Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 2: Tôi tên là Vưu Châu Châu, là nữ cơ trưởng người Trung Quốc xinh đẹp nhất của Bắc Hàng. 2

/104


Edit: Mỳ

Nên nói là “Giữa chúng sinh tìm người trăm vạn lần, bỗng nhiên quay đầu, lại bắt gặp người kia đang đứng ở dưới ngọn đèn chập chờn” hay là “Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công” đây? Trong đầu Vưu Châu Châu đột nhiên nghĩ đến hai câu này. Một lát nữa, gặp anh ta nên nói như thế nào nhỉ, đây không phải là duyên phận thì còn có thể là cái gì nữa chứ? Cô khó nén được vui vẻ, khóe miệng giương lên thật cao.

Bình thường cô đã gặp qua rất nhiều người bận đồ phi công, Vưu Châu Châu đã nhìn đến phát chán. Nhưng riêng người đàn ông kia chỉ cần bận đồng phục vào lại mê hoặc cực kỳ, ngay cả khi gương mặt anh ta không chút gợn sóng nào cũng khiến cho người ta yêu thích.

Cửa thang máy sắp khép lại, cô vội vàng kêu lên:” Chờ một chút.”

Có người ấn phím nút giữ thang máy, Vưu Châu tranh thủ đi vào, đứng kế bên anh mới ngỡ anh cao hơn cô một cái đầu. Khi cửa thang máy khép lại, cô ngoảnh mặt nói với anh:”Cảm ơn.” lại tiếp tục nói:”Thật là có duyên nha, hai chúng ta lại gặp nhau nữa rồi. Từ Rome đến London.”

Lương Tấn lườm cô một cái, tay ấn xuống nút hai mươi sáu.

Ngón tay của anh thon dài.

“Lầu mấy?” Chờ nhưng lại không thấy Vưu Châu Châu chọn lầu, Lương Tấn nhắc nhở một câu.

Vưu Châu Châu đến là để tìm người, ban đầu định hỏi tiếp tân, nhưng sau khi thấy anh, cô liền trực tiếp đi đến thang máy. Cô cũng không biết phải lên lầu mấy tìm La Xán Xán nữa. Nhìn đồng phục của anh, là đồng phục của hãng hàng không Trường Cát, anh chính là cơ trưởng cũng chính chuyến bay mà La Xán Xán bay hôm nay, vậy cũng có thể anh và La Xán Xán sẽ ở cùng một tầng. Nghĩ đến đây, cô chợt có ý định trêu chọc, cô cười nhẹ nhàng nói:”Anh lên lầu nào thì tôi sẽ lên lầu đó.”

Lương Tấn quay đầu lại, không thèm quan tâm đến cô nữa. Vưu Châu Châu lại thừa cơ hội chăm chú quan sát anh. Do anh nghiêm chỉnh, quay mặt về phía cửa thang máy nên lần này ngoại trừ gò má của anh, cô còn tận mắt nhìn rõ hầu kết nữa, lại thêm một đường cong mê người.

“Anh nhìn rất đẹp.” Cô không tiếc lời khen ngợi, mạnh dạn nói thẳng.

Nghe khen như thế mà ánh mắt Lương Tấn không một chút gợn sóng.

Thang máy vẫn tiếp tục đi lên, đến tầng mười thì dừng lại. Cửa mở ra, bên ngoài cánh cửa là một người phụ nữ đang mang thai, tóc bạc. Anh lập tức đưa tay ấn nút giữ cửa mở ra, chờ người nọ tiến vào hẳn trong thang máy, mới bắt đầu thả tay ra.

Bà ta dùng một giọng đậm chất tiếng Anh của người London nói cám ơn anh. Lương Tấn theo phép lịch sự cúi đầu:”Không có gì.”

Vậy thì vì sao anh ta lại không thể hiện tính lịch sự này với cô? Vưu Châu Châu nghĩ. Anh ta coi co là dạng phụ nữ chuyên gia đi bắt chuyện với người lạ hay sao? Mặc dù cử chỉ của cô so với người chuyên gia đi bắt chuyện cũng không khác là mấy. Nhưng cô không phải chỉ vừa gặp người đàn ông một lần duy nhất là bắt chuyện ngay lập tức.

Người phụ nữ đang mang thai ra khỏi thang máy tại lầu hai mươi lăm. Thang máy lại tiếp tục di chuyển thêm một tầng nữa rồi dừng lại. Sau đó Lương Tấn đi ra ngoài, Vưu Châu Châu cũng đi theo.

Bên ngoài hành lang thỉnh thoảng có vài người đi qua, trong đó bao gồm cả người bên hãng hàng không Trường Cát. bọn họ vừa kinh ngạc vừa gọi “Cơ Trưởng”.

Sau cùng, Lương Tấn dừng lại, phía sau Vưu Châu Châu cũng dừng lại. Anh xoay người nhìn cô, dò xét.

Vưu Châu Châu cong mặt lên nói:”Tôi đến tìm người thật, cô ấy là tiếp viên trưởng, tên là La Xán Xán. Anh có thể chỉ đường giúp tôi đến phòng của cô ấy được không?”

Lương Tấn nhớ kỹ lại danh sách bay lần này, thản nhiên nói:”Cô ấy đột nhiên lên cơn sốt, nên không bay cùng.”

“Bị sốt sao?” Chẳng trách lại gọi không được.

Lương Tấn xoay người, tiếp tục đi, Vưu Châu Châu cứ thế đi theo anh.

Đi đến cửa phòng 2609, anh ngừng chân, xoay người lại nhìn cô.

Vưu Châu Châu ngẩng đầu lên nhìn lấy số phòng một cái, đoán là đã đến phòng anh. Cô nhìn Lương Tấn, nghiêm trang nói:”Tôi không phải là loại phụ nữ lỗ mãng, nhưng tôi nghĩ chắc là anh không nhớ tôi là ai.”

“Tôi là người Trung Quốc, tên là Vưu Châu Châu. Là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất của hãng hàng không Bắc Hàng.” Lương Tấn nhớ đến đêm hôm đó, ở Rome cô đã nói một câu như vậy.

Anh không trả lời.

“Tôi tên là Vưu Châu Châu, là nữ cơ trưởng người Trung Quốc xinh đẹp nhất của Bắc Hàng.”

Cô cười, âm thanh uyển chuyển. Anh phát hiện lần này câu của cô đã thay đổi từ “Trẻ tuổi nhất” đã được thay bằng từ “Xinh đẹp nhất”. Anh lặng lẽ quan sát cô.

“Anh phải nhớ kỹ nha.”

Nói xong lại xoay người bỏ đi. Hôm nay cô bận đồ bình thường, một thân đầm đỏ, bóng lưng yểu điệu thướt tha.

Ánh mắt của Lương Tấn dừng lại trên lưng cô vài giây, sau đó anh thu tầm mắt lại, quay đầu, tay lấy thẻ phòng mình ra, quét thẻ mở cửa đi vào.

“Này, tôi có chuyện muốn hỏi.” Trên đường đi ra, cô thấy một người đang đi tới, cô liếc mắt thấy trên người anh ta cũng mặc đồng phục cùng với quân hàm ba sao, cô liền nhận ra đây là cơ phó, vội vã chặn lại hỏi.

“Cô cứ hỏi.”

“Cơ trưởng của các anh tên là gì?”

“Lương Tấn.”

“Anh có số điện thoại di động của anh ta không?”

“Chuyện này….”

“Anh bay tổng cộng được bao nhiêu tiếng rồi?”

“Còn ba mươi tiếng nữa là sẽ lên được ba ngàn tiếng.”

“Vậy anh có muốn thăng chức lên làm cơ trưởng không?”

“Dĩ nhiên!”

“Nếu như anh phải thi từ cơ phó để lên chức cơ trưởng, tôi có thể giúp anh vượt qua vòng loại quan trọng đó.”

“Cô?”

“Vưu Châu Châu, anh cũng nên tìm hiểu một chút.”

“A! Là nữ cơ trưởng trẻ tuổi, xinh đẹp nhất Bắc Hàng! So với trên ảnh chụp, bên ngoài trông cô còn đẹp hơn nhiều. Chẳng trách tôi không nhận ra được.”

“Còn là nữ cơ trưởng lợi hại nhất!” Người nọ bổ sung.

Vưu Châu Châu cười tủm tỉm:”Vậy thì, số điện thoại của cơ trưởng Lương của các anh….”

“139xxxxxxxx”

Vưu Châu Châu nhướng mày:”Cám ơn các anh, nếu muốn thăng lên chức cơ trưởng cứ tới tìm tôi.”

Lương Tấn, Lương Tấn.

Cô không hỏi thẳng trước mặt Lương Tấn, vì cô biết anh cũng sẽ không nói cho cô. Cô mà muốn biết thì tự khắc sẽ có phương pháp để biết được.

Tuy Vưu Châu Châu đến chủ yếu để gặp không La Xán Xán mà lại không gặp được cô ấy, nhưng bù lại, cô lại gặp được Lương Tấn, nên cô rất hài lòng. Giày cao gót đạp trên thảm đỏ, trong lòng vui vẻ đi về phía cửa thang máy.

“Nhanh! Hội nghị khẩn cấp!”

Cô vừa đi được hai bước, chợt nghe tiếng của những người bên hãng hàng không Trường Cát chạy về hướng mình, bao gồm cả anh chàng cơ phó lúc nãy.

“Có chuyện gì đang xảy ra?” Vưu Châu Châu gọi anh ta.

“Không rõ nữa, cơ trưởng bảo mọi người phải lập tức đến phòng hội nghị.”

Nói xong, anh ta cũng hòa vào dòng người bỏ đi. Lương Tấn cũng đi đến, khuôn mặt nghiêm túc.

Hình như có chuyện lớn xảy ra, Vưu Châu Châu cũng đi theo.

Vị trí phòng họp nằm ở tầng hai mươi sáu, bên trái thang máy.

“Hôm nay vừa mới xảy ra vụ tai nạn trên không. Máy bay chở hành khách mang số hiệu Boeing 777, bay từ Amsterdam đến Kuala Lumpur đã bị rơi xuống tại Ukraine, gần biên giới Nga, 280 hành khách cùng với 15 nhân viên phi hành đoàn trên máy bay, toàn bộ đều gặp nạn.”

Lương Tấn đứng tại bàn hội nghị cấp cao nhất thông báo cho mọi người nghe vụ tai nạn bi thảm vừa mới xảy ra. Lúc Vưu Châu Châu đến phòng hội nghị cùng vừa vặn nghe được tiếng của anh. Cô lập tức nhíu lông mày, xoay người rời đi.

Lương Tấn thoáng nhìn qua thân ảnh màu đỏ khuất sau cánh cửa một cái, lại đưa mắt nhìn về phái mười người phi hành đoàn đang bàn chuyện về vụ tai nạn kia.

Khi Vưu Châu Châu xoay người lại, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho các nhân viên phi hành đoàn đã bay cùng cô ngày hôm nay, nhưng gọi cho Lục Phi và Tần Hãn và nhưng người khác, chẳng ai chịu bắt máy, nên cô đành bấm gọi Trần Hương.

“Mọi người đang ở cùng một chỗ sao?” Vưu Châu Châu trầm giọng nói.

“Tôi với Nhất Phàm ở cùng một chỗ.”

Giọng điệu mang theo vài phần đắc ý.

“Đừng có đem Tôn Bình Phàm vô nói chuyện với tôi, cô đang ở đâu? Những người cùng tổ bay đâu?”

“Là Tôn Nhất Phàm…” Âm thanh ngừng lại:”Bọn họ đều đang ở chợ Borough.”

“Báo tin cho tất cả mọi người phải lập tức trở lại khách sạn họp!”

Vưu Châu Châu vừa cúp điện thoại, tiếp tục gọi điện cho lễ tân của khách sạn Aif, nhờ bọn họ tạm thời cô cần sử dụng phải sử dụng phòng hội nghị.

Vừa làm xong những việc đó, thang máy đã đưa cô xuống đến tầng trệt của khách sạn Trafalgar, cô liền nhìn thấy bên trái đại sảnh có một màn hình lớn, đang chiếu tin tức về vụ tai nạn lúc nãy.

Vì liên quan đến sự kiện rơi máy bay, Vưu Châu Châu và Lương Tấn phải tự mình hướng dẫn, chỉ huy, phân tích cho mọi người trong tổ bay đến vài giờ đồng hồ. Sự việc nãy xảy ra, khiến những người đang phải công tác trên không như bọn họ cảm thấy rất nặng nề.

“Xác của máy bay phụ thuộc vào công ty hàng không của Malaysia, đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích hộp đen của máy bay, tạm thời không biết nguyên nhân vì sao lại xảy ra chuyện này. Nhưng chúng ta phải làm thật tốt, kể cả nhưng chi tiết nhỏ nhất, phải bảo đảm thân nhân, hành khách và tài sản an toàn.” Lương Tấn nói.

“Sau cùng, mọi người không cần phải quá khẩn trương, để tránh ảnh hưởng đến chuyến bay kế tiếp. Tan họp.”

Lúc này, ở tại phòng họp của khách sạn Aif, Vưu Châu Châu nói:”Mọi người không cần phải quá khẩn trương, tránh ảnh hưởng đến chuyến bay kế tiếp, tan họp.”

Bây giờ cũng đã đến lúc hoàng hôn, Vưu Châu Châu duỗi thẳng cái lưng đang mỏi của mình, cô nghĩ, vừa rồi thần kinh có hơi căng thẳng, cần phải thả lỏng một chút, lại tiếp tục nghĩ đến chuyện có thể làm cô vui vẻ.

Vưu Châu Châu đi chân đất, ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm điện thoại gửi tin nhắn đầu tiên.

“Là tôi.”

Đúng lúc Lương Tấn về đến phòng sau khi kết thúc hội nghị, nghe tiếng điện thoại reo, cúi đầu nhìn, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

Vưu Châu Châu? Nhìn thấy hai chữ trên màn hình, anh phỏng đoán. Quyết định không thèm để ý đến.

Ước chừng khoảng năm phút sau, Vưu Châu Châu lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

“Tôi là Vưu Châu Châu.”

Đã sớm đoán được, Lương Tấn nghĩ.

“Nếu như anh đoán được tôi là ai, vậy trong lòng anh…”

Lương Tấn đoán được mánh khóe của cô, nhưng mà đối với chuyện như vậy, anh ta có một nguyên tắc.

/104

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status