Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 138: “Ngô Chí Thiên tìm tới”

/217


Hai người hàn huyên một lúc, sau đó Trương Doãn Kiệt rời khỏi, mà Trương Doãn Kiệt vừa rời khỏi không lâu, Nghiêm Tuấn Trạch chạy tới, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng bình yên vô sự hắn mới yên lòng.

Đi tới bên cạnh cô hỏi “Em có khỏe không? Có chuyện gì không?” Mặc dù thoạt nhìn không có chuyện gì, hắn làm sao biết có bị thương các loại hay không?

Nghiêm Tuấn Trạch vì quan tâm mà loạn, hắn quên mất Dương Hiểu Đồng thân thủ tốt bao nhiêu, người của cục cảnh sát sao có thể làm cô bị thương? Vậy thực sự rất kỳ quái.

Thấy Nghiêm Tuấn Trạch kéo mình nhìn đông nhìn tây kiểm tra xem có bị thương hay không, Dương Hiểu Đồng cảm thấy buồn cười, nội tâm cũng tràn đầy ấm áp, rất rõ ràng Nghiêm Tuấn Trạch là bởi vì lo lắng quá mức mới có thể như vậy, ngữ điệu không khỏi mềm mại, nhẹ giọng nói “Em chuyện gì cũng không có, không cần lo lắng.”

Nghe vậy, Nghiêm Tuấn Trạch mới yên lòng ngồi xuống “Không ngờ đối phương có quan hệ với cấp cao của cảnh sát, thật đúng là xem nhẹ rồi.”

Dương Hiểu Đồng khóe môi cười nhẹ, nói “Không có gì, hiện tại không có bất cứ chuyện gì không phải sao, đối phương có khả năng sử dụng thủ đoạn thì cứ như vậy.” Một mưu kế không được, đối phương cũng không có biện pháp gì khác, cô cũng không cần lo lắng.

Nghiêm Tuấn Trạch gật gật đầu “Đích thực là như vậy.”

Tựa hồ vì bù đắp mình hôm nay đến trễ, Nghiêm Tuấn Trạch buộc Dương Hiểu Đồng ngưng làm việc, cùng nhau du ngoạn một phen. Là người yêu nên Tuấn Trạch nắm tay Hiểu Đồng đi dạo trên đường lớn.

Cùng Dương Hiểu Đồng ăn kem, cùng nhau đi dạo, hai người như keo như sơn, bọn họ mặc kệ ánh mắt của người khác, tiếp tục làm chuyện của mình.

Hai người nắm chặt tay, Dương Hiểu Đồng nâng mắt thấy Nghiêm Tuấn Trạch bên cạnh tuấn nam nhàn nhã, cho thấy Nghiêm Tuấn Trạch vóc người hoàn mỹ, cao hơn cô nửa cái đầu, tóc theo gió nhẹ bay, một đôi tròng mắt sáng sủa, lúc này lóng lánh chói mắt, khóe mắt thoáng cong lên có thể thấy được Nghiêm Tuấn Trạch hiện tại vui bao nhiêu.

Từ lúc nhận làm người yêu Nghiêm Tuấn Trạch tới nay, Nghiêm Tuấn Trạch cho cô cảm giác rất an toàn, chỉ cần có thời gian liền chạy đến với cô, bất tri bất giác cô thành thói quen.

Ngày hôm sau, Dương Hiểu Đồng nhàn nhã ở hoa hải thự tu luyện, Hải Diễm bang lại nổi lên sóng to gió lớn. Bởi vì nhị đương gia của bon họ không thấy đâu.

Biến mất một ngày kỳ thực không có gì đáng ngại , thế nhưng vấn đề là Ngô Đại Hải nói xong việc lập tức liền trở về, bởi vì hôm qua chính là sinh nhật đại đương gia. Hắn và đại đương gia là huynh đệ vô cùng tốt, như vậy, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không vắng mặt.

Tối hôm qua bọn họ đợi thật lâu, mà Ngô Đại Hải trước sau không có xuất hiện. Dự cảm chẳng lành của đại đương gia mọc lên, hắn đối Ngô Đại Hải rất hiểu biết, hắn không xuất hiện đã nói lên hắn đã có chuyện xảy ra.

Đêm đó, đại đương gia cũng không qua buổi sinh nhật của mình, mà triệu tập tất cả huynh đệ cùng đi ra ngoài tìm kiếm Ngô Đại Hải.

Ngô Đại Hải không ở nhà, đại đương gia liền đi xung quanh, thậm chí mỗi huynh đệ vòng quanh nhà tìm kiếm khắp nơi, chuyện này thậm chí náo động cảnh sát, bọn họ còn tưởng rằng xảy ra chuyện hắc bang sống mái với nhau, trận địa sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị khống chế tình hình, cuối cùng lại cái gì cũng không có phát sinh.

Các huynh đệ Hải Diễm bang tuyệt đối là một con số kinh người, một buổi tối ai cũng không nghỉ ngơi, không ngừng tìm kiếm, đem toàn bộ tìm khắp một lần, nhưng trước sau không có tin tức của Ngô Đại Hải, Ngô Đại Hải dường như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút cũng không có tin tức.

Đại đương gia Ngô Chí Thiên đang ngồi trên sa lon màu đen bằng da thật, hai mắt tự uy, chân bắt chéo, chân mày chăm chú nhăn lại, mà phía dưới hắn, một đám thân mặc tây trang màu đen, hắn giờ phút này hoàn toàn đã không còn kiêu ngạo, nhìn bọn họ có thể phát hiện rất là sợ hãi.

“Phế vật! Nhiều người như vậy tìm không được nhị đương gia, các ngươi đều là bất tài” Ngô Chí Thiên hung hăng vỗ bàn trà tức giận nói, mà bàn trà lúc này đã hiện đầy từng đạo vết rạn.

Ngô Chí Thiên rống giận, phía dưới vài người thân thể không khỏi run lên, đại đương gia thực lực bọn họ đều biết, mà bọn họ sợ hơn là thủ đoạn sắt máu, tàn nhẫn của đại đương gia.

Trần Vĩ đứng dậy, địa vị của hắn gần với nhị đương gia, thế nhưng hắn lại vĩnh viễn vô pháp vượt lên trước nhị đương gia, bởi vì nhị đương gia cùng đại đương gia hai người là huynh đệ, mà hắn chẳng qua là thủ hạ của bọn hắn mà thôi.

Nói thật dễ nghe là thủ hạ, nói không xuôi tai chính là một con chó mà thôi, hắn cũng có nghĩ biện pháp hi vọng thay đổi địa vị bây giờ, nhưng thực lực của hai người bọn họ quá lớn; hắn căn bản cũng không có biện pháp; thế nhưng hắn là một người chịu đựng giỏi, hắn có thể chờ cơ hội.

“Đại đương gia, tối hôm qua cho tới hôm nay đại đương gia đã đem toàn bộ Thụy thành tìm một lượt, nhị đương gia có khả năng đi địa phương khác, ngay cả chỗ cha nhị đương gia cũng hỏi qua, thế nhưng cũng không có tin tức nhị đương gia, thật giống như bốc hơi.” Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, bởi vì bọn họ đã toàn lực đi tìm.

Nghe thấy lời Trần Vĩ, Ngô Chí Thiên hừ lạnh một tiếng “Nhân gian bốc hơi? Cái từ này các ngươi cũng có thể nói được? Là người sao có thể không thấy? Thậm chí ngay cả một điểm tin tức cũng không có, tiếp tục tìm cho ta! Tìm được mới thôi!“

Mọi người nghe nói như thế liền lui ra ngoài. Mới thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thà rằng vẫn ở bên ngoài tìm cũng không muốn đối mặt lửa giận đại đương gia. Kỳ thực Ngô Chí Thiên tính tình cũng không tệ lắm, đối đãi các huynh đệ cũng không đến nỗi.

Cũng bởi vậy, toàn bộ Hải Diễm bang mới thưởng phạt phân minh, mọi người đều không dám làm cái gì khác người, bởi vì đại giới phạt bọn hắn chịu không nổi.

Mọi người sau khi rời khỏi, Ngô Chí Thiên mới rơi vào trầm tư, gần đây Đại Hải ra ngoài cũng không nhiều, trên cơ bản đều ở trong này khổ luyện võ học, mà hôm qua vì hắn nói muốn mua lễ vật tặng mình mới đi, rõ ràng nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không sao có thể không trở lại?

Rốt cuộc là ai làm? Đây mới là suy nghĩ hiện tại của Ngô Chí Thiên, Đại Hải hiện tại rốt cuộc có sao không, hắn rất lo lắng.

Bọn họ là hắc đạo, đắc tội với người là tất nhiên, tuy không nói là nhiều, nhưng tuyệt đối không ít. Cho nên muốn biết rốt cuộc là ai làm, đây mới là vấn đề đau đầu nhất.

Nếu như hắn tuỳ tiện đi hỏi, nếu không phải đối phương làm, như vậy rất có khả năng sẽ tạo một phen hắc bang sống mái với nhau.

Tuy nói bọn họ Hải Diễm bang thực lực không nhỏ, thế nhưng mỗi lần sống mái với nhau bọn họ cũng trả giá thật lớn, tình huống này kéo dài tới ngày thứ ba, Trần Vĩ mới từ một người nghe nói ngày đó nhị đương gia cùng một nữ nhân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp cùng nhau ly khai, hơn nữa còn là Ngô Đại Hải chính mình tìm tới nữ nhân kia.

Ngô Đại Hải tìm được một tình nhân, dù sao loại sự tình này đối với bọn hắn mà nói là rất bình thường, thế nhưng nghe thấy phía dưới, hắn liền biết không phải như thế, bởi vì người nọ nói cho hắn biết Ngô Đại Hải cùng đi với nữ nhân gần đây thường xuất hiện ở trên tạp chí, nhìn rất quen mắt, chỉ là nghĩ không ra.

Nghe nói như thế, một cái tên hiện lên trong đầu Trần Vĩ: Dương Hiểu Đồng, Trần Vĩ mua tạp chí cho người nọ tìm người trong hình, người nọ rất nhanh tìm được Dương Hiểu Đồng. Cho người nọ một khoản tiền, Trần Vĩ lập tức về Hải Diễm bang đem chuyện này báo cáo cho Ngô Chí Thiên.

Ngô Chí Thiên nghe được tin tức này, lập tức cũng hiểu rõ ra. Nói chung, Ngô Đại Hải là một người thông minh, rất thức thời, không đối phó được nhất định sẽ né tránh trước, tùy thời điểm trả thù, thế nhưng người gặp được là Dương Hiểu Đồng liền không phải như vậy.

Dương Hiểu Đồng là sỉ nhục lớn nhất với hắn, lúc trước hắn bị đánh trở về, hơn nữa còn là bị một cô gái đánh, đừng nói là Ngô Đại Hải, ngay cả hắn một hồi cũng không cách nào tiếp thu. Chuyện này bị hắn phong tỏa, bang phái cũng chỉ có rất ít người biết, mà chuyện này lại như một cái gai hung hăng đâm vào trong lòng Ngô Đại Hải.

Ngô Chí Thiên nhíu mày, rất nhanh phân phó nói “Ngươi đi thăm dò Dương Hiểu Đồng động thái hai ngày này.” Nếu đoán không sai chính là Đại Hải và Dương Hiểu Đồng hai người lại lần nữa so đấu.

Trần Vĩ tốc độ rất nhanh, sau khi ra ngoài lập tức phái huynh đệ đi thăm dò, một giờ sau, Trần Vĩ xuất hiện lần nữa ở trước mặt Ngô Chí Thiên “Đại đương gia, hai ngày này Dương Hiểu Đồng tất cả trạng thái đều như nhau, tựa hồ căn bản cũng không có phát sinh chuyện gì.”

“Có bị thương không hoặc thế nào không?” Hắn hiện tại chỉ biết Ngô Đại Hải cùng Dương Hiểu Đồng chạm mặt, thế nhưng rốt cuộc có phải hay không là Dương Hiểu Đồng lại không có chứng cứ; Dương Hiểu Đồng hiện tại cũng là người có thế lực, có địa vị, không có đầy đủ lý do hắn cũng không thể hành động.

Trần Vĩ lắc lắc đầu “Dương Hiểu Đồng một điểm vấn đề cũng không có, sắc mặt hồng hào, toàn thân không có một vết thương nào…”

“Vậy là cô ta sao? Thực lực của Đại Hải ngươi và ta cũng biết, nếu quả thật chính là Dương Hiểu Đồng làm, cô ta không có khả năng một vết thương cũng không có, nếu như không phải là cô ta, vậy còn có thể là ai?” Ngô Chí Thiên hiện tại thật sửng sốt.

Thật vất vả mới lấy được đầu mối, hiện tại lại chặt đứt, nếu như Dương Hiểu Đồng thực sự có thể làm Ngô Đại Hải bị thương mà chính mình không bị thương tích gì, như vậy thực lực của cô đạt tới cảnh giới nào? Hắn thực sự không thể tưởng tượng.

Màn đêm buông xuống, Dương Hiểu Đồng ở Hoa Hải thự tiếp tục tu luyện, cô lúc này có thể vận hành được thêm một vòng, cách đột phá ba cấp càng gần. Nhưng mà, đột nhiên, tai Dương Hiểu Đồng khẽ động, có người, hiện tại thính giác cô không phải bình thường, phạm vi cách cô trong vòng cây số cũng có thể nghe thấy.

Ngô Chí Thiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định tự mình đến xem thử, Đại Hải là huynh đệ của mình, rất xa nhìn thấy trên ban công một dáng người mê hồn, nghĩ đến chính là Dương Hiểu Đồng không thể nghi ngờ.

Nhìn nhìn biệt thự này, bĩu môi, thật là kẻ có tiền. Theo phòng bên kia, bò lên lầu hai, hắn cho là mình làm lặng yên không một tiếng động, nhưng mà sau một khắc, giọng nữ dễ nghe truyền vào trong tai của hắn.

“Đã tới, sao không trực tiếp hiện thân?”

Ngô Chí Thiên tâm cả kinh, hắn làm đã đủ cẩn thận, lại vẫn khinh địch như vậy bị phát hiện, sao có thể? Đối với bộ pháp hắn rất có tự tin, đi vào bình thường cũng sẽ không có người phát hiện, nhưng hôm nay lại bị một nữ nhân phát hiện?

Đã bị phát hiện, hắn cũng nên trực tiếp đi ra.

“Không ngờ Dương tiểu thư thật đúng là công lực rất cao.” Ngô Chí Thiên nhìn Dương Hiểu Đồng từ ban công, sắc mặt cô âm trầm một mạt tươi cười trên mặt “Chút tài mọn mà thôi, đại đương gia quá khen.”

Từ sau khi giết Ngô Đại Hải, Dương Hiểu Đồng cũng đã đem tư liệu toàn bộ Hải Diễm bang điều tra một phen, đại đương gia này đương nhiên là biết.

Nghe thấy Dương Hiểu Đồng bày tỏ thân phận của mình, Ngô Chí Thiên cũng không kinh ngạc, rất hiển nhiên Dương Hiểu Đồng là một người thông minh, sợ là cũng sớm đã biết. “Cô đã biết ta, như vậy cũng nên biết ta đến là vì cái gì?” Không có chút nào bẩn thỉu, đi thẳng vào vấn đề, rất phù hợp với tác phong của hắn.

Lông mày nhíu lại, đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm “Ta đây còn thật không biết, đêm khuya, đại đương gia tới chỗ của ta là vì cái gì, đích xác làm cho người ta hoài nghi.”

“Đừng giả ngu với ta, Đại Hải hiện tại thế nào ?”

Dương Hiểu Đồng trong lòng cũng đã làm tư thế bách chuyển, cô khẳng định ngày đó ở nhà xưởng bỏ hoang kia, không có bất luận kẻ nào, lấy cảm quan, nếu có người cô nhất định có thể cảm giác được, nói cách khác Ngô Chí Thiên cũng không thể xác định Ngô Đại Hải biến mất có phải hay không cùng chính mình có quan hệ.

“Đại đương gia lời này hỏi thật biết điều, Ngô Đại Hải là nhị đương gia Hải Diễm bang các ngươi, ngươi không biết lại hỏi ta? Ta cùng hắn không nhiều quan hệ.”

Thấy Dương Hiểu Đồng lại đem bóng đá trở về, Ngô Chí Thiên đối với Dương Hiểu Đồng cái nhìn lại tăng lên một tầng, không thể không nói, đây mới thật là nữ nhân thông minh, thế nhưng người thông minh quá thường sống không lâu.

“Ta đã biết, ngày đó Đại Hải qua chỗ ngươi, ngươi còn cùng hắn đi, sau đó Đại Hải liền chưa có trở về, ngươi nói chuyện này với ngươi không có vấn đề gì sao?”

Dương Hiểu Đồng giả vờ bộ dáng kinh ngạc “Cũng không thể nói như vậy, đích xác ta thừa nhận ngày đó ta thấy qua hắn, là hắn chủ động tìm ta, về phần cùng hắn đi chỉ là hắn muốn cùng ta lại tỉ thí một phen, hắn đối với chuyện lúc trước không cách nào tiêu tan, bất quá chúng ta chỉ tỷ thí một chút sau đó là ly khai, sau đó hắn đi đâu ta cũng không biết.”

Dương Hiểu Đồng nói dối không tệ, một lời nói dối nếu muốn làm cho người ta tin, lời kia nên có chân thực cũng có giả tạo, cứ như vậy đối phương mới có thể dễ tin.

Quả nhiên, sau khi nghe lời này, dù là Ngô Chí Thiên, trong lòng cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ. “Đại Hải với cô quan hệ kém như thế, có khả năng chỉ so đấu xong một phen liền rời đi sao? Sao dễ dàng như vậy?”

Dương Hiểu Đồng nhún vai “Hắn tựa hồ có chuyện gì cần đi xử lý, thực lực của hắn có tiến bộ rất lớn, mà ta cũng có, hai người tương xứng, đánh tiếp dự đoán cũng không có kết quả, cuối cùng cứ như vậy tách ra.” Biểu tình rất chân thật, đồng tử cũng không có bởi vì nói dối mà có chút dãn ra.


/217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status