“Sao ?? Cái gì ?!”
Dương Hiểu Thổ quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy ?!
Tên này đúng là đại sắc lang ghê tởm !
Quả nhiên là không có ý tốt !
Dương Hiểu Thổ tức giận quơ quơ quả đấm nhỏ, hận không thể hung hăng đánh anh !
” Tôi không nên ! Tôi không muốn cùng anh ngủ chung một căn phòng !”
” Tôi cũng không muốn cô và tôi ngủ chung một căn phòng a.”
Gian phòng của cô rõ ràng là ở bên phải !
“Anh… Anh mới vừa nói phải làm ấm giường ?”
Chẳng lẽ cô nghe nhầm sao ?
Đoan Mộc Thần nhàn nhạt nói
” Làm ấm giường cũng không nhất định phải ngủ chung một gian phòng.”
Dương Hiểu Thổ nháy mắt, ở trong đầu đau khổ suy tư lời của hắn, rống, thật thâm ảo !
Cô ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn
“Dù sao cũng không được !”
Nhìn cô phản kháng, Đoan Mộc Thần cau mày, giọng nói hơi uy hiếp
“Tiểu Thố Tử này, cô phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm trái mệnh lệnh của tôi, nếu không…”
“Nếu không sẽ như thế nào ?”
“Nếu không tôi sẽ đem Tiểu Hàng giấu đi, không cho cô gặp mặt nó.”
“Không được! Tiểu Hàng là của tôi “
“Đừng quên, là cô trộm của tôi! Đứa con này tôi cũng có phần !”
Ô ô ô, cô đuối lý, hụt hơi.
Thua trận !
Bỗng nhiên trong lúc đó Dương Hiểu Thổ sực nhớ
“Tiểu Hàng đâu ? Nó ở đâu ?”
“Ở phòng của nó.”
“Cái gì ? Tiểu Hàng có phòng riêng ? Nó không ngủ chung sao ?”
“Dĩ nhiên là không. Cô là nữ bộc, Tiểu Hàng làm sao có thể cùng nữ bộc ngủ chung một chỗ ?”
Dương Hiểu Thổ trên đầu toát ra ba đường hắc tuyến…
Nói cái gì ?!
Cô cũng là mẹ Tiểu Hàng m à !
“Anh… Tôi…” Trời ạ, cô lại bắt đầu lắp bắp.
Dương Hiểu Thổ giận đến giơ chân, chạy vào “gian phòng nhỏ” của mình .
Còn tàn bạo đóng kín cửa thủy tinh !
Phanh !
Tiếng vang khổng lồ làm cho Đoan Mộc Thần cau mày.
Thanh âm ác liệt vang lên
“Tiểu Thố Tử này, cẩn thận một chút, cái cửa thủy tinh này không phải là thủy tinh chịu lực đâu.”
Cô tức giận điên cuồng hét lên “Sao anh luôn hẹp hòi như vậy, ngay cả cái cửa thủy tinh cũng khôn chịu được lực”
“Bởi vì… Tôi đợi cho nó hỏng đem cái cửa này mở rộng, làm thành bức tường thủy tinh.”
Gì ? Gì ?
Bức tường thủy tinh ?!
Dương Hiểu Thổ sợ hãi ngẩng đầu, nhìn chiều rộng cửa trước mắt cũng tốt.
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng, nếu là mở rộng nữa, biến thành bức tường thủy tinh, vậy sẽ là cái gì hình ảnh “tà ác”!
Ô ô ô, cô nhất định sẽ bị anh nhìn th ấy hết !
Anh ta thật xấu !
Chỉ biết khi dễ một cô gái tay trói gà không chặt như cô !
Ô ô ô, cô nên làm cái gì bây giờ ?
Dương Hiểu Thổ bả vai co rụt lại, cô cũng không muốn cho hắn tiếp tục mở rộng “phạm vi thị lực” .
Cô quay lại tập trunh nhìn vào cửa kính may mà không bị làm sao.
Dương Hiểu Thổ quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy ?!
Tên này đúng là đại sắc lang ghê tởm !
Quả nhiên là không có ý tốt !
Dương Hiểu Thổ tức giận quơ quơ quả đấm nhỏ, hận không thể hung hăng đánh anh !
” Tôi không nên ! Tôi không muốn cùng anh ngủ chung một căn phòng !”
” Tôi cũng không muốn cô và tôi ngủ chung một căn phòng a.”
Gian phòng của cô rõ ràng là ở bên phải !
“Anh… Anh mới vừa nói phải làm ấm giường ?”
Chẳng lẽ cô nghe nhầm sao ?
Đoan Mộc Thần nhàn nhạt nói
” Làm ấm giường cũng không nhất định phải ngủ chung một gian phòng.”
Dương Hiểu Thổ nháy mắt, ở trong đầu đau khổ suy tư lời của hắn, rống, thật thâm ảo !
Cô ủy khuất chu cái miệng nhỏ nhắn
“Dù sao cũng không được !”
Nhìn cô phản kháng, Đoan Mộc Thần cau mày, giọng nói hơi uy hiếp
“Tiểu Thố Tử này, cô phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm trái mệnh lệnh của tôi, nếu không…”
“Nếu không sẽ như thế nào ?”
“Nếu không tôi sẽ đem Tiểu Hàng giấu đi, không cho cô gặp mặt nó.”
“Không được! Tiểu Hàng là của tôi “
“Đừng quên, là cô trộm của tôi! Đứa con này tôi cũng có phần !”
Ô ô ô, cô đuối lý, hụt hơi.
Thua trận !
Bỗng nhiên trong lúc đó Dương Hiểu Thổ sực nhớ
“Tiểu Hàng đâu ? Nó ở đâu ?”
“Ở phòng của nó.”
“Cái gì ? Tiểu Hàng có phòng riêng ? Nó không ngủ chung sao ?”
“Dĩ nhiên là không. Cô là nữ bộc, Tiểu Hàng làm sao có thể cùng nữ bộc ngủ chung một chỗ ?”
Dương Hiểu Thổ trên đầu toát ra ba đường hắc tuyến…
Nói cái gì ?!
Cô cũng là mẹ Tiểu Hàng m à !
“Anh… Tôi…” Trời ạ, cô lại bắt đầu lắp bắp.
Dương Hiểu Thổ giận đến giơ chân, chạy vào “gian phòng nhỏ” của mình .
Còn tàn bạo đóng kín cửa thủy tinh !
Phanh !
Tiếng vang khổng lồ làm cho Đoan Mộc Thần cau mày.
Thanh âm ác liệt vang lên
“Tiểu Thố Tử này, cẩn thận một chút, cái cửa thủy tinh này không phải là thủy tinh chịu lực đâu.”
Cô tức giận điên cuồng hét lên “Sao anh luôn hẹp hòi như vậy, ngay cả cái cửa thủy tinh cũng khôn chịu được lực”
“Bởi vì… Tôi đợi cho nó hỏng đem cái cửa này mở rộng, làm thành bức tường thủy tinh.”
Gì ? Gì ?
Bức tường thủy tinh ?!
Dương Hiểu Thổ sợ hãi ngẩng đầu, nhìn chiều rộng cửa trước mắt cũng tốt.
Cô thật sự không cách nào tưởng tượng, nếu là mở rộng nữa, biến thành bức tường thủy tinh, vậy sẽ là cái gì hình ảnh “tà ác”!
Ô ô ô, cô nhất định sẽ bị anh nhìn th ấy hết !
Anh ta thật xấu !
Chỉ biết khi dễ một cô gái tay trói gà không chặt như cô !
Ô ô ô, cô nên làm cái gì bây giờ ?
Dương Hiểu Thổ bả vai co rụt lại, cô cũng không muốn cho hắn tiếp tục mở rộng “phạm vi thị lực” .
Cô quay lại tập trunh nhìn vào cửa kính may mà không bị làm sao.
/80
|