến cô mệt mỏi vô cùng. Tiết Thượng Nguyên treo đèn sáng rực, chúng phi chơi trò đốt đèn của dân gian, Phi Tâm không cảm thấy có hứng thú, lại chẳng muốn thử suối nước nóng ở nơi xa, những thủ tục có thể miễn thì miễn, ngoại trừ đúng giờ thỉnh an, thường náu mình nghỉ ngơi trong Thê Phụng Các.
================
Vào cổng Thụy Dương chính là vào bên trong cấm cung, qua cửa Thụy Dương, vào quãng trường Thập Chính của cấm cung, sau đó qua 9 chiếc cầu Bạch Ngọc Cửu Khổng, một cung điện ngay chính giữa, chính là trung thủ của cấm cung, là nơi hoàng gia tổ chức các đại tiệc. Sau đó đến Tường Thái Điện, Sùng Chính Điện, Hưng Hoa Điện. Ba cung điện này sắp theo thứ tự, hai bên thiết kế những hành lang cửu khúc, la liệt các điện phòng, gác lầu, chính là trung đình. Trung đình chia làm ba ngã. Ngã chính giữa có Tần Chính, Sùng Đức, hai tòa cung điện. Là nơi hoàng thượng thính chính và tiếp đón sứ giả. Cách nhau bằng vách tường đỏ, hai bên đều có những dãy hành lang dài, giữa các ngã hành lang, có hai vườn hoa nhỏ, phía đông là Thư Hoài, phía tây là Sướng Tâm. Khải Nguyên Điện nằm trong vườn Thư Hoài, các dãy hành lang tương phòng có thị vệ trực thuộc, chuyên trách sinh hoạt hằng ngày của hoàng thượng. Vườn Sướng Tâm không có phiến điện, phía sau chỉ có Văn Hoa Các, Hưng Hoa điện, là nơi hoàng thượng tiếp đón nội thị cận thần.
Phía nam của hai vườn đông tây, chính là nội đình, là nơi cánh phụng dang mở. Ở giữa là ngự hoa viên, hai bên có hai lối nhỏ thông nhau, có Trung Hoa, Ỷ Hoa, hai gác, và cũng có hai vườn nhỏ, vườn Trung Đô nằm trong Trung Hoa Các, vườn Kỳ Ngưng nằm trong Kỳ Hoa Các. Phía trước nối liền trung đình chính là nơi ở của hoàng thượng – Càn Nguyên Cung, và nơi ở hoàng hậu- Trú Tâm Cung.
Tiếp đó là hai đường lớn, hai đường đều chia hướng đông tây, đông đây lại có hoa viên hai bên, các cung phòng bố trí theo như cánh phụng, chính giữa nơi đôi cánh dang rộng có vách tường ngăn cách, có dãy hành lang, và các cảnh sắc khác. Đoạn đuôi cuối cùng là Hậu Ngự Viên, liên kết với kênh bên trong, ở đây khác với tiền viện chỉ có một hồ nhỏ, hậu viện có một hồ to có thể bơi thuyền, gọi là Thanh Dao Trì, dựng cảnh sơn núi, tách ao hồ thành hai bên. Thọ Xuân Cung ôm trọn một hồ, bức vách ngăn lại, là chỗ ở của thái hậu, thái phi.
Trú Phương Các nằm ở giữa phía tây, có nước suối đến từ Thanh Dao Trì của hậu viện, là nơi thanh tĩnh, vắng lặng. Tuy đất của cung này không bằng Cúc Tuệ Cung của Phi Tâm, nhưng ưu thế ở chỗ cảnh sắc tuyệt đẹp. Hậu viện có suối nhỏ, hàng trú, và còn có một góc nhỏ do Linh Tần dụng tâm thiết kế, nằm ở góc trong cùng của cung điện, mang phong cách thảo nguyên. Linh Tần tự cho xây thêm các thung lũng hoa, các loài cúc đang tranh sắc, cành nào cũng cao 3-4 thước, đung đưa trước gió, sắc màu tràn ngập. Phi Tâm nhìn qua, thấy có cả thảy 20 – 30 chủng loại: Đa Bảo Tháp, Phá Kim, Ngọc Đường Mã, Huỳnh Oanh Thúy,….khiến cô có ảo giác mình đang ở giữa biển hoa, thật sự mở rộng tầm mình. Hoa cúc tựa nhau khoe sắc, muôn màu muôn vẻ, có cánh hoa thì nở rộ, có cánh vẫn còn cúp lại, có đóa dạng như tháp sen, có đóa dạng tú cầu, có những loại tia tia như hạt mưa rơi…Cúc ở đây có cúc nở sớm, nở ban đêm, cúc màu lạnh, mùa nóng, đừng nói có thể nở trái mùa, ngay cả ngự quan trồng hoa của hoàng cung cũng khó có thể trồng những giống này đúng mùa. Linh Tần này quả không đơn giản!
Phi Tâm nhìn cô khoác tay hoàng thượng, nét mặt đắc ý, người đẹp hơn hoa, trong chốc lát, bỗng cảm thấy mình thật thừa thãi ở nơi này. Nhưng lúc ấy cô chẳng dám bỏ đi, chỉ biết đứng sững trong biển hoa, thẫn thờ nhìn một cành mẫu đơn xanh. Lục mẫu đơn này chứa sắc vàng hòa lẫn sắc xanh, như thể hài hòa giữa sắc vàng – xanh, cánh hoa cuộn tầng, nhụy hoa tựa hoa hướng dương, quả là mẫu đơn kiều diễm.
Linh Tần vừa lo thân cận Tuyên Bình Đế, nhưng cũng không quên Phi Tâm, cũng chẳng phải cô ta cố tình ra vẻ trước mặt Phi Tâm, chỉ là a đầu này rõ ràng cao tay hơn Đức Phi nhiều, mắt biết quan sát tứ phía, tai biết lắng nghe xung quanh. Cô ta thấy Phi Tâm nhìn mãi cành hoa, bèn cười nói: “Nương nương nếu thích hoa nào, thần thiếp sai người dời một chậu sang Cúc Tuệ Cung? “
Phi Tâm hơi sửng người, cười nhạt: “Cảnh sắc thế này, cứ đặt đây thì sẽ hài hòa hơn.”
Linh Tần cũng chỉ tùy tiện hỏi, thấy cô ấy chẳng nói năng nhiều, đành khoát nắm chặt tay Vân Hi: “Hoàng thượng, Xích Tuyến Kim Châu này thần thiếp thích nhất, hay là cài lên giúp thần thiếp nhé? “
Phi Tâm cứ luôn cảm thấy, dù là Linh Thần, hay Đức Phi, ai cũng có cách chung sống với hoàng thượng tốt hơn cô. Khi Đức Phi vẫn chỉ là Uyển Tân, cùng hoàng thượng vẽ tranh bên hồ, cảnh tượng ấy Phi Tâm tới nay vẫn khó quên, chỉ cảm thấy họ tình ý nồng hậu. Hoàng thượng là tình thật hay ý giả cũng không quan trọng, ít ra cũng khiến người khác nhìn vào thấy ấm lòng. Hôm nay cũng vậy. Ngược lại, giữa cô và hoàng thượng, dường như rất khó có đề tài, dù cô có nói gì, y cũng thấy bực tức, ánh mắt đầy băng giá. Y càng như thế, cô càng hồi hộp, hình như ngoại trừ chuyện ấy, giữa họ vốn chẳng có gì để nói.
Cô lén nhìn hai người đó, lúc này Tuyên Bình Đế vẫn nở nụ cười nhàn nhạt. Khi nụ cười ấm áp hé nở, luôn có một luồng sắc màu vây quanh, khiến người ta rung động.
Vân Hi khẽ cười, chẳng đáp lại cô ta, chỉ nhìn hoa và nói: “Trẫm thì lại thấy nên dời vài chậu sang Cúc Tuệ Cung của quý phi. Kim bích huy hoàng nhưng lại thiếu sinh khí!”
Phi Tâm không ngờ y lại chuyển đề tài này, nhưng lời châm chọc của y Phi Tâm nghe rất rõ. Cúc Tuệ Cung thiết kế theo sở thích Tuệ Phi quá cố, trong hậu cung, đó tuyệt đối là cung điện xa xỉ nhất, xem ra y vẫn không thích điều đó. Nhưng như thế cũng hay, cô không cần phải bày vẽ thêm, có thể tiết kiệm một số chi tiêu không cần thiết, nhưng lời nói đằng sau của y khiến Phi Tâm hơi băn khoăn, ý y là muốn nói cô ũ rũ không sinh khí. Thực ra không phải cô cố ý tỏ ra đoan trang, nhưng trong lòng cô, đoan trang là tiêu chuẩn hàng đầu của nữ nhi.
Linh Tần thấy hoàng thượng đã nói thế, bèn hùa theo: “Vậy thần thiếp sẽ cho dời chậu Lục Mẫu Đơn này sang đó nhé? “
Phi Tâm không dám nhiều lời, chỉ cười nhạt đáp lại. Linh Tần thấy tâm trạng hoàng thượng đang tốt, định mời y vào trong uống trà, vẫn chưa mở lời, y đã đi tới bên Phi Tâm: “Trẫm phải về Khải Nguyên Điện rồi, Quý Phi không hồi cung à? “
Phi Tâm ngớ người, vội trả lời: ” Thần thiếp cũng phải về Cúc Tuệ Cung, thần thiếp cung tiễn….” Cô chưa dứt lời, Vân Hi đã tiến lên trước: “Vậy cùng đường, ta đi chung.”
Phi Tâm nghe thế, không dám nói gì, nhìn y bước ra ngoài, vội vã đi theo, để lại Linh Tần một mình sửng sốt giữa nhà hoa, vẫn chưa định thần trở lại.
Họ dùng kiệu lúc nãy đi từ Khải Nguyên Điện tới, xuyên tây qua đông. Phi Tâm nhìn y không đi hướng nam, mà còn đi thẳng vòng sang hướng đông, rõ ràng muốn đến Cúc Tuệ Cung. Còn ở tiền điện Cúc Tuệ Cung, Tú Linh, Tú Thể và Tiểu Phúc Tử cùng Tiểu An Tử nhận được thư của thái giám dẫn đường, nên đã quỳ trước chờ sẵn. Vân Hi xuống kiệu, bước chân thẳng tiến vào trong thẩm điện. Phi Tâm thấy thế, trong lòng lo sợ, không hiểu sao lại nghĩ ngay đến sở thích kỳ quặc của y.
Trong lòng cô sợ hãi, ngoài mặt lại càng hoảng hốt, vội vào trong, hầu hạ y rửa tay, súc miệng, vì căng thẳng, động tác của cô hơi cứng nhắc. Chỉ vì giữa họ luôn ngượng ngùng, nói chưa đầy ba câu y đã trở mặt, Phi Tâm thì không tìm ra đề tài để làm dịu bầu không khí ấy, chỉ biết cặm cụi làm tốt việc mình. Nhưng công việc cũng phải có lúc làm xong, y lười nhác nằm nhoài xuống giường, Phi Tâm dù đang cúi đầu cũng cảm nhận được ánh mắt sắc như lưỡi đao của y. Cô không bao giờ dám nhìn thẳng y, dù có lúc bất cẩn ánh mắt chạm nhau, cô cũng sẽ vội vàng né tránh. Lúc ấy đầu óc cô lùng bùng, chỉ muốn tìm lý do gì đó để y đừng quá nhanh chóng bước vào phân đoạn khiến cô khủng hoảng cực độ. Ít nhất cũng cho cô một ít thời gian, để cô cho kẻ dưới lùi ra, kể từ khi bị bẽ mặt đêm 30, Phi Tâm đã muốn chết quách cho xong.
“Có thật là nàng không biết múa? ” Y nằm gác một chân lên. Cuối cùng đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngập vô cùng này.
“Bẩm hoàng thượng. ” Phi Tâm vừa nói vừa quỳ xuống, “Thần thiếp hôm đó đã thất lễ, thần thiếp không dám giấu hoàng thượng, trước khi vào cung, thần thiếp đã học múa trống một năm tại nhà. “
Tú nữ vào cung, đều phải là con nhà quan gia ngũ phẩm, phàm quan ngũ phẩm sinh con gái đều được kỷ lục* vào án quan phủ, không được tự ý phối hôn, chỉ chờ sau khi rớt tuyển mới được phối hôn. Chức quan phụ thân mua về không đủ ngũ phẩm, là do phụ thân hoạt động nhiều mặt, bám víu khắp nơi, mới có được một vị trí ứng tuyển cho cô. Khi ấy Hoài Châu chỉ được hai người, cô đã biết rằng hai năm sau sẽ phải vào kinh dự tuyển, cha mẹ từ lúc ấy cũng bắt đầu lo việc.
Từ bé những cô được học trong thâm khuê đều là nữ kinh hiếu kinh, công dung ngôn hạnh, những thứ phong hoa thi tính cô đều rất ít đụng đến. Thi ca, đừng nói đến nữ nhi, dù đối với nam nhi nó cũng là một công việc không chính đáng, vì cô phải vào cung, nên mới bắt đầu học thơ ca vũ đạo. Những thứ này, chỉ là thủ đoạn mưu sinh của tầng lớp thấp hèn, phường ca múa cũng chỉ là nơi đầy mê hoặc nhằm phục vụ sở thích của kẻ quyền quý, hoa khôi đa tài, vốn luôn bị thế nhân khinh khi.
Nếu không vì cha mẹ yêu cầu, cô tuyệt đối không dính dáng tới những thứ này. Nhưng Phi Tâm quen nghe lệnh cha mẹ, cha mẹ đã nói phải chuẩn bị để vào cung, cô đành cố hết sức, làm thật tốt. Khi ấy cha mời một đoàn ca múa nổi tiếng của Hoài Nam, dạy cô múa trống. Cô chỉ học một năm, vì học muộn, phải chịu đau đớn hơn người khác, dù là kéo gân, thăng bằng, thi triển động tác, đều phải đổi bằng nổi đau thấu da thịt, xương cốt của cô.
Nhưng sau khi vào cung, cô không hề lấy nó để tranh sủng. Thực ra thứ nhất là vì gia thế, cô biết trách nhiệm mình phải gánh vác nên tuyệt nhiên không muốn để người khác khinh miệt dù chỉ một tí. Thứ hai, cô được thái hậu đề bạt, mục đích là lấy dung nhan Tuệ Phi kiềm chế hoàng thượng, Tuệ Phi không biết múa hát, cô cũng không phải làm thế. Thứ ba, từ sau khi cô vào cung vẫn luôn là tai mắt của thái hậu, nghe răm rắp lời thái hậu, thái hậu ghét nhất là những kẻ mê hoặc hoàng thượng, cô tất phải tuân thủ. Thời gian lâu dần, trở thành thói quen rồi. Nên giờ có bắt cô nhảy, cô cũng chẳng thể nhảy được phong thái khi xưa.
Y nghe rồi không nói gì, chỉ khẽ nói: “Đứng dậy đi, quý phi vào cung 3 năm, chắc tài nghệ cũng mai một rồi, chẳng khác nào không biết.”
Cô nghe xong chợt cảm kích muôn phần, cảm kích y không bắt cô phải thi triển vũ nghệ, không để cô phải xấu mặt trước bọn nô tài. Y co người: “Trẫm nghỉ một lát, một canh giờ sau gọi trẫm dậy.”
Cô đứng lên, vội sang đắp chăn cho y. Đang chuẩn bị kéo màn xuống, y khẽ giọng: “Đừng che ánh sáng, trẫm nằm một lát thôi.”
“Vậy hoàng thượng nghỉ ngơi, thần thiếp chờ bên ngoài.” Cô nói xong, từ từ lùi hai bước, sai người thả rèm thủy tinh, chỉ để Uông Thành Hải lại bên cạnh hầu hạ, mình bước xuống bàn trang điểm, ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.
Tú Thể dâng tách trà phổ nhĩ, Tú Linh giúp cô trang điểm lại, hỏi nhỏ: “Nương nương, hôm nay hoàng thượng không trách phạt nương nương chứ? ” Thực ra vừa thấy hoàng thượng đến nghỉ trưa, Tú Linh biết sự việc đã gần xong, nhưng trông sắc mặt Phi Tâm trắng bệch, tạm thời cũng không đoán ra, bèn mở miệng hỏi.
“Không, việc đó xem như đã qua rồi. ” Cô khẽ híp mắt, “Tiểu Phúc Tử! “
Tiểu Phúc Tử bên cạnh nghe Phi Tâm gọi, vội quỳ xuống: “Nương nương.” Tiểu Phúc Tử tên là Thường Phúc, là thái giám tổng quản của Cúc Tuệ Cung, là thái giám chấp trưởng của Cúc Tuệ Cung, Thường Phúc và thị vệ ba? cổng rất thân, dò la tin tức rất nhanh, xuất cung cũng rất tiện lợi.
Thường An thì có quan hệ thân thiết với thái giám trung đình, có thể nghe ngóng những chuyện bên ngoài triều đình. Hai người này luôn làm rất nhiều việc bên ngoài cho Phi Tâm, rất được Phi Tâm xem trọng. Thường Phúc ban đầu mới đến Cúc Tuệ Cung chẳng qua chỉ là thái giám bình thường, vì Phi Tâm bộ bộ cao thăng nên họ cũng bước bước tiến lên.
Trong cung này, chủ nhân và nô tài có mối quan hệ rất kỳ diệu, cái gọi là trung thành hay không, thực chất không liên quan tới nhân phẩm, mà tương quan tới lợi ích và thân thích. Cung nữ thái giám vào cung để hầu hạ chủ nhân, nhưng chủ nhân trong cung có đủ loại người, nếu không may gặp phải chủ nhân chẳng ra gì, không những không đắc lợi mà ngược lại còn phải chịu liên lụy chung. Nội cung quy định, phàm chủ nhân phạm tội, nô tài cũng bị phạt chung.
Vì thế, nô tài trăm phương nghìn kế giúp đỡ chủ nhân, thực ra không phải trung thành, mà chẳng qua chỉ là không muốn mình bị liên lụy. Nhưng chủ nhân có thể chọn nô tài, chứ nô tài thì không thể chọn chủ nhân, vì thế cũng đòi hỏi nô tài phải tinh tế, biết được phải hướng theo ai. Đây cũng chẳng khác gì cung tần lấy lòng hoàng thượng.
Phi Tâm và những người này, thực ra đều là đàn kiến trên một sợi dây, trong cung muốn được lòng tất cả là chuyện không thể. Họ tận lực mưu toan giúp Phi tâm, chẳng ai phải thanh minh, nguyên nhân họ tin tưởng nhau, ai ai cũng hiểu ngầm trong bụng. Nô tài bán đứng chủ nhân, thông thường đều không có kết cục tốt đẹp gì. Trừ phi chủ nhân đó đúng là kẻ dù có nâng đỡ cũng không lên nổi, từ lúc bắt đầu đã không muốn tiến thoái với họ, thì lại là chuyện khác.
“Ngươi sang chỗ Đức Phi một chuyến, chuyện dạo trước của bổn cung, cần phải nói một tiếng với cô ta.” Khi ấy cô và Đức Phi chung bàn, cô thất thố khiến Đức Phi bị liên lụy, họ đồng cấp, theo lý phải nói một lời với nhau.
“Nô tài hiểu.” Tiểu Phúc Tử biết Phi Tâm luôn như thế, “nói một tiếng” nghĩa là mang quà cáp sang. Hắn là tổng quản thái giám, để hắn đích thân mang sang, mới gọi là lễ nghĩa. Nếu không phải hôm nay hoàng thượng sang đây, chắc là quý phi cũng sẽ tự bãi giá đến đó.
Phi Tâm vừa dặn dò, chợt nghe tiếng huyên áo trong vườn phía bắc, cách đó rất xa, nghe không rõ, không biết lại có chuyện gì. Cô nhíu mày, Tú Thể biết ý, lui ra ngoài xem, chẳng mấy chốc, Thường An cùng Tú Thể đi vào: “Nương nương, Liên chủ nhân lại càn quấy, vừa bị nô tài ngăn lại rồi.”
Phi Tâm xoa mày, Liên chủ nhân này chính là Tú Cẩm, trước khi vào cung họ Liên tên Yên, hoàng thượng phong một chức Sung Thị và ở mãi trong vườn phía bắc của Cúc Tuệ Cung. Phi Tâm chăm lo cung nhân, một là mong họ có thể gánh vác việc ấy giúp cô, hai là mong rằng bụng ai đó may mắn, có được một nam hay một nữ. Cung nhân đắc sủng, khó có địa vị cao ở Cẩm Thái. Trong cung mẹ sang nhờ con, nhưng con sang thì cũng nhờ mẹ, nếu gia thế người mẹ hơi thấp, dù là con cái hoàng tộc, cũng sẽ rất khó khăn.
Con thứ hai của tiên đế, đến lúc chết mới được phong một chức Quận Hầu, chưa bao giờ được tiên đế yêu thích, chỉ vì thân phận người mẹ thấp hèn. Tiên đế từng mắng y là Đô Nhân Tử (Con do cung tì sinh ra), nghe xong nhị hoàng tử về phủ đã từng muốn treo cổ tự sát. Tiên đế chẳng mảy may quan tâm chuyện hôn nhân, mãi đến năm 26 tuổi mới cưới cho một nữ nhi con quan lục phẩm, những chuyện này không phải hiếm hoi trong nước Cẩm Thái. Tuyên Bình Đế mẹ ruột là Thục Phi, sau khi chết truy phong hoàng hậu , thân phận đã rất cao quý, lại còn được đích mẫu-hoàng hậu nuôi dưỡng, họ Nguyễn là đại gia tộc ở Cẩm Thái, đã quý lại càng quý hơn. Vì thế, hậu cung Cẩm Thái, thông thường phụ nữ thân phận thấp hèn nếu có mang thai, cách tốt nhất chính là gửi gắm con sang cho một phi tần có thân phận cao quý..
Phi Tâm vào cung ba năm chưa thể có thai, cô cũng tuyệt vọng vì việc này. Một quý phi không con, con đường tương lai chỉ là xem hoa trong sương mù. Vì thế, nếu phụ nữ trong cung cô có mang, sau khi sinh sẽ đưa cô nuôi dưỡng, hai bên đều có lợi.
Nhưng Liên Yên tuy đã được sủng hạnh, thậm chí còn được hoàng thượng phong chức Sung Thị, nhưng sau đó hoàng thượng gần như quên bẳng con người này, hoàn toàn không nhắc đến. Đã vài tháng trôi qua, xem ra cô ta cũng chỉ may mắn được một lần đó. Phi Tâm cũng nảy ý bỏ rơi con người này, vì thế cứ để mặc cô ta.
Liên Sung Thị tuy là chủ, nhưng nô tài bên dưới chẳng hề xem cô ta ra trò trống gì. Theo lệ cô ta có bốn tì nữ, nhưng họ đã từng như nhau, còn Sung Thị không thể lên chức, đám nô tài bên dưới lại không tận tâm, đã từng ăn xén bớt, khiến ngày tháng cô ta rất khó chịu đựng. Nhưng cô ta là người không biết nhẫn nhịn, cứ dăm ba hôm lại kiếm chuyện, điều này càng khiến Phi Tâm nhận thấy cô ta không đáng đào tạo.
Lúc này cô ta lại gây chuyện, Phi Tâm biết, cô ta nhất định biết hoàng thượng đã đến, muốn cược một ván. Phi Tâm yên lặng một hồi, cảm thấy nếu cứ như thế, hay cứ để cô ta vào hầu hạ, nếu hoàng thượng còn nhớ con người này, nhớ ân tình trước kia, cũng là một chuyện tốt, bằng không, thì cũng không trách được cô!
“Tú Thể, đưa Liên Sung Thị vào, tí nữa để cô ta dâng trà cho hoàng thượng.” Phi Tâm khẽ giọng. Tú Linh thấy vậy vội hỏi: “Nương nương, Liên Sung Thị cứ vài ba ngày lại gây sự, nương nương tìm cái cớ đuổi cô ta xuất cung thì hơn. Cớ sao lại còn cho cô ta cơ hội như vậy? “
“Ngày trước bổn cung thấy cô ta khá được lòng thánh thượng, có lẽ hoàng thượng bận rộn nên nhất thời quên lãng. Nếu cô ta lại được ân sủng thì cũng do bổn cung biết dạy dỗ, có điều gì không tốt? ” Phi Tâm xua tay, không chút lo ngại.
Phi Tâm uống ngụm trà, thay xiêm y rồi nghỉ ngơi, cảm thấy thời gian đã đến bèn vào vịn Tú Linh đứng lên, đi qua bậc thềm trong sảnh nhỏ vào trong tẩm điện. Uông Thành Hải vẫn ngồi dưới bục hầu hạ, thấy cô đến bèn gập người chào và khẽ nói: “Nhờ nương nương hầu hạ vậy. ” Phi Tâm vẫn luôn rất khách sáo với Uông Thành Hải, gật đầu: “Vất vả cho công công rồi. “
“Không dám. ” Uông Thành Hải cười. Thông thường đến các cung khác, mọi việc của hoàng thượng đều giao cho y xử lý, nhưng đến Cúc Tuệ Cung này, hoàng thượng bèn sai Quý Phi làm hết, ban đầu cũng cảm giác hơi lạ lùng, nhưng dần dần cũng nhận ra rồi. Nhưng vị Quý Phi này thì sao? Uông Thành Hải cười cay đắng, có lẽ vị này cũng là người tinh tường, nhưng trước mặt hoàng thượng thì lại trở nên ngốc nghếch một chút, với lại cứ trường kỳ sợ sệt nên trở nên ngày càng ngốc hơn.
Uông Thành Hải thay cô vén rèm, cô nhẹ nhàng bước lên. Vân Hi vẫn đang ngủ, y nằm nghiêng, mái tóc dài hơi buông xõa, trong khoảnh khắc đã khiến Phi Tâm hơi sửng sờ. Cô khẽ đi tới, kề vào tai y gọi nhỏ: “Hoàng thượng, đến giờ rồi.”
Cô vẫn chưa dứt lời, y bất chợt trở người, một cánh tay đưa ra, choàng vào cổ cô. Đôi mắt long lanh của y đang nhìn thẳng vào cô, cô chợt cảm thấy động tác này quá sức mờ ám, tự dưng mặt trở nên đỏ lên và toát lên vẻ e thẹn.
Phi Tâm chỉ nhìn một lúc thì không dám nhìn nữa, nhưng đôi mắt ấy, cô bỗng cảm thấy dường như y đã dậy từ lâu rồi, hoàn toàn chẳng có chút ngái ngủ nào.
“Hôm nay lại đốt hương gì? Mùi vị sao lại thế này? ” Y vẫn chưa buông cô ra, mà còn siết chặt hơn, hơi thở ngay dưới cổ cô, khiến cô rất không thoải mái.
“Chỉ là hương gỗ đàn bình thường.” Hễ không thoải mái, ngôn ngữ cũng bớt kính cẩn, trả lời thẳng vấn đề. Y vẫn luôn rất nhạy với mùi hương, nhưng mùi gỗ đàn bình thường này sao y không ngửi ra? Cô đương nhiên không dám chất vấn, chỉ cứng đờ : “Hoàng, hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị thanh lộ trà cho hoàng thượng rồi, hoàng thượng uống….”
“Trà đâu? ” Y nhìn xung quanh, nhưng vẫn không buông cô, ngón tay liên tục ma sát vào giữa phần cổ và tai cô, như đang nựng một con mèo con. Y mở miệng đòi trà, người ngoài rèm đã quỳ sẵn. Phi Tâm cảm thấy tư thế này rất bất bã, cô dằn co, gương mặt hơi ửng đỏ: “Hoàng, hoàng…” Nhưng không chờ cô nói hết, Liên Sung Thị đã dâng một chiếc khay làm từ gỗ đàn, trên có đặt cốc thanh lộ, sắc mặt hồng hào, nhẹ nhàng bước lên. Cô ta bước lên bục, cách ba bốn bục thì quỳ xuống: “Nô tì thỉnh an hoàng thượng, nương nương.”
Giọng cô ta thanh và ngọt ngào, Vân Hi tự khắc nhìn cô ta một lúc nhưng tay y vẫn đang mân mê tai Phi Tâm, khiến tóc cô sắp rối tung. Một lát sau, y buông tay, Phi Tâm như được đại xá, đứng thẳng dậy, vừa muốn mở lời bảo Liên Sung Thị dâng trà thì Vân Hi chợt kéo tay cô: “Không dâng trà cho trẫm à? “
Phi Tâm sửng sốt, may thay lúc nãy mình nói chậm một bước, suýt tí lại quên mất quy tắc này rồi. Liên Sung Thị nóng lòng gặp hoàng thượng như thế nhưng cũng biết rằng không được dâng trà sát bên cạnh. Cô lại quên mất! Cô vuốt lại tóc, tiến về trước hai bước, dâng cốc trà đến trước mặt Vân Hi, khẽ hớp một ngụm, thử độ nóng và khẩu cảm rồi mới dâng y: “Hoàng thượng, có thể dùng rồi. “
Y nhìn cô nhưng không nhận cốc trà: “Trẫm thấy nửa cốc đã đủ, Quý Phi uống nửa cốc giúp trẫm được không? “
Cô giật mình, bắt hoàng thượng uống trà thừa? Như vậy đại nghịch bất đạo quá, nét mặt cô hoảng hốt, nhưng lại không dám nghịch ý y, bèn miễn cưỡng uống thêm hai ngụm. Y không chờ cô đưa, giơ tay tới miệng cô cầm lấy, uống một hơi hết cốc trà, khóe môi nở nụ cười: “Như thế vừa đủ! “
Liên Sung Thị nhìn hoàng thượng và quý phi tình tứ như thế, hoàn toàn chẳng màng đến cô, nước mắt rưng rưng, cả gan ngẩng cao đầu, gọi khẽ: “Hoàng thượng! “
Vân Hi lúc ấy mới nhớ còn một người đang quỳ, tiện tay đưa cốc trà cho Phi Tâm: “Ngươi còn ở đó làm gì? Không còn việc của ngươi nữa. “
Phi Tâm thấy cảnh đó bèn hiểu ngay, hạ giọng nói: “Hoàng thượng bảo ngươi lui ra, còn quỳ đó làm gì? “
Liên Sung Thị sắc mặt ai oán, vì lời này của Phi Tâm, nỗi uất ức từ nãy giờ đã bùng phát. Cô ta nghiến chặt răng, ngẩng đầu gọi: “Hoàng thượng không nhớ nô tì rồi à? Nô tì là….” Tú Linh, Tiểu Phúc Tử, và cả Uông Thành Hải đang đứng dưới bục vừa nghe thấy đã không cho phép cô ta nói tiếp. Uông Thành Hải thấy Hoàng thượng nhăn mày, vội vã đi vào, túm lấy cánh tay cô ta: “Nô tài to gan, hoàng thượng bảo lui ra mà vẫn dám vô lễ, thật không biết chết sống ra sao! ” Nói xong, mấy người lôi cô ta ra ngoài, vừa bịt miệng vừa lôi xuống.
Phi Tâm ngớ người rất lâu rồi mới quay lưng lại, khi ấy y đã đứng sau lưng cô, đang nhìn cô chằm chằm: “Quý Phi thật khoan dung, loại nô tài như vậy cũng giữ trong cung? “
6
Cô nhìn thần sắc của y, giọng điệu châm chọc, sực hiểu ra ý y! Cũng có lẽ ngay từ lúc y bắt đầu sủng hạnh Liên Sung Thị, y đã chuẩn bị sẽ làm như thế rồi. Y lại lần nữa nhắc nhở cô, y có thể lựa chọn đàn bà, nhưng không cho phép người khác sắp đặt. Y không phải đã quên Liên Sung Thị, y cố ý. Không còn điều gì tàn nhẫn hơn là ban tặng hy vọng trước rồi lại để cho tuyệt vọng, và người đã gây ra màn bi kịch này chính là cô – Lạc Chính Phi Tâm.
Cô cúi đầu không dám nhìn y, khẽ dặn: “Liên Sung Thị thất lễ trước ngự tiền, chép phạt tổ huấn cung giới, trừ ba tháng bổng lộc, cấm túc Bắc Uyển ba tháng. ” Chính cô đã một tay đề bạt cô ta rồi nay lại một gậy đánh gục cô ta.
Thường An ở bên ngoài đáp lời và ra ngoài thực thi. Vân Hi nhìn biểu cảm của cô, chợt nhẹ giọng nói: “Cô ta vốn không thể theo ý nguyện của Quý Phi, con cờ vô dụng thì nên bỏ sớm! “
Cô lặng im thin thít, lời này vào tai cô cứ hệt như đang ám chỉ cô. Hoàng thượng hoàn toàn không thèm ngó ngàng tới những kẻ vô dụng, càng không có lòng thương xót, trong hậu cung này, trong chốn triều đường, chỉ cần một sự thương xót cũng có thể để lại hậu hoạn. Nếu cô không còn hữu ích, có phải cũng sẽ như Liên Sung Thị, hay là còn đáng thương hơn?
“Nếu thân cư cao vị thì lo gì không có danh tiếng sau khi chết? ” Y tiếp tục, giống như đang xúi giục cô giành ngôi “hậu” với chúng phi! Không phải chỉ “giống” mà chính là như thế. Đương nhiên cô hiểu đạo lý này, nhưng cô đã cảm thấy mình không còn hữu ích nữa. Cô không phải thiện nam tín nữ, có thể vẫn chưa đến mức nhẫn tâm như y, nhưng lúc cần ra tay thì cũng sẽ không mềm lòng, đây chính là quy tắc sinh tồn trong hậu cung.
Nhưng ngôi hoàng hậu không phải chỉ cần tranh sủng là đủ. Cô không con cái đã không có tư cách, huống hồ như thế chẳng phải sẽ biến cô thành gian phi sao? Cô không mang thai, cũng không để người khác có cơ hội, mưu hại hoàng thất , khiến hoàng thượng không có người nối dõi? Điều đó không chỉ trái nghịch giáo dục gia đình, mà cô còn phải chịu ô danh suốt đời!
“Chơi một ván cờ với trẫm không? Hiếm khi rảnh rỗi, Quý Phi hình như chưa bao giờ chơi cờ với trẫm.” Nhìn cô thất thần, y đột nhiên bước xuống bục, đi đến trung sảnh.
Cung nhân đã xếp sẵn cờ, đun trà, thắp hương, khi Phi Tâm chơi cờ với y, cô rất thận trọng. Hai người hạ liên tục ba ván, Phi Tâm luôn thua một hoặc hai nước cờ, tâm trạng y dường như không tệ, ánh cười vẫn luôn hiện hữu trong đôi mắt ấy.
Thấy y như vậy, Phi Tâm dần dần thả lỏng. Hiếm khi y đến đây mà không trở mặt với cô, chơi cờ quả rất tuyệt, không cần tìm đề tài, không ngượng ngùng, cũng không cần lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ấy.
“Quý Phi kỳ nghệ thật tuyệt. ” Sau khi kết thúc ván thứ tư, y lại thắng một nước cờ, thấm thoáng trời cũng đã sập tối, ngoài cung bắt đầu thắp đèn.
“Thần thiếp ván ván đều thua, hoàng thượng quá khen rồi. ” Thấy tâm trạng y không tồi, cô cũng thư thả hơn, ngôn từ không quá câu nệ.
“Quý Phi phải quan sát toàn diện, bước bước toan tính, không những phải thua, mà còn phải thua thế nào cho đừng quá lộ liễu, phải lo cả thể diện của trẫm. Không những kỳ nghệ tuyệt vời mà tấm lòng lại càng đáng quý, sao gọi là quá khen? ” Y cười nhạt nhưng Phi Tâm bỗng hoảng lên, trong phút chốc chẳng biết nên nói điều gì. Ngay khi ấy, Uông Thành hải tiến lên hỏi: “Hoàng thượng, tới giờ ăn rồi. Dọn ở đây hay dọn ngoài vườn? ” Uông Thành Hải hoàn toàn không hỏi y có muốn ăn tối ở đây không, hiển nhiên từ nét mặt hoàng thượng cũng có thể đoán ra.
“Khoan hãy vội, để hạ một ván với Quý Phi nữa.” Y cười, cầm lấy viên cờ màu trắng nhìn cô, “Quý Phi cứ tận triển sở trường, như vậy mới tận hứng! “
“Thần thiếp tuân chỉ. ” Y đã nói như thế nên Phi Tâm thở phào nhẹ nhõm. Đúng là những ván trước cô rất mệt mỏi, không chỉ phải quan sát thế cục, mà còn phải quan sát lòng y.
Nhưng ván cuối cùng, Phi Tâm dốc tận sức, vắt tận óc thì lại thua cuộc thê thảm, chẳng mấy chốc đã trở thành ván cờ chết. Cô hơi thẫn thờ, khi ngẩng đầu lên thì thấy y cười xòa như một đứa bé. Y rất ít cười như vậy, nụ cười ôn hòa mọi khi hoàn toàn không thể bì kịp nụ cười này. Duy chỉ lúc này, nụ cười ấy mới bắt mắt làm sao, mới khiến người ta sửng sốt và càng tăng thêm sự khôi ngô của y.
7
Cô sực hiểu ra, tài đánh cờ của mình còn kém y rất xa, tài quan sát tâm tư người khác của y cũng hơn hẳn cô. Y cũng quan sát toàn diện thế cục và nhìn thấy cả tâm tư của cô, nên chuộng theo ý cô, chỉ thắng một hai nước, khiến cô tưởng mình đã đắc kế, cả hai đều hoan hỉ!
Khi cô dốc hết toàn lực, y cũng không cần ngụy trang, ván cuối cùng, chỉ đơn thuần đánh cờ giải khuây, không có công tâm. Bởi vì nụ cười của y, xuất phát từ đáy lòng, Phi Tâm bất giác cũng cười theo, đẩy cờ tới trước: “Thần thiếp đánh không lại hoàng thượng, lúc còn ở nhà thần thiếp chỉ mới học được hai năm thôi. ” Vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy hơi thất lễ. Bởi vì nụ cười thật lòng của y nên cô bắt đầu được nước làm tới, hệt như bộ dạng những kẻ giở thói nanh nọc. Khi cô định thần, vừa toan cáo lỗi, y đã đưa tay sang véo vào má cô: “Vậy trẫm tìm một thầy giáo tốt cho Quý Phi, chờ khi học thành tiếp tục đánh với trẫm, như vậy công bằng rồi chứ? ” Nụ cười của y vẫn không giảm, không hề có một chút để bụng, trái lại càng kích thích hứng thú của y. Cô bị y véo đến mặt đỏ ửng, nhưng chợt cảm thấy ngày hôm nay giữa họ hoàn toàn không một chút ngượng ngập. Cô ngước xuống, nhưng không dám hất tay y ra: “Thần thiếp e học thêm mười năm cũng chẳng bì được với hoàng thượng. “
“Cứ học trước rồi hãy nói.” Ngón tay y âu yếm mặt cô một lúc rồi từ từ buông ra, sai Uông Thành Hải dọn cơm. Thấm thoát y đã ở chỗ cô được một ngày. Nhưng ngày hôm nay, Phi Tâm trải qua rất vui vẻ, không bị dày vò như những lúc trước. Thỉnh thoảng cô cảm thấy nếu chỉ như thế thì quan hệ giữa họ cũng thoải mái hơn. Dù rằng cô không biết tìm những đề tài mới mẻ, cũng chẳng có tài nghệ hơn người, nhưng cũng không tới nỗi tẻ nhạt.
Sau Tết Nguyên Đán thì đến Thượng Nguyên Tiết. Thêm vào đó, đầu năm nay thời tiết không tệ, mùa đông hàng năm luôn bị tuyết lở ở vùng núi Côn Lôn, nhưng năm nay ông trời tác mỹ*, tuy có tuyết rơi nhưng không xảy ra tuyết lở, đóng băng. Triều đại thứ ba của đất nước Cẩm Thái đã từng xảy ra hỗn chiến giữa chư vương, nội ngoại mất mười năm nên những triều đại sau đó đều tuân theo chính sách bảo tồn lực lượng, mở rộng sông, đường, giảm thuế má, thi hành liêm chính. Vì thế ở triều Xương Long của tiên đế, quốc khố luôn đầy ấp, cống nạp hàng năm chồng chất như núi, lương thực năm cũ chưa vơi, năm mới lại tới. Trong quốc khố chứa vô vàn tiền của, vì lâu không có đất dụng võ nên những sợi dây buộc đồng tiền cũng đứt hết ra. Dẫn đến nhiều nơi trong dân gian thậm chí còn xảy ra việc mang thực phẩm thượng hạng nuôi thú. Hoàng thượng trăm phương nghìn kế thu hồi binh quyền, ngẫm cũng chính vì thời cơ đã đến, có ý đồ mở rộng lãnh thổ sang bắc.
Lúc ấy, thiên hạ phân chia ngũ quốc, Ô Lệ phía đông đã quy nạp, Dạ Loan phía Nam đã hàng phục từ tiền triều. Duy còn Man Sa và Côn Lôn ở Tây Bắc, cả hai nước này đều là dị tộc, vẫn luôn rình rập đất đai Cẩm Thái. Nhưng nghe nói vùng Tây Bắc có đất đai phì nhiêu. Quốc khố cũng dồi dào, dân sinh sung túc, nhân khẩu tăng gia, thêm nữa, hoàng thượng nay đã nắm đại quyền trong tay, tuổi trẻ tài cao, muốn mở rộng biên cương lãnh thổ cũng là điều bình thường.
Vì năm mới mọi việc suôn sẻ, năm cũ thu hoạch to, nên tâm trạng hoàng thượng rất tốt, muốn đến Hành Cung ở Thang Sơn du ngoạn qua lễ. Hành Cung ở Thang Sơn được xây dựng vào năm Bình Khánh, là cung điện hoàng gia cách kinh thành 130 lý về phía bắc. Tỉnh này trứ danh vì Thang Sơn, sau đó kiến thiết Hành Cung và sửa tên thành cung điện cho hoàng gia. Thang Sơn có khoảng 300 suối nước nóng, cách hoàng cung không xa nên trở thành một nơi cực tốt để tịnh dưỡng.
Sau khi hoàng thượng đăng ngai, đã cùng thái hậu đến đó 6 lần, 1 lần cùng đến với Ninh Hoa Phu Nhân. Sau khi Phi Tâm vào cung cũng từng theo Hoàng thượng đến đó 1 lần, nhưng Phi Tâm thật sự không thích du ngoạn lắm. Từ bé cô đã bị nhốt trong nhà học hành luyện tập để trở thành tiểu thư khuê các hợp cách, chưa bao giờ bước chân ra cửa lớn một bước, chuyến đi xa duy nhất trong đời chính là lên kinh thành ứng tuyển tú nữ, và khi đó cũng chỉ ngồi trong kiệu quan. Cuộc sống thâm khuê lâu dài đã mài nhẵn tất cả lòng hiếu kỳ của cô, cũng khó trách hoàng thượng chê cô lúc nào cũng không chút sinh khí. Nhưng cô lại cảm thấy, đi đến Hành Cung, đường xá xa xôi, chẳng thà ở trong cung sẽ thoải mái hơn. Đến lúc ấy phải chạm mặt với hoàng thượng nhiều, gặp gỡ nhiều tự khắc sẽ sai nhiều, không biết bao giờ lại đắc tội với y, thà ở trong cung an toàn hơn.
Vào ngày mùng bốn, Hoàng Thượng nghe kiến nghị của triều thần, liền định kế hoạch hành cung. Hành trình kín đáo, Hành Chấp, Cư An – nhị phủ vội vã an bài, nhanh chóng thẳng tiến Hành Cung để chờ nghênh giá, trong cung bắt đầu chuẩn bị mọi việc cần thiết.
Hàng năm khi Hoàng Thượng xuất hành đều nhất thiết phải có thái hậu đi cùng, còn về phi tần đi theo, trừ phi được y khâm điểm nếu không thì chỉ có những ai đã từng hầu hạ hoàng thượng mới có tư cách đi theo. Nhưng danh sách vẫn có hạn, thường năm cứ vào mùa này, các cung ban thưởng không ngớt, ai cũng mong tên mình được thêm vào đó. Ngân lượng mà phi tần mang đến đã có thể lấp đầy cửa bộ phận an bài chủ yếu của nội phủ. Năm ngoái thái hậu không đi vì tuyển tú, tiền hoàng hậu không chấp trưởng xuể công vụ, thái hậu phải trấn thủ trong cung; năm ngoái Quý Phi không đi, vì đầu xuân năm ngoái đã đắc tội hoàng thượng, tự cấm cửa bản thân một tháng; còn Ninh Hoa Phu Nhân vì năm ngoái mang thai nên hoàng thượng khâm chỉ. Nhưng năm nay thái hậu đã nửa lui về ở ẩn, chắc chắn cũng sẽ đi cùng, còn Quý Đức song phi đều là nhân vật nổi trội trong cung, sẽ không thể thiếu tên trong sổ sách. Các phủ dù có to gan bằng trời cũng không dám moi tiền từ họ.
8
Thông thường nếu hoàng thượng không chỉ đích danh thì danh sách hậu cung sẽ do hai phủ lo liệu. Hoàng thượng như thế là rất bình thường, y vốn không đặt nhiều tâm trí vào hậu cung, nên tuyệt đối không thể hiện ân sủng đặc biệt nào trong những việc nhỏ nhặt này, trừ phi y cho rằng điều đó cần thiết.
Hoàng thượng vừa kế hoạch xuất cung, bên này đã khiến hậu cung náo loạn, người có thủ đoạn, người có tiền đều bắt đầu hoạt động. Duy chỉ lúc này Phi Tâm mới cảm thấy bất mãn với địa vị Quý Phi, nếu cô chỉ là một Mỹ Nhân, hay cấp Tần nào đó, lúc nãy nếu cứ bụm chặt túi tiền không đưa ngân lượng nhất định sẽ không cần đi theo, mà có thể thư thả ở lại trong cung vài ngày. Nhưng đáng tiếc, bây giờ trừ phi cô đủ nhẫn tâm đánh gãy chân mình, hay tìm cớ đắc tội hoàng thượng thì mới mong trốn khỏi. Mà cô lại không đủ tàn nhẫn để tự đánh gãy chân mình, lại càng không có gan hùm mật gấu để giẫm địa lôi nên đành ngồi u uất, sầu não.
Danh sách đã định vào hôm mùng bảy, hoàng thượng xuất hành cùng thái hậu, Quý Phi, Đức Phi, Linh Tần, Tuấn Tần, Hòa Tần, Hoa Mỹ Nhân, ngoài ra còn một số quan chức đi cùng thì không cần nói chi tiết. Kiệu, xe, nghi trượng…khi xuất hành sẽ phân phát theo cấp bậc. Danh sách vừa ấn định xong thì đã nhanh chóng truyền đến tai chủ nhân các cung để chuẩn bị. Khác với thần thái rạng ngời của Tú Linh, Tú Thể, mấy hôm liền Phi Tâm vẫn thở ngắn than dài, sắc mặt nhăn nhó như quả mướp đắng.
Thực ra nếu vào năm trước, cô sẽ không tiêu cực như vậy, nhưng năm nay xảy ra nhiều việc, và đến cuối năm liên tục mấy việc đều khiến quan hệ giữa cô và hoàng thượng trở nên căng thẳng. Hai hôm trước thì tốt hơn nhiều, nhưng càng chứng tỏ hoàng thượng là người hỷ nộ vô thường. Nếu hoàng thượng nổi trận lôi đình thật, bắt giữ luận tội, cô cũng chẳng cần lo nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao lại cứ treo lủng lẳng, lúc tốt lúc xấu, khiến cô lúc nào cũng phải đoán tâm tư y. Kết quả là càng đoán lại càng sai, bản thân cô tự dày vò mình, tâm sức suy kiệt, nghĩ đến việc ở bên cạnh y cũng khiến cô nổi gợn tóc gáy, run như sậy.
Sáng sớm ngày 11, Ngũ Sắc nghi trượng đã sắp sẵn tại Thoại Dương Môn, sau đó xuất hành theo Thanh Hoa Môn ở cửa bắc, bá quan quỳ tiễn.
Từ Thanh Hoa Môn đến thẳng Huyền Anh Môn trong kinh thành, cả con đường này đã phong tỏa từ sớm, dọc hai bên đường nhà nhà hạ rèm vàng, trải cát vàng. Nội cung cấm quân đứng hai bên tiến lên trước, sau đó là Kim Ngọc nghi trượng, ô dù, cờ thêu. Đoàn trượng hai bên yểm hộ kỵ binh, theo sao đoàn trượng là cấm quân hộ vệ vây lấy long kiệu của hoàng thượng. Tiếp đó là Bảo Loan Kiệu của Thái Hậu, nữa là Hồng Đình Kim Kiệu của Quý Phi, Đức Phi và kiệu của chư phi tần. Quan chức đi cùng, ngựa của quan võ, kiệu của quan văn, lần lượt sắp theo cấp bậc đi sau , sau cùng là bộ vệ. Đoàn người xếp dài rồng rắn, đầu đoàn đã đến Huyền Anh Môn, đuôi đoàn vẫn chưa bước khỏi Thanh Hoa Môn, và còn có cung nữ thái giám mang theo những thứ ứng cấp. Theo kinh nghiệm của Phi Tâm, chuyến này phải mất 3 – 4 ngày mới đến được Thang Sơn.
Lần này cô chỉ đưa Thường Phúc và Tú Linh, trong cung của cô cũng cần người trông nom, vì thế Thường An và Tú Thể không đi theo. Quả nhiên, một hàng người đi ròng rã đến tận buổi tối ngày 14 mới đến Thang Sơn.
Hành Cung xây trong núi Thang Sơn, tòa lâu đài hoàng gia dài khoảng 10 km, phía nam xây các dãy phòng thê địa hình núi?, tổng cộng trên 600 phòng. Các cung đều có nước suối dẫn vào, nước ở đây có địa chất khác nhau tùy theo vị trí núi, và lấy cảnh quang tự nhiên để xây vườn, so với cấm cung Hằng Vĩnh, tuy không nguy nga tráng lệ, nhưng cảnh sắc say người.
Sau khi đến nơi, mọi người được phân chia nơi ở theo cấp bậc. Phi Tâm là Quý Phi, hai năm trước cô ở Thuyền Thể Các, cách Huy Dương Cung của hoàng thượng gần nhất, còn bên kia Trường An Điện dành riêng cho thái hậu. Nhưng năm nay có thêm một Đức Phi cùng bậc với Quý Phi, Thuyền Thể Các này nên để dành cho Quý Phi như thường lệ, hay nên phân cho Đức Phi? Vấn đề này quả nan giải đối với Cư An phủ.
Dạo gần đây Phi Tâm có nhiều phiền muộn, càng không muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Lâm Tuyết Thanh, nên tự chọn cho mình Thê Phụng Các ở nơi xa hơn, ở đó trồng rất nhiều cây Ngô Đồng, và ở trong cùng hướng Tây Bắc. Tuy tên gọi rất hay, nhưng vì xung quanh không có suối khoáng, nên chúng phi đều không thích. Còn Phi Tâm chỉ muốn yên tĩnh, lại chẳng muốn tranh phong cùng Đức Phi, càng không muốn gây phiền hà hoàng thượng, nên chọn nơi càng xa càng tốt, coi như cấm cửa nhốt mình lại. Quý Phi không tranh giành, Cư An Phủ tự khắc dễ giải quyết hơn, vì thế Quý Phi ở Thê Phụng Các, Đức Phi ở Thuyền Thể Các, phi tần còn lại xếp theo địa vị, xung quanh vẫn là nơi ở dành cho quan lại đi cùng. Tiệc chiêu đãi buổi tối, hoàng thượng nghe xong kế hoạch đã ấn định bèn về cung nghỉ sớm, cũng không chiêu bất kỳ phi tần nào theo hầu, Phi Tâm vẫn theo lệ thỉnh an thái hậu rồi về nghỉ sớm.
Ngày hôm sau là tiệc Thượng Nguyên , việc này trong cung đã an bài thỏa đáng nên cô chẳng cần bận tâm. Cô không phải lần đầu đến đây, chẳng có quang cảnh nào muốn ngắm, cộng thêm gần đây nhiều chuyện xảy ra, khiến cô mệt mỏi vô cùng. Tiết Thượng Nguyên treo đèn sáng rực, chúng phi chơi trò đốt đèn của dân gian, Phi Tâm không cảm thấy có hứng thú, lại chẳng muốn thử suối nước nóng ở nơi xa, những thủ tục có thể miễn thì miễn, ngoại trừ đúng giờ thỉnh an, thường náu mình nghỉ ngơi trong Thê Phụng Các.
================
/84
|