Con Gái Nhà Nông

Chương 107 - Chương 107

/176


Ngày hôm sau, vết thương của Vương Đồng Tỏa đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì nhớ mong trong nhà, cho nên sau khi hỏi đại phu nói có thể di chuyển thì hắn kêu Nhị Bảo chuẩn bị xe. Vương Phúc Nhi tự đi thanh toán tiền chẩn bệnh và phí tổn thuốc men, sáng sớm thì Tống Trường Khanh đã chạy tới, cũng đi theo qua Vương gia thôn. Nhưng mà bị Vương Phúc Nhi trừng mắt nhìn mấy lần, Tống Trường Khanh người ta da mặt dày, một chút cũng không có cảm thấy ngượng ngùng.

Chờ Tống Viễn Chí đi vào Tế An Đường, nghe nói con trai đi Vương gia thôn, lão Vương ở một bên trêu chọc: Xem hình dáng này, tên nhi tử này của ngươi xem như nuôi không rồi. Chuyện y quán của chúng ta cũng không để bụng, ba ba chạy tới, nói là muốn xem Vương huynh đệ có di chứng hay không, chẳng lẽ y thuật của đại phu trong y quán chúng ta còn không bằng hắn? Có di chứng thì đã sớm nói.

Tống Viễn Chí cười lắc đầu: Ta chỉ sợ tiểu tử này là nóng đầu chạy theo không công, đến lúc đó cũng đừng khóc nhè.

Ha ha, ông chủ, ta thấy cũng không đến mức đi, Trường Khanh chúng ta tốt như vậy, ta thấy Vương huynh đệ đối với Trường Khanh cũng tốt lắm à. Đương nhiên ông sẽ không nói Vương Phúc Nhi đối với Trường Khanh như thế nào như thế nào, dù sao cũng là quan hệ đến thanh danh của nữ oa. Nói Vương Đồng Tỏa thích Trường Khanh, chuyện hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời của mối mai, cũng thành một nửa rồi.

Lại nói Trường Khanh và Phúc nhi coi như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, so với những người chưa từng gặp mặt, ông tin tưởng lựa chọn này hẳn là không có vấn đề đi.

Lại nói đoàn người Vương Đồng Tỏa từ trấn trên trở về, Vương lão đầu và Triệu thị đều ở trong phòng bên cạnh chờ, con trai mình bị thương, trong lòng không thể nói là không đau. Hơn nữa Triệu thị cũng đau lòng, đồng thời cũng sợ lão Tam xảy ra gì vấn đề gì, thì cả nhà này và chi phí sinh hoạt của bà đều không có. Cho nên vừa thấy con trai trở lại thì hô to bổ nhào lên, kêu nhi a thịt a, còn đẩy Thích thị qua một bên. Vẫn là Tống Trường Khanh và Vương Nhị Bảo nói Vương Đồng Tỏa cần phải nghỉ ngơi nhiều, cảm xúc không thể kích động, lúc này Triệu thị mới buông Vương Đồng Tỏa ra. Nhưng trên quần áo Vương Đồng Tỏa đã bị Triệu thị một phen nước mắt nước mũi làm dơ.

Làm Vương Phúc Nhi nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, tổng cảm thấy, nãi nãi Triệu thị là có chút hăng hái, nhưng mà cũng không nghĩ cảm tình lộ ra ngoài như vậy, khiến cho giống như trời sập xuống. Trước kia sao không có cảm thấy bà yêu thương con trai như vậy đây?

Vương Hoa Nhi thấy mình không chỗ nhúng tay, thì kéo Vương Phúc Nhi qua một bên hỏi tình huống, còn nói thêm: Vì sao tiểu tử kia cũng đến đây?

Vương Phúc Nhi nói: Đi qua đây chẩn.

Ai bị bệnh hả?

Vương Phúc Nhi nói: Không phải cha chúng ta còn không chưa có tốt sao? Hắn qua để xem có cái di chứng gì không.

Hả? Cái đó là phải kiểm tra, cũng may cha mình là phúc lớn mệnh lớn, con rắn chết tiệt kia thật sự là không có mắt, làm gì phải cắn cha mình chứ, ác nhân thì không cắn, thật sự là nó mù mắt chó! Không đúng, là mắt rắn!

Cũng không phải là mù quáng hỏng sao? Mọi người nói rắn là mắt cận thị, Vương Phúc Nhi cảm thấy nhị tỷ nhà mình thật sự là mắng làm cho người ta vui vẻ trong lòng, lại hỏi hỏi tình huống trong nhà, Vương Hoa Nhi nói: Đều tới đây thăm, nhưng mà tỷ không quen nghe Nhị bá mẫu nói chuyện, bộ dáng giống như chúng ta sẽ không hay ho. Diendanlequydon~ChieuNinh May mắn cha mình không có việc gì, bằng không thì bà ta như vậy, nói không chừng thật đúng là muốn bắt nạt tới cửa đấy.

Ài, có thể thấy được tầm quan trọng của người đứng đầu một nhà, nếu cha nhà mình thật sự xảy ra chuyện, cho dù là nếu không thiếu tiền xài, cũng sẽ bị người bắt nạt tới cửa, nương lại là người tính tình thành thật, căn bản không có khả năng dậy lên khí thế. Tiểu Bảo còn rất nhỏ.

Vương Phúc Nhi cũng cảm thấy có chút mệt, nên rửa mặt một phen, thay đổi quần áo bẩn ngày hôm qua rồi đi ngủ, nàng cũng mặc kệ người khác.

Tống Trường Khanh lại đi qua bên tú tài công, nói chung không thể luôn ngốc ở bên đó được, đến cữu công bên này người khác cũng sẽ không nói gì.

Chỉ là đến chỗ cữu công, cũng làm cho hắn rất là buồn bực, trong nhà Từ tú tài có một nữ oa mười hai mười ba tuổi, cũng không biết là làm sao, gặp được hắn thì vây quanh chuyển động bên người hắn. Mà nương tử Từ tú tài lại cũng không có nói gì.

Mà chẳng được bao lâu, Vương Chi Nhi đường tỷ Vương Phúc Nhi cũng không biết làm sao lại đến đây nữa, trong tay mang theo cái rổ, nói là làm thứ tốt cho tú tài công, nhưng mà lại trông mong ngóng nhìn Tống Trường Khanh. Tống Trường Khanh trực tiếp cho cái mặt lạnh, hiện tại là ngay cả nói cũng lười nói.

Trường Khanh ca, ta làm cho có bao nhiêu, ngươi cũng uống một chén. Vương Chi Nhi cầm chén đưa qua, bên kia nữ nhi Từ tú tài Từ Ngọc Phân liếc mắt xem thường nói: Trường Khanh ca người ta không thích đồ ngươi nấu, có vài người chính là không da mặt không biết xấu hổ, gấp gáp tới đây, đáng tiếc không có tác dụng.

Vẻ mặt Vương Chi Nhi đỏ bừng, nói: Ai gấp tới đây? Người gấp là người khác.

Từ Ngọc Phân gào thét: Ngươi nói đến người khác là ai?

Ai cảm thấy thì chính là người đó. Tú tài công, con thật là một mảnh hảo tâm, đáng tiếc người khác lại nói thành như vậy. Nếu không, con trở về đây.

Tú tài công khụ một tiếng, nói: Về sau không cần đưa nước canh gì đó cho ta, bản thân ta cũng có bà tử và gã sai vặt. Cô nương gia không cần nói chuyện sắc bén như vậy, bằng không về sau đến nhà chồng thì phải làm sao? Trường Khanh, theo ta đi thư phòng một chuyến.

Tống Trường Khanh nói: Dạ, cữu công!

Hai cô nương kia đều không có vớ được ưu việt, đều cảm thấy là đối phương phá hủy chuyện tốt của mình, khi đợi hai người này đi rồi thì bắt đầu châm chọc trả đũa nhau. Một người nói là da mặt dày, đến nhà nàng ta làm gì, một người nói, đây cũng không phải là nhà ngươi, ngươi một hộ bên ngoài, còn muốn chiếm nhà của tú tài công người ta?

Nếu Vương Phúc Nhi nhìn tình huống này, nhất định sẽ chấn động, bởi vì ở trong mắt bọn họ, Vương Chi Nhi vẫn là mít ướt, làm sao có bản lĩnh cãi nhau với người khác như bây giờ?

Tú tài công nói: Mỗi khi con đến, chỗ của ta sẽ không yên tĩnh.

Tống Trường Khanh nói: Cữu công, con cũng phiền muốn chết, người còn nói cái này.

Nhìn con hôm nay cũng chưa nói gì, cái này không giống tính tình của con, ta nghĩ rằng con sẽ mắng hai nữ oa này một chút, không phải chỉ một chút thì muốn nói lời đả thương người, hiện tại sao không như vậy?

Con là lười nói chuyện với các nàng, càng nói các nàng càng mạnh hơn, cữu công con nói thật với người, trong lòng con là muốn quất cho hai người kia mấy roi thôi. Khiến cho các nàng khỏi lại phiền con.

Tú tài công nói: Ta còn tưởng rằng con trưởng


/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status