“Khụ khụ…” Cố Tích Hoài ho khan liên tục, bên tai đỏ ửng lên.
Tuy rằng đã đưa thư rất nhiều lần, nhưng mỗi khi bị trêu chọc thì vẫn cảm thấy mặt mày nóng ran.
Cố Chí Phượng ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ấy, vô cùng chướng mắt dáng vẻ không có tí tiền đồ nào của con trai.
“Cha, cũng phải một thời gian nữa phòng mới mới chuẩn bị, lúc nào rảnh chúng ta tới chỗ thợ mộc tạo một ít gia cụ đi, lấp đầy nhà mới, chúng ta cũng dành thời gian tổ chức hôn lễ cho anh cả và chị dâu.” Cố Tiểu Tây nuốt nước miếng, nghĩ đến nhà mới nói như vậy.
Nghe vậy, tay Cố Đình Hoài ngừng lại, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, giọng nói có hơi khô khốc: “Không cần đâu bé.”
Anh ấy vẫn luôn nghĩ bản thân cố gắng nỗ lực có thể đem đến cho Bạch mân cuộc sống thật tốt, nhưng sự thật chứng minh anh ấy chỉ là một cái mầm trong đất, vào trong huyện tìm công việc cũng không tìm được, muốn đi tòng quân, nhưng thằng ba cũng chuẩn bị rời nhà, bọn họ đều đi rồi thì trong nhà làm sao bây giờ?
Cố Tích Hoài sửng sốt, có hơi thắc mắc: “Anh, anh không muốn làm hôn lễ?”
Cố Đình Hoài mím môi, anh ấy đương nhiên muốn cho Bạch Mân một hôn lễ, nhưng làm hôn lễ là phải mất tiền, tiền trong nhà đều là bé vất vả kiếm được, bọn họ cứ như con mọt tiêu xài không chùn tay, thật sự hổ thẹn.
Một nhà toàn đàn ông, lại để một cô gái nuôi cả nhà, này là bình thường sao?
Mỗi ngày bọn họ ăn uống đã rất khó chịu, cưới vợ làm hôn lễ cũng phải tiêu tiền của bé ư?
Cố Đình Hoài tự hỏi, anh ấy không có da mặt dày như thế, dù cho là nghĩ cũng không muốn.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Cố Chí Phượng cũng không hỏi không nói cái gì, thúc giục hai tiếng.
Cố Tiểu Tây ngước mắt nhìn Cố Đình Hoài, như là nhìn ra tâm ý của anh ấy, không nói thêm nữa cái gì, một bữa cơm ăn xong, không ai lại mở miệng nói cái gì, không khí cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Cơm nước xong, Yến Thiếu Ly tự giác đi rửa chén, Cố Đình Hoài sửa soạn một chút, chuẩn bị ra ngoài đi làm công.
Cố Tiểu Tây đuổi theo: “Anh cả, từ từ, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Bé.” Cố Đình Hoài quay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây, ánh mắt có hơi chút né tránh, khuôn mặt vốn dĩ thành thật dễ nhìn cũng treo lên một nụ cười khổ, anh ấy đương nhiên biết cô muốn nói gì, nhưng loại chuyện này thật sự không có gì để nói, có nói cũng khiến người ta khó xử.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh cà, anh có đồng ý tới thành phố Phong giúp em bán lương thực hay không?”
Nghe vậy, Cố Đình Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Cố Tiểu Tây.
“Anh cũng biết mà, cửa hàng ở thành phố Phong lớn, còn rất thiếu người, anh là anh ruột của em, nếu có thể hỗ trợ em làm người trung gian, nắm chắc rành rọt tình hình ở phố lương thực ở thành phố Phong, lúc nào cũng có thể báo tin cho em thì quá tốt rồi.”
“Thành phố Phong cách nhà chúng ta cũng không quá xa, anh cũng có thể lâu lâu trở về một chuyến.”
Trên mặt Cố Tiểu Tây luôn nở nụ cười ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng.
Cô vốn cảm thấy người một nhà có thể ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất, lại chưa bao giờ tìm hiểu bọn họ thật sự muốn cái gì, hiện giờ xem ra, có một số việc là cô chắc chắn phải làm, cô luôn muốn để bọn họ không cần suy nghĩ việc sinh hoạt, lại không hỏi bọn họ có cần hay không.
Có đôi khi, lòng tự trọng của một người là một thứ rất kỳ quái.
Cố Đình Hoài đã lập gia đình, hiện giờ mong muốn của anh không phải dựa vào sự che chở của cô làm một người ở trong nhà dìu già dắt trẻ, anh ấy cũng muốn có giá trị của chính mình, làm một người có thể nuôi sống vợ con, nuôi sống cha và các em.
Tuy rằng đã đưa thư rất nhiều lần, nhưng mỗi khi bị trêu chọc thì vẫn cảm thấy mặt mày nóng ran.
Cố Chí Phượng ghét bỏ liếc mắt nhìn anh ấy, vô cùng chướng mắt dáng vẻ không có tí tiền đồ nào của con trai.
“Cha, cũng phải một thời gian nữa phòng mới mới chuẩn bị, lúc nào rảnh chúng ta tới chỗ thợ mộc tạo một ít gia cụ đi, lấp đầy nhà mới, chúng ta cũng dành thời gian tổ chức hôn lễ cho anh cả và chị dâu.” Cố Tiểu Tây nuốt nước miếng, nghĩ đến nhà mới nói như vậy.
Nghe vậy, tay Cố Đình Hoài ngừng lại, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, giọng nói có hơi khô khốc: “Không cần đâu bé.”
Anh ấy vẫn luôn nghĩ bản thân cố gắng nỗ lực có thể đem đến cho Bạch mân cuộc sống thật tốt, nhưng sự thật chứng minh anh ấy chỉ là một cái mầm trong đất, vào trong huyện tìm công việc cũng không tìm được, muốn đi tòng quân, nhưng thằng ba cũng chuẩn bị rời nhà, bọn họ đều đi rồi thì trong nhà làm sao bây giờ?
Cố Tích Hoài sửng sốt, có hơi thắc mắc: “Anh, anh không muốn làm hôn lễ?”
Cố Đình Hoài mím môi, anh ấy đương nhiên muốn cho Bạch Mân một hôn lễ, nhưng làm hôn lễ là phải mất tiền, tiền trong nhà đều là bé vất vả kiếm được, bọn họ cứ như con mọt tiêu xài không chùn tay, thật sự hổ thẹn.
Một nhà toàn đàn ông, lại để một cô gái nuôi cả nhà, này là bình thường sao?
Mỗi ngày bọn họ ăn uống đã rất khó chịu, cưới vợ làm hôn lễ cũng phải tiêu tiền của bé ư?
Cố Đình Hoài tự hỏi, anh ấy không có da mặt dày như thế, dù cho là nghĩ cũng không muốn.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Cố Chí Phượng cũng không hỏi không nói cái gì, thúc giục hai tiếng.
Cố Tiểu Tây ngước mắt nhìn Cố Đình Hoài, như là nhìn ra tâm ý của anh ấy, không nói thêm nữa cái gì, một bữa cơm ăn xong, không ai lại mở miệng nói cái gì, không khí cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Cơm nước xong, Yến Thiếu Ly tự giác đi rửa chén, Cố Đình Hoài sửa soạn một chút, chuẩn bị ra ngoài đi làm công.
Cố Tiểu Tây đuổi theo: “Anh cả, từ từ, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Bé.” Cố Đình Hoài quay đầu lại nhìn về phía Cố Tiểu Tây, ánh mắt có hơi chút né tránh, khuôn mặt vốn dĩ thành thật dễ nhìn cũng treo lên một nụ cười khổ, anh ấy đương nhiên biết cô muốn nói gì, nhưng loại chuyện này thật sự không có gì để nói, có nói cũng khiến người ta khó xử.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh cà, anh có đồng ý tới thành phố Phong giúp em bán lương thực hay không?”
Nghe vậy, Cố Đình Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Cố Tiểu Tây.
“Anh cũng biết mà, cửa hàng ở thành phố Phong lớn, còn rất thiếu người, anh là anh ruột của em, nếu có thể hỗ trợ em làm người trung gian, nắm chắc rành rọt tình hình ở phố lương thực ở thành phố Phong, lúc nào cũng có thể báo tin cho em thì quá tốt rồi.”
“Thành phố Phong cách nhà chúng ta cũng không quá xa, anh cũng có thể lâu lâu trở về một chuyến.”
Trên mặt Cố Tiểu Tây luôn nở nụ cười ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng.
Cô vốn cảm thấy người một nhà có thể ở bên nhau chính là hạnh phúc lớn nhất, lại chưa bao giờ tìm hiểu bọn họ thật sự muốn cái gì, hiện giờ xem ra, có một số việc là cô chắc chắn phải làm, cô luôn muốn để bọn họ không cần suy nghĩ việc sinh hoạt, lại không hỏi bọn họ có cần hay không.
Có đôi khi, lòng tự trọng của một người là một thứ rất kỳ quái.
Cố Đình Hoài đã lập gia đình, hiện giờ mong muốn của anh không phải dựa vào sự che chở của cô làm một người ở trong nhà dìu già dắt trẻ, anh ấy cũng muốn có giá trị của chính mình, làm một người có thể nuôi sống vợ con, nuôi sống cha và các em.
/1150
|