Khá tốt, Ngô Tranh Vanh là Thủy linh căn.
- Mau lên đây, Hàn Băng này có cổ quái, ta cũng kiên trì không được bao lâu.
Ngô Tranh Vanh không dám lãnh đạm, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, gia cố mặt băng.
Bất quá, Ngô Tranh Vanh tinh tường cảm giác được, thời gian hắn gia cố rất ngắn.
Cái này... vấn đề này căn bản không nên xuất hiện a.
Nhưng mà, cứ như vậy xuất hiện.
Việc lạ a!
- Nhanh ly khai nơi đây, tốc độ đừng giảm bớt, rơi xuống dưới, ai cũng cứu không được chúng ta.
Lý Nặc Ngôn từ bên trong Hàn Băng bay lên, liền nói.
Sưu sưu...
Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn, cùng với Phong Thích Thảng, hóa thành ba đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất.
Những nơi đi qua, bất cứ dấu vết gì cũng không có để lại.
Sức chiến đấu của ba người bọn họ đều không bằng lão quỷ, nhưng bọn hắn lại làm được Đạp Tuyết Vô Ngân.
Tu Chân giả cùng Dị Năng giả khác nhau cực lớn.
- Khá tốt máy bay đã cất cánh, bằng không thì, nhóm người Trần Thanh Đế kia, sẽ phải bi kịch rồi. Cho dù chúng ta muốn cứu, cũng cứu không được.
Ngô Tranh Vanh duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh, nhìn phi cơ bay lên trời, nhẹ nhàng thở ra.
- Đúng vậy a, thật sự là vạn hạnh.
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng đều đồng ý.
Bất quá, bọn hắn lại không biết, đây hết thảy đều là Trần đại thiếu làm ra.
- Trần đại thiếu, ngươi đến cùng làm cái gì vậy?
Trong máy bay, Viên mập mạp nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Động tác độ khó cao, cảm giác như thế nào? Rất thoải mái sao?
- Cảm giác cũng không tệ lắm, nếu không ngươi xuống dưới thử xem?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.
- Ta cũng không có thân thủ nhanh nhẹn như ngươi, ngươi vừa rồi, nhanh một bước, chậm một bước, cũng đừng nghĩ bắt được thang dây.
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt:
- Ta đi ngủ, mặc kệ ngươi.
Viên mập mạp ngoài miệng nói như vậy, ai cũng biết, hắn lo lắng gần chết.
Trong nháy mắt Trần đại thiếu bắt được thang dây, toàn bộ quá trình Viên Cầu đều cực kỳ khẩn trương, vừa rồi còn thở dài một hơi.
An an ổn ổn lên máy bay thật tốt, cần phải chơi thang dây sao?
Ở Viên mập mạp xem ra, Trần đại thiếu sẽ không có sự tình gì mà đi tìm kích thích.
Sự tình phát triển đến một bước này, quảng cáo, Viên Cầu cũng không có ý định tiếp tục nữa, quyết định trở về, bắt đầu bán y phục Điều Hòa.
Hơn nữa, Viên Cầu biết rõ, hiện tại hiệu quả đã đầy đủ rồi.
Tuyệt đối sẽ oanh động.
Trên máy bay là an an ổn ổn, Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn, Phong Thích Thảng cùng với lão quỷ ở trên mặt băng, cái kia là khổ không thể tả.
Hàn Băng vô cùng cứng rắn, nhuyễn rối tinh rối mù, khá tốt bọn họ đều là siêu cấp cao thủ, bằng không thì, sau khi hãm xuống dưới, kết quả kia chỉ có một.
Chết!
Đây là kết quả duy nhất.
Một lão quỷ có được thực lực tương đương với Kết Đan sơ kỳ, ở địa cầu, vậy cũng tuyệt đối là cường giả đỉnh tiêm; ba Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, cũng là cao thủ đứng đầu địa cầu.
Nhưng mà, bốn gia hỏa này, cả đám đều rất là bi kịch. Linh khí, Băng Dị Năng trong cơ thể điên cuồng xói mòn. Càng bi thúc chính là, không ai dám dừng lại.
Dừng lại, là tìm chết a.
- Sắp ra khỏi Bắc Cực rồi, con mẹ nó, thật sự là quá kinh khủng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
Ngô Tranh Vanh nhìn phía trước, lờ mờ có thể thấy được núi rừng, mừng rỡ không thôi.
- Ai biết rõ.
Lý lão sư quyết đoán nói tục:
- Hàn Băng đang tốt, như thế nào biến thành bộ dáng này, không nên lừa người như vậy.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhanh chạy khỏi chỗ này đi.
Phong Thích Thảng cấp tốc chạy vội, nói ra:
- Chúng ta đều là như thế, tên lão quỷ kia, khẳng định không sống khá giả.
- Nghĩ đến lão quỷ kia, ta cũng cảm giác trong nội tâm rất cân đối.
Trên mặt Ngô Tranh Vanh, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, rốt cuộc tìm được cân đối.
Bọn họ là Tu Chân giả, lão quỷ lại không phải.
Không thể phủ nhận, lão quỷ so với bọn hắn còn bi thúc, còn mạo hiểm hơn.
Mặc dù nói, lão quỷ một mực chạy ở trước mặt bọn hắn. Nhưng mà, tình huống rất không lạc quan, mấy lần suýt nữa dọa bay hồn của lão quỷ.
Lúc mới bắt đầu, những nơi lão quỷ đi qua lưu lại dấu chân năm sáu cen-ti-mét, hiện tại, đã thẳng tới cổ chân. Theo thời gian trôi qua, còn đang không ngừng sâu thêm.
- Thật là đáng chết.
Sắc mặt Lão quỷ trắng bệch, kinh hãi vạn phần, lại như vậy nữa, sẽ sợ chết mất:
- Sắp lao ra rồi, con mẹ nó, muốn hù chết người sao?
- Ta... móa...
Đột nhiên, lão quỷ cảm giác thân thể của mình mất thăng bằng, trên đùi phải truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức, trực tiếp ngã sấp xuống trên băng mặt, cả người lăn trên mặt băng.
Sợ tới mức làm lão quỷ đổ mồ hôi lạnh.
Ngã sấp xuống?
Dựa vào, đây chính là gặp người chết a.
Bất quá, rất nhanh, lão quỷ liền phát hiện, mặt băng đã khôi phục cứng rắn vốn có, mà trên chân phải của hắn truyền đến đau nhức kịch liệt, hoàn toàn là vì mặt băng đột nhiên trở thành cứng ngắc dẫn ra hậu quả.
Phải biết rằng, trước kia mặt băng một mực đều rất nhuyễn, mỗi một lần lão quỷ đặt chân, cường độ đều nhắm vào tầng băng yếu.
- Mau lên đây, Hàn Băng này có cổ quái, ta cũng kiên trì không được bao lâu.
Ngô Tranh Vanh không dám lãnh đạm, linh khí trong cơ thể lập tức bộc phát, gia cố mặt băng.
Bất quá, Ngô Tranh Vanh tinh tường cảm giác được, thời gian hắn gia cố rất ngắn.
Cái này... vấn đề này căn bản không nên xuất hiện a.
Nhưng mà, cứ như vậy xuất hiện.
Việc lạ a!
- Nhanh ly khai nơi đây, tốc độ đừng giảm bớt, rơi xuống dưới, ai cũng cứu không được chúng ta.
Lý Nặc Ngôn từ bên trong Hàn Băng bay lên, liền nói.
Sưu sưu...
Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn, cùng với Phong Thích Thảng, hóa thành ba đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất.
Những nơi đi qua, bất cứ dấu vết gì cũng không có để lại.
Sức chiến đấu của ba người bọn họ đều không bằng lão quỷ, nhưng bọn hắn lại làm được Đạp Tuyết Vô Ngân.
Tu Chân giả cùng Dị Năng giả khác nhau cực lớn.
- Khá tốt máy bay đã cất cánh, bằng không thì, nhóm người Trần Thanh Đế kia, sẽ phải bi kịch rồi. Cho dù chúng ta muốn cứu, cũng cứu không được.
Ngô Tranh Vanh duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh, nhìn phi cơ bay lên trời, nhẹ nhàng thở ra.
- Đúng vậy a, thật sự là vạn hạnh.
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng đều đồng ý.
Bất quá, bọn hắn lại không biết, đây hết thảy đều là Trần đại thiếu làm ra.
- Trần đại thiếu, ngươi đến cùng làm cái gì vậy?
Trong máy bay, Viên mập mạp nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Động tác độ khó cao, cảm giác như thế nào? Rất thoải mái sao?
- Cảm giác cũng không tệ lắm, nếu không ngươi xuống dưới thử xem?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói.
- Ta cũng không có thân thủ nhanh nhẹn như ngươi, ngươi vừa rồi, nhanh một bước, chậm một bước, cũng đừng nghĩ bắt được thang dây.
Viên Cầu nhịn không được liếc mắt:
- Ta đi ngủ, mặc kệ ngươi.
Viên mập mạp ngoài miệng nói như vậy, ai cũng biết, hắn lo lắng gần chết.
Trong nháy mắt Trần đại thiếu bắt được thang dây, toàn bộ quá trình Viên Cầu đều cực kỳ khẩn trương, vừa rồi còn thở dài một hơi.
An an ổn ổn lên máy bay thật tốt, cần phải chơi thang dây sao?
Ở Viên mập mạp xem ra, Trần đại thiếu sẽ không có sự tình gì mà đi tìm kích thích.
Sự tình phát triển đến một bước này, quảng cáo, Viên Cầu cũng không có ý định tiếp tục nữa, quyết định trở về, bắt đầu bán y phục Điều Hòa.
Hơn nữa, Viên Cầu biết rõ, hiện tại hiệu quả đã đầy đủ rồi.
Tuyệt đối sẽ oanh động.
Trên máy bay là an an ổn ổn, Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn, Phong Thích Thảng cùng với lão quỷ ở trên mặt băng, cái kia là khổ không thể tả.
Hàn Băng vô cùng cứng rắn, nhuyễn rối tinh rối mù, khá tốt bọn họ đều là siêu cấp cao thủ, bằng không thì, sau khi hãm xuống dưới, kết quả kia chỉ có một.
Chết!
Đây là kết quả duy nhất.
Một lão quỷ có được thực lực tương đương với Kết Đan sơ kỳ, ở địa cầu, vậy cũng tuyệt đối là cường giả đỉnh tiêm; ba Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, cũng là cao thủ đứng đầu địa cầu.
Nhưng mà, bốn gia hỏa này, cả đám đều rất là bi kịch. Linh khí, Băng Dị Năng trong cơ thể điên cuồng xói mòn. Càng bi thúc chính là, không ai dám dừng lại.
Dừng lại, là tìm chết a.
- Sắp ra khỏi Bắc Cực rồi, con mẹ nó, thật sự là quá kinh khủng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?
Ngô Tranh Vanh nhìn phía trước, lờ mờ có thể thấy được núi rừng, mừng rỡ không thôi.
- Ai biết rõ.
Lý lão sư quyết đoán nói tục:
- Hàn Băng đang tốt, như thế nào biến thành bộ dáng này, không nên lừa người như vậy.
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nhanh chạy khỏi chỗ này đi.
Phong Thích Thảng cấp tốc chạy vội, nói ra:
- Chúng ta đều là như thế, tên lão quỷ kia, khẳng định không sống khá giả.
- Nghĩ đến lão quỷ kia, ta cũng cảm giác trong nội tâm rất cân đối.
Trên mặt Ngô Tranh Vanh, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, rốt cuộc tìm được cân đối.
Bọn họ là Tu Chân giả, lão quỷ lại không phải.
Không thể phủ nhận, lão quỷ so với bọn hắn còn bi thúc, còn mạo hiểm hơn.
Mặc dù nói, lão quỷ một mực chạy ở trước mặt bọn hắn. Nhưng mà, tình huống rất không lạc quan, mấy lần suýt nữa dọa bay hồn của lão quỷ.
Lúc mới bắt đầu, những nơi lão quỷ đi qua lưu lại dấu chân năm sáu cen-ti-mét, hiện tại, đã thẳng tới cổ chân. Theo thời gian trôi qua, còn đang không ngừng sâu thêm.
- Thật là đáng chết.
Sắc mặt Lão quỷ trắng bệch, kinh hãi vạn phần, lại như vậy nữa, sẽ sợ chết mất:
- Sắp lao ra rồi, con mẹ nó, muốn hù chết người sao?
- Ta... móa...
Đột nhiên, lão quỷ cảm giác thân thể của mình mất thăng bằng, trên đùi phải truyền đến một hồi kịch liệt đau nhức, trực tiếp ngã sấp xuống trên băng mặt, cả người lăn trên mặt băng.
Sợ tới mức làm lão quỷ đổ mồ hôi lạnh.
Ngã sấp xuống?
Dựa vào, đây chính là gặp người chết a.
Bất quá, rất nhanh, lão quỷ liền phát hiện, mặt băng đã khôi phục cứng rắn vốn có, mà trên chân phải của hắn truyền đến đau nhức kịch liệt, hoàn toàn là vì mặt băng đột nhiên trở thành cứng ngắc dẫn ra hậu quả.
Phải biết rằng, trước kia mặt băng một mực đều rất nhuyễn, mỗi một lần lão quỷ đặt chân, cường độ đều nhắm vào tầng băng yếu.
/878
|