Thỏ tinh mua hai ngọn đèn hoa đăng, vui vẻ đi về phía bờ biển.
Mỹ nhân đứng bên bờ biển, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh nến rực rỡ khắp mặt hồ, mặt không cảm xúc.
Thấy mỹ nhân trong bộ dạng này, đáng ra thỏ tinh nên cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà bên nhau lâu như vậy, nó đã mê luyến mỹ nhân đến tận xương tuỷ rồi, còn biết sợ hãi là gì đâu.
Thỏ tinh giơ hoa đăng lên, hớn ha hớn hở nhảy vào lòng mỹ nhân: "Chúng ta đi thả đèn đi. Ngươi muốn ước gì?"
Mỹ nhân nhìn ngọn đèn hoa đăng, nhỏ giọng nói: "Ta muốn người mà ta quan tâm khoẻ lại bằng mọi giá."
"Hả?" Thỏ tinh ngơ ngác. Nó nhìn mỹ nhân, hơi lo lắng hỏi: "Người ngươi quan tâm bị bệnh sao? Nghiêm trọng lắm à?"
"Ừ."
"Có thể tìm thầy thuốc đến xem sao, chắc hẳn sẽ khỏi thôi."
Vẻ u tối trong đáy mắt mỹ nhân càng dày hơn, y giơ tay che hai mắt ngập tràn tình yêu say đắm của thỏ tinh lại: "Sẽ khỏi."
Mỹ nhân đứng bên bờ biển, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh nến rực rỡ khắp mặt hồ, mặt không cảm xúc.
Thấy mỹ nhân trong bộ dạng này, đáng ra thỏ tinh nên cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà bên nhau lâu như vậy, nó đã mê luyến mỹ nhân đến tận xương tuỷ rồi, còn biết sợ hãi là gì đâu.
Thỏ tinh giơ hoa đăng lên, hớn ha hớn hở nhảy vào lòng mỹ nhân: "Chúng ta đi thả đèn đi. Ngươi muốn ước gì?"
Mỹ nhân nhìn ngọn đèn hoa đăng, nhỏ giọng nói: "Ta muốn người mà ta quan tâm khoẻ lại bằng mọi giá."
"Hả?" Thỏ tinh ngơ ngác. Nó nhìn mỹ nhân, hơi lo lắng hỏi: "Người ngươi quan tâm bị bệnh sao? Nghiêm trọng lắm à?"
"Ừ."
"Có thể tìm thầy thuốc đến xem sao, chắc hẳn sẽ khỏi thôi."
Vẻ u tối trong đáy mắt mỹ nhân càng dày hơn, y giơ tay che hai mắt ngập tràn tình yêu say đắm của thỏ tinh lại: "Sẽ khỏi."
/69
|