Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết
Chương 172: Đông phu nhân, chúng ta bắt đầu lại đi ( một )
/247
|
Thời gian hai tháng thoáng qua rồi biến mất ——. Đầu thu biến thành cuối mùa thu, nóng bức từ từ trôi đi tiến đến cái giá lạnh, đúng như trái tim chờ đợi của Vô Song. . “Mẹ.” Cậu bé tan học rồi tới đón cô xuất viện, ở sau lưng cậu bé còn có Đông lão đi theo, liên quan đến khí trời đột nhiên chuyển lạnh, nên Vô Song phát hiện thân thể ông cụ hình như không còn mạnh khoẻ như thời gian trước. “Mẹ có thể đi chưa ạ?” Cậu bé hỏi. “Ừ.” Cô gật đầu một cái, rồi nhẹ nhàng sờ đầu con trai một cái, sau đó ngẩng đầu ánh mắt nhìn về phía ông cụ, ông cụ cười nói trước: “Về nhà đi!” “Chủ tịch.” Vô Song gọi ông. “Đều là người một nhà mà, còn gọi khách khí như vậy sao.” Ông cụ cười khan hai tiếng ha ha. “Chủ tịch.” Vẻ mặt của Vô Song cũng không thay đổi mà nghiêm túc, “Có lẽ con và con trai nên về nhà mình ở!” “Vì sao?” Trong nháy mắt vẻ mặt ông cụ thay đổi. “Con muốn thận trọng suy nghĩ một lần nữa, về hôn lễ của con và Bác Hải.” Cái vấn đề này cô đã sớm muốn nói với Đông Bác Hải rồi, đáng tiếc là vẫn không gặp được người nào đó. “Mẹ.” Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn cô, chân mày nhíu chặt. Ông cụ thở một hơi nặng nề, suy nghĩ rồi nói: “Vô Song, con là đang trách Tiểu Hải trì hoãn hôn lễ đúng không?” “Không phải!” “Vậy là con giận nó, trong khoảng thời gian này bận rộn nên lạnh nhạt với con?” Vô Song im lặng một chút và không trả lời được, xác thực đây cũng là một nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn là cô cảm thấy giữa bọn họ có ngăn cách, “Chủ tịch, có thể cho con suy nghĩ thận trọng một lần nữa không, dù sao chuyện này liên quan đến cả đời của con và anh ấy.” Vô Song nói rất thành khẩn, nói thật ra ông cụ là người ngoài cuộc, nên cũng không xen vào được, ông không thể cưỡng ép cô ấy, nhất định phải gả cho con của ông. “Được rồi, để ta bảo tài xế đưa bọn con đi.” “Không cần đâu ạ, em trai con sẽ đưa bọn con về.” “Vậy đi đường cẩn thận.” “Ừ, cám ơn ngài chủ tịch!” Cô nhàn nhạt mà cúi cong người. “Ta vẫn thích nghe con gọi cha!” Ông cụ mỉm cười mà sờ sờ đầu của cô, Vô Song cảm động đến mức hai mắt hiện ra chua xót, cô có thể sẽ phụ lòng ưu ái của ông cụ rồi. “Chị.” Chúc Kỳ đi tới, xách hành lý của cô ở trên giường, rồi đi tới bên người cô, “Đi thôi!” “Ừ.” Đáp một tiếng, rồi cô vẫy tay với ông cụ, “Chủ tịch, hẹn gặp lại.” “Hẹn gặp lại.” Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó ông cụ lại thở dài, chớp chớp mí mắt và nước mắt ở trong con mắt già nua hiện ra. **** “Cậu, cha lúc nào thì trở về?” Chúc Kỳ ở phía sau đặt valy hành lý, cậu bé đuổi theo ở phía sau cái mông của anh hỏi. “Anh ấy nói hai ngày nữa.” Anh để hành lý xuống, rồi đóng cửa xe lại. “Cụ thể là ngày kia à? Chúng ta dọn nhà cha có biết không? Cậu có nói địa chỉ nhà mới cho cha không, còn có. . . . . .” “STOP!” Chúc Kỳ làm một tư thế ‘ dừng ’, “Tiểu QQ à, cậu càng ngày càng cảm thấy con tham gia vào nhiều quá.” “Cậu à, rốt cuộc là cậu có nói với cha hay không.” Cậu bé chống eo nhỏ ra vẻ hùng dũng oai vệ mà hỏi. Ngoáy ngoáy lỗ tai, Chúc Kỳ trả lời lập lờ nước đôi, “Hình như là nói, mà hình như quên nói.” “Cậu!” Cậu bé tức đến đỏ mặt, làm sao bây giờ! “Ha ha ha.” Thấy cậu bé có vẻ tức giận, Chúc Kỳ cừơi đến nỗi thiếu chút nữa cong lưng, cuối cùng cũng thắng cậu nhóc một lần, trong lòng anh cũng thăng bằng nhiều. “Hai cậu cháu đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Vô Song ở trên xe chờ bọn họ hồi lâu cũng không trông thấy hai người lên xe, nên từ trong xe bước xuống. “Cậu bị giật kinh phong.” Cậu bé chế giễu cậu một câu, Chúc Kỳ lập tức cười không nổi. “Đi thôi, mẹ đói bụng rồi!” Vô Song nói một câu, lúc chuẩn bị ngồi trở lại xe, thì đột nhiên một chiếc xe BMW dừng lại ở trước mặt cô, chủ xe đeo kính mát đẩy cửa xe ra, rồi chậm rãi lấy xuống đeo mắt kính, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người tản ra quyến rũ ăn sạch lớn nhỏ không có gì sánh kịp. “Cha.” Cậu bé hưng phấn gọi một tiếng, hai con mắt kích động đến mức nước mắt giàn dụa, và bổ nhào về phía cha. “Á!” Anh cau mày nhẹ giọng kêu một tiếng, nhóc con đụng vào vết thương của anh. “Anh rể.” Chúc Kỳ cũng đi tới, cười cười với anh. Duy chỉ có Vô Song biểu tình rất lãnh đạm, làm như không thấy anh mà chuẩn bị kéo cửa xe, Đông Bác Hải đưa tay kéo cánh tay của cô, cô quay đầu lại nhìn anh, lông mày kẻ đen nhíu lại. “Con trai, buổi tối cha sẽ về nhà tìm con!” Anh cúi đầu cười nói với cậu bé con ở trong ngực. “Dạ.” Cậu bé rất thức thời mà buông tay ra, và thối lui đến bên cạnh cậu của mình. “Lên xe đi, anh có lời muốn nói với em.” Anh mạnh mẽ nhét Vô Song vào trong xe thể thao, ánh mắt của anh lướt về phía hai cậu cháu một cái, rồi anh cũng ngồi lên xe thể thao, và lái xe đi! Vừa mới bắt đầu thì hai người cũng không có nói chuyện, Vô Song xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, và có chút tức giận. “Nghe nói gần đây em rất không hài lòng anh?” Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, Vô Song không trả lời anh. “Anh còn nghe nói em muốn thoái hôn?” “Đúng là có ý này.” Lúc này cô mới không mặn không lạt mà trả lại anh một câu. “Xích ——” Anh đột nhiên thắng gấp, thân thể hai người theo bản năng mà nghiêng tới trước, mặc dù không có bị thương, nhưng Vô Song cũng bị sợ giật mình, vốn là đang tức giận, nên cô đột nhiên rống một câu rất lớn tiếng, “Anh đang làm gì đó?” “Tại sao muốn thoái hôn?” Anh nhíu chân mày lại, nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt có nỗi đau khổ khó tả. “Không tìm được cảm giác đã từng có.” Cô nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, lại âm thầm siết chặt quả đấm, nỗ lực khắc chế đau đớn trong lòng, không để tâm tình của mình mất khống chế. Anh đã hứa với cô, sẽ bảo vệ cô một tấc cũng không rời, nhưng kết quả thì sao? Anh biến mất không thấy bóng dáng, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại quan tâm cô một chút, vậy coi là cái gì? Vô Song rất rối rắm, cô biết mình không nên mong đợi điều gì với anh nữa, nhưng cô không khống chế được tim của mình, mặc dù cô đã quyết tâm muốn chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn mong đợi anh có thể quan tâm cô nhiều hơn. Gần hai tháng dùng ngày tính thì không dài, chỉ có 61 ngày, nhưng nếu hóa thành giây phút thì chính là 1464 giờ 87840 phút 5270400 giây. “Em đang giận anh vì mấy ngày gần đây không có ở bên cạnh em sao?” Anh kéo tay của cô qua giữ ở trong lòng bàn tay, Vô Song muốn rút về nhưng đáng tiếc sức chưa đủ. “Bác Hải, anh tự vấn lòng mình một chút, em thật sự có quan trọng với anh như vậy không?” Trên thế giới nhiều con gái như vậy, cô thật quan trọng tới mức nếu không phải là cô anh sẽ không cưới sao. “Có.” Anh trả lời không chút do dự. “Vậy sao?” Vô Song cười tự giễu, “Tại sao em lại không cảm thấy, em cảm thấy ở trong lòng anh chuyện gì cũng quan trọng hơn em, thù hận quan trọng hơn em, công việc quan trọng hơn em, trong thế giới của anh em chỉ là một người ngoài cuộc, đứng rất xa ở ngoài cửa trái tim của anh mà ngắm nhìn, lại vĩnh viễn không vào được trong lòng của anh.” “Ai nói?” Đông Bác Hải không dám hỏi tùy tiện. “Chẳng lẽ không đúng sao?” Vô Song hỏi ngược lại
/247
|