Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 33

/98


Editor: Sendyle

"Phong Lão Đại, nói cho em biết một tin tức tốt a! Mối thù của chúng ta rốt cuộc báo được, rạng sáng hôm nay, chúng ta cùng cảnh sát cùng nhau liên thủ, đem kẻ thù một lưới bắt hết. Đoán chừng quan tòa sẽ làm bọn họ có ăn hay không được ôm lấy đi. Ha ha ha!" Trần Bưu hào phóng cười lên.

"Anh Bưu, là thật sao?" Tần Phong nghe được lời nói của Trần Bưu, đôi tay bắt đầu run rẩy, tâm tình của cô có nhiều kích động. Chuyện cô mong mỏi nhiều năm rốt cuộc đã thành hiện thực. Giờ phút này cô thật muốn tự mình xem một chút sắc mặt đáng thương của kẻ thù.

"Đương nhiên là thật." Trần Bưu hưng phấn nói, "Chỉ là chuyện này làm phiền một vị người tốt bụng trợ giúp, anh ta cung cấp cho chúng ta mấy tỷ nguyên, tài sử đối phương mắc câu, rốt cuộc lại để cho cảnh sát nhất cử phá được này cái vụ án rửa tiền lớn này."

"Người tốt bụng? Anh ta là ai? Tại sao lại giúp chúng ta?" Tần Phong không hiểu hỏi.

Trần Bưu cười nói: "Chính là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, gọi là Lâm gì đó, anh cũng không nhớ rõ ràng lắm. Không quá nhiều thua thiệt người ta, nếu như có cơ hội, chúng ta nhất định phải hảo hảo cám ơn đối phương."

"Lâm Vũ Mặc? Lại là anh ta!" Tần Phong kinh ngạc há to miệng. Cô không ngờ Mặc sẽ vì cô làm ra chuyện này, lặng lẽ trợ giúp cô báo thù. Trong lòng của cô rất cảm động a!

Hiện tại, tình cảm của cô đối với Lâm Vũ Mặc, đã không chỉ là yêu, còn có vô cùng cảm kích.

"Phong Lão Đại, em biết anh ta à?" Trần Bưu nghe ra lời nói của Tần Phong chứa đầy hàm ý, vì vậy tò mò hỏi nói.

"Anh ta, là em rễ tương lai của anh." Tần Phong thẹn thùng nói. Vừa nghĩ tới Lâm Vũ Mặc đối với mình tốt, Tần Phong liền cảm thấy tốt uất ức.

"Cái gì? em rễ tương lai? Ai nha, Phong Lão Đại, sao em không nói sớm? Ngày nào đó có rãnh rỗi, anh nhất định phải tự mình đến B thị để nhìn thấy em rễ tổng giám đốc đáng yêu của mình. Ha ha ha!" Trần Bưu hả hê cười lớn. Có thể nhìn thấy Tần Phong tìn được hạnh phúc, anh ta rất vui mừng. Tần Phong giống như là đứa em gái khả ái nghịch ngợm của anh ta, anh ta vô cùng quan tâm cô.

"Tốt! Nếu như anh Bưu tới đây, nhớ gọi điện thoại trước cho Phong nhi a, Phong nhi sẽ đến phi trường đón anh." Tần Phong cười nói.

"Ừ. Anh hiểu rồi."

Để điện thoại xuống, trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười hạnh phúc. Những chuyện Lâm Vũ Mặc làm vì cô làm cho cô vô cùng cảm động, cũng làm cho cô thương anh ta hơn nữa. Nguyên bản là đã sắp thu hoạch lớn, trở nên sâu hơn càng đậm.

Cô hưng phấn lao ra cửa, hướng tập đoàn Lâm thị chạy đến.

"Mặc!" Mở cửa Tần Phong liền nhào vào trong ngực Lâm Vũ Mặc.

"Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy?" Lâm Vũ Mặc nhìn bộ dáng Tần Phong, không hiểu cô hôm nay gặp chuyện gì, thế nhưng chủ động đánh về phía anh ta! Phải biết, tiểu Phong Nhi của anh ta vẫn luôn rất bảo thủ.

Tần Phong đột nhiên nâng mặt của Lâm Vũ Mặc lên, chủ động hôn lên môi mỏng của Lâm Vũ Mặc: "Mặc, em yêu anh!Em yêu anh!"

Tần Phong hưng phấn không ngừng hô to, sự nhiệt tình của cô lây Lâm Vũ Mặc, anh ta đem Tần Phong ôm thật chặt vào trong ngực, đoạt lại chủ động, hai người nhiệt tình dây dưa hôn nhau.

Ngọn lửa càng đốt càng cao, cuối cùng hai người bị ngọn lửa nhiệt tình đốt, quên mất chính lúc này thân tại trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, hai người nhiệt tình chủ động tháo rơi y phục đối phương, quên mình yêu nhau.

Thở dốc chưa định, Lâm Vũ Mặc đem hai gò má ửng hồng của Tần Phong ôm vào trong ngực, tà mị hỏi: "Tiểu Phong Nhi hôm nay bị sao vậy? Tại sao nhiệt tình như vậy?"

Tần Phong mắt đỏ vành mắt nói: "Mặc, anh đối với em thật tốt. Chuyện của Hắc Long Bang em đều biết. Tại sao anh giúp em nhiều như vậy, cũng không nói cho em biết?"

"Thì ra là như vậy. Tiểu Phong Nhi, anh chỉ muốn giúp em giảm bớt phiền não, lại nói anh cũng không có làm gì a." Lâm Vũ Mặc khẽ vuốt ve đầu Tần Phong, nở nụ cười nói.

"Mặc, Phong nhi thật sự rất cảm động. Vì cảm tạ trợ giúp của anh, hôm nay em liền, mời anh đi khách sạn Hilton ăn một bữa?" Tần Phong từ Lâm Vũ Mặc trong ngực ngồi dậy, dí dỏm nói.

"Hả? Đi Hilton à? Nơi đó món ăn nổi danh đắt đỏ!" Lâm Vũ Mặc hù dọa Tần Phong. Cái tiểu keo kiệt này, thế nhưng chịu ra máu, thật là trời sắp đổ mưa máu rồi.

"Em đã nói rồi, lớn hơn chảy máu." Tần Phong chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Anh lại dám hoài nghi chân thành của em! Anh nhất định không muốn đi coi như xong, em mời người khác ăn đi. Ừ, Em sẽ mời người nào đi đây? Anh Triệu có được hay không?"

Tần Phong làm bộ đang suy tư muốn tìm người đàn ông khác hẹn hò, cặp mắt lại len lén từ dưới con mắt liếc khuôn mặt đen thui của Lâm Vũ Mặc, không khỏi cười trộm.

Cô đẩy Lâm Vũ Mặc ra, cười mi mi hướng về phía anh ta khoát tay áo, "Mặc, gặp lại sau, em muốn nhanh đi tìm Anh Triệu."

Nói xong, cô xoay người muốn đi, lại bị Lâm Vũ Mặc một thanh kéo trong ngực: "Hừ! Không cho đi tìm Triệu Lôi! Chẳng lẽ em muốn cho anh ghen chết a!"

"Hi hi hi, ai bảo anh không muốn đi! Em không thể làm gì khác hơn là tìm người khác." Tần Phong hi hi hi mà cười lên.

"Em nhé! Đứa nhỏ tinh nghịch!" Lâm Vũ Mặc ngắt mũi thon của Tần Phong, cười nói, "Anh rất lấy làm vinh dự khi được Tần Phong tiểu thư mời đi ăn tối. Cùng đi thôi."

Lâm Vũ Mặc kéo tay nhỏ bé của Tần Phong, vui mừng đi ra ngoài.

Tần Phong bị Lâm Vũ Mặc kéo tay, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Cô thật là muốn cùng Lâm Vũ Mặc vĩnh viễn nắm tay nhau cứ như vậy tới già!

Khi bọn họ đi ra khách sạn Hilton, sắc trời đã muộn rồi, Lâm Vũ Mặc một thanh ôm lấy Tần Phong, cười nói: "Tiểu Phong Nhi, vị hôn thê thân ái của anh, chúng ta về nhà thân thiết đi."

"Ghét!" Tần Phong cười duyên đập bả vai Lâm Vũ Mặc một cái, không thuận theo nói: "Trong đầu anh không thể có ý muốn khác sao?"

"Không muốn! Chỉ cần cùng tiểu Phong Nhi ở chung một chỗ, anh liền chỉ muốn cùng tiểu Phong Nhi cùng nhau triền miên. Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc hả hê cười hướng chiếc limousine dừng ở cạnh cửa đi tới.

Lời nói Lâm Vũ Mặc khiến Tần Phong một ít tờ đẹp đẽ như ngọc khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, cô nũng nịu trừng mắt nhìn anh ta: “Sắc lang”

Cô oán trách chỉ làm cho Lâm Vũ Mặc cười to hơn.

Chỉ lo cùng Lâm Vũ Mặc nói chuyện Tần Phong, nhưng không có phát hiện có một người đàn ông đang vội vã, trong tay mang theo một cái rương hành lý xuống xe taxi, tiến vào cửa chính khách sạn Hilton.


/98

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status