Tiêu Nhi cau mày, thấy ven đường cách đó không xa có một tảng đá lớn khá nhắn nhô lên nên đỡ Hoắc Kiến Phong qua nghỉ ngơi: “Anh ngồi một lát xem có phải huyết áp tăng lên vì đi bộ không.
Tôi sẽ thương lượng với họ chút."
Hoắc Kiến Phong ngồi dựa vào tảng đá, nắm tay cô một tấc cũng không muốn buông ra: "Anh thật sự không sao."
"Cũng không có chuyện gì, trước tiên hãy kiểm tra đã rồi nói chuyện”
Tiêu Nhi lườm anh và vẫy tay ra hiệu với Ngô Cường.
Ngô Cường hiểu ra ý, liền nhanh chóng gọi chuyên gia cổ độc dược có kinh nghiệm nhất trong đội ngũ đi cùng: "Thưa phu nhân, có chuyện gì vậy?" "Cơ thể của anh ấy có một số thay đổi, các người nhìn xem”
Tiêu Nhi bước sang một bên để họ tiện kiểm tra.
Chuyên gia về Cổ độc là con trai của Hà Dương, theo bước cha mình và trở thành chuyên gia về Cổ độc trẻ tuổi nhất ở nước Thanh.
Bạch.
Anh ta kiểm tra tĩnh mạch phồng lên trên tay Hoắc Kiến Phong và đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, tiếc nuối mà lắc đầu: "Không thể đi được nữa.
Thể năng cổ độc của anh ấy đã ở vào trạng thái nửa thức tỉnh rồi.
Tham gia đại hội thể dục thể thao sẽ làm gia tăng tốc độ lưu thông máu và tăng nhanh tốc độ phát tác của cổ độc".
Tiêu Nhi gật đầu rồi vẫy tay với Lục Thiên Bảo: "Băng ca."
Sau khi được chứng kiến sự lấp liếm điều sai trái của Hoắc Kiến Phong đêm qua, tuy bây giờ Lục Thiên Bảo không cam lòng nhưng đối với Tiêu Nhi chỉ có thể là nói gì nghe nấy.
Anh ấy vội đem cáng cứu thương qua đặt trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tam thiếu, mời!".
Bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc sau lưng của Tiêu Nhi đã bó xương giúp hồi phục, nhưng vết thương trên mặt anh vẫn còn đau làm!.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong lạnh lùng hơn hẳn so với anh ấy, tự đắc mà hất cằm nói: "Thân thể của tôi, tôi tự biết, không cần!" "Đi lên."
Tiêu Nhi nhướng mày vẻ không hài lòng.
Hoắc Kiến Phong không nói lời nào, chỉ thờ ơ quay mặt đi không nhìn bất cứ ai.
Thấy phía trước có chuyện, những người phía sau đều đi nhanh hơn vài bước để đuổi theo.
Lúc này một nhóm người lớn đang xúm xít vây quanh bậc thềm đá, mắt to mắt nhỏ xem xét Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi nghiến răng, kìm nén tức giận nói: "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Nếu anh thật sự muốn chết thì mau chết đi, đừng có lãng phí thời gian của mọi người ở đây.
Chúng ta đã trải qua trăm nghìn đắng cay mới đưa được anh tới đây, không phải để tới xem anh thể hiện.."
Cô không muốn khiến cho anh chết, huống chi là càng không thể trơ mắt nhìn anh chết!.
Nhìn thấy cô vừa ức lại vừa phẫn nộ, Hoắc Kiến Phong đột nhiên mềm lòng.
Cô đang quan tâm đến anh!.
Như được ăn kẹo đường, anh cong môi vui mừng: "Được được được, anh sẽ nghe lời vợ".
Người ta thì ỷ thế mà bắt nạt người khác, còn anh rõ ràng là đang lợi dụng bệnh tật mà lừa người.
Tiêu Nhi đảo mắt trong âm thầm, nhưng tình thế cấp bách, cô chỉ có thể mơ hồ thỏa hiệp: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên trên."
"Được rồi, bà xã."
Hoắc Kiến Phong không cần mặt mũi nói xong biến thành thật mà leo lên nằm thắng tưng trên cáng.
Người của thê đội đầu tiên bắt tay vào hành động ngay lập tức, bốn người cùng đồng lòng làm việc vững vàng nâng cáng lên.
Cả đội ngũ lại bắt đầu xuất phát một lần nữa.
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách đang dò đường ở phía trước, một chiếc cáng cứu thương đi theo phía sau họ và một tốp binh lính lớn đảng sau nữa.
Trên những bậc thang rộng hơn một chút, Tiêu Nhi vẫn ở nguyên bên cạnh cáng để có thể thuận tiện chăm sóc cho Hoắc Kiến Phong bất cứ lúc nào.
Ở nơi hơi hẹp hơn, cô sẽ đi trước hai bước hoặc đi sau hai bước, đợi cho đến khi chỗ rộng rãi lại hợp nhất mà đi.
Không có quá nhiều sự giao tiếp bằng lời nói, nhưng mọi cá nhân đều có thể nhìn ra cô căng thẳng như thế nào về Hoắc Kiến Phong.
Tất cả mọi người cũng không dám xem nhẹ, đều bắt đầu xốc lại tinh thần hoàn toàn.
Khi chiếc cáng đi ngang qua một bụi cây cao đến nửa người, Hoắc Kiến Phong bỗng nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại.
Mọi người sợ hết hồn, vội vàng dừng chân lại.
Tiêu Nhi khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là có cái gì không thoải mái hay không?".
Hoắc Kiến Phong không nói gì, khó khăn chống đỡ thân thể dậy, vươn tay ra đằng sau bụi cây.
Tiêu Nhi cúi người xuống, nhìn theo động tác của anh thì thấy anh đang cúi xuống để nhổ một bông hoa nhỏ màu tím ẩn trong tán lá rậm rạp.
Hoắc Kiến Phong hài lòng thu tay lại và ra hiệu cho Tiêu Nhi lại gần.
Tiêu Nhi không kiên nhẫn mà cau mày, nhưng vẫn nghiêng người về phía trước: "Anh lại muốn làm gì?".
Hoắc Kiến Phong không nói không rằng, chỉ yếu ớt cười nhẹ, đưa tay đặt bông hoa nhỏ màu tím cài lên tóc mai của cô.
Anh trầm trồ thưởng thức vài giây, sau đó mới nhỏ nhẹ khen: "Cô gái nhỏ đã lớn rồi, thật là xinh đẹp!" Những người vây xung quanh dù nghe có hiểu chuyện hay không, cũng đều cười mơ hồ.
Triệu Thanh Xuân xoa xoa cánh tay, cả người không khỏi nổi da gà, thì thào nói: "Tảng băng trôi này đã tìm được chỗ đỗ rồi, nhưng thật sự là làm cho người ta không chịu nổi."
Tiêu Nhi ngẩn người, hai má chợt ửng hồng, ghét bỏ mà sẵng giọng nói: "Ẩu trĩ!".
Cô quay đầu đi và bảo mọi người răng hãy cứ tiếp tục bước đi mà không cần nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Nhưng cô cũng không bỏ bông hoa bên tóc mai kia xuống.
Tránh né tầm mắt của mọi người, mí mắt của Tiêu Nhi cụp xuống, trong mắt hiện lên gợn nước nhẹ nhàng....
Theo địa hình nhấp nhô của ngọn núi, các bậc thềm đá càng ngày càng hẹp, mọi người bước đi cũng càng chậm rãi và cẩn thận hơn.
Cảm thấy lành lạnh, Tiêu Nhi lấy từ trong ba lô leo núi ra một chiếc chăn nhỏ, đắp lên người Hoắc Kiến Phong, ấm áp chấn an: "Đừng nóng vội, anh sẽ sớm đi lên thôi."
Hoắc Kiến Phong không đáp, nhưng đôi mắt nhìn cô lại đỏ lên chút ít.
Tiêu Nản không khỏi lo lắng, thế mà ngược lại bình tĩnh dặn dò người khiêng cáng: "Chậm lại một chút cũng không sao, quan trọng nhất là phải vững bước, mọi người cứ từ từ rồi sẽ đến."
Giọng nói khiến người ta an tâm văng vẳng bên tai, bóng dáng quen thuộc đang ở gần ngay trong tầm tay.
Hoắc Kiến Phong nằm ngửa trên cáng, tầm mắt bắt đầu dần mờ mịt không kiểm soát được theo nhịp rung chuyển.
Màu xanh lá của cây trở nên chói mắt, tiếng chim hót lanh lảnh trở thành ồn ào và ngay cả hương hoa thoang thoảng trong không khí cũng đều khiến anh cáu kỉnh.
Anh biết rõ đây là dấu hiệu của cổ độc phát tác trong cơ thể, anh nhắm mắt lại và nhanh nắm chặt nắm đấm của mình để áp chế nó.
Tuy nhiên, ngay lúc anh mở mắt ra lần nữa, luồng khí tức bạo ngược bị đè nén đã phá thể mà bùng phát ra.
Hai con người của anh biến thành màu đỏ thẫm và toàn thân toát lên vẻ thù địch đáng sợ.
Anh đột ngột ngồi bật dậy, bốn người khiêng cáng chưa kịp chuẩn bị nên ở dưới sức ép quá lớn, cáng đã rơi nghe cái "Bịch" khỏi tay họ.
Tiêu Nhi là người đầu tiên kịp phản ứng, trong chớp mắt gần như đưa tay ra tóm lấy ngay khi cáng bắt đầu rơi xuống.
Nhưng tay cô lại tóm hụt, Hoắc Kiến Phong từ trên cáng ngã xuống bậc thang, trực tiếp lăn xuống bậc thang hẹp nhanh như chớp.
"Hoắc Kiến Phong!" Tiêu Nhi kêu lên, nhấc chân đuổi theo đi xuống.
Khi mọi người trông thấy có vật gì đó lăn xuống, phản xạ theo bản năng của họ là lảng tránh, đợi đến khi nhận ra điều gì đang xảy ra thì đã quá muộn để ngăn lại.
Tiêu Nhi vừa lo lắng vừa hỗn loạn, ánh mắt theo sát bóng dáng Hoắc Kiến Phong, lúc này không chú ý nên bước lên khoảng không, cả người bổ nhào ngã lăn xuống dưới.
"Tiêu Nhi!".
Triệu Thanh Xuân hét lên một tiếng, vừa quay lại đã suýt chút nữa cũng bước lên khoảng không, may mà Lê Việt Bách đã kịp thời đỡ lấy cô.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và đột ngột, hầu hết mọi người đều sững sờ chết cứng tại chỗ.
Lục Thiên Bảo và Ngô Đức Cường đều muốn giúp đỡ, nhưng những bậc thang đá xanh đã không có ai đi qua cả năm vừa hẹp lại vừa trơn trượt, đám đông càng trở nên hỗn loạn, không ai dám chạy ào ào nữa, tốc độ tự nhiên chậm lại.
Cổ độc đã ăn mòn ý thức của Hoắc Kiến Phong, anh khó có thể cảm nhận được vết sưng đau do va chạm, thả mình lăn trên bậc thềm đá.
Mãi cho đến khi chứng kiến Tiêu Nhi bước lên không trung, nghe thấy tiếng gọi sắc bén của Triệu Thanh Xuân, anh mới chợt bừng tỉnh.
Tim anh kịch liệt đau nhói và đầu óc anh lập tức tỉnh táo hơn vài phần.
Anh tuyệt vọng dốc sức vươn tay chạm tới bậc đá và bụi cây bên đường.
Anh biết Tiêu Nhi chỉ có thể dừng lại nếu anh dừng được trước! Ngón tay đào sâu trên tảng đá cứng và cành nhọn hết lần này đến lần khác cào xé móng tay nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Cuối cùng anh cũng oăn người bám được trên một tảng đá nhô cao và ổn định hình dáng của mình.
Ngay sau đó, anh liền trông thấy Tiêu Nhi lăn lại gần, anh vội vàng đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Tiêu Nhi bị va đập xuống đất đến thất điên bát đảo lao vào vòng tay rắn chắc và nóng bỏng kia, thân thể và trái tim của cô cũng đồng thời rơi xuống đất.
"Anh thế nào rồi? Anh có sao không?".
Cô bỏ mặc cơn đau trên người mình mà bận rộn không ngừng liên tục kiểm tra đồng tử và mạch máu của anh.
Ý nghĩ giết chóc và khát máu điên cuồng gào thét trong đầu Hoắc Kiến Phong và trực tiếp đạt đến đỉnh điểm khi anh chạm vào vết thương trên mu bàn tay trắng nõn bị trầy xước do chà xát vào bậc đá của Tiêu Nhi.
Một tia sáng chói lòa màu đỏ tươi rơi xuống trong mắt anh, nhuộm toàn bộ đồng tử của anh thành màu máu.
Ý muốn xé vụn mọi thứ giữa trời đất gần như ùa ra khỏi lồng ngực anh.
Tôi sẽ thương lượng với họ chút."
Hoắc Kiến Phong ngồi dựa vào tảng đá, nắm tay cô một tấc cũng không muốn buông ra: "Anh thật sự không sao."
"Cũng không có chuyện gì, trước tiên hãy kiểm tra đã rồi nói chuyện”
Tiêu Nhi lườm anh và vẫy tay ra hiệu với Ngô Cường.
Ngô Cường hiểu ra ý, liền nhanh chóng gọi chuyên gia cổ độc dược có kinh nghiệm nhất trong đội ngũ đi cùng: "Thưa phu nhân, có chuyện gì vậy?" "Cơ thể của anh ấy có một số thay đổi, các người nhìn xem”
Tiêu Nhi bước sang một bên để họ tiện kiểm tra.
Chuyên gia về Cổ độc là con trai của Hà Dương, theo bước cha mình và trở thành chuyên gia về Cổ độc trẻ tuổi nhất ở nước Thanh.
Bạch.
Anh ta kiểm tra tĩnh mạch phồng lên trên tay Hoắc Kiến Phong và đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, tiếc nuối mà lắc đầu: "Không thể đi được nữa.
Thể năng cổ độc của anh ấy đã ở vào trạng thái nửa thức tỉnh rồi.
Tham gia đại hội thể dục thể thao sẽ làm gia tăng tốc độ lưu thông máu và tăng nhanh tốc độ phát tác của cổ độc".
Tiêu Nhi gật đầu rồi vẫy tay với Lục Thiên Bảo: "Băng ca."
Sau khi được chứng kiến sự lấp liếm điều sai trái của Hoắc Kiến Phong đêm qua, tuy bây giờ Lục Thiên Bảo không cam lòng nhưng đối với Tiêu Nhi chỉ có thể là nói gì nghe nấy.
Anh ấy vội đem cáng cứu thương qua đặt trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Tam thiếu, mời!".
Bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc sau lưng của Tiêu Nhi đã bó xương giúp hồi phục, nhưng vết thương trên mặt anh vẫn còn đau làm!.
Sắc mặt Hoắc Kiến Phong lạnh lùng hơn hẳn so với anh ấy, tự đắc mà hất cằm nói: "Thân thể của tôi, tôi tự biết, không cần!" "Đi lên."
Tiêu Nhi nhướng mày vẻ không hài lòng.
Hoắc Kiến Phong không nói lời nào, chỉ thờ ơ quay mặt đi không nhìn bất cứ ai.
Thấy phía trước có chuyện, những người phía sau đều đi nhanh hơn vài bước để đuổi theo.
Lúc này một nhóm người lớn đang xúm xít vây quanh bậc thềm đá, mắt to mắt nhỏ xem xét Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi nghiến răng, kìm nén tức giận nói: "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Nếu anh thật sự muốn chết thì mau chết đi, đừng có lãng phí thời gian của mọi người ở đây.
Chúng ta đã trải qua trăm nghìn đắng cay mới đưa được anh tới đây, không phải để tới xem anh thể hiện.."
Cô không muốn khiến cho anh chết, huống chi là càng không thể trơ mắt nhìn anh chết!.
Nhìn thấy cô vừa ức lại vừa phẫn nộ, Hoắc Kiến Phong đột nhiên mềm lòng.
Cô đang quan tâm đến anh!.
Như được ăn kẹo đường, anh cong môi vui mừng: "Được được được, anh sẽ nghe lời vợ".
Người ta thì ỷ thế mà bắt nạt người khác, còn anh rõ ràng là đang lợi dụng bệnh tật mà lừa người.
Tiêu Nhi đảo mắt trong âm thầm, nhưng tình thế cấp bách, cô chỉ có thể mơ hồ thỏa hiệp: "Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên trên."
"Được rồi, bà xã."
Hoắc Kiến Phong không cần mặt mũi nói xong biến thành thật mà leo lên nằm thắng tưng trên cáng.
Người của thê đội đầu tiên bắt tay vào hành động ngay lập tức, bốn người cùng đồng lòng làm việc vững vàng nâng cáng lên.
Cả đội ngũ lại bắt đầu xuất phát một lần nữa.
Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách đang dò đường ở phía trước, một chiếc cáng cứu thương đi theo phía sau họ và một tốp binh lính lớn đảng sau nữa.
Trên những bậc thang rộng hơn một chút, Tiêu Nhi vẫn ở nguyên bên cạnh cáng để có thể thuận tiện chăm sóc cho Hoắc Kiến Phong bất cứ lúc nào.
Ở nơi hơi hẹp hơn, cô sẽ đi trước hai bước hoặc đi sau hai bước, đợi cho đến khi chỗ rộng rãi lại hợp nhất mà đi.
Không có quá nhiều sự giao tiếp bằng lời nói, nhưng mọi cá nhân đều có thể nhìn ra cô căng thẳng như thế nào về Hoắc Kiến Phong.
Tất cả mọi người cũng không dám xem nhẹ, đều bắt đầu xốc lại tinh thần hoàn toàn.
Khi chiếc cáng đi ngang qua một bụi cây cao đến nửa người, Hoắc Kiến Phong bỗng nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại.
Mọi người sợ hết hồn, vội vàng dừng chân lại.
Tiêu Nhi khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là có cái gì không thoải mái hay không?".
Hoắc Kiến Phong không nói gì, khó khăn chống đỡ thân thể dậy, vươn tay ra đằng sau bụi cây.
Tiêu Nhi cúi người xuống, nhìn theo động tác của anh thì thấy anh đang cúi xuống để nhổ một bông hoa nhỏ màu tím ẩn trong tán lá rậm rạp.
Hoắc Kiến Phong hài lòng thu tay lại và ra hiệu cho Tiêu Nhi lại gần.
Tiêu Nhi không kiên nhẫn mà cau mày, nhưng vẫn nghiêng người về phía trước: "Anh lại muốn làm gì?".
Hoắc Kiến Phong không nói không rằng, chỉ yếu ớt cười nhẹ, đưa tay đặt bông hoa nhỏ màu tím cài lên tóc mai của cô.
Anh trầm trồ thưởng thức vài giây, sau đó mới nhỏ nhẹ khen: "Cô gái nhỏ đã lớn rồi, thật là xinh đẹp!" Những người vây xung quanh dù nghe có hiểu chuyện hay không, cũng đều cười mơ hồ.
Triệu Thanh Xuân xoa xoa cánh tay, cả người không khỏi nổi da gà, thì thào nói: "Tảng băng trôi này đã tìm được chỗ đỗ rồi, nhưng thật sự là làm cho người ta không chịu nổi."
Tiêu Nhi ngẩn người, hai má chợt ửng hồng, ghét bỏ mà sẵng giọng nói: "Ẩu trĩ!".
Cô quay đầu đi và bảo mọi người răng hãy cứ tiếp tục bước đi mà không cần nhìn anh thêm một lần nào nữa.
Nhưng cô cũng không bỏ bông hoa bên tóc mai kia xuống.
Tránh né tầm mắt của mọi người, mí mắt của Tiêu Nhi cụp xuống, trong mắt hiện lên gợn nước nhẹ nhàng....
Theo địa hình nhấp nhô của ngọn núi, các bậc thềm đá càng ngày càng hẹp, mọi người bước đi cũng càng chậm rãi và cẩn thận hơn.
Cảm thấy lành lạnh, Tiêu Nhi lấy từ trong ba lô leo núi ra một chiếc chăn nhỏ, đắp lên người Hoắc Kiến Phong, ấm áp chấn an: "Đừng nóng vội, anh sẽ sớm đi lên thôi."
Hoắc Kiến Phong không đáp, nhưng đôi mắt nhìn cô lại đỏ lên chút ít.
Tiêu Nản không khỏi lo lắng, thế mà ngược lại bình tĩnh dặn dò người khiêng cáng: "Chậm lại một chút cũng không sao, quan trọng nhất là phải vững bước, mọi người cứ từ từ rồi sẽ đến."
Giọng nói khiến người ta an tâm văng vẳng bên tai, bóng dáng quen thuộc đang ở gần ngay trong tầm tay.
Hoắc Kiến Phong nằm ngửa trên cáng, tầm mắt bắt đầu dần mờ mịt không kiểm soát được theo nhịp rung chuyển.
Màu xanh lá của cây trở nên chói mắt, tiếng chim hót lanh lảnh trở thành ồn ào và ngay cả hương hoa thoang thoảng trong không khí cũng đều khiến anh cáu kỉnh.
Anh biết rõ đây là dấu hiệu của cổ độc phát tác trong cơ thể, anh nhắm mắt lại và nhanh nắm chặt nắm đấm của mình để áp chế nó.
Tuy nhiên, ngay lúc anh mở mắt ra lần nữa, luồng khí tức bạo ngược bị đè nén đã phá thể mà bùng phát ra.
Hai con người của anh biến thành màu đỏ thẫm và toàn thân toát lên vẻ thù địch đáng sợ.
Anh đột ngột ngồi bật dậy, bốn người khiêng cáng chưa kịp chuẩn bị nên ở dưới sức ép quá lớn, cáng đã rơi nghe cái "Bịch" khỏi tay họ.
Tiêu Nhi là người đầu tiên kịp phản ứng, trong chớp mắt gần như đưa tay ra tóm lấy ngay khi cáng bắt đầu rơi xuống.
Nhưng tay cô lại tóm hụt, Hoắc Kiến Phong từ trên cáng ngã xuống bậc thang, trực tiếp lăn xuống bậc thang hẹp nhanh như chớp.
"Hoắc Kiến Phong!" Tiêu Nhi kêu lên, nhấc chân đuổi theo đi xuống.
Khi mọi người trông thấy có vật gì đó lăn xuống, phản xạ theo bản năng của họ là lảng tránh, đợi đến khi nhận ra điều gì đang xảy ra thì đã quá muộn để ngăn lại.
Tiêu Nhi vừa lo lắng vừa hỗn loạn, ánh mắt theo sát bóng dáng Hoắc Kiến Phong, lúc này không chú ý nên bước lên khoảng không, cả người bổ nhào ngã lăn xuống dưới.
"Tiêu Nhi!".
Triệu Thanh Xuân hét lên một tiếng, vừa quay lại đã suýt chút nữa cũng bước lên khoảng không, may mà Lê Việt Bách đã kịp thời đỡ lấy cô.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và đột ngột, hầu hết mọi người đều sững sờ chết cứng tại chỗ.
Lục Thiên Bảo và Ngô Đức Cường đều muốn giúp đỡ, nhưng những bậc thang đá xanh đã không có ai đi qua cả năm vừa hẹp lại vừa trơn trượt, đám đông càng trở nên hỗn loạn, không ai dám chạy ào ào nữa, tốc độ tự nhiên chậm lại.
Cổ độc đã ăn mòn ý thức của Hoắc Kiến Phong, anh khó có thể cảm nhận được vết sưng đau do va chạm, thả mình lăn trên bậc thềm đá.
Mãi cho đến khi chứng kiến Tiêu Nhi bước lên không trung, nghe thấy tiếng gọi sắc bén của Triệu Thanh Xuân, anh mới chợt bừng tỉnh.
Tim anh kịch liệt đau nhói và đầu óc anh lập tức tỉnh táo hơn vài phần.
Anh tuyệt vọng dốc sức vươn tay chạm tới bậc đá và bụi cây bên đường.
Anh biết Tiêu Nhi chỉ có thể dừng lại nếu anh dừng được trước! Ngón tay đào sâu trên tảng đá cứng và cành nhọn hết lần này đến lần khác cào xé móng tay nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Cuối cùng anh cũng oăn người bám được trên một tảng đá nhô cao và ổn định hình dáng của mình.
Ngay sau đó, anh liền trông thấy Tiêu Nhi lăn lại gần, anh vội vàng đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Tiêu Nhi bị va đập xuống đất đến thất điên bát đảo lao vào vòng tay rắn chắc và nóng bỏng kia, thân thể và trái tim của cô cũng đồng thời rơi xuống đất.
"Anh thế nào rồi? Anh có sao không?".
Cô bỏ mặc cơn đau trên người mình mà bận rộn không ngừng liên tục kiểm tra đồng tử và mạch máu của anh.
Ý nghĩ giết chóc và khát máu điên cuồng gào thét trong đầu Hoắc Kiến Phong và trực tiếp đạt đến đỉnh điểm khi anh chạm vào vết thương trên mu bàn tay trắng nõn bị trầy xước do chà xát vào bậc đá của Tiêu Nhi.
Một tia sáng chói lòa màu đỏ tươi rơi xuống trong mắt anh, nhuộm toàn bộ đồng tử của anh thành màu máu.
Ý muốn xé vụn mọi thứ giữa trời đất gần như ùa ra khỏi lồng ngực anh.
/813
|