Dù cho cái hợp đồng này được ký đối với công ty tương đương có lợi, nhưng Từ Như Nhân một chút cao hứng cũng không có, tuy thời gian của cuộc họp khá ngắn, nhưng trong cả quá trình cô như đứng đống lửa như ngồi đống than, mới sống có một ngày mà như bằng một năm. Nhiều lần cô cũng nhịn không được muốn đập bàn mà đứng lên, rồi giận dữ hỏi Trần Sĩ Kiệt đến cùng đang làm cái chuyện quái quỷ gì?
Một đoàn người đi ra khỏi phòng họp, biểu hiện đều là cố gắng che dấu sự mất tự nhiên.
"Trần tổng, chúng tôi đã đặt sẳn nhà hàng, giữa trưa xin mời các vị lưu lại một lúc ăn một bữa cơm cùng nhau." Một trợ lý tổng giám đốc khác của "Long Tinh" sau khi nhận được tín hiệu của thư ký Hoàng, khách khí mở miệng.
"Vậy sao? Vậy thì không khách khí." Trần Sĩ Kiệt cũng dùng nụ cười cười hồi đáp lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện. "Đúng rồi, các vị đã đặt nhà hàng nào vậy?"
Ánh mắt trợ lý Phương quét về phía thư ký Hoàng, cô vội vàng đáp: "Nhà hàng Thiên Cung ẩm thực Nhật Bản." Cô cũng đã cố gắng nghe ngóng thăm dò qua, vị Nhị công tử Trần gia này thích ăn nhất chỉnh là ẩm thực Nhật Bản, mới quyết định đặt phòng ở đây.
Cô vừa nói xong, Tào Doãn Anh liền nhíu mày, Từ Như Nhân có chút buồn rầu, Trần Sĩ Kiệt thì là vẻ mặt có bộ dạng"Quả là thế".
"Chuyện này. . . . . . Có thể đổi địa điểm hay không?" Trần Sĩ Kiệt tỏ ra thật có lỗi mà hướng Thư ký Hoàng cười cười, lại chuyển hướng qua Tào Doãn Anh. "Nếu không thì hãy để tôi làm chủ, các vị thấy "Nhà hàng Phúc Khánh" thì thế nào? Tào tổng, được chứ ?"
Nghe anh ta nói như vậy, đôi lông mày đang nhăn lại của Tào Doãn Anh cũng không hề giãn ra, ngược lại lại nhíu lại càng sâu hơn.
"Trần tổng không hài lòng đồ ăn ở "Thiên Cung"?" Anh giống như chỉ là thuận miệng hỏi, không hề nhìn đến khuôn mặt đang tái đi của Thư ký Hoàng.
"Không phải, cá nhân tôi thì thật sự rất thích ẩm thực tại "Thiên Cung" . Trần Sĩ Kiệt hướng Thư ký Hoàng cười cười trấn an. "Nhưng mà Tiểu Nhân không thích ẩm thực Nhật Bản lắm, thêm nữa là cô ấy hoàn toàn không ăn thức ăn sống, nếu đi "Thiên Cung", tôi sợ cô ấy ăn không được vui vẻ."
Vì sao chủ đề lại một lần nữa quay trở lại trên người cô rồi? Vì cái gì nhất định phải nhẫn tâm hãm hại cô như vậy? Tại sao đang ở trước mặt của mọi người rồi nói vì cô mà đổi sang nhà hàng khác? !
"Trần tổng thật sự là quá khách khí, sao tôi lại có thể không biết xấu hổ mà để cho chuyện chỉ vì vấn đề của cá nhân tôi lại khiến cho mọi người mất hưng được chứ. . . . . ." Hiện tại, cho dù muốn cô ăn sống hào cô cũng có thể không từ nan mà nuốt luôn được ấy chứ?
"Vậy thì đổi đi! Thư ký Hoàng." Tào Doãn Anh nhàn nhạt đánh gãy lời nói của Từ Như Nhân. "Khó được Trần tổng có lòng như vậy, có lẽ là đã vô cùng để ý người trợ lý này của tôi rồi."
"Đúng vậy!" Trần Sĩ Kiệt chân thành trả lời, thừa nhận rất thẳng tanhg, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt không vui của Từ Như Nhân. "Tiểu Nhân giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi vốn rất hi vọng có ngày có thể đem cô ấy giữ ở bên người mà chiếu cố. Vốn sau khi cô ấy về nước, tôi muốn mời cô đến "Vàng bạc đá quý Phong Dương" làm giám đốc tài chính, đáng tiếc cô ấy lại cự tuyệt."
Lời này vừa nói ra, người bên cạnh liền nhao nhao thấp giọng hô.
Giám đốc tài chính "Vàng bạc đá quý Phong Dương"? Vị tiểu thư trước mắt này bất quá mới mấy tuổi, có thể gánh nổi cái trách nhiệm này sao? Cái vị Nhị công tử này là nói thật hay giỡn a? Rõ ràng chỉ vì truy người đẹp, ngay cả chức vị trọng yếu như vậy cũng có thể đem ra làm như thẻ đánh bạc vậy sao.
Càng làm người khác khó hiểu chính là, cô gái đó lại rõ ràng cự tuyệt? Là vì biết tự mình hiểu lấy sao? Dù sao giám đốc tài chính "Vàng bạc đá quý Phong Dương", tiền qua tay là khó có thể tính ra được đó nha!
"Vậy sao? Trợ lý Từ, một cơ hội tốt như vậy thì cô cự tuyệt, mà lại chấp nhận đến bên cạnh tôi làm công việc của một trợ lý nho nhỏ, thật đúng là ủy khuất cho cô quá rồi." Giọng nói Tào Doãn Anh rất ôn hoà, nhưng cũng đã đủ làm cho nhưng người có chút nhạy cảm sinh ra sợ hãi rồi, nhất là đối với người nhất định hiểu rõ anh như Từ Như Nhân.
Cô thở dài trong lòng, tình huống hiện tại là như thế nào? Thủ lĩnh hai bên sao đều hướng mũi nhọn lên người một nhân vật nhỏ bé như cô, đây không phải ý muốn nói cho cô biết cô có chắp cánh cũng không thể bay sao?
Thật là tai họa bất ngờ, trốn cũng trốn không kịp a!
"Tôi tài sơ học thiển, tuổi lại quá nhỏ kinh nghiệm chưa đủ, ngay cả vị trí trợ lý tổng giám đốc này cũng còn ngồi chưa vững được, huống chi là cái ghế giám đốc tài chính của một công ty vàng bạc đá quý chứ? Trần tổng thật biết cách nói đùa." Lạnh lùng quét mắt liếc tới, nhưng đối phương lại không tiếp thu vào.
"Thế nào lại là nói đùa được chứ? Tiểu Nhân em trời sinh đã rất nhạy cảm đối với chữ số, chưa nói đến chỉ số thông minh của em cũng hơn người, mặc dù ở trường cấp 3 không chấp nhận nhảy lớp, nhưng kỳ thật đã sớm tiếp nhận hết các kiến thức trong chương trình học đại học rồi, sau khi đi nước Mỹ lại càng là. . . . . ."
"Tổng giám đốc Trần!" Từ Như Nhân rất muốn dứt khoát đá anh ta một cước mà, người này hôm nay đến cùng uống nhầm cái thuốc gì rồi? "Hiện tại là anh đang muốn khen ông chủ của tôi đã đào được nhân tài sao? Cũng quá thất lễ đó!"
"Ah! Thật có lỗi." Trần Sĩ Kiệt như là bất chợt nhận ra hành động lần này của mình không được thỏa đáng lắm, ngượng ngùng mà hướng Tào Doãn Anh nhẹ gật đầu. "Tôi chỉ là vẫn đang cảm thấy tiếc hận, nhân tài tốt như vậy, lại không thể kéo về làm việc cho tập đoàn nhà mình."
"Quá khen." Tào Doãn Anh ôn hoà mà trả lời, lại nhìn thoáng qua Từ Như Nhân. "Trần tổng giống như cùng với trợ lý của tôi thật sự rất quen thuộc, ngay cả sự tình lúc còn ở trường cấp 3 cũng biết."
Trọng điểm là, chuyện mà anh ta vừa mới nói, hết thảy mọi thứ chính mình đều không biết rõ!
"Đúng vậy! Thời điểm cô ấy còn học trường cấp 3 tôi đã quen biết cô ấy rồi!"
"Vậy sao? Vậy mà cho tới bây giờ tôi vẫn không nghe trợ lý Từ đề cập qua chuyện này, thật sự là quá khách khí rồi." Tào Doãn Anh thoáng chỉ trích mà nhìn liếc qua.
Cái nhìn kia, lại làm cho Từ Như Nhân sinh lòng cảnh giác. Cô quả nhiên sẽ bị Trần Sĩ Kiệt hại chết! Cái tên Tào Doãn Anh này không biết lại đang nghĩ lung tung gì nữa rồi.
"Đó là bởi vì chúng tôi tuy nhận thức đã rất nhiều năm, nhưng thời gian ở chung cũng rất ít, cho nên cũng không có cái gì đặc biệt để lấy ra nói." Cô cố gắng bày ra dáng tươi cười như "Không có gì", trong nội tâm lại trợn trắng mắt.
Mới vừa rồi không phải cô cũng đã nói rồi sao, bọn họ chỉ gặp qua chín lần! Từ lúc quen biết ở trường cấp 3 đến hiện tại cũng đã mười năm đi qua rồi nha? Mười năm gặp mặt chín lần, giao tình như thế nào cũng có thể nghĩ ra a? Làm ơn không cần tạo thêm bất cứ lời đồn đại nào nữa được không, công việc gần đây của cô rất nhiều à, không có thời gian nhận sự đối đãi của việc làm nhân vật nữ chính của mấy lời đồn đâu!
"Tiểu Nhân, anh thật ra rất muốn cùng em ở chung nhiều một chút, nhưng mà em cũng biết, anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ mà." Anh thật sự rất muốn cùng cô còn có Phương Hạnh Nhạc bồi dưỡng cảm tình, rất muốn quan hệ thật tốt với các cô những người bạn tốt nhất của em gái mình, chỉ là em gái lại không đồng ý ah!
"Nỗi khổ tâm?" Tào Doãn Anh nâng mi, những người khác ở đây cũng có biểu cảm tương tự, nhưng kịch bản tình cảm trong nội tâm mọi người ta đều hiện hết lên trên mặt, đại khái các loại kịch bản như do môn không đăng, hộ không đối nên đôi tình nhân yêu nhau cứ thế mà bị chia rẽ.
"Cũng đừng nên bỏ qua một chuyện quan trọng, ai mà không biết Trần tổng nổi danh sủng em gái, anh chỉ cần không làm gì nhưng chỉ cần là ở cùng em gái, những người khác đều không còn quan trọng nữa." Từ Như Nhân vô lực nói, cô cảm thấy sự tình thật sự là càng tô càng đen. Lời nói kịch tình của Trần Sĩ Kiệt vừa nói vừa nghe quả thật đều không sai, nhưng vào trong tai người khác lại chuyển thành ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Cô không tin anh ta sẽ không hiểu, anh ta căn bản chính là cố ý mà.
"Tiểu Nhân, em đây là đang ghen phải không?" Đôi mắt Trần Sĩ Kiệt tỏa sáng, môi mỉm cười vui vẻ nhìn qua cứ như đang vui vì cô để ý chuyện này, nhưng trên thực tế là dưới đáy lòng đang cười trộm vì cô đã rơi vào bẫy rập.
Một hồi mọi người giật mình ngộ ra, tựa hồ rốt cục xem mãi cũng hiểu cái xuất diễn trước mắt này.
Nguyên lai là bởi vì Trần Sĩ Kiệt có tính yêu em gái quá mức nghiêm trọng, cho nên mới để cho bạn gái chính quy là Từ Như Nhân đây ghen tuông rời đi, đến bây giờ còn một mực phủ nhận cảm tình đặc thù giữa hai người ah!
"Anh không ăn dấm chua của tôi thì đã tốt lắm rồi!" Từ Như Nhân nhịn không được cãi lại. Trời mới biết mấy người đàn ông nhà này có bao nhiều ghen ghét cảm tình tốt giữa cô cùng Trần Ý Hoan!
Nhưng lời này vừa mới nói ra, cô đã biết rõ chính mình tiêu rồi.
Trời ạ, lời này người khác vừa nghe qua, càng giống như hai người thật sự có chuyện mập mờ rồi!
"Ta đương nhiên ăn." Chỉ duy nhất Trần Sĩ Kiệt mới tiếp thu chính xác ý tứ trong lời nói của cô, cũng rất thành thật gật đầu thừa nhận sự thật là anh ghen với cô, bởi vì em gái rất thích cô, cảm xúc cùng phản ứng chân thật nhất cũng chỉ để cho cô biết mà thôi!
Bên người có một đạo ánh mắt như ánh đuốt của người nào đó như muốn đốt cháy sạch tất cả, Từ Như Nhân cảm giác như mình đang bị nghiêm hình tra tấn ở bên trong, cô không muốn ngẩng đầu chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tào Doãn Anh, chỉ biết hướng mọi người nhẹ gật đầu, đem đầu sỏ gây nên chuyện này kéo cách xa đến năm bước.
"Trần Sĩ Kiệt, làm tôi tức giận đối với anh không có chỗ tốt đâu nha." Cô nhịn không được nói khẽ với anh.
Một đoàn người đi ra khỏi phòng họp, biểu hiện đều là cố gắng che dấu sự mất tự nhiên.
"Trần tổng, chúng tôi đã đặt sẳn nhà hàng, giữa trưa xin mời các vị lưu lại một lúc ăn một bữa cơm cùng nhau." Một trợ lý tổng giám đốc khác của "Long Tinh" sau khi nhận được tín hiệu của thư ký Hoàng, khách khí mở miệng.
"Vậy sao? Vậy thì không khách khí." Trần Sĩ Kiệt cũng dùng nụ cười cười hồi đáp lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện. "Đúng rồi, các vị đã đặt nhà hàng nào vậy?"
Ánh mắt trợ lý Phương quét về phía thư ký Hoàng, cô vội vàng đáp: "Nhà hàng Thiên Cung ẩm thực Nhật Bản." Cô cũng đã cố gắng nghe ngóng thăm dò qua, vị Nhị công tử Trần gia này thích ăn nhất chỉnh là ẩm thực Nhật Bản, mới quyết định đặt phòng ở đây.
Cô vừa nói xong, Tào Doãn Anh liền nhíu mày, Từ Như Nhân có chút buồn rầu, Trần Sĩ Kiệt thì là vẻ mặt có bộ dạng"Quả là thế".
"Chuyện này. . . . . . Có thể đổi địa điểm hay không?" Trần Sĩ Kiệt tỏ ra thật có lỗi mà hướng Thư ký Hoàng cười cười, lại chuyển hướng qua Tào Doãn Anh. "Nếu không thì hãy để tôi làm chủ, các vị thấy "Nhà hàng Phúc Khánh" thì thế nào? Tào tổng, được chứ ?"
Nghe anh ta nói như vậy, đôi lông mày đang nhăn lại của Tào Doãn Anh cũng không hề giãn ra, ngược lại lại nhíu lại càng sâu hơn.
"Trần tổng không hài lòng đồ ăn ở "Thiên Cung"?" Anh giống như chỉ là thuận miệng hỏi, không hề nhìn đến khuôn mặt đang tái đi của Thư ký Hoàng.
"Không phải, cá nhân tôi thì thật sự rất thích ẩm thực tại "Thiên Cung" . Trần Sĩ Kiệt hướng Thư ký Hoàng cười cười trấn an. "Nhưng mà Tiểu Nhân không thích ẩm thực Nhật Bản lắm, thêm nữa là cô ấy hoàn toàn không ăn thức ăn sống, nếu đi "Thiên Cung", tôi sợ cô ấy ăn không được vui vẻ."
Vì sao chủ đề lại một lần nữa quay trở lại trên người cô rồi? Vì cái gì nhất định phải nhẫn tâm hãm hại cô như vậy? Tại sao đang ở trước mặt của mọi người rồi nói vì cô mà đổi sang nhà hàng khác? !
"Trần tổng thật sự là quá khách khí, sao tôi lại có thể không biết xấu hổ mà để cho chuyện chỉ vì vấn đề của cá nhân tôi lại khiến cho mọi người mất hưng được chứ. . . . . ." Hiện tại, cho dù muốn cô ăn sống hào cô cũng có thể không từ nan mà nuốt luôn được ấy chứ?
"Vậy thì đổi đi! Thư ký Hoàng." Tào Doãn Anh nhàn nhạt đánh gãy lời nói của Từ Như Nhân. "Khó được Trần tổng có lòng như vậy, có lẽ là đã vô cùng để ý người trợ lý này của tôi rồi."
"Đúng vậy!" Trần Sĩ Kiệt chân thành trả lời, thừa nhận rất thẳng tanhg, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt không vui của Từ Như Nhân. "Tiểu Nhân giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi vốn rất hi vọng có ngày có thể đem cô ấy giữ ở bên người mà chiếu cố. Vốn sau khi cô ấy về nước, tôi muốn mời cô đến "Vàng bạc đá quý Phong Dương" làm giám đốc tài chính, đáng tiếc cô ấy lại cự tuyệt."
Lời này vừa nói ra, người bên cạnh liền nhao nhao thấp giọng hô.
Giám đốc tài chính "Vàng bạc đá quý Phong Dương"? Vị tiểu thư trước mắt này bất quá mới mấy tuổi, có thể gánh nổi cái trách nhiệm này sao? Cái vị Nhị công tử này là nói thật hay giỡn a? Rõ ràng chỉ vì truy người đẹp, ngay cả chức vị trọng yếu như vậy cũng có thể đem ra làm như thẻ đánh bạc vậy sao.
Càng làm người khác khó hiểu chính là, cô gái đó lại rõ ràng cự tuyệt? Là vì biết tự mình hiểu lấy sao? Dù sao giám đốc tài chính "Vàng bạc đá quý Phong Dương", tiền qua tay là khó có thể tính ra được đó nha!
"Vậy sao? Trợ lý Từ, một cơ hội tốt như vậy thì cô cự tuyệt, mà lại chấp nhận đến bên cạnh tôi làm công việc của một trợ lý nho nhỏ, thật đúng là ủy khuất cho cô quá rồi." Giọng nói Tào Doãn Anh rất ôn hoà, nhưng cũng đã đủ làm cho nhưng người có chút nhạy cảm sinh ra sợ hãi rồi, nhất là đối với người nhất định hiểu rõ anh như Từ Như Nhân.
Cô thở dài trong lòng, tình huống hiện tại là như thế nào? Thủ lĩnh hai bên sao đều hướng mũi nhọn lên người một nhân vật nhỏ bé như cô, đây không phải ý muốn nói cho cô biết cô có chắp cánh cũng không thể bay sao?
Thật là tai họa bất ngờ, trốn cũng trốn không kịp a!
"Tôi tài sơ học thiển, tuổi lại quá nhỏ kinh nghiệm chưa đủ, ngay cả vị trí trợ lý tổng giám đốc này cũng còn ngồi chưa vững được, huống chi là cái ghế giám đốc tài chính của một công ty vàng bạc đá quý chứ? Trần tổng thật biết cách nói đùa." Lạnh lùng quét mắt liếc tới, nhưng đối phương lại không tiếp thu vào.
"Thế nào lại là nói đùa được chứ? Tiểu Nhân em trời sinh đã rất nhạy cảm đối với chữ số, chưa nói đến chỉ số thông minh của em cũng hơn người, mặc dù ở trường cấp 3 không chấp nhận nhảy lớp, nhưng kỳ thật đã sớm tiếp nhận hết các kiến thức trong chương trình học đại học rồi, sau khi đi nước Mỹ lại càng là. . . . . ."
"Tổng giám đốc Trần!" Từ Như Nhân rất muốn dứt khoát đá anh ta một cước mà, người này hôm nay đến cùng uống nhầm cái thuốc gì rồi? "Hiện tại là anh đang muốn khen ông chủ của tôi đã đào được nhân tài sao? Cũng quá thất lễ đó!"
"Ah! Thật có lỗi." Trần Sĩ Kiệt như là bất chợt nhận ra hành động lần này của mình không được thỏa đáng lắm, ngượng ngùng mà hướng Tào Doãn Anh nhẹ gật đầu. "Tôi chỉ là vẫn đang cảm thấy tiếc hận, nhân tài tốt như vậy, lại không thể kéo về làm việc cho tập đoàn nhà mình."
"Quá khen." Tào Doãn Anh ôn hoà mà trả lời, lại nhìn thoáng qua Từ Như Nhân. "Trần tổng giống như cùng với trợ lý của tôi thật sự rất quen thuộc, ngay cả sự tình lúc còn ở trường cấp 3 cũng biết."
Trọng điểm là, chuyện mà anh ta vừa mới nói, hết thảy mọi thứ chính mình đều không biết rõ!
"Đúng vậy! Thời điểm cô ấy còn học trường cấp 3 tôi đã quen biết cô ấy rồi!"
"Vậy sao? Vậy mà cho tới bây giờ tôi vẫn không nghe trợ lý Từ đề cập qua chuyện này, thật sự là quá khách khí rồi." Tào Doãn Anh thoáng chỉ trích mà nhìn liếc qua.
Cái nhìn kia, lại làm cho Từ Như Nhân sinh lòng cảnh giác. Cô quả nhiên sẽ bị Trần Sĩ Kiệt hại chết! Cái tên Tào Doãn Anh này không biết lại đang nghĩ lung tung gì nữa rồi.
"Đó là bởi vì chúng tôi tuy nhận thức đã rất nhiều năm, nhưng thời gian ở chung cũng rất ít, cho nên cũng không có cái gì đặc biệt để lấy ra nói." Cô cố gắng bày ra dáng tươi cười như "Không có gì", trong nội tâm lại trợn trắng mắt.
Mới vừa rồi không phải cô cũng đã nói rồi sao, bọn họ chỉ gặp qua chín lần! Từ lúc quen biết ở trường cấp 3 đến hiện tại cũng đã mười năm đi qua rồi nha? Mười năm gặp mặt chín lần, giao tình như thế nào cũng có thể nghĩ ra a? Làm ơn không cần tạo thêm bất cứ lời đồn đại nào nữa được không, công việc gần đây của cô rất nhiều à, không có thời gian nhận sự đối đãi của việc làm nhân vật nữ chính của mấy lời đồn đâu!
"Tiểu Nhân, anh thật ra rất muốn cùng em ở chung nhiều một chút, nhưng mà em cũng biết, anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ mà." Anh thật sự rất muốn cùng cô còn có Phương Hạnh Nhạc bồi dưỡng cảm tình, rất muốn quan hệ thật tốt với các cô những người bạn tốt nhất của em gái mình, chỉ là em gái lại không đồng ý ah!
"Nỗi khổ tâm?" Tào Doãn Anh nâng mi, những người khác ở đây cũng có biểu cảm tương tự, nhưng kịch bản tình cảm trong nội tâm mọi người ta đều hiện hết lên trên mặt, đại khái các loại kịch bản như do môn không đăng, hộ không đối nên đôi tình nhân yêu nhau cứ thế mà bị chia rẽ.
"Cũng đừng nên bỏ qua một chuyện quan trọng, ai mà không biết Trần tổng nổi danh sủng em gái, anh chỉ cần không làm gì nhưng chỉ cần là ở cùng em gái, những người khác đều không còn quan trọng nữa." Từ Như Nhân vô lực nói, cô cảm thấy sự tình thật sự là càng tô càng đen. Lời nói kịch tình của Trần Sĩ Kiệt vừa nói vừa nghe quả thật đều không sai, nhưng vào trong tai người khác lại chuyển thành ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Cô không tin anh ta sẽ không hiểu, anh ta căn bản chính là cố ý mà.
"Tiểu Nhân, em đây là đang ghen phải không?" Đôi mắt Trần Sĩ Kiệt tỏa sáng, môi mỉm cười vui vẻ nhìn qua cứ như đang vui vì cô để ý chuyện này, nhưng trên thực tế là dưới đáy lòng đang cười trộm vì cô đã rơi vào bẫy rập.
Một hồi mọi người giật mình ngộ ra, tựa hồ rốt cục xem mãi cũng hiểu cái xuất diễn trước mắt này.
Nguyên lai là bởi vì Trần Sĩ Kiệt có tính yêu em gái quá mức nghiêm trọng, cho nên mới để cho bạn gái chính quy là Từ Như Nhân đây ghen tuông rời đi, đến bây giờ còn một mực phủ nhận cảm tình đặc thù giữa hai người ah!
"Anh không ăn dấm chua của tôi thì đã tốt lắm rồi!" Từ Như Nhân nhịn không được cãi lại. Trời mới biết mấy người đàn ông nhà này có bao nhiều ghen ghét cảm tình tốt giữa cô cùng Trần Ý Hoan!
Nhưng lời này vừa mới nói ra, cô đã biết rõ chính mình tiêu rồi.
Trời ạ, lời này người khác vừa nghe qua, càng giống như hai người thật sự có chuyện mập mờ rồi!
"Ta đương nhiên ăn." Chỉ duy nhất Trần Sĩ Kiệt mới tiếp thu chính xác ý tứ trong lời nói của cô, cũng rất thành thật gật đầu thừa nhận sự thật là anh ghen với cô, bởi vì em gái rất thích cô, cảm xúc cùng phản ứng chân thật nhất cũng chỉ để cho cô biết mà thôi!
Bên người có một đạo ánh mắt như ánh đuốt của người nào đó như muốn đốt cháy sạch tất cả, Từ Như Nhân cảm giác như mình đang bị nghiêm hình tra tấn ở bên trong, cô không muốn ngẩng đầu chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tào Doãn Anh, chỉ biết hướng mọi người nhẹ gật đầu, đem đầu sỏ gây nên chuyện này kéo cách xa đến năm bước.
"Trần Sĩ Kiệt, làm tôi tức giận đối với anh không có chỗ tốt đâu nha." Cô nhịn không được nói khẽ với anh.
/32
|