Từ trước đến nay Cố Tiểu Tây không phải quả hồng mềm, cô tới đây chính vì muốn Ngụy Lạc sắp xếp một số công việc, làm ra thành tích. Tốt nhất có thể lấy được vị trí tổ trưởng tổ ba biên tập, mà điều không khéo chính là, vừa vặn đụng trúng Lưu Nhất Chu mà thôi.
Đương nhiên, trong công việc, nếu muốn đạt được điều gì, đều phải dựa vào bản lĩnh.
Nếu như Lưu Tường bởi vì quan hệ mà khăng khăng lấy đi công việc này, cô cũng không còn lời nào để nói.
Lưu Nhất Chu sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây với ánh mắt tràn đầy vẻ không vui. Đương nhiên ông ta có biết có một người bất ngờ xuất hiện nhưng đối phương là người từ nông thôn tới, nên ông ta không để ở trong lòng, hôm nay xem ra đúng không phải dạng dễ chung sống.
Ông ta vừa định nói, Ngụy Lạc đã nói: “Được rồi, tổng biên tập Lưu, ông về trước đi, có việc gì chúng ta nói sau.”
Lưu Nhất Chu sốt ruột: “Tổng biên tập Ngụy!”
Ông ta biết rõ, đây chỉ là lời xã giao, cái gì mà để sau đó nói, Cố Tiểu Tây đứng ở chỗ này như hổ rình mồi, chờ cô từ trong văn phòng đi ra ngoài, chỉ sợ đã là bụi trần lắng đọng, Lưu Tường ngay cả một ngụm canh cũng không có uống!
Ngụy Lạc nhướng mí mắt, không nói lời nào nhìn Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu trì trệ, âm thầm nói thật xui xẻo, chợt dữ dằn trừng Cố Tiểu Tây một cái, khí thế hung hăng rời khỏi văn phòng.
Sắc mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh, không hề bị ông ta hù dọa.
Cô đã trải qua nhiều chuyện, còn sợ sự uy hiếp của một phó tổng biên tập?
Ngụy Lạc khép bản thảo lại, nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tây thong dong bình tĩnh, cười nói: “Tiểu Cố, năng lực của cô không thể nghi ngờ, tôi rất tin tưởng cô. Thế này đi, bên tôi có công việc vẽ tranh tin tức, trước tiên cô cầm về thử vẽ hình minh họa đi.”
Vẽ minh họa thơ cổ vốn là nhiệm vụ quan trọng nhất gần đây, đương nhiên không thể tùy tiện giao cho một người làm.
Chuyện này bà ấy phải suy nghĩ một chút, cũng phải thương lượng với các biên tập viên khác trong đơn vị. Về phần này cuối cùng miếng bánh sẽ rơi vào tay ai, cũng chưa biết được nhưng không thể phủ nhận một điều đó là có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo, đối với bất kỳ ai cũng là một sự giúp đỡ.
Cố Tiểu Tây cũng không bởi vì không lấy được công việc vẽ thơ cơ mà lộ vẻ thất vọng, cô ung dung nhận lấy tranh vẽ tin tức mà Ngụy Lạc đưa tới: “Tổng biên tập yên tâm, tôi sẽ hoàn thành thật tốt.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây không dừng lại nữa, cầm bản vẽ và tranh minh họa rời khỏi văn phòng của tổng biên tập.
Ngụy Lạc nhìn bóng lưng cô, nhướng mày, thở phào nhẹ nhõm.
Cứ chờ xem đi, chuyện vẽ thơ cổ sẽ còn ầm ĩ.
Cố Tiểu Tây có công việc đã thấy hài lòng, vừa về tới văn phòng tổ ba biên tập thì vùi đầu vào công việc, cho đến khi nhìn thấy Vạn Thanh Lam khoan thai đến muộn đang nháy mắt ra hiệu.
Hoàng Bân Bân thở dài với Vạn Thanh Lam, lắc đầu nói: “Nhanh làm việc đi.”
Vạn Thanh Lam bĩu môi, lấy giấy bút ra, bắt đầu vắt hết óc soạn thảo.
Không khí trong văn phòng rất hòa thuận, Cố Tiểu Tây cũng rất thích bầu không khí không bị quấy rầy này.
Mãi cho đến tối tan tầm, cô mới đeo gùi tạm biệt đồng nghiệp.
Trên đường trở về, cũng không quên tiến vào trong rừng cây không người, mang gạo mì đậu phồng từ trong không gian Tu Di, bỏ vào trong gùi. Chuẩn bị vật tư từ giờ trở đi, đến cuối năm cả nhà cũng không cần rầu rĩ vì chuyện ăn uống.
Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, Cố Tiểu Tây đều trải qua cuộc sống đi đi về về.
Phòng của cô đã trở thành phòng chứa thức ăn, từng túi gạo mì xếp ngay ngắn cùng một chỗ, hạt đậu đầy đặn mượt mà cũng được Cố Đình Hoài cầm đến xưởng dầu ép thành từng lon từng lon dầu lạc thơm lừng bốn phía.
Thời gian một tháng bỗng chốc trôi qua, nhiệt độ cũng giảm rất nhiều, đầu đông cũng đã bắt đầu có tuyết bay lả tả.
Đương nhiên, trong công việc, nếu muốn đạt được điều gì, đều phải dựa vào bản lĩnh.
Nếu như Lưu Tường bởi vì quan hệ mà khăng khăng lấy đi công việc này, cô cũng không còn lời nào để nói.
Lưu Nhất Chu sầm mặt lại, nhìn chằm chằm Cố Tiểu Tây với ánh mắt tràn đầy vẻ không vui. Đương nhiên ông ta có biết có một người bất ngờ xuất hiện nhưng đối phương là người từ nông thôn tới, nên ông ta không để ở trong lòng, hôm nay xem ra đúng không phải dạng dễ chung sống.
Ông ta vừa định nói, Ngụy Lạc đã nói: “Được rồi, tổng biên tập Lưu, ông về trước đi, có việc gì chúng ta nói sau.”
Lưu Nhất Chu sốt ruột: “Tổng biên tập Ngụy!”
Ông ta biết rõ, đây chỉ là lời xã giao, cái gì mà để sau đó nói, Cố Tiểu Tây đứng ở chỗ này như hổ rình mồi, chờ cô từ trong văn phòng đi ra ngoài, chỉ sợ đã là bụi trần lắng đọng, Lưu Tường ngay cả một ngụm canh cũng không có uống!
Ngụy Lạc nhướng mí mắt, không nói lời nào nhìn Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu trì trệ, âm thầm nói thật xui xẻo, chợt dữ dằn trừng Cố Tiểu Tây một cái, khí thế hung hăng rời khỏi văn phòng.
Sắc mặt Cố Tiểu Tây bình tĩnh, không hề bị ông ta hù dọa.
Cô đã trải qua nhiều chuyện, còn sợ sự uy hiếp của một phó tổng biên tập?
Ngụy Lạc khép bản thảo lại, nhìn thoáng qua Cố Tiểu Tây thong dong bình tĩnh, cười nói: “Tiểu Cố, năng lực của cô không thể nghi ngờ, tôi rất tin tưởng cô. Thế này đi, bên tôi có công việc vẽ tranh tin tức, trước tiên cô cầm về thử vẽ hình minh họa đi.”
Vẽ minh họa thơ cổ vốn là nhiệm vụ quan trọng nhất gần đây, đương nhiên không thể tùy tiện giao cho một người làm.
Chuyện này bà ấy phải suy nghĩ một chút, cũng phải thương lượng với các biên tập viên khác trong đơn vị. Về phần này cuối cùng miếng bánh sẽ rơi vào tay ai, cũng chưa biết được nhưng không thể phủ nhận một điều đó là có thể hoàn thành nhiệm vụ này một cách hoàn hảo, đối với bất kỳ ai cũng là một sự giúp đỡ.
Cố Tiểu Tây cũng không bởi vì không lấy được công việc vẽ thơ cơ mà lộ vẻ thất vọng, cô ung dung nhận lấy tranh vẽ tin tức mà Ngụy Lạc đưa tới: “Tổng biên tập yên tâm, tôi sẽ hoàn thành thật tốt.”
Nói xong, Cố Tiểu Tây không dừng lại nữa, cầm bản vẽ và tranh minh họa rời khỏi văn phòng của tổng biên tập.
Ngụy Lạc nhìn bóng lưng cô, nhướng mày, thở phào nhẹ nhõm.
Cứ chờ xem đi, chuyện vẽ thơ cổ sẽ còn ầm ĩ.
Cố Tiểu Tây có công việc đã thấy hài lòng, vừa về tới văn phòng tổ ba biên tập thì vùi đầu vào công việc, cho đến khi nhìn thấy Vạn Thanh Lam khoan thai đến muộn đang nháy mắt ra hiệu.
Hoàng Bân Bân thở dài với Vạn Thanh Lam, lắc đầu nói: “Nhanh làm việc đi.”
Vạn Thanh Lam bĩu môi, lấy giấy bút ra, bắt đầu vắt hết óc soạn thảo.
Không khí trong văn phòng rất hòa thuận, Cố Tiểu Tây cũng rất thích bầu không khí không bị quấy rầy này.
Mãi cho đến tối tan tầm, cô mới đeo gùi tạm biệt đồng nghiệp.
Trên đường trở về, cũng không quên tiến vào trong rừng cây không người, mang gạo mì đậu phồng từ trong không gian Tu Di, bỏ vào trong gùi. Chuẩn bị vật tư từ giờ trở đi, đến cuối năm cả nhà cũng không cần rầu rĩ vì chuyện ăn uống.
Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, Cố Tiểu Tây đều trải qua cuộc sống đi đi về về.
Phòng của cô đã trở thành phòng chứa thức ăn, từng túi gạo mì xếp ngay ngắn cùng một chỗ, hạt đậu đầy đặn mượt mà cũng được Cố Đình Hoài cầm đến xưởng dầu ép thành từng lon từng lon dầu lạc thơm lừng bốn phía.
Thời gian một tháng bỗng chốc trôi qua, nhiệt độ cũng giảm rất nhiều, đầu đông cũng đã bắt đầu có tuyết bay lả tả.
/1150
|