Giờ cũng đã trưa rồi nên Dật Quân và Yến Mịch đã tìm một gốc cây to, táng lá rộng trong công viên để ngồi ăn trưa.
Bọn họ trãi một tấm thảm và bày thức ăn nước uống ra, bầu không khí cứ như là đang đi dã ngoại vậy, cảm giác rất tuyệt lại còn rất lãng mạn nữa.
- Nào! Thử xem! Món này chúng ta làm chắc chắn là rất ngọt.
- Anh nói gì vậy? Đây là món mặn mà, làm sao có thể ngọt được?
Yến Mịch thắc mắc, đây là món kho mà lại có vị ngọt được sao?
- Mùi vị của tình yêu đấy! Sao lại không ngọt được?! Em mau thử xem! A~~
Bắc Dật Quân đút cho Yến Mịch một miếng thịt.
- Có ngọt không?
Nụ cười đó không có cách nào mà Yến Mịch cưỡng lại được.
- Ừm! Ngọt lắm.
Tuy là thật sự có mùi vị của tình yêu đấy, nhưng Yến Mịch lại chẳng cảm thấy ngọt tí nào, vì đây đâu phải là bánh ngọt hay gì, vậy mà Yến Mịch vẫn có cười và gật đầu với anh.
- Nào! Anh cũng ăn đi, cảm nhận cái vị ngọt của anh đi!
Một lát sau, Yến Mịch và Bắc Dật Quân đã vui vẻ ăn xong bữa trưa. No nê đến mức sắp không di chuyển được.
Cứ vậy mà Yến Mịch nằm trên đùi của Bắc Dật Quân vui vẻ cười đùa.
- Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ! Liệu... ngày mai chúng ta có còn được như vầy nữa không? Liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy thì tất cả đều tan biến? Liệu, có phải những thứ này chỉ là một vở kịch, không hề chân thật? Anh... có thật sự thích em không?
Bắc Dật Quân nghe thấy những lời Yến Mịch nói, lòng anh có chút chua xót. Bắc Dật Quân anh đã làm bao nhiêu chuyện, đã cố đối xử với cô chân thành hết mức, còn bỏ luôn cả cái tính tổng tài cao ngạo trước mặt cô. Vậy mà Yến Mịch cô còn chưa hiểu lòng anh? Còn chưa hiểu hết những hàng động này?
Phải nói Yến Mịch quá ngu ngốc hay là đang chờ câu nói của anh?
- Sao em lại nghĩ thế? Anh đương nhiên là thích em rồi, sau này em sẽ đối xử tốt với em, chúng ta sẽ mãi mãi như vầy.
Mãi mãi? Mãi mãi là bao lâu vậy? Cái thứ gọi là mãi mãi đó vốn rất xa xỉ đối với Yến Mịch. Vã lại, cô cũng không tin vào nó.
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, đâu có gì là tồn tại mãi mãi. Vì thế cô chỉ muốn trân trọng thực tại và trước mắt, còn những chuyện phía trước thì.....
- Ha! Ồ! Vậy sao? Em không tin đâu, lời nói đường mật này của anh có phải với người phụ nữ nào anh cũng nói vậy không?
Bắc Dật Quân không nói gì, chỉ vuốt nhẹ lên mái tóc của Yến Mịch và mỉm cười.
Cho đến mười lăm phút sau, có một thanh niên trẻ cầm trên ray chiếc máy ảnh, chậm rãi đi đến chỗ của bọn họ.
- À! Xin lỗi, cho tôi làm phiền một chút! Hai người... là cặp đôi đúng không? Lãng mạn thật đấy!
- Có chuyện gì sao?
Bắc Dật Quân cảm thấy khó chịu mà cau mày với cậu thanh niên này, vì anh cảm thấy mình đang bị cậu ta quấy rầy không gian yêu đương của anh và Yến Mịch.
Thấy anh cau có khó chịu, Yến Mịch vội ngồi dậy kéo kéo áo của Dật Quân với ý "anh làm gì vậy? Sao lại khó chịu với người ta như thế?".
- À! Chúng tôi có thể giúp gì cho cậu sao?
Cậu thanh niên cười gượng, gãi gãi đầu.
- Ừm! Hơ hơ! Đúng vậy, tôi thấy hai người có thể giúp được cho tôi. Thú thật với hai người tôi là sinh viên mới ra trường, tôi đang theo ngành nhiếp ảnh và chủ đề các cặp đôi yêu nhau.
- Và trùng hợp tôi thấy hai người rất hợp với chủ để với tôi, đều đẹp trai, xinh gái nên.....
- Hai người có thể giúp tôi không, sẵn tiện tôi sẽ chụp ảnh cho hai người lưu giữ lại làm kỉ niệm luôn, được không?
Cậu thanh niên này rất háo hức muốn được họ đồng ý cho chụp ảnh vì bọn họ là tầm ngắm của cậu. Chàng trai vừa có nét đẹp lạnh lùng, lại vừa ấm áp bên người mình yêu. Còn cô gái này thì có nét đẹp vô cùng thuần khiết, rất giống kiểu phụ nữ hiền thục lúc xưa chứ không giống như những cô gái bây giờ, trang điểm loè loẹt nên..... nếu được bọn họ đồng ý thì thật tuyệt.
Đương nhiên, Bắc Dật Quân đâu cũng s thích mấy trò phiền phức này, anh chỉ muốn giữ khoảng thời gian yên tĩnh này ở cùng Yến Mịch.
Nhưng Yến Mịch thì lại..... đồng ý mất rồi.
- Được, chúng tôi giúp cậu chụp ảnh, cậu cũng giúp chúng tôi chụp ảnh, vây là hoà.
Yến Mịch muốn chụp lại những bức ảnh lãng mạn lúc này để làm kỉ niệm. Vì dù cho mọi thứ lúc này có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì những thứ trong bức ảnh cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Chí ít những bức ảnh này sẽ giúp cô và Dật Quân lưu lại những khoảng khắc đẹp nhất và hạnh phúc nhất của buổi hẹn hò đầu tiên.
- Dật Quân! Đi mà...
Yến Mịch kéo kéo tay áo của anh khiến anh không cách nào cưỡng lại được.
- Được rồi!
Vì rất ít khi Yến Mịch lại làm nũng với anh như vầy, vã lại, Yến Mịch đã thích như vậy rồi, không lẽ anh lại nỡ lòng từ chối!
- Vậy thì tốt quá rồi! Được rồi! Hai người hãy theo lời tôi nói! Chỉ cần nghe theo lời tôi thì tôi đảm bảo bộ ảnh này sẽ rất nên thơ và lãng mạn.
Bọn họ trãi một tấm thảm và bày thức ăn nước uống ra, bầu không khí cứ như là đang đi dã ngoại vậy, cảm giác rất tuyệt lại còn rất lãng mạn nữa.
- Nào! Thử xem! Món này chúng ta làm chắc chắn là rất ngọt.
- Anh nói gì vậy? Đây là món mặn mà, làm sao có thể ngọt được?
Yến Mịch thắc mắc, đây là món kho mà lại có vị ngọt được sao?
- Mùi vị của tình yêu đấy! Sao lại không ngọt được?! Em mau thử xem! A~~
Bắc Dật Quân đút cho Yến Mịch một miếng thịt.
- Có ngọt không?
Nụ cười đó không có cách nào mà Yến Mịch cưỡng lại được.
- Ừm! Ngọt lắm.
Tuy là thật sự có mùi vị của tình yêu đấy, nhưng Yến Mịch lại chẳng cảm thấy ngọt tí nào, vì đây đâu phải là bánh ngọt hay gì, vậy mà Yến Mịch vẫn có cười và gật đầu với anh.
- Nào! Anh cũng ăn đi, cảm nhận cái vị ngọt của anh đi!
Một lát sau, Yến Mịch và Bắc Dật Quân đã vui vẻ ăn xong bữa trưa. No nê đến mức sắp không di chuyển được.
Cứ vậy mà Yến Mịch nằm trên đùi của Bắc Dật Quân vui vẻ cười đùa.
- Hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ! Liệu... ngày mai chúng ta có còn được như vầy nữa không? Liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy thì tất cả đều tan biến? Liệu, có phải những thứ này chỉ là một vở kịch, không hề chân thật? Anh... có thật sự thích em không?
Bắc Dật Quân nghe thấy những lời Yến Mịch nói, lòng anh có chút chua xót. Bắc Dật Quân anh đã làm bao nhiêu chuyện, đã cố đối xử với cô chân thành hết mức, còn bỏ luôn cả cái tính tổng tài cao ngạo trước mặt cô. Vậy mà Yến Mịch cô còn chưa hiểu lòng anh? Còn chưa hiểu hết những hàng động này?
Phải nói Yến Mịch quá ngu ngốc hay là đang chờ câu nói của anh?
- Sao em lại nghĩ thế? Anh đương nhiên là thích em rồi, sau này em sẽ đối xử tốt với em, chúng ta sẽ mãi mãi như vầy.
Mãi mãi? Mãi mãi là bao lâu vậy? Cái thứ gọi là mãi mãi đó vốn rất xa xỉ đối với Yến Mịch. Vã lại, cô cũng không tin vào nó.
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, đâu có gì là tồn tại mãi mãi. Vì thế cô chỉ muốn trân trọng thực tại và trước mắt, còn những chuyện phía trước thì.....
- Ha! Ồ! Vậy sao? Em không tin đâu, lời nói đường mật này của anh có phải với người phụ nữ nào anh cũng nói vậy không?
Bắc Dật Quân không nói gì, chỉ vuốt nhẹ lên mái tóc của Yến Mịch và mỉm cười.
Cho đến mười lăm phút sau, có một thanh niên trẻ cầm trên ray chiếc máy ảnh, chậm rãi đi đến chỗ của bọn họ.
- À! Xin lỗi, cho tôi làm phiền một chút! Hai người... là cặp đôi đúng không? Lãng mạn thật đấy!
- Có chuyện gì sao?
Bắc Dật Quân cảm thấy khó chịu mà cau mày với cậu thanh niên này, vì anh cảm thấy mình đang bị cậu ta quấy rầy không gian yêu đương của anh và Yến Mịch.
Thấy anh cau có khó chịu, Yến Mịch vội ngồi dậy kéo kéo áo của Dật Quân với ý "anh làm gì vậy? Sao lại khó chịu với người ta như thế?".
- À! Chúng tôi có thể giúp gì cho cậu sao?
Cậu thanh niên cười gượng, gãi gãi đầu.
- Ừm! Hơ hơ! Đúng vậy, tôi thấy hai người có thể giúp được cho tôi. Thú thật với hai người tôi là sinh viên mới ra trường, tôi đang theo ngành nhiếp ảnh và chủ đề các cặp đôi yêu nhau.
- Và trùng hợp tôi thấy hai người rất hợp với chủ để với tôi, đều đẹp trai, xinh gái nên.....
- Hai người có thể giúp tôi không, sẵn tiện tôi sẽ chụp ảnh cho hai người lưu giữ lại làm kỉ niệm luôn, được không?
Cậu thanh niên này rất háo hức muốn được họ đồng ý cho chụp ảnh vì bọn họ là tầm ngắm của cậu. Chàng trai vừa có nét đẹp lạnh lùng, lại vừa ấm áp bên người mình yêu. Còn cô gái này thì có nét đẹp vô cùng thuần khiết, rất giống kiểu phụ nữ hiền thục lúc xưa chứ không giống như những cô gái bây giờ, trang điểm loè loẹt nên..... nếu được bọn họ đồng ý thì thật tuyệt.
Đương nhiên, Bắc Dật Quân đâu cũng s thích mấy trò phiền phức này, anh chỉ muốn giữ khoảng thời gian yên tĩnh này ở cùng Yến Mịch.
Nhưng Yến Mịch thì lại..... đồng ý mất rồi.
- Được, chúng tôi giúp cậu chụp ảnh, cậu cũng giúp chúng tôi chụp ảnh, vây là hoà.
Yến Mịch muốn chụp lại những bức ảnh lãng mạn lúc này để làm kỉ niệm. Vì dù cho mọi thứ lúc này có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì những thứ trong bức ảnh cũng sẽ không bao giờ thay đổi. Chí ít những bức ảnh này sẽ giúp cô và Dật Quân lưu lại những khoảng khắc đẹp nhất và hạnh phúc nhất của buổi hẹn hò đầu tiên.
- Dật Quân! Đi mà...
Yến Mịch kéo kéo tay áo của anh khiến anh không cách nào cưỡng lại được.
- Được rồi!
Vì rất ít khi Yến Mịch lại làm nũng với anh như vầy, vã lại, Yến Mịch đã thích như vậy rồi, không lẽ anh lại nỡ lòng từ chối!
- Vậy thì tốt quá rồi! Được rồi! Hai người hãy theo lời tôi nói! Chỉ cần nghe theo lời tôi thì tôi đảm bảo bộ ảnh này sẽ rất nên thơ và lãng mạn.
/229
|