Lúc này đây, trên mặt của Tống Phi Phi đã không còn vẻ hung hăng phách lối như trước nữa, đã hoàn toàn không có khi trước phách lối. Cô ta vặn ngón tay, hết nhìn bác sĩ Trương rồi lại quay sang nhìn Tiêu Nhi với đôi mắt ngấn lệ, hệt như cô ta vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng oan ức, cứ như người mới vừa bị đẩy và bị đánh là cô ta vậy.
Cô y tá đang cầm giấy tờ chuyển viện, ngửi thấy bầu không khí giăng co, thì rụt rè nói: “Cô Phi, vậy cô còn cần giấy chuyển viện này không?"
Sắc mặt của Tống Phi Phi trở nên cứng đờ, dáng vẻ tôn nghiêm cuối cùng ở trong lòng cũng đã rạn nứt. Bạn có biết trang truyện -- TRUMtruye n.co m --
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng mà nhắm mắt "Phập", lúc này cô ta quỳ xuống dưới chân của Tiêu Nhi: "Xin lỗi, Tiêu Nhị. Tôi xin lỗi, là tôi sai rồi. Tôi không nên tranh chấp với cô, tôi không nên gây hẳn với cô! Cầu xin cô, cầu xin cô hãy mau cứu mẹ của tôi đi! Bà ấy là người thân duy nhất của tôi ở trên này, tôi không thể mất bà ấy được, thật sự không thể. Hu hu hu
Đến nước này, cô ta vẫn không quên tỏ ra dángthương để khiến người khác thương hại, cũng không quên biển người khác trở thành kẻ xấu với tội ác tày trời, ép người lương thiện phải làm điều độc ác.
Tiêu Nhi cau mày lại, cô cảm thấy khó chịu mà nghiêng mình né tránh: “Cô Phi, tôi không cần có nói xin lỗi. Người mà có thật sự cần phải xin lỗi chính là bác sĩ Trương, anh ta đã toàn tâm toàn ý cấp cứu cho mẹ cô."
Tổng Phi Phi khẽ cắn răng, cái bàn tay siết chặt lại và đè xuống ở dưới đất cùng vừa buông lỏng ra.
Cô ta đi quỳ hai bước, rồi nghẹn ngào ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ Trương: "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Xin anh hãy tha thứ cho tôi, xin anh hãy mau cứu mẹ của tôi đi! Bà ấy là người thân duy nhất của tôi ở trên này.
Bác sĩ Trương thấy vậy thì vội vàng đỡ cô ta đứng lên: "Cô Phi, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực. Chỉ là bây giờ chúng tôi vẫn chưa rõ nguyên nhân khiến mẹ cô bị trúng độc, tạm thời chúng tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
"Mấy người là bác sĩ, mấy người là người có uy tín, sao mấy người lại không còn cách nào chứ?" Tổng Phi Phi đứng lên một cách loạng choạng, rồi nghẹn ngào nắm lấy tay của bác sĩ. “Tôi thật sự không thể mất đibà ấy, thật sự không thể. Trước đây không phải máy người truyền máu qua cho Vân Thiên sao? Tôi là con gải của bà ấy, hay để tôi truyền máu cho bà ấy đi"
"Cô Phi, chất độc trong người mẹ cô và người bệnh kia hoàn toàn khác nhau. Bác sĩ Trương thấy việc trấn an cô ta không có hiệu quả, chỉ đành nhìn về phía Tiêu Nhi để nhờ cô giúp đỡ mà thôi.
Vẻ mặt của Tiêu Nhi có hơi dịu lại: “Cô có chịu lấy mạng đổi mạng với bà ấy không?”
“Tôi chịu, tôi chịu!” Tổng Phi Phi kích động nhìn về phía Tiêu Nhi: "Chỉ cần có thể cứu bà ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng chịu. Mặc dù tôi không có cơ hội khôn lớn ở bên cạnh bà ấy, nhưng tôi thật sự muốn phụng dưỡng bà ấy đến suốt quãng đời cuối cùng. Cô Tiểu, bà ấy là người thân duy nhất của tôi ở trên này, tôi không muốn đứng trơ mắt nhìn bà ấy chết đi, cầu xin cô, cầu xin hai người hãy giúp tôi một tay đi!”
Cô ta vừa nói vừa định quỳ xuống một lần nữa, cũng may là bác sĩ Trương đỡ cô ta đứng dậy.
Ánh mắt của Tiêu Nhi trở nên hòa hoãn, cô thở dài chậm rãi một hơi: "Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác. Bây giờ chỉ có mời ông ngoại của tôi chăm cứu cho bà ấy, tạm thời chặn không cho độc tố phát tấn ra, nhưng không có cách nào trừ bỏ độc tố tâmgốc. Bây giờ chức năng cơ quan của bà ấy rất tệ, có thể chống đỡ được nữa hay không, có thể chống đỡ được bao lâu, cần phải xem vận may của chính bà ấy rói.
"Được được, có thể ngăn chặn độc tính tạm thời là được rồi. Cô Nhi, cảm ơn cô, cảm ơn cô
Tổng Phi Phi nghẹn ngào nói, cô ta không ngừng cúi đầu trước Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cô cũng không nói gì, mà xoay người đi tìm ông cụ Tiêu.
“Cô Phi, tôi cũng sẽ tiếp tục suy nghĩ cách." Bác sĩ Trương vỗ lên bà vai của Tổng Phi Phi: “Nhưng tình hình hiện tại của bệnh nhân không mấy khả quan, cô vẫn nên chuẩn bị tâm lý”
Bước chân của bác sĩ Trương càng lúc càng xa, Tổng Phi Phi vừa mới nhen nhóm tia hy vọng ở trong lòng, "Phập”, lại bị lời nói của anh ta làm cho dập tắt. Cô ta bất lực mà ngồi bệt trên sàn, sau đó cô ta bụm mặt lại mà khóc không thành tiếng.
Tại sao? Tại sao ông trời lại muốn hành hạ cô ta như vậy chứ
Tại sao khi cô ta nghĩ rằng cả đời này cô ta cũng sẽ không có nơi nương tựa, ông trời lại ban cho cô ta tia hy vọng nàyCho thì cho. Nhưng vì cớ gì mà khi cô ta bắt đầu tin tưởng, bắt đầu dựa dẫm vào, thì ông trời lại tăn nhân cướp đi chứ
Bỗng nhiên, có một bàn tay ấm áp đặt lên trên vai của cô ta, mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa vào trong không khí.
Tổng Phi Phi cảm thấy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt dữ tợn, nửa còn lại là anh tuấn.
Cô y tá đang cầm giấy tờ chuyển viện, ngửi thấy bầu không khí giăng co, thì rụt rè nói: “Cô Phi, vậy cô còn cần giấy chuyển viện này không?"
Sắc mặt của Tống Phi Phi trở nên cứng đờ, dáng vẻ tôn nghiêm cuối cùng ở trong lòng cũng đã rạn nứt. Bạn có biết trang truyện -- TRUMtruye n.co m --
Cô ta cảm thấy tuyệt vọng mà nhắm mắt "Phập", lúc này cô ta quỳ xuống dưới chân của Tiêu Nhi: "Xin lỗi, Tiêu Nhị. Tôi xin lỗi, là tôi sai rồi. Tôi không nên tranh chấp với cô, tôi không nên gây hẳn với cô! Cầu xin cô, cầu xin cô hãy mau cứu mẹ của tôi đi! Bà ấy là người thân duy nhất của tôi ở trên này, tôi không thể mất bà ấy được, thật sự không thể. Hu hu hu
Đến nước này, cô ta vẫn không quên tỏ ra dángthương để khiến người khác thương hại, cũng không quên biển người khác trở thành kẻ xấu với tội ác tày trời, ép người lương thiện phải làm điều độc ác.
Tiêu Nhi cau mày lại, cô cảm thấy khó chịu mà nghiêng mình né tránh: “Cô Phi, tôi không cần có nói xin lỗi. Người mà có thật sự cần phải xin lỗi chính là bác sĩ Trương, anh ta đã toàn tâm toàn ý cấp cứu cho mẹ cô."
Tổng Phi Phi khẽ cắn răng, cái bàn tay siết chặt lại và đè xuống ở dưới đất cùng vừa buông lỏng ra.
Cô ta đi quỳ hai bước, rồi nghẹn ngào ngẩng đầu lên nhìn về phía bác sĩ Trương: "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Xin anh hãy tha thứ cho tôi, xin anh hãy mau cứu mẹ của tôi đi! Bà ấy là người thân duy nhất của tôi ở trên này.
Bác sĩ Trương thấy vậy thì vội vàng đỡ cô ta đứng lên: "Cô Phi, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực. Chỉ là bây giờ chúng tôi vẫn chưa rõ nguyên nhân khiến mẹ cô bị trúng độc, tạm thời chúng tôi thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
"Mấy người là bác sĩ, mấy người là người có uy tín, sao mấy người lại không còn cách nào chứ?" Tổng Phi Phi đứng lên một cách loạng choạng, rồi nghẹn ngào nắm lấy tay của bác sĩ. “Tôi thật sự không thể mất đibà ấy, thật sự không thể. Trước đây không phải máy người truyền máu qua cho Vân Thiên sao? Tôi là con gải của bà ấy, hay để tôi truyền máu cho bà ấy đi"
"Cô Phi, chất độc trong người mẹ cô và người bệnh kia hoàn toàn khác nhau. Bác sĩ Trương thấy việc trấn an cô ta không có hiệu quả, chỉ đành nhìn về phía Tiêu Nhi để nhờ cô giúp đỡ mà thôi.
Vẻ mặt của Tiêu Nhi có hơi dịu lại: “Cô có chịu lấy mạng đổi mạng với bà ấy không?”
“Tôi chịu, tôi chịu!” Tổng Phi Phi kích động nhìn về phía Tiêu Nhi: "Chỉ cần có thể cứu bà ấy, muốn tôi làm gì tôi cũng chịu. Mặc dù tôi không có cơ hội khôn lớn ở bên cạnh bà ấy, nhưng tôi thật sự muốn phụng dưỡng bà ấy đến suốt quãng đời cuối cùng. Cô Tiểu, bà ấy là người thân duy nhất của tôi ở trên này, tôi không muốn đứng trơ mắt nhìn bà ấy chết đi, cầu xin cô, cầu xin hai người hãy giúp tôi một tay đi!”
Cô ta vừa nói vừa định quỳ xuống một lần nữa, cũng may là bác sĩ Trương đỡ cô ta đứng dậy.
Ánh mắt của Tiêu Nhi trở nên hòa hoãn, cô thở dài chậm rãi một hơi: "Chúng tôi thật sự không còn cách nào khác. Bây giờ chỉ có mời ông ngoại của tôi chăm cứu cho bà ấy, tạm thời chặn không cho độc tố phát tấn ra, nhưng không có cách nào trừ bỏ độc tố tâmgốc. Bây giờ chức năng cơ quan của bà ấy rất tệ, có thể chống đỡ được nữa hay không, có thể chống đỡ được bao lâu, cần phải xem vận may của chính bà ấy rói.
"Được được, có thể ngăn chặn độc tính tạm thời là được rồi. Cô Nhi, cảm ơn cô, cảm ơn cô
Tổng Phi Phi nghẹn ngào nói, cô ta không ngừng cúi đầu trước Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cô cũng không nói gì, mà xoay người đi tìm ông cụ Tiêu.
“Cô Phi, tôi cũng sẽ tiếp tục suy nghĩ cách." Bác sĩ Trương vỗ lên bà vai của Tổng Phi Phi: “Nhưng tình hình hiện tại của bệnh nhân không mấy khả quan, cô vẫn nên chuẩn bị tâm lý”
Bước chân của bác sĩ Trương càng lúc càng xa, Tổng Phi Phi vừa mới nhen nhóm tia hy vọng ở trong lòng, "Phập”, lại bị lời nói của anh ta làm cho dập tắt. Cô ta bất lực mà ngồi bệt trên sàn, sau đó cô ta bụm mặt lại mà khóc không thành tiếng.
Tại sao? Tại sao ông trời lại muốn hành hạ cô ta như vậy chứ
Tại sao khi cô ta nghĩ rằng cả đời này cô ta cũng sẽ không có nơi nương tựa, ông trời lại ban cho cô ta tia hy vọng nàyCho thì cho. Nhưng vì cớ gì mà khi cô ta bắt đầu tin tưởng, bắt đầu dựa dẫm vào, thì ông trời lại tăn nhân cướp đi chứ
Bỗng nhiên, có một bàn tay ấm áp đặt lên trên vai của cô ta, mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa vào trong không khí.
Tổng Phi Phi cảm thấy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy một nửa khuôn mặt dữ tợn, nửa còn lại là anh tuấn.
/813
|