Dương Hiểu Thố quơ quả đấm nhỏ vì mình cố gắng reo hò, “Dương Hiểu Thố, cố lên cố lên! Tuyệt đối không thể thất bại nha!”
Khích lệ mình, Dương Hiểu Thố xoay người trở lại gian phòng nhỏ của mình, hơn nữa còn hung hăng khóa cửa!
Rống… Chuyện kế tiếp rất mất thể diện, phải giữ bí mật!
Dương Hiểu Thố bấm điện thoại gọi Chu Mạt Mạt.
Rất lâu sau đối phương mới mơ hồ trả lời, “Ai đó?”
“Mạt Mạt, mình là Tiểu Thố!”
“Cái gì? Tiểu Thố! Cậu muốn chết phải không? Không biết chúng ta khác biệt múi giờ sao?! Dám can đảm hơn nửa đêm đánh thức mình?!”
“Mạt Mạt… Đừng nóng giận, mình có việc gấp cần cậu giúp đỡ”
“Hừ! Mình biết dù cậu có rảnh rỗi cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình.”
“Ai u, Mạt Mạt, cậu nói như vậy làm mình rất đau lòng nha. Bởi vì mình muốn tiết kiệm tiền điện thoại, chứ thật sự mình rất nhớ cậu!”
“Đừng giả vờ nữa! Tiểu Thố, không phải bây giờ cậu tìm được cha cho con mình rồi sao? Tiền điện thoại đương nhiên là để anh trả!”
“Cái gì? Mình tìm được anh lúc nào, là anh đem mình đào lên mới đúng?”
“Mặc kệ, bây giờ cậu có ăn có uống có chỗ ở, không phải là rất tốt đấy sao?”
“Mạt Mạt, không nói những chuyện linh tinh này, mình gọi điện thoại cho cậu là muốn hỏi cậu một chút, trước kia phòng trọ cậu dùng cất đồ dùng tình thú giờ có còn hay không?”
“Cái gì? Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Ách… Mình có việc cần dùng!”
Chu Mạt Mạt phát ra tiếng cười quỷ dị, “Hừ hừ… Tiểu Thố, thành thật khai báo, có phải cậu cùng cha Tiểu Hàng có phát triển rồi hay không? Cũng cần dùng đến đồ dùng tình thú rồi? Wow, rất kịch liệt nha!”
“Bậy bạ… Không phải là như vậy! Chu Mạt Mạt, mình cảnh cáo cậu, không cho đoán mò!”
“Đoán mò? Vậy cậu nói a, cậu hỏi đồ dùng tình thú làm gì?”
“Mình phải giúp anh lấy lại sức mạnh!”
“Cái gì???!”
Chu Mạt Mạt vừa hiểu lầm!
“Tiểu Thố, không phải ý cậu muốn nói, cha Tiểu Hàng tuổi còn trẻ mà đã không được sao?”
Dương Hiểu Thố trên trán bốc lên ba đường hắc tuyến, cô rống giận, “Không phải là như vậy!”
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng nếu để lời đồn này tiếp tục khuếch tán, cuối cùng Đoan Mộc Thần sẽ dùng thủ đoạn gì để “thu thập” cô!
Rống giận xong, Dương Hiểu Thố đem chuyện đã xảy ra từ đầu tới đuôi kể rõ…
Trò khôi hài nghiêng trời lệch đất này khiến Chu Mạt Mạt nghe được ôm bụng cười to, “Ha ha ha… Ha ha ha… Tiểu Thố… A, không được… Ha hả… Mình cười đến đau bụng…”
Dương Hiểu Thố đen mặt, phồng mang trợn má, hung hăng nói, “Chu Mạt Mạt! Không cho cười, nhanh vào việc chính!”
“Ha hả… A, được… Cái kia, mình còn giữ một ít hàng, cậu cần gì cứ nói?”
Khích lệ mình, Dương Hiểu Thố xoay người trở lại gian phòng nhỏ của mình, hơn nữa còn hung hăng khóa cửa!
Rống… Chuyện kế tiếp rất mất thể diện, phải giữ bí mật!
Dương Hiểu Thố bấm điện thoại gọi Chu Mạt Mạt.
Rất lâu sau đối phương mới mơ hồ trả lời, “Ai đó?”
“Mạt Mạt, mình là Tiểu Thố!”
“Cái gì? Tiểu Thố! Cậu muốn chết phải không? Không biết chúng ta khác biệt múi giờ sao?! Dám can đảm hơn nửa đêm đánh thức mình?!”
“Mạt Mạt… Đừng nóng giận, mình có việc gấp cần cậu giúp đỡ”
“Hừ! Mình biết dù cậu có rảnh rỗi cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho mình.”
“Ai u, Mạt Mạt, cậu nói như vậy làm mình rất đau lòng nha. Bởi vì mình muốn tiết kiệm tiền điện thoại, chứ thật sự mình rất nhớ cậu!”
“Đừng giả vờ nữa! Tiểu Thố, không phải bây giờ cậu tìm được cha cho con mình rồi sao? Tiền điện thoại đương nhiên là để anh trả!”
“Cái gì? Mình tìm được anh lúc nào, là anh đem mình đào lên mới đúng?”
“Mặc kệ, bây giờ cậu có ăn có uống có chỗ ở, không phải là rất tốt đấy sao?”
“Mạt Mạt, không nói những chuyện linh tinh này, mình gọi điện thoại cho cậu là muốn hỏi cậu một chút, trước kia phòng trọ cậu dùng cất đồ dùng tình thú giờ có còn hay không?”
“Cái gì? Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Ách… Mình có việc cần dùng!”
Chu Mạt Mạt phát ra tiếng cười quỷ dị, “Hừ hừ… Tiểu Thố, thành thật khai báo, có phải cậu cùng cha Tiểu Hàng có phát triển rồi hay không? Cũng cần dùng đến đồ dùng tình thú rồi? Wow, rất kịch liệt nha!”
“Bậy bạ… Không phải là như vậy! Chu Mạt Mạt, mình cảnh cáo cậu, không cho đoán mò!”
“Đoán mò? Vậy cậu nói a, cậu hỏi đồ dùng tình thú làm gì?”
“Mình phải giúp anh lấy lại sức mạnh!”
“Cái gì???!”
Chu Mạt Mạt vừa hiểu lầm!
“Tiểu Thố, không phải ý cậu muốn nói, cha Tiểu Hàng tuổi còn trẻ mà đã không được sao?”
Dương Hiểu Thố trên trán bốc lên ba đường hắc tuyến, cô rống giận, “Không phải là như vậy!”
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng nếu để lời đồn này tiếp tục khuếch tán, cuối cùng Đoan Mộc Thần sẽ dùng thủ đoạn gì để “thu thập” cô!
Rống giận xong, Dương Hiểu Thố đem chuyện đã xảy ra từ đầu tới đuôi kể rõ…
Trò khôi hài nghiêng trời lệch đất này khiến Chu Mạt Mạt nghe được ôm bụng cười to, “Ha ha ha… Ha ha ha… Tiểu Thố… A, không được… Ha hả… Mình cười đến đau bụng…”
Dương Hiểu Thố đen mặt, phồng mang trợn má, hung hăng nói, “Chu Mạt Mạt! Không cho cười, nhanh vào việc chính!”
“Ha hả… A, được… Cái kia, mình còn giữ một ít hàng, cậu cần gì cứ nói?”
/80
|