Chuyển ngữ: Cỏ dại
“Nếu hoàng huynh nhận còn người em trai này, xin hãy nói rõ mọi chuyện.”
Bắc Minh Quân suy nghĩ một hồi lâu, thở dài, chậm rãi nói: “Căn bệnh quỷ quái này cũng không biết từ khi nào đã lan tràn khắp nơi, lão thần quan đã xem tinh tượng, cho thấy năm nay nước Cúc Lương là đại cát đại lợi, không có việc gì.”
Rõ ràng là Bắc Minh Quân nói giảm nói tránh, lại nhắc đến các chòm sao rối loạn, Đồng Dao không có gì để nói.
“Đêm nay Vũ Quân đã chứng kiến tất cả, nếu bệnh dịch đã vào trong cung, chỉ sợ cả nước cũng đã nhiễm bệnh, tuy là Vũ Quân ngu dốt, nhưng đạo lý căn bản này vẫn hiểu rõ được.”
Bắc Minh Quân nghe xong nhíu mày.
“Bệ hạ, bệnh dịch này có những triệu chứng gì?” Đồng Dao đứng ở bên cạnh nhịn không được nói chen vào.
Bắc Minh Quân nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn Vũ Quân, cân nhắc rất lâu cuối cùng vẫn nói ra: “Thời kỳ đầu phát bệnh là ở háng hay nách có những vùng thịt bị phù tím đen, sau đó ở cánh tay rồi đùi và các bộ phận khác trên cơ thể cũng sẽ xuất hiện những mụn nước màu đen. Gần như thần chí của tất cả những người bị bệnh đều không rõ, trong vòng ba ngày thì chết, không ai có thể may mắn thoát chết.”
Đồng Dao và Vũ Quân đồng thời thở hổn hển, sững sờ nhìn Bắc Minh Quân nói không nên lời.
“Vũ Quân, đệ không cần lo lắng”. Bắc Minh Quân cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng lại càng tỏ ra mất tự nhiên, “Thần quan nói, đây là lời nguyền rủa của thần linh, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để hoá giải. Ta đã lệnh chuẩn bị một dàn tế, cung kính dâng lên thần linh tim của người khỏe mạnh, nhất định thần linh sẽ tha thứ cho nước Cúc Lương chúng ta.”
Tim của một người khoẻ mạnh… Âm thanh giống như bom nổ vang trong đầu Đồng Dao, đột nhiên cảm thấy ngực bị nén chặt.
“Nàng làm sao vậy?” Vũ Quân thấy vẻ mặt cô không ổn, vội vàng kéo cô vào trong ngực mình.
Lại là bệnh dịch đáng sợ, lại là tế sống, Đồng Dao không khỏi choáng váng, muốn thoát khỏi thời kỳ cổ đại này chuyện gì cũng không quan tâm. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Quân, hai tay cô vỗ nhẹ lên mặt hắn, trong lòng nghĩ: không quan tâm, không quan tâm gì cả, chỉ cần Vũ Quân có thể sống, những chuyện khác cô cũng không xen vào cũng không quan tâm được.
“Bệnh dịch không có lan tới phủ thừa tướng?” Đồng Dao giương mắt nhìn Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân sửng sốt, lập tức nói: “Phải!”
“Vậy chúng ta tới phủ thừa tướng, ngày mai đi.”
“Cái gì?” Vũ Quân không hiểu, dùng sức kéo tay Đồng Dao, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với cô.
“Sáng sớm mai chúng ta tới phủ thừa tướng.” Cô xoay người dùng sức nắm tay Vũ Quân: “Ngươi sẽ đi cùng ta phải không, ngươi đã nói ngươi không muốn rời xa ta.”
“Ta. . . . . .” Bộ dạng Vũ Quân lộ ra vẻ đau khổ. Đồng Dao hiểu tâm tư Vũ Quân, hiểu rõ hắn thà chết ở trong cung cũng muốn sống chết cùng nước Cúc Lương, nhưng Đồng Dao tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Kiểu chết đáng sợ này, không thích hợp với Vũ Quân, không thích hợp với yêu tinh xinh đẹp.
“Vũ Quân, đồng ý với ta, đi tới phủ thừa tướng!” Đồng Dao gần như dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
Vũ Quân hạ tầm mắt, vẻ mặt có chút thương tâm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Bệ hạ, xin giúp chúng ta chuẩn bị xe ngựa.”
“Được!”
“Chúng ta phải nghỉ ngơi, mời ngài trở về.”
Bắc Minh Quân không nói, nhưng ánh mắt phức tạp, nhìn thẳng vào Đồng Dao. Nhưng nhìn thấy Đồng Dao không có dù chỉ một chút phản ứng, hắn đành cắn răng, bước đi ra ngoài.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, bên ngoài người hầu đã truyền lệnh, nói bệ hạ đã chuẩn bị xe ngựa ở bên ngoài. Vũ Quân nhíu mày, ngồi dậy. Đồng Dao biết, thật ra cả tối qua Vũ Quân trằn trọc không ngủ được, cả người hắn toả ra một nỗi buồn.
Vũ Quân đứng dậy, mơ màng nhìn Đồng Dao, mang theo sự dò xét, lại mang theo phần chờ mong. Đồng Dao biết Vũ Quân không muốn đi, cô biết Vũ Quân muốn để cô biết tâm trạng của hắn, nhưng Đồng Dao lại giả bộ như không thấy. Cô đứng dậy, mặc quần áo… Sau đó im lặng ngồi ở bên cạnh, cùng chờ để đi.
Vũ Quân có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn không yêu cầu gì với Đồng Dao, tất cả mọi chuyện vẫn theo cô, tuy rằng hắn không rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.
Hai người đi ra khỏi phòng, xung quanh mù mịt, như là sương mù sáng sớm, nhưng càng giống khói hơn. Ngoảnh đầu nhìn ra xa, trời còn chưa sáng, nhìn qua chỉ thấy màu xanh trắng, trong nháy mắt Đồng Dao cảm thấy hoàng cung vô cùng lạnh lẽo, khắp nơi tĩnh mịch tràn ngập sự tuyệt vọng.
Một cỗ xe ngựa đen đã chờ ở cửa, ngựa thở hổn hển. Dù sao vẫn cảm thấy như đang chạy nạn…
Một cơn gió thổi tối, phả vào mặt là mùi khét, ngay lập tức dạ dày của Đồng Dao sôi lên cuồn cuộn.
“Trong cung bị cháy?” Vũ Quân hỏi người hầu.
“Dạ không có, hoàng tử.”
Vũ Quân ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự đau đớn, hắn nhìn thật sâu xa xăm vào rừng trúc, trầm mặc không nói.
“Vũ Quân, đi hay không … đi…” Đồng Dao không muốn nhìn thấy bộ dáng đau khổ này của Vũ Quân, suy tính xem có nên đi hay không mà lời đã nói ra miệng. Nhưng cô vừa mới nói xong, liền hận không thể tự tát mình.
Cứ rời khỏi đây không phải là được rồi sao, cô cần gì phải làm những việc uổng công vô ích. Đi tới rừng trúc, đúng là điên rồi… Dùng ngón chân nghĩ cũng biết vì sao lại có mùi khét khắp nơi, chính cô và Vũ Quân đã tận mắt chứng kiến một mảnh xương người bị thiêu. Nhưng tất cả mọi người ép mình không chấp nhận, không tiếp nhận kết quả như vậy.
Vừa muốn đổi ý, Vũ Quân đã nắm hai tay Đồng Dao, nhìn chăm chú vào ánh mắt run rẩy của cô. Đồng Dao nuốt nước bọt, nuốt lời nói vào trong.
“Ở chỗ này, ta cùng Thất công chúa có việc, đi một lát, các ngươi không được đi theo.” Vũ Quân lạnh lùng nói.
Nhóm người hầu nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử, nhưng không dám trái ý Vũ Quân.
Vũ Quân kéo Đồng Dao chạy tới rừng trúc.
Đồng Dao cảm thấy cả người run lên, khỏi nói trong lòng hối hận biết bao. Cả đời này cô không hy vọng phải trở lại cánh rừng kia, nhưng hiện tại lại bị Vũ Quân lôi vào. Nơi này chứa người bị bệnh dịch, rốt cuộc là do loại vi khuẩn nào gây ra, hiện tại không biết rõ được, có phải là do lây qua bầu không khí hay không? Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, lập tức dừng bước, ý thức được chính cô có lẽ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Cả người Đồng Dao rét run, dừng bước.
“Nàng làm sao vậy?” Vũ Quân giật mình.
“Không đi , không thể đi!” Đồng Dao nhíu mày.
Ánh mắt Vũ Quân lập tức ảm đạm, Đồng Dao xoay đầu không nhìn hắn.
Lại một cơn gió thổi qua, xung quanh mùi khét càng ngày càng nồng nặc, bốn phía trở nên mờ mịt. Bỗng nhiên có tiếng thét chói tai nghe tới xé lòng phá vỡ sự yên tĩnh của rừng trúc.
Trong đầu Đồng Dao lập tức xuất hiện khuôn mặt đáng sợ kia, không khỏi sợ hãi, tay chân đều run lên.
“Ở bên trong, đã xảy ra chuyện!”Vũ Quân quay đầu, ánh mắt tỏ vẻ bất an, “Nàng ở đây chờ ta, ta phải vào xem!”
Nói xong, Đồng Dao không kịp kéo hắn lại, Vũ Quân đã đi sâu vào trong rừng trức.
“Vũ ——” Đồng Dao hoảng hốt, vội vàng chạy theo.
Vũ Quân chạy rất nhanh, Đồng Dao thở hồng hộc chạy theo sau, chỉ thấy hắn đã dừng lại trước một nơi đầy lá vàng rụng. Tiếng thét càng ngày càng gần, phía trước hiện ra một đám lửa cháy cao vót dữ dội tới tận trời.
Trong lòng Đồng Dao sợ hãi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô đã sớm đoán ra tới tám phần, nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy kích động.
Đồng Dao yên lặng đi tới, từ sau lưng nhẹ nhàng nắm lấy thắt lưng Vũ Quân. Cơ thể hắn lạnh như băng, toàn thân run rẩy.
“Cứu mạng a —— cứu mạng —— a!” Tiếng hét thảm thiết, Đồng Dao hận lúc này mình không phải người điếc, không nghe thấy gì cả. Đồng Dao cảm thấy hốc mắt nóng lên, tự nhiên, nước mắt đã tuôn rơi thấm vào lưng áo Vũ Quân. Đồng Dao biết đó là giọng của ai… Cô biết…
Cái cây phía trước căn nhà đã bị lửa bao lấy toàn bộ, từng ngọn lửa nóng hầm hập cuộn lên tận trời. Bên cạnh có mấy người mặc đồ đen dường như là cấm vệ quân vẻ mặt bình thản tay cầm đuốc, đứng canh gác.
Cả người Vũ Quân run lên, rời khỏi vòng tay Đồng Dao đi về phía trước: “Người đâu ——dập tắt lửa cho ta!”
“Vũ Quân ——” đồng dao hoảng sợ.
“Có nghe hay không? Dập tắt lửa!” Vũ quân mở to hai mắt nhìn, không khống chế được cảm xúc của mình.
“Hoàng tử…Hoàng tử, cứu Hoán Nhi…” Hoán Nhi chưa bị chết cháy, Vũ Quân nhìn thấy hắn mặt tái nhợt đi, lông mày nhíu lại đầy thống khổ.
Cấm vệ quân, vẫn như cũ không chút biểu tình. Qua vài giây, bọn họ ném cây đuốc trong tay vào biển lửa, chính mình cũng nhảy vào trong.
Đồng Dao kêu lên sợ hãi, chỉ trong chớp mắt cả người họ đã bốc cháy, ngọn lửa đỏ bốc lên cuồn cuộn…
Địa ngục… Nơi này không phải trần gian, chính là địa ngục!
Hô hấp của Vũ Quân khó khăn, ánh mắt đau đớn, đi từng bước về phía trước.
Đồng Dao mời từ từ khôi phục tinh thần từ nỗi sợ hãi, chỉ thấy Vũ Quân chạy tới đám lửa trước mặt, trong nháy mắt đã bén vào áo hắn.
Sống lưng Đồng Dao lạnh toát, chạy tới, kéo Vũ Quân về phía sau ngã xuống đất.
“Nếu hoàng huynh nhận còn người em trai này, xin hãy nói rõ mọi chuyện.”
Bắc Minh Quân suy nghĩ một hồi lâu, thở dài, chậm rãi nói: “Căn bệnh quỷ quái này cũng không biết từ khi nào đã lan tràn khắp nơi, lão thần quan đã xem tinh tượng, cho thấy năm nay nước Cúc Lương là đại cát đại lợi, không có việc gì.”
Rõ ràng là Bắc Minh Quân nói giảm nói tránh, lại nhắc đến các chòm sao rối loạn, Đồng Dao không có gì để nói.
“Đêm nay Vũ Quân đã chứng kiến tất cả, nếu bệnh dịch đã vào trong cung, chỉ sợ cả nước cũng đã nhiễm bệnh, tuy là Vũ Quân ngu dốt, nhưng đạo lý căn bản này vẫn hiểu rõ được.”
Bắc Minh Quân nghe xong nhíu mày.
“Bệ hạ, bệnh dịch này có những triệu chứng gì?” Đồng Dao đứng ở bên cạnh nhịn không được nói chen vào.
Bắc Minh Quân nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn Vũ Quân, cân nhắc rất lâu cuối cùng vẫn nói ra: “Thời kỳ đầu phát bệnh là ở háng hay nách có những vùng thịt bị phù tím đen, sau đó ở cánh tay rồi đùi và các bộ phận khác trên cơ thể cũng sẽ xuất hiện những mụn nước màu đen. Gần như thần chí của tất cả những người bị bệnh đều không rõ, trong vòng ba ngày thì chết, không ai có thể may mắn thoát chết.”
Đồng Dao và Vũ Quân đồng thời thở hổn hển, sững sờ nhìn Bắc Minh Quân nói không nên lời.
“Vũ Quân, đệ không cần lo lắng”. Bắc Minh Quân cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng lại càng tỏ ra mất tự nhiên, “Thần quan nói, đây là lời nguyền rủa của thần linh, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để hoá giải. Ta đã lệnh chuẩn bị một dàn tế, cung kính dâng lên thần linh tim của người khỏe mạnh, nhất định thần linh sẽ tha thứ cho nước Cúc Lương chúng ta.”
Tim của một người khoẻ mạnh… Âm thanh giống như bom nổ vang trong đầu Đồng Dao, đột nhiên cảm thấy ngực bị nén chặt.
“Nàng làm sao vậy?” Vũ Quân thấy vẻ mặt cô không ổn, vội vàng kéo cô vào trong ngực mình.
Lại là bệnh dịch đáng sợ, lại là tế sống, Đồng Dao không khỏi choáng váng, muốn thoát khỏi thời kỳ cổ đại này chuyện gì cũng không quan tâm. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vũ Quân, hai tay cô vỗ nhẹ lên mặt hắn, trong lòng nghĩ: không quan tâm, không quan tâm gì cả, chỉ cần Vũ Quân có thể sống, những chuyện khác cô cũng không xen vào cũng không quan tâm được.
“Bệnh dịch không có lan tới phủ thừa tướng?” Đồng Dao giương mắt nhìn Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân sửng sốt, lập tức nói: “Phải!”
“Vậy chúng ta tới phủ thừa tướng, ngày mai đi.”
“Cái gì?” Vũ Quân không hiểu, dùng sức kéo tay Đồng Dao, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với cô.
“Sáng sớm mai chúng ta tới phủ thừa tướng.” Cô xoay người dùng sức nắm tay Vũ Quân: “Ngươi sẽ đi cùng ta phải không, ngươi đã nói ngươi không muốn rời xa ta.”
“Ta. . . . . .” Bộ dạng Vũ Quân lộ ra vẻ đau khổ. Đồng Dao hiểu tâm tư Vũ Quân, hiểu rõ hắn thà chết ở trong cung cũng muốn sống chết cùng nước Cúc Lương, nhưng Đồng Dao tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra. Kiểu chết đáng sợ này, không thích hợp với Vũ Quân, không thích hợp với yêu tinh xinh đẹp.
“Vũ Quân, đồng ý với ta, đi tới phủ thừa tướng!” Đồng Dao gần như dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
Vũ Quân hạ tầm mắt, vẻ mặt có chút thương tâm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Bệ hạ, xin giúp chúng ta chuẩn bị xe ngựa.”
“Được!”
“Chúng ta phải nghỉ ngơi, mời ngài trở về.”
Bắc Minh Quân không nói, nhưng ánh mắt phức tạp, nhìn thẳng vào Đồng Dao. Nhưng nhìn thấy Đồng Dao không có dù chỉ một chút phản ứng, hắn đành cắn răng, bước đi ra ngoài.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, bên ngoài người hầu đã truyền lệnh, nói bệ hạ đã chuẩn bị xe ngựa ở bên ngoài. Vũ Quân nhíu mày, ngồi dậy. Đồng Dao biết, thật ra cả tối qua Vũ Quân trằn trọc không ngủ được, cả người hắn toả ra một nỗi buồn.
Vũ Quân đứng dậy, mơ màng nhìn Đồng Dao, mang theo sự dò xét, lại mang theo phần chờ mong. Đồng Dao biết Vũ Quân không muốn đi, cô biết Vũ Quân muốn để cô biết tâm trạng của hắn, nhưng Đồng Dao lại giả bộ như không thấy. Cô đứng dậy, mặc quần áo… Sau đó im lặng ngồi ở bên cạnh, cùng chờ để đi.
Vũ Quân có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn không yêu cầu gì với Đồng Dao, tất cả mọi chuyện vẫn theo cô, tuy rằng hắn không rõ trong lòng cô đang nghĩ gì.
Hai người đi ra khỏi phòng, xung quanh mù mịt, như là sương mù sáng sớm, nhưng càng giống khói hơn. Ngoảnh đầu nhìn ra xa, trời còn chưa sáng, nhìn qua chỉ thấy màu xanh trắng, trong nháy mắt Đồng Dao cảm thấy hoàng cung vô cùng lạnh lẽo, khắp nơi tĩnh mịch tràn ngập sự tuyệt vọng.
Một cỗ xe ngựa đen đã chờ ở cửa, ngựa thở hổn hển. Dù sao vẫn cảm thấy như đang chạy nạn…
Một cơn gió thổi tối, phả vào mặt là mùi khét, ngay lập tức dạ dày của Đồng Dao sôi lên cuồn cuộn.
“Trong cung bị cháy?” Vũ Quân hỏi người hầu.
“Dạ không có, hoàng tử.”
Vũ Quân ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự đau đớn, hắn nhìn thật sâu xa xăm vào rừng trúc, trầm mặc không nói.
“Vũ Quân, đi hay không … đi…” Đồng Dao không muốn nhìn thấy bộ dáng đau khổ này của Vũ Quân, suy tính xem có nên đi hay không mà lời đã nói ra miệng. Nhưng cô vừa mới nói xong, liền hận không thể tự tát mình.
Cứ rời khỏi đây không phải là được rồi sao, cô cần gì phải làm những việc uổng công vô ích. Đi tới rừng trúc, đúng là điên rồi… Dùng ngón chân nghĩ cũng biết vì sao lại có mùi khét khắp nơi, chính cô và Vũ Quân đã tận mắt chứng kiến một mảnh xương người bị thiêu. Nhưng tất cả mọi người ép mình không chấp nhận, không tiếp nhận kết quả như vậy.
Vừa muốn đổi ý, Vũ Quân đã nắm hai tay Đồng Dao, nhìn chăm chú vào ánh mắt run rẩy của cô. Đồng Dao nuốt nước bọt, nuốt lời nói vào trong.
“Ở chỗ này, ta cùng Thất công chúa có việc, đi một lát, các ngươi không được đi theo.” Vũ Quân lạnh lùng nói.
Nhóm người hầu nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử, nhưng không dám trái ý Vũ Quân.
Vũ Quân kéo Đồng Dao chạy tới rừng trúc.
Đồng Dao cảm thấy cả người run lên, khỏi nói trong lòng hối hận biết bao. Cả đời này cô không hy vọng phải trở lại cánh rừng kia, nhưng hiện tại lại bị Vũ Quân lôi vào. Nơi này chứa người bị bệnh dịch, rốt cuộc là do loại vi khuẩn nào gây ra, hiện tại không biết rõ được, có phải là do lây qua bầu không khí hay không? Trong lòng Đồng Dao căng thẳng, lập tức dừng bước, ý thức được chính cô có lẽ sẽ không gánh nổi hậu quả.
Cả người Đồng Dao rét run, dừng bước.
“Nàng làm sao vậy?” Vũ Quân giật mình.
“Không đi , không thể đi!” Đồng Dao nhíu mày.
Ánh mắt Vũ Quân lập tức ảm đạm, Đồng Dao xoay đầu không nhìn hắn.
Lại một cơn gió thổi qua, xung quanh mùi khét càng ngày càng nồng nặc, bốn phía trở nên mờ mịt. Bỗng nhiên có tiếng thét chói tai nghe tới xé lòng phá vỡ sự yên tĩnh của rừng trúc.
Trong đầu Đồng Dao lập tức xuất hiện khuôn mặt đáng sợ kia, không khỏi sợ hãi, tay chân đều run lên.
“Ở bên trong, đã xảy ra chuyện!”Vũ Quân quay đầu, ánh mắt tỏ vẻ bất an, “Nàng ở đây chờ ta, ta phải vào xem!”
Nói xong, Đồng Dao không kịp kéo hắn lại, Vũ Quân đã đi sâu vào trong rừng trức.
“Vũ ——” Đồng Dao hoảng hốt, vội vàng chạy theo.
Vũ Quân chạy rất nhanh, Đồng Dao thở hồng hộc chạy theo sau, chỉ thấy hắn đã dừng lại trước một nơi đầy lá vàng rụng. Tiếng thét càng ngày càng gần, phía trước hiện ra một đám lửa cháy cao vót dữ dội tới tận trời.
Trong lòng Đồng Dao sợ hãi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô đã sớm đoán ra tới tám phần, nhưng khi tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy kích động.
Đồng Dao yên lặng đi tới, từ sau lưng nhẹ nhàng nắm lấy thắt lưng Vũ Quân. Cơ thể hắn lạnh như băng, toàn thân run rẩy.
“Cứu mạng a —— cứu mạng —— a!” Tiếng hét thảm thiết, Đồng Dao hận lúc này mình không phải người điếc, không nghe thấy gì cả. Đồng Dao cảm thấy hốc mắt nóng lên, tự nhiên, nước mắt đã tuôn rơi thấm vào lưng áo Vũ Quân. Đồng Dao biết đó là giọng của ai… Cô biết…
Cái cây phía trước căn nhà đã bị lửa bao lấy toàn bộ, từng ngọn lửa nóng hầm hập cuộn lên tận trời. Bên cạnh có mấy người mặc đồ đen dường như là cấm vệ quân vẻ mặt bình thản tay cầm đuốc, đứng canh gác.
Cả người Vũ Quân run lên, rời khỏi vòng tay Đồng Dao đi về phía trước: “Người đâu ——dập tắt lửa cho ta!”
“Vũ Quân ——” đồng dao hoảng sợ.
“Có nghe hay không? Dập tắt lửa!” Vũ quân mở to hai mắt nhìn, không khống chế được cảm xúc của mình.
“Hoàng tử…Hoàng tử, cứu Hoán Nhi…” Hoán Nhi chưa bị chết cháy, Vũ Quân nhìn thấy hắn mặt tái nhợt đi, lông mày nhíu lại đầy thống khổ.
Cấm vệ quân, vẫn như cũ không chút biểu tình. Qua vài giây, bọn họ ném cây đuốc trong tay vào biển lửa, chính mình cũng nhảy vào trong.
Đồng Dao kêu lên sợ hãi, chỉ trong chớp mắt cả người họ đã bốc cháy, ngọn lửa đỏ bốc lên cuồn cuộn…
Địa ngục… Nơi này không phải trần gian, chính là địa ngục!
Hô hấp của Vũ Quân khó khăn, ánh mắt đau đớn, đi từng bước về phía trước.
Đồng Dao mời từ từ khôi phục tinh thần từ nỗi sợ hãi, chỉ thấy Vũ Quân chạy tới đám lửa trước mặt, trong nháy mắt đã bén vào áo hắn.
Sống lưng Đồng Dao lạnh toát, chạy tới, kéo Vũ Quân về phía sau ngã xuống đất.
/83
|