Con Dâu Hoàng Gia

Chương 4: Vòng ngọc

/83


Trong xe ngựa, bởi vì Chân thị sợ làm rối búi tóc và khuyên trâm, nên không dám dựa người, chỉ ngồi thẳng lưng suốt đường đi, qua thời gian dài nàng bắt đầu oán trách, "Mỏi lưng quá, tại sao còn chưa tới?"

Tron lòng Phượng Loan đang cân nhắc sự tình, chỉ nói qua loa: "Sắp tới rồi."

Ở kiếp trước, chính ngày hôm nay Phạm Tiến Lương bị ngã ngựa chết, không biết kiếp này có vẫn như thế không? Nếu việc xuất hiện sai lệch, Phạm Tiến Lương không chết, khẳng định Đại bá phụ càng nghĩ lúc trước mình chỉ nói dối, sau này sẽ không nghe mình nói nữa.

"Loan nhi." Tựa như Chân thị nhớ tới điều gì, đột ngột nói: "Qua mấy ngày nữa là sinh thần của thái tử phi, con không cần ăn mặc quá hoa lệ, trang phục bình thường được rồi. Không nên cùng người khác nói nhiều, ít gây chú ý, tỷ muội thân thiết trò chuyện thôi, chờ yến hội kết thúc thì về sớm một chút."

Phượng Loan không tập trung đáp: "Dạ."

"Con đừng có nghe tai này ra tai kia." Chân thị nhấn mạnh nói: "Có nhớ chưa?"

Phượng Loan thấy mẫu thân nghiêm túc, vội trả lời: "Nhớ kỹ."

Trong lòng bỗng nghĩ, kiếp trước tựa hồ mẫu thân cũng đã nói lời nói này.

Như vậy chính là mẫu thân không thích gây chú ý hay nàng sớm đã nhìn rõ đạo lý trăng có lúc tròn lúc khuyết, không muốn nàng gia nhập hoàng thất liên quan tới việc tranh giành ngôi thái tử? Nhưng lại lắc đầu bật cười, mẫu thân...chỉ chú ý đến chuyện trang phục và dưỡng nhan, làm sao suy nghĩ sâu sắc được vậy? Trừ phi có người chỉ bảo cho nàng.

Phượng Loan cũng không để việc này trong lòng, thoáng qua đã không nghĩ đến nữa.

Trái lại vì sinh thần của thái tử phi, nghĩ lại những hình ảnh trong yến tiệc ở kiếp trước, nàng bỗng nhớ tới một người.

Đoan Vương phi Mục thị, khuê danh Linh Gia, đứng đầu trong số tỷ muội.

Kiếp trước chính mình và Mục Nhu Gia lại kết giao tri kỷ, nàng cùng Đoan Vương phi chính là tỷ muột ruột thịt

Năm đó sau khi Phượng gia gặp chuyện, bản thân bị giáng làm cung nữ, Nhu Gia lo lắng không thôi, thường xuyên chạy đi tìm tỷ tỷ Đoan Vương phi năn nỉ, hi vọng nàng có thể vào cung thuyết phục mẹ chồng là Tưởng cung tần, chăm sóc cho mình. Đoan Vương phi bị muội muội quấy nhiễu có chút phiền chán, nên nghĩ ra giải pháp, điều muội phu* đi tỉnh ngoài làm việc. Nhu Gia theo trượng phu đi nhậm chức, sau đó cũng không có tin tức gì về nàng nữa.

*em rễ

Bất quá lại nói tiếp, nhờ có Đoan Vương phi tung một chiêu rút củi dưới đáy nồi*.

*làm chuyện lén lúc sau lưng

Bằng không Nhu Gia vẫn còn ở lại kinh thành, nhìn thấy mình trở thành thị thiếp của Tiêu Đạc, nàng sẽ bị kẹt giữa tỷ tỷ và mình, hẳn là rất khổ sở cho nàng.

Có điều, kiếp này chính mình sẽ không để Nhu Gia bị khó xử.

Phượng Loan nắm chặt tay, hạ quyết tâm, sau đó tùy ý nhìn ra ngoài từ khe hở của màn xe.

Dọc đường phố, cao thấp tửu lâu, tiệm cơm nằm xen lẫn nhau, đủ loại cửa hàng, người đi đường bận rộn, tiếng rao to của tiểu thương, kinh thành cùng kiếp trước vẫn phồn hoa náo nhiệt như nhau, cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Cách đó không xa, trên tầng hai của Thiên Nhất lâu, vị trí bên cửa sổ.

Thành vương Tiêu Trạm bưng chén ngọc lưu ly xanh biếc, hương rượu thơm ngon tinh khiết, làm nổi bật màu xanh biếc trong suốt mê người dưới đáy chén. Hắn nhấp từng hớp rượu từ từ uống cạn, nhớ tới lời nói của Đức phi tại mấy lần tiến cung gần đây, rượu ngon uống vào trong miệng nhất thời trở nên không còn mùi vị gì.

Theo như ý tứ của Tần Đức phi, hiển nhiên là muốn cho Tần Bát tiểu thư làm vương phi của hắn, nhưng Tần gia tuy nhìn hiển hách, trên thực tế chỉ là cái thùng rỗng*.

* ý nói chỉ có tiếng mà không có miếng

Bất quá ỷ vào thái hậu sinh đương kim hoàng thượng, mới được xếp vào dòng dõi quý tộc.

Tần gia trải qua ba thế hệ, không biết là quan viên nhỏ bé ở địa phương xó xỉnh nào, sau đó dựa vào hiển quý của nữ nhi, trong gia tộc không có được một nhân tài, tất cả chỉ toàn cậy thế ngang ngược. Ngay cả hoàng thượng cũng không xem trọng người Tần gia, không chịu trao chức quan thực quyền, chỉ an ủi ban thưởng vài tước vị cho nam nhân Tần gia, dụ thái hậu cao hứng thôi.

Sao có thể so với tam đại thế gia Phượng, Phạm, Mục?

Chỉ nói Phượng gia, Phượng Uyên là trọng thần bên cạnh thiên tử rất được trọng dụng, huynh đệ họ hàng và đám con cháu đều giữ những chức quan trọng yếu trong triều, có sức mạnh quân sự trấn giữ biên cương, có người tinh thông lễ nghĩa được ban chức quan to ở tỉnh thành khác.

Tùy tiện nói ra một người, những kẻ vô tích sự Tần gia kia có thúc ngựa cũng không đuổi kịp*.

*ý chỉ không thể sánh bằng

Càng không cần phải nói đến mối quan hệ thông gia đan xen chằng chịt của tam đại thế gia.

Thái tử cưới nữ nhi Phạm gia, Đoan Vương cưới nữ nhi Mục gia, chẳng lẽ mình không nên cưới tiểu thư Phượng gia sao? Tần gia còn tồn tại chỉ là nhờ thái hậu còn chăm sóc được, tương lai một khi thái hậu buông tay thì chẳng là cái thá gì.

Hừ! Nói đến Tần Bát tiểu thư, vì trong kinh Tần gia không có cô nương nào vừa độ tuổi, mới đem người từ tỉnh ngoài đến góp cho đủ số, chỉ là một nha đầu lỗ mãng ở nông thôn không chút kiến thức.

Tần gia vì tư lợi, dám xếp đặt việc hôn nhân tương lai của hắn, không phải là bắt nạt hắn còn trẻ không chỗ nương tựa sao?!

Trong mắt Tiêu Trạm lóe ra cái nhìn rét lạnh.

Mẫu thân của mình, Đoàn thị, bởi vì bệnh mất sớm, năm ấy mình chỉ mới hai tuổi.

Mọi người ai cũng nghĩ mình còn nhỏ tuổi không biết việc. Nhưng mình vẫn nhớ rõ ràng, một ngày trước khi mẫu thân chết, dường như người có linh cảm vậy, ngửa mặt tựa như hiểu rõ điều gì. Luôn để mình ở bên cạnh, tha thiết ngắm nhìn, không ngừng vuốt ve, nước mắt liên tục chảy ra.

Đêm khuya, nhũ mẫu đến ôm mình đi ngủ.

Tay mẫu thân bị người khuyên răn mạnh mẽ kéo ra, nàng nhìn mình vô cùng lưu luyến, khóc lóc nói: "Trạm Nhi, con phải cố gắng sống sót." Sau lại lẩm bẩm nói nhỏ, "...trị được bệnh, trị không được mệnh."

Sắc mặt nhũ mẫu sợ đến trắng bệch, vội vã ôm mình bỏ đi.

Ngày kế, mẫu thân đột tử.

--- Từ mỹ nhân được truy phong thành cẩn tần

Đến tột cùng là Mẫu thân chết như thế nào, không ai có thể nói rõ, bấy giờ hắn cũng không thể tìm ra chân tướng. Sau khi mẫu thân qua đời, chính mình bị đưa đến bên người Tần Đức phi nuôi nấng, đảo mắt đã mười lăm năm.

Tâm tình Tiêu Trạm phức tạp, hung hăng đem ly rượu đập lên bàn.

"Vương Gia." Gã sai vặt vừa vặn chạy tới, thấy thế sợ đến đứng lại, nhưng không dám không lên tiếng, chỉ chỉ phía dưới, "Hình như là xe ngựa Phượng gia Quốc Công Phủ đi ngang qua, không thấy có nam nhân cưỡi ngựa, nhìn qua đều là nữ quyến."

Tiêu Trạm nhanh chóng nhìn xuống.

Một trước một sau, phía trước mui xe bốn góc treo chuỗi ngọc, trên đỉnh đính châu vàng bát bảo, hoa lệ xa xỉ như vậy tất nhiên là xe ngựa cho các tiểu thư, phu nhân ngồi, theo sau một chiếc xe ngựa có nóc men sứ tím, khỏi nói chính là cho nha hoàng, ma ma sử dụng. Đội ngũ gia đinh trước sau mở đường, hộ viện cầm đao, còn có thô sử ma ma chạy theo, ít nhất cũng phải hai, ba mươi người.

Tiêu Trạm nhanh chóng suy nghĩ một chút, nhìn phương hướng xe ngựa hình như đi tới Trân Bảo Các, hẳn là nữ quyến đi chọn mua trang sức. Nhưng Quốc phu nhân Phùng thị đã có tuổi, làm người thận trọng, sẽ không rêu rao khắp nơi như vậy, phỏng đoán chắc là nữ quyến nhị phòng Phượng gia, như vậy là Phượng nhị phu nhân...hay là nàng?

Tim hắn nhất thời đập mạnh, nếu như Phượng Loan xuất hiện, ngược lại đây là cơ hội tốt để tiếp cận nàng, thế nhưng trực tiếp cùng nàng lui tới liệu có quá rõ ràng. Suy nghĩ một chút, gọi gã sai vặt nói nhỏ, "Một chút ngươi hãy làm như..."

Lúc này như vậy, như thế dặn dò vài câu.

*****

"Phu nhân, tiểu thư, đã đến Trân Bảo Các." Xe ngựa dừng lại, nhóm ma ma đem bậc thang để bước xuống lại gần xe ngựa.

Vốn là Phượng Loan không có hứng thú chọn đồ trang sức, vào Trân Bảo Các, chỉ ngồi ở bên cạnh uống trà, tùy vào mẫu thân chọn lựa, tâm tình của nàng sớm bay xa rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nghe thấy âm thanh mẫu thân cất cao, "Tốt như vậy tại sao lại không chịu bán?"

"Phu nhân" Bà chủ cười nói, "Tại thiếp thân sơ sót, đôi vòng tay này đã có một vị quý nhân nhìn trúng, vẫn chưa biết có mua hay không, trước tiên tạm thời phải giữ lại." Sau sai người lấy ra một hộp tử ngọc châu, "Đây cũng là hàng mới, phẩm chất hảo hạng, phu nhân người chọn xem sao."

Chân thị không hài lòng nhíu chặt đôi mày, "Các người làm ăn vậy sao? Vật xem trọng thì không chịu bán, còn đem mấy thứ không lọt vào mắt đến qua loa."

Bà chủ liên tục tạ tội, "Phu nhân thứ lỗi, phu nhân thứ lỗi."

Phượng Loan nhìn thấy mẫu thân tức giận với người ta, đành phải xoay qua, liếc nhìn đôi vòng tay Phỉ Thúy rồi khuyên nhủ: "Cũng không phải đẹp lắm, chỉ là xanh biếc chút, thế nước tốt hơn thôi." Lấy một miếng ngọc bội Dương Chi bên cạnh, "Mẫu thân nhìn ngọc bội này xem." Lại cầm lên cây trâm có duy nhất một viên đông châu to như hạt nhãn, "Cái này cũng không tệ, hạt châu trơn mịn vừa tròn vừa lớn, không bằng mua đi thôi."

Nhưng tính người luôn như vậy, càng mua không đươc, trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu, Chân thị bất mãn nói: "Ta chỉ vừa ý đôi vòng tay Phỉ Thúy, những thứ khác không thích."

Nàng nói lời này mang theo một chút giận hờn tùy hứng của thiếu nữ.

Phượng Loan không có cách nào.

Dù sao mẫu thân không phải tỷ muội, chỉ có thể khuyên, không có đạo lý tiểu bối bắt buộc trưởng bối.

Ánh mắt Chân thị chuyển động nhìn vào bà chủ, "Ngươi nói một lời chắc chắn đi, đến cùng có bán hay không?" Thậm chí không tiếc uy hiếp đối phương: "Sau này còn muốn làm ăn với Quốc Công phủ hay không?"

"Đúng đó, đúng đó." Bọn nha hoàn cùng nhau phụ hoạ, "Trân Bảo Các thật to gan! Phu nhân để ý đồ vật của các ngươi là đã cho mặt mũi, lại còn dám ra sức khước từ không bán? Trở về sẽ đem cửa hàng các ngươi phá hủy."

Bà chủ chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng vẫn kiên quyết, "Hôm nay, hôm nay thật sự là xin lỗi phu nhân."

Chân thị không nghĩ tới đối phương ngu xuẩn mất khôn như vậy, vô cùng tức giận, "Được, ngươi thật cứng đầu." Từ nhỏ nàng quen sống trong nhung lụa luôn được nuông chiều, nói không ra lời mắng người, suy nghĩ hồi lâu mới nói một câu, "Chờ đó, thế nào ngươi cũng sẽ tự mình đem đến cho ta."

Phượng Loan nhìn mẫu thân càng nói càng tức giận, càng nói càng không được, vội vàng liếc mắt ra hiệu với Chân ma ma, tiến lên kéo tay mẫu thân, "Đi thôi mẫu thân, thời gian không còn sớm, chúng ta lại đi chọn ít son phấn nha."

Khuyên can đủ đường, nàng phải cùng Chân ma ma đem người lôi đi.

Bởi vì Chân thị tức giận bốc lửa, đi dạo nửa buổi sáng, chỉ tùy ý chọn mấy hộp son phấn, vải vóc may quần áo cũng chỉ mua lung tung vài cuộn, khuôn mặt vẫn không chút tươi cười, nên sớm đã trở về Phượng phủ.

Phượng Loan theo bồi mẫu thân về nghỉ ngơi, ra phòng ngoài cùng nói chuyện với Chân ma ma.

"Thật không đáng để tức giận" Nàng thấp giọng nói: "Chỉ là món đồ vật, mua thì mua, mua không được thì còn có cái tốt hơn, một lát ma ma hãy khuyên nhủ mẫu thân."

Chân ma ma gật đầu nó: "Tiểu thư cứ yên tâm."

Trong lòng thầm than, gần đây tiểu thư bỗng nhiên bắt đầu hiểu chuyện, làm nữ nhi lại so với người làm nương còn mạnh mẽ hơn.

Phượng Loan lo lắng Chân ma ma không để ở trong lòng, dặn dò: "Thỉnh cầu ma ma để ý các nàng Minh Châu, đừng xúi giục mẫu thân vì vòng tay mà gây thêm việc. Dù sao trang sức của mẫu thân có rất nhiều, một ngày mang một bộ trong nhà còn mang không hết, có kém hơn gì nới đó đâu? Tìm một ít việc vặt, như đào sân trồng hoa gì đó, chớp mắt liền quên ngay thôi."

"Nô tỳ hiểu rõ." Ánh mắt Chân ma ma hơi lấp lóe, thấp giọng nói: "Bà chủ kia nói là có quý nhân chọn trúng, tiểu thư nghĩ xem, khắp kinh thành quý nhân nào có thể chèn ép Quốc Công phủ? Nô tỳ biết nặng nhẹ."

Phượng Loan không khỏi coi trọng Chân ma ma một chút.

Kiếp trước đúng là không có lưu ý, người này không ngờ ngoài mặt dấu diếm, trong lòng lại thông suốt. Tính tình mẫu thân nặng nhẹ không biết cao thấp, lại yếu ớt, phải có người như vậy che chở, mới không bị thiệt thòi.

Cũng tốt, sau này chính mình có thêm một người có thể thương lượng.

Đang muốn cáo từ quay về phòng, một tiểu nha hoàn bỗng chạy tới từ bên ngoài báo: "Đại phu nhân có dặn, nói là Phạm đại lão gia Phụ Quốc Công phủ không còn. Để chuẩn bị, sáng mai mọi người đều phải mặc xiêm y màu trắng thuần khiết, người trong nhà cùng đi Phạm gia tế lễ."

Phạm Tiến Lương chết rồi? Trong lòng Phượng Loan giật mình, sự lo lắng thấp thỏm rốt cuộc cũng coi như được bỏ xuống.

Sắc mặt Chân ma ma hoảng hốt, ở bên cạnh niệm phật nói: "Bồ Tát linh thiên trên trời, đang yên đang lành, sao lại xảy ra chuyện như vậy?" Xoay qua Tiểu Chủ Nhân thưa, "Nhị tiểu thư, nô tỳ vào trong báo lại với phu nhân." lại nhỏ giọng thầm thì, "Chuyện này vừa vặn khiến phu nhân không đi tìm rắc rối..."

******

Phượng Loan trở về Tinh Bão Nguyệt các của mình, ngồi im một lúc lâu, trong lòng cứ phập phồng bất an.

Phạm Tiến Lương rốt cục vẫn chết.

Bá phụ thân ở triều đình, chắc đã biết trước tin này.

Như vậy, ông sẽ xem trọng "mộng" của mình sao? Nếu như thuận lợi, nàng còn có thể nói ra chuyện đã trải qua ở kiếp trước, vẫn cứ nói là "mộng", như vậy... bá phụ có thể cảnh giác số mệnh của Phượng gia rồi.

Chỉ cần ông có lòng thay đổi, thừa dịp hiện nay hoàng thượng vẫn không có làm khó dễ, tất cả vẫn còn kịp.

Phượng Loan đợi một lát, không đợi được bá phụ cho người gọi mình, ngược lại là bên mẫu thân có một nha hoàn chạy lại đây, thở hồng hộc nói: "Nhị tiểu thư, Chân ma ma có chuyện cần bẩm báo riêng với người."

"Chân ma ma có việc?" Phượng Loan đặt ly trà xuống, vẫy lui nha hoàn bên cạnh.

Tiểu nha hoàn kia đến gần thấp giọng nói: "Hôm nay tiểu thư rời đi không lâu, đã có người đưa đồ vật cho phu nhân, không phải thứ gì khác, mà chính là cặp vòng tay phỉ thúy ở Trân Bảo Các, nói là chủ nhà nghe nói phu nhân yêu thích, cố ý tặng lại."

Trùng hợp như thế? Phượng Loan khả nghi hỏi: "Có biết chủ nhân kia là ai không?"

Sắc mặt tiểu nha hoàn cứng ngắc, "Là Thành vương Điện hạ."

Tiêu Trạm? Tâm tư Phượng Loan xoay chuyển nhanh chóng, hắn đây là có ý gì? Giống như bà chủ kia nói, vừa vặn hắn xem qua vòng tay nhưng không mua, sau đó nghe nói mẫu thân yêu thích mà đưa tới? Hay là...

Trong khoảng thời gian ngắn đoán không ra chân tường.

Khiến nàng không khỏi hơi phiền não, bản thân cũng không nghĩ sẽ tranh giành vị trí Thành vương phi kia.

Lúc này Phượng Loan đứng dậy nói: "Đi thôi, ta qua bên mẫu thân xem sao."

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status