Anh nói: “Với câu vô lại của em, tôi quyết định vô lại đến cùng!” Nói xong, đôi mắt vẫn còn quan sát một vòng ở trên người cô. “Không biết xấu hổ!” Vô Song giận đến mức bóp chặt eo, hận không thể phun nước miếng lên trên mặt anh, đã từng gặp qua người không biết xấu hổ, lại chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến mức như vậy . Thấy cha mẹ sắp đánh nhau, cậu bé xách nồi canh đi tới, cợt nhã nói, “Chú à, chú đói bụng không, con hầm canh xương cho chú nè!” “Canh xương?” Vô Song nhìn chằm chằm vào ánh mắt của con trai, trực tiếp đoạt lấy bình thuỷ từ trong tay cậu, cắn răng nghiến lợi hung ác với cậu “Con lấy tiền của mẹ, mua xương nấu canh cho anh ta, có lầm không vậy!” Nhóc con xấu xa, lại chà đạp tiền mồ hôi xương máu của cô như vậy! Cô nhức nhối. “Tịch thu!” Vô Song ôm bình thuỷ vào trong lòng, vừa đúng lúc đến bữa trưa của cô. Cậu bé trợn tròn mắt, mẹ, sao mẹ lại keo kiệt như vậy, hơn nữa, hơn nữa, cậu dùng chính là tiền của mình có được không! “Mẹ, chú là vì cứu con mới bị thương, người hào phóng một lần, một lần. . . . . .” Chạm phải ánh mắt sắc bén của mẹ, giọng nói của cậu bé càng lúc càng nhỏ “Có được hay không?” Vô Song vuốt đầu con trai cười híp mắt nói “Con trai, cũng không phải là mẹ hẹp hòi, mà là. . . . . .” Mặt cười cứng đờ, cô nặng nề nói “Có người, không đáng để chúng ta đối tốt với họ!” (⊙o⊙) a! Cậu bé quay đầu, liếc mắt nhìn sắc mặt của cha, đã sắp đến mức như gan heo trúng độc rồi! Cậu nuốt xuống một ngụm, nắm tay Vô Song “Mẹ à, mặc kệ nói thế nào, chú đều là vì con mới bị thương. . . . . .” “Vì con?” Vô Song cắt đứt lời của cậu, quay đầu liếc qua Đông Bác Hải “Đông Tam Thiếu, anh thật đúng là lợi hại nha, ăn một bữa cơm cũng có thể gây chuyện, loại vị thần xui xẻo như anh, sau này vẫn xin cách xa con tôi một chút, tôi không muốn anh hại đến nó!” “Cô em đáng ghét, cô. . . . . .” Thiếu chút nữa thì Đông Bác Hải mở miệng mắng, cô gái chết bầm này thật đúng là thấy anh tha thứ dễ dàng, thì thành bản chất được voi đòi tiên. “Tôi sao, tôi nói sai rồi hả? Nhiều năm như vậy con tôi theo tôi đều bình an vô sự, anh mới dẫn nó đi ra ngoài ăn cơm, thiếu chút nữa đã muốn tánh mạng của nó, tôi xin hỏi Đông Tam Thiếu, không phải anh xui, thì ai xui?” Yên tĩnh. . . . . . Trong phút chốc, cả phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, lòng của cậu bé cũng như dây cung kéo căng, chỉ sợ sau một khắc, cha sẽ nhảy dựng lên bấm mẹ cổ! Mẹ nói lời ác độc, cậu là sớm lãnh giáo, tuyệt đối có bản lĩnh tức giận người chết không đền mạng! Cha, cha nhất định phải bình tĩnh nha! Vững vàng, vững vàng. . . . . . Lúc ánh mắt của Đông Bác Hải có hành động nháy mắt chợt lóe, thì trong phòng đột nhiên phát ra một trận cười ầm, mà tiếng cười của người đó, đã cười đến sắp gãy lưng rồi! “Mặc — Phi — Tước” Ba chữ này, là từ ở trong hàm răng của Đông Bác Hải nặn ra, anh thế nhưng lại làm trò cười của anh ta, đáng chết, đây chính là anh em? ! “Chú Mặc” Cậu bé con môi, cái này thì có gì mà buồn cười chứ! “Đi thôi!” Vô Song dắt tay của con trai, một giây cô cũng không muốn nán lại, xoay người rời đi. Cậu bé lưu luyến mà nghiêng đầu nhìn cha, đưa tay bái bai với anh “Chú à, tạm biệt!” “Tạm biệt!” Mặc dù, anh rất muốn con trai ở lại làm bạn, nhưng cũng nghĩ dù chết thì cô gái kia chắc chắn sẽ không đồng ý, hôm nay anh tạm thời không cãi nhau với cô ấy, để cho cô ấy đắc ý một lần, về sau ạm sẽ đòi lại . Về phần, cái tên bạn thân chết tiệt không có lương tâm kia, anh cầm lên một cái gối đầu khác, ném tới anh ta “Cậu cũng cút!” Ra khỏi cửa bệnh viện, Vô Song cảnh cáo con trai “Về sau cách xa vị thần xui xẻo này một chút, có biết không!” Cậu bé gật đầu. “Được rồi, con đi về cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ phải đi làm rồi !” Cô là lợi dụng thời gian bữa trưa mà tìm Đông Bác Hải tính sổ. “Dạ, tạm biệt mẹ!” Cậu bé phất phất tay với cô, đưa mắt nhìn mẹ đi, rồi cậu mới nặng nề thở dài một tiếng. Đường tình của cha mẹ nhấp nhô rồi!
/247
|