Đinh Thanh gật đầu: " Vâng ạ. Con muốn xin mọi người tha cho ông ấy một mạng. Bố con làm hạng mục này là không đúng, ông ấy thông đồng với những người đó là sai, tâm của ông ấy tràn đầy dã tâm, tam quan bất chính(*) cũng là sai, tất cả những điều ông ấy làm đều là sai trái. Nhưng dầu sao ông ấy vẫn là bố của con, là người thân duy nhất của con trên thế gian này. Vậy nên con mong mọi người có thể cho bố của con một con đường sống."
Tay của Hồng Mẫn nằm chặt trên đầu gối, ánh mắt hiện lên sự tức giận: “Ông ta là người thân duy nhất của cô? Vậy thì những người bị cô, bị ông ta, bị các người hại chết đều không có người thân sao? Trên tay các người dính đầy máu của biết bao nhiêu người, nhưng các người có từng nghĩ cho họ một con đường sống chưa?"
Đinh Thanh chột dạ củi đầu, trong đôi mắt đỏ au chứa đầy sự áy náy: "Con không biết con không biết gì hết, con xin lỗi! Đều là lỗi của của gia đình con! Nhưng mà chỉ mới gần đây con mới nhận ra được sự quan trọng của sự sống, mới biết được không có gì sánh bằng được sống bình yên. Con biết rằng gia đình con đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tội lỗi đầy mình. Con không dám van nài mọi người tha thứ, chỉ mong mọi người có thể tha cho gia đình con một mạng, để gia đình con chịu sự xét xử và trừng phạt của pháp luật.
Hồng Mẫn cười nhạt: “Cô rõ ràng biết rằng pháp luật của nước Thanh Bạch không có tử hình, nặng nhất chẳng qua cũng chỉ có tù chung thân, vậy còn những người đã chết đó thì sao?"
Đinh Thanh Thanh thu người lại, cúi đầu xuống càng thấp.
Cô nâng khoé màt sợ hãi nhìn về phía Thieu Nhi cầu cứu: “Chị Tiêu Nhi, em thật sự đã nhận ra được sự sai trái của bản thân rồi. Em tin rằng đợi khi tất cả hào quang phù phiếm mất đi, bố của em sẽ hiểu ra đạo lý này. Cầu xin chị, cầu xin chị cho ông ấy một cơ hội được không!"
Tiêu Nhi cân nhắc một lúc: "Cô Đinh, chuyện này tôi không làm chủ được. Hơn nữa tôi cũng không phải người của nước Thanh Bạch, không có quyền can thiệp vào luật pháp của nước các người. Nhưng mà, tôi cho rằng với sự thành khẩn của cô và hơn nữa trong quãng thời gian này cô luôn cổ gắng để bù đắp cho những sai trái trước đây. Đợi đến khi chuyện này kết thúc, tôi tin rằng điện hạ Hồng Mẫn cũng sẽ xem xét lại chuyện này, giải quyết một cách khoan dung độ lượng.”
Mặc dù không thể xem là câu trả lời chính xác nhất, nhưng trước mắt có thể xem là đã đạt được kết quả tốt nhất.
Đinh Thanh Thanh gật đầu liên tục như là giã tỏi thể hiện sự cảm kích với Tiêu Nhi: "Được được, em hiểu rồi. Em nhất định sẽ cố hết sức có thể để mong nhận được sự khoan dung độ lượng của điện hạ. Cảm ơn chị Tiêu Nhi, cảm ơn Đại hoàng tử!"
Cô ta thành khẩn nhìn Hồng Mẫn, Hồng Mẫn liếc nhìn Tiêu Nhi một cái, lạnh lùng quay đi.
Sáng hôm u.
Trong phòng ăn, Kenny Đinh vừa cắt sandwich vừa ra lệnh cho Peter Hoàng: "Chú hai, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt buổi tiệc mừng vài ngày tới. Đây chính là chuyện vui lớn nhất sau bao nhiêu năm cực khổ của chúng ta." "Anh hai, anh yên tâm đi! Chuyện gì em làm không được chứ chuyện này là chuyên môn của em, bảo đảm vừa náo nhiệt vừa hoành tráng." Peter Hoàng liếm môi, vẻ mặt hưng phấn.
Tiêu Nhi đang nuốt xuống món Há Cảo Thuỷ Tinh, chẳng hiểu gì nhìn Kenny Đinh: "Cái gì mà tiệc mừng? Hạng mục có tiến triển mới hả?"
Há cảo thuỷ tình - hay còn gọi là Há cảo tôm. Được xem là những món ăn tuyệt kỹ trong các món Việt Nam, nghệ thuật làm Dim sum thể hiện ở công đoạn làm vỏ bánh. Để có thể nhìn thấy được màu cam hồng của nhân tôm bên trong, vỏ bánh phải thật mỏng, nhưng không được rách.
Kenny Đinh vô thức nhìn sang Hoắc Kiến Phong: "Cậu vẫn chưa nói với cô ấy?"
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nói: "Anh mới là chủ của hạng mục này, em làm sao dám vượt quá chức trách.”
Kenny Định đột nhiên cảm thấy được một sự tôn trọng to lớn, tâm trạng càng thoải mái hơn, giải thích cho mọi người một cách vui vẻ: "Không phải là có tiến triển mới, mà là có tiến bộ vượt trội. Ba ngày sau, hạng mục này của chúng ta, có thể thành công hoàn toàn rồi. Tới lúc đó, tôi sẽ đứng trước mặt mọi người trên đảo tự thực hiện một lần, để tất cả mọi người cùng thấy được thành công của chúng ta."
Tiêu Nhi kinh hãi mở to mắt: "Thật sao, tốt quá rồi, quả thật quá tốt rồi! chúc mừng chúc mừng!” "Hahaha" Kenny Đinh cười to đắc ý: “Cùng vui cùng vui, cái ngày mà mọi người đoàn tụ gia đình, đã nắm chắc trong tầm tay." Tiêu Nhi vội vã gật đầu, trên mặt không giấu nổi sự hưng phấn.
Ba, đây là kết quả cố gắng nhiều năm của người, đây là thời khắc có tính lịch sử, chúng ta nhất định phải ăn mừng thật lớn, để mọi người đều biết được thành tựu huy hoàng của người." Trên mặt Đinh Thanh Thanh tràn đầy sự kiêu ngạo. "Con phải cùng chú hai tổ chức tiệc mừng này, nhất định sẽ tổ chức cho người một buổi tiệc mừng vừa đẹp vừa long trọng.
Hiếm khi thấy được trong mắt cô bé có sự nghiêm túc Kenny Định vui vẻ gật đầu: "Tốt, việc ăn uống vui chơi, là sở trường của con rồi."
Định Thanh cười khúc khích: "Ba, con xem như là ba đang khen con đấy."
Sự vui mừng đều hiện diện trên mặt mọi người, chỉ có Hoắc Kiến Phong trầm tĩnh duy trì sự lạnh lùng.
Anh hàng giọng, nhắc nhớ rằng: “Ông Kenny Đinh, không nên quá khoa trương. Mặc dù xác suất thành công là 90%, nhưng vẫn không phải hoàn toàn là 100%, cũng có thể xảy ra lúc không thành công. Nếu như xảy ra sự cố trước mặt mọi người, sẽ tổn hại đến danh dự uy tín của ông.” "Hahaha, không thể nào." Khuôn mặt của Kenny Định tràn đầy hưng phấn, đắc ý nói rằng: "Tôi tin cậu, đã qua bao nhiêu lần thử nghiệm trước đây, hiệu quả đều rất là tốt, lần này cũng sẽ không phát sinh bất kì vấn đề nào đâu. Chỉ đáng tiếc là không thể mời được người cầm đầu của các thế lực ở bên ngoài, bọn chúng đều là người có lòng tham, biết được chỗ nào có "châu báu", biết được chỗ nào công nghệ vượt bậc nhất, chắc chắn sẽ cùng với tôi tìm cách cướp hết. Tôi không muốn sẽ có nguy hiểm nào, không muốn bất cứ ai tranh cướp với tôi, vì thế công lao của cậu trong thành công của chuyện này, chỉ có chúng ta biết mà thôi.
Hoắc Kiến Phong thờ ơ cười một tiếng: "Ông không cần chú ý những chuyện đó, chỉ cần có thể giúp được ông, dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này một cách xuất sắc, tôi đã hài lòng rồi. Nhưng có một số nguy hiểm không tránh được, tôi vẫn phải nhắc nhở ông..." “Cậu Đình, cậu cũng không cần quá lo lắng như thế. Cậu là người giỏi nhất rồi, cậu làm việc đều có kết quả tốt nhất." Tiêu Nhi cười tít mất cắt ngang lời ông, khích lệ rằng: "Cậu yên tâm, nếu thật sự có khả năng xảy ra tổn thất gì, ông Kenny Đinh đây là người lương thiện độ lượng như thế, tuyệt đối không có ai trách phạt cậu đâu. Huống hồ thời gian vẫn còn mấy ngày nữa mới tới tiệc mừng, cậu cố gắng làm đi, nhất định sẽ thành công thôi."
Hoắc Kiến Phong nhìn cô một cái, dường như đã hạ quyết tâm, anh hít sâu một hơi: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức, hi vọng sẽ không khiến mọi người thất vọng."
Tay của Hồng Mẫn nằm chặt trên đầu gối, ánh mắt hiện lên sự tức giận: “Ông ta là người thân duy nhất của cô? Vậy thì những người bị cô, bị ông ta, bị các người hại chết đều không có người thân sao? Trên tay các người dính đầy máu của biết bao nhiêu người, nhưng các người có từng nghĩ cho họ một con đường sống chưa?"
Đinh Thanh chột dạ củi đầu, trong đôi mắt đỏ au chứa đầy sự áy náy: "Con không biết con không biết gì hết, con xin lỗi! Đều là lỗi của của gia đình con! Nhưng mà chỉ mới gần đây con mới nhận ra được sự quan trọng của sự sống, mới biết được không có gì sánh bằng được sống bình yên. Con biết rằng gia đình con đã làm rất nhiều chuyện sai trái, tội lỗi đầy mình. Con không dám van nài mọi người tha thứ, chỉ mong mọi người có thể tha cho gia đình con một mạng, để gia đình con chịu sự xét xử và trừng phạt của pháp luật.
Hồng Mẫn cười nhạt: “Cô rõ ràng biết rằng pháp luật của nước Thanh Bạch không có tử hình, nặng nhất chẳng qua cũng chỉ có tù chung thân, vậy còn những người đã chết đó thì sao?"
Đinh Thanh Thanh thu người lại, cúi đầu xuống càng thấp.
Cô nâng khoé màt sợ hãi nhìn về phía Thieu Nhi cầu cứu: “Chị Tiêu Nhi, em thật sự đã nhận ra được sự sai trái của bản thân rồi. Em tin rằng đợi khi tất cả hào quang phù phiếm mất đi, bố của em sẽ hiểu ra đạo lý này. Cầu xin chị, cầu xin chị cho ông ấy một cơ hội được không!"
Tiêu Nhi cân nhắc một lúc: "Cô Đinh, chuyện này tôi không làm chủ được. Hơn nữa tôi cũng không phải người của nước Thanh Bạch, không có quyền can thiệp vào luật pháp của nước các người. Nhưng mà, tôi cho rằng với sự thành khẩn của cô và hơn nữa trong quãng thời gian này cô luôn cổ gắng để bù đắp cho những sai trái trước đây. Đợi đến khi chuyện này kết thúc, tôi tin rằng điện hạ Hồng Mẫn cũng sẽ xem xét lại chuyện này, giải quyết một cách khoan dung độ lượng.”
Mặc dù không thể xem là câu trả lời chính xác nhất, nhưng trước mắt có thể xem là đã đạt được kết quả tốt nhất.
Đinh Thanh Thanh gật đầu liên tục như là giã tỏi thể hiện sự cảm kích với Tiêu Nhi: "Được được, em hiểu rồi. Em nhất định sẽ cố hết sức có thể để mong nhận được sự khoan dung độ lượng của điện hạ. Cảm ơn chị Tiêu Nhi, cảm ơn Đại hoàng tử!"
Cô ta thành khẩn nhìn Hồng Mẫn, Hồng Mẫn liếc nhìn Tiêu Nhi một cái, lạnh lùng quay đi.
Sáng hôm u.
Trong phòng ăn, Kenny Đinh vừa cắt sandwich vừa ra lệnh cho Peter Hoàng: "Chú hai, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt buổi tiệc mừng vài ngày tới. Đây chính là chuyện vui lớn nhất sau bao nhiêu năm cực khổ của chúng ta." "Anh hai, anh yên tâm đi! Chuyện gì em làm không được chứ chuyện này là chuyên môn của em, bảo đảm vừa náo nhiệt vừa hoành tráng." Peter Hoàng liếm môi, vẻ mặt hưng phấn.
Tiêu Nhi đang nuốt xuống món Há Cảo Thuỷ Tinh, chẳng hiểu gì nhìn Kenny Đinh: "Cái gì mà tiệc mừng? Hạng mục có tiến triển mới hả?"
Há cảo thuỷ tình - hay còn gọi là Há cảo tôm. Được xem là những món ăn tuyệt kỹ trong các món Việt Nam, nghệ thuật làm Dim sum thể hiện ở công đoạn làm vỏ bánh. Để có thể nhìn thấy được màu cam hồng của nhân tôm bên trong, vỏ bánh phải thật mỏng, nhưng không được rách.
Kenny Đinh vô thức nhìn sang Hoắc Kiến Phong: "Cậu vẫn chưa nói với cô ấy?"
Hoắc Kiến Phong bình tĩnh nói: "Anh mới là chủ của hạng mục này, em làm sao dám vượt quá chức trách.”
Kenny Định đột nhiên cảm thấy được một sự tôn trọng to lớn, tâm trạng càng thoải mái hơn, giải thích cho mọi người một cách vui vẻ: "Không phải là có tiến triển mới, mà là có tiến bộ vượt trội. Ba ngày sau, hạng mục này của chúng ta, có thể thành công hoàn toàn rồi. Tới lúc đó, tôi sẽ đứng trước mặt mọi người trên đảo tự thực hiện một lần, để tất cả mọi người cùng thấy được thành công của chúng ta."
Tiêu Nhi kinh hãi mở to mắt: "Thật sao, tốt quá rồi, quả thật quá tốt rồi! chúc mừng chúc mừng!” "Hahaha" Kenny Đinh cười to đắc ý: “Cùng vui cùng vui, cái ngày mà mọi người đoàn tụ gia đình, đã nắm chắc trong tầm tay." Tiêu Nhi vội vã gật đầu, trên mặt không giấu nổi sự hưng phấn.
Ba, đây là kết quả cố gắng nhiều năm của người, đây là thời khắc có tính lịch sử, chúng ta nhất định phải ăn mừng thật lớn, để mọi người đều biết được thành tựu huy hoàng của người." Trên mặt Đinh Thanh Thanh tràn đầy sự kiêu ngạo. "Con phải cùng chú hai tổ chức tiệc mừng này, nhất định sẽ tổ chức cho người một buổi tiệc mừng vừa đẹp vừa long trọng.
Hiếm khi thấy được trong mắt cô bé có sự nghiêm túc Kenny Định vui vẻ gật đầu: "Tốt, việc ăn uống vui chơi, là sở trường của con rồi."
Định Thanh cười khúc khích: "Ba, con xem như là ba đang khen con đấy."
Sự vui mừng đều hiện diện trên mặt mọi người, chỉ có Hoắc Kiến Phong trầm tĩnh duy trì sự lạnh lùng.
Anh hàng giọng, nhắc nhớ rằng: “Ông Kenny Đinh, không nên quá khoa trương. Mặc dù xác suất thành công là 90%, nhưng vẫn không phải hoàn toàn là 100%, cũng có thể xảy ra lúc không thành công. Nếu như xảy ra sự cố trước mặt mọi người, sẽ tổn hại đến danh dự uy tín của ông.” "Hahaha, không thể nào." Khuôn mặt của Kenny Định tràn đầy hưng phấn, đắc ý nói rằng: "Tôi tin cậu, đã qua bao nhiêu lần thử nghiệm trước đây, hiệu quả đều rất là tốt, lần này cũng sẽ không phát sinh bất kì vấn đề nào đâu. Chỉ đáng tiếc là không thể mời được người cầm đầu của các thế lực ở bên ngoài, bọn chúng đều là người có lòng tham, biết được chỗ nào có "châu báu", biết được chỗ nào công nghệ vượt bậc nhất, chắc chắn sẽ cùng với tôi tìm cách cướp hết. Tôi không muốn sẽ có nguy hiểm nào, không muốn bất cứ ai tranh cướp với tôi, vì thế công lao của cậu trong thành công của chuyện này, chỉ có chúng ta biết mà thôi.
Hoắc Kiến Phong thờ ơ cười một tiếng: "Ông không cần chú ý những chuyện đó, chỉ cần có thể giúp được ông, dốc hết sức hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này một cách xuất sắc, tôi đã hài lòng rồi. Nhưng có một số nguy hiểm không tránh được, tôi vẫn phải nhắc nhở ông..." “Cậu Đình, cậu cũng không cần quá lo lắng như thế. Cậu là người giỏi nhất rồi, cậu làm việc đều có kết quả tốt nhất." Tiêu Nhi cười tít mất cắt ngang lời ông, khích lệ rằng: "Cậu yên tâm, nếu thật sự có khả năng xảy ra tổn thất gì, ông Kenny Đinh đây là người lương thiện độ lượng như thế, tuyệt đối không có ai trách phạt cậu đâu. Huống hồ thời gian vẫn còn mấy ngày nữa mới tới tiệc mừng, cậu cố gắng làm đi, nhất định sẽ thành công thôi."
Hoắc Kiến Phong nhìn cô một cái, dường như đã hạ quyết tâm, anh hít sâu một hơi: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức, hi vọng sẽ không khiến mọi người thất vọng."
/813
|