Con Gái Nhà Nông

Chương 161 - Chương 161

/176


Editor: ChieuNinh

Xe ngựa khoan khoái đi ở trên đường, bốn người Vương Phúc Nhi chuẩn bị về nhà. Đều nói khi đến thì cảm thấy thời gian dài, nhưng mà lúc này đường về thì có vẻ rất ngắn, có lẽ cũng chính là quen đường, cho nên mới sẽ như vậy. Ngày hôm qua Khấu nhi bị chút kích thích, hôm nay cũng muốn hừ vài câu tiểu khúc gia hương, chẳng qua còn chưa có chờ nàng hừ ra tiếng, thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, khiến cho nàng thiếu chút nữa thì ngã ra xe ngựa: Nhạc An, huynh làm sao vậy hả, ở bên ngoài cũng không nhìn chút.

Nàng và Nhạc An là một xe ngựa, tuy rằng Nhạc An không cần đánh ngựa, nhưng mà lúc này cũng phải nhìn một chút chứ, sư phó đánh xe nàng không quen thuộc, cho nên mắng Nhạc An là người mình biết.

Xe ngựa phía sau cũng dừng lại, Nhạc An cúi xuống từ bên cạnh xe ngựa, nói với Tống Trường Khanh: Thiếu gia, có một người nằm trên đường, tiểu nhân vừa mới nhìn, là một nữ nhân, hôn mê rồi.

Làm đại phu, nhìn thấy bệnh nhân mà không chữa trị, là không có đạo đức, Tống Trường Khanh nói với Vương Phúc Nhi: Nàng cứ ngồi đây, ta đi ra xem.

Ta cũng đi xuống một lát đi, hít thở không khí. Vương Phúc Nhi cùng đi xuống theo, quả nhiên thấy một nữ nhân nằm ở giữa đường, chẳng qua là thật sự hôn mê rồi. Tống Trường Khanh kiểm tra một chút, trên người có thương tích, còn phát sốt mà ngất đi. Lúc gương mặt của nữ nhân này lộ ra ngoài, thì Vương Phúc Nhi cảm thấy nhân sinh đời người nơi nào cũng có thể gặp gỡ. Đúng vậy, nữ nhân này thế nhưng chính là người kia, là Mai quả phụ! Ở trên đường trở về, hơn nữa trên người có thương tích, Vương Phúc Nhi cũng đoán được bảy tám phần, quả nhiên là như vậy. Được rồi, không cứu người thì không được, chỉ là cứu một người như vậy, làm sao lại khiến cho người ta chán ghét như vậy đây?

Tống gia vốn chính là đại phu, lúc này mặc kệ nhìn một người sinh bệnh, cũng không phải là chuyện đại phu bọn họ có thể làm ra. Cũng không thể nói không thể cứu người này, ném qua một bên cho ta đi, Vương Phúc Nhi cũng thật sự làm không được.

Mấy người Tống Trường Khanh đặt nữ nhân này vào trong xe, chuẩn bị tìm một chỗ chữa trị cho bà ta, tình huống phát sốt có vẻ nghiêm trọng, nếu như không cứu trị, chỉ sợ mệnh sẽ không còn. Tác phong người ta có vấn đề, cái đó không có ảnh hưởng gì với chuyện đại phu chữa trị hay không. Cũng may qua không bao lâu, thì thấy được một cái thôn xóm, tìm một hộ gia đình, nói rõ tình huống. Tống Trường Khanh mở một phương thuốc, để cho Nhạc An hỏi một chút gần thôn này có bán chỗ dược hay không. Trên cơ bản là cứu người rồi trở về, nhưng mà nếu bởi vì cái này mà chậm trễ, thì hôm nay không trở về được.

Lúc này Vương Phúc Nhi mới nói cho Tống Trường Khanh người kia chính là Mai quả phụ, Tống Trường Khanh có chút lo lắng: Phúc nhi, nàng sẽ không trách ta cứu bà ta chứ?

Nói gì vậy, chỉ là một người xa lạ chúng ta gặp có thể cứu huống chi còn thấy chết mà không cứu được sao? Tâm địa của ta chính là cứng rắn như vậy sao? Chuyện bà ta làm cũng không phải tội ác tày trời không tha được, cho dù là phạm tội giết người, khi sinh bệnh quan phủ cũng phải cứu đi.

Huống chi, ban đầu Tống Trường Khanh cũng không biết người kia là ai? Cũng không có ai nói muốn cứu người, phải điều tra người nọ là người tốt hay là người xấu trước rồi mới cứu đi.

Nàng không tức giận là tốt rồi, ngày mai chúng ta đã đi, ta thấy ngày mai có lẽ bà ta cũng sẽ hạ sốt, chuyện khác sẽ không liên quan chúng ta nữa.

Ừ, ngày mai chúng ta rời đi. Mai quả phụ như bây giờ có tính là báo ứng không đây? Mình không có một người thân, cho dù là chết ở bên ngoài cũng không ai biết. Cũng không phải là tâm đồng tình của Vương Phúc Nhi tràn ra, còn bao ăn bao ở, cứu mệnh người, tiếp theo còn phải giải quyết chuyện nhà người ta nữa, vậy lại làm không được.

Cứu người là bổn phận người làm đại phu, những thứ khác không phụng bồi, có lẽ Mai quả phụ này biết là mình cứu bà ta, cũng rất giật mình đi. Nhưng mà vậy thì lại như thế nào?

Mai quả phụ uống vào một thang thuốc, đến buổi tối thì rốt cục tỉnh lại, nói là muốn gặp ân nhân, Khấu nhi nói không cần, Mai quả phụ nói: Ta chỉ dập đầu một cái, sẽ không làm gì. Bà vốn cảm thấy tự biết lần này sống không được, nhưng mà còn có người hảo tâm cứu mình, lúc này trong lòng không cảm động là không có khả năng. Cả đời này bà rất dễ tin nam nhân, nhưng mà nam nhân cũng không phải là thứ tốt, một người hai người đến thời điểm gặp chuyện không may, đều đổ trách nhiệm lên đầu mình. Thật sự là chê cười. Hiện tại mình thành dâm phụ, bị người thóa mạ, những nam nhân mình cấu kết ngược lại chỉ bị người trong nhà quở trách vài câu, sau đó vẫn sống như thường.

Em nói chúng ta là người ở đâu? Vương Phúc Nhi có chút ảo não nhìn nhìn Khấu nhi, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, lập tức đã bị Mai quả phụ kia hỏi ra tới. Hiện tại mình không thể không đi gặp, bằng không nếu như bị Mai quả phụ này cuốn lấy, thật đúng là nguy.

Khấu nhi là vẻ mặt xấu hổ, chuyện nàng làm sai, làm cho tiểu thư khó xử.

Tống Trường Khanh nói: Cho dù bà ta biết chúng ta là ai, vậy thì có gì đáng sợ, Tống gia chúng ta cũng không phải dễ chọc, bà ta không dám đi tới tìm phiền toái.

Vương Phúc Nhi nói: Vẫn là ta đi gặp một lần đi, như vậy mọi người nói rõ ràng cũng tốt hơn là về sau phiền toái nhiều. Cái này không phải vì giảm bớt phiền toái sao? Người ta chỉ là chân trần, cũng không sợ chúng ta đang mang hài, chỉ mong Mai quả phụ này không phải người bẩn thỉu như vậy.

Mai quả phụ thấy một tiểu tức phụ tuổi còn trẻ đi tới, là gương mặt mình mơ hồ quen thuộc, không khỏi cười khổ: Quả nhiên là Phúc nhi, ta cũng không biết nói gì cho tốt, ngươi nhất định cảm thấy cái bộ dạng của ta, là tâm thuật bất chính đi.

Vương Phúc Nhi nói: Ta không nghĩ tới còn có thể dùng phương thức này nhìn thấy bà. Bà muốn gặp chúng ta, hiện tại ta đã qua đây, bà có cái gì cần nói thì đều nói đi, ta hy vọng về sau, chúng ta vẫn là không cần gặp mặt. Đương nhiên, nếu bà kiên quyết muốn gặp mặt, vậy đến lúc đó có chuyện gì thì bà đều gánh vác rồi.

Mai quả phụ nói: Ngươi và cha nương ngươi quả thực không phải một cái tính tình! Ta là đến cám ơn ân cứu mạng của các ngươi. Mai quả phụ nói xong, ngay tại trên giường dập đầu ba cái đối với Vương Phúc Nhi: Đa tạ các ngươi đã cứu tiện mệnh này của ta! Ta cũng là người chết qua một lần, nếu vẫn không biết tốt xấu như trước kia, vậy còn không bằng hiện tại lập tức sẽ chết đi. Ngươi yên tâm, tuy rằng ta là cái loại nữ




/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status