- Thuộc hạ Trần Bạch, phụng lệnh Mộc công công, đưa người tới đây, còn một bức thư nữa, dặn bá gia xem xong hủy ngay.
Thanh niên kia nói rõ ý tới, lấy một phong thư ra đưa lên:
Đường Kính Chi thu ánh mắt quan tâm từ người Hoàng thái hậu về, biết nàng trọng thương chưa lành, lúc này vẫn không thể xuống đất đi lại, trong lòng đau xót, bước tới nhận lấy thư.
Trần Bạch giao thư xong nói:
- Ti chức không phụ sứ mệnh, đã đưa người tới nơi an toàn, cũng phải đi rồi.
Nói xong người run rẩy, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, ngã xuống đất.
Hoàng thái hậu lúc này mới lên tiếng:
- Kính Chi, hãy bảo người tin cẩn được đưa đi hậu táng,
Đường Kính Chi chấn kinh, nhưng hiểu ra rất nhanh, e phàm là người biết bí mất hoàng thái hậu rời cung đều không thể sống được, thở dài lệnh hai hán tử khiêng kiệu:
- Đi theo ta.
Rồi dẫn mọi người vào phòng ngủ.
Ngọc Nhi từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng trong lòng cũng nổi sóng không kém, nữ tử kia thân phận ra sao mà phải bảo mật tới nhường này? Nhãn lực nào cao siêu, nhìn ra hai hán tử kia mặt hiện tử khí, đoán chừng bố trí nữ tử này xong cũng tự sát.
Nàng đi sau Đường Kính Chi ra hiệu cho một Mã Vĩnh ẩn gần đó xử lý thi thể.
Bỗng nhiên có khách lạ tới nhà vào thời điểm hỗn loạn này, nàng phải cẩn thận chứ, nên để Mã Vĩnh ẩn ngoài áp trận, nàng làm những việc này cả Đường Kính Chi cũng không biết.
Tới phòng ngủ, Đường Kính Chi tự mình đỡ Hoàng thái hậu nằm xuống giường, hai đại hán kia quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ, nuốt độc tự sát.
Đợi ám vệ vào phòng lặng lẽ kéo hai cỗ thi thể đi, Hoàng thái hậu chỉ Ngọc Nhi hỏi:
- Kính Chi, vị muội muội này là di nương của ngươi phải không, tên là gì vậy?
Nghe Hoàng thái hậu gọi Ngọc Nhi là muội muội, Đường Kính Chi mừng lắm, y biết nàng thực sự muốn trở thành một thành viên của Đường gia rồi, dẫu sao nàng cũng là Hoàng thái hậu, nếu không chịu hạ mình dung nhập hoàn toàn vào hậu viện của y, sau này sẽ rất đau đầu.
Mấy vị di nương đều là nữ nhân của không muốn thiên vị ai.
- Ta là tứ di nương của Kính Chi, tên Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi không đợi Đường Kính Chi lên tiếng đã đáp, giọng nói không được thân thiện lắm, còn mang chút ý tứ dằn mặt, cố ý nhấn mạnh tứ di nương, ý tứ đơn giản, nữ tử này thân phận thế nào không quan trọng, nếu muốn bước qua đại môn của Đường gia, địa vị xếp theo thứ tự trước sau.
- Ồ, ra là Ngọc di nương.
Hoàng thái hậu chớp mắt là hiểu ra ám thị trong lời Ngọc Nhi, thầm buồn cười, cho dù mình sẽ gả vào Đường gia, làm nữ nhân của Đường Kính Chi, y dám để mình làm một di nương sao?
Đường Kính Chi làm sao nghe ra được chuyện quanh co giữa nứ nhân chứ, ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Hoàng thái hậu:
- Cuối cùng nàng đã tới rồi, mấy ngày qua lòng ta như có lửa đốt.
Hoàng thái hậu dù sao cũng nhiều tuổi hơn Đường Kính Chi rất nhiều, hơn nữa còn có nữ tử khác bên cạnh, nàng quẫn bách tới nóng đỏ mặt, có điều nàng thích được Đường Kính Chi quan tâm như thế, nên không rút tay về:
- Trước khi đưa ai... Ta tới phủ, Mộc công công phải xử lý rất nhiều chuyện, nếu không sao dám tùy tiện đưa ta tới đây được.
Đường Kính Chi bết nặng nhẹ, im lặng gật đầu, gọi Ngọc Nhi tới giới thiệu:
- Ngọc Nhi, đây là Hoàng thái hậu, chuyện này trừ Nhu Nhi và Uyển Nhi ra thì nàng không được nói cho ai biết.
- Cái gì?
Ngọc Nhi nghe thấy nói tới công công gì đó, trong lòng đoán ra được phần nào, lòng còn nghĩ tướng công thư sinh thật to gan, nữ nhân trong cung cũng dám quyến rũ, chẳng biết là vị phi tần nào của hoàng đế, chẳng ngờ chính là mẹ hoàng đế.
Không còn từ nào miêu tả chấn động trong lòng nàng nữa rồi.
Đường Kính Chi kéo Ngọc Nhi còn đang há hốc mồm ngồi xuống giường:
- Hoàng thái hậu vì cứu ta mới bị trọng thương, sau này nàng rảnh rỗi tới đây nói chuyện với nàng ấy.
- Ngọc Nhi muội muội, sau này trước mặt ta không cần quá câu nệ, muội lui trước đi, ta còn có chuyện muốn nói riêng với Kính Chi.
Hoàng thái hậu nhìn ra Ngọc Nhi cực kỳ khẩn trương, hơn nữa cứ trố mắt ra nhìn mình, thẹn vô cùng, bảo nàng ra ngoài để trấn tĩnh lại.
Đợi Ngọc Nhi đi rồi, Hoàng thái hậu mới bỏ khăn che mặt xuống, khuôn mặt diễm lệ vô song nở nụ cười vui sướng: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Thật không ngờ tới tuổi này rồi ai gia lại có thể rời khỏi cái chốn ấy.
Lúc mới rời hoàng cung, nàng thấp thỏm bất an, nhưng thời gian trôi đi càng xa hoàng cung , nàng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có, như được trở về thời thiếu nữ vô tư, bất giác cảm thấy lòng như trẻ ra cả chục tuổi, mọi thứ với nàng trở nên sống động đầy sắc màu, một gian phòng bình thường nàng cũng nhìn đấy hứng thú ngắm nhìn.
Đường Kính Chi thấy mắt nàng sáng ánh lên hân hoan khôn tả, mỉm cười nói:
- Ta không cho nàng được thân phận cao quý, nhưng ta sẽ tận lực để nàng được cảm thấy hạnh phúc khoái lạc, sau này nàng không phải xưng là ai gia nữa.
- Ừ, ai.. Không ta tin ngươi, Kính Chi, có thể sống cùng với ngươi, vốn là chuyện vô cùng khoái lạc hạnh phúc rồi.
Nữ nhân nào chẳng thích những lời âu yếm ngọt ngào, Hoàng thái hậu ngước mắt lên nhìn y say đắm.
Lúc này rời hoàng cung, Đường Kính Chi không cần kỵ húy như trước nữa, cúi xuống hôn Hoàng thái hậu.
Tay y khẽ bóp bầu ngực nàng, sau đó di động xuống dưới bụng nàng, yêu thương hỏi:
- Còn đau không? Sao nàng ngốc như thế, nhìn nàng ngã xuống lòng ta tan nát, chỉ hận người nằm xuống đó không phải là chính mình.
Tiên đế lúc còn ngoài việc dùng vật phẩm quý trọng lấy lòng nàng, không bao giờ nói những lời yêu đương tình tứ như thế, tiên đế phong lưu háo sắc sao chẳng biết những lời mật ngọt đó, nhưng ông ta có thể nói với rất nhiều nữ nhân khác, nhưng không thể nói với nàng, vì nàng là hoàng hậu, cả hai đều phải giữ thân phận của mình.
Đáng!
Hoàng thái hậu hiện giờ thấy khi đó cứu Đường Kính Chi dù mình không tỉnh lại nữa cũng đáng rồi.
Hoàng thái hậu nắm lấy tay Đường Kính Chi, thỏ thẻ:
- Không đau nữa, thực sự không đau nữa mà, Mộc công công nói, chỉ cần mười ngày là có thể lành hẳn rồi.
Thực ra không có Mộc công công cho nàng uống Tục mệnh bảo hồn đan đồng thời dùng công lực trị thương cho nàng, Hoàng thái hậu muốn khôi phục ít nhất phải cần ba tháng.
Đường Kính Chi hôn nhẹ lên tai nàng thì thầm:
- Vậy ta phải đợi nửa tháng nữa cơ à?
Lời này tức thì làm mặt Hoàng thái hậu nóng như lửa đốt, sao chẳng hiểu ý y là gì, nhưng càng nóng lòng chẳng phải càng nói lên rằng y thích mình sao, nên lúc này Hoàng thái hậu chìm đắm trong hạnh phúc.
Nhìn diễm phụ trong lòng hai má nóng đỏ, đôi mắt long lanh, thẹn thùng, xen lẫn với niềm vui sướng bất tận và tình ý miên man khiến nàng càng đẹp hơn muôn phần, Đường Kính Chi từ từ hướng tới cánh môi đỏ hồng nhuận của nàng.
Đường Kính Chi càng tới gần, Hoàng thái hậu càng run rẩy, chỗ không được nhìn trên cơ thể nàng thì y cũng nhìn rồi, chỗ không được chạm vào y cũng chạm rồi.
Nhưng chưa bao giờ hôn nhau.
Giây phút mong đợi đó cũng tới, bốn cánh môi chạm nhau, như có dòng điện li ti chảy khắp toàn thân, hai người cứ giữ nguyên tư thế đó, rất lâu rất lâu không nhúc nhích.
Nói thực lòng nụ hôn đầu tiên của hai người không thành công cho lắm, có chút gì đó gượng gạo, vì bọn họ tới với nhau từ hiểu lầm, bất ngờ, tới toan tính, nhớ lại những chuyện đó cả hai đều không khỏi thiếu tự nhiên.
Giống như nụ hôn đầu, ngây ngô nhưng trân quý.
Tất nhiên chẳng ai trong bọn họ còn sự ngây ngô đó, nụ hôn vừa rồi phá tan mọi cách trở, mọi khúc mắc còn xót lại trong lòng hai người, hôn một cái Đường Kính Chi chưa đã thèm, hai tay giữ lấy khuôn mặt kiều diễm, lần nữa hôn lên đôi môi ngọt ngào, say mê truy đuổi cái lưỡi nhỏ có chút lúng túng, mút lấy mật ngọt thơm mát như con ong khát mật...
Hoàng thái hậu cảm giác thấy lưỡi nàng bị một lực hút mạnh mẽ hút chặt lấy, cơ thể yếu ớt dựa vào lòng y, mê man trong sự xâm chiếm bá đạo của y …
/609
|