Lá bài cuối cùng, tất cả mọi người đang nín thở nhìn, tay phát bài của người hầu bàn cũng cực kỳ cẩn thận, cũng không dám run một chút, lúc chia cho Tiêu Hùng thì hỏi: “Tiêu tiên sinh, muốn lật bài mình không?” Con ngươi đen sâu khinh thường nhìn anh ta, rồi nhìn chằm chằm thẳng vào đứa nhỏ miệng còn hôi sữa đang khiêu khích gã ở đối diện, và lạnh lùng mở miệng: “Lật.” Một chữ, lòng của đám đông treo lơ lửng tới giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi. . . . . . “Ai. . .” Lá bài mở ra, không phải là A bích mọi người mong đợi, mà là K cơ, thế là mọi người thở dài. “Ha ha ha ha ha!” Cậu bé hưng phấn quá mức, nên cười to lên, và mắt lạnh của Tiêu Hùng bay vụt đến, thế là cậu bé nhăn mũi, “Trừng cái gì mà trừng, chưa từng thấy qua bộ dạng trai đẹp đẹp trai hơn ông sao?” Trán của gã ta nổi lên gân xanh, tên nhóc con này từ chỗ nào nhô ra! “Thiên tiểu thư, muốn lật bài không?” Bên kia, giọng nói của người hầu bàn vang lên, Tiêu Hùng thu hồi ánh mắt, hôm nay tạm thời không chấp nhặt với tên nhóc này. “Lật.” Lời của cô bé, lại làm cho lòng của đám đông hiếu kỳ treo lên cao một lần nữa. “Ô. . .” Lá bài mở ra, tất cả mọi người thổn thức một chút, là con Q bích, nối liền với 10, J, K, trước của cô thì cơ hội đồng màu rất lớn, thế cục lập tức được xoay ngược lại, bây giờ tỷ lệ chuyển bại thành thắng của cô bé rất lớn rồi, cho dù không lấy được đồng màu, nhưng chỉ cần đối phương không phải là bốn con A, thì có thể cô bé thắng. “Bạch Dạ, cậu nhất định thua.” Cậu bé đẩy một cánh tay của Bạch Dạ, hưng phấn cười nói. “Không nhất định, chủ tử cũng đừng quên, hai bên đều còn có một lá bài tẩy chưa mở, nói không chừng lá bài tẩy của gã kia chính là A bích.” “Mỏ quạ đen!” Cậu bé dùng sức mà liếc cậu ấy một cái, cậu bé mới không hy vọng tên đàn ông kia thắng. “Bây giờ xin hai bên lộ bài ra.” Giọng nói của người hầu bàn lại nâng lên, mọi người lại ngừng thở một lần nữa, nhịn đến mức ngay cả rắm cũng không dám đánh. Cô bé cúi đầu nhìn qua lá bài tẩy của mình, 3 cơ, ách. . . nhỏ nhất! Tiêu Hùng cúi đầu nhìn qua lá bài tẩy của mình, A bích. “Ha ha ha ha ha ha. . . . . .” Thật là ông trời cũng đang giúp gã, không nhịn được gã lại kiêu ngạo mà cười lớn một lần nữa. “Câm miệng, ầm ĩ muốn chết…!” Cậu bé bực mình mà vỗ bàn rồi quát lớn, sau đó móc móc lỗ tai. “Mie nó, tiêu diệt nó.” Người đàn ông vỗ lên bàn gươm súng sẵn sàng, vài tên thuộc hạ ở bên cạnh nghe lệnh, cùng đưa tay rút súng, nhưng súng cũng chưa có rút ra, thì đã có vô số nòng súng hướng ngay bọn họ. “Tất cả đều để súng xuống cho tôi.” Bá tước William đi ra bực mình chất vấn. Gã đàn ông cau chân mày lại một chút, gã cũng không kiêng nể sợ hãi Bá tước William, nhưng dù sao chỗ này cũng là ở trên địa bàn của người ta, muốn cứng đối cứng thì hiển nhiên là gã lấy trứng chọi với đá, tìm cứt. Gã cắn răng mà hận, cái tên nhóc chết tiệt này rốt cuộc là có lai lịch gì mà ngông cuồng như vậy! “Mọi người đều là người một nhà, cần gì phải gây chiến, bảo người của anh bỏ súng xuống.” Bá tước William vỗ vỗ bờ vai của gã, ngữ điệu không cao nhưng lại có ý uy hiếp. Hai mắt của Tiêu Hùng phóng hỏa, nhìn chằm chằm vào cậu bé, gân xanh ở trên trán nổi lên như là máu nóng đang sôi trào, thật giống như là muốn nổ tung bất kỳ lúc nào, cực kỳ kinh người. Cậu bé thấy thế, thì nhếch miệng cười, ngón tay út giơ lên với gã ta, ngụ ý: Đồ khốn kiếp, ngươi muốn chết! Tiêu Hùng tức giận đến mức hàm răng ma sát đến nhỏ, hai tay nắm chặt thành hai quả đấm, hận ý nho nhỏ ở trong con ngươi tràn ra —— “Này. . . Không phải muốn đánh nhau chứ?” “Tên nhóc này lai lịch là gì hả? Địa Đầu Xà mà cũng không để vào mắt.” “Chúng ta nên đi thôi, nếu mà thật sự đánh nhau, tránh cũng tránh không khỏi!” “. . . . . . . . .” Mọi người lại bàn tán xôn xao, người nhát gan sợ phiền phức thì như chim bay tản đi, sau mấy phút giằng co, thì nhóm khách đánh bài chung quanh bàn đánh bạc đã tản đi một nửa, còn lại đều là người không sợ chết. Tiêu Hùng nén hơi thở một chút, rồi chuyển người qua tiếp tục đánh bài vẫn còn chưa đánh xong, tên nhóc kiêu căng này về sau gã sẽ trừng trị nó. Gã sửa sang cho mình chỉnh tề lại một chút, cho dù tâm tình bị phá hoại, nhưng vẫn cười điên cuồng, mắt sáng như đuốc mà ngưng mắt nhìn cô bé đối diện, lời nói ngông cuồng: “Cưng thua, tôi bốn con A, ha ha ha” Đôi mắt sắc của cô bé tối lại, nhưng cũng không biến sắc nhìn gã mở bài ra —— “Ô. . .” Toàn trường lại thổn thức một hồi, ánh mắt kinh ngạc nhìn gã, rõ ràng là ⒊ đỏ chứ sao. Cảm thấy không khí quanh mình không đúng, gã cúi đầu xem xét, “Tại sao có thể như vậy?” A bích của gã đâu rồi, sao lại biến thành đỏ ⒊. “A bích, ở chỗ này của tôi.” Cô bé cầm bài lên mở ra, A bích. “Mày chơi bẩn, mày đã đổi bài của tao.” Gã đưa tay chỉ vào cô bé, vẻ mặt cực kỳ tức giận. “Chậc chậc chậc, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ dùm ông nha!” Cậu bé chắc lưỡi lên tiếng: “Thua thì chịu thua đi, người lớn như vậy, chẳng lẽ còn không thua nổi a, hử?” “Mày ——” Gã nắm quyền. “Tôi thì sao, chẳng lẽ ông dám đánh tôi?” Cậu bé hơi liếc mắt về phía một quả đấm của gã, khóe miệng nhếch lên. “Hô ~” Gã đàn ông giận đến mức hít thở mãnh liệt, quả đấm cũng đỏ lên, khuôn mặt hé ra có vẻ rất miễn cưỡng, vặn vẹo đến mức không giống người. “Ông đã thua, xin mời ông tuân thủ cam kết mà thả cha cùng hai anh trai của tôi.” Cô bé đi tới lạnh lùng nói. “Tao không có thua, là do mày chơi bẩn, đáng ghét!” Gã tức giận nên giơ quả đấm lên, đang muốn đập vào cô bé, nhưng Ảnh Tử đã một cước đánh đòn phủ đầu đạp gã ngã. Tay nhỏ của cậu bé vung lên, kéo cánh tay của cô bé lại và ôm vào trong ngực cậu bé, đây cũng là anh hùng cứu mỹ nhân! “Mẹ kiếp, ông không chỉ không có vật đánh cuộc, mà nhân phẩm cơ bản nhất ông cũng không có.” Đánh trẻ con thì coi là đàn ông gì! “Cám ơn cậu.” Cô bé thoáng lui ra khỏi ngực của cậu bé và nhẹ nhàng nói câu cảm tạ. Thu hồi ánh mắt đặt ở trên người tên cặn bã, sau đó cậu bé đưa mắt nhìn cô bé, con ngươi đảo một vòng rồi hỏi: “Cho cái gì?” Là cảm tạ cậu mới vừa rồi bảo Ảnh Tử giúp cô bé đổi bài này. “Cũng rất cám ơn.” Giọng cô bé rất nhẹ nhưng cũng rất lạnh, giống như cự người ngoài ngàn dặm. “Vậy cũng không khách khí.” Cậu bé buông cô bé ra. Cô bé xoay người, đi tới chỗ Tiêu Hùng ngã ở dứơi đất, “Nếu như ông muốn cho người của toàn thế giới đều biết ông thua không dậy nổi, vậy chúng ta hãy chờ xem.” Cô bé ném xuống một câu cảnh cáo, rồi xoay người đi, Tiêu Hùng gọi cô bé lại —— “Đợi chút. . . Mie nó, ông đây sẽ không cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, hừ!” Gã che ngực bị đá thương, bò dậy rồi nói với thuộc hạ: “Thả ngừơi đi.” “Đi thôi!” Cậu bé xem trò xong rồi, và chuẩn bị lên đường trở về nhà, lúc gần đi thì cậu liếc mắt nhìn cô bé, ánh mắt của hai người vừa đúng lúc không hẹn mà gặp, giống như tia lửa điện làm cho trái tim nhỏ hơi khẽ run. Cô bé hình như cũng có cảm giác giống cậu bé, nên vội tránh ánh mắt đi, cậu bé không tự chủ được mà chau chân mày lại, cậu có loại cảm giác mất mát khó hiểu. Cậu bé thở ra rồi xoay người bước đi mang theo Bạch Dạ, Ảnh Tử rời khỏi du thuyền, gần tới lúc lên xe, thì đột nhiên cậu bé gào to một tiếng: “A!” “Sao thế?” Bạch Dạ và Ảnh Tử khẩn trương hỏi. Cậu bé sờ soạng túi không một lúc rồi nói: “Lược của tôi rớt!” Đổ mồ hôi !©¸®!
/247
|