Mở đầu
Phi Tâm nhìn bích ngọc trản# trên tay, trong đó chỉ có nước lọc.
Nước lạnh lẽo và trong vắt, ánh lên tia sáng ôn dịu màu ngọc bích.
Những giọt nước long lanh mà cô chưa bao giờ nghiêm túc thưởng thức, phàm thức ăn thức uống của cô đều phải cực kỳ tinh xảo. Uống trà nào thì phải phối hợp với tách trà đó, tuyệt đối không thể xê xích dù chỉ một chút. Nước lọc băng lạnh, cô chưa bao giờ uống, nhưng loại thức uống đạm bạc vô vị này, bây giờ cũng trở thành một thứ xa xỉ đối với cô rồi.
Lam bào xích đới nhốt cọp hùm, rồng bay phượng múa vượt kim lao.
Danh vọng là thứ cô đeo đuổi cả đời, cô thích nhất chính là thể diện! Nhưng giờ đây, tất cả danh vọng, thể diện cô đều đưa tay dâng hiến! Ai không sợ chết nhỉ? Cô mím môi, nụ cười nhợt nhạt nhưng vẫn như xưa! Đây là nơi do chính cô chọn, là nhà của cô, là chiến trường của cô, và cũng là nấm mồ của cô!
Từng có biết bao người van nài khổ sở trước mặt cô, từng có biết bao người gục ngã dưới bàn tính chi ly và tinh tường của cô! Lại có bao nhiêu lời nguyền rủa và mắng nhiếc? Trong cung điện này, chỉ có thành bại chứ không có đúng sai!
Nay cô như cọp bị giam cầm, đao thương bị mất độ sắc bén, như chim gãy cánh. Nhưng cô vẫn phải gắng gượng để duy trì thể diện sau cùng của mình!
Cô nhẹ nhàng đưa cốc nước lên định uống. Bỗng dưng bên ngoài phát ra những âm thanh huyên náo, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập đang bước sang. Cô hơi sững người, là y à, y đến rồi!
Trước kia cô bước vào đây là vì nơi này có thể đem lại cho cô tất cả thể diện và niềm vinh quang tối cao. Nơi này là trung tâm quyền lực, là đỉnh điểm của lợi ích, và cũng là sự tôn vinh, vầng hào quang và thanh danh! Cô chỉ nhìn thấy những thứ này, mà chưa bao giờ để ý đến y! Khi cô bắt đầu quan tâm, thì đã muộn rồi.
Dẫu y có muốn bẻ vụn xương cô ra, nổi giận lôi đình hay là suy sụp, cô cũng không có bất kỳ lời oán trách nào. Dù phải chết với ô danh, cô cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng cô sợ nhất chính là nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như đáy cốc, khiến cô tan nát cõi lòng đó! Cô đã phụ một tấm lòng chân tình bị tổn thương sâu sắc được che giấu dưới đôi mắt ấy.
“Nàng tưởng trẫm sẽ nhận lòng tốt của nàng à? Sau khi nàng chết, trẫm sẽ cho tháo tóc phủ mặt, cỏ bùn bít miệng, chiếu nát đắp xác. Cứ thế mà kéo về Hoài Nam! Và sẽ lần lượt chiếu theo tộc phổ nhà họ Lạc Chính các ngươi mà chém đầu thị chúng cả thảy! ” Y đã nói như vậy, từng lời từng lời hệt như chiếc gai nhọn khắc sâu vào xương cốt, từng chữ từng chữ đều đẫm máu. Cô lắng nghe trong bàng hoàng, đau đớn nhưng không phải vì lời nói đó hay là vì sức lực đang khiến gân cốt cô sắp gãy lìa. Cô nhìn thấy nước mắt của y, tựa như Noãn Ngọc Hồ đó, giọt máu ứ đọng trên ngón tay bị cắn toạc, khiến cả người cô bắt đầu co giật lại!
Y đột nhiên thả cô ra rồi quay người bỏ đi.
Nhưng cô hối hả chạy theo, đưa tay kéo lấy vạt áo y, y hất tay một cái cô ngã sang một bên. Cả người cô bổ nhào, tay chân dùng hết sức nhướn về phía trước ôm lấy chân y Lần đầu tiên trong đời cô vồ đến trước không một chút do dự, như muốn bắt lấy sợi lông ngỗng đang bay cao, hay là mảnh tuyết vụn trong suốt giữa khoảnh khắc đang dần tan biến.
Cô muốn níu chặt lấy y, nhưng chỉ túm được mặt đất băng giá, cô phát ra tiếng kêu đau đớn, hai mắt chỉ còn một màu đen, tay chân loạng choạng thế nào cũng không đứng dậy nổi, cảm thấy khóe môi có mùi tanh kinh tởm. Cô liều mình bấu lấy mặt đất, đột nhiên hét vang lên: “Vân Hi, cầu xin chàng đừng đi! ” Nói xong, máu đã trào ra khỏi miệng, hàng lệ cứ thế mà trượt xuống!
Cô đã từng đắm chìm trong phấn khích vì âm ưu thành công.
Còn bây giờ, cô chỉ cảm thấy đau đớn như sắp chết rồi!
Nhưng cô hiểu, dẫu ông trời có cho Lạc Chính Phi Tâm một cơ hội sống lại, cô vẫn sẽ lựa chọn con đường này không một chút do dự…..
Cúc Tuệ Cung được xây trên một bục cao, điện các rộng rãi và cao thoáng. Vừa có thể đón nhận ánh sáng, lại có thể tránh nắng đỡ lạnh. Hoài Quý Phi – Lạc Chính Phi Tâm lúc này đang nằm trên ghế dựa trong sương thính# của tòa thiên điện#, bên cạnh có một cung nữ mặc cung y xanh lục đang quỳ, tay cầm mỹ nhân chùy nhẹ nhàng đấm chân cho cô. Phía trên là một cung nữ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc cung y nữ quan màu trắng, tay bưng tách trà, nửa cúi xuống nói gì đó với cô.
Phi Tâm thỉnh thoảng lại khẽ ừ hứ, ánh mắt vẫn còn pha chút lười nhác, chiếc áo lụa mềm màu đỏ ôm sát thân hình cô cùng với tấm trải nhung dưới người tôn vinh lẫn nhau, toát lên những đường nét yêu kiều.
Dường như cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, ung dung và nhàn hạ, lực đấm nơi đùi vừa đúng khiến cả người cô thả lỏng. Nếu không có những tiếng thút thít thỉnh thoảng văng vẳng bên tai cô thì đây quả là một buổi sáng không tồi.
Cách ghế tựa không xa, có một người đàn bà đang quỳ trên sàn nhà lót gạch sáng bóng. Nhìn cách ăn mặc thì tuyệt đối không phải cung nữ tầm thường. Lúc ấy, thân mình mảnh mai của cô ta đang khẽ run rẩy, tóc tai rũ rượi, vòng ngọc méo xệch, đôi mắt sưng đỏ, mặt mày xanh xao, dáng vẻ mong manh đáng thương. Cô ta vẫn cố gắng nén những tiếng nghẹn ngào, nhưng âm thanh nhỏ nhoi ấy vẫn cứ bật ra. Ánh mắt cô ta mãi dõi theo vẻ mặt của Phi Tâm, khi nhận thấy đôi mày Phi Tâm hơi chau lại, cô ta bèn vội vã nín lại ngay. Nhưng như thế lại càng khiến cô run rẩy hơn.
“Bổn cung không muốn trông thấy ngươi, cho ngươi tự báo Cư An, thác bệnh ngoại dưỡng đã là ân điển lớn nhất của bổn cung dành cho ngươi rồi!” Giọng điệu Phi Tâm vẫn ung dung, nhẹ nhàng cất tiếng, cô có ngũ quan rất nhu mì, khóe mắt hơi cong ấy đang được tô chút phấn màu xanh lam, trên trán vẽ những hoa văn màu lam pha hoàng kim, phối hợp ăn ý với bộ cánh của cô, trông diễm lệ khác thường. Tóc dài búi kiểu bươm bướm, hai lọn tóc bồng bềnh rũ xuống bờ vai. Trên búi tóc được tô điểm lấp lánh với những chiếc trâm cài hình cánh hoa li ti, tất cả đều là màu xanh lam đậm nhạt khác nhau và màu hồng phấn, tôn cùng sắc màu hồng hồng trên đôi má, tạo nên vẻ đẹp kiều diễm hoa lệ. Ngay cả trong lúc này, giọng điệu cô vẫn dịu dàng ôn hòa, phơi phới như làn gió xuân.
Cô thư thả nhìn cung nữ bên cạnh, khẽ ngẩng cằm lên. Cung nữ đứng bên hiểu ý cô. Nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Nương nương, vậy nô tì lui ra trước. “
Phi Tâm khẽ gật đầu, xoay người một tí, đầu gối hơi co lại rồi dặn dò: “Ở đây mạnh một chút. ” Giọng nói của cô thanh thoát và mềm mại, nửa nheo mắt nhìn bức rèm hoàng kim sắc màu rực rỡ đang buông xuống mái điện. Màu sắc sáng chói và hoa lệ đó khiến làn mi cô hơi nhích động, sức đấm vừa phải khiến cô lại có chút lim dim muốn ngủ. Hoàn toàn xem người đàn bà đang quỳ kia không hề tồn tại, càng khiến cô ta đanh mặt lại.
“Nương nương, thần thiếp biết lỗi rồi….Mong nương nương nể mặt, nể mặt thần thiếp…..” Cô ta nghẹn ngào thốt không nên lời, vầng trán đã sưng tấy, có lẽ vì dập đầu quá lâu cũng nên. Nhưng dường như cô ta chẳng cảm giác đau đớn, khụy gối tiến tới, muốn tiếp cận Phi Tâm hơn nhưng một ánh mắt của cung nữ đang đấm bóp bên cạnh đã khiến cô ta khựng người lại.
Phi Tâm nghe cô ta nói, lặng thinh khá lâu rồi mới từ tốn bảo: “Bổn cung nể tình ngươi là một trong ngũ tần, giữ chút thể diện cho ngươi rồi đấy. Đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của bổn cung, ra ngoài ngay! ” Cô nhẹ nhàng cất tiếng, rèm châu khẽ đung đưa, bên ngoài rèm có một thái giám trẻ như nhận được lệnh, cúi người bước vào. Phất trần trong tay phe phẩy, giọng điệu bình bình: “Thanh Tần nương nương, tranh thủ lúc còn sớm, mời người về đi. “
Âm thanh vừa thốt ra, bên cạnh có những tiếng xôn xao khe khẽ, hai tiểu thái giám liền xuất hiện như hai bóng ma, đều là cung phục màu xanh lam, đội mão, một người tay đã cầm bao phục, một người đưa tay túm lấy cô ta.
Mắt người đàn bà đó đỏ hoe, gương mặt còn vương những đốm trang điểm khiến vẻ mặt lúc này của cô ta có chút tiêu điều: “Lạc Chính Phi Tâm, ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Một đứa con gái nhà buôn, tiện nhân xuất thân thấp hèn…..” Miệng cô ta hét to, âm thanh bị lệch điệu vẫn còn văng vẳng chưa thốt hết lời. Hai tiểu thái giám vội vàng vừa bịt miệng vừa kéo đi, khiến cô ta suýt ngất xỉu. Họ chẳng thèm đếm xỉa, lôi cô ta ra ngoài như thể đang lôi xác chết.
Thái giám dẫn đầu trẻ tuổi cúi lưng thưa: “Nương nương, nô tài đi làm việc ngay. “
Phi Tâm nhắm mắt không lên tiếng. Chờ khi hắn lặng lẽ lui ra dần, đôi mày cô mới từ từ giãn ra, nhưng không phải vì để tâm những lời nói đó. Trong chốn hậu cung này, dám mắng ngay trước mặt, có thể nói là trung hậu lắm rồi! Ngã gục chưa chắc đã là thua, người đang đứng cũng chưa phải đã thắng cuộc. Vì vậy, cô chẳng hề cảm thấy khoái trá một tí nào, và cũng chẳng hề có chút gì bực bội!
Đã ba năm rồi, thấm thoát lại đón thêm một mùa xuân nữa rồi. Hoa cỏ xanh ngát, cây liễu mọc um, thạch lựu ngoài thềm đang nảy mầm. Lúc bấy giờ đang là một buổi sáng sớm, hạc đồng còn đọng những giọt sương sớm. Chim sẻ ngoài điện đang nhảy nhót hát ca, thu thập những giọt sương long lanh. Thị nữ ai nấy da dẻ như tuyết, nụ cười rạng rỡ hơn hoa, họ đang cặm cụi làm việc, tương giao với ánh sáng của ngày mới toát lên nét đẹp yêu kiều. Và thời điểm huy hoàng này chính là mùa tuyển tú nữ.
Ba năm trước, cô cũng đến từ Đoan Dương Môn, xuyên qua cổng thành vừa cao vừa rộng đó, bước chân vào tòa cấm cung Hằng Vĩnh này. Vào cung không lâu sau bèn được sắc phong làm Chiêu Hoa Phu Nhân, năm thứ hai tấn phong thành người đứng đầu tam phi. Sự thăng vị thần tốc này có thể nói là trăm năm chỉ có một.
Nhưng cô biết, sở dĩ có thể tiến đến địa vị này nhanh như vậy, chẳng phải vì cô có sắc đẹp tuyệt trần, cũng không phải là cậy con làm sang, càng chẳng phải do gia thế hiển hách. Mà là vì dung mạo cô có sáu, bảy phần giống vị chủ nhân trước của tòa Cúc Tuệ Cung này – Tuệ Quý Phi.
Người giống người vốn không phải chuyện li kỳ, tuy nhiên, cô không chỉ có diện mạo giống, mà ngay đến thần thái, thói quen, sở thích, không một thứ nào không giống. Chính vì thế, đã gợi dậy sự hoài niệm của thánh thượng đối với Tuệ Quý Phi, cô mới có thể thẳng thế tiến lên, hưởng tận vinh sủng.
Cô không ngại trở thành thế thân, thái hậu đã lựa chọn cô, chính vì muốn cô trở thành thế thân này. Cô không yêu sắc màu lam hồng kiều diễm này, càng không thích chất liệu vải lụa đỏ, nhưng bây giờ, ngày ngày cô phải chưng diện như vậy. Cô không thích hoàng kim rực rỡ, không thích những vật quá chói mắt, nhưng bây giờ, trong Cúc Tuệ Cung này, toàn những màu sắc rực rỡ, diễm lệ bắt mắt. Bởi tất cả những thứ mà hiện tại cô có được, đều là nhờ vào sự “giống nhau” đó. Cô phải tiếp tục “giống”, cho đến ngày chết đi. Cô hiểu rất rõ, đây chính là cuộc đời cô. Cấm cung Vĩnh Hằng nguy nga này chính là nhà cô, là chiến trường của cô, và cũng là mồ chôn của cô.
Hoàng đế đăng cơ năm bảy tuổi, nay đã 15 năm. Thừa kế bảo tọa trong thân phận hoàng tử thứ 11, Khang thái hậu công lao to tát. Tuy thái hậu không phải thân sinh của hoàng đế, nhưng thái hậu có công nuôi dạy, mẫu tử tình thâm. Năm thứ 9 Tuyên Bình, hoàng đế đại hôn, ba tháng sau khi đại hôn, thái hậu rút khỏi màn nhiếp chính, thừa hưởng an nhàn tại Thọ Xuân Cung. Nay, hoàng đế thân chính đã 6 năm, cần kiệm liêm chính, triều đình an lạc, hoàng đế cùng thái hậu mẹ hiền con thảo, là tấm gương điển hình cho thiên hạ.
Ai bảo hoàng gia không tình thân, chính vì thái hậu thấy Tuyên Bình Đế đau lòng mất ái phi, ngày đêm tưởng nhớ nên mới đích thân tuyển chọn Phi Tâm từ đợt thi tú nữ, lấy Tuệ Phi làm gương, nghiêm khắc huấn luyện để an lòng hoàng đế. Vì thế mới nói, vinh hoa phú quý của Phi Tâm không phải chỉ do hoàng thượng ban, mà còn là do thái hậu ban tặng.
Cô không xuất thân từ thị tộc, phụ thân khởi nghiệp từ nghề buôn, tuy phú quý nhưng thân phận thấp hèn. Cẩm Thái trọng nông khinh thương, trọng nhất là bối cảnh thế tộc. Phụ thân tuy lắm của nhưng vẫn bị mọi người khinh khi. Ông biết rõ tầm quan trọng của thế tộc, vì con cháu đời sau nên vào năm thứ ba Tuyên Bình đã dùng tiền mua lấy một chức vị nhỏ. Phóng khoáng tung vàng tản bạc, khổ tâm đèo bồng mới có thể giành cho cô một vị trí ứng tuyển. Vì thế, cơ hội này rất quan trọng đối với cô. Trọng trách phải gánh vác ấy không phải vì mỗi mình cô, mà là vì cả một gia tộc họ Lạc Chính. Chỉ khi cô thân cư cao vị, được hoàng ân sủng ái, huynh đệ của cô mới có cơ hội bước chân vào thị tộc, báo hiếu triều đình, mới mong chấn chỉnh được gia thanh.
Đấu tranh hậu cung, xưa nay vốn đã tồn tại. Tính cả hoàng hậu và cô, hiện hậu cung có tổng cộng hai mươi ba vị phi tần. Qua đợt tuyển tú nữ năm nay, mỹ nữ tiến thân vào cung nhất định sẽ còn gia tăng. Nhưng cô chẳng lạ lẫm gì việc tranh đấu, cô là con thứ, mẹ cô chẳng giành lấy nổi địa vị phòng nhì, anh chị em trong nhà rất đông, từ bé cô đã sinh tồn trong khẽ hở. Ấy thế mà cô lại được đại nương xem như con ruột, và còn được nhận được sự xem trọng của phụ thân. Quá trình thì chẳng cần phải nói nhiều, ngay đến cơ hội dự tuyển, cô cũng phải khổ tâm tranh giành mới có được. Đấu tranh đã trở thành một phần cuộc sống của cô, đã ngấm sâu vào trong huyết quản, chảy cuộn trong từng giọt máu nóng của cô rồi. Cuộc sống hậu cung vô vị cực kỳ, không tranh đấu chẳng phải là sẽ lỡ tuổi xuân hay sao. Sau khi vào cung, cô luôn đóng vai trò Tuệ Phi, một vai diễn hoàn hảo không khiếm khuyết hệt như Tuệ Phi tái sinh. Cô không ưa bất kỳ thứ gì, chỉ có đấu tranh là điều cô thích thú! Dù cho không thể trở thành kẻ thắng cuộc, cũng tuyệt đối không được ngã gục.
2
Khi cô vẫn còn đang trầm tư suy ngẫm, chợt có tiếng bước chân nhẹ khẽ vang lên, màn châu khẽ động, cô biết Tú Linh vừa ra ngoài đã về. Tú Linh đã sống trong cung mười ba, mười bốn năm, hiện là cung nữ chấp trưởng Cúc Tuệ Cung của cô. Phi Tâm đã tinh chọn từ đám cung nữ được phân phối cho cô lúc ấy, bây giờ Tú Linh đã trở thành một trong những tâm phúc của Phi Tâm. Mọi việc trong cung, từ bé đến lớn, Tú Linh đều có cách nghe ngóng.
Phi Tâm khẽ mở mắt, nhìn thấy những bước đi uyển chuyển của Tú Linh, trong tay đã có thêm một khay thủy tinh vàng kim, trên đó đặt vài quyển sổ tay. Cô ta sát lại gần bên Phi Tâm, không mở miệng nói gì. Phi Tâm lười nhác vươn chân, liếc mắt, Tú Thể đang đấm chân bèn hiểu ý. Thu chiếc chùy lại và cúi chào, sau đó khe khẽ đi ra khỏi điện. Tất cả những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, như hạt bụi trần, bị cơn gió thổi tan tác chẳng còn lại một tí dấu tích nào, không những biến mất khỏi mắt và tim Phi Tâm, ngay cả trong mắt và trong lòng tất cả người hầu kẻ hạ trong cung của cô, nó đã trở thành những hạt cát bụi không đáng để nhắc tới.
Tú Linh đưa chiếc khay đến bên tay cô: “Quyển trên cùng là đã qua hết vòng hai. Phía dưới là những người đã bị loại. “
Phi Tâm liếc qua, trực tiếp rút một quyển dưới đáy cùng để xem. Trên đó không chỉ ghi chép tường tận tên họ, gia thế bối cảnh, thậm chí nguyên nhân bị đào thải, bị ai đào thải đều được liệt kê rõ ràng. Cô đổi một tư thế thoải mái hơn, xem từng mục một. Những người bị loại, cũng không chừng sẽ được “cá mặn hồi sinh”, việc này cần phải hiểu tường tận hơn về gia thế các cô gái này.
Tuyển tú nữ là một công việc cực kỳ phiền hà, có những người gia thế không tốt, có thể ngay cả sổ hộ tịch cũng chẳng vào được nội cung đã bị loại rồi. Nhưng người có quen biết, như cá bát trảo lội nước, không chừng sợi râu nào đó đã chạm vào ven bờ. Tỉ như cô, gia thế cô chẳng đáng để nhìn. Nếu chẳng phải do được thái hậu chú ý, lôi cô ra thì cô cũng đành mặt mày ũ rũ trở về nhà. Cô có thể nhận đn ược sự chú ý của thái hậu chứng tỏ thái hậu xem rất tường tận. Người chờ tuyển hơn một ngàn nhưng sơ tuyển chỉ có 300, sau cùng vào được cung cấm thì chỉ còn tám mươi, và người được sắc phong sau cùng lại càng ít ỏi. Nhưng vào lúc ấy – khi sổ hộ tịch vừa tới, vẫn chưa kịp đưa vào Nội Sung* thì thái hậu đã chỉ định cô lọt vào vòng trong.
Đợt tuyển tú nữ lần trước, hoàng thượng vì nỗi đau mất Tuệ Phi nên hoàn toàn không hề đoái hoài, vì thế thái hậu đã chấp trưởng thay. Song lần này hoàng thượng muốn đích thân tuyển, hoàng hậu hỗ trợ có điều là hoàng hậu đã không qua hỏi chuyện hậu cung, nên thái hậu thật sự không an lòng, nhưng lại không tiện ra mặt can thiệp, đành len lén ủy thác trách nhiệm lại cho cô. Trong lòng cô hiểu rõ, nếu muốn dùng người, thái hậu có cả khối phương pháp để nắm bắt thông tin, thế mà cứ phải bắt cô làm. Thứ nhất, vì hiện nay thái hậu sống trong Thọ Khang cung, người đến vấn an mỗi ngày không ngớt, người nhiều thì nhiều lời ra tiếng vào, quả thật không ổn thỏa lắm. Thứ hai là bởi giờ đây thái hậu đã lên tiếng không quản rồi, buông tay cho hoàng đế đích thân tuyển chọn nhưng nếu còn cho người dò hỏi, sẽ khiến hoàng đế mất mặt.
Từ nhỏ, học thuộc lòng đã là điểm mạnh của Phi Tâm, cô tự biết mình không có trí tuệ hơn người, nên phải dụng tâm gấp bội. Dày công rèn luyện để tăng cường trí nhớ, tuy chưa đạt tới mức độ đọc đến đâu nhớ hết đến đó, nhưng cũng có thể nhớ được bảy, tám phần. Cô xem hết trang này sang trang khác, vẻ mặt không biến sắc. Một lát sau, cô chậm rãi đưa tay rút một chiếc trâm cài trên đầu xuống, điểm nhẹ ở vài cái tên. Tú Linh tự khắc hiểu ý, khom người nói: “Những người này đều là do hộ tịch chưa vào được đã bị loại, gia thế đều….”
“Tai mắt thái hậu trong cung rất nhiều, những chuyện nhỏ nhặt này bà ta cần gì đến bổn cung? Chẳng qua là muốn mượn tay bổn cung, lấy bổn cung ra làm bia đỡ mà thôi. ” Phi Tâm thấp giọng nói, “Lần này hoàng thượng yêu cầu đích thân tuyển chọn, thật chất cũng chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, lấy ngoại đả kích ngoại. Gia thế bọn họ đều rất tốt, ngoại sung ai dám loại tên? Chẳng qua do ngoại đảng và thái hậu cùng nhau chống lưng thôi. “
“Nếu đã như vậy, nương nương hà tất còn ôm đồm chuyện này? ” Tú Linh cẩn trọng nói.
“Mão đã chụp xuống đầu bổn cung rồi, bổn cung không muốn nhận cũng phải nhận. ” Phi Tâm khẽ cười, “Dù gì cũng đã ôm vào người rồi, thôi thì ôm thêm vài việc nữa cũng chẳng sao. Bảo Tiểu Phúc Tử sai người vẽ chân dung những người này rồi mang đến cho bổn cung, nói không chừng ngày nào đó sẽ tung cánh bay xa đấy! “
“Chiêu này rất nguy hiểm, nếu thái hậu đã tự ý loại tên từ vòng ngoài thì có nghĩa là không muốn để hoàng thượng nhìn thấy. Đưa bọn họ vào, chẳng phải là đang chống đối thái hậu sao? ” Tú Linh nhẹ giọng đáp lại.
“Ai bảo là ta sẽ đưa bọn họ vào, nếu như hoàng thượng gặp gỡ ngoài cung, thì đó nào có phải là sự sơ suất của bổn cung? Thành hay không thành đều phải trông vào bọn họ. Chẳng qua là muốn khiến cho bọn họ nhớ lấy ân điển của bổn cung thôi! ” Phi Tâm nói, tiện tay đưa chiếc trâm cho Tú Linh. Tuy nói hoàng thượng đích thân tuyển chọn, nhưng chính sự bận rộn, làm sao có thời gian nhớ đến những việc vặt vãnh này.
Thái hậu không muốn để những đứa con gái của các đại thần bề thế này vào cung, chính là vì sợ hoàng thượng sắc phong phụ thân, huynh đệ của người đó, lấy ngoại đả kích ngoại. Lúc ban đầu thái hậu nhắm vào cô, cũng là do gia thế của cô thật sự không đáng trông mong. Dù sắc phong thế nào cũng chẳng lột bỏ được lớp vỏ con buôn hôi mùi tiền, hoàn toàn vô hại với thái hậu. Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, cả gia tộc mình chẳng trông mong nổi rồi. Cứ tuân theo lời thái hậu tuy sẽ an toàn, nhưng thái hậu tuổi đã cao, liên kết bên ngoài cũng rất quan trọng. Những việc trong cung, chỉ dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn thì chẳng được gì cả, sau cùng rồi sẽ bị gán ác danh đố kỵ. Gia tộc cô còn trông cậy vào cô để chấn chỉnh uy danh, thanh danh bị hủy hoại, cô nào chịu được!
Cô yên lặng hồi lâu, thấy Tú Linh vẫn chưa động đậy, bèn giương mày lên khẽ hỏi :”Sao còn chưa đi ? “
“Nương nương. ” Tú Linh hạ giọng nói, “Tú Linh lắm mồm xin được nói một lời, lần trước nương nương đưa cặp chị em đó vào, hoàng thượng đã mắng nương nương…cả tháng nay không hề bước tới Cúc Tuệ Cung rồi. Nếu lần này còn để hoàng thượng biết chuyện này do nương nương sắp đặt, tới khi đó sẽ đắc tội cả với thái hậu! Nếu đã như thế, hay là nương nương nghĩ cách lấy lòng hoàng thượng chẳng phải sẽ tốt hơn sao? “
Phi Tâm sững người một lát, chuyện hồi tháng trước tất nhiên cô vẫn còn nhớ. Y thích ai, cần ai là việc của y, nhưng cô sắp xếp cho y thì cô là người phạm sai. Để hoàng thượng chìm đắm trong mỹ sắc, chính là xu nịnh. Thế nhưng, cô quả thật không biết phải làm thế nào để y hồi tâm chuyển ý. Cô vốn chỉ là thế thân của Tuệ Phi, dốc hết sức bắt chước, vịn vào ân tình của y dành cho Tuệ Phi để đăng lên vị trí quý phi. Tuy nhiên, tình cảm hoài niệm sớm muộn cũng sẽ tan theo mây khói, hậu cung mỹ nữ không ngớt, dù là tươi mới, xinh đẹp đến đâu cũng có ngày người sẽ chán. Huống hồ chỉ là một kẻ giả mạo như cô?
Cô không mong y có tình với cô, chỉ cầu xin có ân là đủ. Hiện cô đang phò trợ hoàng hậu chấp chưởng lục cung, việc to việc nhỏ đều đích thân lo liệu. Chỉ mong hậu cung thanh bình, mọi người đều hoan hỉ. Cô miệt mài đọc “Hiền Phi Truyền”, từ nhỏ đã thuộc nằm lòng “Nữ Kinh”, “Nữ Hiếu”. Đương nhiên cô biết lễ nghi liêm sỉ, huống hồ giúp hoàng thượng lựa chọn phi tần thích hợp vốn dĩ là việc nên làm của một hiền phi. Nhưng cô chưa đổi được một chữ “Hiền” thì đã nhận lấy chữ “Nịnh” !
Cậy vào nhan sắc thì khó có thể trường cửu, hơn nữa “nhan sắc” của cô, cũng chỉ là nhờ vào ân điển của vị kia. Nay, người đã khuất xa, ân tình cũng đã cạn.Y hoài niệm cũng đủ rồi, thương xót cũng rồi. Cô còn có thể giữ lại vị trí này, đương nhiên là do y nể mặt thái hậu. Thế nhưng, y còn có thể nể tình bao lâu thì chưa ai biết được. Cô muốn củng cố địa vị này, tất nhiên chỉ còn cách đi đường vòng thôi.
“Lần này chẳng phải trong nội cung, hoàng thượng phải hành cung ở Thang Nguyên, trên đường xảy ra chuyện gì thì lại đổ lên đầu bổn cung sao? ” Phi Tâm xua xua tay, “Đi đi, cẩn thận một tí là được.”
“Nương nương, trước giờ hoàng thượng hành cung, có lần nào không dắt cả nương nương đi cùng? Lần này ngay cả một tiếng cũng không báo với nương nương. Hoàng thương cứ khen Ninh Hoa Phu Nhân vũ điệu tuyệt vời, nô tỳ thấy nương nương….”
“Tú Linh, hôm nay ngươi nhiều lời quá rồi. ” Phi Tâm khép hờ mắt, vũ điệu tuyệt vời? Tuệ Phi sinh thời đâu biết múa. Nhiệm vụ của cô chỉ là làm tốt vai trò một thế thân mà thôi. Tú Linh hiểu ý cô, bèn không nói thêm nữa, lẳng lặng lui ra, cho gọi Tú Thể và các cung nữ khác vào hầu hạ.
Phi Tâm nằm im, không nói lời nào, cả màn sáo cũng không còn đung đưa nữa. Khi cô mới vào cung, hoàng thượng nhìn cô, trong mắt đầy kinh ngạc, không dám tin, có hồi ức, có sửng sốt, nhìn chòng chọc đến nỗi cô cảm thấy cơ thể mình đã bị xuyên thủng vài lỗ. Sau đó y hay lui tới nơi này, thường không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm. Cứ nhìn như thế, ban đầu còn tò mò, còn tìm kiếm, như muốn tìm ra sự khác biệt. Cô đã phải vất vả biết bao nhiêu để kiên trì tìm cách không để lộ sơ hở, phải bắt chước giống hệt một người khác, phải để người thân mật nhất của mình không nhìn ra điểm khác nhau, nhưng cô đã kiên trì được! Chính vì sự kiên trì đó nên đã khiến cô bộ bộ cao thăng, nhưng đồng thời với sự thăng chức của cô, lòng tò mò và tìm tòi của y cũng nhạt đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng!
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đây là việc bình thường không còn gì hơn. Điều cô phải làm tiếp theo đó chính là làm cách nào củng cố địa vị của mình, cô có thể không đắc sủng nhưng không thể thất thế. Mà ở trong cung thì “Thế” và “Sủng” là không thể tách rời. “Sủng” có rất nhiều cách, thời gian có thể khiến dung nhan của cô phai tàn, nhưng cũng có thể kiến “sự hiền tuệ” của cô bộc lộ, đức hạnh có thể vững bền lâu dài hơn so với sắc đẹp. Kể từ khi bước vào cung, cô đã sẵn sàng phấn đầu đạt một chữ “Hiền”. Nhưng sau những lời cay nghiệt mà một tháng trước y đã mắng cô, cô biết rằng chữ “Hiền” đã ngày càng xa rời mình rồi. Mặc cho khoảng cách xa vời thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngã xuống. Nếu cô gục đi thì chẳng phải là cả dòng họ Lạc Chính nhà cô xem như uổng phí công sức rồi sao?
Cô yên tĩnh nằm nghỉ một lát, bỗng cảm thấy yên ắng quá mức. Sự tĩnh lặng khiến cô ngạc nhiên, bất giác khẽ mở mắt. Vừa mở ra đã nhìn thấy đôi ủng màu vàng có thêu hoa văn rồng. Nhìn thấy nó, cả người cô như đơ lại, chỉ thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh thổi qua. Trong sảnh phụ trống trải đã sớm không còn bóng người, tại cô đã xuất thần mê mẩn, hoàn toàn chẳng nghe thấy y đã đi vào từ lúc nào.
Cô tất tả đứng dậy, cúi mặt xuống, khẽ chỉnh trang mái tóc, sau đó quỳ xuống nền đá màu xanh sẫm: “Thần thiếp không biết hoàng thượng giá đáo, thất lễ khi nghênh giá, thần thiếp biết tội.” Những lời nói run rẩy vừa thốt xong, cô đã cảm thấy bờ vai mình cứng lại, thoáng chốc đã bị người đó dựng dậy. Cô cúi gầm mặt, vẫn không dám nhìn người đó, cơ thể bắt đầu khúm núm. Cô sợ y, bao nhiêu năm nay cô chưa hề sợ bất kỳ ai. Dù có là thái hậu, cô vẫn có cách xoay sở. Nhưng, cô lại cực kỳ sợ người này.
“Hôm nay là mùng ba, nàng quên rồi à? ” Một giọng nói hơi trầm và lạnh lùng, như gai nhọn khiến người cô lại càng run rẩy hơn. Mùng ba? Hôm nay là mùng ba à? Cô thật sự rất sợ cái ngày này, vì thế, khi cô vừa nghe ngóng được rằng hôm nay y sẽ hành cung, cô chẳng những không cảm thấy thất vọng vì y không đưa cô theo, mà ngược lại còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Đó là vì cô lại có thể né tránh được một lần nữa rồi. Lần trước khi cô mang mỹ nhân đến long sàng của y, sau khi bị quở mắng, y chưa trút hết giận nên mùng ba bèn không đến. Còn lần này, y sắp đi hành cung, thế mà còn đến đây để sỉ nhục cô nữa à?
3
Cô im lặng không lên tiếng, đôi tay đan chặt vào nhau. Cô mãi mãi không thể nào nuôi móng tay dài, điểm này khác với Tuệ Phi. Cô không thể nuôi, nuôi rồi cũng sẽ bị gãy, bị gãy trong chính lòng bàn tay cô, khiến cô máu tươi ròng ròng.
Tuyên Bình Đế – Sở Vân Hi khẽ híp đôi mắt thôn dài, ánh mắt như ẩn chứa một trận phong ba bão táp: “Nhìn thấy trẫm khiến nàng đau đớn đến thế sao? Ai đã dạy nàng đối đãi với bậc quân vương như vậy?”
Cô siết chặt tay lại, nửa ngẩng mặt lên, mắt khẽ cúi xuống, gắng nở nụ cười giống hệt Tuệ Phi. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ và mềm mượt: “Thần thiếp mời hoàng thượng….”
Y hoàn toàn không nghe cô dứt lời đã đẩy cô xuống ghế quý phi, khiến cô không thể né tránh ánh mắt của y. Y có đôi mắt khiến người ta rung động, đuôi mắt hơi hẹp và cong cong, tròng mắt đen láy, con ngươi sáng ngời, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy có những ngôi sao nho nhỏ đang lấp lánh.
Nếu y cười thì sẽ trông cực kỳ quyến rũ, cô đã từng thấy y cười, nhưng khi y nhìn cô, trong mắt chỉ toàn băng tuyết bao phủ, mang theo đầy nộ ý. Y có chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng và ưu mỹ, dù là đang mím chặt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình dáng mỹ miều của nó. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, làn da bóng mượt và săn chắc, nhưng lúc này nó hơi xanh xao. Y còn có một mái tóc đen thật đẹp, khi không búi lại, đuôi tóc dài dài cứ tung bay phất phới trong gió. Dù y không mặc triều phục màu vàng, nếu đi trong đám đông vẫn rất bắt mắt.
Nhưng những thứ này cũng không cách nào bù đắp được sự giá lạnh bên trong của y, tim lạnh, tính cách lạnh, hoặc có lẽ là tất cả sự lạnh lùng ấy chỉ dành riêng cho cô. Dù cô làm tốt đến đâu, y vẫn cảm thấy gai mắt khi nhìn cô. Bởi vì cô không xứng có dung nhan giống người phụ nữ y đã từng yêu! Y dùng cách này để luôn nhắc nhở cô rằng: cô chỉ là đứa con gái một tiện dân mua quan chức xuất thân từ nghề buôn. Dù cô có cao nhã diễm lệ, dù cô có một bụng sách thánh hiền, cũng chỉ xứng với chữ “Tiện”!
Y luôn lâm hạnh cô vào ban ngày, y chưa hề đối đãi với các phi tần khác như vậy, mà chỉ đối xử với như vậy với mỗi mình cô thôi. Y phục của cô dù có dễ cởi như thế nào, y đều muốn xé. Y luôn muốn khiến toàn thân cô đầy rẫy thương tích, cả người đau đớn mới thôi, thế nhưng cô lại không thể từ chối. Bởi vì y là hoàng thượng, là chủ nhân của cô! Là người cho cô danh phận địa vị, y là niềm hy vọng để gia tộc cô có thể nở mặt nở mày. Do đó, bất luận y có chà đạp cô thế nào, cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Những tiếng roẹt roẹt của vải lụa bị xé toạc cứ như từng nhát roi vọt vào tim cô, sự thâm nhập trong tình trạng khô khan khiến cô rất đau đớn. Trừ việc bấu chặt lấy tấm trải nhung phía dưới cơ thể, cô chẳng làm được gì nữa. Nếu sự đau đớn này có thể đổi lấy một đứa bé, cô cũng cảm thấy xứng đáng. Nhưng không, từ trước đến nay vẫn không có, thế nên cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Ánh mặt trời soi rọi khắp cung điện, cô cắn chặt môi, cố gắng ép những giọt nước mắt của mình không được tuôn ra. Y hôn cô, đó không phải một nụ hôn mà giống như ác ma hút máu thì hơn, y nghênh ngang luồn vào trong kẽ răng cô, làm đau lưỡi cô. Y dùng cách này để giày vò cô, cho đến khi y cảm thấy thỏa mãn mới thôi.
Chỉ cần khẽ nhích động cô đã thấy đau đến phát hoảng, hoàn toàn không biết y đã bỏ đi từ lúc nào, hôm nay là mùng ba! Điều đáng chết khiến cô phải nguyền rủa chính là, cô lại không thể nào chống cự và thậm chí còn phải tự hào cho cái ngày mùng ba này!
Thiên điện lúc đó mãi cũng không một ai bước vào, đây là quy định của cô, cô không thể để người khác trông thấy nỗi uất nhục của cô, tuyệt đối không thể. Cô là Quý Phi của Cẩm Thái Tuyên Bình Triều, cô là Quý Phi được thăng chức nhanh nhất kể từ khi Cẩm Thái khai quốc. Cô là niềm vinh quang của gia tộc Lạc Chính, còn gia tộc Lạc Chính sẽ vì sự tồn tại của cô, sau cùng trở thành một trong những gia tộc bề thế của bổn triều!
Cô chỉ cần những thứ này, đây chính là tất cả những gì cô cần, vì những thứ này, điều gì cô cũng có thể chịu đựng!
Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi một lát, vật vã bước xuống đất, lấy ra một chiếc áo từ trong tủ ở sương thính. Đây là điểm duy nhất khác với quý phi tiền nhiệm, chính là cô đã bố trí một tủ áo ở bất kỳ sảnh điện nào. Cô miễn cưỡng mặc áo vào, vứt bộ đồ bị rách nát vào chiếc rương, sau đó gỡ mái tóc của mình ra để chúng rũ xuống che đi những vết xanh xanh tím tím trên cổ, hồi lâu sau mới cất giọng khan khan gọi người vào.
Tú Thể là người vào trước nhất, cô ấy và Tú Linh đều hiểu rõ trong bụng. Nhưng chưa bao giờ họ lên tiếng hỏi và cũng không bao giờ quấy rầy cô. Dù cô có vùng vẫy, đi lại khó khăn như thế nào trong nhà, họ cũng đều im lặng chờ đợi lệnh truyền gọi của cô, chờ đến khi cô đã miễn cưỡng để duy trì xong lòng tự tôn của mình. Cũng chính vì thế nên Phi Tâm đặc biệt xem trọng họ.
Những người khác ở cung này đều cho rằng cô rất đắc sủng, 23 vị phi tần, lần lượt sắp xếp cũng phải mất cả tháng. Cộng thêm hoàng thượng chính vụ bận rộn, thường phải ngủ lại trong Khải Nguyên Điện. Huống hồ hậu cung cần phải mưa sương cân bằng, mới tránh khỏi đấu tranh kịch liệt, hoàng thượng cũng ngầm hiểu đạo lý này, dù rằng Ninh Hoa Phu Nhân được đắc sủng nhất hiện nay, hoàng thượng cũng chỉ đến chỗ cô ta hai lần trong một tháng. Còn cô, từ khi vào cung, sấm sét cũng không thay đổi, cứ mùng ba mỗi tháng, hoàng thượng lại đến Cúc Tuệ Cung. Năm đầu tiên, y thường đến chỗ cô ngồi một lát. Đương nhiên, lúc đó cô vẫn còn mới mẻ!
Lần trước chỉ phạm sai một lần, cả tháng đó cô khiến hoàng thượng nổi giận lôi đình, chỉ vào mũi cô quát tháo. Việc này khiến cô tổn thương thể diện, trốn trong cung cả nửa tháng mới dám ra ngoài. Nhưng hôm nay lại đến rồi, đủ để chứng tỏ cô vẫn còn được vinh sủng.
Thực ra rũ bỏ quá trình mà nói, hoàng thượng mỗi tháng đến một lần, cũng coi như là giúp cô củng cố được địa vị. Cô biết, dù có tận trung cứu quốc thế nào đi nữa, nếu hoàng thượng chán ghét thì coi như cô đã thất thế. Tới khi đó chẳng những địa vị không giữ được, mà cô còn phải đếm trước gia tộc có đủ đầu người để chém hay không. Bởi vì đối với phi tần thất sủng thất thế, chỉ cần một cơn sóng nhỏ trong cung cũng đủ khiến cô toàn quân khuynh mạt. Vì thế, như vậy cũng rất tốt! Nghĩ theo hướng này, tâm trạng cô lại tốt trở lại.
Cô nghiêng sang nhìn Tú Thể bước vào, Tú Thể nhanh nhạy, không để ai khác bước vào. Cô nhìn Tú Thể cười nhàn nhạt, dáng vẻ hệt như Tuệ Phi trước kia. Tú Thể đưa tay đỡ cô, nhìn thấy vành môi đang sưng đỏ còn vương vết máu, khẽ ngập ngừng và khàn giọng nói: “Nương nương, nô tì đã dặn người chuẩn bị nước ấm, tí nữa đặt trong Đông Noãn Các.”
“Ừ.” Cô đáp lại một tiếng, Đông Noãn Các, rất tốt. Cô khẽ thở dài, chợt nói, “Đem vứt chiếc ghế này đi, hoa văn này chói mắt quá. “
“Vâng. ” Tú Thể bẩm, cùng lúc khi lời nói vừa thốt ra, giọt nước mắt đang rưng rưng trong khóe mắt Tú Thể cũng đã rơi xuống tay Phi Tâm. Phi Tâm thẫn thờ một lát, khẽ giọng nói: “Đừng để bổn cung nhìn thấy thứ này. ” Nước mắt, cô còn chưa khóc thì làm sao mà cho phép nô tài của cô khóc thay. Huống hồ cũng không có gì đáng để khóc. Chẳng qua cũng chỉ một tháng một lần thôi mà. Nhẫn nhịn thì cũng ổn thôi, nhịn đến ngày cô có một đứa con thì mọi thứ đều cũng xứng đáng cả.
Hôm sau, Phi Tâm đến Thọ Xuân Cung thỉnh an thái hậu. Hôm nay cô mặc chiếc áo màu xanh lam diễm lệ có điểm hoa văn màu hồng phấn, tay áo dài cổ rộng, phía trên tô điểm màu hồng và lam, 108 hạt thủy tinh màu hồng phấn và hoàng kim nhiều màu, đính trong nhụy hoa và cánh hoa. Bên trong có một chiếc áo tơ lụa cổ cao và hơi xiên màu xanh lam, phía dưới là chiếc váy hoa văn xếp tầng. Vùng eo buộc một sợi tua trang trí màu tím xanh, phất phơ tung bay ở hai bên eo. Chải búi tóc Song Vũ Hoàn Lạc#, phía trên gắn trâm khổng tước nạm đá quý màu xanh lam. Và còn có một dải lụa mỏng màu hồng phấn ở đuôi tóc búi gần cổ, nhẹ nhàng nép vào sau cổ cô, trông rất yêu kiều. Giữa trán điểm nhẹ ba cánh hoa anh đào hồng lam, khiến đôi mắt cô lại càng rung động lòng người.
Cô ngắm mình trong gương, nhẹ nhàng nở nụ cười kiểu Tuệ Phi. Mỗi khi nhìn thấy bản thân như vậy, cô rất vừa ý, hoa mỹ, cao quý mà không kém phần diễm lệ. Tươi sáng nhưng lại không chói mắt, có vẻ cô đang ngày càng tiến gần hình tượng cao to trong lòng mình rồi. Trang điểm xong, miệng ngậm một quả cà na, mùi vị chua chua và thanh thanh đã hòa quyện trong miệng cô. Cô ung dung vịn lấy Tú Linh, ngồi kiệu tiến về Thọ Xuân Cung.
Thọ Xuân Cung nằm ở hướng Đông Nam của cấm cung Hằng Vĩnh, bốn bề được dựng tường cao, nằm biệt lập giữa các cung khác, là nơi thái hậu cùng các thái phi cư trú an dưỡng. Bên trong Thọ Xuân Cung không có xây những kiến trú phụ trợ xung quanh.
Trong điện có dựng phật đường, mỗi ngày thái hậu tụng kinh không ai được quấy rầy. Nhưng lần nào Phi Tâm cũng đến rất sớm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ trong tiền điện. Sau khi thái hậu tụng kinh xong, cung nữ sẽ dìu bà ra uống trà, và truyền Phi Tâm vào gặp.
Thái hậu Nguyễn Tinh Hoa nay đã bốn mươi lăm, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt nên trông cứ như chỉ vừa hơn ba mươi tuổi. Bà mặc thường phục che đậy thân hình vẫn còn duyên dáng của mình. Tóc búi đơn giản, phía trên cũng có vài chiếc trâm cài. Thọ Xuân Cung này giản dị hơn nhiều so với Cúc Tuệ Cung của Phi Tâm, không có quá nhiều đồ trang trí quý báu, nhưng lại có không ít chậu cảnh.
Đôi mắt phụng thon dài của bà lướt qua đỉnh đầu Phi Tâm, thấy cô đang quỳ dưới đất bèn nhẹ giọng: “Đứng lên đi.”
“Tạ thái hậu, hạt giống Chuyển Phụng Tường Vân lần trước thần thiếp nói, khéo hay hôm qua gia phụ vừa sai người mang đến rồi. ” Phi Tâm quay lưng nhìn, Tú Linh đứng sau đã mang ra một chiếc hộp nhung, Phi Tâm giơ tay nhận lấy và chuyển qua, “Thái hậu xem có vừa ý không? “
Tinh Hoa nửa nghiêng người, không ngước mắt sang nhìn, chỉ có cung nữ bên cạnh bước tới, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra. Bà nheo nửa mắt, có vẻ như không hứng thú nhìn, xua tay cho người mang xuống.
Tinh Hoa ngừng một lát, ung dung cất tiếng: “Nếu ngươi dành tâm tư này cho hoàng thượng thì cũng không đến đỗi chuyến hành cung Thang Sơn không có phần ngươi rồi.”
Phi Tâm im lặng, vẫn chưa chờ cô lên tiếng, bà ta đã nói tiếp: “Hôm qua hoàng thượng xuất hành, tất cả cung phi đều đến tiễn, tại sao không thấy ngươi? “
Phi Tâm sửng sốt, vội quỳ xuống: “Thần thiếp biết tội.” Cô thốt không nên lời, hôm qua thì làm sao cô dám lộ diện?
Tinh Hoa than thở: “Hôm qua hoàng thượng còn đến Cúc Tuệ Cung, ngươi chỉ cần mềm mỏng một tí là êm chuyện. Người đã chịu đến dỗ dành, cái thang đã bắc sẵn trước mặt, sao ngươi vẫn còn cương thế? Sự linh hoạt ngày thường đi đâu rồi? Không lẽ còn phải chờ ai gia cầm tay dạy từng bước à? “
4
Phi Tâm cắn nhẹ môi, không có lời đối đáp. Tối qua y nào có đến dỗ dành gì, lại còn bảo cô phải mềm mỏng? Người xung quanh đều nói cô vênh váo, dám giận dỗi với hoàng thượng nhưng thật chất thì cô chỉ là người bị đánh gãy răng cửa mà còn ngậm ngùi nuốt máu vào trong bụng thôi.
Tinh Hoa thấy làn mi Phi Tâm khẽ động đậy, những giọt nước mắt ươn ướt nơi khóe mi rưng rưng như ánh sao. Đành lắc đầu: “Trước mặt ai gia, không cần làm ra vẻ Tuệ Phi.” Bà ngập ngừng, “Bỏ đi, ngươi cũng đã quen rồi, khiến ai gia lại nhớ đến Tuệ Nhi, đứng dậy đi! ” Bà vừa nói xong, Tú Linh bên cạnh đã vội dìu Phi Tâm dậy, Tinh Hoa nhìn cô: “Nơi này gió to, cùng ai gia vào Noãn Các nói chuyện.”
Phi Tâm hiểu ý, đi qua dìu Tinh Hoa đứng lên. Hai người từ từ đi vòng theo trắc đường vào trung điện rồi đến Tây Noãn Các, bọn nô tài đã an bài chỉnh chu. Một bức bình phong thủy mặc có 16 mép gấp được chặn ngay cửa. Bên trong đã đốt hương an thần Tử Ngọc Phan, hai bên có những tấm màn mỏng màu xanh đang thả xuống. Men tường có chiếc ghế nằm màu tím, trên có tấm trải lụa dày đã được làm ấm. Cung nữ tiễn họ vào rồi đóng cửa lại.
“Sổ liệt kê tú nữ chờ tuyển, ngươi đã xem chưa? ” Tinh Hoa ngồi vào ghế, Phi Tâm dâng Bích Ngọc Trản lên, cúi đầu khẽ nói: “Bẩm thái hậu, hôm qua thần thiếp đã xem rồi, không có gì bất ổn. Ba ngày sau tám mươi người đạt tuyển sẽ vào cung chờ, lúc đó thần thiếp sẽ sai người đến xem. “
“Con gái của trung lang trong Trúc Nghi Đường, lần này khí thế cao ngút, chưa vào cung đã tạo thế khắp nơi. Ai gia thật không muốn thấy loại này.” Câu nói này, ở ngoài Tinh Hoa tuyệt không nói.
Nhưng Phi Tâm hiểu, Lâm trung lang trước giờ không đắc chí trong Trúc Nghi Đường, vì không chịu theo phe thái hậu, thẳng thừng xung đột với Nguyễn hữu thừa tướng trong triều. Rõ ràng địa vị của ông ta thấp hơn hữu thừa tướng rất nhiều, nhưng theo bộ dạng đó thì có vẻ muốn nói, con gái ông mà vào cung thì nhất định sẽ đắc sủng, và gia thế nhà họ Lâm cũng sẽ lên ngôi!
Tuy nhiên, điều này cũng khó trách ông ta, con gái Lâm trung lang – Lâm Tuyết Thanh, nghe đồn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thư họa song tuyệt, tài đức kiêm bị?, từ nhỏ đã được nghiêm khắc quản giáo, để chuẩn bị đưa vào cung. Lâm trung lang rất tinh minh, sợ thái hậu cản đường, nên trước đó đã tạo sẵn khí thế, với địa vị của ông ta, ngoại sung tuyệt đối không dám loại tên. Khí thế vào cung đã không thể đỡ nổi, chỉ còn cách tìm cớ đào thải cô ta trong khoảng thời gian hoàng thượng hành cung, đừng để hoàng thượng nhìn thấy cô ta!
“Lần này Ninh Hoa Phu Nhân có mang, hoàng thượng cùng Ninh Hoa hành cung nghỉ dưỡng. Ngươi tuy không được đi cùng, nhưng cũng không phải điều tồi tệ, chờ khi bọn họ vào cung, ngươi tìm vài điểm sai, tống ả ta ra ngoài.” Tinh Hoa khẽ hạ lệnh.
“Thần thiếp tuân chỉ.” Phi Tâm cúi mình khẽ đáp.
“Con tiểu tiện nhân họ Ngô, nghe nói ngươi đã đày nó đến biệt viện? ” Đôi mày lá liễu của Tinh Hoa nhíu lại, nhìn dáng vẻ co ro của Phi Tâm, “Bệnh nặng thế nào cũng sẽ có ngày khỏi. Ai biết chừng hôm nào hoàng thượng lại nhớ đến ả, chạy sang biệt viện tìm ả. Tới lúc đó chẳng phải công dã tràng? Người cha khốn khiếp của ả, bình thường đã hay nhảy câng cẫng trong Văn Hoa Các, đi lại với hoàng thượng rất gần. Ngộ nhỡ dăm ba bữa lại nhắc, hoàng thượng cũng sẽ nhân nhượng cho ả, vậy có phải tự chuốc lấy phiền phức không? “
“Bẩm thái hậu, Ngô đại nhân đó đã bị điều chức, không bao lâu sau sẽ thượng nhiệm. Tin tức trong cung, Ngô đại nhân không còn cơ hội biết nữa. Huống hồ đại tuyển kề cận, không có việc gì thì mới là điều tốt. ” Phi Tâm nói không khẽ hở, “Đây chỉ là quan điểm nhỏ của thần thiếp, mọi việc đều tuân theo dặn dò của thái hậu.” Việc này chắc thái hậu đã nghe ngóng rồi. Xử trí Ngô Tần, mục đích chính là nhằm vào cha cô ta. Cũng trách Ngô Tần quá huênh hoang, hoàn toàn không biết che giấu. Cha cô ta ngày càng được ỷ trọng, nay ngoại phái đều là thuộc địa của thân tộc thái hậu. Nên thái hậu mượn tay Phi Tâm để khử cô ta!
Phi Tâm chẳng hề tội nghiệp Ngô Tần, phụ nữ hậu cung có thể tìm được kế sinh tồn trong hậu cung hiểm ác này hay không đều nhờ tài cán mỗi người. Bản thân Phi Tâm cũng là con cờ trong tay người khác, mặc cho người ta thao túng, tiến thoái đều không phải do cô làm chủ. Mỗi bước đi của cô đều phải thật vững chắc, trở thành lưỡi nhọn của người khác nhưng cũng phải luôn biết giữ mình. Xử lý quá tuyệt tình, chẳng ích lợi gì cho cô.
Rời khỏi Thọ Khang Cung, Phi Tâm cho tùy tùng gác kiệu lui ra, chỉ để Tú Linh đi theo. Đi theo Trung Hoa Các, vòng cửu khúc trở về Trung Đô Viện. Trung Đô Viện là một vườn hoa phía tây Thọ Khang Cung, chính giữa thông với Ngự Hoa Viên. Phi Tâm liếc mắt xung quanh, thấp giọng nói với Tú Linh: “Ngươi tìm người đưa thư này cho Lâm trung lang.”
Tú Linh nghe xong hiểu ngay, khẽ hỏi: “Lâm Tuyết Thanh ba ngày sau bèn nhập cung. Thái hậu cũng chẳng ưa cô ta?”
Phi Tâm khẽ nheo mắt: “Món ân tình này, chờ xem ông ta có nhận hay không. Nếu ông ta muốn con gái sau này có tương lai thì chỉ trông cậy lần này thôi! ” Nói xong, Phi Tâm thẳng lưng sải những bước nhỏ, không mở miệng nữa.
Hôm nay thái hậu dặn dò cô như vậy là muốn cô quét nắm “tuyết” này ra khỏi cung. Rõ ràng muốn cô trở thành người ra mặt, chuyện thế này làm sao có thể giải quyết một cách hoàn hảo không tì vết được. Khi bà dặn dò, không có một ai, vậy thì cái gọi là “ý chỉ” chẳng qua chỉ là hư không. Chắc chắn thái hậu đã trở nên thất vọng với con cờ này rồi, vì cô hoàn toàn chẳng nghe dặn dò thái hậu, xử chết Ngô Tần. Người cầm cờ đã nhận thấy nội tâm con cờ đang sôi sục, chuẩn bị bỏ Tốt để bảo vệ Soái rồi!
Cha Ninh Hoa Phu Nhân thuộc phe thái hậu, gia đình Ninh Hoa Phu Nhân là họ hàng xa của thái hậu, nay cô ta đã có thai, thái hậu tất nhiên sẽ dẹp sạch đường đi cho cô ta rồi. Còn về cô – Lạc Chính Phi Tâm, một thế thân dù có tốt cách mấy, hoàng thượng cũng chẳng còn tâm tư nhớ những kỷ niệm xưa. Huống hồ lại còn không có con, gia thế cũng không tốt. Giờ lại chẳng biết răm rắp nghe theo, loại đi thì loại đi, đối với thái hậu mà nói, chẳng có chút tổn thương nào.
Nhưng Lạc Chính Phi Tâm cô thì sao cam tâm lấy mình làm đuốc, đứng ra làm chim ưng đưa đầu cho người ta vặn, cô làm cũng không xong, không làm cũng không xong. Trước mắt chỉ còn cách mạo hiểm, bán một món ân tình cho Lâm trung lang. Truyền đạt suy nghĩ của thái hậu cho ông ta, để ông ta tìm cách đưa con gái tiếp cận hoàng thượng trong thời gian này.
Tuy gia thế cô không tốt, nhưng ba năm trong cung, cô đã là người đứng đầu tam phi. Với thân phận này, mai sau cũng sẽ là chỗ tựa cho con gái ông ta trong cung. Dù cho địa vị bây giờ của cô đang lung lay, sóng gió không ngừng. Chỉ cần ông ta đón nhận món ân tình này, ngày sau cô cũng còn có ngoại ứng. Ba ngày sau, chỉ cần Lâm Tuyết Thanh có bản lĩnh lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, vậy thì cô cũng không bị mắc phải tội bất kính với ý chỉ thái hậu. Cô cũng chỉ là đàn bà nơi hậu cung, nào có thể ảnh hưởng tâm tư hoàng thượng? Binh hành hiểm trước, mới có thể tìm ra một lối thoát giữa sự công kích ở phía trước và sau lưng.
Nửa tháng sau, hoàng thượng bãi giá hồi cung. Cùng về với người không chỉ có Ninh Hoa Phu Nhân đang rất được sủng ái, còn có cả Uyển Tần – Lâm Tuyết Thanh vừa mới được sắc phong! Về chuyện này, trong hậu cung lan truyền rất nhanh, Phi Tâm hoàn toàn không cần tốn tâm tư nghe ngóng.
Nghe nói trên đường hành cung Thang Nguyên, hoàng thượng gặp gỡ phu nhân Lâm trung lang đang dắt con gái đi tạ lễ. Hoàng thượng được biết Tuyết Thanh đang chờ tuyển, bèn triệu kiến. Vừa gặp đã phải lòng, bèn đưa cô đi cùng, trong đêm hành cung đã chiêu hạnh Tuyết Thanh, long nhan đại duyệt bèn phong cô làm Uyển Tần.
Biến cố đột nhiên ập tới này khiến thái hậu trở tay không kịp, bà cũng nghi ngờ Phi Tâm để lộ phong thanh. Nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào, vả lại trước đây bà đã lên tiếng không quản việc tuyển tú, nên đành ấm ức trong lòng.
Phi Tâm biết rằng sau vụ việc này, ấn tượng của thái hậu đối với cô sẽ ngày càng tệ. Nhưng Tuyết Thanh đã vào cung rồi, kẻ thù đã chuốt đao nhọn trước mặt, bà cũng chỉ còn cách lôi kéo Phi Tâm. Giờ đây hoàng hậu xem như không còn hy vọng, chỉ một mình Ninh Hoa Phu Nhân thật sự khó chống chọi với quốc sắc thiên hương của Tuyết Thanh. Phi Tâm quả là đã đi một nước cờ hiểm, nhưng sau nước cờ này, cô có thể yên ổn ẩn náu sau lưng Lâm Tuyết Thanh. Nguyên tắc của cô chính là tuyệt đối không làm chim đầu đàn. Thái hậu muốn ruồng bỏ cô thì cô sẽ tìm cho thái hậu một kẻ thù đáng phải xử lý hơn!
Phi Tâm nhìn bích ngọc trản# trên tay, trong đó chỉ có nước lọc.
Nước lạnh lẽo và trong vắt, ánh lên tia sáng ôn dịu màu ngọc bích.
Những giọt nước long lanh mà cô chưa bao giờ nghiêm túc thưởng thức, phàm thức ăn thức uống của cô đều phải cực kỳ tinh xảo. Uống trà nào thì phải phối hợp với tách trà đó, tuyệt đối không thể xê xích dù chỉ một chút. Nước lọc băng lạnh, cô chưa bao giờ uống, nhưng loại thức uống đạm bạc vô vị này, bây giờ cũng trở thành một thứ xa xỉ đối với cô rồi.
Lam bào xích đới nhốt cọp hùm, rồng bay phượng múa vượt kim lao.
Danh vọng là thứ cô đeo đuổi cả đời, cô thích nhất chính là thể diện! Nhưng giờ đây, tất cả danh vọng, thể diện cô đều đưa tay dâng hiến! Ai không sợ chết nhỉ? Cô mím môi, nụ cười nhợt nhạt nhưng vẫn như xưa! Đây là nơi do chính cô chọn, là nhà của cô, là chiến trường của cô, và cũng là nấm mồ của cô!
Từng có biết bao người van nài khổ sở trước mặt cô, từng có biết bao người gục ngã dưới bàn tính chi ly và tinh tường của cô! Lại có bao nhiêu lời nguyền rủa và mắng nhiếc? Trong cung điện này, chỉ có thành bại chứ không có đúng sai!
Nay cô như cọp bị giam cầm, đao thương bị mất độ sắc bén, như chim gãy cánh. Nhưng cô vẫn phải gắng gượng để duy trì thể diện sau cùng của mình!
Cô nhẹ nhàng đưa cốc nước lên định uống. Bỗng dưng bên ngoài phát ra những âm thanh huyên náo, tiếp đến là tiếng bước chân dồn dập đang bước sang. Cô hơi sững người, là y à, y đến rồi!
Trước kia cô bước vào đây là vì nơi này có thể đem lại cho cô tất cả thể diện và niềm vinh quang tối cao. Nơi này là trung tâm quyền lực, là đỉnh điểm của lợi ích, và cũng là sự tôn vinh, vầng hào quang và thanh danh! Cô chỉ nhìn thấy những thứ này, mà chưa bao giờ để ý đến y! Khi cô bắt đầu quan tâm, thì đã muộn rồi.
Dẫu y có muốn bẻ vụn xương cô ra, nổi giận lôi đình hay là suy sụp, cô cũng không có bất kỳ lời oán trách nào. Dù phải chết với ô danh, cô cũng sẽ không hối tiếc. Nhưng cô sợ nhất chính là nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như đáy cốc, khiến cô tan nát cõi lòng đó! Cô đã phụ một tấm lòng chân tình bị tổn thương sâu sắc được che giấu dưới đôi mắt ấy.
“Nàng tưởng trẫm sẽ nhận lòng tốt của nàng à? Sau khi nàng chết, trẫm sẽ cho tháo tóc phủ mặt, cỏ bùn bít miệng, chiếu nát đắp xác. Cứ thế mà kéo về Hoài Nam! Và sẽ lần lượt chiếu theo tộc phổ nhà họ Lạc Chính các ngươi mà chém đầu thị chúng cả thảy! ” Y đã nói như vậy, từng lời từng lời hệt như chiếc gai nhọn khắc sâu vào xương cốt, từng chữ từng chữ đều đẫm máu. Cô lắng nghe trong bàng hoàng, đau đớn nhưng không phải vì lời nói đó hay là vì sức lực đang khiến gân cốt cô sắp gãy lìa. Cô nhìn thấy nước mắt của y, tựa như Noãn Ngọc Hồ đó, giọt máu ứ đọng trên ngón tay bị cắn toạc, khiến cả người cô bắt đầu co giật lại!
Y đột nhiên thả cô ra rồi quay người bỏ đi.
Nhưng cô hối hả chạy theo, đưa tay kéo lấy vạt áo y, y hất tay một cái cô ngã sang một bên. Cả người cô bổ nhào, tay chân dùng hết sức nhướn về phía trước ôm lấy chân y Lần đầu tiên trong đời cô vồ đến trước không một chút do dự, như muốn bắt lấy sợi lông ngỗng đang bay cao, hay là mảnh tuyết vụn trong suốt giữa khoảnh khắc đang dần tan biến.
Cô muốn níu chặt lấy y, nhưng chỉ túm được mặt đất băng giá, cô phát ra tiếng kêu đau đớn, hai mắt chỉ còn một màu đen, tay chân loạng choạng thế nào cũng không đứng dậy nổi, cảm thấy khóe môi có mùi tanh kinh tởm. Cô liều mình bấu lấy mặt đất, đột nhiên hét vang lên: “Vân Hi, cầu xin chàng đừng đi! ” Nói xong, máu đã trào ra khỏi miệng, hàng lệ cứ thế mà trượt xuống!
Cô đã từng đắm chìm trong phấn khích vì âm ưu thành công.
Còn bây giờ, cô chỉ cảm thấy đau đớn như sắp chết rồi!
Nhưng cô hiểu, dẫu ông trời có cho Lạc Chính Phi Tâm một cơ hội sống lại, cô vẫn sẽ lựa chọn con đường này không một chút do dự…..
Cúc Tuệ Cung được xây trên một bục cao, điện các rộng rãi và cao thoáng. Vừa có thể đón nhận ánh sáng, lại có thể tránh nắng đỡ lạnh. Hoài Quý Phi – Lạc Chính Phi Tâm lúc này đang nằm trên ghế dựa trong sương thính# của tòa thiên điện#, bên cạnh có một cung nữ mặc cung y xanh lục đang quỳ, tay cầm mỹ nhân chùy nhẹ nhàng đấm chân cho cô. Phía trên là một cung nữ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc cung y nữ quan màu trắng, tay bưng tách trà, nửa cúi xuống nói gì đó với cô.
Phi Tâm thỉnh thoảng lại khẽ ừ hứ, ánh mắt vẫn còn pha chút lười nhác, chiếc áo lụa mềm màu đỏ ôm sát thân hình cô cùng với tấm trải nhung dưới người tôn vinh lẫn nhau, toát lên những đường nét yêu kiều.
Dường như cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, ung dung và nhàn hạ, lực đấm nơi đùi vừa đúng khiến cả người cô thả lỏng. Nếu không có những tiếng thút thít thỉnh thoảng văng vẳng bên tai cô thì đây quả là một buổi sáng không tồi.
Cách ghế tựa không xa, có một người đàn bà đang quỳ trên sàn nhà lót gạch sáng bóng. Nhìn cách ăn mặc thì tuyệt đối không phải cung nữ tầm thường. Lúc ấy, thân mình mảnh mai của cô ta đang khẽ run rẩy, tóc tai rũ rượi, vòng ngọc méo xệch, đôi mắt sưng đỏ, mặt mày xanh xao, dáng vẻ mong manh đáng thương. Cô ta vẫn cố gắng nén những tiếng nghẹn ngào, nhưng âm thanh nhỏ nhoi ấy vẫn cứ bật ra. Ánh mắt cô ta mãi dõi theo vẻ mặt của Phi Tâm, khi nhận thấy đôi mày Phi Tâm hơi chau lại, cô ta bèn vội vã nín lại ngay. Nhưng như thế lại càng khiến cô run rẩy hơn.
“Bổn cung không muốn trông thấy ngươi, cho ngươi tự báo Cư An, thác bệnh ngoại dưỡng đã là ân điển lớn nhất của bổn cung dành cho ngươi rồi!” Giọng điệu Phi Tâm vẫn ung dung, nhẹ nhàng cất tiếng, cô có ngũ quan rất nhu mì, khóe mắt hơi cong ấy đang được tô chút phấn màu xanh lam, trên trán vẽ những hoa văn màu lam pha hoàng kim, phối hợp ăn ý với bộ cánh của cô, trông diễm lệ khác thường. Tóc dài búi kiểu bươm bướm, hai lọn tóc bồng bềnh rũ xuống bờ vai. Trên búi tóc được tô điểm lấp lánh với những chiếc trâm cài hình cánh hoa li ti, tất cả đều là màu xanh lam đậm nhạt khác nhau và màu hồng phấn, tôn cùng sắc màu hồng hồng trên đôi má, tạo nên vẻ đẹp kiều diễm hoa lệ. Ngay cả trong lúc này, giọng điệu cô vẫn dịu dàng ôn hòa, phơi phới như làn gió xuân.
Cô thư thả nhìn cung nữ bên cạnh, khẽ ngẩng cằm lên. Cung nữ đứng bên hiểu ý cô. Nhẹ nhàng gật đầu đáp lại: “Nương nương, vậy nô tì lui ra trước. “
Phi Tâm khẽ gật đầu, xoay người một tí, đầu gối hơi co lại rồi dặn dò: “Ở đây mạnh một chút. ” Giọng nói của cô thanh thoát và mềm mại, nửa nheo mắt nhìn bức rèm hoàng kim sắc màu rực rỡ đang buông xuống mái điện. Màu sắc sáng chói và hoa lệ đó khiến làn mi cô hơi nhích động, sức đấm vừa phải khiến cô lại có chút lim dim muốn ngủ. Hoàn toàn xem người đàn bà đang quỳ kia không hề tồn tại, càng khiến cô ta đanh mặt lại.
“Nương nương, thần thiếp biết lỗi rồi….Mong nương nương nể mặt, nể mặt thần thiếp…..” Cô ta nghẹn ngào thốt không nên lời, vầng trán đã sưng tấy, có lẽ vì dập đầu quá lâu cũng nên. Nhưng dường như cô ta chẳng cảm giác đau đớn, khụy gối tiến tới, muốn tiếp cận Phi Tâm hơn nhưng một ánh mắt của cung nữ đang đấm bóp bên cạnh đã khiến cô ta khựng người lại.
Phi Tâm nghe cô ta nói, lặng thinh khá lâu rồi mới từ tốn bảo: “Bổn cung nể tình ngươi là một trong ngũ tần, giữ chút thể diện cho ngươi rồi đấy. Đừng quấy rầy sự thanh tĩnh của bổn cung, ra ngoài ngay! ” Cô nhẹ nhàng cất tiếng, rèm châu khẽ đung đưa, bên ngoài rèm có một thái giám trẻ như nhận được lệnh, cúi người bước vào. Phất trần trong tay phe phẩy, giọng điệu bình bình: “Thanh Tần nương nương, tranh thủ lúc còn sớm, mời người về đi. “
Âm thanh vừa thốt ra, bên cạnh có những tiếng xôn xao khe khẽ, hai tiểu thái giám liền xuất hiện như hai bóng ma, đều là cung phục màu xanh lam, đội mão, một người tay đã cầm bao phục, một người đưa tay túm lấy cô ta.
Mắt người đàn bà đó đỏ hoe, gương mặt còn vương những đốm trang điểm khiến vẻ mặt lúc này của cô ta có chút tiêu điều: “Lạc Chính Phi Tâm, ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Một đứa con gái nhà buôn, tiện nhân xuất thân thấp hèn…..” Miệng cô ta hét to, âm thanh bị lệch điệu vẫn còn văng vẳng chưa thốt hết lời. Hai tiểu thái giám vội vàng vừa bịt miệng vừa kéo đi, khiến cô ta suýt ngất xỉu. Họ chẳng thèm đếm xỉa, lôi cô ta ra ngoài như thể đang lôi xác chết.
Thái giám dẫn đầu trẻ tuổi cúi lưng thưa: “Nương nương, nô tài đi làm việc ngay. “
Phi Tâm nhắm mắt không lên tiếng. Chờ khi hắn lặng lẽ lui ra dần, đôi mày cô mới từ từ giãn ra, nhưng không phải vì để tâm những lời nói đó. Trong chốn hậu cung này, dám mắng ngay trước mặt, có thể nói là trung hậu lắm rồi! Ngã gục chưa chắc đã là thua, người đang đứng cũng chưa phải đã thắng cuộc. Vì vậy, cô chẳng hề cảm thấy khoái trá một tí nào, và cũng chẳng hề có chút gì bực bội!
Đã ba năm rồi, thấm thoát lại đón thêm một mùa xuân nữa rồi. Hoa cỏ xanh ngát, cây liễu mọc um, thạch lựu ngoài thềm đang nảy mầm. Lúc bấy giờ đang là một buổi sáng sớm, hạc đồng còn đọng những giọt sương sớm. Chim sẻ ngoài điện đang nhảy nhót hát ca, thu thập những giọt sương long lanh. Thị nữ ai nấy da dẻ như tuyết, nụ cười rạng rỡ hơn hoa, họ đang cặm cụi làm việc, tương giao với ánh sáng của ngày mới toát lên nét đẹp yêu kiều. Và thời điểm huy hoàng này chính là mùa tuyển tú nữ.
Ba năm trước, cô cũng đến từ Đoan Dương Môn, xuyên qua cổng thành vừa cao vừa rộng đó, bước chân vào tòa cấm cung Hằng Vĩnh này. Vào cung không lâu sau bèn được sắc phong làm Chiêu Hoa Phu Nhân, năm thứ hai tấn phong thành người đứng đầu tam phi. Sự thăng vị thần tốc này có thể nói là trăm năm chỉ có một.
Nhưng cô biết, sở dĩ có thể tiến đến địa vị này nhanh như vậy, chẳng phải vì cô có sắc đẹp tuyệt trần, cũng không phải là cậy con làm sang, càng chẳng phải do gia thế hiển hách. Mà là vì dung mạo cô có sáu, bảy phần giống vị chủ nhân trước của tòa Cúc Tuệ Cung này – Tuệ Quý Phi.
Người giống người vốn không phải chuyện li kỳ, tuy nhiên, cô không chỉ có diện mạo giống, mà ngay đến thần thái, thói quen, sở thích, không một thứ nào không giống. Chính vì thế, đã gợi dậy sự hoài niệm của thánh thượng đối với Tuệ Quý Phi, cô mới có thể thẳng thế tiến lên, hưởng tận vinh sủng.
Cô không ngại trở thành thế thân, thái hậu đã lựa chọn cô, chính vì muốn cô trở thành thế thân này. Cô không yêu sắc màu lam hồng kiều diễm này, càng không thích chất liệu vải lụa đỏ, nhưng bây giờ, ngày ngày cô phải chưng diện như vậy. Cô không thích hoàng kim rực rỡ, không thích những vật quá chói mắt, nhưng bây giờ, trong Cúc Tuệ Cung này, toàn những màu sắc rực rỡ, diễm lệ bắt mắt. Bởi tất cả những thứ mà hiện tại cô có được, đều là nhờ vào sự “giống nhau” đó. Cô phải tiếp tục “giống”, cho đến ngày chết đi. Cô hiểu rất rõ, đây chính là cuộc đời cô. Cấm cung Vĩnh Hằng nguy nga này chính là nhà cô, là chiến trường của cô, và cũng là mồ chôn của cô.
Hoàng đế đăng cơ năm bảy tuổi, nay đã 15 năm. Thừa kế bảo tọa trong thân phận hoàng tử thứ 11, Khang thái hậu công lao to tát. Tuy thái hậu không phải thân sinh của hoàng đế, nhưng thái hậu có công nuôi dạy, mẫu tử tình thâm. Năm thứ 9 Tuyên Bình, hoàng đế đại hôn, ba tháng sau khi đại hôn, thái hậu rút khỏi màn nhiếp chính, thừa hưởng an nhàn tại Thọ Xuân Cung. Nay, hoàng đế thân chính đã 6 năm, cần kiệm liêm chính, triều đình an lạc, hoàng đế cùng thái hậu mẹ hiền con thảo, là tấm gương điển hình cho thiên hạ.
Ai bảo hoàng gia không tình thân, chính vì thái hậu thấy Tuyên Bình Đế đau lòng mất ái phi, ngày đêm tưởng nhớ nên mới đích thân tuyển chọn Phi Tâm từ đợt thi tú nữ, lấy Tuệ Phi làm gương, nghiêm khắc huấn luyện để an lòng hoàng đế. Vì thế mới nói, vinh hoa phú quý của Phi Tâm không phải chỉ do hoàng thượng ban, mà còn là do thái hậu ban tặng.
Cô không xuất thân từ thị tộc, phụ thân khởi nghiệp từ nghề buôn, tuy phú quý nhưng thân phận thấp hèn. Cẩm Thái trọng nông khinh thương, trọng nhất là bối cảnh thế tộc. Phụ thân tuy lắm của nhưng vẫn bị mọi người khinh khi. Ông biết rõ tầm quan trọng của thế tộc, vì con cháu đời sau nên vào năm thứ ba Tuyên Bình đã dùng tiền mua lấy một chức vị nhỏ. Phóng khoáng tung vàng tản bạc, khổ tâm đèo bồng mới có thể giành cho cô một vị trí ứng tuyển. Vì thế, cơ hội này rất quan trọng đối với cô. Trọng trách phải gánh vác ấy không phải vì mỗi mình cô, mà là vì cả một gia tộc họ Lạc Chính. Chỉ khi cô thân cư cao vị, được hoàng ân sủng ái, huynh đệ của cô mới có cơ hội bước chân vào thị tộc, báo hiếu triều đình, mới mong chấn chỉnh được gia thanh.
Đấu tranh hậu cung, xưa nay vốn đã tồn tại. Tính cả hoàng hậu và cô, hiện hậu cung có tổng cộng hai mươi ba vị phi tần. Qua đợt tuyển tú nữ năm nay, mỹ nữ tiến thân vào cung nhất định sẽ còn gia tăng. Nhưng cô chẳng lạ lẫm gì việc tranh đấu, cô là con thứ, mẹ cô chẳng giành lấy nổi địa vị phòng nhì, anh chị em trong nhà rất đông, từ bé cô đã sinh tồn trong khẽ hở. Ấy thế mà cô lại được đại nương xem như con ruột, và còn được nhận được sự xem trọng của phụ thân. Quá trình thì chẳng cần phải nói nhiều, ngay đến cơ hội dự tuyển, cô cũng phải khổ tâm tranh giành mới có được. Đấu tranh đã trở thành một phần cuộc sống của cô, đã ngấm sâu vào trong huyết quản, chảy cuộn trong từng giọt máu nóng của cô rồi. Cuộc sống hậu cung vô vị cực kỳ, không tranh đấu chẳng phải là sẽ lỡ tuổi xuân hay sao. Sau khi vào cung, cô luôn đóng vai trò Tuệ Phi, một vai diễn hoàn hảo không khiếm khuyết hệt như Tuệ Phi tái sinh. Cô không ưa bất kỳ thứ gì, chỉ có đấu tranh là điều cô thích thú! Dù cho không thể trở thành kẻ thắng cuộc, cũng tuyệt đối không được ngã gục.
2
Khi cô vẫn còn đang trầm tư suy ngẫm, chợt có tiếng bước chân nhẹ khẽ vang lên, màn châu khẽ động, cô biết Tú Linh vừa ra ngoài đã về. Tú Linh đã sống trong cung mười ba, mười bốn năm, hiện là cung nữ chấp trưởng Cúc Tuệ Cung của cô. Phi Tâm đã tinh chọn từ đám cung nữ được phân phối cho cô lúc ấy, bây giờ Tú Linh đã trở thành một trong những tâm phúc của Phi Tâm. Mọi việc trong cung, từ bé đến lớn, Tú Linh đều có cách nghe ngóng.
Phi Tâm khẽ mở mắt, nhìn thấy những bước đi uyển chuyển của Tú Linh, trong tay đã có thêm một khay thủy tinh vàng kim, trên đó đặt vài quyển sổ tay. Cô ta sát lại gần bên Phi Tâm, không mở miệng nói gì. Phi Tâm lười nhác vươn chân, liếc mắt, Tú Thể đang đấm chân bèn hiểu ý. Thu chiếc chùy lại và cúi chào, sau đó khe khẽ đi ra khỏi điện. Tất cả những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, như hạt bụi trần, bị cơn gió thổi tan tác chẳng còn lại một tí dấu tích nào, không những biến mất khỏi mắt và tim Phi Tâm, ngay cả trong mắt và trong lòng tất cả người hầu kẻ hạ trong cung của cô, nó đã trở thành những hạt cát bụi không đáng để nhắc tới.
Tú Linh đưa chiếc khay đến bên tay cô: “Quyển trên cùng là đã qua hết vòng hai. Phía dưới là những người đã bị loại. “
Phi Tâm liếc qua, trực tiếp rút một quyển dưới đáy cùng để xem. Trên đó không chỉ ghi chép tường tận tên họ, gia thế bối cảnh, thậm chí nguyên nhân bị đào thải, bị ai đào thải đều được liệt kê rõ ràng. Cô đổi một tư thế thoải mái hơn, xem từng mục một. Những người bị loại, cũng không chừng sẽ được “cá mặn hồi sinh”, việc này cần phải hiểu tường tận hơn về gia thế các cô gái này.
Tuyển tú nữ là một công việc cực kỳ phiền hà, có những người gia thế không tốt, có thể ngay cả sổ hộ tịch cũng chẳng vào được nội cung đã bị loại rồi. Nhưng người có quen biết, như cá bát trảo lội nước, không chừng sợi râu nào đó đã chạm vào ven bờ. Tỉ như cô, gia thế cô chẳng đáng để nhìn. Nếu chẳng phải do được thái hậu chú ý, lôi cô ra thì cô cũng đành mặt mày ũ rũ trở về nhà. Cô có thể nhận đn ược sự chú ý của thái hậu chứng tỏ thái hậu xem rất tường tận. Người chờ tuyển hơn một ngàn nhưng sơ tuyển chỉ có 300, sau cùng vào được cung cấm thì chỉ còn tám mươi, và người được sắc phong sau cùng lại càng ít ỏi. Nhưng vào lúc ấy – khi sổ hộ tịch vừa tới, vẫn chưa kịp đưa vào Nội Sung* thì thái hậu đã chỉ định cô lọt vào vòng trong.
Đợt tuyển tú nữ lần trước, hoàng thượng vì nỗi đau mất Tuệ Phi nên hoàn toàn không hề đoái hoài, vì thế thái hậu đã chấp trưởng thay. Song lần này hoàng thượng muốn đích thân tuyển, hoàng hậu hỗ trợ có điều là hoàng hậu đã không qua hỏi chuyện hậu cung, nên thái hậu thật sự không an lòng, nhưng lại không tiện ra mặt can thiệp, đành len lén ủy thác trách nhiệm lại cho cô. Trong lòng cô hiểu rõ, nếu muốn dùng người, thái hậu có cả khối phương pháp để nắm bắt thông tin, thế mà cứ phải bắt cô làm. Thứ nhất, vì hiện nay thái hậu sống trong Thọ Khang cung, người đến vấn an mỗi ngày không ngớt, người nhiều thì nhiều lời ra tiếng vào, quả thật không ổn thỏa lắm. Thứ hai là bởi giờ đây thái hậu đã lên tiếng không quản rồi, buông tay cho hoàng đế đích thân tuyển chọn nhưng nếu còn cho người dò hỏi, sẽ khiến hoàng đế mất mặt.
Từ nhỏ, học thuộc lòng đã là điểm mạnh của Phi Tâm, cô tự biết mình không có trí tuệ hơn người, nên phải dụng tâm gấp bội. Dày công rèn luyện để tăng cường trí nhớ, tuy chưa đạt tới mức độ đọc đến đâu nhớ hết đến đó, nhưng cũng có thể nhớ được bảy, tám phần. Cô xem hết trang này sang trang khác, vẻ mặt không biến sắc. Một lát sau, cô chậm rãi đưa tay rút một chiếc trâm cài trên đầu xuống, điểm nhẹ ở vài cái tên. Tú Linh tự khắc hiểu ý, khom người nói: “Những người này đều là do hộ tịch chưa vào được đã bị loại, gia thế đều….”
“Tai mắt thái hậu trong cung rất nhiều, những chuyện nhỏ nhặt này bà ta cần gì đến bổn cung? Chẳng qua là muốn mượn tay bổn cung, lấy bổn cung ra làm bia đỡ mà thôi. ” Phi Tâm thấp giọng nói, “Lần này hoàng thượng yêu cầu đích thân tuyển chọn, thật chất cũng chỉ muốn gậy ông đập lưng ông, lấy ngoại đả kích ngoại. Gia thế bọn họ đều rất tốt, ngoại sung ai dám loại tên? Chẳng qua do ngoại đảng và thái hậu cùng nhau chống lưng thôi. “
“Nếu đã như vậy, nương nương hà tất còn ôm đồm chuyện này? ” Tú Linh cẩn trọng nói.
“Mão đã chụp xuống đầu bổn cung rồi, bổn cung không muốn nhận cũng phải nhận. ” Phi Tâm khẽ cười, “Dù gì cũng đã ôm vào người rồi, thôi thì ôm thêm vài việc nữa cũng chẳng sao. Bảo Tiểu Phúc Tử sai người vẽ chân dung những người này rồi mang đến cho bổn cung, nói không chừng ngày nào đó sẽ tung cánh bay xa đấy! “
“Chiêu này rất nguy hiểm, nếu thái hậu đã tự ý loại tên từ vòng ngoài thì có nghĩa là không muốn để hoàng thượng nhìn thấy. Đưa bọn họ vào, chẳng phải là đang chống đối thái hậu sao? ” Tú Linh nhẹ giọng đáp lại.
“Ai bảo là ta sẽ đưa bọn họ vào, nếu như hoàng thượng gặp gỡ ngoài cung, thì đó nào có phải là sự sơ suất của bổn cung? Thành hay không thành đều phải trông vào bọn họ. Chẳng qua là muốn khiến cho bọn họ nhớ lấy ân điển của bổn cung thôi! ” Phi Tâm nói, tiện tay đưa chiếc trâm cho Tú Linh. Tuy nói hoàng thượng đích thân tuyển chọn, nhưng chính sự bận rộn, làm sao có thời gian nhớ đến những việc vặt vãnh này.
Thái hậu không muốn để những đứa con gái của các đại thần bề thế này vào cung, chính là vì sợ hoàng thượng sắc phong phụ thân, huynh đệ của người đó, lấy ngoại đả kích ngoại. Lúc ban đầu thái hậu nhắm vào cô, cũng là do gia thế của cô thật sự không đáng trông mong. Dù sắc phong thế nào cũng chẳng lột bỏ được lớp vỏ con buôn hôi mùi tiền, hoàn toàn vô hại với thái hậu. Nhưng trong lòng cô cũng hiểu, cả gia tộc mình chẳng trông mong nổi rồi. Cứ tuân theo lời thái hậu tuy sẽ an toàn, nhưng thái hậu tuổi đã cao, liên kết bên ngoài cũng rất quan trọng. Những việc trong cung, chỉ dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn thì chẳng được gì cả, sau cùng rồi sẽ bị gán ác danh đố kỵ. Gia tộc cô còn trông cậy vào cô để chấn chỉnh uy danh, thanh danh bị hủy hoại, cô nào chịu được!
Cô yên lặng hồi lâu, thấy Tú Linh vẫn chưa động đậy, bèn giương mày lên khẽ hỏi :”Sao còn chưa đi ? “
“Nương nương. ” Tú Linh hạ giọng nói, “Tú Linh lắm mồm xin được nói một lời, lần trước nương nương đưa cặp chị em đó vào, hoàng thượng đã mắng nương nương…cả tháng nay không hề bước tới Cúc Tuệ Cung rồi. Nếu lần này còn để hoàng thượng biết chuyện này do nương nương sắp đặt, tới khi đó sẽ đắc tội cả với thái hậu! Nếu đã như thế, hay là nương nương nghĩ cách lấy lòng hoàng thượng chẳng phải sẽ tốt hơn sao? “
Phi Tâm sững người một lát, chuyện hồi tháng trước tất nhiên cô vẫn còn nhớ. Y thích ai, cần ai là việc của y, nhưng cô sắp xếp cho y thì cô là người phạm sai. Để hoàng thượng chìm đắm trong mỹ sắc, chính là xu nịnh. Thế nhưng, cô quả thật không biết phải làm thế nào để y hồi tâm chuyển ý. Cô vốn chỉ là thế thân của Tuệ Phi, dốc hết sức bắt chước, vịn vào ân tình của y dành cho Tuệ Phi để đăng lên vị trí quý phi. Tuy nhiên, tình cảm hoài niệm sớm muộn cũng sẽ tan theo mây khói, hậu cung mỹ nữ không ngớt, dù là tươi mới, xinh đẹp đến đâu cũng có ngày người sẽ chán. Huống hồ chỉ là một kẻ giả mạo như cô?
Cô không mong y có tình với cô, chỉ cầu xin có ân là đủ. Hiện cô đang phò trợ hoàng hậu chấp chưởng lục cung, việc to việc nhỏ đều đích thân lo liệu. Chỉ mong hậu cung thanh bình, mọi người đều hoan hỉ. Cô miệt mài đọc “Hiền Phi Truyền”, từ nhỏ đã thuộc nằm lòng “Nữ Kinh”, “Nữ Hiếu”. Đương nhiên cô biết lễ nghi liêm sỉ, huống hồ giúp hoàng thượng lựa chọn phi tần thích hợp vốn dĩ là việc nên làm của một hiền phi. Nhưng cô chưa đổi được một chữ “Hiền” thì đã nhận lấy chữ “Nịnh” !
Cậy vào nhan sắc thì khó có thể trường cửu, hơn nữa “nhan sắc” của cô, cũng chỉ là nhờ vào ân điển của vị kia. Nay, người đã khuất xa, ân tình cũng đã cạn.Y hoài niệm cũng đủ rồi, thương xót cũng rồi. Cô còn có thể giữ lại vị trí này, đương nhiên là do y nể mặt thái hậu. Thế nhưng, y còn có thể nể tình bao lâu thì chưa ai biết được. Cô muốn củng cố địa vị này, tất nhiên chỉ còn cách đi đường vòng thôi.
“Lần này chẳng phải trong nội cung, hoàng thượng phải hành cung ở Thang Nguyên, trên đường xảy ra chuyện gì thì lại đổ lên đầu bổn cung sao? ” Phi Tâm xua xua tay, “Đi đi, cẩn thận một tí là được.”
“Nương nương, trước giờ hoàng thượng hành cung, có lần nào không dắt cả nương nương đi cùng? Lần này ngay cả một tiếng cũng không báo với nương nương. Hoàng thương cứ khen Ninh Hoa Phu Nhân vũ điệu tuyệt vời, nô tỳ thấy nương nương….”
“Tú Linh, hôm nay ngươi nhiều lời quá rồi. ” Phi Tâm khép hờ mắt, vũ điệu tuyệt vời? Tuệ Phi sinh thời đâu biết múa. Nhiệm vụ của cô chỉ là làm tốt vai trò một thế thân mà thôi. Tú Linh hiểu ý cô, bèn không nói thêm nữa, lẳng lặng lui ra, cho gọi Tú Thể và các cung nữ khác vào hầu hạ.
Phi Tâm nằm im, không nói lời nào, cả màn sáo cũng không còn đung đưa nữa. Khi cô mới vào cung, hoàng thượng nhìn cô, trong mắt đầy kinh ngạc, không dám tin, có hồi ức, có sửng sốt, nhìn chòng chọc đến nỗi cô cảm thấy cơ thể mình đã bị xuyên thủng vài lỗ. Sau đó y hay lui tới nơi này, thường không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm. Cứ nhìn như thế, ban đầu còn tò mò, còn tìm kiếm, như muốn tìm ra sự khác biệt. Cô đã phải vất vả biết bao nhiêu để kiên trì tìm cách không để lộ sơ hở, phải bắt chước giống hệt một người khác, phải để người thân mật nhất của mình không nhìn ra điểm khác nhau, nhưng cô đã kiên trì được! Chính vì sự kiên trì đó nên đã khiến cô bộ bộ cao thăng, nhưng đồng thời với sự thăng chức của cô, lòng tò mò và tìm tòi của y cũng nhạt đi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng!
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đây là việc bình thường không còn gì hơn. Điều cô phải làm tiếp theo đó chính là làm cách nào củng cố địa vị của mình, cô có thể không đắc sủng nhưng không thể thất thế. Mà ở trong cung thì “Thế” và “Sủng” là không thể tách rời. “Sủng” có rất nhiều cách, thời gian có thể khiến dung nhan của cô phai tàn, nhưng cũng có thể kiến “sự hiền tuệ” của cô bộc lộ, đức hạnh có thể vững bền lâu dài hơn so với sắc đẹp. Kể từ khi bước vào cung, cô đã sẵn sàng phấn đầu đạt một chữ “Hiền”. Nhưng sau những lời cay nghiệt mà một tháng trước y đã mắng cô, cô biết rằng chữ “Hiền” đã ngày càng xa rời mình rồi. Mặc cho khoảng cách xa vời thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngã xuống. Nếu cô gục đi thì chẳng phải là cả dòng họ Lạc Chính nhà cô xem như uổng phí công sức rồi sao?
Cô yên tĩnh nằm nghỉ một lát, bỗng cảm thấy yên ắng quá mức. Sự tĩnh lặng khiến cô ngạc nhiên, bất giác khẽ mở mắt. Vừa mở ra đã nhìn thấy đôi ủng màu vàng có thêu hoa văn rồng. Nhìn thấy nó, cả người cô như đơ lại, chỉ thấy sau lưng có một luồng hơi lạnh thổi qua. Trong sảnh phụ trống trải đã sớm không còn bóng người, tại cô đã xuất thần mê mẩn, hoàn toàn chẳng nghe thấy y đã đi vào từ lúc nào.
Cô tất tả đứng dậy, cúi mặt xuống, khẽ chỉnh trang mái tóc, sau đó quỳ xuống nền đá màu xanh sẫm: “Thần thiếp không biết hoàng thượng giá đáo, thất lễ khi nghênh giá, thần thiếp biết tội.” Những lời nói run rẩy vừa thốt xong, cô đã cảm thấy bờ vai mình cứng lại, thoáng chốc đã bị người đó dựng dậy. Cô cúi gầm mặt, vẫn không dám nhìn người đó, cơ thể bắt đầu khúm núm. Cô sợ y, bao nhiêu năm nay cô chưa hề sợ bất kỳ ai. Dù có là thái hậu, cô vẫn có cách xoay sở. Nhưng, cô lại cực kỳ sợ người này.
“Hôm nay là mùng ba, nàng quên rồi à? ” Một giọng nói hơi trầm và lạnh lùng, như gai nhọn khiến người cô lại càng run rẩy hơn. Mùng ba? Hôm nay là mùng ba à? Cô thật sự rất sợ cái ngày này, vì thế, khi cô vừa nghe ngóng được rằng hôm nay y sẽ hành cung, cô chẳng những không cảm thấy thất vọng vì y không đưa cô theo, mà ngược lại còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Đó là vì cô lại có thể né tránh được một lần nữa rồi. Lần trước khi cô mang mỹ nhân đến long sàng của y, sau khi bị quở mắng, y chưa trút hết giận nên mùng ba bèn không đến. Còn lần này, y sắp đi hành cung, thế mà còn đến đây để sỉ nhục cô nữa à?
3
Cô im lặng không lên tiếng, đôi tay đan chặt vào nhau. Cô mãi mãi không thể nào nuôi móng tay dài, điểm này khác với Tuệ Phi. Cô không thể nuôi, nuôi rồi cũng sẽ bị gãy, bị gãy trong chính lòng bàn tay cô, khiến cô máu tươi ròng ròng.
Tuyên Bình Đế – Sở Vân Hi khẽ híp đôi mắt thôn dài, ánh mắt như ẩn chứa một trận phong ba bão táp: “Nhìn thấy trẫm khiến nàng đau đớn đến thế sao? Ai đã dạy nàng đối đãi với bậc quân vương như vậy?”
Cô siết chặt tay lại, nửa ngẩng mặt lên, mắt khẽ cúi xuống, gắng nở nụ cười giống hệt Tuệ Phi. Giọng nói của cô nhỏ nhẹ và mềm mượt: “Thần thiếp mời hoàng thượng….”
Y hoàn toàn không nghe cô dứt lời đã đẩy cô xuống ghế quý phi, khiến cô không thể né tránh ánh mắt của y. Y có đôi mắt khiến người ta rung động, đuôi mắt hơi hẹp và cong cong, tròng mắt đen láy, con ngươi sáng ngời, khiến người ta nhìn vào sẽ cảm thấy có những ngôi sao nho nhỏ đang lấp lánh.
Nếu y cười thì sẽ trông cực kỳ quyến rũ, cô đã từng thấy y cười, nhưng khi y nhìn cô, trong mắt chỉ toàn băng tuyết bao phủ, mang theo đầy nộ ý. Y có chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi mỏng và ưu mỹ, dù là đang mím chặt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình dáng mỹ miều của nó. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, làn da bóng mượt và săn chắc, nhưng lúc này nó hơi xanh xao. Y còn có một mái tóc đen thật đẹp, khi không búi lại, đuôi tóc dài dài cứ tung bay phất phới trong gió. Dù y không mặc triều phục màu vàng, nếu đi trong đám đông vẫn rất bắt mắt.
Nhưng những thứ này cũng không cách nào bù đắp được sự giá lạnh bên trong của y, tim lạnh, tính cách lạnh, hoặc có lẽ là tất cả sự lạnh lùng ấy chỉ dành riêng cho cô. Dù cô làm tốt đến đâu, y vẫn cảm thấy gai mắt khi nhìn cô. Bởi vì cô không xứng có dung nhan giống người phụ nữ y đã từng yêu! Y dùng cách này để luôn nhắc nhở cô rằng: cô chỉ là đứa con gái một tiện dân mua quan chức xuất thân từ nghề buôn. Dù cô có cao nhã diễm lệ, dù cô có một bụng sách thánh hiền, cũng chỉ xứng với chữ “Tiện”!
Y luôn lâm hạnh cô vào ban ngày, y chưa hề đối đãi với các phi tần khác như vậy, mà chỉ đối xử với như vậy với mỗi mình cô thôi. Y phục của cô dù có dễ cởi như thế nào, y đều muốn xé. Y luôn muốn khiến toàn thân cô đầy rẫy thương tích, cả người đau đớn mới thôi, thế nhưng cô lại không thể từ chối. Bởi vì y là hoàng thượng, là chủ nhân của cô! Là người cho cô danh phận địa vị, y là niềm hy vọng để gia tộc cô có thể nở mặt nở mày. Do đó, bất luận y có chà đạp cô thế nào, cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Những tiếng roẹt roẹt của vải lụa bị xé toạc cứ như từng nhát roi vọt vào tim cô, sự thâm nhập trong tình trạng khô khan khiến cô rất đau đớn. Trừ việc bấu chặt lấy tấm trải nhung phía dưới cơ thể, cô chẳng làm được gì nữa. Nếu sự đau đớn này có thể đổi lấy một đứa bé, cô cũng cảm thấy xứng đáng. Nhưng không, từ trước đến nay vẫn không có, thế nên cô vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Ánh mặt trời soi rọi khắp cung điện, cô cắn chặt môi, cố gắng ép những giọt nước mắt của mình không được tuôn ra. Y hôn cô, đó không phải một nụ hôn mà giống như ác ma hút máu thì hơn, y nghênh ngang luồn vào trong kẽ răng cô, làm đau lưỡi cô. Y dùng cách này để giày vò cô, cho đến khi y cảm thấy thỏa mãn mới thôi.
Chỉ cần khẽ nhích động cô đã thấy đau đến phát hoảng, hoàn toàn không biết y đã bỏ đi từ lúc nào, hôm nay là mùng ba! Điều đáng chết khiến cô phải nguyền rủa chính là, cô lại không thể nào chống cự và thậm chí còn phải tự hào cho cái ngày mùng ba này!
Thiên điện lúc đó mãi cũng không một ai bước vào, đây là quy định của cô, cô không thể để người khác trông thấy nỗi uất nhục của cô, tuyệt đối không thể. Cô là Quý Phi của Cẩm Thái Tuyên Bình Triều, cô là Quý Phi được thăng chức nhanh nhất kể từ khi Cẩm Thái khai quốc. Cô là niềm vinh quang của gia tộc Lạc Chính, còn gia tộc Lạc Chính sẽ vì sự tồn tại của cô, sau cùng trở thành một trong những gia tộc bề thế của bổn triều!
Cô chỉ cần những thứ này, đây chính là tất cả những gì cô cần, vì những thứ này, điều gì cô cũng có thể chịu đựng!
Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi một lát, vật vã bước xuống đất, lấy ra một chiếc áo từ trong tủ ở sương thính. Đây là điểm duy nhất khác với quý phi tiền nhiệm, chính là cô đã bố trí một tủ áo ở bất kỳ sảnh điện nào. Cô miễn cưỡng mặc áo vào, vứt bộ đồ bị rách nát vào chiếc rương, sau đó gỡ mái tóc của mình ra để chúng rũ xuống che đi những vết xanh xanh tím tím trên cổ, hồi lâu sau mới cất giọng khan khan gọi người vào.
Tú Thể là người vào trước nhất, cô ấy và Tú Linh đều hiểu rõ trong bụng. Nhưng chưa bao giờ họ lên tiếng hỏi và cũng không bao giờ quấy rầy cô. Dù cô có vùng vẫy, đi lại khó khăn như thế nào trong nhà, họ cũng đều im lặng chờ đợi lệnh truyền gọi của cô, chờ đến khi cô đã miễn cưỡng để duy trì xong lòng tự tôn của mình. Cũng chính vì thế nên Phi Tâm đặc biệt xem trọng họ.
Những người khác ở cung này đều cho rằng cô rất đắc sủng, 23 vị phi tần, lần lượt sắp xếp cũng phải mất cả tháng. Cộng thêm hoàng thượng chính vụ bận rộn, thường phải ngủ lại trong Khải Nguyên Điện. Huống hồ hậu cung cần phải mưa sương cân bằng, mới tránh khỏi đấu tranh kịch liệt, hoàng thượng cũng ngầm hiểu đạo lý này, dù rằng Ninh Hoa Phu Nhân được đắc sủng nhất hiện nay, hoàng thượng cũng chỉ đến chỗ cô ta hai lần trong một tháng. Còn cô, từ khi vào cung, sấm sét cũng không thay đổi, cứ mùng ba mỗi tháng, hoàng thượng lại đến Cúc Tuệ Cung. Năm đầu tiên, y thường đến chỗ cô ngồi một lát. Đương nhiên, lúc đó cô vẫn còn mới mẻ!
Lần trước chỉ phạm sai một lần, cả tháng đó cô khiến hoàng thượng nổi giận lôi đình, chỉ vào mũi cô quát tháo. Việc này khiến cô tổn thương thể diện, trốn trong cung cả nửa tháng mới dám ra ngoài. Nhưng hôm nay lại đến rồi, đủ để chứng tỏ cô vẫn còn được vinh sủng.
Thực ra rũ bỏ quá trình mà nói, hoàng thượng mỗi tháng đến một lần, cũng coi như là giúp cô củng cố được địa vị. Cô biết, dù có tận trung cứu quốc thế nào đi nữa, nếu hoàng thượng chán ghét thì coi như cô đã thất thế. Tới khi đó chẳng những địa vị không giữ được, mà cô còn phải đếm trước gia tộc có đủ đầu người để chém hay không. Bởi vì đối với phi tần thất sủng thất thế, chỉ cần một cơn sóng nhỏ trong cung cũng đủ khiến cô toàn quân khuynh mạt. Vì thế, như vậy cũng rất tốt! Nghĩ theo hướng này, tâm trạng cô lại tốt trở lại.
Cô nghiêng sang nhìn Tú Thể bước vào, Tú Thể nhanh nhạy, không để ai khác bước vào. Cô nhìn Tú Thể cười nhàn nhạt, dáng vẻ hệt như Tuệ Phi trước kia. Tú Thể đưa tay đỡ cô, nhìn thấy vành môi đang sưng đỏ còn vương vết máu, khẽ ngập ngừng và khàn giọng nói: “Nương nương, nô tì đã dặn người chuẩn bị nước ấm, tí nữa đặt trong Đông Noãn Các.”
“Ừ.” Cô đáp lại một tiếng, Đông Noãn Các, rất tốt. Cô khẽ thở dài, chợt nói, “Đem vứt chiếc ghế này đi, hoa văn này chói mắt quá. “
“Vâng. ” Tú Thể bẩm, cùng lúc khi lời nói vừa thốt ra, giọt nước mắt đang rưng rưng trong khóe mắt Tú Thể cũng đã rơi xuống tay Phi Tâm. Phi Tâm thẫn thờ một lát, khẽ giọng nói: “Đừng để bổn cung nhìn thấy thứ này. ” Nước mắt, cô còn chưa khóc thì làm sao mà cho phép nô tài của cô khóc thay. Huống hồ cũng không có gì đáng để khóc. Chẳng qua cũng chỉ một tháng một lần thôi mà. Nhẫn nhịn thì cũng ổn thôi, nhịn đến ngày cô có một đứa con thì mọi thứ đều cũng xứng đáng cả.
Hôm sau, Phi Tâm đến Thọ Xuân Cung thỉnh an thái hậu. Hôm nay cô mặc chiếc áo màu xanh lam diễm lệ có điểm hoa văn màu hồng phấn, tay áo dài cổ rộng, phía trên tô điểm màu hồng và lam, 108 hạt thủy tinh màu hồng phấn và hoàng kim nhiều màu, đính trong nhụy hoa và cánh hoa. Bên trong có một chiếc áo tơ lụa cổ cao và hơi xiên màu xanh lam, phía dưới là chiếc váy hoa văn xếp tầng. Vùng eo buộc một sợi tua trang trí màu tím xanh, phất phơ tung bay ở hai bên eo. Chải búi tóc Song Vũ Hoàn Lạc#, phía trên gắn trâm khổng tước nạm đá quý màu xanh lam. Và còn có một dải lụa mỏng màu hồng phấn ở đuôi tóc búi gần cổ, nhẹ nhàng nép vào sau cổ cô, trông rất yêu kiều. Giữa trán điểm nhẹ ba cánh hoa anh đào hồng lam, khiến đôi mắt cô lại càng rung động lòng người.
Cô ngắm mình trong gương, nhẹ nhàng nở nụ cười kiểu Tuệ Phi. Mỗi khi nhìn thấy bản thân như vậy, cô rất vừa ý, hoa mỹ, cao quý mà không kém phần diễm lệ. Tươi sáng nhưng lại không chói mắt, có vẻ cô đang ngày càng tiến gần hình tượng cao to trong lòng mình rồi. Trang điểm xong, miệng ngậm một quả cà na, mùi vị chua chua và thanh thanh đã hòa quyện trong miệng cô. Cô ung dung vịn lấy Tú Linh, ngồi kiệu tiến về Thọ Xuân Cung.
Thọ Xuân Cung nằm ở hướng Đông Nam của cấm cung Hằng Vĩnh, bốn bề được dựng tường cao, nằm biệt lập giữa các cung khác, là nơi thái hậu cùng các thái phi cư trú an dưỡng. Bên trong Thọ Xuân Cung không có xây những kiến trú phụ trợ xung quanh.
Trong điện có dựng phật đường, mỗi ngày thái hậu tụng kinh không ai được quấy rầy. Nhưng lần nào Phi Tâm cũng đến rất sớm, sau đó lặng lẽ ngồi chờ trong tiền điện. Sau khi thái hậu tụng kinh xong, cung nữ sẽ dìu bà ra uống trà, và truyền Phi Tâm vào gặp.
Thái hậu Nguyễn Tinh Hoa nay đã bốn mươi lăm, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt nên trông cứ như chỉ vừa hơn ba mươi tuổi. Bà mặc thường phục che đậy thân hình vẫn còn duyên dáng của mình. Tóc búi đơn giản, phía trên cũng có vài chiếc trâm cài. Thọ Xuân Cung này giản dị hơn nhiều so với Cúc Tuệ Cung của Phi Tâm, không có quá nhiều đồ trang trí quý báu, nhưng lại có không ít chậu cảnh.
Đôi mắt phụng thon dài của bà lướt qua đỉnh đầu Phi Tâm, thấy cô đang quỳ dưới đất bèn nhẹ giọng: “Đứng lên đi.”
“Tạ thái hậu, hạt giống Chuyển Phụng Tường Vân lần trước thần thiếp nói, khéo hay hôm qua gia phụ vừa sai người mang đến rồi. ” Phi Tâm quay lưng nhìn, Tú Linh đứng sau đã mang ra một chiếc hộp nhung, Phi Tâm giơ tay nhận lấy và chuyển qua, “Thái hậu xem có vừa ý không? “
Tinh Hoa nửa nghiêng người, không ngước mắt sang nhìn, chỉ có cung nữ bên cạnh bước tới, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra. Bà nheo nửa mắt, có vẻ như không hứng thú nhìn, xua tay cho người mang xuống.
Tinh Hoa ngừng một lát, ung dung cất tiếng: “Nếu ngươi dành tâm tư này cho hoàng thượng thì cũng không đến đỗi chuyến hành cung Thang Sơn không có phần ngươi rồi.”
Phi Tâm im lặng, vẫn chưa chờ cô lên tiếng, bà ta đã nói tiếp: “Hôm qua hoàng thượng xuất hành, tất cả cung phi đều đến tiễn, tại sao không thấy ngươi? “
Phi Tâm sửng sốt, vội quỳ xuống: “Thần thiếp biết tội.” Cô thốt không nên lời, hôm qua thì làm sao cô dám lộ diện?
Tinh Hoa than thở: “Hôm qua hoàng thượng còn đến Cúc Tuệ Cung, ngươi chỉ cần mềm mỏng một tí là êm chuyện. Người đã chịu đến dỗ dành, cái thang đã bắc sẵn trước mặt, sao ngươi vẫn còn cương thế? Sự linh hoạt ngày thường đi đâu rồi? Không lẽ còn phải chờ ai gia cầm tay dạy từng bước à? “
4
Phi Tâm cắn nhẹ môi, không có lời đối đáp. Tối qua y nào có đến dỗ dành gì, lại còn bảo cô phải mềm mỏng? Người xung quanh đều nói cô vênh váo, dám giận dỗi với hoàng thượng nhưng thật chất thì cô chỉ là người bị đánh gãy răng cửa mà còn ngậm ngùi nuốt máu vào trong bụng thôi.
Tinh Hoa thấy làn mi Phi Tâm khẽ động đậy, những giọt nước mắt ươn ướt nơi khóe mi rưng rưng như ánh sao. Đành lắc đầu: “Trước mặt ai gia, không cần làm ra vẻ Tuệ Phi.” Bà ngập ngừng, “Bỏ đi, ngươi cũng đã quen rồi, khiến ai gia lại nhớ đến Tuệ Nhi, đứng dậy đi! ” Bà vừa nói xong, Tú Linh bên cạnh đã vội dìu Phi Tâm dậy, Tinh Hoa nhìn cô: “Nơi này gió to, cùng ai gia vào Noãn Các nói chuyện.”
Phi Tâm hiểu ý, đi qua dìu Tinh Hoa đứng lên. Hai người từ từ đi vòng theo trắc đường vào trung điện rồi đến Tây Noãn Các, bọn nô tài đã an bài chỉnh chu. Một bức bình phong thủy mặc có 16 mép gấp được chặn ngay cửa. Bên trong đã đốt hương an thần Tử Ngọc Phan, hai bên có những tấm màn mỏng màu xanh đang thả xuống. Men tường có chiếc ghế nằm màu tím, trên có tấm trải lụa dày đã được làm ấm. Cung nữ tiễn họ vào rồi đóng cửa lại.
“Sổ liệt kê tú nữ chờ tuyển, ngươi đã xem chưa? ” Tinh Hoa ngồi vào ghế, Phi Tâm dâng Bích Ngọc Trản lên, cúi đầu khẽ nói: “Bẩm thái hậu, hôm qua thần thiếp đã xem rồi, không có gì bất ổn. Ba ngày sau tám mươi người đạt tuyển sẽ vào cung chờ, lúc đó thần thiếp sẽ sai người đến xem. “
“Con gái của trung lang trong Trúc Nghi Đường, lần này khí thế cao ngút, chưa vào cung đã tạo thế khắp nơi. Ai gia thật không muốn thấy loại này.” Câu nói này, ở ngoài Tinh Hoa tuyệt không nói.
Nhưng Phi Tâm hiểu, Lâm trung lang trước giờ không đắc chí trong Trúc Nghi Đường, vì không chịu theo phe thái hậu, thẳng thừng xung đột với Nguyễn hữu thừa tướng trong triều. Rõ ràng địa vị của ông ta thấp hơn hữu thừa tướng rất nhiều, nhưng theo bộ dạng đó thì có vẻ muốn nói, con gái ông mà vào cung thì nhất định sẽ đắc sủng, và gia thế nhà họ Lâm cũng sẽ lên ngôi!
Tuy nhiên, điều này cũng khó trách ông ta, con gái Lâm trung lang – Lâm Tuyết Thanh, nghe đồn là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thư họa song tuyệt, tài đức kiêm bị?, từ nhỏ đã được nghiêm khắc quản giáo, để chuẩn bị đưa vào cung. Lâm trung lang rất tinh minh, sợ thái hậu cản đường, nên trước đó đã tạo sẵn khí thế, với địa vị của ông ta, ngoại sung tuyệt đối không dám loại tên. Khí thế vào cung đã không thể đỡ nổi, chỉ còn cách tìm cớ đào thải cô ta trong khoảng thời gian hoàng thượng hành cung, đừng để hoàng thượng nhìn thấy cô ta!
“Lần này Ninh Hoa Phu Nhân có mang, hoàng thượng cùng Ninh Hoa hành cung nghỉ dưỡng. Ngươi tuy không được đi cùng, nhưng cũng không phải điều tồi tệ, chờ khi bọn họ vào cung, ngươi tìm vài điểm sai, tống ả ta ra ngoài.” Tinh Hoa khẽ hạ lệnh.
“Thần thiếp tuân chỉ.” Phi Tâm cúi mình khẽ đáp.
“Con tiểu tiện nhân họ Ngô, nghe nói ngươi đã đày nó đến biệt viện? ” Đôi mày lá liễu của Tinh Hoa nhíu lại, nhìn dáng vẻ co ro của Phi Tâm, “Bệnh nặng thế nào cũng sẽ có ngày khỏi. Ai biết chừng hôm nào hoàng thượng lại nhớ đến ả, chạy sang biệt viện tìm ả. Tới lúc đó chẳng phải công dã tràng? Người cha khốn khiếp của ả, bình thường đã hay nhảy câng cẫng trong Văn Hoa Các, đi lại với hoàng thượng rất gần. Ngộ nhỡ dăm ba bữa lại nhắc, hoàng thượng cũng sẽ nhân nhượng cho ả, vậy có phải tự chuốc lấy phiền phức không? “
“Bẩm thái hậu, Ngô đại nhân đó đã bị điều chức, không bao lâu sau sẽ thượng nhiệm. Tin tức trong cung, Ngô đại nhân không còn cơ hội biết nữa. Huống hồ đại tuyển kề cận, không có việc gì thì mới là điều tốt. ” Phi Tâm nói không khẽ hở, “Đây chỉ là quan điểm nhỏ của thần thiếp, mọi việc đều tuân theo dặn dò của thái hậu.” Việc này chắc thái hậu đã nghe ngóng rồi. Xử trí Ngô Tần, mục đích chính là nhằm vào cha cô ta. Cũng trách Ngô Tần quá huênh hoang, hoàn toàn không biết che giấu. Cha cô ta ngày càng được ỷ trọng, nay ngoại phái đều là thuộc địa của thân tộc thái hậu. Nên thái hậu mượn tay Phi Tâm để khử cô ta!
Phi Tâm chẳng hề tội nghiệp Ngô Tần, phụ nữ hậu cung có thể tìm được kế sinh tồn trong hậu cung hiểm ác này hay không đều nhờ tài cán mỗi người. Bản thân Phi Tâm cũng là con cờ trong tay người khác, mặc cho người ta thao túng, tiến thoái đều không phải do cô làm chủ. Mỗi bước đi của cô đều phải thật vững chắc, trở thành lưỡi nhọn của người khác nhưng cũng phải luôn biết giữ mình. Xử lý quá tuyệt tình, chẳng ích lợi gì cho cô.
Rời khỏi Thọ Khang Cung, Phi Tâm cho tùy tùng gác kiệu lui ra, chỉ để Tú Linh đi theo. Đi theo Trung Hoa Các, vòng cửu khúc trở về Trung Đô Viện. Trung Đô Viện là một vườn hoa phía tây Thọ Khang Cung, chính giữa thông với Ngự Hoa Viên. Phi Tâm liếc mắt xung quanh, thấp giọng nói với Tú Linh: “Ngươi tìm người đưa thư này cho Lâm trung lang.”
Tú Linh nghe xong hiểu ngay, khẽ hỏi: “Lâm Tuyết Thanh ba ngày sau bèn nhập cung. Thái hậu cũng chẳng ưa cô ta?”
Phi Tâm khẽ nheo mắt: “Món ân tình này, chờ xem ông ta có nhận hay không. Nếu ông ta muốn con gái sau này có tương lai thì chỉ trông cậy lần này thôi! ” Nói xong, Phi Tâm thẳng lưng sải những bước nhỏ, không mở miệng nữa.
Hôm nay thái hậu dặn dò cô như vậy là muốn cô quét nắm “tuyết” này ra khỏi cung. Rõ ràng muốn cô trở thành người ra mặt, chuyện thế này làm sao có thể giải quyết một cách hoàn hảo không tì vết được. Khi bà dặn dò, không có một ai, vậy thì cái gọi là “ý chỉ” chẳng qua chỉ là hư không. Chắc chắn thái hậu đã trở nên thất vọng với con cờ này rồi, vì cô hoàn toàn chẳng nghe dặn dò thái hậu, xử chết Ngô Tần. Người cầm cờ đã nhận thấy nội tâm con cờ đang sôi sục, chuẩn bị bỏ Tốt để bảo vệ Soái rồi!
Cha Ninh Hoa Phu Nhân thuộc phe thái hậu, gia đình Ninh Hoa Phu Nhân là họ hàng xa của thái hậu, nay cô ta đã có thai, thái hậu tất nhiên sẽ dẹp sạch đường đi cho cô ta rồi. Còn về cô – Lạc Chính Phi Tâm, một thế thân dù có tốt cách mấy, hoàng thượng cũng chẳng còn tâm tư nhớ những kỷ niệm xưa. Huống hồ lại còn không có con, gia thế cũng không tốt. Giờ lại chẳng biết răm rắp nghe theo, loại đi thì loại đi, đối với thái hậu mà nói, chẳng có chút tổn thương nào.
Nhưng Lạc Chính Phi Tâm cô thì sao cam tâm lấy mình làm đuốc, đứng ra làm chim ưng đưa đầu cho người ta vặn, cô làm cũng không xong, không làm cũng không xong. Trước mắt chỉ còn cách mạo hiểm, bán một món ân tình cho Lâm trung lang. Truyền đạt suy nghĩ của thái hậu cho ông ta, để ông ta tìm cách đưa con gái tiếp cận hoàng thượng trong thời gian này.
Tuy gia thế cô không tốt, nhưng ba năm trong cung, cô đã là người đứng đầu tam phi. Với thân phận này, mai sau cũng sẽ là chỗ tựa cho con gái ông ta trong cung. Dù cho địa vị bây giờ của cô đang lung lay, sóng gió không ngừng. Chỉ cần ông ta đón nhận món ân tình này, ngày sau cô cũng còn có ngoại ứng. Ba ngày sau, chỉ cần Lâm Tuyết Thanh có bản lĩnh lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, vậy thì cô cũng không bị mắc phải tội bất kính với ý chỉ thái hậu. Cô cũng chỉ là đàn bà nơi hậu cung, nào có thể ảnh hưởng tâm tư hoàng thượng? Binh hành hiểm trước, mới có thể tìm ra một lối thoát giữa sự công kích ở phía trước và sau lưng.
Nửa tháng sau, hoàng thượng bãi giá hồi cung. Cùng về với người không chỉ có Ninh Hoa Phu Nhân đang rất được sủng ái, còn có cả Uyển Tần – Lâm Tuyết Thanh vừa mới được sắc phong! Về chuyện này, trong hậu cung lan truyền rất nhanh, Phi Tâm hoàn toàn không cần tốn tâm tư nghe ngóng.
Nghe nói trên đường hành cung Thang Nguyên, hoàng thượng gặp gỡ phu nhân Lâm trung lang đang dắt con gái đi tạ lễ. Hoàng thượng được biết Tuyết Thanh đang chờ tuyển, bèn triệu kiến. Vừa gặp đã phải lòng, bèn đưa cô đi cùng, trong đêm hành cung đã chiêu hạnh Tuyết Thanh, long nhan đại duyệt bèn phong cô làm Uyển Tần.
Biến cố đột nhiên ập tới này khiến thái hậu trở tay không kịp, bà cũng nghi ngờ Phi Tâm để lộ phong thanh. Nhưng không tìm được bất kỳ dấu vết nào, vả lại trước đây bà đã lên tiếng không quản việc tuyển tú, nên đành ấm ức trong lòng.
Phi Tâm biết rằng sau vụ việc này, ấn tượng của thái hậu đối với cô sẽ ngày càng tệ. Nhưng Tuyết Thanh đã vào cung rồi, kẻ thù đã chuốt đao nhọn trước mặt, bà cũng chỉ còn cách lôi kéo Phi Tâm. Giờ đây hoàng hậu xem như không còn hy vọng, chỉ một mình Ninh Hoa Phu Nhân thật sự khó chống chọi với quốc sắc thiên hương của Tuyết Thanh. Phi Tâm quả là đã đi một nước cờ hiểm, nhưng sau nước cờ này, cô có thể yên ổn ẩn náu sau lưng Lâm Tuyết Thanh. Nguyên tắc của cô chính là tuyệt đối không làm chim đầu đàn. Thái hậu muốn ruồng bỏ cô thì cô sẽ tìm cho thái hậu một kẻ thù đáng phải xử lý hơn!
/84
|