Trong nháy mắt bà Ruth đã nhào xong bột, khiến Dương Hiểu Thố rất là vui mừng.
“Wow, bà thật là lợi hại! Quá tuyệt vời, bà Ruth, bà nhất định phải dạy cháu nha!”
“Được, Hiểu Thổ tiểu thư, hôm nay chúng ta cần làm nhiều một chút, chuẩn bị cho chủ nhân cùng bốn vị lão nhân mang theo khi đi ngoại ô.”
“Đi ngoại ô?”
“Đúng vậy a, tối hôm qua tôi được người báo, cho nên hôm nay mới rời giường sớm mười lăm phút.”
“Thì ra là như vậy…”
Tâm Dương Hiểu Thố bỗng nhiên có chút không thoải mái, sao anh không báo cho cô? Cho dù anh nói, cô cũng không nói muốn đi theo nha… Chẳng lẽ ngay cả quyền cảm kích cô cũng không có sao?
Tự nhiên không vui, Dương Hiểu Thố áp chế thất vọng dưới đáy lòng, ngẩng đầu mỉm cười, “Bà Ruth, chúng ta bắt đầu đi! Cháu muốn tự tay làm một đĩa điểm tâm báo đáp chủ nhân!”
“Được, Hiểu Thổ tiểu thư cố gắng lên!”
“Dạ!”
Dương Hiểu Thố được bà Ruth hướng dẫn, vươn tay nhỏ bé cầm lấy một khối bột, đặt ở lòng bàn tay, mềm mại nắm nắm…
Cô vừa làm vừa mơ tưởng bộ dạng Đoan Mộc Thần khi ăn vào những thứ điểm tâm này…
Dần dần, độ cong nơi khóe miệng bắt đầu gia tăng, nụ cười rực rỡ hiện đầy khuôn mặt nhỏ nanh…
++++++++++++++++++++
Trước bàn ăn.
Mọi người cúi đầu thưởng thức bữa ăn sáng thịnh soạn, Dương Hiểu Thố cũng ăn nhưng không thấy ngon.
Cô vẫn đang suy nghĩ, dùng ánh mắt len lén liếc Đoan Mộc Thần.
Ai u, sao anh vẫn uống cà phê a, một miếng điểm tâm cũng không ăn!
Để cho bốn ông già bên cạnh ăn được món ngon!
Aaaaa…
Dương Hiểu Thố cẩn thận ngó chừng chỗ điểm tâm còn lại trong mâm, ai u, những thứ không tròn không dẹp, xấu xấu kia chính là do cô làm…
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8…
A?!
Số lượng kia làm sao a!
Một cái cũng không bị ăn mất?!
Trong lòng Dương Hiểu Thố có chút thất vọng, tuy cô làm có chút khó coi, nhưng như vậy đã bị ghét bỏ rồi!
Cô càng nghĩ càng tức giận, vươn cánh tay nhỏ, sạot soạt soạt… Liên tiếp cầm ba miếng điểm tâm của mình làm!
Mở miệng… Trong đầu buồn bực bắt đầu ăn!
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn nàng, không nhịn được nhắc nhở, “Tiểu Thố, cô ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
“Uhm…”
Dương Hiểu Thố ra sức nuốt xuống ba miếng điểm tâm, sau đó đưa tay che bụng mình, ô, ăn no quá!
Tiểu Hàng ở bên cạnh Dương Hiểu Thố thấy biểu hiện của cô khác thường, nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, mẹ ăn rất nhanh nha!”
“Ách… Ha ha… Mẹ đói bụng mới như vậy…”
Tiểu Hàng liếc điểm tâm trong mâm, hoài nghi hỏi, “Mẹ, điểm tâm kia ăn ngon không?”
“Hả?! Ách… cũng tạm.”
Dương Hiểu Thố nói có chút chột dạ. Thật ra thì mùi vị cùng ngoại hình đều giống nhau, hỏng bét!
Tiểu Hàng bắt đầu nóng lòng muốn thử, nó cũng vươn tay ra cầm lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi há mồm ra, nhẹ cắn một cái…
Dương Hiểu Thố kêu thầm trong lòng, Tiểu Hàng, đừng ăn nữa! Mẹ thừa nhận, rất khó ăn… Con đừng ăn nữa, cẩn thận tiêu hóa không tốt a…
Dương Hiểu Thố trên trán toát ra ba đường hắc tuyến, nhưng vào lúc này Tiểu Hàng lộ ra một nụ cười thật to, ghé tới bên tai cô nhỏ giọng nói, “Hắc hắc… Mẹ, mẹ làm điểm tâm quả thật ăn không ngon lắm, nhưng mà con sẽ ăn hết. Chỉ cần là mẹ làm, con đều thích!”
Vừa nói, Tiểu Hàng còn hướng về phía cô chớp mắt, bộ dáng thú vị khiến Dương Hiểu Thố cũng nhịn không được hé miệng cười trộm, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện còn biết an ủi cô nữa!
Đôi mắt Tiểu Hàng xem xét một vòng, siêu cấp lấy lòng tiến tới bên cạnh Đoan Mộc Thần, cầm lấy một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng anh, “Cha, cha cũng ăn một cái đi!”
Con trai đích thân đút điểm tâm cho, có thể nào không ăn?
Đoan Mộc Thần mở to miệng, cắn điểm tâm, cau mày đem nó ăn hết…
Hắc hắc, thành công!
Tiểu Hàng len lén ra dấu cho Dương Hiểu Thố một chữ “V” tanhg lợi, rốt cuộc cũng thành công!
Bộ dạng lén lút của hai mẹ con bị Đoan Mộc Thần nhìn thấy, anh không nhịn được môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt…
Sau bữa sáng, Dương Hiểu Thố liếc một vòng, phát hiện Đoan Mộc Thần hình như định đi ra ngoài, lúc này cô mới hơi yên tâm.
Kiễng chân, cô len lén tiến vào phòng Tiểu Hàng.
“Tiểu Hàng…”
“Mẹ!”
Dương Hiểu Thố trước tặng cho con trai một cái ôm thật to, sau đó là một môi thơm!
“Tiểu Hàng, biểu hiện mới vừa rồi của con không tệ nha, con thật thông minh!”
“Hì hì… Con biết những thứ điểm tâm kia là mẹ tự mình làm, con cùng cha dĩ nhiên cũng muốn thưởng thức!“
“Ừ, bảo bối thật ngoan.”
“Nhưng mà mẹ này, sau này mẹ cố gắng làm ngon hơn một chút nữa, như vậy con mới có thể hướng cha đẩy mạnh tiêu thụ.”
“Ách…” Dương Hiểu Thố cảm thấy rất lúng túng, lại bị con trai giễu cợt?!
“Wow, bà thật là lợi hại! Quá tuyệt vời, bà Ruth, bà nhất định phải dạy cháu nha!”
“Được, Hiểu Thổ tiểu thư, hôm nay chúng ta cần làm nhiều một chút, chuẩn bị cho chủ nhân cùng bốn vị lão nhân mang theo khi đi ngoại ô.”
“Đi ngoại ô?”
“Đúng vậy a, tối hôm qua tôi được người báo, cho nên hôm nay mới rời giường sớm mười lăm phút.”
“Thì ra là như vậy…”
Tâm Dương Hiểu Thố bỗng nhiên có chút không thoải mái, sao anh không báo cho cô? Cho dù anh nói, cô cũng không nói muốn đi theo nha… Chẳng lẽ ngay cả quyền cảm kích cô cũng không có sao?
Tự nhiên không vui, Dương Hiểu Thố áp chế thất vọng dưới đáy lòng, ngẩng đầu mỉm cười, “Bà Ruth, chúng ta bắt đầu đi! Cháu muốn tự tay làm một đĩa điểm tâm báo đáp chủ nhân!”
“Được, Hiểu Thổ tiểu thư cố gắng lên!”
“Dạ!”
Dương Hiểu Thố được bà Ruth hướng dẫn, vươn tay nhỏ bé cầm lấy một khối bột, đặt ở lòng bàn tay, mềm mại nắm nắm…
Cô vừa làm vừa mơ tưởng bộ dạng Đoan Mộc Thần khi ăn vào những thứ điểm tâm này…
Dần dần, độ cong nơi khóe miệng bắt đầu gia tăng, nụ cười rực rỡ hiện đầy khuôn mặt nhỏ nanh…
++++++++++++++++++++
Trước bàn ăn.
Mọi người cúi đầu thưởng thức bữa ăn sáng thịnh soạn, Dương Hiểu Thố cũng ăn nhưng không thấy ngon.
Cô vẫn đang suy nghĩ, dùng ánh mắt len lén liếc Đoan Mộc Thần.
Ai u, sao anh vẫn uống cà phê a, một miếng điểm tâm cũng không ăn!
Để cho bốn ông già bên cạnh ăn được món ngon!
Aaaaa…
Dương Hiểu Thố cẩn thận ngó chừng chỗ điểm tâm còn lại trong mâm, ai u, những thứ không tròn không dẹp, xấu xấu kia chính là do cô làm…
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8…
A?!
Số lượng kia làm sao a!
Một cái cũng không bị ăn mất?!
Trong lòng Dương Hiểu Thố có chút thất vọng, tuy cô làm có chút khó coi, nhưng như vậy đã bị ghét bỏ rồi!
Cô càng nghĩ càng tức giận, vươn cánh tay nhỏ, sạot soạt soạt… Liên tiếp cầm ba miếng điểm tâm của mình làm!
Mở miệng… Trong đầu buồn bực bắt đầu ăn!
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn nàng, không nhịn được nhắc nhở, “Tiểu Thố, cô ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.”
“Uhm…”
Dương Hiểu Thố ra sức nuốt xuống ba miếng điểm tâm, sau đó đưa tay che bụng mình, ô, ăn no quá!
Tiểu Hàng ở bên cạnh Dương Hiểu Thố thấy biểu hiện của cô khác thường, nhỏ giọng hỏi, “Mẹ, mẹ ăn rất nhanh nha!”
“Ách… Ha ha… Mẹ đói bụng mới như vậy…”
Tiểu Hàng liếc điểm tâm trong mâm, hoài nghi hỏi, “Mẹ, điểm tâm kia ăn ngon không?”
“Hả?! Ách… cũng tạm.”
Dương Hiểu Thố nói có chút chột dạ. Thật ra thì mùi vị cùng ngoại hình đều giống nhau, hỏng bét!
Tiểu Hàng bắt đầu nóng lòng muốn thử, nó cũng vươn tay ra cầm lấy một miếng điểm tâm, chậm rãi há mồm ra, nhẹ cắn một cái…
Dương Hiểu Thố kêu thầm trong lòng, Tiểu Hàng, đừng ăn nữa! Mẹ thừa nhận, rất khó ăn… Con đừng ăn nữa, cẩn thận tiêu hóa không tốt a…
Dương Hiểu Thố trên trán toát ra ba đường hắc tuyến, nhưng vào lúc này Tiểu Hàng lộ ra một nụ cười thật to, ghé tới bên tai cô nhỏ giọng nói, “Hắc hắc… Mẹ, mẹ làm điểm tâm quả thật ăn không ngon lắm, nhưng mà con sẽ ăn hết. Chỉ cần là mẹ làm, con đều thích!”
Vừa nói, Tiểu Hàng còn hướng về phía cô chớp mắt, bộ dáng thú vị khiến Dương Hiểu Thố cũng nhịn không được hé miệng cười trộm, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện còn biết an ủi cô nữa!
Đôi mắt Tiểu Hàng xem xét một vòng, siêu cấp lấy lòng tiến tới bên cạnh Đoan Mộc Thần, cầm lấy một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng anh, “Cha, cha cũng ăn một cái đi!”
Con trai đích thân đút điểm tâm cho, có thể nào không ăn?
Đoan Mộc Thần mở to miệng, cắn điểm tâm, cau mày đem nó ăn hết…
Hắc hắc, thành công!
Tiểu Hàng len lén ra dấu cho Dương Hiểu Thố một chữ “V” tanhg lợi, rốt cuộc cũng thành công!
Bộ dạng lén lút của hai mẹ con bị Đoan Mộc Thần nhìn thấy, anh không nhịn được môi mỏng khẽ nhếch một nụ cười nhàn nhạt…
Sau bữa sáng, Dương Hiểu Thố liếc một vòng, phát hiện Đoan Mộc Thần hình như định đi ra ngoài, lúc này cô mới hơi yên tâm.
Kiễng chân, cô len lén tiến vào phòng Tiểu Hàng.
“Tiểu Hàng…”
“Mẹ!”
Dương Hiểu Thố trước tặng cho con trai một cái ôm thật to, sau đó là một môi thơm!
“Tiểu Hàng, biểu hiện mới vừa rồi của con không tệ nha, con thật thông minh!”
“Hì hì… Con biết những thứ điểm tâm kia là mẹ tự mình làm, con cùng cha dĩ nhiên cũng muốn thưởng thức!“
“Ừ, bảo bối thật ngoan.”
“Nhưng mà mẹ này, sau này mẹ cố gắng làm ngon hơn một chút nữa, như vậy con mới có thể hướng cha đẩy mạnh tiêu thụ.”
“Ách…” Dương Hiểu Thố cảm thấy rất lúng túng, lại bị con trai giễu cợt?!
/80
|