Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 97 - Lại Sinh

/102


Tiểu hài tử luôn luôn lớn rất nhanh, chỉ mới qua một tháng, mặt mày cũng đã nẩy nở, không khó nhìn ra hài tử này giống Sở Thương nhiều hơn, đôi khi Cảnh Dương nhìn đến nhập thần, ngay cả thần sắc trong mắt hài tử đều có chút bóng dáng của Sở Thương, mà tiểu hài tử mỗi ngày ngoại trừ chơi thì là ngủ, sao có thể nghĩ đến chuyện khác, mỗi lần như vậy nàng đều tự giễu lắc đầu.

Yêu, này quả thực giống Sở đại phu như một khuôn khắc ra, nương tử xinh đẹp, khuê nữ cũng thủy linh như thế, Sở đại phu thực sự là có phúc a!

Đúng vậy đúng vậy! Vẫn là khuê nữ tốt, tri kỷ, không giống mấy tên tiểu tử ngốc nhà của ta, suốt ngày chỉ khi đói bụng mới bằng lòng về nhà!

Nói đều là các hương thân trong trấn, thường ngày cũng được Sở Thương giúp đỡ, hôm nay là đầy tháng của hài tử, mọi người từ mười dặm trong thôn đều đến chúc mừng, cảnh tượng mặc dù không long trọng như Việt Dương, nhưng cũng vô cùng phô trương, hẳn cũng phí không ít tâm tư.

Có lẽ đứa nhỏ trong lòng rất được mọi người hoan nghênh, cùng với thường ngày Sở trạch quá mức quạnh quẽ, thoáng cái nhìn thấy nhiều người như vậy, tiểu tử kia có chút không thích ứng, tiểu thân thể càng không ngừng giãy dụa trong lòng Cảnh Dương, mắt to ngập nước nhất thời bắt đầu phun mưa , sau đó đó là oa một tiếng khóc rống lên.

Cảnh Dương thấy thế liền không ngừng dỗ dành nàng, bất quá Sở tiểu thư của chúng ta không dễ dỗ như vậy, ngươi càng dỗ nàng, nàng càng khóc dữ hơn, điểm này giống Cảnh Dương như đúc.

Biểu tẩu. Nghe được tiếng khóc Sở Nhứ Nhi cũng đến, nhìn tiểu chất* nhà mình khóc đến đỏ mặt, xoay người vỗ vỗ Hà Chính Khiêm đang dìu mình nói: Ngươi ở lại đây cùng cha tiếp khách, ta cùng biểu tẩu về phòng trước. Nói xong lại không quên liếc người này một cái nói: Ngươi uống ít lại cho ta.

*tiểu chất: cháu

Hà Chính Khiêm cẩn cẩn dực dực đỡ nàng Ngươi yên tâm, ta biết rõ.

Mới vừa ở trong phòng ngồi xuống, Sở Nhứ Nhi liền đưa tay về phía Cảnh Dương Mau để thẩm thẩm* xem, sao lại khóc thành như vậy? Thực sự là đau lòng chết người đi được.

*thím

Cảnh Dương hé miệng cười, nói: Ngươi cũng hống nàng, tiểu gia hỏa này, cũng không biết giống ai, ngươi không để ý tới nàng, nàng còn tốt, ngươi vừa để ý nàng, nàng sẽ đầy hăng hái giở trò. Nói xong Cảnh Dương bưng bát nước ô mai đưa cho Sở Nhứ Nhi, mắt nhìn bụng nàng, nói: Xem bụng của ngươi chắc cũng sắp rồi, thời gian này phải cẩn thận một chút.

Sở Nhứ Nhi nghe tiếng cũng cúi đầu, tay đặt trên bụng thở dài: Thật ra ta cũng không có gì lo lắng, dù sao nên sinh thì sinh, nhưng Chính Khiêm, nàng gần đây rất khác thường, suốt ngày nhìn chằm chằm bụng ta, chỉ cần đêm đến có chút động tĩnh, nàng liền cả đêm không ngủ, ta chỉ sợ hài tử còn chưa sinh ra nàng đã gục rồi. Vừa nghĩ đến hốc mắt phiếm xanh của tướng công nhà mình mấy ngày nay, Sở Nhứ Nhi đau lòng vô cùng, vì một hài tử, nàng cũng vô cùng dụng tâm Thật hy vọng ngày mai có thể sinh hạ hài tử, như vậy mọi người đều yên tâm.

Lại nói mò cái gì, hài tử phải đủ tháng sinh mới tốt. Cảnh Dương ôm hài tử ngồi xuống đối diện Sở Nhứ Nhi Muội phu thương ngươi, không muốn thấy ngươi có chút khó chịu nào, ngươi nghĩ nàng khổ cực, kỳ thực trong lòng nàng rất ngọt ngào, hơn nữa nếu như nàng thật sự vô tâm vô phế mà ngủ, xem ngươi có vặn lỗ tai người ta xuống hay không.

Ta nào có —— Sở Nhứ Nhi ngoài miệng không thừa nhận, nhưng lỗ tai phiếm hồng đã bán đứng nàng, nói đến tật xấu của người kia, đoán chừng ba ngày ba đêm cũng nói không hết, nhưng vì sao luôn cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.

Được rồi, tên hài tử đã đặt chưa? Sở Nhứ Nhi nhìn bộ dáng mềm mại của đứa nhỏ hỏi.

Tay Cảnh Dương ôm hài tử rõ ràng cương lên một chút, người cũng sửng sốt trong chốc lát, cúi đầu nhìn nhìn hài tử, lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, liền thốt ra An Bình.

An Bình?

Chỉ cần nàng bình bình an an là tốt rồi, còn lại cái gì ta cũng không muốn.

Sở Nhứ Nhi quay đầu lại nhìn về phía kia tiểu tử chọc người thương yêu kia, cười nói: Về sau chúng ta liền gọi An Bình , có được hay không?

Cảnh Dương yên lặng mà nhìn An Bình trong lòng mình, thầm nghĩ, trước đây là mẫu thân một người đợi, hiện tại có An Bình cùng mẫu thân cùng nhau chờ, chúng ta chờ cha trở về, chờ cha tự tay mang ngọc trụy.

Gió đêm hè, có mát mẻ thế nào cũng mang theo một tia khí nóng, dưới bầu không khí này, có người liền không thành thật.

A Khiêm, chân ta đau, ngươi mau xoa cho ta. Bởi vì mang thai, đôi chân vốn trắng trẻo nhỏ nhắn của Sở Nhứ Nhi trở nên có chút to, lúc trước nàng còn lo lắng Hà Chính Khiêm sẽ không thích, nhưng sau đó lại phát hiện tên này ngay cả chân to như thế cũng muốn hôn.

Ai ai, tới đây. Hà Chính Khiêm một tay quạt gió cho Sở Nhứ Nhi, một tay xoa cái chân sưng to của nàng, càng xoa trong lòng càng không thoải mái Sớm biết rằng vất vả như vậy, lúc trước không bằng ta sinh, không để ngươi trở thành người chịu tội này.

Sở Nhứ Nhi nghe ngữ khí của nàng liền biết nàng lại ưu tư, mở mắt, học bộ dạng của nàng nói: Ngươi sinh, ngươi sinh kiểu gì a? Nâng cái bụng lớn, nói cho đám hồ bằng cẩu hữu*, nói ta Tiểu Bá Vương Việt Dương sắp sinh con! Vậy không khiến người ta cười chết mới lạ a. Nói xong liền che miệng nở nụ cười.

*đám bạn xấu

Hà Chính Khiêm cũng không có bị nàng chọc cười, ngược lại nghiêm túc Ta biết, hiện tại ta nói, ngươi khẳng định không tin, nhưng ta nghiêm túc, nếu sớm biết vất vả như vậy, dù thế nào ta cũng không cho ngươi chịu tội này. Hài tử có hay không là chuyện nhỏ, nương tử mới là chuyện lớn vô cùng vô cùng quan trọng!

Được rồi được rồi, ta biết ngươi nghiêm túc, ta cũng biết ngươi đối với ta tốt nhất. Nói xong Sở Nhứ Nhi nâng người, kéo đầu Hà Chính Khiêm dán lên bụng mình, mặt dán lên lỗ tai của nàng, nhỏ nhẹ nói: Ngươi nói vì sao ngươi ngốc như vậy đây? Nhưng mà ta lại thích tên ngốc như ngươi. Nói xong còn ngậm lấy vành tai của nàng vào miệng mút lấy.

Ân —— Hà Chính Khiêm bị cử động này của nàng thoáng cái ngứa ngáy, vô thức muốn ôm nàng ấy vào lòng, nhưng cái bụng lớn trước mắt lại khiến nàng bận tâm, chỉ đành phải nâng đầu lên, nhưng vừa nâng lên, chớp mũi liền chạm đến một khối mềm mại.

Ân —— đang vào mùa hè, thai phụ vốn sợ nóng, Sở Nhứ Nhi cũng chỉ mặc một tầng lụa mỏng, hiện tại bị nàng cọ như thế, đừng nói thân thể, xương cốt cũng đều nhũn ra.

Hà Chính Khiêm nghe được một tiếng hừ nhẹ của nương tử nhà mình, liền ngẩng đầu lên, một đôi mắt ẩn ý đưa tình, nhu hòa đến có thể chảy ra nước.

Tướng công, ta muốn ——

Hà Chính Khiêm nhìn đôi môi nhỏ cong lên kia, dùng sức nuốt nước bọt Nương tử, ta cũng muốn, thế nhưng hiện tại không được.

Sở Nhứ Nhi mà càn quấy lên thì bản lĩnh cũng không nhỏ, hơn nữa thường ngày Hà Chính Khiêm có cái gì cũng đều nghe nàng sủng nàng, phàm là có điểm không thuận sẽ không xong với Sở Nhứ Nhi, hiện tại tính khí lại nổi lên.

Thế nhưng, ta khó chịu —— ngươi quản hay không!

Ta ——

Sở Nhứ Nhi thấy nàng do dự, giận dỗi bọc phát liền đưa tay đẩy nàng Ngươi đi đi, ta không thèm ngươi lo! Ngươi đi!

Ai, sao ta mặc kệ ngươi được. Hà Chính Khiêm vừa phải chụp tay nàng lại, vừa phải để ý bụng của nàng Nương tử, đừng đẩy ta, sắp rớt rồi.

Ngã xuống mới tốt! Sở Nhứ Nhi ngoài miệng nói như vậy, lực đạo trên tay ngược lại nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng mặc nàng nắm lấy, không giãy dụa nữa.

Nương tử, Nhứ Nhi. Hà Chính Khiêm nhìn nàng xoay mặt qua, lại lấy lòng kéo tay nàng, ở trên mặt không ngừng mà cọ.

Thật không ghét ngươi nổi a!

Hắc hắc. Hà Chính Khiêm cong miệng cười, ôm Sở Nhứ Nhi liền nằm ở bên cạnh.

Làm gì? Sở Nhứ Nhi bắt lấy bàn tay lộn xộn trước ngực mình.

Sờ. Hà Chính Khiêm lúc này ngược lại rất thành thạo.

Sở Nhứ Nhi cắn chặt môi, âm thanh tuyệt vời không ngừng từ miệng tràn ra, các nàng đã bao lâu không có thân mật như vậy rồi, hiện tại chỉ sờ đơn giản như vậy cũng khiến Sở Nhứ Nhi không kiềm chế được.

Hà Chính Khiêm vừa muốn vùi đầu tiếp tục, liền nghe tiếng kêu của Sở Nhứ Nhi, sợ đến nàng lập tức chui ra.

Làm sao vậy? Nương tử? Làm sao vậy?

Sở Nhứ Nhi nhíu chặt chân mày, trên hai má còn có mồ hôi chảy xuống Đau, đau quá.

Đau, đau ở đâu a? Mặt Hà Chính Khiêm bị dọa đến trắng bệch Nương tử, ngươi đừng làm ta sợ a!

Ta sắp sinh, ngươi nhanh đi tìm bà đỡ đến. Sở Nhứ Nhi nói chuyện đều phải hít thở nặng nề, dường như rất đau.

Hảo hảo! Ta đi đây! Hà Chính Khiêm nhặt y phục lên mặc vào người, ngay cả giày cũng không mang, chân trần chạy ra ngoài.

Sau khi Cảnh Dương sinh xong, bà đỡ cũng không có trở về, Sở Huyền Đông chọn một gian phòng để nàng ở, chính là vì hài tử trong bụng Sở Nhứ Nhi sắp ra đời, không ngờ để hắn đoán trúng.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Không phải nói còn vài ngày sao? Sao đột nhiên lại sinh? Vẻ mặt Sở Huyền Đông nghi hoặc nhìn Hà Chính Khiêm.

Ta, đều là ta không tốt! , là ta hại Nhứ Nhi. Hà Chính Khiêm nói xong liền ôm đầu khóc rống lên.

Cảnh Dương đã dỗ An Bình ngủ, lại căn dặn vài câu cùng nha hoàn giữ cửa, lúc này mới vội vã rời đi, mới vừa đến cửa thì thấy Sở Huyền Đông kéo lấy cổ áo Hà Chính Khiêm.

Làm sao vậy? Cảnh Dương vội vàng đi cản Cữu phụ, có chuyện từ từ nói a.

Từ từ nói! Ngươi hỏi hắn một chút, hắn làm cái gì! Sở Huyền Đông nước mắt đầy mặt, tức giận chỉ vào Hà Chính Khiêm Sao ta lại gả nữ nhi cho ngươi a! Ta hồ đồ a!

Trong lòng Cảnh Dương cả kinh, này rốt cuộc là làm sao vậy? Nặng như vậy cũng nói ra, quay đầu nhìn về phía Hà Chính Khiêm, chỉ thấy nàng đã khóc không thành tiếng.

Ta không phải người, ta không phải người a! Sao ta có thể làm như vậy! Hà Chính Khiêm càng không ngừng tát mặt mình.

Cảnh Dương nhíu mày, đè ép bất an trong lòng, quay đầu nhìn Hà Chính Khiêm, nói: Ngươi bình tĩnh một chút đã, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Nhứ Nhi còn đang bên trong sinh hài tử đây.

Lúc này trong sương phòng liền truyền đến tiếng kêu thống khổ của Sở Nhứ Nhi.

Nhứ Nhi! Hà Chính Khiêm đột nhiệt ngẩng đầu lên, xoay người liền chạy vào phòng.

Cô gia, ngươi không thể vào. Cửa mới vừa bị Hà Chính Khiêm đẩy ra, nha hoàn cùng bà đỡ bên trong liền nóng nảy.

A Khiêm! Lại một tiếng la lên, Hà Chính Khiêm càng nóng ruột, đẩy những người cản đường, vọt vào.

Ta cùng ngươi, không sợ, không sợ! Hà Chính Khiêm nắm chặt tay Sở Nhứ Nhi, thân thể run rẩy vô cùng, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.

A ——

Móng tay Sở Nhứ Nhi bấm vào lòng bàn tay Hà Chính Khiêm, máu chậm rãi chảy bên ngoài.

Oa —— một tiếng khóc nỉ non, toàn bộ tâm đều an tĩnh.

Chúc mừng, cô gia, cũng là một nữ oa!

Sở Nhứ Nhi nhìn hài tử, Hà Chính Khiêm nhìn Sở Nhứ Nhi.

Con của chúng ta, ngươi thích không? Giọng Sở Nhứ Nhi rất yếu, nhưng rất mừng rỡ.

Lộp bộp, nước mắt như ngọc trai đứt dây mà rơi xuống, Hà Chính Khiêm không ngừng gật đầu Thích, thích!

==========================================

Sở Thương mau về quăng đường coi chừng mất đất diễn với bị anti =.=!

p/s: hầu như mấy chương sau tác giả cố tình viết cho cặp phụ nên A Khiêm của chúng ta tỏa sáng như 1 vị thần :)) tội nghiệp Sở Thương bị ghẻ lạnh =))))

/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status