Mùa hè, thường hay gặp phải mưa to gió lốc nhất.Đang là buổi trưa nắng cháy, bây giờ gió giật bốn phía, mây đen ùn ùn kéo đến che kín trời, thỉnh thoảng chớp lạch chói mắt giăng lưới khắp nơi, tiếp đó là tiếng sấm long trời lở đất, cả mặt đất cũng đều rung động.Không khí phảng phất như ngưng đọng lại khiến người ta thấy nặng nề, má Trương và Tiểu Hương luống cuống chạy lên ban công thu dọn quần áo chiến tích của hai cậu chủ nhỏ treo đầy trên ấy.Cả bầu trời sáng lên bởi ánh chớp, mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống.Không khí lơ lửng mùi nước mưa và bùn đất, bên tai đầy ắp tiếng mưa rơi.Lâm Phàm đứng ở cửa sổ sát đất, lén lút hé cánh cửa ra hít lấy mùi trời mưa mát mẻ. Trong lúc cô nhớ nhung và lo lắng, thời gian lại trôi qua thêm một tháng, Trân Hương hứa tìm cách liên lạc với Hera cho cô, đến giờ cũng không tin tức.Rốt cuộc Tần Vịnh đã gặp phải chuyện gì, vì sao lâu như vậy rồi vẫn chưa về, hắn đã hứa với cô, sẽ quay về rất nhanh. Hắn không phải người thất hứa, nói vậy, nhất định là hắn gặp phải phiền phức không thoát thân được rồi.Đột nhiên Lâm Phàm nảy sinh oán hận với hắn, vì sao hạnh phúc đến đột ngột mà biến mất cũng đột ngột thế này.“Trời ơi! Cô chủ, cô vừa mới ra tháng xong, đừng hứng gió chứ!” má Trương rút quần áo tã lót cất vô phòng xong, thấy vậy vội vã chạy lại đóng cửa kính cho cô.Lâm Phàm vốn mập lên do mang thai, chỉ trong khoảng thời gian này đã gầy sọp, thậm chí còn gầy hơn hồi cô chưa có bầu nữa.“Má Trương, không sao, mở cửa sổ ra đi, tôi buồn.”Má Trương nghe xong chua xót vô cùng, bà cũng là phụ nữ, cũng trông Tần Vịnh lớn lên, sao không hiểu được tâm tình Lâm Phàm lúc này đây?Vừa sinh con xong, đáng lý ra một nhà vui vẻ đoàn tụ, bây giờ nam chủ nhân lại bặt vô âm tín, cô vì hai đứa trẻ đành phải ở lại trong cái lồng giam hoa lệ này chờ tin, ngày ngóng đêm trông hắn sẽ bất ngờ trở về.“Cô chủ, sau này để lại mầm bệnh không tốt đâu.” Tiểu Hương nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở.Bỗng dưng, mắt Lâm Phàm sáng lên, nhìn chòng chọc cánh cổng. Má Trương và mọi người còn cho là Tần Vịnh về rồi, đưa mắt nhìn theo lại thấy Trân Hương.Mưa to xối xả quất thẳng lên người cô ấy, nhưng thân hình cô vẫn thẳng tắp kiên nghị mang theo đặc trưng của quân nhân. Chạy đến trước sân, Tiểu Ngọc vội vàng thò nửa người ra vươn ô che cho cô nhưng mới mở cửa ra cô đã không kịp chờ mà chạy thẳng vào trong, phớt lờ Tiểu Ngọc chạy theo đằng sau.Lâm Phàm thu lại tầm mắt, chậm rãi đi tới tủ quần áo của mình lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, đặt trên giường. Ra hiệu cho má Trương và Tiểu Hương về nghỉ, ngồi trên chiếc ghế ở phòng ngủ, nơi Tần Vịnh thường hay xử lý hồ sơ.Cô đếm thầm trong lòng tới mười, cửa bị đẩy ra.Trân Hương ướt lướt thướt, mặt không đổi sắc tiến vào, thấy quần áo Lâm Phàm chuẩn bị sẵn trên giường không nói lời nào, cầm lên chui vào nhà tắm thay ra.Từ đầu chí cuối Lâm Phàm không hề lên tiếng, yên lặng ngồi trên ghế chờ cô ấy.“Phàm tử, nhà cậu cũng quá xa xỉ đi, bồn tắm còn lớn hơn nhà vệ sinh ở ký túc xá của đơn vị nữa.” Ra khỏi nhà tắm, Trân Hương lầm bầm.Lâm Phàm nghe xong mỉm cười “Ha ha, cảm thấy tớ là cô bé lọ lem à?” Nói thực, tự ti tận đáy lòng cô, chưa từng mất đi.“Xí, thôi đi cô, cô mà là lọ lem? Cô bé lọ lem biết lắp ráp súng, biết bắn tỉa, biết lái xe tăng, biết đấu súng à? Được rồi, tớ không vòng vo nữa. Hôm qua tớ liên lạc được với Hera rồi, mẹ nó, đúng là khó tìm.” Trân Hương chửi thề, thật tình cô không có thiện cảm với Hera, có lẽ là lập trường bất đồng.“Rồi sao nữa?” Mặt Lâm Phàm thoáng kích động, siết chặt nắm tay nhẫn nại chờ câu kế tiếp.Trân Hương cầm cái khăn lông tím nhạt của Lâm Phàm lên lau tóc, cô dám chắc cái này của Lâm Phàm mà không phải Tần Vịnh, bởi vì trong doanh trại cũng dùng loại này.“Sao nữa à? Cô ta bảo cậu gọi vào số này 135xxxxxxxxx cho cô ta.” Đầu óc lính đặc chủng không phải vất đi, chỉ nghe một lần là nhớ như in.Nói xong, sực nghĩ ra điều gì, Trân Hương nói tiếp “Có điều lần này gặp cô ta, tớ cảm thấy tinh thần cô ta là lạ.”“Là lạ thế nào?” Lâm Phàm hỏi.“Trước đây, tớ cảm thấy cô ta biến thái, tàn nhẫn. Nhưng lần này có cảm giác tinh thần cô ta hơi điên cuồng, đúng, điên cuồng.” Trân Hương nhớ lại đôi mắt đen thẳm, tịch mịch của Hera lần này đầy u ám chết người, không nhịn được run lên.Thấy Lâm Phàm lại cụp mắt chìm đắm trong suy nghĩ, Trân Hương thở dài bắt đầu chửi ầm lên “Mẹ nó, thời tiết gì mà nói mưa là mưa, cơm hộp bà tự làm ướt hết trơn, hôm nay ăn chực nhà cậu.”Cùng với tiếng quát lác của cô, nhóc bé Chí Trạch lại bắt đầu ré lên, nhóc lớn vừa nghe vở diễn bắt đầu, một người làm sao hát được, lập tức phối hợp ngoác miệng ra.Mặt Trân Hương đen sì, vội vàng ôm nhóc bé lên dỗ “Dì nói này, con có cần hẹp hòi vậy không, chỉ ăn có một bữa cơm của con thôi mà khóc cứ như cướp mất vợ con ấy! Giống hệt cha mày!”Đều nói, mẫu tử liền tâm. Bọn trẻ vừa khóc Lâm Phàm cũng không nghĩ thêm được gì, bế nhóc lớn lên nhỏ nhẹ dỗ dành.Dần dần cậu lớn nín khóc, mở đôi mắt đen nháy to tròn nhìn Lâm Phàm chăm chăm, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt trong veo như ngọc.Miệng phun phèo phèo mấy cái, đột nhiên toét miệng cười cực kỳ sáng lạn giống như thiên thần, nháy mắt lòng Lâm Phàm mềm mại hẳn đi.“Trân Hương, cậu thấy chúng giống Tần Vịnh không, đều y như thiên thần.”“… Cái tên Tần Vịnh kia được xếp vô hàng thiên sứ lúc nào vậy?”“…”Thời gian này, ông Tần hết sức vất vả. Chẳng những phải quản lý cả công ty, còn phải thường xuyên phái người đi thăm dò tin tức của Tần Vịnh.Lúc ấy Tần Vịnh dẫn theo hai mươi nhân viên được tuyển lựa kỹ càng, mua từ công ty vũ trang cao cấp nhất thế giới. Người nào người nấy đều có chiến tích lẫy lừng, hơn nữa còn trang bị đầy đủ vũ khí, kèm thêm những người liên quan cùng bay đến Brazil.Mới đầu Tần Vịnh còn giữ liên lạc với ông, nhưng sau khi hắn giáp mặt Vincent thì cứ như tất cả bọn họ đều bốc hơi. Mặc kệ là máy dò tìm vị trí hay là thiết bị nghe lén đều hiển thị thông báo bị ngăn chặn.Bất đắc dĩ ông đành phải liên lạc với Raphael.Hóa ra, nhiều năm trước ông và Raphael đã có mối quan hệ hữu nghị rất sâu xa, đến khi ông trở về Tần thị tiếp quản sự nghiệp gia tộc, còn Raphael lựa chọn tiếp tục hoàn thành giấc mộng thì tình hữu nghị giữa hai người đàn ông bắt đầu vùi sâu dưới gió bụi cuộc đời.Đối với Raphael, lúc này ông Tần rất phẫn nộ và khó hiểu. Đã là bạn, vì sao lại muốn kéo con ông vào vũng bùn đó. Phải biết, người phụ nữ Raphael yêu nhất và hai đứa con ông ta đều chết dưới đạn súng của kẻ thù.“Ha ha, con ông cũng không phải kẻ tầm thường, ông không thể nuôi nó như gà công nghiệp được.” Quen ông Tần nhiều năm, còn học được thành ngữ Trung Quốc, Raphael nhạo báng, trong suy nghĩ của ông ta, đàn ông chân chính là phải ra chiến trường, dũng mãnh không lùi bước.Ông Tần trợn trắng mắt, hai đứa con ông đều đem cho thần chết nuôi hết, dựa vào đâu mà cười phương pháp dạy con của tôi.“Raphael, bây giờ là thời bình, tôi không cần Tần Vịnh xung phong ra trận, cũng chẳng cần nó làm tướng! Chỉ cần nó kế thừa gia nghiệp, bình an kéo dài hương hỏa đời sau là đủ!” Thời gian chẳng những có thể mài mòn gai góc của một con người, mà còn có thể hủy diệt giấc mộng của anh ta. Năm xưa ông non nớt trẻ trung xốc nổi, cái vẻ mặt hưng phấn khi sờ thấy súng máy như thế nào có lẽ ông cũng đã quên mất, song ký ức của Raphael thì còn khắc sâu.“Ông cảm thấy không cần, biết đâu con ông nó cần.”“Nó cần cái rắm ấy! Bây giờ sống chết đều không rõ! Chuyện này là ông châm ngòi, phải giúp tôi tìm cho ra con tôi!” Ông Tần siết ống nghe quát ầm lên, ông cứ mãi không dám liên lạc với Raphael, có một nguyên nhân chính là, ông sợ sẽ châm ngòi ngọn lửa ham chiến ẩn sâu trong lòng, sẽ mặc kệ tất cả vác súng cùng ông ta kề vai ra chiến trường.Chiến trường, vũ khí, dường như đối với đàn ông mà nói luôn có sức hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Lâm Phàm ráng lấy lại tinh thần ăn cơm chiều với Trân Hương, cảnh phục của Trân Hương cũng đã giặt sạch hong khô.Ăn mặc chỉnh tề, chu cái miệng đã bồi thường cơm nước đầy đủ hôn hai bé con xong liền về đơn vị làm nhiệm vụ.Lâm Phàm ở trong phòng cầm điện thoại lên, bấm số buổi chiều Trân Hương đưa cho cô.Điện thoại tút tút hồi lâu rốt cuộc có người nghe máy, ống nghe vẳng ra giọng nói ngọt như thuốc phiện của Hera.“Cô Lâm.” Cô ta khẳng định.Lâm Phàm khẽ rùng mình, giọng hơi khô khốc “Vâng, tôi nghĩ xong rồi.”“Đáng tiếc, muộn rồi.” Hera cười nhẹ, tiếng cười này tuy êm tai nhưng lọt vào tai Lâm Phàm cực kỳ chối.Tim cô nhảy vọt lên tới cổ họng, cô nín thở “Muộn cái gì!” Chẳng lẽ Tần Vịnh gặp chuyện không may rồi?“Ha ha, đừng vội, muộn là vì bây giờ tôi không thể cam đoan anh Tần bình an vô sự nhưng nếu cô chịu lấy cái thẻ đó ra, tôi tự có cách.” Hera từ từ dụ dỗ, lúc này trong mắt cô ta, Lâm Phàm chẳng khác nào một con thú bị vây không có đường đi, cô ta có thể cho cô đường nhưng phải có điều kiện.“Cách gì?” Lâm Phàm cuống quít hỏi.“Cô đưa tôi cái thẻ, tôi cho cô tọa độ chính xác của Tần Vịnh và đường đi nước bước chạy trốn sau khi cô cứu anh ta ra. Có điều cô phải tự mình đi cứu, thế nào?”Lâm Phàm nghe xong, đầu óc trống rỗng, nhìn hai đứa con đang ngủ say trong nôi, lòng đấu tranh kịch liệt.Hồi lâu cô nhắm mắt nghiến răng đáp “Được! Trước hết cô nói cho tôi biết, hiện giờ anh ấy… còn ổn không?”Hera thấy cô đồng ý, giọng điệu cực kỳ thoải mái “Cô thấy anh ta thì biết. Cô Lâm, tối mai tôi đích thân tới lấy thẻ, bản đồ tọa độ tôi cũng sẽ đưa tới.” Nói xong không đợi cô trả lời đã ngắt điện thoại.Lâm Phàm thất thần cầm điện thoại ngồi trên giường, nếu cô không thể cứu được Tần Vịnh, vậy các con phải làm sao? Làm sao đây…“Rau trộn! Tôi nói với cô bao nhiêu lần rồi, dưa leo phải trộn chua ngọt mới ngon!” Má Trương ngồi trên ghế nhỏ trong nhà bếp nghỉ ngơi, nghiêm khắc nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc và Tiểu Hương, thấy hai người lại tính làm dưa leo xào không nhịn được nhắc nhở.Tiểu Ngọc trề môi, thành thật lấy ra một quả dưa leo khác chuẩn bị gọt, đột nhiên thấy Lâm Phàm đi vào vội vàng thả dao xuống, chùi tay lên quần hỏi “Cô chủ cô vào làm gì thế?”Hai người kia nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn, má Trương lật đật đứng dậy tính nhường ghế cho Lâm Phàm.“Cô chủ của tôi ơi, có chuyện gì cô bảo Tiểu Phương gọi tôi một tiếng là được. Cô mới ở cữ xong, vẫn phải chú ý một chút.” Đối với má Trương tư tưởng cổ hủ, Lâm Phàm một lần sinh được hai đứa cháu trai cho nhà họ Tần là đại công thần.Lâm Phàm thấy nhà bếp đông người vậy cũng ngớ ra, lập tức mỉm cười “Tôi xuống lấy ít trái cây với dao gọt.”
/76
|