Thị vệ giật mình.
Suốt hành trình, đi qua không ít huyện thành, phí vào thành bình thường chỉ mấy văn tiền, sao đến huyện Cam Cốc lại thành mười lượng bạc?
Hai lượng bạc lúc này đủ cho một nhà ba người ăn uống hơn nửa năm, nha dịch này mở miệng là đòi mười lượng bạc, đúng là tống tiền người khác!
Thị vệ không biết có nên đưa tiền hay không, chỉ có thể quay đầu nhìn Thái tử.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Đưa tiền cho gã.”
Cả thảy có mười một người, tổng cộng một trăm mười lạng bạc.
Nha dịch cầm ngân phiếu, xác nhận số tiền, lúc này mới mở cửa thành rộng một chút, giục bọn họ mau vào.
Khi nạn dân thấy cổng thành mở, nhốn nháo chạy đến, muốn theo xe ngựa lẻn vào thành.
Bọn nha dịch sớm đoán được chuyện này, chúng cầm đao thương xông ra, hung hăng đuổi nạn dân cầm đầu lao tới, những người phía sau không dám lại gần, đành bất lực nhìn cổng thành đóng lại.
Trong thành sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, các cửa tiệm trên đường cũng rất chỉnh tề.
Bọn họ chọn một quán trọ trông đẹp mắt để trọ lại.
Nhiếp Trường Bình ngồi không yên được, muốn ra ngoài tản bộ, hỏi Thái tử có muốn cùng đi không?
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Vì Thái tử muốn đi, Tiêu Hề Hề thân làm trang sức trên chân hắn, dĩ nhiên sẽ đi theo.
Nhiếp Trường Bình gọi hầu bàn quán trọ hỏi trong thành có nơi nào thú vị không?
Hầu bàn cười khổ nói “Ở huyện thành nhỏ như chúng tôi thì làm gì có chỗ nào thú vị? Trước kia mùng một và mười lăm Tết có họp chợ, nhưng bây giờ cửa thành phong tỏa, ra không được, vào cũng không xong, đương nhiên chợ cũng không còn.”
Nhiếp Trường Bình tò mò hỏi “Tại sao chỗ các người lại phong tỏa cổng thành vậy?”
Quán trọ chẳng kinh doanh gì, hầu bàn rảnh rỗi buồn chán nói thêm vài câu với bọn họ.
“Còn không phải do hạn hán gây náo loạn sao, rất nhiều nạn dân đổ xô vào thành ăn xin, lại xảy ra mấy vụ phá phách cướp của, khiến người trong thành hoang mang. Lại đúng lúc Thái tử muốn đến huyện Cam Cốc chúng tôi, Dương huyện lệnh sợ nạn dân tụ tập trong thành sẽ khó coi, nên đã hạ lệnh đuổi tất cả nạn dân ra khỏi thành, còn phong tỏa cổng thành, không ai được phép ra vào cổng thành.”
Nghe tới hai chữ Thái tử, ánh mắt Lạc Thanh Hàn chuyển động.
Hắn hỏi “Các ngươi đều biết Thái tử sẽ tới?”
Hầu bàn bĩu môi “Còn không đúng ư, Dương huyện lệnh nhận được tin lâu rồi, nói là Thái tử muốn đến chỗ chúng ta mấy ngày. Vì lấy lòng Thái tử, ông ta vơ vét cao lương mỹ vị, thậm chí lệnh người xây một hành cung trong thành, nhiều nam tử trong thành đều bị bắt lao động khổ sai, làm tiếng oán than trong thành ngày càng nhiều hơn.”
Tuy ngoài miệng không nói rõ, nhưng từ thái độ có thể nhìn ra, hầu bàn rất không hài lòng với việc Thái tử đến đây.
Cuộc sống đã khó khăn lắm rồi, Thái tử còn chạy đến đây làm gì? Sợ chưa đủ loạn hay sao?
Lạc Thanh Hàn hỏi “Hành cung xây ở đâu?”
Hầu bàn nói “Ở bên kia thành đông, các người ra ngoài rẽ trái đi thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy.”
Bọn họ rời quán trọ, đi theo hướng hầu bàn chỉ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hành cung.
Hành cung chưa hoàn thành nhưng đã thành hình, quy mô lớn ngoài dự kiến, chiếm gần một phần tư diện tích của huyện Cam Cốc.
Vô số dân chúng mồ hôi nhễ nhại khuân vác đá, xung quanh có rất nhiều nha dịch tuần tra, không chỉ giám sát dân chúng làm việc, còn phải ngăn cản những kẻ không liên quan đến gần hành cung.
Lạc Thanh Hàn đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hành cung quy mô lớn trước mặt, ánh mắt nặng trĩu.
Nếu hắn không che giấu thân phận, âm thầm đến huyện Cam Cốc, có lẽ sẽ không bao giờ biết được những người dưới trướng hắn đang làm những chuyện ngu xuẩn gì.
Suốt hành trình, đi qua không ít huyện thành, phí vào thành bình thường chỉ mấy văn tiền, sao đến huyện Cam Cốc lại thành mười lượng bạc?
Hai lượng bạc lúc này đủ cho một nhà ba người ăn uống hơn nửa năm, nha dịch này mở miệng là đòi mười lượng bạc, đúng là tống tiền người khác!
Thị vệ không biết có nên đưa tiền hay không, chỉ có thể quay đầu nhìn Thái tử.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Đưa tiền cho gã.”
Cả thảy có mười một người, tổng cộng một trăm mười lạng bạc.
Nha dịch cầm ngân phiếu, xác nhận số tiền, lúc này mới mở cửa thành rộng một chút, giục bọn họ mau vào.
Khi nạn dân thấy cổng thành mở, nhốn nháo chạy đến, muốn theo xe ngựa lẻn vào thành.
Bọn nha dịch sớm đoán được chuyện này, chúng cầm đao thương xông ra, hung hăng đuổi nạn dân cầm đầu lao tới, những người phía sau không dám lại gần, đành bất lực nhìn cổng thành đóng lại.
Trong thành sạch sẽ hơn bên ngoài rất nhiều, các cửa tiệm trên đường cũng rất chỉnh tề.
Bọn họ chọn một quán trọ trông đẹp mắt để trọ lại.
Nhiếp Trường Bình ngồi không yên được, muốn ra ngoài tản bộ, hỏi Thái tử có muốn cùng đi không?
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Vì Thái tử muốn đi, Tiêu Hề Hề thân làm trang sức trên chân hắn, dĩ nhiên sẽ đi theo.
Nhiếp Trường Bình gọi hầu bàn quán trọ hỏi trong thành có nơi nào thú vị không?
Hầu bàn cười khổ nói “Ở huyện thành nhỏ như chúng tôi thì làm gì có chỗ nào thú vị? Trước kia mùng một và mười lăm Tết có họp chợ, nhưng bây giờ cửa thành phong tỏa, ra không được, vào cũng không xong, đương nhiên chợ cũng không còn.”
Nhiếp Trường Bình tò mò hỏi “Tại sao chỗ các người lại phong tỏa cổng thành vậy?”
Quán trọ chẳng kinh doanh gì, hầu bàn rảnh rỗi buồn chán nói thêm vài câu với bọn họ.
“Còn không phải do hạn hán gây náo loạn sao, rất nhiều nạn dân đổ xô vào thành ăn xin, lại xảy ra mấy vụ phá phách cướp của, khiến người trong thành hoang mang. Lại đúng lúc Thái tử muốn đến huyện Cam Cốc chúng tôi, Dương huyện lệnh sợ nạn dân tụ tập trong thành sẽ khó coi, nên đã hạ lệnh đuổi tất cả nạn dân ra khỏi thành, còn phong tỏa cổng thành, không ai được phép ra vào cổng thành.”
Nghe tới hai chữ Thái tử, ánh mắt Lạc Thanh Hàn chuyển động.
Hắn hỏi “Các ngươi đều biết Thái tử sẽ tới?”
Hầu bàn bĩu môi “Còn không đúng ư, Dương huyện lệnh nhận được tin lâu rồi, nói là Thái tử muốn đến chỗ chúng ta mấy ngày. Vì lấy lòng Thái tử, ông ta vơ vét cao lương mỹ vị, thậm chí lệnh người xây một hành cung trong thành, nhiều nam tử trong thành đều bị bắt lao động khổ sai, làm tiếng oán than trong thành ngày càng nhiều hơn.”
Tuy ngoài miệng không nói rõ, nhưng từ thái độ có thể nhìn ra, hầu bàn rất không hài lòng với việc Thái tử đến đây.
Cuộc sống đã khó khăn lắm rồi, Thái tử còn chạy đến đây làm gì? Sợ chưa đủ loạn hay sao?
Lạc Thanh Hàn hỏi “Hành cung xây ở đâu?”
Hầu bàn nói “Ở bên kia thành đông, các người ra ngoài rẽ trái đi thẳng về phía trước là có thể nhìn thấy.”
Bọn họ rời quán trọ, đi theo hướng hầu bàn chỉ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hành cung.
Hành cung chưa hoàn thành nhưng đã thành hình, quy mô lớn ngoài dự kiến, chiếm gần một phần tư diện tích của huyện Cam Cốc.
Vô số dân chúng mồ hôi nhễ nhại khuân vác đá, xung quanh có rất nhiều nha dịch tuần tra, không chỉ giám sát dân chúng làm việc, còn phải ngăn cản những kẻ không liên quan đến gần hành cung.
Lạc Thanh Hàn đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn hành cung quy mô lớn trước mặt, ánh mắt nặng trĩu.
Nếu hắn không che giấu thân phận, âm thầm đến huyện Cam Cốc, có lẽ sẽ không bao giờ biết được những người dưới trướng hắn đang làm những chuyện ngu xuẩn gì.
/335
|