Con Gái Nhà Nông

Chương 115 - Chương 115

/176


Cữu bà của Vương Phúc Nhi là một phụ nhân hơi béo khoảng bốn năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất hòa thuận. Bởi vì Triệu thị là tỷ tỷ, cho nên bà hành lễ cho Triệu thị, khiến cho Triệu thị trở nên có chút luống cuống tay chân. Bởi vì ở trong mắt Triệu thị, đệ muội này thoạt nhìn giống như quý phu nhân trong hát kịch, mặc tốt như vậy, còn mình thì thật quê mùa, thật tình là không có khí thế.

Hơn nữa nha đầu bên người đều giống như tiểu thư, bà càng nhìn càng lo lắng không thôi. Triệu cữu bà cười nói: Sớm nghe lão gia nói chuyện của tỷ tỷ, vẫn không có đi thăm tỷ tỷ, đều là lỗi của chúng ta. Lần này tỷ tỷ đến, thì nhất định phải ở đây một đoạn thời gian, bằng không trong lòng chúng ta bất an.

Triệu thị chà tay, nói: Trong nhà còn có hoa mầu chưa có thu hoạch, không thể ngốc thật lâu đâu.

Mẫu thân của Triệu Minh Vũ là Ôn thị cười nói: Tính tình của cô thật sự là thật tình, trong lòng nhớ thương lương thực trong ruộng. Triệu gia chúng ta cũng là mở tiệm lương thực, mỗi khi đến thời điểm thu hoạch, nam nhân bọn họ bận rộn không thôi. Lại duỗi tay kéo mấy tiểu cô nương: Đây đều là biểu ngoại sinh nữ đi, nhìn xem, bộ dạng thật dễ nhìn, nhà chúng ta thì hiếm lạ khuê nữ, lần này lại có được ba người, nương, lần này ngài nhất định cao hứng đi.

Vương Phúc Nhi cảm thấy biểu cữu mẫu này thật sự rất khéo nói, nhìn xem mọi người nghe xong đều thật cao hứng, hơn nữa có người còn cố ý chuẩn bị lễ gặp mặt, vả lại đều dùng hà bao gói lại, Vương Phúc Nhi vụng trộm nhéo nhéo, phỏng chừng là bạc. Ra tay hào phóng nha.

Gặp mặt chào hỏi lẫn nhau một phen, bởi vì mọi người đều có vẻ mệt nhọc, biểu cữu mẫu Ôn thị tự mình kêu người đến an trí phòng, lại để cho nhóm tiểu nha đầu đi hầu hạ. Kế tiếp nàng còn muốn an bài tiệc đón gió. Vương Phúc Nhi không chút khách khí để cho người ta chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa một cái, lúc này toàn thân không thoải mái.

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu ban đầu có chút ngại ngùng, cảm thấy vừa tới đã sai sử nha hoàn người ta, có chút không tốt. Vương Phúc Nhi cũng mặc kệ, chính mình thoải mái quan trọng hơn. Huống chi biểu cữu mẫu an bài các nàng ấy (nha hoàn) chính là tới chăm sóc các nàng, nếu ngươi không cần các nàng ấy, các nàng còn cảm thấy mình có làm sai hay không đây.

Vương Chi Nhi và Nhị Nữu ban đầu còn nhăn nhó, nhưng mà thấy Vương Phúc Nhi tinh thần sảng khoái thì cũng nhịn không được, để cho nha đầu chuẩn bị nước cho các nàng tắm rửa. Một khi đã mở đầu, thật giống như được mở công tắc, chỉ huy mấy nha đầu xoay quanh, ngược lại là Vương Phúc Nhi vốn không có thêm chuyện gì. Trong lòng nha đầu hầu hạ Vương Phúc Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm thấy vẫn là vị biểu tiểu thư này tốt, tuy rằng là đến từ nông thôn, nhưng mà không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không thật sự làm khó dễ, làm sao giống hai vị kia, thật sự là cầm lông gà mà coi như là lệnh tiễn, giật tung lên rồi.

Đương nhiên lời này cũng bị truyền ra, tự nhiên là Triệu cữu bà và Ôn thị đều đã biết. Ôn thị nói với bà bà: Nương, người nói cha là có ý tứ gì? Ba biểu cô nương tuổi cũng sắp đến lúc đính hôn, lúc này bọn họ đi theo Minh Vũ về đây, có phải có chút không tốt hay không?

Triệu cữu bà thở dài: Làm sao mà ta không nghĩ như vậy chứ? Nhưng mà công công của ngươi mấy năm nay vẫn không có đi tìm cô cô ngươi nên trong lòng áy náy cuống cuồng. Hơn nữa khi hắn còn trẻ, đều là cô cô ngươi chăm sóc, phần tình cảm này là người khác đều so sánh không được, chúng ta coi như là thân thích tới đây, cẩn thận chăm sóc đi.

Nhưng mà, vạn nhất? Ôn thị lo lắng hỏi.

Ta biết ý tứ của ngươi, cái này trong lòng ta đều biết, đến lúc đó Minh Vũ phải đi thi khoa cử, làm sao có thể lấy một nữ nhi nông gia? Chỉ là công công ngươi có nghĩ rằng muốn thân càng thêm thân, ta cũng sẽ không nguyện ý. Tuy rằng đều là thân thích, nhưng mà cũng phải nhìn xem có môn đăng hộ đối hay không. Chúng ta vốn chính là thân phận không cao, nếu như để cho Minh Vũ lại cưới một người thân phận càng thấp, Triệu gia chúng ta cũng không thể sống yên ở trên huyện. Việc nhỏ thì ta có thể đáp ứng, nhưng về chuyện đại sự, ta sẽ không nhả ra, nhà của cô cô ngươi hẳn là không quá giàu có, chúng ta tiếp tế nhiều một chút là được. Nhưng mà cũng không thể bồi thường Minh Vũ của chúng ta đi ra ngoài. Triệu cữu bà nói.

Ôn thị nói: Nương nói đến tâm khảm trong lòng con, con nghĩ, nếu như thật sự nói không thông, thì lấy cớ Minh Vũ muốn khảo khoa cử, chờ Minh Vũ khảo xong, lúc này thân phận khác biệt, tin tưởng bên cô cô có thể hiểu được.

Triệu cữu bà gật gật đầu: Để cho bọn nha hoàn cũng đừng dùng mắt chó nhìn người thấp. Mặc kệ nói như thế nào, đều là quan hệ huyết thống ruột thịt của công công ngươi, không cho bọn họ mặt mũi, chính là làm cho chúng ta không mặt mũi. Trong phủ chúng ta có một ít hạ nhân đều là điệu bộ nịnh hót, nếu để cho ta biết, sẽ không dễ dãi như thế đâu!

Ôn thị nói: Dạ, nương, nhi tức nhất định đều an bài thỏa đáng! Có vài lời nói, cũng không thể nói với bà bà được, vẫn là trở về rồi lại tính.

Ôn thị hầu hạ bà bà xong, về tới phòng ở của mình, bên kia có một đại a đầu đang chờ, Ôn thị nói: Biểu tiểu thư bên kia hết thảy đều bình thường? Có mượn cơ hội đi tìm thiếu gia hay không?

Đại a đầu kêu là Thúy nhi vội cung kính nói: Hồi nãi nãi, Phúc nhi biểu tiểu thư mỗi ngày đều ở trong phòng, nếu không chính là đi hầu hạ dưới gối cho cô nãi nãi. Chi Nhi biểu cô nương và Nhị Nữu biểu cô nương, thì lại có mấy lần muốn đi tìm thiếu gia bên kia.

Tay Ôn thị đang cầm chung trà ngừng một lát, thực bình tĩnh nói: Vậy trông chừng các nàng, cũng đừng xuất hiện chuyện khó coi gì.

Thúy nhi vội đáp ứng, Ôn thị lại hỏi: Thúy nhi, ngươi nói Phúc nhi kia, nàng có thể là thâm tàng bất lộ hay không? Cố ý làm như vậy?

Thúy nhi nói: Cái này, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà nghe nha đầu hầu hạ Phúc nhi biểu cô nương nói, Phúc nhi biểu cô nương cũng là người thật tình, các nàng hầu hạ đều rất nhẹ nhàng. Mỗi ngày Phúc nhi biểu cô nương tự mình mặc quần áo rửa mặt. Cũng không có nói tiếng nào không tốt. Đại khái là ở nông thôn trong thời gian dài, Phúc nhi biểu cô nương thực cảm thấy hứng thú đối với hoa cỏ. Chính vị tứ biểu thiếu gia kia, cũng nhiều lần tìm Phúc nhi biểu cô nương chơi.

Ý của ngươi là hai vị biểu cô nương khác không như thế này? Ôn thị hỏi.

Nô tỳ không dám nói chủ tử không phải. Thúy nhi vội nói, nói biểu cô nương cũng không được, ai biết về sau là cái quang cảnh gì?

Ôn thị nói: Ngươi là đại a đầu của ta, ngươi cũng không nói thật với ta,

/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status