Buổi tối yên tĩnh, gió lay động cành lá của cây xanh trong sân, phát ra tiếng xào xạc.
Lâm Ngữ Lam nằm trên giường, cô phát hiện sau khi Trương Thác về nhà, trái tim bất an của mình hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lâm Ngữ Lam không biết, cũng đã quên cảm giác này bắt đầu xuất hiện từ lúc nào rồi.
Tối nay, Lâm Ngữ Lam ngủ rất thoải mái.
Sáng sớm, trong lúc mơ màng, Lâm Ngữ Lam cảm nhận được một mùi thơm bay vào mũi, mùi thơm mê người kia khiến cô không thể nhắm mắt tiếp nữa.
Hai mắt người phụ nữ mơ màng, cái mũi nhỏ đáng yêu ngửi ngửi, muốn làm rõ mùi thơm này phát ra từ đâu.
Lâm Ngữ Lam dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ mở cửa phòng ra, hiếm khi thấy Trương Thác không hề đi đánh quyền, cũng không quét dọn vệ sinh, mà đang làm gì đó trong phòng bếp.
Mùi thơm bay ra từ trong phòng bếp.
Trương Thác mặc một cái quần jean màu xanh da trời, áo sơ mi màu trắng thảo hai cúc áo trên cùng, cơ ngực cân đối, tay áo hai bên xắn lên.
Anh đang cúi đầu, cẩn thận trang trí một đĩa bánh ngọt tinh xảo.
Cá kho tàu và xương sườn kho tàu đang được đun trong nồi, đó là nơi bắt nguồn của mùi thơm Lâm Ngữ Lam ngửi thấy.
Ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong nồi, lại thêm bánh ngọt tinh xảo trong tay Trương Thác, dưới hai tầng kích thích, cái bụng nhỏ mới thức dậy của Lâm Ngữ Lam đã phát ra tiếng kêu “ùng ục”.
“Dậy rồi? Đây là bữa sáng chuẩn bị cho em.
Trương Thác bưng đĩa bánh tinh xảo kia lên: “Souffle xoài, hương vị vừa phải, vào miệng là tan, không nóng không lạnh, thích hợp làm bữa sáng khai vị nhất.”
Một đĩa souffle tinh xảo để xuống trước mặt Lâm Ngữ Lam, nhìn dáng vẻ mềm mại kia như nhẹ nhàng chạm vào thôi là mứt hoa quả trong bánh sẽ phun ra ngoài vậy.
Vừa nhìn thấy món ăn ngon, Lâm Ngữ Lam vô thức để lộ dáng vẻ tham ăn, ngay cả răng cũng không thèm đánh, dùng nĩa cẩn thận xiên một miếng bánh cho vào miệng, cảm nhận được một hương vị mềm mại, không cần nhai nuốt đã tự nhiên tan ra.
Chỉ chốc lát, hương vị xoài và sữa trong bánh ngọt tràn ngập cả khoang miệng, mang lại dư vị vô tận.
Lâm Ngữ Lam vội vàng xiên tiếp một miếng nhỏ cho vào miệng, nhắm mắt lại, từ từ hưởng thụ món ngon trong miệng.
“Đây, còn có một phần sandwich chân giò hun khối nữa, ăn chung hương vị sẽ càng ngon hơn” Trương Thác mỉm cười cầm tới một cái bánh sandwich nhỏ, còn có một ly sữa, để xuống bàn trước mặt Lâm Ngữ Lam, sau đó xoay người vào phòng bếp tiếp tục bận rộn.
Lâm Ngữ Lam ăn bữa sáng, nhìn bóng lưng của người đàn ông trong phòng bếp, chợt cảm thấy hạnh phúc, có một người chồng biết nấu cơm, hiểu học thuật lại chịu khó, có lẽ là ước mơ của mỗi một cô gái đúng không?
Ăn xong bữa sáng Trương Thác chuẩn bị, Lâm Ngữ Lam còn chưa đã thèm, cô đáng yêu liếm môi đi tới cửa phòng bếp, đôi mắt to nhìn chằm chằm hai nồi đang nấu cá và xương sườn kho tàu, hỏi: “Trương Thác, hai cái này là gì vậy?” “Hai món nấu cho người khác.
Trương Thác cười hì hì: “Đã lâu không xuống bếp, không biết tay nghề tệ đi bao nhiêu nữa, em ăn xong thì đi rửa mặt đi.”
Trương Thác vừa nói vừa gắp cá và xương sườn kho tàu ra khỏi nồi, chẳng mấy chốc, mùi thơm đã tràn ngập cả phòng bếp.
Lâm Ngữ Lam nghe thấy lời của Trương Thác xong, đôi mắt to lộ sự thất vọng, anh nấu cho người khác, cho ai?
Lâm Ngữ Lam mang theo cảm xúc phức tạp khó nói đi vào phòng vệ sinh bắt đầu rửa mặt, cô chưa từng thích ai, chưa từng hẹn hò, đương nhiên không biết biểu hiện của mình chính là ghen.
Đợi Lâm Ngữ Lam rửa mặt xong, Trương Thác đang ôm hai hộp cơm đứng ở cửa nhà.
Lâm Ngữ Lam hơi chán nản ngồi lên xe, mang theo Trương Thác đến công ty.
Buổi sáng hôm nay, Trương Thác không có chuyện gì làm, sau khi quẹt thẻ thì đi thẳng tới đội cảnh sát giao thông.
Hôm qua cảnh sát giao thông đã liên lạc với anh về chuyện bồi thường tai nạn xe hôm trước.
Sau khi Trương Thác đến Cục Cảnh sát nói rõ mục đích thì cảnh sát giao thông trực ban vội vàng mời anh tới phòng làm việc của đại đội trưởng.
Khi đại đội trưởng biết người trước mặt là người có chiếc xe đạp giá trên trời thì cũng không dám chậm trễ, gấp gáp gọi nhân viên có liên quan đến, cũng thông báo người gọi chàng trai buổi tối hôm trước.
Đại đội trưởng đích thân ra tay, hiệu suất làm việc không phải cao bình thường, chỉ chốc lát Trương Thác đã nhìn thấy chàng trai ngày đó và ba của anh ta.
Trên đường, ba của chàng trai liên tục nhắc nhở anh ta, lát nữa nhất định phải hạ mình, người khác kêu làm gì thì làm cái đó.
Tiền bồi thường lớn lần này nhà bọn họ hoàn toàn không gánh vác nổi.
Đợi chuyện trôi qua, anh ta muốn thế nào cũng được, muốn đánh người trả thù hay thế nào vẫn phải đợi chuyện lần này kết thúc.
Sau khi nhìn thấy Trương Thác, ba của chàng trai không nói gì đã lập tức tát vào miệng con trai mình mấy cái, đi lên xin lỗi Trương Thác.
Giá tiền bồi thường ngày đó, dù bọn họ có tảng gia bại sản cũng không bồi thường nổi!
Chàng trai cũng không còn tư thế vênh váo hung hăng như hôm đó nữa, vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Trương Thác một cái.
“Hôm đó tôi cũng nói rồi, xin lỗi một câu sẽ không còn chuyện gì nữa, tôi cũng không cần tiền bồi thường của các người.
Nhưng rõ ràng thái độ của con trai ông là muốn dùng tiền giải quyết chuyện này, tôi cũng chỉ có thể thoả mãn anh ta thôi?” Trương Thác nói với ba của chàng trai.
Ba của chàng trai hạ mình: “Thật sự xin lỗi chàng trai trẻ, bình thường đứa con trai này của tôi bị tôi chiều hư rồi, cậu xem hay là thế này, cậu nói ra một cách đi, muốn đánh muốn chửi, chắc chắn tôi sẽ không quan tâm.
Nhưng gần tám mươi triệu đô la Mỹ này, chúng tôi thật sự không lấy ra được!”
“Xem xem, sớm như vậy chẳng phải không có chuyện gì rồi sao?” Trương Thác đi đến trước mặt chàng trai: “Nếu đã thế, anh nói với tôi một câu xin lỗi, tôi cũng sẽ không bảo anh bồi thường toàn bộ nữa.
“Xin… xin lỗi!” Chàng trai hơi khom người, trên mặt không có chút vẻ miễn cưỡng nào, nhưng trong mắt lại mang theo căm hận, dù hoàn toàn không dám biểu hiện ra ngoài.
Anh ta thật sự bị dọa sợ rồi, gần tám mươi triệu đô la Mỹ đấy, dù chỉ là số lẻ cũng đủ để nhà mình phá sản, cuộc sống tốt đẹp của mình sau này cũng mất luôn.
Cứ làm theo cha mình nói thôi, nhận sai trước, đợi mọi chuyện xử lý xong, ông đây muốn cho cậu đẹp mặt, có tiền thì sao chứ, có tiền cũng phải có mạng xài mới được! “Được, xin lỗi sớm một chút đã không có nhiều chuyện như vậy rồi, cậu nói xem, haiz!”
Trương Thác thở dài nặng nề: “Dù sao cũng đã xin lỗi, tiền này mấy người không cần bồi thường toàn bộ đâu.” “Cảm ơn, cảm ơn chàng trai trẻ!” Ba của chàng trai kích động đi lên nắm lấy tay Trương Thác.
Trương Thác nói với ông ta: “Cảm ơn tôi làm gì? Tôi chỉ nói không cần bồi thường toàn bộ, chứ có nói không cần bồi thường đầu, đúng rồi, nhà ông làm cái gì đấy, ít nhiều cũng có một chút của cải nhỉ? Nếu không con trai ông cũng không thể kiêu ngạo như vậy được.
“Không dám giấu diếm cậu, chúng tôi chỉ buôn bán hải sản, cộng tất cả tài sản trong nhà còn chưa tới mười triệu, bình thường tôi làm việc bận rộn, không lo dạy dỗ con trai mới gây ra phiền phức lớn như thế cho cậu, tôi cũng có lỗi!”
“Đúng vậy, ông cũng có lỗi.” Trương Thác ngầm nghĩ: “Nếu đã nói thế, tôi thông báo luật sư kiểm tra tài sản của mấy người, rồi lấy gấp rưỡi toàn bộ tài sản nhé, nếu không bồi thường, tôi chỉ có thể kiện các người thôi!”
Trương Thác cười tươi roi rói.
/973
|