Con Gái Nhà Nông

Chương 109 - Chương 109

/176


Editor: ChieuNinh

Vương Đồng Tỏa dưỡng nửa tháng, đã tốt được bảy tám phần, công việc dưới ruộng cũng đều làm xong rồi, Vương Phúc Nhi ấn theo số ngày kết toán tiền công. Mọi người khen tiểu khuê nữ của Vương Đồng Tỏa là đứa có bản lĩnh, tính sổ tính rất là rõ ràng, hơn nữa không khất nợ, đều nói lần sau còn muốn mời làm công nhật, trước tiên cứ thông báo, bọn họ sẽ lập tức sẽ tới.

Vương Phúc Nhi thì không thích thiếu nợ tiền công gì đó, trước kia khi ở hiện đại, thường xuyên nghe được chuyện khất nợ tiền lương này, cảm thấy ông chủ rất là trơ trẽn. Rõ ràng trong tay có tiền, làm gì lại không trả tiền công cho người ta? Người ta tân tân khổ khổ làm việc, ngươi còn không trả tiền, còn để cho người ta sống nữa hay không? Cho nên phải trả bao nhiêu thì nàng trả bấy nhiêu, tuyệt đối nghiêm túc.

Lại nói, Thích thị thật sự đi miếu nương nương xin lá bùa cho Vương Cúc Nhi, nàng mang theo Vương Tiểu Bảo đi lên huyện thăm Vương Cúc Nhi, còn có đi tới thăm mấy người a di.

Hôm nay, trong thôn đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy tới, xe ngựa kia không nhanh không chậm đi vào trong thôn, khiến cho một đám người chạy tới xem náo nhiệt. Cuối cùng xe ngựa kia chạy tới bên ngoài sân viện nhà Vương lão đầu. Có người muốn biết chuyện nên ở bên ngoài kêu: Đại bá Vương gia, nhà ngươi khách tới thăm!

Triệu thị lớn giọng truyền ra: Ai đó? Đồng thời cửa cũng mở ra, trong xe ngựa có một nam nhân chừng bốn mươi tuổi bước xuống. Mặc là áo choàng gấm tơ lụa, khom người hỏi Triệu thị: Xin hỏi, nơi này có phải là nhà Vương Triệu thị không?

Triệu thị cảm thấy có chút kỳ quái, người tới đây tìm, có ai mà không hỏi nơi này có phải là nhà Vương Hữu Căn không, làm sao sẽ hỏi tới bà?

Ngươi là vị nào? Ta chính là Vương Triệu thị! Triệu thị nói.

Nam tử nghe Triệu thị nói như vậy, rất là cẩn thận nhìn Triệu thị trong chốc lát, sau đó kích động nói: Đại tỷ, là đệ, đệ là Dân oa tử.

Triệu thị ngây người, Dân oa tử! Ngươi thật là Dân oa tử?

Đúng vậy, đại tỷ, là đệ, đệ đã trở về!

Triệu thị vội vỗ đùi: Lão nhân, mau ra đây, Dân oa tử đã trở lại!

Thì ra vị này là thân đệ đệ của Triệu thị, sau đó cha Triệu thị lại cưới một quả phụ vào cửa, mang theo hai đứa con trai tới. Bà và đệ đệ Triệu Dân giống như có mẹ kế thì có người bố dượng, chịu rất nhiều đau khổ, tính tình ngang ngược của Triệu thị cũng chính từ khi đó mà dưỡng ra. Bởi vì nếu không ngang ngược thì sẽ bị người ta hung hăng bắt nạt, bà còn phải che chở cho chính đệ đệ của mình. Sau đó trưởng thành, mẹ kế làm mai cho bà một người dưa méo táo nứt, bà cũng chống lại mẹ kế. Cuối cùng là làm mai cho Vương lão đầu Vương Hữu Căn nghèo khổ cùng cực, mà ngay sau đó cha Triệu thị cũng đã qua đời, còn lại Triệu Dân ở bên kia, bị bắt nạt rất nhiều. Tuy rằng Triệu thị có thể trở về làm chỗ dựa cho hắn, nhưng mà dù sao cũng đã gả đi ra ngoài, ngoài tầm tay với, cuối cùng Triệu Dân liền quyết định rời nhà đi ra ngoài lang bạt kiếm sống. Bởi vì mẹ kế thật sự là làm cho người ta không có cách nào sống được, bà có con trai ruột của mình, cưới vợ không cần tiền, nhưng mà phòng ở lại chỉ có bao nhiêu đó, bà cũng không muốn cho Triệu Dân. Tuy rằng Triệu Dân là chủ nhân danh chính ngôn thuận của căn nhà, nhưng mà bà làm lão bà cho cha Triệu thị nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa bà luôn dùng thân phận trưởng bối đè nặng Triệu Dân, Triệu Dân là một thiếu niên còn chưa có thành thân, làm sao chịu được? Vì thế trong cơn tức giận liền bỏ đi lang bạc ở bên ngoài, chờ khi Triệu thị biết được, thì cũng đã không tìm thấy Triệu Dân. Đương nhiên, bà lại đánh nhau với mẹ kế, hơn nữa từ đó về sau cũng không lui tới, rõ ràng cũng không có nhà mẹ đẻ rồi!

Khó trách chưa từng có nghe nói chúng ta cũng có cữu công gì, thì ra là nguyên nhân này. Vương Phúc Nhi nói ở trong lòng.

Triệu thị cũng chưa từng có nói chuyện nhà mẹ đẻ của bà, Vương Phúc Nhi còn tưởng rằng nhà mẹ đẻ của nãi nãi mình cũng không còn ai, không nghĩ tới còn có đoạn ân oán tình cừu này!

Tính tình Triệu thị như vậy nếu đi lại với bên kia mới là lạ ấy, vốn cũng không có quan hệ huyết thống, còn đuổi đệ đệ duy nhất của mình đi lang bạt không còn bóng dáng, không đốt nhà của họ cũng coi như là tốt rồi.

Lúc ấy nãi nãi các con muốn đi đốt cái nhà kia, bên kia nói tiểu cữu đã qua đời ở bên ngoài, nãi nãi các con cực kì tức giận, nói là tiện nghi ai cũng không tiện nghi mấy người kia. Cuối cùng vẫn là trưởng bối trong thôn khuyên trở về, nhưng mà cũng từ đó về sau, bên kia và chúng ta bên này cũng không có nửa điểm liên hệ! Hơn nữa lúc ấy gia gia cũng nghèo, bọn họ cũng không thích tới. Vương lão đầu nói.

Nhìn phụ nữ của mình và tiểu cữu tử đoàn viên, Vương lão đầu cũng kể chuyện, bọn người Vương Phúc Nhi có hứng thú nên ngồi chăm chú nghe.

Vương Phúc Nhi nói: Nãi nãi cứ như vậy không có tình toán gì sao? Cái này nhi cũng không giống bà nha. Với cái tính tình kia của Triệu thị, làm sao có thể để cho mẹ kế của bà chiếm tiện nghi lớn như vậy? Một chút cũng không giống bà.

Vương lão đầu nói: Dù sao nãi nãi các con không phải người Triệu gia, Triệu gia bên kia nói cô nương gả đi như nước hắt ra ngoài, nếu còn quản chuyện của Triệu gia, vậy thì không khách khí. Còn nói muốn trục xuất cữu công các con ra khỏi gia tộc, nãi nãi các con sợ cữu công trở thành cô hồn dã quỷ, cho nên cuối cùng cứ nhẫn nhịn như vậy. Ài, nói đến cùng, là trong tay chúng ta không có tiền, bên kia trước tiên tặng lễ cho mấy trưởng bối, chúng ta bên này đều nghèo đói, thật sự là không có cách nào. Khi đó nãi các con đã nói, sinh ra khuê nữ cũng không có được một tác dụng gì, còn không thể lấy lại công đạo giúp thân đệ đệ của mình.

Gia gia là đang gián tiếp giải thích thay nãi nãi nguyên nhân bà trọng nam khinh nữ sao? Ài, mặc kệ là nguyên nhân gì, còn không phải đều thích nam oa không thích nữ oa sao? Vương Phúc Nhi đều đã cảm thấy chết lặng rồi, đây là xu thế thời đại này, trách được ai đâu?

Triệu thị và đệ đệ của mình nói chuyện với nhau, lại giới thiệu con cháu của mình cho Triệu Dân. Triệu cữu công cười nói: Hiện tại tỷ tỷ cũng là con cháu cả sảnh đường. Trong lòng đệ vui vẻ!

Thì ra Triệu cữu công cũng đã năm mươi tuổi, chỉ là thoạt nhìn mới hơn bốn mươi tuổi, năm đó ông đi ra ngoài, ăn rất nhiều đau khổ. Nhưng mà cảm thấy không hỗn ra được thành tích thì không trở lại. Sau hai mươi năm phấn đấu, đã từng làm thuê làm mướn qua, đã làm công việc nặng việc bẩn, giống như chuyện lập tức trở thành đại phú ông không tới phiên tới trên đầu ông. Sau đó ông dành dụm tiền làm chút nghề nghiệp của người bán hàng rong, chậm rãi có thể thuê cửa hàng, lại phấn đấu thêm nhiều năm, trong tay có chút tiền, mới mua cửa hàng. Cuối cùng cưới vợ sinh con, sinh ý cũng càng làm càng náo nhiệt, đã mở ra được mười cửa tiệm, coi như là một phú ông. Nhưng mà phải dùng hết hai mươi mấy năm




/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status