Trộm tài, không trộm lòng của nữ nhân?
Chớ nói chi là sự tình cướp sắc đại nghịch bất đạo này, càng không thể làm?
Sát cơ ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần đại thiếu tán đi.
Kể từ đó, Trần Thanh Đế cảm giác được, hai tên trộm này rất không đơn giản, quyết không phải ăn trộm tầm thường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là xuất thân từ một môn phái ăn trộm.
Tâm Ma cũng kéo đi ra, có thể đơn giản sao?
- Đại ca yên tâm, em quyết sẽ không để cho đại ca thất vọng.
Hàn Hỏa hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần giường, ánh mắt rơi vào trên chồng tiền mặt kia.
Về phần Trương Kiều tràn đầy hấp dẫn trí mạng, thì bị Hàn Hỏa bỏ qua.
Nhìn?
Hàn Hỏa không dám nhìn.
Mặc dù là không nhìn, Hàn Hỏa cũng cảm giác tâm tính mình bất ổn. Nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, tiểu huynh đệ khó có thể hạ thấp.
Lại nhìn?
Muốn chết sao.
- Tới tay.
Hàn Hỏa lấy tiền tới tay, rất nhanh quay người, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bất quá, trên trán của hắn đã sớm hiện đầy mồ hôi lạnh.
Đây quả thực so với chiến đấu còn muốn mệt mỏi a.
Khá tốt, thành công hoàn thành lần rèn luyện này.
Bất quá rất nhanh, Hàn Hỏa trợn tròn mắt, bởi vì, hắn thấy được Trần Thanh Đế đứng ở sau lưng Hàn Liệt!
- Em còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian tới đây, chúng ta lui lại.
Nhìn thấy Hàn Hỏa không di động, Hàn Liệt tức giận thấp giọng thúc giục nói.
- Sau... Đằng sau.
Hàn Hỏa chỉ chỉ sau lưng Hàn Liệt, vô cùng gian nan nói.
- Ân?
Tinh thần Hàn Liệt chấn động, rất nhanh xoay người, thình lình chứng kiến Trần Thanh Đế đang mỉm cười nhìn hắn. Cái này làm cho lòng hắn run lên.
Mà ở lúc này, Hàn Hỏa cũng đã đi tới.
- Huynh đệ, ngươi đã tới chậm một bước, biệt thự này, đã bị hai huynh đệ chúng ta lấy hết rồi. Cho nên...
Hàn Liệt hít sâu một hơi, nói ra:
- Ngươi vẫn là đổi một nhà khác a. Không thể chém tận giết tuyệt.
Hàn Liệt ý tứ rất rõ ràng, nhà này chúng ta đã vào xem rồi, ngươi đừng tới tham gia náo nhiệt. Trộm, cũng có quy củ của trộm, không thể trộm hết tất cả vật trong nhà người ta.
Làm bất cứ chuyện gì, đều phải lưu một đường.
Khục khục... Hàn Liệt coi Trần đại thiếu cũng trở thành ăn trộm. Cho rằng là đồng đạo so với bọn hắn muộn một bước.
- Huynh đệ, xin ngươi bán huynh đệ Liệt Hỏa chúng ta một chút tình mọn.
Nhìn thấy Trần đại thiếu thờ ơ, Hàn Hỏa trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nếu như ngươi muốn tiếp tục, cái kia chờ sau khi chúng ta rời khỏi, ngươi lại tiếp tục, như thế nào?
Hàn Hỏa quyết đoán báo ra thanh danh của hai huynh đệ bọn hắn.
Ở Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa xem ra, nghe được tên tuổi của huynh đệ bọn hắn, nhất định Trần đại thiếu sẽ bán cho bọn hắn một chút mặt mũi.
Huynh đệ Liệt Hỏa.
Ở trong giới đạo tặc, còn là rất trâu bò hổ báo, rất nổi danh, người trong đạo đều bán một chút tình mọn.
Hơn nữa, địa phương bị huynh đệ Liệt Hỏa xem qua, đồng đạo khác ở trong ba năm, là quyết không vào xem, đây là quy củ trong lúc vô hình.
Coi như là một loại tôn trọng đối với huynh đệ Liệt Hỏa.
- Đi ra ngoài nói, như thế nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hứng thú đối với huynh đệ Liệt Hỏa này, càng thêm nồng hậu dày đặc rồi.
- Tốt!
Hàn Liệt trầm ngâm một tiếng, nói ra.
- Các ngươi là người nào?
Đi vào phòng khách biệt thự, Trần Thanh Đế ngồi ở trên ghế sô pha, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng không phải ăn trộm bình thường a.
- Ngươi... ngươi chưa nghe nói qua tên tuổi huynh đệ Liệt Hỏa chúng ta?
Hàn Hỏa trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, cùng không thể tin được.
- Rất nổi danh sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tỏ vẻ chưa từng nghe qua.
- Xem ra, ngươi không phải đồng đạo.
Hai mắt Hàn Liệt nhắm lại, trầm giọng nói ra:
- Ngươi là người nào?
- Huynh đệ của chủ nhân tòa biệt thự này.
Trần đại thiếu nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, chủ nhân biệt thự này, cũng không phải nữ nhân kia.
- Cái gì?
Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Đương nhiên, thanh âm của bọn hắn rất thấp.
- Không nên sinh ra ý đào tẩu, không có ta cho phép, các ngươi là trốn không thoát.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nói đi, các ngươi là người nào?
Sau khi cửa phòng ngủ của Trương Kiều bị mở ra, thần thức Trần Thanh Đế quét qua, liền phát hiện xấp tiền kia, đúng như Hàn Liệt nói.
Tám ngàn chín, không thừa không thiếu một tờ.
Đương nhiên, ở bên cạnh còn có một chút tiền vụn vặt.
Cái này làm cho Trần Thanh Đế đối với huynh đệ Liệt Hỏa này, càng thêm tò mò.
Đến cùng là dạng ăn trộm gì, chưa đi vào phòng, chỉ là ngửi không khí thoáng một phát, là có thể biết rõ, có bao nhiêu tiền mặt?
- Chúng ta như thế này, còn không rõ ràng sao?
Hàn Hỏa dùng đến ánh mắt nhìn ngu ngốc, nhìn Trần Thanh Đế:
- Huynh đệ chúng ta, là ăn trộm. Ở trong giới đạo tặc, được người xưng huynh đệ Liệt Hỏa.
Chớ nói chi là sự tình cướp sắc đại nghịch bất đạo này, càng không thể làm?
Sát cơ ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần đại thiếu tán đi.
Kể từ đó, Trần Thanh Đế cảm giác được, hai tên trộm này rất không đơn giản, quyết không phải ăn trộm tầm thường.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là xuất thân từ một môn phái ăn trộm.
Tâm Ma cũng kéo đi ra, có thể đơn giản sao?
- Đại ca yên tâm, em quyết sẽ không để cho đại ca thất vọng.
Hàn Hỏa hít sâu một hơi, chậm rãi tới gần giường, ánh mắt rơi vào trên chồng tiền mặt kia.
Về phần Trương Kiều tràn đầy hấp dẫn trí mạng, thì bị Hàn Hỏa bỏ qua.
Nhìn?
Hàn Hỏa không dám nhìn.
Mặc dù là không nhìn, Hàn Hỏa cũng cảm giác tâm tính mình bất ổn. Nhiệt huyết trong cơ thể sôi trào, tiểu huynh đệ khó có thể hạ thấp.
Lại nhìn?
Muốn chết sao.
- Tới tay.
Hàn Hỏa lấy tiền tới tay, rất nhanh quay người, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, bất quá, trên trán của hắn đã sớm hiện đầy mồ hôi lạnh.
Đây quả thực so với chiến đấu còn muốn mệt mỏi a.
Khá tốt, thành công hoàn thành lần rèn luyện này.
Bất quá rất nhanh, Hàn Hỏa trợn tròn mắt, bởi vì, hắn thấy được Trần Thanh Đế đứng ở sau lưng Hàn Liệt!
- Em còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian tới đây, chúng ta lui lại.
Nhìn thấy Hàn Hỏa không di động, Hàn Liệt tức giận thấp giọng thúc giục nói.
- Sau... Đằng sau.
Hàn Hỏa chỉ chỉ sau lưng Hàn Liệt, vô cùng gian nan nói.
- Ân?
Tinh thần Hàn Liệt chấn động, rất nhanh xoay người, thình lình chứng kiến Trần Thanh Đế đang mỉm cười nhìn hắn. Cái này làm cho lòng hắn run lên.
Mà ở lúc này, Hàn Hỏa cũng đã đi tới.
- Huynh đệ, ngươi đã tới chậm một bước, biệt thự này, đã bị hai huynh đệ chúng ta lấy hết rồi. Cho nên...
Hàn Liệt hít sâu một hơi, nói ra:
- Ngươi vẫn là đổi một nhà khác a. Không thể chém tận giết tuyệt.
Hàn Liệt ý tứ rất rõ ràng, nhà này chúng ta đã vào xem rồi, ngươi đừng tới tham gia náo nhiệt. Trộm, cũng có quy củ của trộm, không thể trộm hết tất cả vật trong nhà người ta.
Làm bất cứ chuyện gì, đều phải lưu một đường.
Khục khục... Hàn Liệt coi Trần đại thiếu cũng trở thành ăn trộm. Cho rằng là đồng đạo so với bọn hắn muộn một bước.
- Huynh đệ, xin ngươi bán huynh đệ Liệt Hỏa chúng ta một chút tình mọn.
Nhìn thấy Trần đại thiếu thờ ơ, Hàn Hỏa trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nếu như ngươi muốn tiếp tục, cái kia chờ sau khi chúng ta rời khỏi, ngươi lại tiếp tục, như thế nào?
Hàn Hỏa quyết đoán báo ra thanh danh của hai huynh đệ bọn hắn.
Ở Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa xem ra, nghe được tên tuổi của huynh đệ bọn hắn, nhất định Trần đại thiếu sẽ bán cho bọn hắn một chút mặt mũi.
Huynh đệ Liệt Hỏa.
Ở trong giới đạo tặc, còn là rất trâu bò hổ báo, rất nổi danh, người trong đạo đều bán một chút tình mọn.
Hơn nữa, địa phương bị huynh đệ Liệt Hỏa xem qua, đồng đạo khác ở trong ba năm, là quyết không vào xem, đây là quy củ trong lúc vô hình.
Coi như là một loại tôn trọng đối với huynh đệ Liệt Hỏa.
- Đi ra ngoài nói, như thế nào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hứng thú đối với huynh đệ Liệt Hỏa này, càng thêm nồng hậu dày đặc rồi.
- Tốt!
Hàn Liệt trầm ngâm một tiếng, nói ra.
- Các ngươi là người nào?
Đi vào phòng khách biệt thự, Trần Thanh Đế ngồi ở trên ghế sô pha, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng không phải ăn trộm bình thường a.
- Ngươi... ngươi chưa nghe nói qua tên tuổi huynh đệ Liệt Hỏa chúng ta?
Hàn Hỏa trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ, cùng không thể tin được.
- Rất nổi danh sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tỏ vẻ chưa từng nghe qua.
- Xem ra, ngươi không phải đồng đạo.
Hai mắt Hàn Liệt nhắm lại, trầm giọng nói ra:
- Ngươi là người nào?
- Huynh đệ của chủ nhân tòa biệt thự này.
Trần đại thiếu nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, chủ nhân biệt thự này, cũng không phải nữ nhân kia.
- Cái gì?
Hàn Liệt cùng Hàn Hỏa, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Đương nhiên, thanh âm của bọn hắn rất thấp.
- Không nên sinh ra ý đào tẩu, không có ta cho phép, các ngươi là trốn không thoát.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nói đi, các ngươi là người nào?
Sau khi cửa phòng ngủ của Trương Kiều bị mở ra, thần thức Trần Thanh Đế quét qua, liền phát hiện xấp tiền kia, đúng như Hàn Liệt nói.
Tám ngàn chín, không thừa không thiếu một tờ.
Đương nhiên, ở bên cạnh còn có một chút tiền vụn vặt.
Cái này làm cho Trần Thanh Đế đối với huynh đệ Liệt Hỏa này, càng thêm tò mò.
Đến cùng là dạng ăn trộm gì, chưa đi vào phòng, chỉ là ngửi không khí thoáng một phát, là có thể biết rõ, có bao nhiêu tiền mặt?
- Chúng ta như thế này, còn không rõ ràng sao?
Hàn Hỏa dùng đến ánh mắt nhìn ngu ngốc, nhìn Trần Thanh Đế:
- Huynh đệ chúng ta, là ăn trộm. Ở trong giới đạo tặc, được người xưng huynh đệ Liệt Hỏa.
/878
|