Maserati Quattroporte lại phát ra tiếng động cơ, nghênh ngang rời đi.
Tiếng động cơ đó rơi vào tai mọi người, giống như là tiếng chế giễu.
Mặt Bao Thiểm hết xanh lại đỏ, nom cực kỳ khó coi.
Ngay vừa nãy, cậu ta còn nói khoác chiếc siêu xe hai trăm vạn này là của bạn bè mình, cho mình mặt mũi mới đỗ ở đây.
Ai ngờ, chính chủ lại đang ở trước mặt mình.
Phó Nhạc Nhạc hơi đờ đẫn nhìn theo chiếc Maserati chạy đi xa, mãi không hồi thần được, khi cô nhìn lại năm chiếc Audi A6 đỗ ở trước công KTV, cảm giác chúng như một đống rác rưởi vậy.
Trải qua xung kích từ mười tám chiếc siêu xe, Audi A6 cũng chẳng có gì là lạ nữa.
Đáng lẽ phải là một nghỉ thức khai trương thật hoành tráng, lại trở nên cực kỳ bình thường, ngay cả chủ như Phó Nhạc Nhạc cũng không hề hào hứng.
Vừa nãy miệng mình liên tục tuôn ra gì mà, thế giới này là thế giới coi trọng đồng tiền, nhưng ai ngờ, người ta lái siêu xe trăm vạn, lấy bừa vài cái xe đi chống mặt mũi cộng cũng giá trị mấy trăm triệu, đều là bản số lượng có hạn khắp toàn cầu, dùng máy bay trực thăng vận đến!
Chút tiền tài của mình đặt ở trước mặt người ta, ngay cả cái rắm cũng không tính!
Thu Vũ lái xe rời đi không được bao lâu, điện thoại của cô vang lên điên cuồng.
Thu Vũ nhìn tên người gọi, tiện tay để điện thoại xuống, không quan tâm.
Trương Thác nhìn sang, người gọi đến là hai chữ Ngô Quân.
Gọi liên tục máy cuộc, Thu Vũ không thèm nhấc máy, ngay sau đó, cô lại nhận được tin nhắn từ Ngô Quân.
“Tiểu Vũ, em muốn ăn bánh su kem của cửa hàng đó đúng không? Anh dẫn em đi ăn nhé?”
“Tiểu Vũ, sao em không để ý đến anh, hai ta đã bàn bạc xong xuôi rồi mà, sẽ cùng nhau có gắng, cùng nhau phấn đấu mà.
”
“Tiểu Vũ, em đang ở đâu, anh đi tìm em có được hay không?”
Từng tin nhắn nhảy liên tục trên màn hình điện thoại, Thu Vũ muốn không xem cũng không được.
Khi đang chờ đèn đỏ, Thu Vũ dừng xe, xóa hoàn toàn phương thức liên lạc với Ngô Quân.
“Anh Trương, có phải là em rất ngốc không?”
Trương Thác mỉm cười: “Ai vừa vào xã hội cũng đều ngốc cả.
”
Chuyện ngày hôm nay, đối với Thu Vũ mà nói, cú sốc thật sự quá lớn, thái độ của những người bạn đó của mình khiến cho Thu Vũ thật không thể nào ngờ tới được, bao gồm cả Ngô Quân, từ trước đến giờ cô nhìn không ra, Ngô Quân là một người như thế.
“Được rồi, thả anh xuống con đường ở đẳng trước đó đi.
”
Trương Thác chìa ngón tay ra.
Thu Vũ vô cùng kinh ngạc: “Anh Trương, không phải là đi ăn tối sao?”
“Hôm nay thì không được rồi.
” Trương Thác xua tay: “Anh đã hẹn bạn rồi, chúng ta đổi ngày khác đi, anh mời em.
”
Thu Vũ bĩu môi: “Đổi ngày khác cũng được, nhưng anh mời em thì không được, đã nói rồi là em mời anh mà, đừng quên, lần trước em quả thật là có 250,000 tiền thưởng hoa hồng đấy, bây giờ cũng là một tiểu phú bà rồi.
”
“Được, vậy em mời anh, đến lúc đó đừng có mà xót đó.
”
Trương Huyễn vừa nói vừa cười, kêu Thu Vũ dừng xe lại trên một con đường, rồi anh mở cửa xe bước xuống.
Sau khi đã nói một tiếng lái xe chú ý an toàn với Thu Vũ, Trương Thác loạng choạng bước vào trong bệnh viện, tối nay anh không có hẹn với bạn bè gì cả, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của Thu Vũ, nha đầu này nhất định cần phải yên tĩnh một mình để suy nghĩ.
Khi Trương Thác trở lại bệnh viện, nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đang ngài trên giường bệnh thưởng thức tài náu nướng của Mễ Lan.
Trương Thác có thể nhìn ra được, thần sắc hiện tại của Lâm Ngữ Lam hiển nhiên là đã khỏe hơn rất nhiều, những quằng đỏ trên da đã mờ đi không ít, nhiều nhất thì chỉ thêm một đêm nữa vét thương trên da sẽ hoàn toàn hồi phục.
/973
|