Dưới lầu, Như Huyên mặc váy thạch lựu màu lam, tóc dài thả xuống vai, được một dải lụa màu lam buộc lại, trâm ngọc khẽ cài lên, lông mày và khóe môi mang theo ý vị, lịch sự tao nhã dịu dàng, nhìn rất dễ tiếp xúc, trong vẻ mặt ấm áp lại lộ ra mấy phần lạnh nhạt, thờ ơ.
Như Huyên xuất hiện, khiến Túy Hương lâu nhất thời rối loạn lên, tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng.
Nhưng không vì vậy mà Như Huyên sẽ cao ngạo hay khiếp đảm, chỉ lạnh nhạt hỏi thăm tiểu nhị, "Tiểu nhị, Ưu nhã phòng."
Ưu nhã phòng là sương phòng dành riêng cho Thiên Thiên, không tiếp đãi người khác.
Tiểu nhị nghe xong, đáy mắt không còn sự mê luyến nữa, đổi thành vẻ mặt cung kính.
Khi Như Huyên xuất hiện ở phủ thì Tinh nhi đã đặc biệt nhắc nhở nàng, muốn tìm được chủ tử chỉ cần nói Ưu nhã phòng, lập tức sẽ có người mang nàng đi.
Như Huyên đi theo tiểu nhị đến Ưu nhã phòng, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Một nơi khác.
"Không sai." Đêm đó, cùng xuất hiện với Hiên Viên Hạo ở Xuân Tiêu các không chỉ gồm có Long Khải Kỳ, mà còn có Mộ Dung Hàn trước mắt này nữa!
"Vậy ngươi muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của nàng như thế nào?" Mộ Dung Hàn hăng hái hỏi.
"Rất đơn giản, chính là như thế này. . . . . ." Thiên Thiên ghé lại gần lỗ tai và nói nhỏ.
Mộ Dung Hàn kinh ngạc nhìn Thiên Thiên, nàng muốn khảo nghiệm một nữ tử như vậy sao? Nhưng rất nhanh, hắn lại cười.
Bên này, Như Huyên cũng đã đi tới Ưu nhã phòng.
"Cốc cốc cốc"
"Chủ tử, Mộ Dung công tử." Âm thanh như oanh hót của Như Huyên nhàn nhạt vang lên, Tinh nhi từng nói rằng nếu bên cạnh chủ tử có một nam tử, thì đó chính là lão bản Mộ Dung công tử của Túy Hương lâu.
Đây là lần đầu Mộ Dung Hàn nhìn gần nữ tử này, mặc dù nàng có dung mạo khuynh thành, nhưng mà hắn lại có hứng thú với cái khác hơn.
"Như Huyên, thân là trợ thủ của ta, ta phải hiểu rõ năng lực của ngươi, thật ra hôm nay đến đây, mục đích chủ yếu chính là muốn khảo nghiệm ngươi, mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Mặc dù vào lần đầu tiên nhìn thấy, mình đã tin rằng nàng sẽ là một trợ thủ tốt, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn có chuyện mà mình chưa hiểu rõ.
Tục ngữ nói, muốn dùng đúng người, trước tiên, phải hiểu rõ điểm mạnh của người đó, hốt thuốc đúng bệnh, mới có thể làm ít công to.
"Chủ tử, Như Huyên hiểu."
"Đồng thời, ngươi không cần phải quá miễn cưỡng bản thân, lúc nào ngươi cũng có thể rút lui khỏi cái khảo nghiệm này." Thiên Thiên có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt trấn định của Như Huyên.
"Như Huyên hiểu."
"Ừ, vậy ngươi cảm thấy thế nào về thương trường cũng như chiến trường?"
"Dạ, bẩm chủ tử, Như Huyên cảm thấy thương trường là thương trường, chiến trường là chiến trường. Trên chiến trường, hai người không thể cùng sống, trên thương trường, hai người lại có thể cùng nhau thắng! Chiến tranh, chúng ta thua, nhưng thương chiến, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn!"
Từ trong mắt nàng, Thiên Thiên cảm thấy nàng hiểu rất rõ mấy cái này không phải trong một sớm một chiều, cũng không thể chỉ đọc qua sách vở.
"Như Huyên, mặc dù ta đã đồng ý với ngươi, sẽ không hỏi tới quá khứ của ngươi, nhưng ngươi thật sự làm cho ta hiếu kỳ, ngày xưa ngươi rốt cuộc là một người như thế nào?"
"Chủ tử, quá khứ đã là quá khứ, hiện tại chủ yếu là hướng đến tương lai." Đáy mắt Như Huyên thoáng qua ý tránh né, nàng không muốn nhắc lại.
"Yên tâm, chuyện mà ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ không đào bới lên. Mà ta cũng tin tưởng, ngươi tuyệt đối là một trợ thủ tốt." Nhớ đêm đó, sau khi Như Huyên rời đi Xuân Tiêu các, câu đầu tiên nàng nói là, không cần hỏi đến quá khứ của nàng.
Một bên, Mộ Dung Hàn cẩn thận quan sát Như Huyên, từ khi bắt đầu, hắn cũng cảm giác rằng nàng tuyệt không phải chỉ một nữ tử phong trần đơn giản, còn đáy mắt né tránh kia, nhất định hắn phải biết rõ thân phận chân thật của nàng.
☆
Long Khải Kỳ tức giận rời hoàng cung, đi thẳng tới phủ đệ của Hiên Viên Hạo.
"Kỳ, sao ngươi xuất hiện ở phủ đệ của ta mà lại giận dữ như thế? Không phải hôm nay là ngày giỗ mẫu phi của ngươi sao?" Mỗi khi đến hôm nay, Kỳ sẽ đi bái tế rồi vào cung một chuyến, chuyện này chưa bao giờ thay đổi, vì sao hôm nay. . . . . .
"Hôm nay, đụng phải nàng kia ở trong cung rồi !" Long Khải Kỳ không trực tiếp nói ra nàng kia là ai, nhưng thân là bạn tốt, dĩ nhiên Hạo hiểu được.
"Nghe nói, nàng vào cung đã hai năm nhưng chưa bao giờ được Hoàng thượng sủng ái, nàng không ngừng dùng mọi loại biện pháp để gặp mặt Hoàng thượng, nhưng cũng không được Hoàng thượng sủng ái.
Vậy mà, đúng lúc phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi, Hoàng thượng đột nhiên lại chọn cưng chiều nàng." Hạo vừa suy nghĩ vừa nói, đến bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu được mục đích của Hoàng thượng.
"Ta không có hứng thú với chuyện của nàng ta." Tức giận trên mặt Long Khải Kỳ còn chưa biến mất hết, lại thêm mấy phần lạnh lẽo.
Hạo đương nhiên biết được lý do trong đó, chuyện này phải nhắc đến Hoa Xảo tiết hai năm trước.
Năm đó, Tuyết Diên chỉ dựa vào một điệu nhảy mà đoạt được vị trí Hoa tiên tử, khi nàng lên đài, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, khí chất xuất trần thoát tục càng hấp dẫn mọi người thật sâu.
Nhưng một nữ tử như vậy lại chủ động đến gần Kỳ, khi sự dịu dàng của nàng sắp hòa tan được trái tim lạnh lẽo của Kỳ thì Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ nạp Tuyết Diên làm phi.
Kỳ đã từng nói, chỉ cần Tuyết Diên không muốn, hắn có biện pháp giúp nàng không vào cung, nhưng Tuyết Diên lại nói với hắn, lòng của nàng đã sớm trao cho Hoàng thượng.
Từ đó, lòng của Kỳ càng thêm băng giá.
"Kỳ, bỏ qua chuyện của nàng ta, lúc Hoàng thượng phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi, chỉ là phong phi thôi nhưng cảnh tượng lại rất chấn động, vậy mà buổi tối lại ném Thượng Quan Diễm Nhi qua một bên, cưng chiều nữ nhân khác, mục đích mà hắn làm vậy là gì?
Nếu như muốn khống chế Thượng Quan Kiệt Hùng, vì sao không trực tiếp cưng chiều Thượng Quan Diễm Nhi, chẳng lẽ hắn không sợ Thượng Quan Kiệt Hùng biết được rồi hành động trước sao?" Hiên Viên Hạo chau mày.
"Nếu như cưng chiều một mình Thượng Quan Diễm Nhi, sợ rằng Thượng Quan Kiệt Hùng sẽ càng ngông cuồng hơn."
"Hay là Hoàng thượng đã bắt đầu từ từ hành động rồi?" Hiên Viên Hạo đột nhiên nói.
"Chúng ta cứ yên lặng theo dõi biến hóa trước đã!"
Như Huyên xuất hiện, khiến Túy Hương lâu nhất thời rối loạn lên, tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng.
Nhưng không vì vậy mà Như Huyên sẽ cao ngạo hay khiếp đảm, chỉ lạnh nhạt hỏi thăm tiểu nhị, "Tiểu nhị, Ưu nhã phòng."
Ưu nhã phòng là sương phòng dành riêng cho Thiên Thiên, không tiếp đãi người khác.
Tiểu nhị nghe xong, đáy mắt không còn sự mê luyến nữa, đổi thành vẻ mặt cung kính.
Khi Như Huyên xuất hiện ở phủ thì Tinh nhi đã đặc biệt nhắc nhở nàng, muốn tìm được chủ tử chỉ cần nói Ưu nhã phòng, lập tức sẽ có người mang nàng đi.
Như Huyên đi theo tiểu nhị đến Ưu nhã phòng, trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Một nơi khác.
"Không sai." Đêm đó, cùng xuất hiện với Hiên Viên Hạo ở Xuân Tiêu các không chỉ gồm có Long Khải Kỳ, mà còn có Mộ Dung Hàn trước mắt này nữa!
"Vậy ngươi muốn khảo nghiệm năng lực ứng biến của nàng như thế nào?" Mộ Dung Hàn hăng hái hỏi.
"Rất đơn giản, chính là như thế này. . . . . ." Thiên Thiên ghé lại gần lỗ tai và nói nhỏ.
Mộ Dung Hàn kinh ngạc nhìn Thiên Thiên, nàng muốn khảo nghiệm một nữ tử như vậy sao? Nhưng rất nhanh, hắn lại cười.
Bên này, Như Huyên cũng đã đi tới Ưu nhã phòng.
"Cốc cốc cốc"
"Chủ tử, Mộ Dung công tử." Âm thanh như oanh hót của Như Huyên nhàn nhạt vang lên, Tinh nhi từng nói rằng nếu bên cạnh chủ tử có một nam tử, thì đó chính là lão bản Mộ Dung công tử của Túy Hương lâu.
Đây là lần đầu Mộ Dung Hàn nhìn gần nữ tử này, mặc dù nàng có dung mạo khuynh thành, nhưng mà hắn lại có hứng thú với cái khác hơn.
"Như Huyên, thân là trợ thủ của ta, ta phải hiểu rõ năng lực của ngươi, thật ra hôm nay đến đây, mục đích chủ yếu chính là muốn khảo nghiệm ngươi, mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng." Mặc dù vào lần đầu tiên nhìn thấy, mình đã tin rằng nàng sẽ là một trợ thủ tốt, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn có chuyện mà mình chưa hiểu rõ.
Tục ngữ nói, muốn dùng đúng người, trước tiên, phải hiểu rõ điểm mạnh của người đó, hốt thuốc đúng bệnh, mới có thể làm ít công to.
"Chủ tử, Như Huyên hiểu."
"Đồng thời, ngươi không cần phải quá miễn cưỡng bản thân, lúc nào ngươi cũng có thể rút lui khỏi cái khảo nghiệm này." Thiên Thiên có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt trấn định của Như Huyên.
"Như Huyên hiểu."
"Ừ, vậy ngươi cảm thấy thế nào về thương trường cũng như chiến trường?"
"Dạ, bẩm chủ tử, Như Huyên cảm thấy thương trường là thương trường, chiến trường là chiến trường. Trên chiến trường, hai người không thể cùng sống, trên thương trường, hai người lại có thể cùng nhau thắng! Chiến tranh, chúng ta thua, nhưng thương chiến, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn!"
Từ trong mắt nàng, Thiên Thiên cảm thấy nàng hiểu rất rõ mấy cái này không phải trong một sớm một chiều, cũng không thể chỉ đọc qua sách vở.
"Như Huyên, mặc dù ta đã đồng ý với ngươi, sẽ không hỏi tới quá khứ của ngươi, nhưng ngươi thật sự làm cho ta hiếu kỳ, ngày xưa ngươi rốt cuộc là một người như thế nào?"
"Chủ tử, quá khứ đã là quá khứ, hiện tại chủ yếu là hướng đến tương lai." Đáy mắt Như Huyên thoáng qua ý tránh né, nàng không muốn nhắc lại.
"Yên tâm, chuyện mà ta đã đồng ý với ngươi, đương nhiên sẽ không đào bới lên. Mà ta cũng tin tưởng, ngươi tuyệt đối là một trợ thủ tốt." Nhớ đêm đó, sau khi Như Huyên rời đi Xuân Tiêu các, câu đầu tiên nàng nói là, không cần hỏi đến quá khứ của nàng.
Một bên, Mộ Dung Hàn cẩn thận quan sát Như Huyên, từ khi bắt đầu, hắn cũng cảm giác rằng nàng tuyệt không phải chỉ một nữ tử phong trần đơn giản, còn đáy mắt né tránh kia, nhất định hắn phải biết rõ thân phận chân thật của nàng.
☆
Long Khải Kỳ tức giận rời hoàng cung, đi thẳng tới phủ đệ của Hiên Viên Hạo.
"Kỳ, sao ngươi xuất hiện ở phủ đệ của ta mà lại giận dữ như thế? Không phải hôm nay là ngày giỗ mẫu phi của ngươi sao?" Mỗi khi đến hôm nay, Kỳ sẽ đi bái tế rồi vào cung một chuyến, chuyện này chưa bao giờ thay đổi, vì sao hôm nay. . . . . .
"Hôm nay, đụng phải nàng kia ở trong cung rồi !" Long Khải Kỳ không trực tiếp nói ra nàng kia là ai, nhưng thân là bạn tốt, dĩ nhiên Hạo hiểu được.
"Nghe nói, nàng vào cung đã hai năm nhưng chưa bao giờ được Hoàng thượng sủng ái, nàng không ngừng dùng mọi loại biện pháp để gặp mặt Hoàng thượng, nhưng cũng không được Hoàng thượng sủng ái.
Vậy mà, đúng lúc phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi, Hoàng thượng đột nhiên lại chọn cưng chiều nàng." Hạo vừa suy nghĩ vừa nói, đến bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu được mục đích của Hoàng thượng.
"Ta không có hứng thú với chuyện của nàng ta." Tức giận trên mặt Long Khải Kỳ còn chưa biến mất hết, lại thêm mấy phần lạnh lẽo.
Hạo đương nhiên biết được lý do trong đó, chuyện này phải nhắc đến Hoa Xảo tiết hai năm trước.
Năm đó, Tuyết Diên chỉ dựa vào một điệu nhảy mà đoạt được vị trí Hoa tiên tử, khi nàng lên đài, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, khí chất xuất trần thoát tục càng hấp dẫn mọi người thật sâu.
Nhưng một nữ tử như vậy lại chủ động đến gần Kỳ, khi sự dịu dàng của nàng sắp hòa tan được trái tim lạnh lẽo của Kỳ thì Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ nạp Tuyết Diên làm phi.
Kỳ đã từng nói, chỉ cần Tuyết Diên không muốn, hắn có biện pháp giúp nàng không vào cung, nhưng Tuyết Diên lại nói với hắn, lòng của nàng đã sớm trao cho Hoàng thượng.
Từ đó, lòng của Kỳ càng thêm băng giá.
"Kỳ, bỏ qua chuyện của nàng ta, lúc Hoàng thượng phong phi cho Thượng Quan Diễm Nhi, chỉ là phong phi thôi nhưng cảnh tượng lại rất chấn động, vậy mà buổi tối lại ném Thượng Quan Diễm Nhi qua một bên, cưng chiều nữ nhân khác, mục đích mà hắn làm vậy là gì?
Nếu như muốn khống chế Thượng Quan Kiệt Hùng, vì sao không trực tiếp cưng chiều Thượng Quan Diễm Nhi, chẳng lẽ hắn không sợ Thượng Quan Kiệt Hùng biết được rồi hành động trước sao?" Hiên Viên Hạo chau mày.
"Nếu như cưng chiều một mình Thượng Quan Diễm Nhi, sợ rằng Thượng Quan Kiệt Hùng sẽ càng ngông cuồng hơn."
"Hay là Hoàng thượng đã bắt đầu từ từ hành động rồi?" Hiên Viên Hạo đột nhiên nói.
"Chúng ta cứ yên lặng theo dõi biến hóa trước đã!"
/139
|