Úy Vân vẫn không bỏ qua cơ hội bôn ba khắp các nơi, tìm kiếm bất kỳ thông tin nào liên quan đến Nhạc Bình, nhưng Nhạc Bình giống như không khí bốc hơi, một chút dấu vết cũng không có.
Sau khi Vũ Dương từ bỏ hy vọng, vẫn theo kế hoạch đã định về thăm phụ thân.
Hắn mỗi ngày đều tìm kiếm khắp nơi đến khi trời đen kịt không nhìn thấy gì mới thôi, mang thân thể mệt mỏi về nhà, nhưng Úy Vân lại không thể ngủ, tức giận bản thân mình, tự hành hạ đến mức thân thể không còn nguyên vẹn.
Bà vú cẩn thận nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của hắn, trên mặt đất đều là bình rượu và những mảnh nhỏ của chén bị đập nát, Úy Vân ở giữa giống như con dã thú trong huyệt động.
Hắn gục đầu trên bàn, không nhận thấy có người đi vào phòng, hoàn toàn không giống một Úy Vân thường ngày lúc nào cũng thập phần cảnh giác, nhưng mấy ngày nay lại thường xuyên như vậy.
“Vương gia.” Bà vú nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng hắn.
“Cái gì?” Hắn ngẩng đầu lên.
Hai mắt Úy Vân đều là tơ máu, sắc mặt trắng bệch làm nổi bật lên đôi mắt tuyệt vọng càng thêm thống khổ, khóe miệng hai bên hơi giật giật, hắn cố gắng che dấu sự đau xót khiến nhìn càng bi thảm.
“Phúc Trọng nói ngươi không cho ai đến gần.”
“Đúng vậy, kể cả bà, xin bà đi ra ngoài đi, bà vú, ta muốn yên tĩnh.”
“Hài tử, ngươi hãy phóng xuất hết sự thống khổ của mình ra đi.”
“Không.” Hắn ngang ngạnh nói.
“Chính sự cố chấp này khiến ngươi mất Nhạc Bình.” Bà vú trầm thấp nói, “Nhưng ngươi phải rút ra bài học từ chuyện đó….”
“Nhạc Bình không chết!” Hắn thất thanh rống lên.
Bà vú không đành lòng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của hắn, đành quay mặt đi chỗ khác, đau lòng nói:
“Ngươi phải đối mặt với thực tế….”
“Đừng nói nữa…. Đừng nói với ta, bà dám nói với ta như vậy….” Hắn lớn tiếng gầm lên.
“Nàng không hy vọng ngươi như vậy.”
Không còn kịp nữa rồi, thương tổn và chờ đợi sẽ làm Úy Vân không trụ được mất.
“Tại sao?” Hắn thống khổ khóc nức nở, “Ta đã buông tha cho nàng rồi, tại sao còn muốn cướp nàng đi? Tại sao còn thương tổn nàng?” Hắn nghẹn ngào nói, “Nàng thậm chí còn không biết ta yêu nàng….” Hắn cảm thấy trái tim chảy máu đầm đìa.
“Hài tử, đây đều là số mệnh.”
“Không!” Hắn rống to, đau đớn thấu xương, nước mắt trào ra.
Úy Vân mất đi bảo bối duy nhất mà hắn quý trọng là Nhạc Bình cùng cả hài tử của hắn và nàng.
Sau khi Vũ Dương từ bỏ hy vọng, vẫn theo kế hoạch đã định về thăm phụ thân.
Hắn mỗi ngày đều tìm kiếm khắp nơi đến khi trời đen kịt không nhìn thấy gì mới thôi, mang thân thể mệt mỏi về nhà, nhưng Úy Vân lại không thể ngủ, tức giận bản thân mình, tự hành hạ đến mức thân thể không còn nguyên vẹn.
Bà vú cẩn thận nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ của hắn, trên mặt đất đều là bình rượu và những mảnh nhỏ của chén bị đập nát, Úy Vân ở giữa giống như con dã thú trong huyệt động.
Hắn gục đầu trên bàn, không nhận thấy có người đi vào phòng, hoàn toàn không giống một Úy Vân thường ngày lúc nào cũng thập phần cảnh giác, nhưng mấy ngày nay lại thường xuyên như vậy.
“Vương gia.” Bà vú nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng hắn.
“Cái gì?” Hắn ngẩng đầu lên.
Hai mắt Úy Vân đều là tơ máu, sắc mặt trắng bệch làm nổi bật lên đôi mắt tuyệt vọng càng thêm thống khổ, khóe miệng hai bên hơi giật giật, hắn cố gắng che dấu sự đau xót khiến nhìn càng bi thảm.
“Phúc Trọng nói ngươi không cho ai đến gần.”
“Đúng vậy, kể cả bà, xin bà đi ra ngoài đi, bà vú, ta muốn yên tĩnh.”
“Hài tử, ngươi hãy phóng xuất hết sự thống khổ của mình ra đi.”
“Không.” Hắn ngang ngạnh nói.
“Chính sự cố chấp này khiến ngươi mất Nhạc Bình.” Bà vú trầm thấp nói, “Nhưng ngươi phải rút ra bài học từ chuyện đó….”
“Nhạc Bình không chết!” Hắn thất thanh rống lên.
Bà vú không đành lòng nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của hắn, đành quay mặt đi chỗ khác, đau lòng nói:
“Ngươi phải đối mặt với thực tế….”
“Đừng nói nữa…. Đừng nói với ta, bà dám nói với ta như vậy….” Hắn lớn tiếng gầm lên.
“Nàng không hy vọng ngươi như vậy.”
Không còn kịp nữa rồi, thương tổn và chờ đợi sẽ làm Úy Vân không trụ được mất.
“Tại sao?” Hắn thống khổ khóc nức nở, “Ta đã buông tha cho nàng rồi, tại sao còn muốn cướp nàng đi? Tại sao còn thương tổn nàng?” Hắn nghẹn ngào nói, “Nàng thậm chí còn không biết ta yêu nàng….” Hắn cảm thấy trái tim chảy máu đầm đìa.
“Hài tử, đây đều là số mệnh.”
“Không!” Hắn rống to, đau đớn thấu xương, nước mắt trào ra.
Úy Vân mất đi bảo bối duy nhất mà hắn quý trọng là Nhạc Bình cùng cả hài tử của hắn và nàng.
/48
|