“Tổng biên tập, tôi có chuyện này muốn báo cáo với bà.” Nói xong, Cố Tiểu Tây liếc nhìn Lý Hướng Tiền.
Ngụy Lạc chưa kịp lên tiếng thì Lý Hướng Tiền đã cười nói: “Được rồi, con đi trước đây. Mẹ, tối nay nhớ về ăn tối cùng nhau nhé.”
Cậu bình thản quay gót, phẩy tay rời đi, dáng vẻ và phong thái còn đĩnh đạc hơn ông bố Lý Nguyên rất nhiều lần.
Cố Tiểu Tây rời mắt khỏi bóng lưng của Lý Hướng Tiền, cười nói: “Tổng biên tập đã nuôi dạy được một đứa con ngoan.”
Ngụy Lạc khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Nịnh nọt làm gì, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được.”
Cố Tiểu Tây vẫn vô cùng từ tốn, tuy bị vạch trần nhưng không hề tỏ vẻ ngượng ngùng, cô đưa đồ trong tay cho Ngụy Lạc: “Có nịnh nọt gì đâu, đều là lời thật lòng. Đây là đặc sản tôi mang về từ thành phố Hoài Hải.”
Ngụy Lạc nhướng mày, nhận đồ rồi đặt lên bàn: “Cô như vậy đáng sợ lắm đấy. Nói đi, có chuyện gì?”
Tuy nói như thế nhưng bà cũng biết Cố Tiểu Tây chưa bao giờ là người hạ thấp bản thân để đạt thành mục đích của mình, nhất định là cô đang muốn bàn về chuyện gì đó quan trọng lắm, xem ra chuyện này không hề đơn giản đâu.
Cố Tiểu Tây không còn chần chừ nữa, cô kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra vào tối hôm qua.
Nếu chuyện thanh niên trí thức đến từ thủ đô giết người đoạt mạng, xâm hại đàn bà con gái trong đại đội leo lên mặt báo thì đảm bảo sẽ bán cháy hàng.
Nghe xong, Ngụy Lạc hít sâu một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Sau một lúc lâu, bà mới lên tiếng: “Ý cô là, cô đã cấp cứu hồi sinh cho một người đã chết? Tiểu Cố, cô có khả năng này ư?”
Cố Tiểu Tây day day thái dương, đáp: “Tổng biên tập, tôi không có năng lực hồi sinh người đã chết, tôi chỉ cấp cứu người đang trong trạng thái chết giả thôi. Tất nhirn, nếu bà muốn tuyên truyền theo hướng này cũng được, rằng ở huyện Thanh An này có một vị thần y.”
Mí mắt Ngụy Lạc giật giật, bà trầm ngâm một lát rồi nói: “Các thanh niên trí thức đến từ thủ đô đều có bối cảnh đứng sau, thế mà lại tự giết lẫn nhau. Nếu tin tức truyền đến thủ đô, có lẽ sẽ gây ra lùm xùm lớn. Cô có muốn toà soạn ta công bố tin này ra ngoài không?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đương nhiên là có, đây là vụ làm ăn cực kì có lời, tại sao lại không làm?”
Ngụy Lạc im lặng. Việc bà có thể leo lên chức tổng biên tập báo Nhật Báo Quần Chúng đã chứng tỏ bà sở hữu năng lực nắm bắt thông tin vô cùng nhạy bén. Tin tức xoay quanh các thanh niên trí thức thủ đô phải mang tính tích cực. Nếu đăng tải vụ bê bối giết người này, e rằng sẽ bị phía trên khiển trách.
“Tổng biên tập, không thể để để lỡ cơ hội này. Chuyện của Hoàng Thịnh chắc chắn sẽ là tin tức lớn.”
“Tôi biết, có những tin tức về một số người sẽ không được công bố ra ngoài. Song, bà cũng phải hiểu, thanh niên trí thức bị giết kia dù đã được cứu sống nhưng lại trở thành người tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường bệnh tới hết đời. Liệu anh ta có thể bỏ qua cho Hoàng Thịnh hay không?”
“Có sự tồn tại của vị thanh niên trí thức kia, Hoàng Thịnh dù muốn cũng chẳng thể thoát thân, chắc chắn anh ta sẽ phải ngồi tù.”
“Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua. Người của đại đội ta biết chuyện xảy ra đêm qua rồi, tin tức sớm muộn gì cũng sẽ bị lan truyền. Thay vì để người ngoài khui ra, chúng ta nên nắm bắt cơ hội trước mắt, đứng trên góc độ của người bị hại để lên án Hoàng Thịnh thật kịch liệt, khơi dậy dư luận trong quần chúng.”
“Hơn nữa, không chừng sau khi tin tức được truyền đi, ta lại câu được nhiều con cá thú vị hơn nữa?”
Đuôi mắt Cố Tiểu Tây hơi nhướn lên, lời nói của cô dường như chứa cả thâm ý khác.
Đôi mắt Ngụy Lạc loé sáng, song bà cũng không do dự quá lâu, bà gật đầu nói: “Được, vậy tôi giao cuộc phỏng vấn này cho cô. Người thanh niên trí thức kia chắc hẳn vẫn đang nằm trong viện nhỉ? Cô đã cứu anh ta, nhất định cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra rất thuận lợi.”
Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ một chốc, cô không từ chối, đi cùng người của tổ biên tập số ba.
Ngụy Lạc chưa kịp lên tiếng thì Lý Hướng Tiền đã cười nói: “Được rồi, con đi trước đây. Mẹ, tối nay nhớ về ăn tối cùng nhau nhé.”
Cậu bình thản quay gót, phẩy tay rời đi, dáng vẻ và phong thái còn đĩnh đạc hơn ông bố Lý Nguyên rất nhiều lần.
Cố Tiểu Tây rời mắt khỏi bóng lưng của Lý Hướng Tiền, cười nói: “Tổng biên tập đã nuôi dạy được một đứa con ngoan.”
Ngụy Lạc khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Nịnh nọt làm gì, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được.”
Cố Tiểu Tây vẫn vô cùng từ tốn, tuy bị vạch trần nhưng không hề tỏ vẻ ngượng ngùng, cô đưa đồ trong tay cho Ngụy Lạc: “Có nịnh nọt gì đâu, đều là lời thật lòng. Đây là đặc sản tôi mang về từ thành phố Hoài Hải.”
Ngụy Lạc nhướng mày, nhận đồ rồi đặt lên bàn: “Cô như vậy đáng sợ lắm đấy. Nói đi, có chuyện gì?”
Tuy nói như thế nhưng bà cũng biết Cố Tiểu Tây chưa bao giờ là người hạ thấp bản thân để đạt thành mục đích của mình, nhất định là cô đang muốn bàn về chuyện gì đó quan trọng lắm, xem ra chuyện này không hề đơn giản đâu.
Cố Tiểu Tây không còn chần chừ nữa, cô kể lại đầu đuôi sự việc xảy ra vào tối hôm qua.
Nếu chuyện thanh niên trí thức đến từ thủ đô giết người đoạt mạng, xâm hại đàn bà con gái trong đại đội leo lên mặt báo thì đảm bảo sẽ bán cháy hàng.
Nghe xong, Ngụy Lạc hít sâu một hơi, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.
Sau một lúc lâu, bà mới lên tiếng: “Ý cô là, cô đã cấp cứu hồi sinh cho một người đã chết? Tiểu Cố, cô có khả năng này ư?”
Cố Tiểu Tây day day thái dương, đáp: “Tổng biên tập, tôi không có năng lực hồi sinh người đã chết, tôi chỉ cấp cứu người đang trong trạng thái chết giả thôi. Tất nhirn, nếu bà muốn tuyên truyền theo hướng này cũng được, rằng ở huyện Thanh An này có một vị thần y.”
Mí mắt Ngụy Lạc giật giật, bà trầm ngâm một lát rồi nói: “Các thanh niên trí thức đến từ thủ đô đều có bối cảnh đứng sau, thế mà lại tự giết lẫn nhau. Nếu tin tức truyền đến thủ đô, có lẽ sẽ gây ra lùm xùm lớn. Cô có muốn toà soạn ta công bố tin này ra ngoài không?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Đương nhiên là có, đây là vụ làm ăn cực kì có lời, tại sao lại không làm?”
Ngụy Lạc im lặng. Việc bà có thể leo lên chức tổng biên tập báo Nhật Báo Quần Chúng đã chứng tỏ bà sở hữu năng lực nắm bắt thông tin vô cùng nhạy bén. Tin tức xoay quanh các thanh niên trí thức thủ đô phải mang tính tích cực. Nếu đăng tải vụ bê bối giết người này, e rằng sẽ bị phía trên khiển trách.
“Tổng biên tập, không thể để để lỡ cơ hội này. Chuyện của Hoàng Thịnh chắc chắn sẽ là tin tức lớn.”
“Tôi biết, có những tin tức về một số người sẽ không được công bố ra ngoài. Song, bà cũng phải hiểu, thanh niên trí thức bị giết kia dù đã được cứu sống nhưng lại trở thành người tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường bệnh tới hết đời. Liệu anh ta có thể bỏ qua cho Hoàng Thịnh hay không?”
“Có sự tồn tại của vị thanh niên trí thức kia, Hoàng Thịnh dù muốn cũng chẳng thể thoát thân, chắc chắn anh ta sẽ phải ngồi tù.”
“Trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua. Người của đại đội ta biết chuyện xảy ra đêm qua rồi, tin tức sớm muộn gì cũng sẽ bị lan truyền. Thay vì để người ngoài khui ra, chúng ta nên nắm bắt cơ hội trước mắt, đứng trên góc độ của người bị hại để lên án Hoàng Thịnh thật kịch liệt, khơi dậy dư luận trong quần chúng.”
“Hơn nữa, không chừng sau khi tin tức được truyền đi, ta lại câu được nhiều con cá thú vị hơn nữa?”
Đuôi mắt Cố Tiểu Tây hơi nhướn lên, lời nói của cô dường như chứa cả thâm ý khác.
Đôi mắt Ngụy Lạc loé sáng, song bà cũng không do dự quá lâu, bà gật đầu nói: “Được, vậy tôi giao cuộc phỏng vấn này cho cô. Người thanh niên trí thức kia chắc hẳn vẫn đang nằm trong viện nhỉ? Cô đã cứu anh ta, nhất định cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra rất thuận lợi.”
Cố Tiểu Tây ngẫm nghĩ một chốc, cô không từ chối, đi cùng người của tổ biên tập số ba.
/1150
|