“Ngươi... ngươi là Bạch Tử Linh?!” Lê Nguyệt Thiên Phương là người phản ứng lại nhanh nhất, nàng đứng bật dậy chỉ tay về phía Bạch Tử Linh, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khiếp sợ.
Nếu nói ngoại trừ Đỗ Thanh Triệt ai là người tiếp xúc với Bạch Tử Linh nhiều nhất thì phải kể đến Lê Nguyệt Thiên Phương, ba nữ tranh nam, chỉ có Bạch Phi Nhược là người thắng, bất quá hai người kia cũng không có vì vậy mà bỏ cuộc, Bạch Tử Linh âm thầm đuổi theo, Lê Nguyệt Thiên Phương lại mặt dày đeo bám, thế nhưng vào mắt người khác chính là Bạch Tử Linh không biết xấu hổ theo đuổi ý trung nhân của muội muội, về phần Lê Nguyệt Thiên Phương không có ai đề cập đến. Lê Nguyệt Thiên Phương thích Đỗ Thanh Triệt, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nàng ta cùng Bạch Tử Linh cũng xem như đồng bệnh tương liên, không thấu hiểu cho nhau thì thôi vậy mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho Bạch Tử Linh, nếu nói trong phủ người khi dễ Bạch Tử Linh nhiều nhất là đám nha hoàn, dẫn đầu là Thu Nguyệt thì ở bên ngoài người khi dễ Bạch Tử Linh nhiều nhất không ai khác chính là Lê Nguyệt Thiên Phương.
Chỉ cần Lê Nguyệt Thiên Phương nhận được tin Bạch Tử Linh đi gặp Đỗ Thanh Triệt, nàng ta dù đang ngủ cũng sẽ xách giày chạy đến, dạy dỗ Bạch Tử Linh một trận mới hả dạ ra về, nhẹ thì khiến Bạch Tử Linh bị người cười nhạo, nặng thì chính là lần đó xúi giục Bạch Tử Linh nhảy hồ tự tử. Mà Lê Nguyệt Thiên Phương đối xử với người khác như vậy cũng không cảm thấy hành vi của bản thân có gì sai trái, loại bỏ tình địch của bản thân vốn là chuyện nữ nhân nên làm, mặc dù Bạch Tử Linh chẳng xứng đáng để nàng ta gọi là tình địch, nhưng có thể nói khi dễ Bạch Tử Linh là thú vui hàng ngày của nàng ta.
Bạch Tử Linh ngày thường ở trong phủ thì chỉ trốn trong Linh Viên không dám ra ngoài, sợ bị bắt nạt, cho đến khi đi gặp Đỗ Thanh Triệt nàng mới cùng người khác tiếp xúc, Lê Nguyệt Thiên Phương là người thứ hai sau Đỗ Thanh Triệt tiếp xúc gần với Bạch Tử Linh, hiển nhiên nàng ta hiểu rõ Bạch Tử Linh là người thế nào. Ngày thường Bạch Tử Linh nhìn thấy nàng đều đi đường vòng, ngoại trừ nơi đó có Đỗ Thanh Triệt nàng ta mới miễn cưỡng ở lại bị nàng khi dễ, một lần hai lần, Lê Nguyệt Thiên Phương khi dễ nàng đã thành thói quen. Trong ấn tượng của Lê Nguyệt Thiên Phương, Bạch Tử Linh lúc nào cũng dùng ánh mắt tự ti sợ hãi để nhìn mọi người, cho dù là Đỗ Thanh Triệt, khi nhìn hắn ngoại trừ tia say mê lưu luyến cũng là thành kính sợ hãi, nàng thích hắn nhưng đồng thời cũng sợ hắn, nàng tự ti vì bản thân không không xứng với hắn, nhưng cũng muốn nói ra tiếng lòng của bản thân.
Đỗ Thanh Triệt đối xử với mọi người đều lạnh nhạt, đối với Bạch Tử Linh lại không chút do dự mà làm tổn thương nàng, có lẽ đối với hắn chỉ có Bạch Phi Nhược mới xứng đáng nhận được sự dịu dàng từ hắn, Lê Nguyệt Thiên Phương biết được điều này cảm thấy rất buồn cười, buồn cười cho sự ngu ngốc của Bạch Tử Linh.
Hai người các nàng đều yêu thích Đỗ Thanh Triệt, Bạch Tử Linh mơ mơ hồ hồ không nhận thấy điều này nhưng Lê Nguyệt Thiên Phương thì lại nhìn thấy, nàng thấy sự say mê lưu luyến của đối phương, cũng nhìn rõ tình cảm của mình, bởi vì hiểu rõ cho nên nàng đối với Bạch Tử Linh càng thêm ra sức chán ghét, nguyên nhân là vì Bạch Tử Linh không biết tự soi gương xem bản thân thế nào mà lại dám có ý đồ với nam nhân của nàng, một phần cũng vì nàng ta mang họ Bạch, Bạch Tử Linh, Bạch Phi Nhược, nợ của muội muội thì tỷ tỷ cứ gánh thay vậy. Bạch Tử Linh nhu nhược yếu đuối, đối với mọi người đều sợ sệt, nàng đánh nàng mắng cũng không phản kháng, chỉ là hiện tại một Bạch Tử Linh trong trí nhớ đã biến mất, thay vào đó là... một con người hoàn toàn khác đứng trước mặt nàng.
Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn hồng y nữ tử, đôi mắt xẹt qua hàn quang, có chút không xác định hỏi: “Lê Nguyệt Thiên Phương?”
Lúc nãy khi nàng bước vào, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để đánh giá đám người này, ngoại trừ Chương Ngư cùng Tử Trúc Quỳnh không có ấn tượng gì đặc biệt thì những người còn lại nàng đều nhận thức, hầu hết đám người này trừ Đỗ Ngọc Trân ra thì đều góp phần khi dễ nguyên chủ, trong đám nam nhân thì phải kể đến Chương Ngự, mà trong đám nữ nhân thì không thể bỏ qua Lê Nguyệt Thiên Phương. Nguyên nhân Chương Ngự và Lê Nguyệt Thiên Phương gây khó dễ cho nàng, Bạch Tử Linh cũng hiểu, có lẽ là xuất phát từ Bạch Phi Nhược và Đỗ Thanh Triệt, Chương Ngự mặc dù cũng thường khi dễ nàng thế nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, biết rõ có một số chuyện nên làm và không nên làm, ngoại trừ lần đó ở Thiên Hương Lâu đổ chung trà nóng lên tay nàng và kêu gọi mọi người làm theo thì cũng không có hành động lỗ mãng gì với nàng, vừa nãy nhìn đến Chương Ngư mới nhớ ra chuyện này, bởi vì lần đó Chương Ngư cũng có mặt. Chương Ngự thân là nam nhân, sẽ không tính toán với nữ nhân, bất quá đã làm tổn thương đến Bạch Phi Nhược thì hắn sẽ không nương tay, chính là ngoại trừ nổi đau xác thịt lần đó có vẻ như Chương Ngư chỉ có dùng lời nói để công kích nàng mà thôi, mà Lê Nguyệt Thiên Phương thì không có nhận thức nhiều như vậy, nàng ta chán ghét nàng thì sẽ tìm mọi cách hủy hoại nàng, cũng giống như việc xảy ra với nguyên chủ, nàng ta hại nguyên chủ chết mà lúc này vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy, chẳng lẽ nàng ta hoàn toàn không nhận thức được sai lầm của bản thân sao?
Có phải bởi vì nàng có mặt tại đây, xác định rằng Bạch Tử Linh không chết cho nên nàng ta mới yên tâm sống tiếp như vậy? Không, cho dù nguyên chủ không chết, cho dù người hôm nay đứng ở trước mặt nàng ta là nguyên chủ thì chỉ sợ nàng ta cũng vẫn như vậy, tâm nàng ta hoàn toàn không cảm thấy có lỗi.
Loại người như vậy nên sống trên đời sao?
Số phận của mỗi người là do lão Thiên quyết định, Bạch Tử Linh đồng ý, nàng không có quyền quyết định tính mạng của họ, nhưng tính mạng của nàng cũng chưa đến lượt bọn họ xen vào.
Cho nên, ngày hôm nay dù nàng không lấy mạng của Lê Nguyệt Thiên Phương thì cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, ít nhất cũng phải khiến cho nàng ta vùng vẫy vô ích trong hồ nước, chịu cái cảm giác mà nguyên chủ đã từng trải, cảm giác kề cận cái chết!
Lúc này toàn thân Bạch Tử Linh tản ra một cỗ hơi thở nguy hiểm, người mẫn cảm đều có thể cảm nhận được, mà Thanh Nhi đứng ở ngoài đình, nhìn thấy Lê Nguyệt Thiên Phương chỉ tay về hướng Bạch Tử Linh chất vấn, đáy lòng không khỏi dâng lên tia lửa giận.
Nếu ngày đó nàng không bị Thu Nguyệt lừa đi thì bi kịch sẽ không xảy ra, mặc dù hiện tại tiểu thư vẫn bình an đứng trước mặt nàng nhưng ngày đó tiểu thư cả người ướt đẫm, toàn thân lạnh như băng, thhô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua như không có sinh mệnh khiến Thanh Nhi khổ sở vô cùng. Cho dù tiểu thư không chết nhưng cũng là Lê Nguyệt Thiên Phương hại nàng ra nông nỗi này, Thanh Nhi nếu sớm biết là do Lê Nguyệt Thiên Phương khích bác, dùng lời lẽ dụ dỗ Bạch Tử Linh nhảy hồ thì nàng đâu có bỏ qua như vậy, ít nhất cũng phải thưa ra Hình bộ, mặc dù biết rõ điều này là không thể nào thế nhưng nàng vẫn muốn thay tiểu thư đòi một công đạo!
Hôm nay có cơ hội nhưng tiểu thư muốn tự mình ra tay, nàng tự nhiên sẽ không xen vào, nếu có bất trắc gì nàng nhất định sẽ chạy vào ngăn cản.
“Ngươi... ngươi không biết ta?” Không thể nghi ngờ Lê Nguyệt Thiên Phương cũng là nghe ra giọng điệu không xác định kia của nàng mà sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn Bạch Tử Linh thêm vài phần, càng nhìn đối phương nàng càng cảm thấy tức giận, bởi vì nàng không thể nào chấp nhận được chuyện phế vật xấu xí kia lại đẹp hơn nàng.
Tà áo lam bay theo gió, khăn che mặt lộ ra một chiếc cằm thanh tú, đôi mắt trong suốt lạnh lùng, tóc đen dài như thác, nàng chỉ cần đứng yên nơi đó cũng có thể khiến cho vạn người chú mục, người này làm sao lại là Bạch Tử Linh - phế vật nổi tiếng của Thành Thiên được?!
“Không, biết chứ, chính là muốn xác nhận lại một chút.” Gương mặt Bạch Tử Linh đã bị khăn che mặt che đi cho nên không ai thấy được biểu cảm của nàng thế nào bất quá từ giọng nói có thể nghe ra là mười phần nghiêm túc.
“Xác nhận cái gì?” Lê Nguyệt Thiên Phương ngẩn ra.
“Tất nhiên là để...” Đánh ngươi rồi.
Sau cuộc đối thoại với nguyên chủ, trí nhớ của nàng đã rõ ràng hơn nhiều, bởi vì chưa hoàn toàn cùng nguyên chủ dung hợp cho nên có những chuyện nàng vẫn cần xác nhận lại một chút, đánh người thì phải đánh đúng người, Bạch Tử Linh cũng không muốn nhầm người, dù sao đây cũng là vấn đề mặt mũi.
Khóe môi Bạch Tử Linh hơi nhếch lên, nàng đi đến bên cạnh Lê Nguyệt Thiên Phương, dưới ánh mắt nghi ngờ của nàng ta liền đưa tay nắm lấy tay nàng ta, mọi người vốn đang bị cuộc đối thoại của hai người làm cho sửng sốt, khi lấy lại tinh thần thì Bạch Tử Linh đang giữ chặt tay Lê Nguyệt Thiên Phương, mà Lê Nguyệt Thiên Phương cũng đang giãy giụa không ngừng, ý đồ muốn thoát khỏi giam cầm của Bạch Tử Linh, điều khiến mọi người phải đáng kinh ngạc là dù Lê Nguyệt Thiên Phương giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Bạch Tử Linh được, đôi mắt Lê Nguyệt Thiên Phương thoáng hiện tia hoảng hốt, khi nào thì Bạch Tử Linh lại có sức lực lớn như vậy?!
Vị trí bên trái bên phải của Lê Nguyệt Thiên Phương phân biệt lần lượt là Vương Sắc Sắc và Đỗ Ngọc Trân, nhìn thấy Bạch Tử Linh kéo tay Lê Nguyệt Thiên Phương, người phản ứng nhanh nhất có lẽ là Đỗ Ngọc Trân, dường như ngay lập tức nàng liền đứng dậy rời khỏi vị trí của mình mà lui ra xa, ý đồ tránh xa chiến trường. Mà Vương Sắc Sắc bên cạnh thấy vậy lập tức học theo, đi đến chỗ an toàn mà đứng, giá trị vũ lực ở hiện đại của nàng bằng 0, cho dù xuyên qua rồi cũng không có thay đổi, thậm chí so với trước kia càng thêm yếu ớt, cho nên nàng không muốn dính líu vào mấy chuyện này, lỡ như tai bay vạ gió thì phiền phức lắm, vì vậy nàng cũng tránh xa chiến trường sắp văng đầy đạn khói.
“Bạch Tử Linh, ngươi muốn làm gì?” Mọi người cũng nhao nhao đứng dậy, có chút kinh nghi nhìn Bạch Tử Linh, ở đây mọi người đối với Bạch Tử Linh đều nhận thức, trước kia nhìn nàng bị Lê Nguyệt Thiên Phương bắt nạt cũng không có thấy nàng phản kháng qua, hôm nay không nói một lời liền ra tay, không ai ngờ nàng lại có hành động như vậy, nhất thời bọn họ vẫn chưa thoát khỏi cơn mê mang tên “Bạch Tử Linh”.
Người này thật sự là Bạch Tử Linh sao?
Một nữ nhân vốn yếu đuối nhu nhược khi nào lại trở nên mạnh mẽ quyết đoán như vậy?
Nhất thời có không ít ánh mắt rơi vào người Đỗ Thanh Triệt, tiệc thọ của Đỗ lão gia bọn họ cũng được mời đến, hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh Đỗ Thanh Triệt từ chối Bạch Tử Linh, cũng tận mắt nhìn thấy Bạch Tử Linh uy hiếp Đỗ Thanh Triệt không thành mà nhảy hồ tự tử, sau ngày đó không ai nhìn thấy Bạch Tử Linh đi tìm Đỗ Thanh Triệt nữa, hiện tại nhìn Bạch Tử Linh biến hóa thành như vậy, mọi người đều cho rằng bởi vì hắn Bạch Tử Linh mới thay đổi, mà bản thân Đỗ Thanh Triệt cũng cho rằng như vậy, duy chỉ có Vương Sắc Sắc là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Bạch Tử Linh, tựa như đang muốn tìm ra điều gì đó.
Một đám nữ tử, đặc biệt từng là người bắt nạt qua Bạch Tử Linh đều biết rõ tay chân nàng trói gà không chặt, nếu không cũng đâu đến nổi bị người khác khi dễ? Vậy mà hiện tại nàng chỉ giữ một tay Lê Nguyệt Thiên Phương mà đối phương giãy giụa hoài không ra, ngày thường Lê Nguyệt Thiên Phương cũng hung hăng bắt nạt Bạch Tử Linh chưa từng nương tay, giá trị vũ lực của nàng so với những tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ rõ ràng là khá hơn nhiều, vậy mà hiện tại lại bị Bạch Tử Linh áp chê, một tay giam cầm không có cách nào thoát được, không khỏi dọa bọn họ sợ ngây người.
Thân là người trong cuộc Lê Nguyệt Thiên Phương mới thật sự rõ ràng sức lực của Bạch Tử Linh lớn đến đâu, rõ ràng nàng ta chỉ giữ chặt tay nàng, thân thể đơn bạc đứng đó nhưng nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát được, thậm chí nàng còn dùng tay còn lại muốn rút tay của nàng ra nhưng cũng không thể, mà nàng càng giãy giụa bàn tay đang nắm nàng càng thêm siết chặt, đau đến mức nàng cảm thấy cánh tay như đứt đoạn.
“A...” Lê Nguyệt Thiên Phương hô lên một tiếng, gương mặt nháy mắt liền trở nên khó coi.
“Bạch Tử Linh mau buông tay.” Đỗ Thanh Triệt hơi nhíu mày, Lê Nguyệt Thiên Phương dù sao cũng là biểu muội của hắn, cho dù hắn không thích nàng thì cũng không thể thay đổi được điều này, nàng bị bắt nạt, thân là biểu ca hắn cũng phải mở miệng nói một tiếng.
“Buông tay? Vì sao phải buông tay?”
“Tỷ tỷ, có chuyện gì từ từ nói, không nên động tay động chân ở đây...” Bạch Phi Nhược mặc dù cùng Lê Nguyệt Thiên Phương không thuận nhưng dù sao nơi này cũng là Hữu Thừa tướng phủ, Lê Nguyệt Thiên Phương là tiểu thư Hình bộ, lại là biểu tiểu thư của Đỗ phủ, nếu nàng ta xảy ra chuyện gì ở nơi này, chỉ sợ tránh không khỏi liên lụy đến Bạch gia.
Nàng gọi Bạch Tử Linh đến đây là để cho đối phương chứng kiến cảnh ân ái ngọt ngào của nàng và Đỗ Thanh Triệt để đối phương biết khó mà lui, hết hi vọng, không ngờ đối phương lại không bận tâm đến mà gây sự với Lê Nguyệt Thiên Phương, rõ ràng mục đích của nàng ta chính là Lê Nguyệt Thiên Phương!
“Không nên động tay động chân ở đây, vậy động tay động chân ở chỗ khác thì được chứ gì?”
Bạch Phi Nhược ngẩn ra, á khẩu không nói nên lời: “Cái đó...” Tựa hồ như ý của nàng ta nói cũng không sai biệt lắm, khiến nàng không biết làm sao cãi lại.
“Muội muội, người ngoài mà muội bảo vệ như vậy, sao không thấy muội thay tỷ cầu tình lần nào đi?” Ánh mắt Bạch Tử Linh không che giấu sự châm chọc, nhất thời khiến Bạch Phi Nhược xấu hỏi không thôi.
“Bạch Tử Linh, ngươi không xem lại ngươi là loại người, Phi Nhược làm sao có thể thay ngươi cầu tình?!” Chương Ngự một bên nhịn không nổi nữa mà chen vào một câu, kể từ lúc Bạch Tử Linh xuất hiện, chưa đến một khắc đã khiến cho cả đình viện trở nên hỗn loạn, mặc kệ là thể xác vẫn là tinh thần.
“Ồ? Thế ngươi nói thử xem ta là loại người gì?” Bạch Tử Linh hứng trí bừng bừng mở miệng, ánh mắt nàng để lộ sự hưng phấn khiến một đám người đối diện ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Tử Linh mang theo vài phần kỳ dị, bị mắng mà còn vui vẻ như vậy, đầu óc nàng bị úng nước à?!
Chương Ngự mặc dù không rõ vì sao Bạch Tử Linh lại hứng phấn như vậy, bất quá vẫn là mở miệng: “Loại nữ nhân không biết tốt xấu, có ý đồ với ý trung nhân của muội muội mình còn ở đây lớn lối, cũng không biết là ai cho ngươi có lá gan đó!”
“Nếu ta là loại nữ nhân không biết tốt xấu thì ngươi chính là loại nam nhân không biết tốt xấu!”
“Ngươi nói cái gì?!” Chương Ngự nổi đóa, nếu không phải có Chương Ngư ở bên cạnh ngăn cản thì hắn sớm đã đi lên dạy dỗ Bạch Tử Linh một trận.
“Ngay cả dũng cảm đứng lên theo đuổi người mình yêu cũng không có, ngươi lấy tư cách gì mắng ta?” Bạch Tử Linh hừ một tiếng: “Ngươi là bằng hữu tốt của Đỗ Thanh Triệt lại có ý với ý trung nhân của hắn, ngươi cảm thấy giữa ngươi và ta ai không biết tốt xấu hơn hả?!”
[Phần tiếp theo xin liên hệ để biết thêm thông tin chi tiết]
Nếu nói ngoại trừ Đỗ Thanh Triệt ai là người tiếp xúc với Bạch Tử Linh nhiều nhất thì phải kể đến Lê Nguyệt Thiên Phương, ba nữ tranh nam, chỉ có Bạch Phi Nhược là người thắng, bất quá hai người kia cũng không có vì vậy mà bỏ cuộc, Bạch Tử Linh âm thầm đuổi theo, Lê Nguyệt Thiên Phương lại mặt dày đeo bám, thế nhưng vào mắt người khác chính là Bạch Tử Linh không biết xấu hổ theo đuổi ý trung nhân của muội muội, về phần Lê Nguyệt Thiên Phương không có ai đề cập đến. Lê Nguyệt Thiên Phương thích Đỗ Thanh Triệt, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, nàng ta cùng Bạch Tử Linh cũng xem như đồng bệnh tương liên, không thấu hiểu cho nhau thì thôi vậy mà hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho Bạch Tử Linh, nếu nói trong phủ người khi dễ Bạch Tử Linh nhiều nhất là đám nha hoàn, dẫn đầu là Thu Nguyệt thì ở bên ngoài người khi dễ Bạch Tử Linh nhiều nhất không ai khác chính là Lê Nguyệt Thiên Phương.
Chỉ cần Lê Nguyệt Thiên Phương nhận được tin Bạch Tử Linh đi gặp Đỗ Thanh Triệt, nàng ta dù đang ngủ cũng sẽ xách giày chạy đến, dạy dỗ Bạch Tử Linh một trận mới hả dạ ra về, nhẹ thì khiến Bạch Tử Linh bị người cười nhạo, nặng thì chính là lần đó xúi giục Bạch Tử Linh nhảy hồ tự tử. Mà Lê Nguyệt Thiên Phương đối xử với người khác như vậy cũng không cảm thấy hành vi của bản thân có gì sai trái, loại bỏ tình địch của bản thân vốn là chuyện nữ nhân nên làm, mặc dù Bạch Tử Linh chẳng xứng đáng để nàng ta gọi là tình địch, nhưng có thể nói khi dễ Bạch Tử Linh là thú vui hàng ngày của nàng ta.
Bạch Tử Linh ngày thường ở trong phủ thì chỉ trốn trong Linh Viên không dám ra ngoài, sợ bị bắt nạt, cho đến khi đi gặp Đỗ Thanh Triệt nàng mới cùng người khác tiếp xúc, Lê Nguyệt Thiên Phương là người thứ hai sau Đỗ Thanh Triệt tiếp xúc gần với Bạch Tử Linh, hiển nhiên nàng ta hiểu rõ Bạch Tử Linh là người thế nào. Ngày thường Bạch Tử Linh nhìn thấy nàng đều đi đường vòng, ngoại trừ nơi đó có Đỗ Thanh Triệt nàng ta mới miễn cưỡng ở lại bị nàng khi dễ, một lần hai lần, Lê Nguyệt Thiên Phương khi dễ nàng đã thành thói quen. Trong ấn tượng của Lê Nguyệt Thiên Phương, Bạch Tử Linh lúc nào cũng dùng ánh mắt tự ti sợ hãi để nhìn mọi người, cho dù là Đỗ Thanh Triệt, khi nhìn hắn ngoại trừ tia say mê lưu luyến cũng là thành kính sợ hãi, nàng thích hắn nhưng đồng thời cũng sợ hắn, nàng tự ti vì bản thân không không xứng với hắn, nhưng cũng muốn nói ra tiếng lòng của bản thân.
Đỗ Thanh Triệt đối xử với mọi người đều lạnh nhạt, đối với Bạch Tử Linh lại không chút do dự mà làm tổn thương nàng, có lẽ đối với hắn chỉ có Bạch Phi Nhược mới xứng đáng nhận được sự dịu dàng từ hắn, Lê Nguyệt Thiên Phương biết được điều này cảm thấy rất buồn cười, buồn cười cho sự ngu ngốc của Bạch Tử Linh.
Hai người các nàng đều yêu thích Đỗ Thanh Triệt, Bạch Tử Linh mơ mơ hồ hồ không nhận thấy điều này nhưng Lê Nguyệt Thiên Phương thì lại nhìn thấy, nàng thấy sự say mê lưu luyến của đối phương, cũng nhìn rõ tình cảm của mình, bởi vì hiểu rõ cho nên nàng đối với Bạch Tử Linh càng thêm ra sức chán ghét, nguyên nhân là vì Bạch Tử Linh không biết tự soi gương xem bản thân thế nào mà lại dám có ý đồ với nam nhân của nàng, một phần cũng vì nàng ta mang họ Bạch, Bạch Tử Linh, Bạch Phi Nhược, nợ của muội muội thì tỷ tỷ cứ gánh thay vậy. Bạch Tử Linh nhu nhược yếu đuối, đối với mọi người đều sợ sệt, nàng đánh nàng mắng cũng không phản kháng, chỉ là hiện tại một Bạch Tử Linh trong trí nhớ đã biến mất, thay vào đó là... một con người hoàn toàn khác đứng trước mặt nàng.
Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn hồng y nữ tử, đôi mắt xẹt qua hàn quang, có chút không xác định hỏi: “Lê Nguyệt Thiên Phương?”
Lúc nãy khi nàng bước vào, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để đánh giá đám người này, ngoại trừ Chương Ngư cùng Tử Trúc Quỳnh không có ấn tượng gì đặc biệt thì những người còn lại nàng đều nhận thức, hầu hết đám người này trừ Đỗ Ngọc Trân ra thì đều góp phần khi dễ nguyên chủ, trong đám nam nhân thì phải kể đến Chương Ngự, mà trong đám nữ nhân thì không thể bỏ qua Lê Nguyệt Thiên Phương. Nguyên nhân Chương Ngự và Lê Nguyệt Thiên Phương gây khó dễ cho nàng, Bạch Tử Linh cũng hiểu, có lẽ là xuất phát từ Bạch Phi Nhược và Đỗ Thanh Triệt, Chương Ngự mặc dù cũng thường khi dễ nàng thế nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, biết rõ có một số chuyện nên làm và không nên làm, ngoại trừ lần đó ở Thiên Hương Lâu đổ chung trà nóng lên tay nàng và kêu gọi mọi người làm theo thì cũng không có hành động lỗ mãng gì với nàng, vừa nãy nhìn đến Chương Ngư mới nhớ ra chuyện này, bởi vì lần đó Chương Ngư cũng có mặt. Chương Ngự thân là nam nhân, sẽ không tính toán với nữ nhân, bất quá đã làm tổn thương đến Bạch Phi Nhược thì hắn sẽ không nương tay, chính là ngoại trừ nổi đau xác thịt lần đó có vẻ như Chương Ngư chỉ có dùng lời nói để công kích nàng mà thôi, mà Lê Nguyệt Thiên Phương thì không có nhận thức nhiều như vậy, nàng ta chán ghét nàng thì sẽ tìm mọi cách hủy hoại nàng, cũng giống như việc xảy ra với nguyên chủ, nàng ta hại nguyên chủ chết mà lúc này vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy, chẳng lẽ nàng ta hoàn toàn không nhận thức được sai lầm của bản thân sao?
Có phải bởi vì nàng có mặt tại đây, xác định rằng Bạch Tử Linh không chết cho nên nàng ta mới yên tâm sống tiếp như vậy? Không, cho dù nguyên chủ không chết, cho dù người hôm nay đứng ở trước mặt nàng ta là nguyên chủ thì chỉ sợ nàng ta cũng vẫn như vậy, tâm nàng ta hoàn toàn không cảm thấy có lỗi.
Loại người như vậy nên sống trên đời sao?
Số phận của mỗi người là do lão Thiên quyết định, Bạch Tử Linh đồng ý, nàng không có quyền quyết định tính mạng của họ, nhưng tính mạng của nàng cũng chưa đến lượt bọn họ xen vào.
Cho nên, ngày hôm nay dù nàng không lấy mạng của Lê Nguyệt Thiên Phương thì cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, ít nhất cũng phải khiến cho nàng ta vùng vẫy vô ích trong hồ nước, chịu cái cảm giác mà nguyên chủ đã từng trải, cảm giác kề cận cái chết!
Lúc này toàn thân Bạch Tử Linh tản ra một cỗ hơi thở nguy hiểm, người mẫn cảm đều có thể cảm nhận được, mà Thanh Nhi đứng ở ngoài đình, nhìn thấy Lê Nguyệt Thiên Phương chỉ tay về hướng Bạch Tử Linh chất vấn, đáy lòng không khỏi dâng lên tia lửa giận.
Nếu ngày đó nàng không bị Thu Nguyệt lừa đi thì bi kịch sẽ không xảy ra, mặc dù hiện tại tiểu thư vẫn bình an đứng trước mặt nàng nhưng ngày đó tiểu thư cả người ướt đẫm, toàn thân lạnh như băng, thhô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua như không có sinh mệnh khiến Thanh Nhi khổ sở vô cùng. Cho dù tiểu thư không chết nhưng cũng là Lê Nguyệt Thiên Phương hại nàng ra nông nỗi này, Thanh Nhi nếu sớm biết là do Lê Nguyệt Thiên Phương khích bác, dùng lời lẽ dụ dỗ Bạch Tử Linh nhảy hồ thì nàng đâu có bỏ qua như vậy, ít nhất cũng phải thưa ra Hình bộ, mặc dù biết rõ điều này là không thể nào thế nhưng nàng vẫn muốn thay tiểu thư đòi một công đạo!
Hôm nay có cơ hội nhưng tiểu thư muốn tự mình ra tay, nàng tự nhiên sẽ không xen vào, nếu có bất trắc gì nàng nhất định sẽ chạy vào ngăn cản.
“Ngươi... ngươi không biết ta?” Không thể nghi ngờ Lê Nguyệt Thiên Phương cũng là nghe ra giọng điệu không xác định kia của nàng mà sửng sốt, ánh mắt không khỏi nhìn Bạch Tử Linh thêm vài phần, càng nhìn đối phương nàng càng cảm thấy tức giận, bởi vì nàng không thể nào chấp nhận được chuyện phế vật xấu xí kia lại đẹp hơn nàng.
Tà áo lam bay theo gió, khăn che mặt lộ ra một chiếc cằm thanh tú, đôi mắt trong suốt lạnh lùng, tóc đen dài như thác, nàng chỉ cần đứng yên nơi đó cũng có thể khiến cho vạn người chú mục, người này làm sao lại là Bạch Tử Linh - phế vật nổi tiếng của Thành Thiên được?!
“Không, biết chứ, chính là muốn xác nhận lại một chút.” Gương mặt Bạch Tử Linh đã bị khăn che mặt che đi cho nên không ai thấy được biểu cảm của nàng thế nào bất quá từ giọng nói có thể nghe ra là mười phần nghiêm túc.
“Xác nhận cái gì?” Lê Nguyệt Thiên Phương ngẩn ra.
“Tất nhiên là để...” Đánh ngươi rồi.
Sau cuộc đối thoại với nguyên chủ, trí nhớ của nàng đã rõ ràng hơn nhiều, bởi vì chưa hoàn toàn cùng nguyên chủ dung hợp cho nên có những chuyện nàng vẫn cần xác nhận lại một chút, đánh người thì phải đánh đúng người, Bạch Tử Linh cũng không muốn nhầm người, dù sao đây cũng là vấn đề mặt mũi.
Khóe môi Bạch Tử Linh hơi nhếch lên, nàng đi đến bên cạnh Lê Nguyệt Thiên Phương, dưới ánh mắt nghi ngờ của nàng ta liền đưa tay nắm lấy tay nàng ta, mọi người vốn đang bị cuộc đối thoại của hai người làm cho sửng sốt, khi lấy lại tinh thần thì Bạch Tử Linh đang giữ chặt tay Lê Nguyệt Thiên Phương, mà Lê Nguyệt Thiên Phương cũng đang giãy giụa không ngừng, ý đồ muốn thoát khỏi giam cầm của Bạch Tử Linh, điều khiến mọi người phải đáng kinh ngạc là dù Lê Nguyệt Thiên Phương giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Bạch Tử Linh được, đôi mắt Lê Nguyệt Thiên Phương thoáng hiện tia hoảng hốt, khi nào thì Bạch Tử Linh lại có sức lực lớn như vậy?!
Vị trí bên trái bên phải của Lê Nguyệt Thiên Phương phân biệt lần lượt là Vương Sắc Sắc và Đỗ Ngọc Trân, nhìn thấy Bạch Tử Linh kéo tay Lê Nguyệt Thiên Phương, người phản ứng nhanh nhất có lẽ là Đỗ Ngọc Trân, dường như ngay lập tức nàng liền đứng dậy rời khỏi vị trí của mình mà lui ra xa, ý đồ tránh xa chiến trường. Mà Vương Sắc Sắc bên cạnh thấy vậy lập tức học theo, đi đến chỗ an toàn mà đứng, giá trị vũ lực ở hiện đại của nàng bằng 0, cho dù xuyên qua rồi cũng không có thay đổi, thậm chí so với trước kia càng thêm yếu ớt, cho nên nàng không muốn dính líu vào mấy chuyện này, lỡ như tai bay vạ gió thì phiền phức lắm, vì vậy nàng cũng tránh xa chiến trường sắp văng đầy đạn khói.
“Bạch Tử Linh, ngươi muốn làm gì?” Mọi người cũng nhao nhao đứng dậy, có chút kinh nghi nhìn Bạch Tử Linh, ở đây mọi người đối với Bạch Tử Linh đều nhận thức, trước kia nhìn nàng bị Lê Nguyệt Thiên Phương bắt nạt cũng không có thấy nàng phản kháng qua, hôm nay không nói một lời liền ra tay, không ai ngờ nàng lại có hành động như vậy, nhất thời bọn họ vẫn chưa thoát khỏi cơn mê mang tên “Bạch Tử Linh”.
Người này thật sự là Bạch Tử Linh sao?
Một nữ nhân vốn yếu đuối nhu nhược khi nào lại trở nên mạnh mẽ quyết đoán như vậy?
Nhất thời có không ít ánh mắt rơi vào người Đỗ Thanh Triệt, tiệc thọ của Đỗ lão gia bọn họ cũng được mời đến, hiển nhiên cũng chứng kiến cảnh Đỗ Thanh Triệt từ chối Bạch Tử Linh, cũng tận mắt nhìn thấy Bạch Tử Linh uy hiếp Đỗ Thanh Triệt không thành mà nhảy hồ tự tử, sau ngày đó không ai nhìn thấy Bạch Tử Linh đi tìm Đỗ Thanh Triệt nữa, hiện tại nhìn Bạch Tử Linh biến hóa thành như vậy, mọi người đều cho rằng bởi vì hắn Bạch Tử Linh mới thay đổi, mà bản thân Đỗ Thanh Triệt cũng cho rằng như vậy, duy chỉ có Vương Sắc Sắc là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Bạch Tử Linh, tựa như đang muốn tìm ra điều gì đó.
Một đám nữ tử, đặc biệt từng là người bắt nạt qua Bạch Tử Linh đều biết rõ tay chân nàng trói gà không chặt, nếu không cũng đâu đến nổi bị người khác khi dễ? Vậy mà hiện tại nàng chỉ giữ một tay Lê Nguyệt Thiên Phương mà đối phương giãy giụa hoài không ra, ngày thường Lê Nguyệt Thiên Phương cũng hung hăng bắt nạt Bạch Tử Linh chưa từng nương tay, giá trị vũ lực của nàng so với những tiểu thư khuê các liễu yếu đào tơ rõ ràng là khá hơn nhiều, vậy mà hiện tại lại bị Bạch Tử Linh áp chê, một tay giam cầm không có cách nào thoát được, không khỏi dọa bọn họ sợ ngây người.
Thân là người trong cuộc Lê Nguyệt Thiên Phương mới thật sự rõ ràng sức lực của Bạch Tử Linh lớn đến đâu, rõ ràng nàng ta chỉ giữ chặt tay nàng, thân thể đơn bạc đứng đó nhưng nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát được, thậm chí nàng còn dùng tay còn lại muốn rút tay của nàng ra nhưng cũng không thể, mà nàng càng giãy giụa bàn tay đang nắm nàng càng thêm siết chặt, đau đến mức nàng cảm thấy cánh tay như đứt đoạn.
“A...” Lê Nguyệt Thiên Phương hô lên một tiếng, gương mặt nháy mắt liền trở nên khó coi.
“Bạch Tử Linh mau buông tay.” Đỗ Thanh Triệt hơi nhíu mày, Lê Nguyệt Thiên Phương dù sao cũng là biểu muội của hắn, cho dù hắn không thích nàng thì cũng không thể thay đổi được điều này, nàng bị bắt nạt, thân là biểu ca hắn cũng phải mở miệng nói một tiếng.
“Buông tay? Vì sao phải buông tay?”
“Tỷ tỷ, có chuyện gì từ từ nói, không nên động tay động chân ở đây...” Bạch Phi Nhược mặc dù cùng Lê Nguyệt Thiên Phương không thuận nhưng dù sao nơi này cũng là Hữu Thừa tướng phủ, Lê Nguyệt Thiên Phương là tiểu thư Hình bộ, lại là biểu tiểu thư của Đỗ phủ, nếu nàng ta xảy ra chuyện gì ở nơi này, chỉ sợ tránh không khỏi liên lụy đến Bạch gia.
Nàng gọi Bạch Tử Linh đến đây là để cho đối phương chứng kiến cảnh ân ái ngọt ngào của nàng và Đỗ Thanh Triệt để đối phương biết khó mà lui, hết hi vọng, không ngờ đối phương lại không bận tâm đến mà gây sự với Lê Nguyệt Thiên Phương, rõ ràng mục đích của nàng ta chính là Lê Nguyệt Thiên Phương!
“Không nên động tay động chân ở đây, vậy động tay động chân ở chỗ khác thì được chứ gì?”
Bạch Phi Nhược ngẩn ra, á khẩu không nói nên lời: “Cái đó...” Tựa hồ như ý của nàng ta nói cũng không sai biệt lắm, khiến nàng không biết làm sao cãi lại.
“Muội muội, người ngoài mà muội bảo vệ như vậy, sao không thấy muội thay tỷ cầu tình lần nào đi?” Ánh mắt Bạch Tử Linh không che giấu sự châm chọc, nhất thời khiến Bạch Phi Nhược xấu hỏi không thôi.
“Bạch Tử Linh, ngươi không xem lại ngươi là loại người, Phi Nhược làm sao có thể thay ngươi cầu tình?!” Chương Ngự một bên nhịn không nổi nữa mà chen vào một câu, kể từ lúc Bạch Tử Linh xuất hiện, chưa đến một khắc đã khiến cho cả đình viện trở nên hỗn loạn, mặc kệ là thể xác vẫn là tinh thần.
“Ồ? Thế ngươi nói thử xem ta là loại người gì?” Bạch Tử Linh hứng trí bừng bừng mở miệng, ánh mắt nàng để lộ sự hưng phấn khiến một đám người đối diện ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Tử Linh mang theo vài phần kỳ dị, bị mắng mà còn vui vẻ như vậy, đầu óc nàng bị úng nước à?!
Chương Ngự mặc dù không rõ vì sao Bạch Tử Linh lại hứng phấn như vậy, bất quá vẫn là mở miệng: “Loại nữ nhân không biết tốt xấu, có ý đồ với ý trung nhân của muội muội mình còn ở đây lớn lối, cũng không biết là ai cho ngươi có lá gan đó!”
“Nếu ta là loại nữ nhân không biết tốt xấu thì ngươi chính là loại nam nhân không biết tốt xấu!”
“Ngươi nói cái gì?!” Chương Ngự nổi đóa, nếu không phải có Chương Ngư ở bên cạnh ngăn cản thì hắn sớm đã đi lên dạy dỗ Bạch Tử Linh một trận.
“Ngay cả dũng cảm đứng lên theo đuổi người mình yêu cũng không có, ngươi lấy tư cách gì mắng ta?” Bạch Tử Linh hừ một tiếng: “Ngươi là bằng hữu tốt của Đỗ Thanh Triệt lại có ý với ý trung nhân của hắn, ngươi cảm thấy giữa ngươi và ta ai không biết tốt xấu hơn hả?!”
[Phần tiếp theo xin liên hệ để biết thêm thông tin chi tiết]
/123
|