- Hắc hắc, đã hơn nửa năm rồi, con của cha như thế nào cũng phải phát triển một chút chứ.
Đoạn Phàm cười hắc hắc, nói ra:
- Nhất là sau khi gặp gỡ sư phụ, con phát hiện mình trở nên càng thành thục, tuy thời gian rất ngắn.
Vừa nhắc tới Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm thở dài không thôi:
- Tin đồn, thật sự là hại người, nhìn xem, đồn sư phụ của con thành cái dạng gì, thật sự là không thể hiểu nổi.
Đang khi nói chuyện, trên mặt Đoạn Phàm tràn đầy sùng bái.
Trần đại thiếu theo như đồn đãi, cùng Trần đại thiếu mà Đoạn Phàm nhìn thấy, cái kia căn bản chính là hai người hoàn toàn bất đồng, kém xa vạn dặm.
Trần đại thiếu trong đồn đãi mà ngay cả Đoạn Phàm nghĩ nếu như gặp cũng sẽ hành hạ, nhưng sau khi nhìn thấy Trần đại thiếu, lại cực kỳ sùng bái, càng là mặt dày mày dạn bái sư.
Chênh lệch, từ đó có thể thấy được lốm đốm.
- Trần Thanh Đế hoàn toàn chính xác là đúng như lời đồn đãi.
Đoạn Thiên nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bất quá, càng là như thế, cha lại càng bội phục sư phụ của con.
- Cái gì, đúng như đồn đãi? Ngay cả cha cũng bội phục sư phụ con?
Đoạn Phàm ngoài khiếp sợ ra, nhướng nhướng mày, ngạo nghễ nói ra:
- Sư phụ con quá ngưu bức, cha bội phục sư phụ con, cũng không mất mặt.
Giờ khắc này, Đoạn Phàm quyết đoán "lấy tay bắt cá" rồi.
Đối với cái này, Đoạn Thiên cũng không tức giận, ngược lại là đương nhiên tiếp nhận.
- Hoàn toàn chính xác là không mất mặt.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Năm nay Trần Thanh Đế chỉ mới mười tám tuổi, chưa đủ mười chín tuổi, nhưng mà lòng dạ của hắn lại rất sâu.
- Cả tòa thành thị này, đệ nhất đại hoàn khố? Phế vật ngang ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, việc ác bất tận, sống là lãng phí không khí, chà đạp tài nguyên quốc gia?
Đoạn Thiên lắc đầu không thôi:
- Không thể phủ nhận, cha cũng bị hắn lừa.
- Bị lừa?
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
- Chẳng lẽ đây hết thảy, đều là sư phụ ngụy trang hay sao?
Đoạn Thiên kiên định nhẹ gật đầu, nói ra:
- Trần đại thiếu tiếng xấu vang xa, ở trong tòa thành thị này, có mấy người không có nghe qua danh hắn? Nhưng mà, chính thức biết rõ tên hắn, lại có mấy người? Có thể nhận ra Trần Thanh Đế, lại có mấy người?
- Thế lực Đoạn Thiên Môn không kém, nhưng mà, trước đó trừ cha ra, không có người biết rõ, Trần Thanh Đế là Trần gia Trần đại thiếu.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cái này là chỗ đáng sợ của Trần Thanh Đế.
- Đương nhiên, Trần đại thiếu Trần Thanh Đế, những người đứng đầy đủ cao, đều biết đến. Chân chính có tư cách biết đến, lại có bao nhiêu?
Trên mặt Đoạn Thiên tràn đầy bội phục:
- Ở bên trong tất cả mọi người nhận thức Trần Thanh Đế, đều cho rằng Trần đại thiếu hắn là một phế vật, một phế vật rõ đầu rõ đuôi.
- Kì thực thì sao? Trần Thanh Đế hắn lừa hết thảy mọi người, rất nhiều người nhận thức Trần Thanh Đế, y nguyên cho rằng hắn là phế vật.
Đoạn Thiên hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy trào phúng:
- Người nhận thức Trần Thanh Đế cũng như vậy? Vậy người không biết, Trần đại thiếu là Trần Thanh Đế thì sao?
- Đáng sợ!
Đoạn Thiên vô cùng bội phục, vô cùng nghiêm túc nói ra:
- Sư phụ của con, Trần Thanh Đế, phế vật Trần đại thiếu, thật sự là rất đáng sợ.
- Phế vật? Hắn là phế vật, trong thiên hạ, lại có mấy người không phải là phế vật.
Nghe được Đoạn Thiên nói, trong hai tròng mắt Đoạn Phàm lập loè, đối với Trần Thanh Đế càng thêm sùng bái, cũng cảm giác mình thật sự là quá may mắn.
Có một sư phụ như Trần đại thiếu.
Chỉ là, ai lại biết rõ, Trần đại thiếu trước kia đã chết, Trần đại thiếu hiện tại, căn bản không phải là người kia.
Là Trần Thanh Đế xuyên việt từ Tu Chân giới tới!
Không có ai biết!
Cũng sẽ không có người biết rõ!
Đây là bí mật lớn nhất của Trần Thanh Đế, ai cũng sẽ không nói.
Coi như là nói, ai sẽ tin tưởng sự tình huyền huyễn như thế này?
Cho dù là Tu Chân giả, cũng sẽ không tin tưởng.
- Cha, về phần Phó Dịch và Đinh Cuồng, cha định xử trí như thế nào?
Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, nhịn không được hỏi.
- Bất luận là ai tham dự ở trong đó, một tên cũng không để lại, toàn bộ giết.
Thanh âm của Đoạn Thiên rất bình thản, lại tràn đầy sát cơ đậm đặc.
Đoạn Phàm chấn động toàn thân.
Giết!
Giết thì tốt hơn.
Đoạn Phàm muốn giết nhất đúng là Phó Dịch.
Đã nhịn thật lâu rồi.
. . .
Ở bên ngoài biệt thự của Trương Kiều, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện hai gã hắc y nam tử, lặng lẽ tiềm nhập trong biệt thự.
- Sức chiến đấu bình thường, nhưng động tác nhẹ nhàng, rất chuyên nghiệp.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn hai gã hắc y nam tử kia, làm ra kết luận.
Ăn trộm!
Đúng, hai tên gia hỏa kia là ăn trộm.
- Hai người này, cũng dám trộm trên đầu Viên mập mạp, lá gan quả nhiên là khá lớn.
Trên mặt của Trần đại thiếu, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, thầm nghĩ:
- Hai người bọn họ có thể ẩn vào đến đây mà không có bị phát hiện, thủ đoạn không đơn giản.
Biệt thự này là của Viên đại thiếu, mà Viên mập mạp vậy là dạng người gì?
Đoạn Phàm cười hắc hắc, nói ra:
- Nhất là sau khi gặp gỡ sư phụ, con phát hiện mình trở nên càng thành thục, tuy thời gian rất ngắn.
Vừa nhắc tới Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm thở dài không thôi:
- Tin đồn, thật sự là hại người, nhìn xem, đồn sư phụ của con thành cái dạng gì, thật sự là không thể hiểu nổi.
Đang khi nói chuyện, trên mặt Đoạn Phàm tràn đầy sùng bái.
Trần đại thiếu theo như đồn đãi, cùng Trần đại thiếu mà Đoạn Phàm nhìn thấy, cái kia căn bản chính là hai người hoàn toàn bất đồng, kém xa vạn dặm.
Trần đại thiếu trong đồn đãi mà ngay cả Đoạn Phàm nghĩ nếu như gặp cũng sẽ hành hạ, nhưng sau khi nhìn thấy Trần đại thiếu, lại cực kỳ sùng bái, càng là mặt dày mày dạn bái sư.
Chênh lệch, từ đó có thể thấy được lốm đốm.
- Trần Thanh Đế hoàn toàn chính xác là đúng như lời đồn đãi.
Đoạn Thiên nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bất quá, càng là như thế, cha lại càng bội phục sư phụ của con.
- Cái gì, đúng như đồn đãi? Ngay cả cha cũng bội phục sư phụ con?
Đoạn Phàm ngoài khiếp sợ ra, nhướng nhướng mày, ngạo nghễ nói ra:
- Sư phụ con quá ngưu bức, cha bội phục sư phụ con, cũng không mất mặt.
Giờ khắc này, Đoạn Phàm quyết đoán "lấy tay bắt cá" rồi.
Đối với cái này, Đoạn Thiên cũng không tức giận, ngược lại là đương nhiên tiếp nhận.
- Hoàn toàn chính xác là không mất mặt.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Năm nay Trần Thanh Đế chỉ mới mười tám tuổi, chưa đủ mười chín tuổi, nhưng mà lòng dạ của hắn lại rất sâu.
- Cả tòa thành thị này, đệ nhất đại hoàn khố? Phế vật ngang ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, việc ác bất tận, sống là lãng phí không khí, chà đạp tài nguyên quốc gia?
Đoạn Thiên lắc đầu không thôi:
- Không thể phủ nhận, cha cũng bị hắn lừa.
- Bị lừa?
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
- Chẳng lẽ đây hết thảy, đều là sư phụ ngụy trang hay sao?
Đoạn Thiên kiên định nhẹ gật đầu, nói ra:
- Trần đại thiếu tiếng xấu vang xa, ở trong tòa thành thị này, có mấy người không có nghe qua danh hắn? Nhưng mà, chính thức biết rõ tên hắn, lại có mấy người? Có thể nhận ra Trần Thanh Đế, lại có mấy người?
- Thế lực Đoạn Thiên Môn không kém, nhưng mà, trước đó trừ cha ra, không có người biết rõ, Trần Thanh Đế là Trần gia Trần đại thiếu.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cái này là chỗ đáng sợ của Trần Thanh Đế.
- Đương nhiên, Trần đại thiếu Trần Thanh Đế, những người đứng đầy đủ cao, đều biết đến. Chân chính có tư cách biết đến, lại có bao nhiêu?
Trên mặt Đoạn Thiên tràn đầy bội phục:
- Ở bên trong tất cả mọi người nhận thức Trần Thanh Đế, đều cho rằng Trần đại thiếu hắn là một phế vật, một phế vật rõ đầu rõ đuôi.
- Kì thực thì sao? Trần Thanh Đế hắn lừa hết thảy mọi người, rất nhiều người nhận thức Trần Thanh Đế, y nguyên cho rằng hắn là phế vật.
Đoạn Thiên hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy trào phúng:
- Người nhận thức Trần Thanh Đế cũng như vậy? Vậy người không biết, Trần đại thiếu là Trần Thanh Đế thì sao?
- Đáng sợ!
Đoạn Thiên vô cùng bội phục, vô cùng nghiêm túc nói ra:
- Sư phụ của con, Trần Thanh Đế, phế vật Trần đại thiếu, thật sự là rất đáng sợ.
- Phế vật? Hắn là phế vật, trong thiên hạ, lại có mấy người không phải là phế vật.
Nghe được Đoạn Thiên nói, trong hai tròng mắt Đoạn Phàm lập loè, đối với Trần Thanh Đế càng thêm sùng bái, cũng cảm giác mình thật sự là quá may mắn.
Có một sư phụ như Trần đại thiếu.
Chỉ là, ai lại biết rõ, Trần đại thiếu trước kia đã chết, Trần đại thiếu hiện tại, căn bản không phải là người kia.
Là Trần Thanh Đế xuyên việt từ Tu Chân giới tới!
Không có ai biết!
Cũng sẽ không có người biết rõ!
Đây là bí mật lớn nhất của Trần Thanh Đế, ai cũng sẽ không nói.
Coi như là nói, ai sẽ tin tưởng sự tình huyền huyễn như thế này?
Cho dù là Tu Chân giả, cũng sẽ không tin tưởng.
- Cha, về phần Phó Dịch và Đinh Cuồng, cha định xử trí như thế nào?
Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, nhịn không được hỏi.
- Bất luận là ai tham dự ở trong đó, một tên cũng không để lại, toàn bộ giết.
Thanh âm của Đoạn Thiên rất bình thản, lại tràn đầy sát cơ đậm đặc.
Đoạn Phàm chấn động toàn thân.
Giết!
Giết thì tốt hơn.
Đoạn Phàm muốn giết nhất đúng là Phó Dịch.
Đã nhịn thật lâu rồi.
. . .
Ở bên ngoài biệt thự của Trương Kiều, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện hai gã hắc y nam tử, lặng lẽ tiềm nhập trong biệt thự.
- Sức chiến đấu bình thường, nhưng động tác nhẹ nhàng, rất chuyên nghiệp.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn hai gã hắc y nam tử kia, làm ra kết luận.
Ăn trộm!
Đúng, hai tên gia hỏa kia là ăn trộm.
- Hai người này, cũng dám trộm trên đầu Viên mập mạp, lá gan quả nhiên là khá lớn.
Trên mặt của Trần đại thiếu, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, thầm nghĩ:
- Hai người bọn họ có thể ẩn vào đến đây mà không có bị phát hiện, thủ đoạn không đơn giản.
Biệt thự này là của Viên đại thiếu, mà Viên mập mạp vậy là dạng người gì?
/878
|