"Lý Nguyên! Ông có phải người hay không? Ăn uống, cá cược, chơi gái, còn có chuyện gì mà ông không làm không?"
Ngụy Lạc khàn cả giọng giống như hận không thể kéo rách cuống họng vậy.
Lúc này, một giọng nam không kiên nhẫn từ trong văn phòng truyền ra: "Ngậm miệng! Lớn tiếng như vậy không sợ người khác nghe thấy à?"
Ông ta nói xong, lại uy hiếp nói tiếp: "Được rồi Ngụy Lạc, đừng phát điên nữa, đưa tiền cho tôi, đưa cho tôi rồi tôi sẽ rời đi, nếu không hôm nay chúng ta đều không được tốt đẹp gì đâu. Gần sang năm mới rồi, bà cũng không muốn ồn ào khó coi như vậy phải không?"
Ngụy Lạc giận tím mặt, đập tay xuống bàn, bà ấy tức giận đến mức toàn thân phát run: "Ông nằm mơ đi!"
Bà ấy hít sâu một hơi, cố gắng ức chế tâm trạng kích động: "Tôi cho ông biết Lý Nguyên, tôi sẽ không cho ông tiền, ông chính là một cái hang không đáy, những năm này tôi đã quá nhẹ nhàng với ông, khiến lòng tham của ông trở thành không đáy, hút máu trên người tôi!"
Người đàn ông bên trong lạnh lùng cười một tiếng: "Bà là tổng biên tập của Nhật Báo Quần Chúng, chưa nói đến chuyện đây là một công việc đàng hoàng, tiền lương cũng cao, nuôi sống đàn ông của mình không phải chuyện đương nhiên sao? Đối với bà mà nói, chút tiền ấy chỉ là chín trâu mất sợi lông phải không?"
Dường như Ngụy Lạc bị đàn ông mặt dày trơ trẽn này làm cho giật mình đến mất tiếng, mãi không nói được lời nào.
Một lúc sau, khi người đàn ông không kiên nhẫn đợi được nữa, Ngụy Lạc mới run rẩy nói: "Chúng ta đã ly hôn mười năm, dựa vào cái gì mà tôi phải nuôi đồ vô liêm sỉ như ông? Ông cút cho tôi! Cút! Cái thứ không biết xấu hổ!"
"Hừ, tôi vô liêm sỉ? Ngụy Lạc, tôi có vô liêm sỉ thì cũng là người đàn ông của bà, hơn nữa, bà có chắc là muốn làm tôi xấu hổ vào hôm nay không? Hôm nay là năm mới, chắc chắn Hướng Tiền sẽ ăn cơm cùng chúng ta, bà không sợ nó biết à?"
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, lời nói đầy đe dọa, mà hiển nhiên, lời này của ông ta đã bắt được điểm yếu của Ngụy Lạc.
Không bao lâu sau, bên trong vang lên một số âm thanh huyên náo.
Người đàn ông hài lòng cười một tiếng: "Làm như vậy từ sớm có hơn không? Bà quở trách tôi như thế, để cấp dưới nghe thấy, chẳng lẽ bà còn mặt mũi nào hay sao? Lần sau thẳng thắn chút, tốt cho bà, mà cũng tiện cho tôi, bà nói xem có đúng hay không?"
Giọng nói của Ngụy Lạc vô cùng mệt mỏi: "Ông đi đi."
Người đàn ông không hề lo lắng nói: "Ha ha, bà cho rằng tôi muốn ở chỗ này lắm sao?"
Cố Tiểu Tây nghe đến đó thì cũng biết được đại khái đầu đuôi câu chuyện, cô chưa bao giờ biết rằng Ngụy Lạc, một nữ cường nhân trong công việc, lại có một người chồng cũ không biết xấu hổ như vậy, khó trách giữa lông mày bà ấy luôn mang theo vẻ u sầu.
Cô hơi tránh ra một chút, cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng rất kỹ bước ra khỏi văn phòng Ngụy Lạc.
Thân hình ông ta gầy gò, bước chân lại hết sức phù phiếm nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, mái tóc giống như được vuốt sáp tỏa sáng bóng loáng, ánh mắt lơ lửng vô định, vừa nhìn đã biết là người không thành thật.
Cố Tiểu Tây tránh sang một bên, cô có thể cảm nhận được người tên Lý Nguyên này đang nhìn mình.
Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới như rắn, nhìn chằm chằm thật kỹ, như thể chúng sắp lao về phía trước để cắn khi có cơ hội.
Lý Nguyên li3m môi một cái: "Cô là nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng?"
Cố Tiểu Tây lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, cô còn chưa lên tiếng, Ngụy Lạc đã nhanh chóng đi ra ngoài, bà ấy cũng nhìn thấy Cố Tiểu Tây đứng ở cửa, sắc mặt bà ấy rất khó nhìn, nghiêm nghị nói với Lý Nguyên: "Tại sao ông còn chưa đi?"
Lý Nguyên biết Ngụy Lạc đang bực mình, dù sao ông ta cũng đã có tiền rồi, cũng không muốn gây phiền toái nên khịt mũi rời đi.
Ông ta vừa đi, thần kinh Ngụy Lạc đã thả lỏng đôi chút.
Ngụy Lạc khàn cả giọng giống như hận không thể kéo rách cuống họng vậy.
Lúc này, một giọng nam không kiên nhẫn từ trong văn phòng truyền ra: "Ngậm miệng! Lớn tiếng như vậy không sợ người khác nghe thấy à?"
Ông ta nói xong, lại uy hiếp nói tiếp: "Được rồi Ngụy Lạc, đừng phát điên nữa, đưa tiền cho tôi, đưa cho tôi rồi tôi sẽ rời đi, nếu không hôm nay chúng ta đều không được tốt đẹp gì đâu. Gần sang năm mới rồi, bà cũng không muốn ồn ào khó coi như vậy phải không?"
Ngụy Lạc giận tím mặt, đập tay xuống bàn, bà ấy tức giận đến mức toàn thân phát run: "Ông nằm mơ đi!"
Bà ấy hít sâu một hơi, cố gắng ức chế tâm trạng kích động: "Tôi cho ông biết Lý Nguyên, tôi sẽ không cho ông tiền, ông chính là một cái hang không đáy, những năm này tôi đã quá nhẹ nhàng với ông, khiến lòng tham của ông trở thành không đáy, hút máu trên người tôi!"
Người đàn ông bên trong lạnh lùng cười một tiếng: "Bà là tổng biên tập của Nhật Báo Quần Chúng, chưa nói đến chuyện đây là một công việc đàng hoàng, tiền lương cũng cao, nuôi sống đàn ông của mình không phải chuyện đương nhiên sao? Đối với bà mà nói, chút tiền ấy chỉ là chín trâu mất sợi lông phải không?"
Dường như Ngụy Lạc bị đàn ông mặt dày trơ trẽn này làm cho giật mình đến mất tiếng, mãi không nói được lời nào.
Một lúc sau, khi người đàn ông không kiên nhẫn đợi được nữa, Ngụy Lạc mới run rẩy nói: "Chúng ta đã ly hôn mười năm, dựa vào cái gì mà tôi phải nuôi đồ vô liêm sỉ như ông? Ông cút cho tôi! Cút! Cái thứ không biết xấu hổ!"
"Hừ, tôi vô liêm sỉ? Ngụy Lạc, tôi có vô liêm sỉ thì cũng là người đàn ông của bà, hơn nữa, bà có chắc là muốn làm tôi xấu hổ vào hôm nay không? Hôm nay là năm mới, chắc chắn Hướng Tiền sẽ ăn cơm cùng chúng ta, bà không sợ nó biết à?"
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, lời nói đầy đe dọa, mà hiển nhiên, lời này của ông ta đã bắt được điểm yếu của Ngụy Lạc.
Không bao lâu sau, bên trong vang lên một số âm thanh huyên náo.
Người đàn ông hài lòng cười một tiếng: "Làm như vậy từ sớm có hơn không? Bà quở trách tôi như thế, để cấp dưới nghe thấy, chẳng lẽ bà còn mặt mũi nào hay sao? Lần sau thẳng thắn chút, tốt cho bà, mà cũng tiện cho tôi, bà nói xem có đúng hay không?"
Giọng nói của Ngụy Lạc vô cùng mệt mỏi: "Ông đi đi."
Người đàn ông không hề lo lắng nói: "Ha ha, bà cho rằng tôi muốn ở chỗ này lắm sao?"
Cố Tiểu Tây nghe đến đó thì cũng biết được đại khái đầu đuôi câu chuyện, cô chưa bao giờ biết rằng Ngụy Lạc, một nữ cường nhân trong công việc, lại có một người chồng cũ không biết xấu hổ như vậy, khó trách giữa lông mày bà ấy luôn mang theo vẻ u sầu.
Cô hơi tránh ra một chút, cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng rất kỹ bước ra khỏi văn phòng Ngụy Lạc.
Thân hình ông ta gầy gò, bước chân lại hết sức phù phiếm nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, mái tóc giống như được vuốt sáp tỏa sáng bóng loáng, ánh mắt lơ lửng vô định, vừa nhìn đã biết là người không thành thật.
Cố Tiểu Tây tránh sang một bên, cô có thể cảm nhận được người tên Lý Nguyên này đang nhìn mình.
Ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới như rắn, nhìn chằm chằm thật kỹ, như thể chúng sắp lao về phía trước để cắn khi có cơ hội.
Lý Nguyên li3m môi một cái: "Cô là nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng?"
Cố Tiểu Tây lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, cô còn chưa lên tiếng, Ngụy Lạc đã nhanh chóng đi ra ngoài, bà ấy cũng nhìn thấy Cố Tiểu Tây đứng ở cửa, sắc mặt bà ấy rất khó nhìn, nghiêm nghị nói với Lý Nguyên: "Tại sao ông còn chưa đi?"
Lý Nguyên biết Ngụy Lạc đang bực mình, dù sao ông ta cũng đã có tiền rồi, cũng không muốn gây phiền toái nên khịt mũi rời đi.
Ông ta vừa đi, thần kinh Ngụy Lạc đã thả lỏng đôi chút.
/1150
|