Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 20

/31


Trần Nhược Vũ gọi cho Lôi Phong, khách sáo cảm ơn. Đối với việc cô muốn mời cơm, Lôi Phong cự tuyệt. Anh nói cũng chỉ là một cái nhấc tay, hơn nữa chuyện này vốn chính là cảnh sát nên xử lý tốt, cũng là một phần công việc

Tuy là nói như vậy, nhưng Trần Nhược Vũ cảm thấy rất ngượng ngùng. Chuyện này nếu không có người làm áp lực, căn bản cũng sẽ không lưu loát mà làm xong như vậy. Trước đây cô chạy gãy chân, hao hết miệng lưỡi, cũng chỉ đổi lấy kết quả kéo dài

Lôi Phong còn nói mọi người đều là bạn, về sau có cơ hội cùng nhau tụ tập. Sau còn nói chuyện này là Mạnh Cổ nhờ anh, nếu như Trần Nhược Vũ thấy cần phải tìm người cảm tạ, vậy thì đi cảm ơn Mạnh Cổ là được

Lời này khiến Trần Nhược Vũ suy nghĩ một lúc lâu, cô biết về tình về lý là nên cảm ơn Mạnh Cổ, làm sao có thể cảm tạ đây? Chuyện này có chút khó

Trêu trọc anh, để cho anh phiền. Bị anh trêu trọc, bản thân phiền

Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, thôi, cũng là nhờ Lương Tư Tư một chút, để cô ấy nghĩ đối pháp, đùng để cho tiên sinh Ác bá đó phiền lòng. Như vậy, cũng coi như là giúp anh một tay. Sau đó, cô gọi thêm một cuộc điện thoại, nói lời cảm ơn là tốt rồi

Buổi tối, Trần Nhược Vũ thừa dịp cùng xem ti vi, thăm dò Lương Tư Tư một chút

"Gần đây cậu cùng bác sĩ Mạnh thế nào rồi?"

"Làm gì? Bác sĩ Mạnh oán trách hả?"

Trần Nhược Vũ cả kinh, cô ấy nhạy cảm như vậy sao? Cô còn chưa nói cái gì

Lương Tư Tư cười cười, vừa bôi mỹ phẩm bảo dưỡng lên chân, mắt nhìn TV: "Y tá nói với mình, bói bác sĩ Mạnh đối với hỏi thăm của mấy cô ấy có chút mất hứng rồi"

"A, anh ấy mất hứng sao" Trần Nhược Vũ giả ngu, trong lòng suy nghĩ cái gọi là "Có chút", anh rõ ràng nóng nảy còn la hét mà.

"Cho nên anh ấy hướng cậu oán trách phải không?"

"Ách, cũng không thể nói là oán trách" nói ngang ngược có vẻ thích hợp hơn. Trần Nhược Vũ đổi đề tài "Vậy cậu định làm thế nào?"

"Không làm thế nào" Bạn Lương Tư Tư bình thản "Tiến chậm lại, từ từ thấm vào. Đây là tình yêu đó, cũng không phải đi đánh giáp lá cà, không cần tốc chiến tốc thắng. Cậu biết lâu ngày sinh tình chứ"

Trần Nhược Vũ gật đầu, lâu ngày sinh tình cô biết, nhưng đó là từ lâu rồi. Trong lòng cô còn có một từ mới, gọi là lâu ngày sẽ tàn rụi.

"Cho nên cậu tính tạm thời bỏ qua anh ấy?" CÔ hỏi

Lương Tư Tư liếc cô một cái "Cái này cũng không gọi là bỏ qua, mình cũng không phải là thiếu nữ vị thành niên, anh ấy cũng không phải trai tơ mới lớn. Chúng mình đúng là trai tài gái sắc"

Trần Nhược Vũ gật đầu, vô cùng vui vẻ "Vậy rốt cuộc cậu định bỏ qua cho anh ta?" Nếu cô ấy nói buông tay, khiến tiên sinh Ác bá ngang ngược kia thanh tỉnh, cũng là thời điểm tốt cô sẽ gọi điện thoại tranh công, hơn nữa còn nói tiếng "Cám ơn", chuyện liền giải quyết hạnh phúc

Cả 2 không thiếu nợ nhau, không dính dáng lẫn nhau.

"Có thể a" Lương Tư Tư dường như không phải rất để ý, thuận miệng đáp

Trần Nhược Vũ trong lòng vui mừng

"Dù sao mấy ngày nữa mình cũng phải đi công tác, trở về sẽ nói tiếp"

A, mấy ngày thôi à? Cô muốn tranh công liền phải điện thoại gấp. Thừa lúc mấy ngày nay liền cùng anh kết thúc rõ ràng, để về sau anh ta đừng tiếp tục làm phiền cô

"Các ý tá không dựa vào được, phải là tự mình" Lương Tư Tư cắm đầu cắm cổ nói qua kế hoạch tương lai của mình "Chờ đi công tác về, mình mua phần quà tặng cho anh ấy, coi như là xin lỗi, sau đó làm rõ thái độ, hấp dẫn sự chú ý của anh. Để lại sau lưng đường lui. Sau đó là mấy chuyện còn lại, chậm nữa, chậm đã"

Trần Nhược Vũ lắc đầu "Bác sĩ Mạnh không tích quà tặng"

"Chỉ cần là người liền thích quà tặng. Vậy còn phải xem là ai tặng quà" Lương Tư Tư dạy "Cậu nha, anh ấy bây giờ không có cảm giác với mình, cho nên tình thế không có thuận lợi, nhưng quà thích hợp là tốt. Nhược Vũ, cậu có biết đối với bác sĩ ngoại khoa, quà nào là thích hợp nhất không?"

Trần Nhược Vũ nhìn bạn tốt, mở trừng hai mât, tinh thần chấn động. "Bảo hiểm! Tư Tư, mình đã nói với cậu, bảo hiểm đối với họ thực dụng nhất rồi, bọn họ áp lực lớn, giờ làm dài, bệnh tật cùng nghề nghiệp nguy hiểm vô cùng, cậu mua bảo hiểm cho anh ta đi. Cái này rất thực dụng, hơn nữa cũng không cần lo anh ta cự tuyệt. Anh ta không những không cự tuyệt, hơn nữa chờ đến lúc xảy ra chuyện còn có thể nhớ đến cậu.

Nhất cữ đa tiện, đúng không? Cái này mình có thể giúp cậu, cậu nhất định phải mua của mình!"

Lương Tư Tư tức giận đánh đầu cô "Cậu là nghèo đến đen rồi, vẫn còn hận anh ấy không xảy ra chuyện không may sao? Có người như cậu sao?"

Trần Nhược Vũ rất vô tội "Mình nghiêm túc mà."

"Xui, xui lắm, đừng nhắc nữa." Lương Tư Tư phất tay một cái "Mình đã nói với cậu, đối với bác sĩ ngoại khoa, có thể mua găng tay cho anh ấy"

"Găng tay?"

"Đúng. Y tá nói với mình. Bọn họ luôn làm giải phẫu, thường rửa tay trừ độc, đối với da tổn thương cũng lớn, vì vậy giúp bác sĩ ngoại khoa chuẩn bị găng tay, bác sĩ nam cũng thường dùng. Cho nên tặng bao tay, lễ không nặng, nhưng thân thiết, thực dụng còn không tạo nên áp lực. Hơn nữa so với cái bảo hiểm kia của cậu, lãng mạn còn có tình thú hơn"

Lại còn có chiêu này!

Trần Nhược Vũ cảm thấy mình là đứa ngốc không có trí khôn rồi. Tư Tư thật là cao thủ mà!

Cho nên Ác bá ngang ngược tiên sinh, một ngày nào đó sẽ bị cô ấy chinh phục thôi

"Tư Tư, cậu đối với bác sĩ Mạnh là thật tâm sao?"

"Thế nào?"

"Bác sĩ Mạnh thật là người tốt, nếu như hai người ở cùng một chỗ, nhất định phải kiềm chế tâm tính, đừng cô phụ anh ta"

Lấy tốc độ bắt đầu cùng kết thúc một tình yêu của Lương Tư Tư, Trần Nhược Vũ chợt thấy có chút lo lắng cho Mạnh Cổ

"Cậu hôm nay kỳ quái thế nào ấy? Duy trì một đoạn tình cảm, không phải do một người định đoạt, cậu cho rằng mình mỗi lần đều là chủ động chia tay sao? Mình cũng là bị vứt bỏ rất nhiều lần. Cho nên thay vì lo lắng cho bác sĩ Mạnh, cậu nên lo lắng cho mình trước đi"

"Mình là hy vọng cả hai người đều tốt. Bác sĩ Mạnh tính khí không tốt lắm, tính tình cậu lại mạnh mẽ, cho nên mình mới nói như vậy, dù sao cũng phải có bao dung hơn một chút, có đúng không?"

"Vậy tại sao là mình bao dung nhiều? Nếu anh ấy yêu mình, chẳng lẽ không phải là anh bao ding mình sao?"

Trần Nhược Vũ há miệng, không biết nên làm sao

Đề tài đêm nay không có kết quả. Ngày thứ hai, Lương Tư Tư đi công tác

Trần Nhược Vũ buổi trưa chạy xong khách hàng, đi ngang qua công ty bách hóa thấy trong tủ kính quảng cáo dưỡng phẩm cho nam bác sĩ, tâm cô vừa động, không nhịn được bước vào xem

Tiểu thư đứng quầy ra sức đề cử giới thiệu, nói ba hoa chích chòe, còn đưa quảng cáo sản phẩm cho cô xem chức năng, Trần Nhược Vũ vừa đáp lời, vừa len lén nhìn giá tiền. Mấy con số khoa trương này làm cô đành âm thầm chắt lưỡi, xoay người đi ra

Đứng ở ven đường, cô suy nghĩ, lại gọi điện thoại cho Mạnh Cổ

Mạnh Cổ nhận.

Trần Nhược Vũ khách sáo cảm ơn anh ra tay giúp đỡ. Bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, Trần Nhược Vũ đang định nhân cơ hội nói tạm biệt, thì Mạnh Cổ lên tiếng "Cô là Trần Nhược Vũ?"

"Đúng"

"Em tự dưng dùng giọng này nói chuyện, anh cứ nghĩ là lầm rồi"

Mặt cô đầy vạch đen. Cô là khách sáo đó, người này ngược lại nói những lời độc ác a

"Bác sĩ Mạnh nhất định là công việc quá mệt mỏi, thính lực không ôn, nghỉ ngơi tối đi, tôi muốn cúp máy "

"Ừ, lần này giống Trần Nhược Vũ rồi." Mạnh Cổ giống như không nghe thấy cô nói muốn cúp máy, nói tiếp "Chẳng lẽ cảm ơn nói một tiếng trong điện thoại là xong rồi?"

"Trần Nhược Vũ ngẩng ngơ "Vậy, hôm nào mời bác sĩ Mạnh cùng tôi dùng bữa cơm, để cảm ơn"

"Hôm nay anh được nghỉ"

"A, vậy tôi..." Cô muốn nói cô muốn gọi cho Lôi Phong, hỏi anh ấy có thời gian không, nhưng Mạnh Cổ đã nói tiếp "Em còn thiếu anh bữa cơm, nhớ không?"

Trần Nhược Vũ đem lời cô muốn nói nuốt trở vào

"Là bữa tối có chim hót, hoa thơm ngọt ngào" Anh còn nhắc lại tin nhắn ngu đần của cô "Vừa đúng lúc là bữa tối đấy"

Ám hiệu rõ ràng nhưu vậy, Trần Nhược Vũ than thở "Vậy tôi mời bác sĩ Mạnh đi ăn cơm" Anh ta quả thật giúp cô nhiều, muốn ăn cơm thì ăn vậy.

"Em bây giờ ở đâu?"

Trần Nhược Vũ nói địa chỉ, Mạnh Cổ nói cô chờ anh, anh rời đi không lâu, lái xe đi đón cô

Trần Nhược Vũ ngồi trên ghế phía ngoài, vừa chờ vừa muốn xin Mạnh Cổ món gì ăn ngon. Trên người cô không có tiền mặt, nhưng còn có thẻ tín dụng có thể dùng, chỉ là phòng ăn có thể quẹt thẻ, giá cả so với mấy tiệm ven đường đều đắt hơn

Cô xem ví tiền, xem thử số tiền mặt đáng thương, cố gắng nghĩ chỗ nào có thể quẹt thẻ lại không quá đắt. Lúc này điện thoại di động đổ chuông, cô cho là Mạnh Cổ, móc ra xem, là số nhà

Trần Nhược Vũ có chút khẩn trương, sửa sang lại một chút suy nghĩ của mình, hắng giọng một cái, tiếp điện thoại

Đầu bên kia là âm thanh của mẹ " Nhược Vũ, mấy ngày nay thế nào?"

"Tốt vô cùng" Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, nhịp tim có chút mau

"Tháng này sao chưa gửi tiền về nhà? Trên đó không có phương tiện sao?"

Trần Nhược Vũ không tự chủ ngồi thẳng tắp "Con, con hồi trước mới nhập viện, sau đó, thu nhập tháng này có chút chặt..." Cô muốn nói tháng này không có cách nào gửi tiền, suy nghĩ một chút lại đổi lời nói: "Con mấy ngày nữa thì có tiền, đến lúc đó rồi gửi sau"

Mẹ Trần không lên tiếng, tim Trần Nhược Vũ của nhảy thình thịch, cô thật nhanh nghĩ tới nếu mẹ hỏi mấy ngày có tiền, ở đâu ra, cô làm thế nào giải thích, cô không thể nói với người nhà là cô bị đánh, cô không muốn làm cha mẹ lo lắng

May là mẹ cô không nói cái này, một hồi sau, lại nói: "Con trở về thành phố C đi, ở thành phố A cũng không làm ra tiền đồ gì được"

Giọng cứng rắn, lời nói đơn giản, liền đem lòng Trần Nhược Vũ đả thương

"Con không muốn về, con rất thích nơi này"

"Thích?" Thanh âm của mẹ Trần bén nhọn "Thích bán bảo hiểm? Thích nói láo với cha mẹ? Thích khiến trong nhà mất mặt sao? Con không phải là có bản lĩnh sao, nói thật với ba mẹ đi, con gái của mẹ, mẹ hiểu mà, cũng không trông cậy vào con có lợi hại, nhưng con nói láo gạt người, để cho mẹ mặt mo cũng mất hết, cha con làm sao ăn nói với bạn bè thân thích đây? Bây giờ ra cửa vừa đụng phải người quen, người ta liền hỏi, còn thì ra Tiểu Vũ là bán bảo hiểm nha? Con nói thử xem, làm chúng ta khoe khoang với mọi nguwoif rằng con rất có tương lai, ở công ty mậu dịch làm quản lý, kết quả đây sao?"

Trần Nhược Vũ nói không ra lời, chỉ có thể lẳng lặng cầm điện thoại nghe

"Tóm lại, mẹ bàn với cha con rồi, thay vì như vậy, không bằng con về đây đi, ba con tìm bạn bè, an bài cho con công việc bán hàng, tiền không nhiều lắm nhưng cũng xem như tạm ổn định. Công việc cũng nghỉ tốt rồi, khi con về ba mẹ sẽ tìm đối tượng tốt, con đường thực tế là gả đi đối với cả nhà cũng coi như là phúc phần. Hai lão già như tôi không thể trông cậy vào con rồi, chỉ chờ em con tốt nghiệp đại học, xem nó có thể có tương lai gì không"

Trần Nhược Vũ cắn chặt răng nghe mẹ càu nhàu thật lâu, cuối cùng nặn ra một câu "Mẹ, con muốn sống ở đây, công việc của con không kém, có thể làm ra tiền, sinh hoạt cũng ổn, thật sự con không muốn về"

Mẹ Trần bên kia nghe vậy dừng một chút, sau đó hỏa khí cũng nổi lên, lớn tiếng quát "Cô cứ tự nhiên!" Ngay sau đó dùng sức tắt điện thoại

Thanh âm khổng lồ này dọa Trần Nhược Vũ chấn động không ít, cô ngơ ngác nghe tiếng "Ục, ục" từ điện thoại, sau cất điện thoại vào túi

Cô mờ mịt ngồi, mặt trời chiếu vào trên người, lại có cảm giác lạnh lẽo

"Sao vậy?" Có người ngồi bên cô hỏi

Cô quay đầu, thấy gương mặt anh tuấn của Mạnh Cổ. Cô lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải

"Sao lại khóc?" Mạnh Cổ cau mày, nhìn cô chằm chằm "Nói chuyện điện thoại với ai? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Trần Nhược Vũ lại lắc đầu, cúi đầu xuống

Cô nhìn tay Mạnh Cổ đặt trên ghế, tay anh ngay cạnh tay cô, bàn tay anh lớn ghê gớm, dường như có thể cầm cả cô. Cô cũng không biết bản thân nghĩ gì, duỗi tay nhét vào trong tay anh. Tay anh rất ấm, lúc này cô lại có cảm giác hốc mắt nóng, nhưng bản thân lại không muốn khóc

Mạnh Cổ có chút không thoải mái, nhưng không né tránh, chỉ nói thầm sao anh lại cùng cô gặp mặt ngày hôm nay, có chút xui xẻo

Trần Nhược Vũ chớp chớp mắt, đem dòng nước mắt chua xót nuốt ngược vào tim. Cô nghe Mạnh Cổ hắng giọng, nghe anh nói "Nếu thật sự khổ sở như vậy, có thể tạm thời cho em mượn bả vai"

Lần này Trần Nhược Vũ không có lắc đầu, cô cắn cắn môi, xoay người lại, một tay ôm lấy cổ Mạnh Cổ, vùi đầu vào lòng anh. Nước mắt trong mắt cô không ngừng trào ra, nhưng anh không nhìn thấy, những người khác cũng không nhìn thấy, điều này làm cho cô cũng thấy tốt hơn một chút

Cô ôm anh thật chặt, khóc không ra tiếng. Cô nghe anh lầu bầu oán trách, ý tứ dường như nói chỉ cho mượn vai, chứ chưa nói muốn cho cô ôm


/31

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status