Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 154

/217


Nghiêm Tuấn Trạch liếc mắt mọi người một cái, mặt không biểu tình nói: “Ta lặp lại lần nữa, thả Mễ Tu ra.”

Mấy người một trận khó xử: “Tam thiếu gia, ngài biết chuyện này là lão gia phân phó, chúng tôi không thể…”

Lời còn chưa nói hết, Nghiêm Tuấn Trạch đã trực tiếp cắt ngang lời bọn họ: “Vậy thì đừng nên trách ta không khách khí.” Giọng nói lạnh lùng, khiến tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được hàn ý kia.

Hắn biết, mình tuyệt đối không thể trở về, bởi vì một khi trở về trừ phi hắn đáp ứng, bằng không hắn căn bản không thể rời đi.

Mễ Tu lại lớn tiếng nói: “Trạch, không cần phải lo cho tớ, tớ không có việc gì, cậu đi nhanh đi!” Hắn vẫn luôn lo lắng Nghiêm Tuấn Trạch bị giam lỏng ở Nghiêm gia, vậy mà không ngờ cậu ấy sẽ trở về Thụy Thành, hơn nữa bây giờ mình còn trở thành con tin để uy hiếp cậu ấy, loại cảm giác này cực kỳ không dễ chịu.

Nghe hắn nói, Nghiêm Tuấn Trạch chỉ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không có rời đi. Người trong gia tộc đều biết mình và Mễ Tu quan hệ tốt, sau khi bắt Mễ Tu trở về nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp lợi dụng Mễ Tu dẫn mình trở về, đến lúc đó Mễ Tu sẽ không khỏi phải chịu một chút khổ sở.

Nghiêm Tuấn Trạch thấy mọi người không có chút ý tứ nào buông tay, cũng không nói nhiều lời, trực tiếp động thủ! Thân thủ của hắn ở Nghiêm gia tuyệt đối là bài danh đứng đầu. Thực lực những người này ở trong mắt người bình thường là không tệ, nhưng với hắn mà nói tối đa chỉ có thể tạo thành trở ngại, căn bản không có uy hiếp.

Mỗi quyền mỗi cước liền đánh cho hai người bay về phía trước, trình độ mạnh mẽ thân thể hắn không phải người bình thường có thể chịu được, người bị hắn công kích chỉ cảm giác mình bị vật cứng rắn vô cùng như sắt thép đánh vậy, lập tức đối với thân thủ của tam thiếu gia cũng có nhận thức.

Không ngờ người này cho tới bây giờ đều có chút điệu thấp tam thiếu gia thân thủ lại tốt như vậy? Tất cả hai mươi người vây quanh Nghiêm Tuấn Trạch, nhưng căn bản không có biện pháp mang Nghiêm Tuấn Trạch về. Bọn họ cũng không phải người bình thường, ở Nghiêm gia cũng là người tu luyện, nếu người khác cũng sẽ không bị phái tới mang tam thiếu gia trở về.

Nghiêm Tuấn Trạch một lòng chỉ muốn nhanh một chút giải quyết, cứ tiếp tục như vậy ở đây cũng không phải biện pháp, sau khi chấm dứt để cho Mễ Tu trước ra nước ngoài tránh một thời gian, chỉ sợ chỗ mình ở cũng đã không thể trở về.

Nghĩ thông suốt mấy chuyện này, động tác Nghiêm Tuấn Trạch cũng ngày càng sắc bén, có điều bởi vì đều là người trong gia tộc, hắn cũng không có ra tay quá ác độc, chỉ để cho bọn họ bị thương ngoài da một chút cũng không có đánh họ bị thương nặng và gây hại tới bọn họ, nhưng cảm giác đau kia cũng đủ để bọn họ tĩnh dưỡng một thời gian.

Mười phút sau, dưới dạng hiệu suất cao. Hơn hai mươi người kia đều ngã trên mặt đất, thử đứng lên nhưng hơi khẽ động đã khiến bọn họ đau tới mức nhe răng trợn mắt, đây là cái nhiệm vụ gì a, quả thực là thuần túy chịu đòn!

Nếu như không phải bởi vì những người này là người Nghiêm gia, Nghiêm Tuấn Trạch căn bản không dùng tới mười phút, loại tranh đấu này hết sức hao tổn, bởi vì không thể đánh bị thương và làm hại tới bọn họ, sau khi đánh ngã bọn họ lại bò dậy, sau khi đứng lên lại bị đánh ngã, sau lại bị đánh ngã, thẳng đến khi không thể đứng dậy mới thôi…

Đi tới bên cạnh Mễ Tu, cởi dây thừng trói ra cho Mễ Tu, Nghiêm Tuấn Trạch nói: “Mễ Tu, thật xin lỗi, lần này làm liên lụy tới cậu rồi, cậu hãy mau chút ra nước ngoài tránh một khoảng thời gian nhé, đến lúc đó tớ sẽ liên lạc lại với cậu.”

Mễ Tu gật đầu, hắn biết mình tiếp tục ở lại đây chỉ mang đến phiền phức cho Nghiêm Tuấn Trạch mà thôi. Nghĩ tới đây chính hắn cũng cảm thấy rất bi kịch, so với người bình thường thân thủ của hắn tuyệt đối là không tệ, bình thường mười người căn bản lại gần không được người hắn nhưng gặp được đám người biến thái tu chân này, hắn liền có vẻ bất lực như vậy.

Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, một tiếng nói hùng hồn đôn hậu từ một bên vang lên: “Còn muốn đi đâu? Cùng ta về gia tộc, chuyện này không cho phép con trốn tránh, con không có quyền lựa chọn.” Giọng nói tràn đầy uy nghiêm, mang theo ý không thể kháng cự.

Nghiêm Tuấn Trạch quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghiêm Nguyên Vanh vẻ mặt tức giận nhìn mình, lập tức trong lòng liền cả kinh: “Ba, sao ngài lại tới đây.” Áp lực chợt tăng cao, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới vậy mà Nghiêm Nguyên Vanh lại đích thân tới đây.

Nghe hắn nói, Nghiêm Nguyên Vanh hừ lạnh một tiếng: “Ta không tới, con có khả năng trở về sao? Con thật sự nghĩ rằng con đi như vậy rồi thì tất cả mọi chuyện đều kết thúc?” Câu hỏi từng bước ép sát, câu hỏi khiến Nghiêm Tuấn Trạch nói không nên lời.

“Cùng ta trở về.” Nghiêm Nguyên Vanh hạ quyết đoán nói.

“Thế nhưng ba, con không muốn cưới cái người gọi Diệc Tuyết gì kia, con không thích cô ta, trong lòng con chỉ có Hiểu Đồng, trừ cô ấy ngoài ra con sẽ không ở cùng một chỗ với bất luận kẻ nào, hi vọng ngài hiểu.” Nghiêm Tuấn Trạch lại lần nữa nói rõ lập trường của mình.

Nghiêm Nguyên Vanh tỉ mỉ nhìn con trai nhỏ của mình này, không ngờ hắn còn quá ngang tàng như vậy. Trước đây Nghiêm Tuấn Thanh và Tống Nhã Thiến gặp phải vấn đề cũng không có nghiêm trọng như hiện tại, mặc dù Nghiêm Tuấn Thanh cũng phản kháng nhưng không giống Nghiêm Tuấn Trạch, vậy mà lại vì một cô gái mà cả gia đình cũng không muốn.

Thế nhưng sự quật cường này lại khiến hắn có chút thích, chỉ là lần này không phải nó cứ tính tình ngang tàng là được.

“Ta biết trong lòng con chỉ có Dương Hiểu Đồng, thế nhưng vậy thì thế nào? Một nữ nhân mà thôi, ai mà không giống nhau, đừng cùng ta nói cái gì mà tình yêu giữa các con. Ta mặc kệ mấy chuyện này, ta cũng không quan tâm điều đó, hiện tại không phải là rất tốt sao? Đại trượng phu không thể bị chuyện tư tình nhi nữ mà trói buộc chân tay.” Nói tới câu cuối, lời nói Nghiêm Nguyên Vanh có chút thấm thía.

“Ngài và mẹ?”

“Hôn nhân chính trị mà thôi.” Nghiêm Nguyên Vanh không chút nào che giấu thừa nhận điểm này, qua nhiều năm như vậy giữa bọn họ vẫn tương kính như tân.

Nói thật, quả thực không có tình cảm gì nhưng vẫn như trước trôi qua đấy thôi, cũng không có vấn đề gì.

Nghiêm Tuấn Trạch sửng sốt, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ hắn đều chưa từng thấy ba và mẹ khắc khẩu qua, hai người luôn luôn lãnh lãnh đạm đạm, hóa ra vì nguyên nhân này.

“Nhưng như thế sẽ không vui vẻ gì, nếu như trước đó không gặp được Hiểu Đồng, ngài nói với con chuyện này, con tuyệt đối sẽ không phản bác cái gì, thế nhưng hiện tạ, con làm không được.” Hắn mặc kệ giữa ba và mẹ là thế nào, hắn chỉ biết nếu như mất đi Hiểu Đồng, như vậy ánh mặt trời rực rỡ nhất kiếp này duy nhất của hắn cũng liền biến mất.

Thấy Nghiêm Tuấn Trạch vẫn gian ngoan không thay đổi như thế, Nghiêm Nguyên Vanh cũng không khỏi cảm thấy có chút vô lực: “Ta biết cô gái Dương Hiểu Đồng kia nhìn đẹp, có năng lực lại rất ưu tú nhưng Diệc Tuyết kia nghĩ tới cũng sẽ không kém. Cô ta lại là người của Diệc gia, sao kém được? Con còn chưa từng thấy cô ấy, sao con lại biết sẽ không thích cô ấy? Như vậy được rồi, sau khi con trở về ta trước hết để cho Diệc Tuyết kia qua đây gặp con một chút.”

Nghiêm Tuấn Trạch nói: “Không cần, bất luận cô ta ưu tú hay không ưu tú, có xinh đẹp hay không, điều này đối với con cũng không có vấn đề gì, con thích Hiểu Đồng là thích con người cô ấy, chứ không phải là thích cô ấy ưu tú hay năng lực của cô ấy. Ba, ngài cũng không hi vọng sau khi con cưới Diệc Tuyết lại đối với cô ta một chút cũng không tốt, đến lúc đó cô ta về nhà mẹ đẻ nói chúng ta không tốt thì sao?”

“Điều này ta mặc kệ, hiện tại điều ta muốn chính là con phải cưới cô ta. Nói chung bây giờ con phải cùng ta trở về, không muốn trở về cũng phải trở về cùng ta.” Nghiêm Nguyên Vanh cũng lười cùng Nghiêm Tuấn Trạch tiếp tục quấn quýt vấn đề này, hắn biết tiếp tục nói như vậy vĩnh viễn sẽ không có kết quả.

“Không!” Nói xong, Nghiêm Tuấn Trạch rất nhanh liền lùi về phía sau rời đi, một khi bị bắt được, hắn liền đánh mất quyền chủ động.

Thực lực Nghiêm Nguyên Vanh kia so với với mấy người lúc trước tới bắt Nghiêm Tuấn Trạch chênh lệch rất lớn. Lúc nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch rời đi, thân hình khẽ động liền xuất hiện ở trước mặt Nghiêm Tuấn Trạch, hai tay nắm lấy hai vai Nghiêm Tuấn Trạch: “Ở trước mặt của ta con không chạy thoát được đâu, có lẽ sau này con có thể, nhưng bây giờ niên kỷ con còn nhỏ, đó là điều không thể nào.”

Cho dù biết Nghiêm Nguyên Vanh nói là sự thật, Nghiêm Tuấn Trạch vẫn không cam lòng cứ như vậy bó tay chịu trói, nội lực điên cuồng dũng động, trực tiếp làm hai tay Nghiêm Nguyên Vanh buông ra, hắn tiếp tục rời đi. Nghiêm Nguyên Vanh cho rằng Nghiêm Tuấn Trạch sẽ không phản kháng nữa cho nên cũng không có tận lực, lại không ngờ hắn (NTT) vẫn phản kháng hơn nữa cũng vì nội lực Nghiêm Tuấn Trạch mà khiếp sợ.

Cỗ nội lực này thế nhưng không kém a, lúc trước chính mình tầm tuổi hắn (NTT) không sai biệt lắm sợ rằng không có nội lực thâm hậu như hắn (NTT). Hắn càng thêm ý thức được, bình thường hắn rất ít quan tâm tiểu nhi tử này, dường như tam nhi tử đã trở thành một người rất cường đại.

Diệc Tuyết coi trọng hắn đúng là có mắt nhìn.

Đã biết thân thủ Nghiêm Tuấn Trạch bất phàm, Nghiêm Nguyên Vanh cũng là không tùy ý giống như trước nữa, nghiêm túc đánh nhau với hắn để ông dẫn hắn trở về. Thân hình khẽ động, lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Nghiêm Tuấn Trạch, hai tay lại lần nữa nắm lấy bờ vai của hắn, có điều lần này lực lượng lại khiến Nghiêm Tuấn Trạch không có biện pháp lay động.

Hai mắt Nghiêm Tuấn Trạch gắt gao nhìn cha của mình, trong mắt kia bao hàm kiên định cùng với quyết tâm liền ngay cả Nghiêm Nguyên Vanh cũng vì vậy mà kinh ngạc. “Ba, xin lỗi!” Sau khi Nghiêm Tuấn Trạch xin lỗi liền giơ lên song quyền cùng Nghiêm Nguyên Vanh đối chiến với nhau.

Hiểu Đồng còn đang chờ hắn trở lại, hắn nhất định phải trở về!

Khí thế sắc bén giữa hai người bộc phát ra, tốc độ hai người nhanh vô cùng. Mấy người lúc trước lúc trước bị Nghiêm Tuấn Trạch đánh ngã xuống đất nhìn thấy màn tỉ thí giữa hai người mắt tràn đầy kinh hãi.

Loại năng lực này quả thực chính là thứ bọn họ tha thiết ước mơ a, không nghĩ tới hôm nay sẽ thấy được màn tỉ thí đặc sắc như thế.

Vừa cùng Nghiêm Nguyên Vanh giao thủ Nghiêm Tuấn Trạch liền cảm thấy áp lực tăng lên nhiều. Từ nhỏ đến lớn rất ít khi nhìn thấy ba xuất thủ, đối với thực lực của ba cũng không hiểu rõ nhưng bây giờ vừa so chiêu lập tức liền hiểu chênh lệch giữa hai người. Mỗi một chiêu của hắn, bản thân cơ hồ đều phải dùng hết lực lượng toàn thân để chống đối, tiếp tục như vậy mình nhất định sẽ kiên trì không được bao lâu.

Nghiêm Nguyên Vanh cũng không sốt ruột, vừa lúc thừa cơ hội này thăm dò thực lực của Nghiêm Tuấn Trạch.

Hai người ngươi tới ta đi, mỗi quyền mỗi cước đều hung hăng đánh vào trên người của đối phương. Nhưng trong lòng hai người cũng không có nổi lên bất luận chút tức giận nào, ngược lại đánh rất vui sướng.

Mà Nghiêm Nguyên Vanh khi nhìn thấy con trai của mình trưởng thành đến trình độ như vậy, trong lòng đã bị vui sướng thay thế, đối với việc Nghiêm Tuấn Trạch xuất thủ với hắn, hắn cũng không có cảm thấy hắn (NTT) bất hiếu.

Sau nửa giờ, Nghiêm Nguyên Vanh cũng bắt đầu dùng bảy thành thực lực, hắn muốn nhìn xem giới hạn của nhi tử nhà mình rốt cuộc là tới đâu… Nhưng mà Nghiêm Tuấn Trạch lại vẫn có thể tiếp tục đấu tiếp?

Tám thành thực lực… Cho đến chín thành thực lực.

Nghiêm Tuấn Trạch bị một chưởng của Nghiêm Nguyên Vanh ầm ầm đánh vào trước ngực, trong đó bao hàm nội lực thật lớn đánh cho Nghiêm Tuấn Trạch khiến hắn bay xa năm thước (1 thước = 10 tấc = 0,23 m; ở đây khoảng 1,15m). Từ trên mặt đất bị kéo lê, cuối cùng ‘phốc’ một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, dù bị thương nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ buông tha, lại lần nữa đứng lên đánh với Nghiêm Nguyên Vanh cùng một chỗ.

Dường như Nghiêm Nguyên Vanh cũng có chút bực bội, tiểu tử này đã vậy còn quá ngang ngược, xem ra chính mình nếu thật sự muốn đưa hắn trở về thì phải đánh ngã hắn (NTT)!

Thực lực giữa hai người khác biệt khiến Nghiêm Tuấn Trạch không có cách nào chống lại. Dần dần, vết thương trên người càng ngày càng nhiều, ở một khắc cuối cùng khi ánh mắt hắn tan rã, trong miệng vẫn như trước nhắc tới Hiểu Đồng…

Nghiêm Nguyên Vanh đỡ con trai của mình, nhìn Nghiêm Tuấn Trạch cả người đầy máu tươi, trong lòng của hắn cũng dâng lên chút bất đắc dĩ: ‘Đứa nhỏ này, sao không thể ngoan ngoãn cùng mình trở về chứ?’

Không thể không thừa nhận, cách làm của Nghiêm Tuấn Trạch đã giành được sự bội phục của Nghiêm Nguyên Vanh, hắn(NTT) kiên trì để cho hắn bội phục. Thật sâu thở dài một hơi: ‘Nếu như là có thể, ta cũng hi vọng con có thể ở cùng một chỗ với Dương Hiểu Đồng. Bởi dù thế nào ba cũng hi vọng có thể thành toàn cho hạnh phúc của con.

Nhưng vì tương lai trước mắt của toàn bộ gia tộc, chỉ có thể ủy khuất con.’

Chỉ trách ta không tốt, thế lực Nghiêm gia còn chưa đủ cường đại, nếu không cũng sẽ không như vậy. Ta chỉ hi vọng Nghiêm gia ở trên tay của con có thể cường đại lên, như vậy hài tử của con cũng sẽ không lại phải đối mặt với thống khổ như vậy.

Kỳ thực hắn cũng không nói gì, lúc trước chính hắn cũng từng thích một cô gái, cho nên nhiều năm như vậy vẫn luôn không chịu tiếp nhận mẹ Nghiêm Tuấn Trạch. Vì vậy cô gái đó chỉ có thể vĩnh viễn hoài niệm ở trong lòng hắn.

Buổi trưa, Dương Hiểu Đồng ở cửa công ty chờ Nghiêm Tuấn Trạch. Nhưng một giờ trôi qua, Nghiêm Tuấn Trạch cũng không có xuất hiện. Cô liền biết nhất định đã xảy ra chuyện, điện thoại lại không gọi được, trước đây anh ấy luôn tới đúng giờ, loại chuyện này không thể phát sinh.

Trước tiên, Dương Hiểu Đồng nghĩ đến chính là Nghiêm Tuấn Trạch đã bị Nghiêm gia người mang về, hiện tại trừ nguyên nhân này ngoài ra cô không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Vội vàng gọi tới di động của Mễ Tu lại phát hiện điện thoại của Mễ Tu cũng không gọi được, lập tức liền khẳng định ý nghĩ của mình.

Hai tay không khỏi nắm lại, bởi vì dùng sức quá mức, tay đã mất đi huyết sắc, hiện ra màu xanh tím.

Không chút do dự, lập tức trở về phòng làm việc, bấm điện thoại.

“Tuệ Mẫn, giúp chị đặt vé máy bay đi Yên Kinh, càng nhanh càng tốt.”

“Được, tôi lập tức đặt ngay.”

Dương Hiểu Đồng ngồi ở ghế tổng tài, muốn mình nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Đây là sự tình nội bộ gia tộc bọn hắn, cô không thể chen chân, chẳng lẽ đi tìm người Diệc gia? Nhưng người của Diệc gia có khả năng đáp ứng sao? Chắc chắn bọn họ sẽ không để cho mình mất mặt.

Chỉ có thể đi trước tới Yên Kinh Nghiêm gia để biết rõ thái độ gia tộc bọn họ. Tất cả chuyện này, mặc kệ có khả năng hay không, cô cũng muốn thử, cô không thích cảm giác vận mệnh của mình bị nắm giữ trong tay người khác, cực kì ghét!

Du Du cũng hiểu rõ trong lòng Dương Hiểu Đồng đang lo lắng và thống khổ, không khỏi lên tiếng an ủi: “Hiểu Đồng, cậu không cần quá lo lắng, Nghiêm Tuấn Trạch bị mang về sẽ không có việc gì. Trước tới Nghiêm gia thăm dò tình hình, sau đó lại tính tiếp, nếu như không được liền liên lạc với người Diệc gia thử xem, tớ sẽ giúp cậu điều tra phương thức liên lạc với Diệc gia.”

“Cám ơn cậu, Du Du! Tớ không sao, không cần lo lắng cho tớ.” Dương Hiểu Đồng trả lời, cô không hi vọng Du Du vì mình mà lo lắng.

Gọi điện thoại nói với ba mẹ Dương mình phải đi công tác một khoảng thời gian, để bọn họ không cần lo lắng, Tuệ Mẫn cũng đã chạy đến phòng làm việc.

“Chủ tịch, tôi đã đặt vé máy bay, máy bay sớm nhất là một giờ sau, vé máy bay đã để ở quầy bar, cô đi qua sau đó đưa chứng minh thư ra là có thể lấy được.”

Dương Hiểu Đồng gật gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn, có thể tôi sẽ phải rời đi một khoảng thời gian, trong mấy ngày này, việc trong công ty liền tạm thời dựa vào cô giúp chủ trì một chút, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi.”

Tuệ Mẫn cũng nhìn ra Dương Hiểu Đồng thực sự có việc gấp, đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều: “Chủ tịch yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tận lực.”

“Vậy phải làm phiền cô rồi, tôi đi trước.”

Dương Hiểu Đồng cầm hộ chiếu sau đó liền rất nhanh chạy tới sân bay, một giờ sau, đi trễ thì có thể lỡ chuyến bay.

Chạng vạng, Dương Hiểu Đồng đã tới Yên Kinh liền không nghỉ ngơi liền đi tới đại bản doanh Nghiêm gia. Nếu như chỉ có một mình Dương Hiểu Đồng, muốn tìm được Nghiêm gia sợ rằng còn phải tốn một phen công phu, nhưng có Du Du sau khi điều tra, lập tức liền đi tới cửa Nghiêm gia.

Cùng với tưởng tượng của Dương Hiểu Đồng thì không giống, đại bản doanh Nghiêm gia là một tòa nhà cực lớn, bảo lưu lại đặc thù của sự cổ kính, là một điển hình của tứ hợp viện, chỉ là cực lớn. Đương nhiên cô cũng biết Nghiêm gia tuyệt đối sẽ không chỉ có ở đây, ở Yên Kinh cơ hồ có thể nói xung quanh đều trải rộng người Nghiêm gia.

Đi vào, ở cửa là hai tên quân nhân cao tầm một mét tám chừng ba mươi tuổi ngăn cản cô, hai người lưng hùm vai gấu, trên người tràn đầy lực lượng, vừa nhìn chính là thân thủ bất phàm, mà súng ngang hông bọn họ cũng không phải để nhìn chơi.

Thầm than một tiếng, quả nhiên không hổ là đại bản doanh Nghiêm gia. Thế gia quân đội như vậy, gác cửa đều là quân nhân thân thủ bất phàm.

“Vị tiểu thư này, không biết tiểu thư có chuyện gì?” Vị quân nhân gác cửa này hiển nhiên cũng không phải người bình thường, nếu như là nhìn thấy có cô gái nào hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp nói cho đối phương biết ở đây là địa phương bọn hắn không nên tới, thế nhưng cô gái này thoạt nhìn toàn thân tràn đầy khí chất quý tộc, nghĩ đến thân phận cũng không đơn giản, cho nên hắn hỏi chính là cô ấy có chuyện gì.

Đối với câu hỏi của hai người, trước đó Dương Hiểu Đồng cũng sớm đã đoán được: “Tôi là tới tìm người, phiền phức anh thông báo một tiếng, nói tôi là Dương Hiểu Đồng, tin tưởng bọn họ hẳn là sẽ để tôi đi vào.” Nói xong, Dương Hiểu Đồng liền ngoan ngoãn đứng ở cửa đợi bọn hắn đi thông báo.

Người nọ sau khi nghe thấy cũng rất nhanh đi vào, mặc dù hắn không phải là nhân viên nội bộ Nghiêm gia, thế nhưng lúc rảnh rỗi uống rượu nói chuyện phiếm đối với cái tên Dương Hiểu Đồng này cũng có nghe thấy qua.

Đi tới đi lui hắn không khỏi nhíu mày: “Cái nữ hài kia như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy? Hình như đã từng gặp ở địa phương nào đó.” Đột nhiên, hắn nghĩ tới, đó không phải là người đã từng thấy nhiều lần ở báo chí, trên tạp chí – chủ tịch trẻ tuổi nhất Trung Quốc sao? Chủ tịch Ám Kim Mai Côi a!

Nghĩ tới đây, dưới chân bước tiến ngày càng nhanh.

Nghiêm Nguyên Vanh mới từ trong phòng Nghiêm Tuấn Trạch ra, vừa rồi đã tìm thầy thuốc chuyên dụng của gia tộc giúp hắn nhìn rồi. Hiện tại băng bó qua hẳn là không có gì đáng ngại, con trai của mình hắn hạ thủ cũng biết chừng mực. Mặc dù thoạt nhìn thật nghiêm trọng nhưng cần không bao lâu là có thể khôi phục.

Người nọ khi nhìn thấy Nghiêm Nguyên Vanh liền dừng lại, Nghiêm Nguyên Vanh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là người đứng gác cửa, nhíu mày nói: “Có chuyện gì?”

“Hồi lão gia, ngoài cửa có một vị nữ nhân tự xưng là Dương Hiểu Đồng, nói muốn tìm người.”

Nghe hắn nói, Nghiêm Nguyên Vanh sửng sốt, mình mới từ Thụy Thành trở về hai tiếng đồng hồ mà Dương Hiểu Đồng đã đến, tốc độ thế nhưng không chậm, xem ra ở trong lòng cô địa vị của Tuấn Trạch cũng rất quan trọng.

“Để cho cô ta vào đi, tôi ở đại sảnh chờ cô ta.” Quả thực chuyện kia hắn cũng muốn ‘tâm sự’ cùng cô tâm sự.

“Vâng!”


/217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status