Lúc tiểu phân đội dân binh lục soát, nhìn thấy cái gùi rỗng tuếch của Cố Tiểu Tây thì ngẩn người, vốn còn tưởng rằng bắt được một con dê lớn, không ngờ lại là một con “dê giả”.
Dân binh lục soát vốn muốn quát lớn vài câu không nên lượn lờ ở bên này, nhưng đối diện với gương mặt của Cố Tiểu Tây, trong lòng mềm nhũn, lại không thể nói ra lời khó nghe, chỉ nói: “Bên này đang bắt phần tử đầu cơ trục lợi, đồng chí mau rời khỏi bên này đi.”
Cố Tiểu Tây gật gật đầu, xoay người rời khỏi chợ đen.
*
Cô còn chưa có trở lại đại đội, ngay trên đường đi đã gặp Hoàng Phượng Anh với vẻ mặt lo lắng. Bà ấy cưỡi xe đạp, mệt mỏi đến mức cả đầu toát đầy mồ hôi, thở hổn hển, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, cả người đã tiếp thêm sức lực.
Hoàng Phượng Anh sờ sờ mồ hôi trên đầu, quay đầu xe, liên tục gọi: “Nhanh, nhanh lên, Tiểu Cố, lên xe đi!”
Đuôi mắt Cố Tiểu Tây nhướng lên, kinh ngạc nói: “Chủ nhiệm Hoàng, bà đang chuẩn bị đi tìm tôi sao?”
Hoàng Phượng Anh tức giận liếc cô một cái, lo lắng nói: “Còn không phải sao! Anh ba của cô nói cô đến công xã! Đôi thôi, nhanh lên, lãnh đạo công xã đang chờ đấy. Nhiều cán bộ như vậy, chỉ chờ một mình cô thôi! Nhanh lên, chúng ta đi đường rồi nói!”
Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên, mơ hồ có chút suy đoán.
Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên niềm vui nhàn nhạt.
Lần trước lãnh đạo công xã đã gặp cô, lần này lại tới, e rằng có chỗ cần đến cô. Đây chính là một khởi đầu tốt, nói không chừng thật sự có thể mượn điều này để giành được một công việc tốt.
Cố Tiểu Tây ngồi lên xe đạp, Hoàng Phượng Anh lập tức nhanh chóng đạp xe trở về.
Trên đường, bà ấy cũng nói rõ, lãnh đạo công xã đến để khen thưởng cho cô!
Cố Tiểu Tây thuận miệng đáp lời: “Chủ nhiệm Hoàng, bà nói xem, các lãnh đạo sẽ khen thưởng cho tôi như thế nào?’
Trong giọng điệu của Hoàng Phượng Anh có chút hâm mộ, nói: “Cái này ai có thể biết được? Những lãnh đạo kia đều tinh ranh như khỉ, chẳng để lộ ra một chút tin tức nào. Bí thư chi bộ cũng chỉ bảo tôi nhanh chóng gọi cô đến. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng biết chắc chắn sẽ không để cho cô thất vọng, lãnh đạo lớn của công xã đích thân tới, vậy phần thưởng có thể tệ được sao?”
Đôi mắt của Cố Tiểu Tây hơi nhướng lên: “Lãnh đạo lớn? Tần Vạn Giang?”
Hoàng Phượng Anh hoảng hốt: “Ôi, sao cô lại gọi tên lãnh đạo?”
Bà ta nói xong, còn quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây một cái, có chút giật mình với thái độ của cô. Dù sao dân chúng bình thường nhìn thấy cán bộ, người nào không hết sức lo sợ, kính nể?
Cố Tiểu Tây nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Hoàng Phượng Anh thấy cô không đáp lời cũng không thèm để ý, lại nói: “Nhưng không phải là bí thư Tần, mà là bí thư Vu.”
“Bí thư Vu?” Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên.
Vu Văn?
Kiếp trước cô và người này không chạm mắt, chỉ biết là bà ấy làm phó bí thư công xã Hoàng Oanh, hết sức trung thành với Tần Vạn Giang. Rõ ràng cấp bậc chênh lệch không nhiều lắm, làm biến mình thành phụ tá đắc lực của Tần Vạn Giang, làm cấp dưới trung thành.
“Đúng vậy, bí thư Vu, đây chính là lãnh đạo nữ duy nhất của công xã Hoàng Anh chúng ta!” Mặc dù Hoàng Phượng Anh là nữ chủ nhiệm của đại đội sản xuất Đại Lao Tử nhưng so với lãnh đạo công xã thì còn kém xa. Nói đến chuyện này, giọng điệu có chút sùng bái.
Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, đối với Hoàng Phượng Anh mà nói, Vu Văn càng giống như một mục tiêu và phương hướng nỗ lực của bà ấy.
Quãng đường sau đó Cố Tiểu Tây không nói gì nữa, hai người thuận lợi về tới đại đội.
Xe đạp vừa dừng lại, Hoàng Phượng Anh đã kéo Cố Tiểu Tây chạy đến chỗ chăn nuôi, sợ chậm một bước lãnh đạo công xã sẽ đi. Trong khoảng thời gian này bà ấy ở chung với Cố Tiểu Tây khá tốt, cũng hy vọng cuộc sống của cô có thể tốt đẹp hơn.
Dân binh lục soát vốn muốn quát lớn vài câu không nên lượn lờ ở bên này, nhưng đối diện với gương mặt của Cố Tiểu Tây, trong lòng mềm nhũn, lại không thể nói ra lời khó nghe, chỉ nói: “Bên này đang bắt phần tử đầu cơ trục lợi, đồng chí mau rời khỏi bên này đi.”
Cố Tiểu Tây gật gật đầu, xoay người rời khỏi chợ đen.
*
Cô còn chưa có trở lại đại đội, ngay trên đường đi đã gặp Hoàng Phượng Anh với vẻ mặt lo lắng. Bà ấy cưỡi xe đạp, mệt mỏi đến mức cả đầu toát đầy mồ hôi, thở hổn hển, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây, cả người đã tiếp thêm sức lực.
Hoàng Phượng Anh sờ sờ mồ hôi trên đầu, quay đầu xe, liên tục gọi: “Nhanh, nhanh lên, Tiểu Cố, lên xe đi!”
Đuôi mắt Cố Tiểu Tây nhướng lên, kinh ngạc nói: “Chủ nhiệm Hoàng, bà đang chuẩn bị đi tìm tôi sao?”
Hoàng Phượng Anh tức giận liếc cô một cái, lo lắng nói: “Còn không phải sao! Anh ba của cô nói cô đến công xã! Đôi thôi, nhanh lên, lãnh đạo công xã đang chờ đấy. Nhiều cán bộ như vậy, chỉ chờ một mình cô thôi! Nhanh lên, chúng ta đi đường rồi nói!”
Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên, mơ hồ có chút suy đoán.
Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng trong lòng cũng không khỏi dâng lên niềm vui nhàn nhạt.
Lần trước lãnh đạo công xã đã gặp cô, lần này lại tới, e rằng có chỗ cần đến cô. Đây chính là một khởi đầu tốt, nói không chừng thật sự có thể mượn điều này để giành được một công việc tốt.
Cố Tiểu Tây ngồi lên xe đạp, Hoàng Phượng Anh lập tức nhanh chóng đạp xe trở về.
Trên đường, bà ấy cũng nói rõ, lãnh đạo công xã đến để khen thưởng cho cô!
Cố Tiểu Tây thuận miệng đáp lời: “Chủ nhiệm Hoàng, bà nói xem, các lãnh đạo sẽ khen thưởng cho tôi như thế nào?’
Trong giọng điệu của Hoàng Phượng Anh có chút hâm mộ, nói: “Cái này ai có thể biết được? Những lãnh đạo kia đều tinh ranh như khỉ, chẳng để lộ ra một chút tin tức nào. Bí thư chi bộ cũng chỉ bảo tôi nhanh chóng gọi cô đến. Tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng biết chắc chắn sẽ không để cho cô thất vọng, lãnh đạo lớn của công xã đích thân tới, vậy phần thưởng có thể tệ được sao?”
Đôi mắt của Cố Tiểu Tây hơi nhướng lên: “Lãnh đạo lớn? Tần Vạn Giang?”
Hoàng Phượng Anh hoảng hốt: “Ôi, sao cô lại gọi tên lãnh đạo?”
Bà ta nói xong, còn quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Tây một cái, có chút giật mình với thái độ của cô. Dù sao dân chúng bình thường nhìn thấy cán bộ, người nào không hết sức lo sợ, kính nể?
Cố Tiểu Tây nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Hoàng Phượng Anh thấy cô không đáp lời cũng không thèm để ý, lại nói: “Nhưng không phải là bí thư Tần, mà là bí thư Vu.”
“Bí thư Vu?” Con ngươi của Cố Tiểu Tây lóe lên.
Vu Văn?
Kiếp trước cô và người này không chạm mắt, chỉ biết là bà ấy làm phó bí thư công xã Hoàng Oanh, hết sức trung thành với Tần Vạn Giang. Rõ ràng cấp bậc chênh lệch không nhiều lắm, làm biến mình thành phụ tá đắc lực của Tần Vạn Giang, làm cấp dưới trung thành.
“Đúng vậy, bí thư Vu, đây chính là lãnh đạo nữ duy nhất của công xã Hoàng Anh chúng ta!” Mặc dù Hoàng Phượng Anh là nữ chủ nhiệm của đại đội sản xuất Đại Lao Tử nhưng so với lãnh đạo công xã thì còn kém xa. Nói đến chuyện này, giọng điệu có chút sùng bái.
Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, đối với Hoàng Phượng Anh mà nói, Vu Văn càng giống như một mục tiêu và phương hướng nỗ lực của bà ấy.
Quãng đường sau đó Cố Tiểu Tây không nói gì nữa, hai người thuận lợi về tới đại đội.
Xe đạp vừa dừng lại, Hoàng Phượng Anh đã kéo Cố Tiểu Tây chạy đến chỗ chăn nuôi, sợ chậm một bước lãnh đạo công xã sẽ đi. Trong khoảng thời gian này bà ấy ở chung với Cố Tiểu Tây khá tốt, cũng hy vọng cuộc sống của cô có thể tốt đẹp hơn.
/1150
|